Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn - Chương 34

Tác giả: Lô Vĩ Mộc

Cố Nguy càng ngày càng thích nhéo mặt cậu.
Việt Phỉ cau mày: "Đừng nhéo má tôi nữa."
"Vì sao?" Cố Nguy nhìn cậu.
Lại còn muốn cậu trả lời vì sao à? Trong 1 giây Việt Phỉ không nghĩ ra được lý do nào, dừng một chút mới nói: "Véo mặt nhiều quá sẽ bị méo đó."
Cố Nguy nhướng mày, Ϧóþ nhẹ cằm cậu nâng mặt lên nhìn, soi xét một hồi mới nhận xét:"Không méo."
"..." Việt Phỉ nghiến răng nghiến lợi, cậu cảm giác như mình đang bị yếu thế, sao Cố Nguy lại vặn vẹo cậu đủ thứ như vậy, "Vậy tại sao anh phải nhéo mặt của tôi?"
Cố Nguy híp mắt: "Tròn quá, nhéo một chút."
"Phụt." Đường Duyệt ngồi ở ghế lái không nén được cười.
Cố Nguy liếc mắt nhìn ra ghế đằng trước, Đường Duyệt ngay lập tức nghiêm mặt lại, mắt nhìn thẳng đường đi, chuyên chú lái xe. Anh chỉ là tài xế, biết lái xe chứ không có khả năng nghe hiểu.
Việt Phỉ mím môi, đại não bắt đầu nóng lên, cậu kéo bàn tay đang nắm cằm của mình xuống, hừng hực ý chí muốn chơi chiêu gậy ông đập lưng ông, vươn tay về phía má Cố Nguy.
Nhìn thấy được hành động của cậu, ánh mắt Cố Nguy lại nhìn thẳng vào Việt Phỉ, cậu nhìn thấy được hình ảnh phản chiếu của mình trong con ngươi đen nhánh của người kia, tay Việt Phỉ mềm nhũn lại, vốn đang định véo cho người ta một cái thật đau lại trở thành xoa lên má đối phương.
"..." Việt Phỉ nhìn ngón tay của mình, chỉ muốn chặt đứt nó ngay tại chỗ.
Cố Nguy cũng hơi ngạc nhiên, sửng sốt một lúc sau mới để ý biểu cảm ảo não của Việt Phỉ , không khỏi cong khóe miệng nói: "Muốn sờ thì cứ nói thẳng."
Việt Phỉ đã không còn cách nào cãi lại, chỉ có thể quay đầu ra phía cửa sổ, im lặng dùng cái gáy tỏ vẻ tôi không thèm sờ.
...
Đã ba ngày không học vào đầu được chữ nào, sau khi về đến Nam Loan Hương, Việt Phỉ cực kì vội vã, tắm xong thì ngay lập tức đi vào phòng học chuẩn bị ôn luyện thâu đêm.
Cố Nguy cũng chui vào phòng làm việc giải quyết vấn đề công tác của tập đoàn.
Chín giờ tối, Cố Nguy bước ra khỏi phòng làm việc, khi nhìn thấy đèn trong phòng học của Việt Phỉ vẫn bật sáng, hắn đi tới gõ lên 2 cái.
"Mời vào." Giọng nói Việt Phỉ từ bên trong vọng ra.
Cố Nguy vừa mở cửa đã thấy cậu vùi đầu vào đống sách, trông cực kỳ nghiêm túc làm bài.
"Muốn đi bơi không?" Cố Nguy hỏi cậu.
Việt Phỉ ngẩng đầu lên khỏi chồng sách: "Trên tầng á?"
Cố Nguy dựa vai vào khung cửa gật đầu.
"Không đi đâu." Nghĩ đến chuyện xảy ra trên xe lúc đi về, mặc dù cậu cũng rất hứng thú với việc bơi lội nhưng Việt Phỉ lại chọn cách từ chối, cậu vẫn có chút xấu hổ khi nói chuyện với Cố Nguy...
Cố nguy lại tưởng cậu không ra vì không biết bơi: "Tôi dạy cậu."
Nghe hắn nói thế, Việt Phỉ lập tức vượt qua rào cản ngượng ngùng: "Được rồi! Chờ tôi một chút."
Ném 乃út xuống, Việt Phỉ trở về phòng ngủ tìm quần và kính bơi, dùng tốc độ nhanh nhất có thể để thay đồ rồi đi ra khỏi phòng.
"Tôi chuẩn bị xong rồi!"
Làn da trắng nõn của thiếu niên có chút chói mắt dưới ánh đèn, bởi vì đeo kính bơi nên Việt Phỉ không thể nhìn rõ nét mặt của người đối diện, thấy Cố Nguy chỉ nhìn mình không nói câu nào, cậu không khỏi đưa tay ra lắc lắc trước mắt hắn .
"Có chuyện gì vậy?"
Không biết có phải là ảo giác hay không, dường như Việt Phỉ lại ngửi thấy mùi nhựa thông quen thuộc, đi bơi còn muốn xịt nước hoa à... Việt Phỉ không thể hiểu được thói quen điệu đà của Cố Nguy.
Nhựa thông trong người hắn lại có dấu hiệu ngo ngoe rục rịch, Cố Nguy liếm môi dưới, không nói gì mà đi thẳng qua Việt Phỉ , vào phòng lấy một chiếc áo phông từ tủ quần áo đưa cho cậu
"Lạnh đấy, mặc vào trước đi."
Áo phông trắng bay lên không trung, phủ lên đôi vai trần của Việt Phỉ.
Vào buổi tối không khí ở bể bơi ngoài trời có hơi lạnh, Việt Phỉ bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã đi chân trần dẫm lên gạch đá.
Nước hồ bơi bị gió lay nhẹ dưới ánh đèn khiến cậu cảm thấy hơi choáng váng.
Việt Phỉ chưa bao giờ nghĩ bản thân mình nhìn thấy nước cũng ngất đi được.
"Khởi động làm ấm người trước đi."
Dường như Cố Nguy đã thực sự trở thành huấn luyện viên bơi lội của Việt Phỉ , cực kì chuyên nghiệp mà nhắc nhở cậu từng bước một.
Việt Phỉ : "Ừa, tôi biết rồi."
Sau khi khởi động đơn giản, Cố Nguy ném áo phông xuống, thành thạo nhảy xuống bể nước, rồi lại nổi lên trên thành bể và đưa tay về phía Việt Phỉ : "Xuống đây đi."
Khi đi tới thành bể, Việt Phỉ không còn chút tích cực nào như vừa nãy nữa, cậu dừng lại phía bờ, "Tôi không biết bơi, làm sao tôi xuống được?"
Thấy được cậu vẫn còn sợ sệt, Cố Nguy kiên nhẫn thuyết phục: "Học bơi đều là như vậy. Nếu không thích ứng thì cứ đến bể bơi trước. Bây giờ cậu ngồi để chân vào trong nước một lát, coi như làm quen với môi trường dưới nước một lúc."
Việt Phỉ :" Còn anh thì sao? "
Cố Nguy:" Tôi bơi vài vòng trước"
Vì vậy Việt Phỉ ngồi xuống bên thành bể bơi, đôi chân trắng nõn thẳng tắp từ từ nhúng vào nước.
Lạnh thật đó. Việt Phỉ cảm thấy việc Cố Nguy ném cho mình cái áo là cực kì sáng suốt.
Sau khi ngâm mình trong nước một lúc, Việt Phỉ thật sự không thấy căng thẳng nữa, cậu thích thú lắc chân đạp nước.
Trong lúc đang vui đùa, mắt cá chân của cậu bất ngờ bị một thứ gì đó dưới đáy bể cầm lấy cứng nhắc, Việt Phỉ hoảng sợ, suýt chút nữa cậu đã hét lên rồi.
Gần như cùng lúc đó, Cố Nguy từ trong bể ngoi lên, khiến nước bắn tung tóe lên mặt cậu, Việt Phỉ nhắm mắt lại theo bản năng. Khi đôi mắt cậu mở ra lần nữa, bàn tay to của Cố Nguy đã nắm lấy mắt cá chân của cậu, kích thước tay Cố Nguy quá lớn, khiến cậu có cảm giác hắn chỉ cần dùng một chút sức thôi thì cổ chân cũng có thể sẽ bị bẻ gãy.
Ánh sáng và ánh trăng giao vào nhau, chiếu lên gương mặt góc cạnh ướt sũng của Cố Nguy, dáng người cao lớn liên tục chuyển động theo sóng bể, tạo ảo giác hắn giống như một vị Thần Biển, đẹp đẽ kiêu ngạo.
"Sao lại hù tôi nữa?" Việt Phỉ không bị vẻ đẹp của hắn làm cho hớp hồn, vừa lau mặt vừa oán trách.
Có thể là do vừa mới bơi xong nên hơi thở của Cố Nguy có chút nặng nề, tay hắn không buông mắt mắt cá chân của Việt Phỉ ra , ngược lại còn kéo mạnh cậu về phía bể.
Việt Phỉ không ngờ mình sẽ bị kéo về phía trước một cái, và dưới tác dụng của lực, Cố Nguy dựa vào thành bể bơi.*
*Mình không hiểu lắm nhưng chắc là Cố Nguy mượn lực từ chân Việt Phỉ để tiến tới gần hơn chăng....
Suýt nữa thì bị kéo xuống, Việt Phỉ giãy dụa, không dám để Cố Nguy kéo mình lại: "Anh buông ra đi."
Cố Nguy không buông: "Cậu không muốn học bơi sao? Ngồi trên bể bơi thì làm sao học được?"
Việt Phỉ: "Học từ từ thôi chứ, anh kéo tôi xuống không thèm nói trước câu nào, nhỡ tôi ૮ɦếƭ đuối thì phải làm sao?"
Nghe thấy thế, Cố Nguy ngứa tay muốn véo mặt cậu, nhưng hắn lại không muốn buông tay khỏi cổ chân cậu, đành phải hứa: "Tôi ở đây, sẽ không để cậu ૮ɦếƭ đuối."
Phản kháng vô ích, Việt Phỉ hít sâu một hơi, giơ chân phải lên: "Anh cứ thả tôi ra trước."
Đắn đo một lúc, Cố Nguy buông tay ra.
Dù sao cậu cũng rất muốn học bơi, cứ cãi qua cãi lại trông như cậu đang làm ra vẻ. Việt Phỉ dùng khuỷu tay đỡ trên thành bể, từ từ thả mình vào dòng nước.
Cảm giác nước hồ bơi bao quanh khắp cơ thể khác hẳn với việc tắm rửa thông thường, áp lực nước từ mọi hướng khiến Việt Phỉ cảm thấy cơ thể như bị mắc kẹt trong một chiếc bánh mềm, mỗi cử động nhỏ dường như đều có vô số lực cản.
"Xuống rồi!" Việt Phỉ nói với Cố Nguy, chân cậu giẫm lên những viên gạch nhô cao dưới đáy bể.
Cố Nguy đứng ở bên cạnh xem, cong khóe miệng nhìn cậu: "Giỏi lắm."
Sau khi xuống nước, áo phông trở nên vô dụng, Việt Phỉ cởi chiếc áo ra ném lên bờ, đột nhiên cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng.
"Nào, bây giờ tôi phải làm gì nữa?"
Cố Nguy bị năng lượng tích cực của cậu chọc cười, nhưng vẫn nghiêm túc dạy dỗ: "Hít một hơi, nín thở, ngồi xổm xuống, đến khi không nhịn được nữa thì lại đứng lên."
Nghe có vẻ không khó, Việt Phỉ ngoan ngoãn hít một hơi thật sâu, nhắm mắt ngồi xổm xuống.
Nhưng chưa đầy một giây sau, người vừa ngồi xổm đã đứng bật dậy, nhắm ho dữ dội.
Lần đầu tiên làm động tác này cậu không kịp chuẩn bị tâm lý, ngay khi vùi mình vào nước, cậu đã thả lỏng người, uống một ngụm nước no bụng.
Mái tóc ướt sũng mềm mại rũ xuống trán, Việt Phỉ hơi vất vả tựa vào thành bể bơi ho khan.
Thấy vậy, Cố Nguy nhanh chóng đi đến bên cạnh cậu, hắn nâng tay lên, muốn vỗ nhẹ vào lưng cậu, nhưng đã kịp rút lại ngay trước khi lòng bàn tay đáp xuống lưng thanh niên.
Dưới ánh nhìn của Cố Nguy, những giọt nước trong suốt như pha lê bắt đầu rơi từ cổ cậu, trượt xuống đốt sống hơi nhô cao ở phía sau, và cuối cùng chìm trong nước bể bơi. Cố Nguy mắt nhìn sang chỗ khác, tay vỗ lưng cậu: "Lúc học bơi không tránh khỏi việc uống mấy ngụm nước vào người. Đây cũng là lần đầu tiên của cậu, không sao đâu."
Việt Phỉ ho đến nỗi nước mắt chảy ra: "Khụ khụ khụ khụ khụ, thật vậy hả?"
Vai Việt Phỉ hơi run lên một chút, Cố Nguy vừa vỗ nhẹ lưng cậu vừa đề xuất,"Hôm nay đến đây thôi, buổi tối bơi hơi lạnh, ngày khác tôi sẽ dạy cho cậu. "
Việt Phỉ không nhúc nhích: "Tôi muốn thử lại."
Cố Nguy cau mày.
Cơn ho bắt đầu nhẹ đi, Việt Phỉ nhìn Cố Nguy, lặp lại: "Tôi muốn thử lại."
Đôi mắt ngấn nước nhìn thẳng vào hắn, con ngươi trong veo chứa hình bóng của mình khiến Cố Nguy không thể từ chối.
"Được rồi."
Lần thử lại này làm đến khi Việt Phỉ có thể thành thạo ở nín thở dưới đáy bể trong hai phút.
Leo lên bờ, Việt Phỉ bò lên bên bể nghỉ ngơi một lát, Cố Nguy liếc mắt nhìn cậu rồi đi vào phòng tắm lấy áo choàng.
Áo choàng tắm trắng như tuyết rơi xuống khiến cả người Việt Phỉ bao lại trong sợi bông.
"Đi tắm rồi nghỉ ngơi sớm đi."
Giọng Việt Phỉ từ dưới đất đờ đẫn truyền lên: "Biết rồi mà."
Thấy tiếng trả lời nhưng người lại không nhúc nhích, Cố Nguy nhướng mày: "Bây giờ không đi tắm là muốn đợi lát nữa tắm cùng tôi à?"
Nghe vậy, Việt Phỉ lập tức ngồi thẳng người dậy
"Tôi đi tắm đây."
Nhưng tầm mắt Việt Phỉ dừng ở phòng tắm trong suốt một giây rồi vội vã dời đi.
"Sao lại nghĩ đến việc xây dựng loại phòng tắm này ở đây?" Việt Phỉ hỏi Cố Nguy.
Cố Nguy: "Loại này? Loại nào?"
"... trong suốt." Da đầu Việt Phỉ căng lên.
Cố Nguy thản nhiên giải thích: "Đương nhiên là do phong cảnh ở đây tốt."
Việt Phỉ cố gắng phân tích thêm: "Tốt đến nỗi khiến anh cũng muốn làm phong cảnh đúng không?"
"..." Cố Nguy cuối cùng cũng nhận ra cậu bận tâm cái gì, không nhịn được cười, "Sao? Sợ trở thành phong cảnh à?"
Việt Phỉ không nói lại được, cậu thèm vào, người sợ bị nhìn lén cũng chỉ có Cố Nguy thôi, cậu làm gì có gì mà sợ???
Cố Nguy trêu chọc cậu đủ rồi, giơ tay nhéo nhéo mặt Việt Phỉ: "Vậy thì đành làm cậu thất vọng rồi. Trong phòng tắm có rèm, nếu không muốn làm phong cảnh thì có thể kéo xuống."
Trường hợp này cậu không thể ngờ tới được. Việt Phỉ đỏ mặt, ngón tay nắm chặt góc áo choàng tắm, ngón chân không nhịn được cong lên, "...Vậy à."
Cố Nguy không thích làm những chuyện không chắc chắn, vậy nên trước khi chuyện thừa kế được sắp xếp ổn thỏa, hắn sẽ không ngừng làm tăng giá trị của bản thân mình, cũng như Gi*t ૮ɦếƭ tất cả những mối họa ngầm từ trong trứng nước.
Cũng giống như sử dụng thân phận Beta Việt Phỉ vốn là một điểm yếu, Cố Nguy cũng không ngại dùng chút thủ đoạn để biến điểm yếu này thành con Át chủ bài của riêng mình.
Cũng giống như bây giờ, khi nhìn thấy cổ chân gầy gò thu vào trong áo choàng tắm ngay trước mắt, Cố Nguy siết chặt tay lại, kiềm chế giúp người trước mặt buộc áo choàng tắm.*
*Tui không hiểu ý tác giả lắm, nhưng nếu ai muốn nghe ý giải thích của tui có thể đọc cmt ở phần này...
Không biết từ khi nào, mùi nhựa thông ngào ngạt lại tràn ra khắp nơi, Việt Phỉ cảm nhận được nhịp tim của mình đang tăng nhanh không rõ lý do, hình như mùi nước hoa này lúc tiếp xúc với nước bể bơi thì nồng hơn à.
"Tôi về phòng tắm cũng được."
Kéo lại dây áo choàng tắm trên tay Cố Nguy xuống, Việt Phỉ bỏ lại câu này rồi xoay người đi chân trần xuống dưới tầng, nhìn rất giống như đang chạy trốn.
Có lẽ là do ảo giác, khi nhìn vào mắt hắn, cậu cảm thấy Cố Nguy hình như đang đói bụng.
Khi Cố Nguy thu dọn đồ đạc xong xuôi và bước xuống cầu thang, hắn nghe thấy tiếng Việt Phỉ đang gọi mình ở tầng một.
"Tôi nấu mì xong rồi này, xuống ăn đi."
Nhấc chân đi xuống tầng, Cố Nguy nhìn thấy trên bàn ăn đã có hai tô mì.
Việt Phỉ cầm đũa từ trong bếp đi ra, thấy hắn đi xuống liền nở một nụ cười: "Tôi đói rồi, tôi đang đóng học phí."
Cố Nguy nhướng mày, học phí mà hắn muốn không phải là cái này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc