Scandal Đình Đám - Ngoại Truyện 03

Tác giả: An Tư Nguyên

Điều này thật sự là bọn ςướק này muốn yếu tố tố chất không có tốt chất, muốn kỷ luật không có kỷ luật, muốn kế hoạch càng không kế hoạch.
Nhưng nếu đây chỉ là kế hoạch của Thường Gia Duyệt, Thẩm Phi thật sự rất muốn nói: làm ơn dùng nhiều tiền một chút thuê diễn viên quần chúng có tứ chất hơn đi!
Làm cái gì vậy, bọn ςướק trong truyền thuyết trước sau gọi cho anh năm sáu cuộc điện thoại, âm thanh càng ngày càng hỗn loạn, tiền chuộc yêu cầu cũng càng ngày càng không rõ ràng.
Cuối cùng bọn họ dứt khoát không chịu trách nhiệm ném xuống một câu: "Anh. . . Anh mau tới nhận cô ta, chúng tôi trói lầm người!"
Dưới sự thúc giục của Thẩm Phi, Liễu Đình lái xe một đường như cuồng phong, dừng ở Container kho hàng trước cái nhà bỏ hoang theo lời nói của bọn ςướק.
Sau một loạt hỗn loạn, Thẩm Phi ngồi ở ghế cạnh tài xế máu nóng xông xuống xe, Liễu Đình không nhịn được quay cửa kính xe xuống gọi anh lại: "Này, cậu thật muốn đi sao? Nào có bọn ςướק nào làm loạn như vậy, nói rõ chính là tại gậy ông đập lưng ông thôi."
"Đương nhiên là muốn đi." Thẩm Phi dừng bước, quay đầu lại hướng anh trừng mắt nhìn, "Không vào hang hổ sao bắt được hổ con đây."
"OK, hủy bỏ đánh cuộc, tính tôi thua, có được hay không?" Chơi thì chơi, Liễu Đình còn không đến mức nhìn huynh đệ mình nhảy vào hố lửa.
"Hả?" Lời này khiến Thẩm Phi có chút hăng hái nâng đuôi lông mày.
Anh sửa lại áo khoác một chút, rất là làm dáng mà đi đến bên chỗ tay lái, khom người xuống, tiến lên chống trước cửa sổ xe, "Chậc chậc, quả nhiên là chân tình thấy hoạn nạn mà. Không nhìn ra cậu thế nhưng đau lòng như vậy, tôi. . . . . ." Lời chưa nói hết, anh vươn tay, dùng sức đem đầu Liễu Đình kéo vào trước ***, cậy mạnh chà xát lung tung, "Tiểu Đình Đình, cũng biết cậu đối với tôi tốt nhất."
"Buông tay! Buông! Tay! Tôi còn có ước hẹn, không cần phá hư tóc tôi!"
"Có đạo lý." Thẩm Phi săn sóc buông lỏng anh ra, mị hoặc giơ giơ khóe miệng lên, "Tôi không quấy rầy cậu ước hẹn, cậu cũng đừng quấy rầy tôi ước hẹn. Cứ như vậy, ở chỗ này chờ tôi."
"Người kia, đây không phải ước hẹn á. . . . . . Này, Này này, Thẩm Phi!" Lần này, mặc kệ anh kêu bao nhiêu tiếng, Thẩm Phi chính là đi cũng không quay đầu lại, bóng lưng còn đặc biệt tiếu sái, Liễu Đình không nhịn được trợn trắng mắt cùng bạn tốt khác ở chỗ ngồi phía sau cảm khái nói, "Thẩm Nhị gia chính là Thẩm Nhị gia, đúng là danh bất hư truyền, lại còn thật sự lo lắng cho cô gái kia."
Thay vì nói Thẩm Nhị gia nhà bọn họ thật sự lo lắng cho Thường Gia Duyệt, chẳng bằng nói, lòng hiếu kỳ của anh bị gợi lên rồi. Nếu người cũng đã đến, không có đạo lý đi làm con rùa rụt đầu đi, thế nào cũng phải nhìn xem cô gái này tới cùng là đang đùa trò xiếc gì.
Lúc đi thông trên đường cái Container kho hàng, anh đã suy nghĩ vô số loại khả năng.
Có lẽ trong container có một đống truyền thông quen biết cô gái kia, đang cầm máy chụp như lang như hổ chờ đợi anh.
Lại có lẽ cô có ý tương tốt không muốn chơi lớn như vậy, chỉ là nghĩ hòa nhau một ván, giờ phút này đang nhàn nhã ngồi ở một chỗ hẻo lánh, uống cà phê thưởng thức bánh ngọt, dùng tư thế người thắng chê cười anh.
Cũng nữa. . . . . .
Tóm lại, anh chẳng thể nghĩ tới, sẽ ở đống rác phía sau trong container nhìn thấy tình cảnh như vậy.
Thường Gia Duyệt co rúc ở trong góc u tối, Pu'i tóc vốn rất đoan trang lại tán loạn, quần áo sông sở trên người đã không thấy rõ bộ dáng vốn có, nói là quần áo không đủ che thân cũng không quá đáng.
Anh dùng ánh đèn di động soi cô hồi lâu.
Mà cô giống như là căn bản không có phát hiện ra anh, chỉ đem mình bao thành một đoàn, càng không ngừng run rẩy.
"Cô làm sao vậy?" Thẩm Phi tiến lên trước, ngồi xổm người xuống, cau mày quan sát cô, nhẹ giọng hỏi.
Không thể lấy được bất kỳ đáp lại nào, anh không ૮ɦếƭ tâm địa, tiếp tục: "Thường Gia Duyệt? Không sao chứ? Tôi nói. . . . . . Cô nói một câu đi?"
Cô vẫn trợn to cặp mắt trống rỗng như cũ, ngây ngốc nhìn về phía trước.
Cho đến khi Thẩm Phi vươn tay thử xô đẩy cô, cuối cùng Thường Gia Duyệt mới có phản ứng.
Vẫn là phản ứng tương đối lớn, cả người cô run lên bần bật, giống như bị điện giật vậy, lại rụt vào trong góc mấy phần.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Đừng. . . . . . Đừng ***ng tôi, cầu xin anh. . . Cầu xin anh. . . . . ." Đôi môi cô hơi mấp máy, khẽ run, dùng âm thanh yếu ớt muỗi kêu nghẹn ngào cầu khẩn.
Bắt cóc chưa thỏa mãn cho nên cưỡng gian? !
Đây là khả năng đầu tiên Thẩm Phi có thể nghĩ tới, mặc dù cũng không hiểu rõ Thường Gia Duyệt, nhưng thông qua mấy lần chạm mặt, anh có thể cảm thấy cô gái này rất cứng cỏi, tuyệt không phải là vì chuyện nhỏ có thể làm cho suy sụp.
Nhưng nếu như chuyện liên quan đến thì phần lớn cô gái đều rất để ý đến trinh tiết, vậy thì rất khó nói rồi.
Hiện tại hiển nhiên không phải là thời cơ tốt nhất để truy vấn tận gốc, anh thức thời lựa chọn im lặng, *** khoác xuống, mạnh mẽ đè cô lại, thay cô phủ thêm.
Xác nhận cô không di chuyển, mới dùng sức lôi cô lên, rời khỏi cái Container ươn ướt lại âm u còn tản ra mùi hôi thối này.
Dọc theo đường đi, cô thủy chung cúi đầu.
Anh cũng không nói một lời, cầm chặt tay của cô, cũng không quay đầu lại mà đi ra kho hàng.
Khi bóng dáng bọn họ xuất hiện, Liễu Đình tựa vào bên cạnh xe *** hơi thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh, anh liền ý thức được Thường Gia Duyệt có điểm không thích hợp.
"Cô ấy thế nào?" Đợi đến khi hai người bọn họ đều lên xe, Liễu Đình nịt chặt dây an toàn, chuẩn bị lái xe, nhưng lại không nhịn được tò mò.
Thẩm Phi nhún vai một cái, coi như là trả lời.
"Sẽ không phải là bị. . . . . . Bị, bị cưỡng gian đấy chứ?" Thấy thế, Liễu Đình làm ra giả thiết lớn mật.
"Xuỵt." Thẩm Phi làm thủ thế im lặng, ý bảo anh đừng tại rắc muối trên vết thương của người ta.
Cái phản ứng này giống như câu trả lời khẳng định đối với suy đoán của Liễu Đình, kết quả là, mọi người trên xe lặng lẽ hướng Thường Gia Duyệt làm ra ánh mắt đồng tình.
"Xin đừng phỏng đoán lung tung! Tôi không bị cưỡng gian, tôi còn là xử nữ!" Cuối cùng Gia Duyệt từ trong hoảng sợ trở lại bình thường, khôi phục mấy phần khí thế, cô rất nhanh hai nắm quả đấm, nhắm mắt cắn răng rống lên.
. . . . . . Trong xe tĩnh giây lát.
"Phốc!"
Ngay sau đó, hàng loạt tiếng cười.
"Ngoan, uống chút nước, không có việc gì là tốt." Thẩm Phi dẫn đầu dừng nụ cười, tốt bụng đem nước suối đưa cho cô, "Về phần cô có phải xử nữ hay không. . . . . . Ừ, không cần kêu lớn tiếng như vậy, chúng tôi không có hứng thú biết."
". . . . . ." Gương mặt Gia Duyệt như đất đỏ.
Cô giận dỗi quay đầu, cố ý không nhìn Thẩm Phi đưa nước tới, hung hăng mím khóe miệng, trầm mặc nhìn phía ngoài cửa sổ.
Trời đã tối rồi, dọc theo đường đi vùng ngoại ô ngay cả đèn đường cũng không có, đây là loại hắc ám làm người ta kinh ngạc.
Hồi tưởng mấy giờ ngắn ngủi vừa trải qua, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi như cũ, ức chế không được phát run.
Vốn chỉ là chạng vạng rất bình thường, sau khi đưa mắt nhìn Nguyên Tu cùng Annie rời đi, cô lại ngây ngốc nhìn quyển tạp chí kia, cuối cùng quyết định nghĩ cách liên lạc với những đứa bé ở Cô Nhi Viện thử xem. Mặc dù không thể trò chuyện trực tiếp cùng với Cô Nhi Viện nước ngoài, nhưng gián tiếp biết được đứa bé kia được bảo hộ rất khá, quả thật không bởi vì tin tức trong nước mà chịu ảnh hưởng.
Cô thấy thoải mái hơn, còngọi điện thoại muốn đi bồi Nguyên Tu đến thông báo .
Vậy mà, vừa mới đi tới bãi đỗ xe, những bọn ςướק kia liền xuất hiện.
Cũng giống như lần trước vậy, xe tải, một đám người bịt mặt, cùng với thuốc mê.
Cho nên, sau khi cô thức tỉnh phản ứng đầu tiên chính là ——Thẩm Phi ૮ɦếƭ tiệt, thật là ngây thơ! Muốn chơi mấy lần mới đủ đây!
Nhưng kết quả, sự tình phát triển vượt xa kinh nghiệm lần trước bị "Bắt cóc" của cô.
Dùng để bố trí ổn thỏa cô không phải phòng nghỉ ngơi khách sạn trước kia, mà là kho hàng Container bẩn thỉu; Thẩm Phi chưa từng xuất hiện, chỉ có hai bọn ςướק thủy chung che mặt nhìn cô.
Cô nghe được một người trong bọn ςướק đánh thông điện thoại, còn tưởng rằng là Nguyên Tu, cuống quít bắt đầu kêu cứu.
Lại sau đó. . . . . .
"Nên gọi điện thoại cũng đã gọi xong, nhiệm vụ của tôi cũng coi như hoàn thành rồi. Haizz, cô gái này đắc tội với người nào đây. Mấy anh đây lăn lộn nhiều năm như vậy, lần đầu phải nghe nói loại yêu cầu này đấy."
"Mặc kệ cô đắc tội người nào, dáng dấp khó được xinh đẹp như vậy, bên kia còn nói chúng ta muốn chạm thì chạm không cần khách khí, lên chứ sao."
"Cậu ở trên hay tôi ở trên?"
"Chơi đoán số đi."
Cuộc sống có thể hoang đường một chút nữa được không? !
Gia Duyệt cứ trơ mắt nhìn hai người đàn ông ở trước mặt mình, thông qua chơi đoán số để quyết định ai trở thành người đàn ông đầu tiên của cô!
Thậm chí cô còn ôm một tia hy vọng, đoán rằng một phần cũng không phải là kế hoạch của Thẩm Phi, cố ý hù dọa cô.
Nhưng rất nhanh, khi hai người kia chơi đoán số quyết định thắng thua xong, kỳ vọng của cô cũng bị tiêu diệt rồi.
Bọn họ tới thật. . . . . .
Gia Duyệt cơ hồ đã dùng hết hơi sức toàn thân liều ૮ɦếƭ chống cự, nhưng trong lòng cô cũng rõ ràng, đối phương là hai người đàn ông to lớn, cô căn bản không thể thoát khỏi.
Trong lúc cô gần như muốn tuyệt vọng thì cửa Container bị kéo ra.
Thừa dịp động tác hai người kia dừng lại, cô sợ hãi trốn vào trong góc.
Trong lúc mơ hồ cô hình như nghe thấy người kia sau khi tiến vào lại miệng tức giận mắng to: "Chúng mày đang làm gì thế hả? Tao đã thông báo bao nhiêu lần, không cho phép tổn thương cô ta! Chán sống phải không? !"
"Không phải, người ta nói chính xác. . . . . ."
"Cút ra đây cho tao nói!"
Trong kho hàng Container rất tối, cơ hồ đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có ánh trăng yếu ớt ngoài khe cửa, Gia Duyệt không thấy rõ người tới, âm thanh của đối phương lại rõ ràng cho thấy cố ý ngụy trang.
Sau khi đối thoại kết thúc, cô nghe thấy một loạt tiếng bước chân càng lúc càng xa.
Sau đó, bọn ςướק cũng tốt, người thần bí kia cũng tốt, cũng không có trở lại, cho đến khi Thẩm Phi xuất hiện.
Nghĩ tới đây, cô không tự chủ kéo ánh mắt về, nhìn về phía Thẩm Phi bên cạnh đang nhắm mắt dưỡng thần.
Cho đến giờ khắc này Gia Duyệt mới phát hiện, tay của cô vẫn bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay, từ đầu đến cuối không có buông lỏng.
Cô có chút xấu hổ rút tay về, mặc dù động tác rất nhỏ, nhưng vẫn đánh thức người đàn ông bên cạnh, tròng mắt anh liếc nghiêng, nhàn nhạt quét cô, không nói gì, cũng không có bất kỳ động tác gì.
"Cái đó. . . . . ." Biết được anh tỉnh rồi, Gia Duyệt không được tự nhiên thốt ra tiếng, "Cám ơn."
Bất thình lình nói cảm ơn, Thẩm Phi không làm ra phản ứng gì, ngược lại Liễu Đình ở ngồi chỗ tài xế cả kinh sợ hãi: "Ai da, thật là hiếm thấy, cô cư nhiên không hoài nghi lần bắt cóc này là do Thẩm Nhị gia nhà chúng tôi bày kế ư."
"Tôi không phải người ngang ngược không biết phải trái như vậy." Gia Duyệt tức giận quét mắt qua ghế lái.
Nhớ lại ở khu nghỉ mát gặp qua Liễu Đình một lần, thì ra là anh ta quen biết Thẩm Phi? A, trước đó mình còn chạy đến chào hàng Nguyên Tu, thật đúng là ngu xuẩn hết mức.
Nói không chừng sau đó Liễu Đình còn có thể đem chuyện ngu xuẩn của làm chuyện cười nói cho Thẩm Phi nghe.
"Vậy là sao, xử nữ giảng đạo lý mới tương đối làm người khác ưa thích chứ sao." Liễu Đình hoàn toàn không phát hiện được ánh mắt cô khó chịu, bề ngoài vẫn còn thoải mái vui vẻ phát biểu nhạo báng.
"Anh. . . . . ."
Gia Duyệt vừa mở miệng, vừa định sặc trở về, Thẩm Phi chợt mở miệng.
"Cô ấy không có làm người khác ưa thích như vậy, trong lòng cô ấy rất rõ ràng chuyện này là người nào làm."
". . . . . ." Cô trầm mặc.
Thẩm Phi chuyển con mắt hướng cô cười cười, xác nhận nói: "Nói không chừng cô còn gặp được vị chủ mưu phía sau bức màn rồi nhỉ."
". . . . . ." Cô tiếp tục mím môi không nói.
"Như thế nào, chủ mưu đó có đẹp trai hay không, không cần nói, nhất định có chỗ thua kém so với toi. Ái chà, không cần mất hứng như vậy đâu, phát biểu chút cảm tưởng xem nào."
". . . . . . mặc kệ anh!"
Cô lạnh lùng ném một câu nói, tầm mắt lại một lần nữa dời đi chỗ khác.
Chỗ chuyện bất đồng là lần này Gia Duyệt bởi vì chột dạ mới không dám nhìn thẳng ánh mắt của Thẩm Phi.
Anh đã đoán đúng, cô thật sự gặp được vị chủ mưu, nói chính xác hơn, chủ mưu kia sao đó kịp thời xuất hiện, người ngăn cản tình thế hướng phương hướng phát triển nghiêm trọng hơn.
Lúc người đó dẫn hai bọn ςướק rời đi, cô nhờ ánh trăng vội vàng thoáng nhìn.
Gương mặt đó. . . . . . Cô vì cái người đàn ông đó mà bán mạng bao nhiêu năm. . . . . . Cô tuyệt sẽ không nhìn lầm.
Chỉ là Gia Duyệt nguyện lừa mình dối người, là cô nhìn lầm rồi, là cô ảo tưởng quá độ, Nguyên Tu làm sao có thể ra tay độc ác như thế với cô chứ, làm như vậy đối với anh một chút ưu việt cũng không có mà.
Kết cục ưu việt, trang đầu giải trí hôm sau cho cô câu trả lời tốt nhất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc