Sẽ Có Thiên Thần Thay Anh Yêu Em - Chương 41

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Anh muốn khiến cô phải đau đớn.
Người cô hơi run rẩy, nhưng vẫn nhất quyết quay lưng lại với anh.
Trong phòng có một bầu không khí yên tĩnh đến kỳ dị.
Trên giường bệnh.
Doãn Đường Diêu đau khổ nhắm nghiền mắt:
"Thế thì... có lẽ chuyện họ nói là thật rồi..."
Môi anh tím tái đến đáng thương.
Sắc mặt trắng bệch.
"Anh hoàn toàn không trải qua ca phẫu thuật thay tim đó..."
Thiên sứ trên cánh mũi anh lấp lánh tia sáng lạnh lẽo.
"... Cho nên thật ra tôi không có trái tim đó, cho nên thật ra em đã tìm sai người rồi, cho nên em không muốn nhìn thấy tôi nữa, vì em không muốn lãng phí thêm phút nào bên cạnh tôi nữa phải không?"
Tiểu Mễ run rẩy sợ hãi.
Cô từ từ quay đầu lại, trong ánh mắt có sự tuyệt vọng yếu đuối, cô run rẩy, răng cắn chặt lấy môi, không để mình nói ra lời nào, cô không cho phép mình lên tiếng.
Doãn Đường Diêu không nhìn thấy, cổ họng anh thít chặt lại, toàn thân cứng đờ, nỗi đau khổ cực độ khiến anh không thể kiềm chế nổi nữa. Anh vận sức kéo mạnh tay Tiểu Mễ, sức mạnh lớn vô cùng ấy khiến cô ngã ngồi xuống giường bệnh. Chẳng có chút thương xót nào, hai tay anh Ϧóþ chặt vai cô, trừng mắt giận dữ, đáy mắt là sự hận thù không gì so được, hệt như một con thú hoang bị thương, anh thấp giọng hét:
"Tôi là gì??? Rốt cuộc tôi là gì hả?"
Người Tiểu Mễ bị anh lắc nghiêng ngả, như con 乃úp bê vải bị rách toạc.
"Không có trái tim đó thì tôi chẳng là gì đúng không? Tim, tất cả đều là vì trái tim đó! Nhận lời đính hôn với tôi, cũng là vì trái tim đó đúng không? Nên biết tôi hoàn toàn không có trái tim đó, cho nên em mới bước đi không thèm quay đầu lại chứ gì? Tôi ૮ɦếƭ cũng không sao nhỉ! Tôi có yêu em bao nhiêu cũng vô ích thôi! Mỗi ngày tôi đều nằm trên giường bệnh mong chờ em đến thăm tôi, dù chỉ nhìn một cái rồi đi cũng được, mỗi ngày đều ngóng mắt lên chờ em đến thăm, nghĩ ra đủ thứ lý do để an ủi mình là do em không có thời gian chứ không phải em đã quên tôi, tôi đáng thương đến như một thằng ngu, tất cả những thứ này đều chẳng là gì, đúng không?
Nước mắt từ trên mặt cô chảy dài xuống.
Cô đã khóc.
Doãn Đường Diêu ngoảnh đầu lại nhìn cô, mép môi màu tím tái nhếch lên thành nụ cười giễu cợt: "Tại sao khóc? Trái tim đó đã không ở chỗ tôi nữa, vì tôi mà khóc nhiều thế này chẳng phải quá lãng phí sao?"
Tiểu Mễ cắn môi thật chặt, nước mắt như ánh sao lăn dài, người cô run rẩy dữ dội.
"Em đúng là thích khóc."
Anh lạnh lẽo nói, ngón tay ướt đẫm nước mắt lóng lánh của cô.
"Vì em thấy là, khóc thì không cần nói nữa, đúng không? Chỉ cần em khóc là tôi sẽ mềm lòng bỏ qua cho em, đúng không? Trước kia em cũng dùng những giọt nước mắt này đối phó với anh ta phải không?"
Nước mắt rơi càng nhiều hơn trên gò má cô.
Đồng tử Doãn Đường Diêu u tối.
Lồng иgự¢ đau như bị xé toạc ra, nhưng anh lại dùng những ngón tay trắng bệch túm chặt vai cô, hét nhỏ: "Nói đi! Không được khóc! Tôi muốn em nói! Có nghe chưa, tôi muốn em nói! "
Tiểu Mễ hoảng loạn càng khóc dữ dội hơn.
Cô khóc nức nở, khóc thật to, toàn thân run lẩy bẩy. Cô không biết phải làm thế nào, không biết, cô không biết gì cả, cô chỉ biết khóc thôi, cô đã làm sai hết rồi, cô là một con ngốc, là một con ngu, là một con đần, từ khi anh ấy ra đi, việc gì cô cũng làm sai cả! Cô chỉ biết khóc! Ngoài khóc ra, cô chẳng biết gì.
"Tôi nói không được khóc! "
Giọng Doãn Đường Diêu khào khào giận dữ.
Anh ra sức lay lắc vai cô, lắc đến khiến toàn thân cô chao đảo dữ dội, nhưng càng lắc cô càng khóc kinh khủng hơn, giống như đã sa xuống một thế giới mà anh không cách nào xâm nhập được, linh hồn cô như bị rút đi mất rồi, đang khóc trong tay anh chỉ là một con 乃úp bê vải bị rách mà thôi.
Đột nhiên, anh im lặng trở lại.
Anh nhìn cô đang khóc.
Rồi chồm đến.
Anh hôn lên đôi môi cô đang ướt đẫm nước mắt.
Cô ngây người đờ đẫn.
Nước mắt rơi trên đôi môi anh và cô, lạnh ngắt, ướt đẫm, anh hôn cô, nhẹ như lời thì thầm, nhưng lại mang theo sự yếu đuối đau khổ.
"Tiểu Mễ! "
Bị anh hôn, nỗi sợ hãi khiến đôi mắt cô dần dần mở to, cô bắt đầu chống cự, ra sức mà chống cự.
"Buông em ra! "
Cô né tránh đôi môi của anh, hét to:
"Buông em ra! Buông - em - ra! "
Đồng tử Doãn Đường Diêu co lại, trái tim đau đớn như cắt khiến ngón tay anh càng cứng đờ, màu môi nhạt cũng dần chuyển sang tím ngắt, anh trừng mắt nhìn cô như không thể tin nổi, nhưng càng ra sức hôn cô mạnh hơn.
"Buông em ra..."
Cô vừa khóc vừa hét, liều mạng chống cự.
Một mùi tanh tanh từ giữa môi anh và cô xộc ra, máu tươi, không biết là của anh, hay là của cô, từng giọt từng giọt, rơi trên tấm chăn trắng toát.
Tuyệt vọng giữ chặt lấy cô.
Tuyệt vọng hôn lên đôi môi né tránh của cô.
Giọng anh trầm mặc đau khổ như đêm đen kịt tịnh không có chút tia sáng nào: "Không có trái tim của anh ta... đến cả nụ hôn... cũng không thể hay sao?"
Giọng nói của anh đau khổ như thế!
Giống như một cây kim, xuyên qua không khí, đâm thật sâu vào tim cô. Cô đột nhiên đờ đẫn bất động, ngây dại nhìn anh, đôi con ngươi trống rỗng vô hồn từ từ chao đảo, tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc u ám phủ quanh!
Doãn Đường Diêu buông cô ra.
Lồng иgự¢ đau như xé khiến anh bắt đầu ho nhẹ.
Môi anh tím ngắt, trong ánh mắt ngập tràn đau khổ, nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò má trắng bệch đẫm nước mắt của cô, ngón tay anh run rẩy sờ lên mặt cô:
"Làm sao... làm sao mới giữ được em..."
Tiểu Mễ thẫn thờ nhìn anh, nước mắt lại từ hàng mi đen nhánh rơi ra.
Môi anh bị cô cắn, bây giờ màu tím lại có cả màu máu tươi, giống như một cây kim sắt điên cuồng đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào tim cô! Cô đờ đẫn đưa tay lên, ngón tay ᴆụng nhẹ vào môi anh, mềm mại, lạnh lẽo. Đột nhiên, cô như bị điện giật, hoảng loạn rút tay về, viên kim cương nhỏ xinh trên tay cô lóe lên ánh sáng chói mắt!
Cô run rẩy cúi thấp đầu.
Cô nắm chặt tay mình, viên kim cương nhỏ giữa những ngón tay khiến lòng bàn tay cô đau nhói!
Ánh nắng buổi sáng rất yên tĩnh!
Cửa kính cửa sổ phản quang ánh sáng chiếu vào, sáng sáng lắm, khiến người ta rùng mình.
Gió rất nhẹ.
Máu trên đôi môi tím tái của anh dần dần đọng lại.
Tay Doãn Đường Diêu từ mặt cô hạ xuống cánh tay cô, cánh tay gầy nhỏ giống như một cành hoa mềm mại, ngón tay anh mân mê phần thịt nóng ấm trên tay cô, anh nhẹ giọng nói:
"Tôi hận cô! "
Tiểu Mễ run rẩy nhắm nghiền mắt lại.
Anh trầm giọng nói, đáy mắt sáng lên nét thù hận đau khổ: "Từ khi biết cô tiếp cận tôi chỉ vì trái tim kia, tôi đã bắt đầu hận cô. Tôi hận cô đã khiến tôi trở thành bất lực, yếu đuối như một đứa trẻ con, hận cô đã phá bỏ toàn bộ sự tự tôn và kiêu ngạo của tôi. Thế nên, tôi muốn trả thù cô.
Sắc mặt cô càng tái nhợt hơn.
Ngón tay anh siết chặt hơn trên cánh tay cô, anh cười nhạt: "Tôi muốn cô ở lại bên cạnh tôi, tôi làm tất cả những việc cô thích, mỗi một phút tôi đều cố gắng hết sức để khiến cô vui, thậm chí, tôi cũng đi bắt chước theo anh ta... Tôi làm tất cả những việc đó là vì, tôi mong muốn... khiến cô yêu tôi..."
Ngón tay cô đặt trên giường bệnh cứng đờ, viên kim cương nho nhỏ giữa các ngón tay run run lóe sáng.
Doãn Đường Diêu mím chặt đôi môi.
Môi anh tím bầm.
"Khiến cô yêu tôi, sau đó, tôi mới rời xa cô."
Trong ánh nắng buổi sáng.
Thân người Tiểu Mễ đã hoàn toàn cứng đờ.
"Tôi muốn cô phải nếm trải mọi nỗi đau khổ tôi đã phải chịu đựng, mỗi một phút đều đau khổ, mỗi một phút đều yếu đuối, đều muốn cô phải đích thân nếm trải một lần..." Ngón tay anh hằn lại trên cánh tay cô một vết mờ mờ, "Tôi sẽ rời xa cô mãi mãi, cho dù cô có khóc lóc, tôi cũng sẽ không quay lại."
Cô cứng đơ như một con rối gỗ.
Doãn Đường Diêu cười nhạt:
"Tôi ૮ɦếƭ đi rồi, có lẽ cô cũng sẽ nhớ tôi y như nhớ anh ta nhỉ... chính là chờ đợi như thế, chờ đợi cái giờ khắc tôi ૮ɦếƭ đi, cô sẽ đau khổ khóc nói với tôi rằng, cô yêu tôi, cô không muốn tôi rời xa cô, nhưng, tôi sẽ mãi mãi rời xa cô... có biết không??? Đấy chính là sự báo thù của tôi."
Khuôn mặt cô trắng bệch như sáp, hàng lông mi run rẩy dữ dội, trên gương mặt vẫn còn những vết nước mắt chưa khô, sức lực cô dường như đã bị rút cạn, trống rỗng...
Trái tim đau đớn khiến môi Doãn Đường Diêu càng lúc càng tím hơn.
Anh lãnh đạm nói:
"Nhưng... vẫn không thể... cái gọi là phẫu thuật thay tim chỉ là một lời nói dối... không có trái tim đó thì sao cô có thể quan tâm đến cái ૮ɦếƭ của tôi được nữa..."
Trái tim nhói lên từng chập, đau buốt...
Anh không chịu nổi ՐêՈ Րỉ nho nhỏ.
Ngón tay vô ý thức bấu chặt cánh tay cô hơn.
Tiểu Mễ đã nghe thấy.
Cô run rẩy mở to đôi mắt, nhìn anh, hoảng loạn hỏi liên tục: "Anh đang đau sao? Rất đau hả? Có cần em gọi bác sĩ không?"
Anh nhìn lại cô.
Nhãn thần u ám nhưng đau khổ.
"Làm sao đây... tôi hận em... tại sao không yêu tôi... tôi lại yêu thích em đến như thế..."
Ngón tay nhè nhẹ siết chặt cánh tay cô.
"Tôi hận em..."
Ngón tay bấu chặt tay cô hằn lên vết đỏ mờ mờ.
"Tôi muốn Gi*t ૮ɦếƭ em..."
Đầu cô hoàn toàn trống rỗng, không cách nào thở nổi, cổ họng đang đau... dường như cả thế giới đang bị sương mù mù mịt bao phủ, "lắc rắc", cô nghe tiếng xương mình đang kêu lên.
Ánh nắng ban sáng.
Tấm kính cửa sổ sáng rực phản quang.
Gió rất dịu nhẹ.
Bầu trời xanh trong xanh trong.
Những hạt bụi theo ánh nắng trong không trung đang quay vòng.
Doãn Đường Diêu sắc mặt tái mét, môi tím tái đến kinh người, ngón tay anh run rẩy đặt lên trên cổ họng cô, trong ánh mắt là sự yếu đuối đau khổ và cố chấp bướng bỉnh như trẻ con.
Đầu Tiểu Mễ bị đẩy ngước lên.
Cô mơ màng nhìn anh, không hề chống cự, không hề la hét, chỉ là đờ đẫn nhìn anh. Khuôn mặt cô trắng bệch đến trong suốt, nhưng trong mắt lại lộ ra ánh dịu dàng, mái tóc ngắn mềm mại mượt mà trong ánh sáng mặt trời, cả người cô như đều phát quang. Nhìn anh, khóe môi tái mét của cô lại nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Cổ tay run lên nhè nhẹ.
Vết sẹo mờ mờ trên cổ tay cô dường như cũng phát sáng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc