Sau Khi Ly Hôn Cùng Giản Tổng - Chương 75

Tác giả: Tiểu Thố

Chương 75: Kế Trong Kế, Bộ Trong Bộ
Giản Diệc Thận thận trọng ngồi ở sảnh khách sạn, đợi Bạch Thiến Ngữ mang sợi dây chuyền đến.
Hôm nay là ngày cuối cùng Lữ Thành Chiêu cho anh suy nghĩ, buổi trưa, Bạch Thiến Ngữ gọi điện tới hẹn anh buổi tối đến khách sạn Lệ Đức gặp mặt.
Giọng Bạch Thiến Ngữ nghe rất bối rối, liên tục muốn Giản Diệc Thận cam đoan an toàn của mình, đảm bảo rằng Lữ Thành Chiêu sẽ không gây rắc rối cho cô ta.
“Sợi dây chuyền kia tớ đã tìm được rồi, nếu tớ thực sự lấy trộm nó, vậy liền triệt để đắc tội hắn, hắn hung ác lên có thể đem tớ đưa vào phòng giam, cậu có thể thực sự bảo vệ tớ sao?”
Giản Diệc Thận đành phải nhẫn nhịn an ủi cô ta vài câu.
Bạch Thiến Ngữ gọi thêm hai cuộc điện thoại ngay sau đó, vẻ mặt bồn chồn, cuối cùng nhờ anh mua vé máy bay và khách sạn để bay ra nước ngoài vào ngày mai, đồng thời yêu cầu anh trả tiền sinh hoạt, một hồi thế này, một hồi như thế kia, giày vò một hồi lâu, anh mới thật sự trông thấy sợi dây chuyền trong tay
Giản Diệc Thận tạm thời tin, giải quyết mọi việc theo yêu cầu, Bạch Thiến Ngữ lúc này mới yên lòng, hẹn anh tám giờ tối tại khách sạn Lệ Đức.
Nhìn đồng hồ, đã tám giờ năm phút, Giản Diệc Thận cau mày.
Chuông điện thoại di động vang lên, là số của Bạch Thiến Ngữ.
Giản Diệc Thận nhận rồi nói”xin chào”, ngữ khí thật không tốt.
Sự kiên nhẫn của anh đã đến lúc cạn kiệt, tốt nhất là Bạch Thiến Ngữ thật sự có được sợi dây chuyền này, nếu không anh sẽ để Bạch Thiến Ngữ biết, Giản Diệc Thận anh và Lữ Thành Chiêu đến cùng ai ác hơn.
“Diệc Thận, sợi dây chuyền đã ở trong tay tớ, cậu lên đây đi, phòng 1716, nhanh lên.” Bạch Thiến Ngữ nói khẽ.
Giản Diệc Thận không vui hỏi: “Tại sao lại lên phòng? Tôi đang ở sảnh, cô đem đồ xuống cho tôi, các yêu cầu của cô đã sắp xếp xong xuôi, tiền cũng gửi tới trong thẻ cô, cô còn muốn gì nữa?”
“Tớ không dám bước ra khỏi phòng ” Giọng Bạch Thiến Ngữ có chút run rẩy “Ngoại trừ cậu ra, ai đến tớ cũng không dám mở cửa, Diệc Thận, tớ hiện tại hối hận. . .”
Giản Diệc Thận trầm mặc hai giây, nhàn nhạt hỏi: “Vậy làm sao để tôi biết cô không cố ý bẫy gạt tôi đi lên?”
“Cậu không tin tớ sao?” Bạch Thiến Ngữ nghẹn ngào kêu lên.
“Đúng vậy.” Giản Diệc Thận lạnh lùng nói.
Bạch Thiến Ngữ đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, cậu nói đi, muốn làm sao mới tin tớ?”
Giản Diệc Thận suy nghĩ một chút: “Cô đem sợi dây chuyền, mã số phòng và logo khách sạn chụp lại, tôi sẽ tin .”
Bạch Thiến Ngữ trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Tớ đang tắm, chờ tớ tắm xong sẽ chụp cho cậu.”
Khoảng mười phút sau, Bạch Thiến Ngữ đem ảnh chụp theo yêu cầu gửi tới. Giản Diệc Thận cẩn thận kiểm tra lại lần nữa để chắc chắn rằng không có dấu vết của hình ảnh P, lúc này mới yên tâm.
Sợi dây chuyền trong ảnh được bảo vệ rất tốt, viên kim cương như đanh nhảy máu dưới ánh đèn, sừng có màu nâu ấm và nhạt, đầy cá tính và có một chữ “S” ở hạt nhỏ bên cạnh. Đây là lần đầu tiên Giản Diệc Thận nhìn thấy rõ ràng cái tên của Tô Tân, trong lòng kϊƈɦ động.
Khi thang máy lên đến tầng mười bảy, Giản Diệc Thận đi dọc theo hành lang, trêи hành lang không có ai, đôi giày da lặng lẽ giẫm lên tấm thảm nặng nề, mang đến một ảo giác u ám khó giải thích. Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN
Giản Diệc Thận mí mắt giật một cái, cẩn thận xem qua kế hoạch của chính mình trong đầu, đảm bảo rằng không có sai sót nào, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh đã đến phòng 1716, Giản Diệc Thận gõ cửa, đợi một lát sau, Bạch Thiến Ngữ ở bên lo lắng hỏi: “Ai?”
“Giản Diệc Thận.” Anh trầm giọng nói.
Cánh cửa mở ra một khe nhỏ, nửa khuôn mặt của Bạch Thiến Ngữ, ánh mắt có chút hoảng hốt nhìn quanh một lúc sau mới mở cửa để Giản Diệc Thận đi vào.
Giản Diệc Thận bước vào phòng, nhìn quanh phòng khách, căn phòng cũng rộng ba mươi bốn mét vuông, bên cạnh chiếc ghế sofa là xe đẩy ăn uống trong phòng khách. Trêи xe ăn có một đĩa mì ống, một ly R*ợ*u và một chai R*ợ*u đã được rót và hai bộ đồ ăn.
Bạch Thiến Ngữ đi theo vào, ân cần hỏi: “Cậu ngồi đi, uống chút gì không? R*ợ*u hay nước?”
Vừa nói cô ta vừa cầm một cái ly từ chiếc xe đồ ăn, rót một ly R*ợ*u rồi đưa cho Giản Diệc Thận.
Giản Diệc Thận bình tĩnh liếc nhìn cô ta.
Lúc này, Bạch Thiến Ngữ mặc chiếc áo choàng tắm do khách sạn cung cấp, trêи gương mặt không biết là do hơi nước hay là do cồn mà hơi ửng đỏ, mái tóc dài buông xõa sau đầu, dáng vẻ lười biếng. Không thể không thừa nhận, khí chất đắm chìm trong âm nhạc từ nhỏ của cô ta quả thực khác hẳn với một người phụ nữ bình thường, cùng với nét đẹp thanh thoát, nữ tính, quả thực có thể thu hút một phần lớn nam giới.
Đáng tiếc dưới vẻ ngoài xinh đẹp là một trái tim xấu xí.
“Không cần ” Giản Diệc Thận dứt khoát từ chối “Sáng sớm ngày mai cô còn có chuyến bay, chuẩn bị sớm một chút. Tiền cô muốn tôi cũng đã chuyển đến thẻ, việc nên làm tôi đều làm hết rồi, cô đem sợi dây chuyền kia đưa cho tôi, tôi lập tức đi ngay.”
Tay Bạch Thiến Ngữ đang cầm ly R*ợ*u lập tức dừng lại, vành mắt lập tức đỏ lên, điềm đạm đáng thương nhìn qua: “Không thể nể mặt uống một ngụm sao?”
“Không thể.” Giản Diệc Thận thần sắc lạnh lùng.
Bạch Thiến Ngữ thần sắc cứng đờ, ủy khuất nâng ly R*ợ*u trả về hộc tủ. Cô ta cầm ly R*ợ*u của mình lên, hờn dỗi uống một hớp lớn, ánh mắt ai oán nhìn qua: “Diệc Thận, cậu tính cả đời không nói chuyện với tớ hơn hai câu sao? Đúng là tớ làm sai, nhưng chúng ta là bạn bè từ cao trung năm hai, chẳng lẽ cậu không nhớ gì sao? Chúng ta cùng nhau tham gia dàn nhạc, cùng nhau trốn học, cùng nhau — “
“Không có gì tốt để nhớ ” Giản Diệc Thận lạnh lùng nói “Khi học cao trung ngay từ đầu tôi đã làm phiền cô, nếu không phải muốn từ chối người theo đuổi, tôi căn bản không muốn dùng một cô gái ra cản trở.”
Bạch Thiến Ngữ tái mặt, không dám tin hỏi: “Diệc Thận, cậu cũng quá tuyệt tình đi? Nếu như không có Tô Tân, chẳng lẽ hai chúng ta không phải xứng đôi nhất sao? Tớ không tin cậu không có tình cảm với tớ, hai chúng ta rõ ràng cái gì đều rất phù hợp!”
Giản Diệc Thận cảm thấy người phụ nữ này quả thực đầu óc có chút không bình thường, đền lúc này còn ở trong cỗ xe cứng, hơi một tí là không xứng đáng, không thoải mái.
Anh không thèm để ý, trầm giọng nói: “Dây chuyền đâu? Nếu cô không lấy ra, tôi sẽ lục soát.”
Một tiếng cạch cạch” yếu ớt từ ngoài cửa truyền đến, Ng'n t đang cầm ly R*ợ*u của Bạch Thiến Ngữ xiết chặt, cắn răng, đột nhiên kéo áo choàng tắm để lộ nửa bờ vai, lao về phía Giản Diệc Thận: “Diệc Thận, em thật sự yêu anh. . . Em sẽ luôn chờ anh . . . Em biết trong lòng anh có . . . A!”
Giản Diệc Thận chợt lách người, trở tay vặn chặt cánh tay cô ta trêи tường, sau vài bước mặt Bạch Thiến Ngữ bị áp vào tường, ly R*ợ*u trêи tay rơi xuống thảm, toàn bộ khuôn mặt biến dạng, đau đến mức không nói nên lời.
Giọng anh lạnh lùng: “Bạch Thiến Ngữ, tôi chờ cô đã lâu, xem cô có thể làm chuyện buồn nôn gì, cô cho rằng tôi sẽ mắc bẫy — “
Giọng anh đột ngột dừng lại, sửng sốt. Nhìn bóng dáng cách đó không xa, anh không nói nên lời.
Tô Tân đứng ở góc phòng khách, ánh mắt kinh ngạc.
“Em. . . Sao em lại tới đây?” Giản Diệc Thận cuối cùng cũng định thần lại, nhanh chóng buông bàn tay đang kẹp Bạch Thiến Ngữ ra, vừa kinh ngạc vừa tức giận, vội vàng giải thích “Tiểu Tân, em tuyệt đối đừng hiểu lầm, anh đến phòng này bởi vì anh muốn. . .”
Dưới tình thế cấp bách anh nhất thời không biết nên giải thích thế nào. Tìm Bạch Thiến Ngữ hỗ trợ tìm đồ? Lời này nghe có chút mập mờ; hay đem chuyện sợi dây chuyền nói ra? Nhưng anh không bao giờ đề cập chuyện này với Tô Tân, anh liều mạng tìm lại sợi dây chuyền bị vứt bỏ, không biết bắt đầu nói từ đâu . . .
Nhìn lại bản thân, vừa rồi chế phục Bạch Thiến Ngữ mà làm đổ R*ợ*u lên người, bên trong có một chiếc xe ăn cho hai người, hai người còn ở chung một phòng, đây quả thực là toàn thân miệng đều khó mà nói rõ. . .
“Khụ khụ khụ. . .” Bạch Thiến Ngữ dựa vào vách tường uể oải trượt xuống đất, bỗng nhiên bật cười đến phát khóc “Tô Tân, đến đây, tôi sẽ nói cho cô biết lý do Diệc Thận đến đây, cô nhìn dáng vẻ của tôi liền biết, nam nữ ở chung một phòng sẽ có chuyện gì xảy ra? Vừa rồi anh ấy hung ác như thế, nhưng đó chỉ là niềm vui giữa chúng tôi. Hãy nhìn đi . . .”
Bạch Thiến Ngữ di chuyển gấu váy ra, quả nhiên, rất nhiều nơi đều là từng khối tím xanh.
Giản Diệc Thận đầu “Ong ong” rung động, tình thế cấp bách bắt lấy bả vai Tô Tân : “Không phải, cô ta nói hươu nói vượn, em đừng tin, anh có chứng cứ . . . Anh. . .”
Bờ môi bị che lại, Tô Tân yên lặng nhìn anh, ánh mắt ôn nhu.
“Em sẽ không tin cô ta ” Tô Tân nói khẽ “Em tin anh không phải là người như thế, anh đang theo đuổi em, sẽ không làm ra loại chuyện bắt cá hai tay vô sỉ này, cũng không động thủ ngược đãi phụ nữ.”
Giản Diệc Thận ngây người hai giây, lòng bàn tay đổ mồ hôi, thở ra một hơi. Trái tim dường như được cơn gió xuân thổi vào, càng ngày càng bành trướng, khoảnh khắc tiếp theo sẽ đưa anh bay lên không trung.
“Cho nên, anh có thể nói cho em biết, anh đang làm cái gì được không?” Khoé miệng Tô Tân lộ ra nụ cười “Em nhận được hai tin nhắn, hẳn là Lữ Thành Chiêu gửi tới, em sợ có chuyện ngoài ý muốn, còn cố ý kêu trợ lý cùng đi.”
Giản Diệc Thận triệt để định thần lại, tiến đến bên tai cô thấp giọng nói: “Anh có một vật bị hai người bọn họ che giấu, Bạch Thiến Ngữ và Lữ Thành Chiêu bọn họ không có ý tốt, lập bẫy để anh chui vào, bất quá, hắn có kế Trương Lương, anh có thang trèo tường, bộ trong bộ, lấy được thứ anh muốn ” Giọng anh dừng lại một chút “Em nhìn phía sau đi, xem ai tới?”
Tiếng bước chân xốc xếch truyền đến, Tô Tân nhìn lại, sửng sốt.
Trình Tử Hạo, Hoắc Chí Từ, Đàm Phi bước nhanh đến, Hoắc Chí Từ vội vàng kêu lên: “Diệc Thận, cậu nói đúng, sợi dây chuyền trong tấm ảnh bị bọn họ mang đến một căn phòng khác.”
“Tìm được không?” Trái tim Giản Diệc Thận thắt lại.
“Hai chúng tôi làm việc, anh có thể lo lắng cái gì?” Trình Tử Hạo đắc ý nói “Hai chúng tôi giả làm bồi bàn, lừa bọn họ mở cửa, chúng ở phòng bên cạnh, trong phòng có hai người giám sát căn phòng này, chúng tôi đi vào liền đem bọn hắn chế phục, dây chuyền tìm được rồi, hiện tại chờ cảnh sát tới.”
Giản Diệc Thận thở phào nhẹ nhõm nhìn Bạch Thiến Ngữ đang ngồi trêи mặt đất như con gà gỗ, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Cô cho rằng cô và Lữ Thành Chiêu có thể tính kế tôi sao? Ăn hai một lần thua thiệt từ các người, tưởng rằng tôi sẽ ngã vào cùng một cái hố sao? Biết Lữ Thành Chiêu vì sao lại an bài cô tối nay tới gặp tôi hay không? Chính là muốn ngăn cản tôi, để tôi không để ý tới bộ phim bị hỏng được chiếu lên của cậu ta. Đáng tiếc, cô xông lên phía trước tống tiền, thành quân bài bị cậu ta vứt bỏ.”
Anh đi vài bước, cầm bình R*ợ*u trêи xe ăn lên, lắc lắc: “Đây là gì? Có thể làm tôi choáng váng hay sao? Đàm Phi, mời giám định đến, nhớ kỹ bảo quản tốt chứng cứ giao cho cảnh sát.”
“Mọi chuyện đã lên rồi, đừng lo lắng, mọi thứ đã sẵn sàng, camera chính bọn họ lắp đặt là chứng cứ tốt nhất.” Đàm Phi nói.
Bạch Thiến Ngữ sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy, đột nhiên hét lên một tiếng, nhào tới túm lấy quần tây của Giản Diệc Thận: “Tớ sai rồi! Diệc Thận tớ biết sai rồi! Tớ cũng là không có cách nào, tớ không dám trêu chọc cậu, thế nhưng Lữ Thành Chiêu có ảnh chụp *** của tớ, còn có, là hắn ngược đãi tớ, trêи đù* trêи người tờ từng vết bầm đen đều do hắn đánh mà lưu lại, tớ thật sự không có cách . .”
“Cô vẫn nên tiết kiệm một chút sức lực, giữ lại mà nói cho cảnh sát đi.” Giản Diệc Thận vừa nói vừa ngồi xổm xuống, lấy điện thoại di động từ túi áo choàng tắm ra, để trước mặt Bạch Thiến Ngữ, màn hình được mở.
Anh làm vài thao tác trêи điện thoại, rồi nhét trở về trong túi.
“Cậu. . . Cậu làm cái gì vậy. . .” Bạch Thiến Ngữ trong lòng hiện lên một tia sợ hãi.
Giản Diệc Thận ghé vào tai Bạch Thiến Ngữ, dùng âm thanh người khác không nghe nói “Xoá tấm ảnh sợi dây chuyền mà cô gửi cho tôi. Cô biết không? Hiện tại sợi dây chuyền kia đã bị tôi đánh tráo, đổi thành sợi dây chuyền trong nhà tôi, còn nữa vừa rồi tôi chuyển năm triệu vào thẻ cô.”
Bạch Thiến Ngữ sợ hãi mở to hai mắt nhìn: “Cậu. . . Cậu có ý gì. . . Tớ nghe không hiểu. . .”
“Hai người các người trộm dây chuyền của tôi còn tống tiền, đã thế còn hạ dược muốn cùng tôi làm loạn, cô đoán xem, sẽ bị phán mấy năm tù?” Ánh mắt Giản Diệc Thận lạnh lùng “Tôi đã sớm nói, cô đừng chọc tôi, càng không được chọc Tô Tân.”
Bạch Thiến Ngữ xụi lơ trêи mặt đất.
“Tôi có một cách giúp cô giảm nhẹ tội ” Giản Diệc Thận cười khẽ một tiếng, chậm rãi đề nghị “Biết hôm nay vì sao Lữ Thành Chiêu không tới không? Vì hắn ta lưu lại một tay, trong trường hợp thất bại, liền đem cô đẩy ra làm kẻ ૮ɦếƭ thay. Hiện tại cô khai ra chủ mưu, khai ra Lữ Thành Chiêu, nói không chừng còn có thể được cứu.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc