Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn - Chương 54

Tác giả: Lô Vĩ Mộc

Sau khi nghe Cố Nguy giải thích về việc Cố Thiên Thịnh tự ý công khai chuyện của hai người trước khi có sự đồng ý của hắn, Việt Phỉ xấu hổ cào cào má.
"Tôi hiểu rồi. Thật ra thì việc công khai mối quan hệ của chúng ta cũng không ảnh hưởng nhiều đến tôi đâu."
Chỉ là nếu Cố Nguy quyết định tiết lộ với truyền thông về chuyện này để giải quyết việc công ty thì cậu hơi thất vọng chút thôi.
"Như bây giờ cũng tốt mà. Tôi thấy mấy người trên mạng đang phản đối Cố thị cũng đã dịu đi rồi, chứng tỏ phương pháp này cũng rất hiệu quả. Tôi không để ý nhiều vậy đâu."
Cố Nguy nhìn cậu, chờ Việt Phỉ nói xong mới đưa tay lên xoa đầu cậu: "Chuyện này tôi sẽ giải quyết càng sớm càng tốt, nhưng sao hôm nay em lại tới công ty tìm tôi? Em muốn soát bài tập à?"
Soát cái khỉ gì... Việt Phỉ nhìn sang chỗ khác: "Bỗng dưng tôi hứng lên thôi."
Dường như lần nào cậu chủ động đến công ty cũng sẽ gặp mấy chuyện kiểu này thì phải. Lần trước đón hắn đi làm thì là vụ Kassi. Lần này thì suýt nữa hiểu lầm Có Nguy rồi.
"Ồ." Cố Nguy cười khẽ, "Vậy sau này mong em có hứng nhiều hơn nhé."
Việt Phỉ: "Anh muốn tôi đến công ty à? Để làm gì vậy?"
"Tôi phải ngồi làm việc một mình, chán quá." Cố Nguy nói.
Ai chẳng biết Cố Nguy là một người siêu cấp cuồng công việc làm việc ngày đêm không biết mệt mỏi. Giờ nói bản thân chán nghe có chói tai quá không vậy?
Tai Việt Phỉ đỏ rực, ậm ừ đồng ý: "Vậy có thời gian tôi sẽ mang cho anh đồ ăn nhé?"
"Cám ơn em." Cố Nguy véo nhẹ má cậu.
Việt Phỉ trừng mắt nhìn hắn, giả vờ tức giận: "Lại véo mặt!"
"Được, vậy không véo em nữa." Nói rồi, Cố Nguy cúi đầu, đặt nhẹ lên má cậu một nụ hôn.
Không có tình dục, cũng chẳng phải do tin tức tố quẫy nhiễu, chỉ đơn giản là một nụ hôn má nhẹ nhàng.
"Vậy sau này khi nào tôi muốn véo má em, em cho tôi hôn một cái, hôn rồi thì không véo em nữa."
Quả nhiên là gian thương... Việt Phỉ đỏ mặt nói: "Hay anh cứ véo đi nhé..."
...
Cố Nguy thích cậu, phải không?
Trở lại về chỗ ngồi, Việt Phỉ nằm bò lên bàn học, trái tim trong иgự¢ đập nhanh như đánh trống, thình thịch thình thịch.
Cố Nguy có thích cậu không?
Không thích thì sao lại hôn cậu như vậy?
So với những lần tiếp xúc trước đó, nụ hôn này tới một cách đột ngột như vậy khiến Việt Phỉ hơi dao động.
Nếu không phải Dụς ∀ọηg, nhưng vẫn muốn gần gũi nhau, ngoài thích ra thì còn cái gì nữa???
Càng nghĩ càng điên đầu, Việt Phỉ đành mở sách vở ra, lấy bình tĩnh bắt đầu giải đề.
Việc hôm nay chớ để ngày mai, bây giờ cậu sẽ tỏ tình luôn!!!
Nghĩ đến đây, Việt Phỉ đứng dậy, ném sách bài tập sang một góc, ngạo nghễ bước chân về phía phòng làm việc của Cố Nguy.
Gõ cửa, đẩy cửa ra, Việt Phỉ hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt lại.
"Cố Nguy, tôi thích anh!!"
Cậu vừa hét lên xong, căn phòng vẫn im lặng một hồi lâu.
Trái tim nhiệt huyết của Việt Phỉ lạnh đi một nửa rồi. Cậu mở mắt, trong phòng làm việc không có lấy một bóng người.
... Cố Nguy đâu rồi?
Cố Nguy, người không biết mình vừa bỏ lỡ điều gì, đang bơi trong bể trên tầng cao nhất của biệt thự.
Tiến độ chậm chạp của Việt phỉ khiến hắn cảm thấy hơi bực bội. Thậm chí hắn còn muốn chọc thủng mảnh giấy mỏng ngăn cách giữa hai người.
Trong quá khứ hắn đã từng trải qua cuộc đàm phán còn dài hơn như thế này, thế nhưng hắn chưa bao giờ mất kiên nhẫn đến thế.
Cố nguy đứng dậy từ trong bể bơi, cầm lấy khăn bước vào trong phòng tắm. Hắn đang định bấm nút điều khiển để đóng rèm lại thì thấy bóng dáng Việt Phỉ đang đi từ cầu thang lên được phản chiếu trên tấm kính.
Nghĩ rằng Việt Phỉ cũng muốn bơi, Có nguy không có ý định tắm nữa, muốn cùng cậu bơi một lúc. Nhưng hắn lại thấy Việt Phỉ đang chậm chạp đi về phía mình.
Cánh cửa trượt bằng kính không có khóa bị kéo từ bên ngoài sang một bên, mặt Việt Phỉ cứng đờ như dũng sĩ thấy ૮ɦếƭ không sợ hãi.
Cố Nguy nhướng mày, muốn hỏi cậu có chuyện gì đang xảy ra; thì Việt Phỉ lại nhắm chặt mắt lại, cánh môi khẽ động đậy.
"Cố Nguy, hình như tôi, tôi... thích anh, có phải anh cũng thích tôi không?"
Cậu vừa nói xong, không khí xung quanh hai người lại rơi vào yên lặng như phòng làm việc trống rỗng vừa rồi.
Việt Phỉ nắm chặt tay, móng tay cậu chôn sâu vào lòng bàn tay.
Thất bại rồi à?
Đầu óc cậu trở nên trống rỗng, đột nhiên Việt Phỉ không biết phải nói tiếp như thế nào.
Quá bồng bột, quá hấp tấp, giờ lòng cậu tràn đầy hối hận.
Việt Phỉ cắn chặt môi dưới, cậu cúi đầu, mắt nhìn xuống dưới, không dám đối diện với Cố Nguy.
Bây giờ đây, Việt Phỉ vô cùng hối hận tại sao cuốn sách này không phải một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, như vậy cậu có thể quay ngược thời gian rút lại câu nói khi nãy.
"Chuyện đó ..." Việt Phỉ đang định nói lời ban nãy chỉ là do cậu chơi sự thật hay thử thách với bạn mà thôi, nhưng cậu lại nhìn thấy đôi chân trần của Cố Nguy đang dẫm lên viên gạch trắng ngay đối diện mình.
Cằm cậu bị nâng lên, hai mắt Việt Phỉ nhắm chặt lại, hai vai cậu rụt lại, cho rằng Cố Nguy chuẩn bị đánh mình.
Nhưng cậu lại không ngờ rằng bàn tay hắn sẽ đặt trên bả vai mình, ép Việt Phỉ dựa thẳng lưng vào tấm kính phía sau, những giọt nước còn đọng lại vẫn còn rơi lăn tăn trên иgự¢ hắn.
Cố Nguy không trả lời cậu, thay vào đó, hắn nghiêng người, bờ môi lạnh lẽo áp lên đôi môi khô khốc của Việt Phỉ vì quá căng thẳng, nhiệt độ xung quanh hai người dần dần tăng lên, như thể một cơn mưa còn đang lất phất rơi gom lại thành cơn mưa rào mùa hạ, bão táp như muốn đổ xuống trời.
Lòng bàn tay của hắn vẫn còn ẩm ướt, một cánh tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Omega, tay kia nhẹ nhàng đặt lên cần cổ mảnh mai.
Việt Phỉ run rẩy, đặt một tay lên vai hắn, khẽ rên lên một tiếng.
Quần áo sạch sẽ ban đầu bị giọt nước trên người đối phương làm ẩm ướt, nhưng tâm trí của Việt Phỉ vẫn giữ được sự tỉnh táo.
Cậu cắn mạnh một cái lên khóe môi của Alpha, lợi dụng đối phương bị đau mà cố gắng thoát khỏi bờ môi hắn, Việt Phỉ thở dốc, cố chấp hỏi lại.
"Anh có thích tôi không?"
Cố Nguy nhìn cậu, nụ hôn vừa rồi тһô Ьạᴏ mạnh mẽ bao nhiêu thì giờ giọng hắn lại dịu dàng ôn nhu bấy nhiêu: "Sao có thể không thích em được chứ?"
Nhận được câu trả lời khẳng định của hắn, Việt Phỉ không vui vẻ cười to, hai mắt cậu đỏ bừng.
"Thật sao?"
Cố Nguy áp trán hai người vào nhau: "Thật."
Việt Phỉ: "Sao lại thích tôi?"
Cố Nguy hơi ngừng lại: "Em muốn biết à?"
"Khó nói lắm à?" Việt Phỉ mím môi.
Cố Nguy mỉm cười gật đầu, sau đó hôn nhẹ lên trán cậu.
"Ừ, khó nói lắm."
Sau đó lại nhẹ hôn lênchóp mũi,
"Bởi vì ..."
Hai má,
"Nhiều lắm,"
Khóe môi,
"...Nói không xong."
Cánh môi lại nhẹ nhàng khép mở, ngậm lấy đôi môi hấp dẫn của Omega.
Xuống dưới là những chiếc cúc áo sơ mi được cài chặt.
Thảo nguyên hừng hực lửa, ở phòng tắm chật chội lại càng nóng đến thiêu đốt người.
Áo sơ mi trắng rơi xuống đất, Việt Phỉ hơi tỉnh táo lại, chui vào vòng tay của Cố Nguy.
"Bên ngoài nhìn thấy đấy..."
Rèm của phòng tắm vẫn chưa được đóng lại.
Cố Nguy dừng động tác, mò mẫm tìm nút bấm trên tường, bàn tay to rộng nắm chặt lấy cánh tay Việt Phỉ, xoay người đặt cậu dựa lưng lên tấm rèm đang rủ xuống.
"Như vậy sẽ không nhìn thấy nữa."
Môi lưỡi quyện vào nhau, hương nhựa thông vẫn luôn kiềm chế giờ đây lại đầy độc đoán tuyên bố chủ quyền ở mọi ngóc ngách trong phòng tắm, hương xuân ngọt ngào dần bị nó xâm chiếm, hòa vào trong không khí.
Khi Cố Nguy ngồi xuống trước mặt cậu, Việt Phỉ không nhịn được giơ một tay tấm kính, những ngón tay thon dài nhẹ siết chặt lấy tấm rèm phía sau.
Tay còn lại đặt lên đầu Alpha, nắm nhẹ lên đầu hắn, cả người gần như không thể động đậy.
Những khoái cảm chẳng hề xa lạ liên tiếp dâng lên, như những cơn sóng ngầm dưới mặt biển, khi tích tụ đủ lâu thì chúng sẽ tạo thành một cơn sóng thần, dường như muốn nuốt chửng hai người họ.
"Ưm..." Bao vây cậu là hương nhựa thông đầy quen thuộc, khiến ngay cả khi bản thân đang ở trong một phòng tắm xa lạ, Việt Phỉ vẫn có cảm giác an toàn.
Cố Nguy đứng lên, nhìn đôi mắt đỏ bừng ẩm ướt của Omega trước mặt, ánh mắt hắn hơi tối lại.
Bàn tay hắn vẫn đặt ở trên vai cậu, Việt Phỉ bị kéo quay người lại, đối mặt với tấm kính của phòng tắm và rèm che.
Sau lưng cậu, thân hình nóng bỏng đang tiến lại gần.
Ngoài trời, gió đêm nhẹ thổi khiến mặt nước nhẹ nhăn mày, phía xa chân trời là mây đen đang dần kéo tới, tiếng gió bất chợt hòa cùng những hạt mưa phùn nhỏ giọt lên nước hồ.
Những giọt nước đập vào tấm kính phòng tắm, tạo ra một âm thanh vui tai. Chiếc rèm vốn đã đóng kín đột nhiên bị đè lên tấm kính rồi lại rủ xuống, tốc độ ngày càng tăng.
Mưa càng lúc càng lớn, những hạt mưa to như hạt đậu đập xuống bể kêu lộp bộp, chẳng mấy chốc đã có một lớp hơi nước bốc lên trên mặt kính, mờ ảo như trong mơ.
Trong phòng tắm, Việt Phỉ quay đầu lại, cắn vào môi Cố Nguy.
"Anh vào trực tiếp đi..."
Cố Nguy hơi ngừng động tác, tấm rèm che lại bất động trở lại.
"Đừng trêu tôi, em vẫn còn đang ở kỳ phân hóa."
Việt Phỉ muốn nói thêm gì đó, nhưng bàn tay to vốn đang đặt ở trên vai lại giơ lên che miệng cậu.
Cùng lúc đó, tấm rèm lại quay về quy luật đóng mở của nó một cách kịch liệt.
Ngón tay thon dài đặt lên bàn tay đang che miệng lại, Việt Phỉ nhắm mắt ngẩng cao đầu, tiếng nức nở vẫn nghẹn ở trong cổ họng.
Cho đến tận khuya, rèm cửa từ phòng kính lại được mở ra, dưới ánh đèn vàng, trong phòng tắm chỉ có một mớ quần áo lộn xộn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc