Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "Hot" - Chương 89

Tác giả: Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử

Lan Hà: Mã màu son cả đấy.
Anh lòi đuôi làm phiền phức tăng lên. Sống ngụy trang suốt bao nhiêu năm, nào đã gặp cảnh bị cả đàn hồ ly mơ ước bao giờ.
Đám hồ ly kéo đến đông đảo, mắt sáng quắc nhìn anh chằm chằm, móng tay thi nhau bay vào người anh như cơn mưa hoa. Hồ Môn chỉ có một thủ đoạn mời chào, ấy chính là tặng đồ dùng thử.
Anh đờ đẫn: "Đừng ném nữa, tôi không muốn. Nằng nặc muốn cho thì cho nhúm lông ấy, có thành ngữ gọi là tích tiểu thành đại mà."
Đám hồ ly chẳng bị hù:
"Ngươi đừng như vậy, cứ thử xem sao đã."
"Chỉ cần cho ngươi một tí lông là ngươi sẽ nhận bọn ta hết thật à? Vậy cũng được, ta sẽ nhổ nông nách cho."
"Hãy nhớ ta là Hồ 178, tu hành ở núi XX..."
"Ta chẳng có tài cán gì, riêng nấu ăn thì tuyệt đỉnh."
"Ngươi giàu thì nhận hết bọn ta đi!"
Đầu anh đau như Pu'a bổ, nhận gì mà nhận, Tấn Giang cấm không cho mở hậu cung từ lâu rồi nhá. Anh đáp trả: "Đùa à, đừng nhổ lông nách tặng tôi, tôi chả muốn mở trại chăn nuôi đâu. Các cô đừng đến quấy rầy tôi nữa, nếu chị Hồ biết được, các cô sẽ phải nếm mùi đau khổ đấy."
Nghe danh chị Hồ, đám hồ ly rúm ró lại, nhưng chẳng mấy lại nhốn nháo:
"Bảo kiếm nhờ mài giũa mà sắc, hoa mai do rét lạnh mà thơm!"
"Người có chí ắt thành công!"
"Chủ soái ba quân có thể thay đổi, nhưng chí khí của một người đàn ông bình thường lại không thể."
Lan Hà: "..."
Người không biết chuyện sẽ nghĩ các cô đang làm gì hả, dốc hết cả ruột gan lòng mề thực chất là để làm con giáp thứ mười ba thôi mà?
Cơ mà nom có học hơn Hồ Bảy Chín.
Vả lại con nào con nấy đều đánh bạo để hưởng lợi. Số lượng sinh vật cõi âm biết anh là ngài Đến đã nhiều lên, còn rỉ tai nhau nghe hương anh làm ngon số dách nữa là. Các tiên gia khác có rục rịch không? Chắc chắn là có rồi, nhưng chúng kiêng dè chị Hồ, chẳng ai dám tự tiện đến phá bĩnh. Chỉ duy Hồ Môn là dám nghĩ dám làm!
"Không muốn thật mà, đã đủ nhiều rồi." Anh không thể đáp to kẻo bị nghe được. Anh quay người bế Miểu Miểu vẫn đang khóc nức nở khỏi người Trần Tinh Dương đương ngất xỉu.
Đám hồ ly thấy vậy, con nào có sở trường về phương diện này đều vươn tay: "Ta chăm trẻ hộ ngươi cho."
"Các cô đi là bé sẽ không khóc nữa." Anh bịa cớ, "Tôi sẽ nhận hết số móng tay kia, các cô về đợi thông báo nhé."
Nếu không, anh sợ đến khi mình đóng phim vẫn có hồ ly bám theo, khi đó không chỉ mỗi mình Trần Tinh Dương ngất xỉu đâu.
Đám Hồ Môn này có ăn học chút xíu nhưng không nghe ra chiêu nói lấy lệ của anh, tưởng mình có hi vọng tham gia lần phỏng vấn tiếp theo, "Đi cũng được, ngươi phải nhớ móng tay là của ai cái đã thì sau mới biết phải báo cho ai."
Lan Hà: "... Ừ."
Anh tìm tờ giấy trắng đến, đặt hết số móng tay lên, từng con hồ ly một đọc tên là anh viết con số tương ứng.
"Xong, đăng ký xong rồi, các cô về đi."
Mục đích đã đạt được, đám hồ ly cũng ưng bụng biến mất trong làn sương đêm.
Đợi chúng đi hết rồi, anh mới dọn hết đống móng tay siêu nhiều vào túi nilon, cất kĩ càng rồi ấn nhân trung của Trần Tinh Dương.
Anh ta mơ màng tỉnh dậy, đầu óc trống không, nhìn anh hai giây mới giật mình thốt: "Móng tay... Tiếng cười... Ma trơi!"
Anh vỗ hai cái lên mặt anh ta: "Tiếng cười ở đâu? Hết ma trơi rồi."
"Móng tay, cửa sổ tự dưng mở toang!" Anh ta lồm cồm bò dậy thì mặt sàn đã không còn cái móng tay nào, cửa sổ cũng khép chặt, "Cậu... cậu đóng cửa sổ lại à? Cậu có trông thấy cửa sổ đột nhiên mở ra không... Miểu Miểu đâu?!"
"Bé ở đây, vẫn bình thường. Nãy anh nói xằng nói xiên rồi lăn đùng ra ngất, cửa sổ cũng chả bị mở ra." Anh bảo anh ta nhìn sang Miểu Miểu ngồi bên cạnh đã nín khóc và cười toe toét ngay sau khi hồ ly đi, "Miểu Miểu bị anh dọa thì có."
Miểu Miểu: "A, chú..."
Trần Tinh Dương: "..."
Thật hả?
Miểu Miểu vẫn chưa học được nhiều từ, chỉ biết trơ mắt nhìn anh lừa cậu mình.
Lan Hà: "Tối nay anh ăn phải cái gì, ngộ độc thực phẩm sinh ảo giác à? Cần đi viện khám không?"
Biểu cảm của anh giống như cửa sổ chẳng mở, móng tay hay tiếng cười cũng chẳng tồn tại thật, hoặc chí ít là anh không nhìn thấy.
"Không thể nào..." Trần Tinh Dương day trán ngồi dậy, "Cậu không nhìn thấy cái gì cả? Thôi, dù có cậu cũng chả thấy đâu. Má ơi, anh xui quá..."
"Đừng nói tục trước mặt Miểu Miểu." Anh bịt tai bé con lại, điềm nhiên nói, "Em đoán anh sợ ma trơi nên tự thôi miên bản thân thôi, đã thế còn làm Miểu Miểu khóc."
Tự đáy lòng anh ta cho rằng tất thảy đều là sự thật, song Lan Hà nói bằng giọng chắc nịch làm anh ta chẳng biết phản bác làm sao, chung quy lại chỉ mỗi anh ta trông thấy mà thôi. Anh ta ngưỡng mộ Lan Hà lắm, với cái thể chất chính khí lẫm liệt này, mình cóc thèm sợ cái gì nữa.
"Được rồi." Trần Tinh Dương đứng dậy, nhìn ra ngoài không thấy ma trơi đâu nữa, người vẫn váng vất, nhưng nói thật là nếu bắt anh ta phải rời khỏi đây ngay lúc này thì anh ta không dám.
Đêm hôm khuya khoắt lái xe về nội thành chẳng khác nào tự tìm cái ૮ɦếƭ. Trái lại, ở cạnh Lan Hà mới an toàn.
"Vậy, vậy như này đi. Lát nữa đi tắm anh sẽ không đóng cửa, cậu đứng ngoài làm bạn với anh nha." Anh ta nói.
Lan Hà: "... Làm gì đến mức đó."
Anh ta năn nỉ: "Cậu đồng ý đi mà, anh rén thật đó."
"Thôi được." Anh đang giả vờ giả vịt chứ thực chất trong lòng rất hiểu cho Trần Tinh Dương, từ nhỏ anh cũng bị hù dọa biết bao nhiêu lần mà lại chẳng biết kể ai.
Người nhát gan chẳng hợp làm nghề ăn cơm âm phủ. Đối với tiên gia Tứ Đại Môn, vì biết anh là Vô Thường sống nên mới quyết định tặng anh đồ dùng thử.
Nếu là người thường và chúng muốn bắt họ đỉnh tiên thì phải làm phép lên người này kèm đày đọa một phen cái đã. Nó như một kiểu tôi luyện cho đệ tử, đồng thời giúp đệ tử nảy lòng tốt.
Gia tiên chỉ phù hộ cho gia đình, nếu là đệ tử đàn tiên thì sau khi mở đường khẩu phải ra ngoài làm việc. Vậy thì dĩ nhiên phải để anh ta nếm trải đủ kiểu rèn luyện, ngoài bị quấy rầy bởi tiên gia khác ra thì còn cố tình để đệ tử nhìn thấy quỷ. Khoan bàn cái khác, cứ luyện nghị lực và lòng gan dạ đã, không phải ai cũng bẩm sinh đã gan góc như Lan Hà.
Có đệ tử nhìn thấy oan hồn vô chủ hay khách hành hương bị ám mà nảy sinh lòng thương muốn giúp đỡ, tuy nhiên đó chỉ là cái thiện lúc mới đầu, đến sau này khi đệ tử bắt đầu bước chân vào chính đạo mới gặp nhiều sự việc hơn, có thể sẽ nảy lòng tham, chưa chắc đã được hưởng thọ.
Nói tóm lại, đó là lí do tại sao sau khi một số người bị tiên gia làm phép sẽ thần kinh bất ổn, phát điên một thời gian.
Các ngành nghề vét âm môn khác thực chất về cơ bản là giống nhau, những kẻ đi Vô Thường như anh, chạy đi chạy về giữa hai giới âm dương, có con đường nối với âm phủ ắt sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm và cám dỗ, chưa chắc đã được hưởng thọ.
Anh đang xúc động trước những gì bản thân mình từng trải.
Trần Tinh Dương xuống giường toan đi tắm nước nóng, thấy trên bàn có tờ giấy viết hàng tá con số theo thứ tự mới lấy làm lạ: "Đây là gì?"
Anh hoàn hồn, đó là tờ giấy ban nãy anh đăng ký cho đám tiên gia. Anh không viết họ vào vì chúng đều là Hồ Môn cả, chỉ viết đứng hàng bao nhiêu.
Chúng nó vừa khuất dạng là anh dọn hết đống móng tay, chỉ duy tờ giấy là vẫn nằm chỗ cũ. Hơn nữa có tiên gia thừa cơ anh chăm nom Trần Tinh Dương mà gạch dấu đỏ dưới tên mình.
"À... Mã màu son." Anh bịa đại, "Em ghi lại hộ người ta."
"Cậu sắp đại diện cho hãng son hay ghi lại cho người yêu thế?" Anh ta chỉ vào đường gạch chân đỏ, "Lại còn dùng Pu't đỏ gạch cái thích nữa. Nhãn hiệu nào đấy, anh biết cùng với."
Anh nhớ lại những hãng mình đã trông thấy rồi nói đại một cái tên.
Anh ta tra cứu thì ra ngay: "Màu này đẹp lắm, anh mua một cây tặng người khác."
Anh nhìn lướt, màu hồng neon, "Đúng là đẹp thật!"
Cả hai tám chuyện hăng say, một người thì nghĩ mình sao chép được bài tập rồi, một người lại cho rằng cái màu mình bịa ra đẹp phết đấy chứ.
Sau đó, Trần Tinh Dương đi tắm, anh bế Miểu Miểu ngồi ở cửa canh cho anh ta. Lúc đang tắm dở thì Trần Tinh Ngữ sửa soạn xong xuôi qua đón bé con. Chị thấy anh ngồi ngoài cửa, trong có tiếng nước rào rào: "???"
Chị bàng hoàng, "Em làm cái gì vậy hả, chả phải em có người yêu rồi ư?"
Lan Hà: "..."
Trần Tinh Dương gào vọng ra: "Không phải! Tại em sợ!"
Trần Tinh Ngữ: "..."
Do ngày hôm nay mà chị "bóc phốt" em trai mình suốt, cái danh nhát như cáy đeo bám anh ta mãi lâu về sau.
...
Lấy cảnh ở vùng này xong, trước khi chuyển địa điểm quay, anh về nhà nghỉ ngơi đôi ba ngày, nhét túi nilon đầy ụ những móng là móng vào tủ tivi.
Hồ Bảy Chín ngồi xổm ngửi, mặt biến sắc: "Đây là..."
Lan Hà: "À, có đàn hồ ly đến tìm ta, ta từ chối hết rồi. Để tụi nó rời đi mà ta phải nhận đống này."
Cô ta tức sôi gan, "Đám hồ ly tinh nhãi nhép kia!" Cô ta đứng phắt dậy, nói với anh, "Có phải ngươi đuổi chúng đi nhưng lòng vẫn tiếc hùi hụi nên mới đưa hết móng tay về cho đỡ tiếc không hả?"
Lan Hà: "..."
... Con hồ ly này quên ngày xưa cô ta cũng làm vậy à?
Hồ Bảy Chín: "Thật sự chưa xảy ra chuyện gì chứ?"
Lan Hà: "..."
Lan Hà: "Chứ sao nữa, đĩnh vàng và hương nhà ta đều bị các cô xơi hết rồi, còn thừa cây nào đâu..."
Lai tiên khứ mã là chuyện lớn, nhắc đến chuyện này là Bạch Ngũ cũng dỏng tai lên nghe.
Nghe được vậy, cậu ta mới lí nhí nhắc Hồ Bảy Chín: "Chắc là thật rồi, ngươi quên tôn gia còn chả chịu nuôi chúng ta à."
"..." Cô ta giật kính Bạch Ngũ, "Ngươi im đi."
Cậu chàng duỗi tay ra, "Trả, trả lại cho ta..."
Nào ngờ tay chạm phải một vật thể trên nhỏ dưới to, hình như đằng sau là hình sợi dài dài. Cậu ta cấp tốc rụt tay về, xin lỗi rối rít: "Xin lỗi Liễu gia."
Liễu Mười Ba: "???"
Liễu Mười Ba đang nằm: "Đậu má, ta ở đây cơ mà, thứ ngươi chạm phải là cái chụp đèn!"
Bạch Ngũ: "...!"
Đèn hả, hình như đúng là vậy!
Lan Hà: Thằng nhóc này, người ta một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, còn cậu thì sợ cái đèn?
Liễu Mười Ba chửi thầm, đám Bạch Môn đứa nào cũng mù cũng chột. Đèn cây đứng đặt cạnh sofa, thân dài chụp tròn.
Từ sau khi phát minh ra mắt kính, Bạch Môn thành tiên sẽ tự lựa một cặp riêng. Hai trăm năm trước, đám Bạch tiên toàn nhận biết sự vật bằng khứu giác, giống như đầu của Liễu tiên, thị lực của chúng chính là điểm khiếm khuyết lớn ngoài vụ tự kỷ.
Liễu Mười Ba quét đuôi, cuốn cặp kính trong tay Hồ Bảy Chín toan trả lại cho Bạch Ngũ, thế nhưng kính của cậu chàng là vật phàm tục, y lại chẳng khống chế lực vừa phải, cặp kính gãy ngay tắp lự.
"Rắc."
Bạch Ngũ: "..."
Liễu Mười Ba: "..."
Bạch Ngũ: "... Tiếng kính gãy phải không? Ai làm?"
Liễu Mười Ba muốn thừa nhận thì lại thấy hơi tổn hại đến uy nghiêm của rồng, bèn ngoạm luôn cái kính gãy để xóa sổ chứng cứ, sau đó mới đáp: "Hồ ly làm."
Hồ Bảy Chín: "???"
Bạch Ngũ tuôn nước mắt như suối. Ngày xưa Hồ Bảy Chín hay trộm kính chọc điên cậu ta, giờ lại P0'p gãy kính. Cô ta đã làm thật rồi, Hồ Môn ghê gớm quá.
Tôi sống khổ thế hả trời. Cậu ta cuộn tròn dưới sofa.
"Không phải ta!" Hồ Bảy Chín vươn tay tìm tòi dưới gầm sofa: "Đi ra đây, ta nói cho ngươi biết, là Liễu Ngũ!"
Trên mặt Liễu Mười Ba chẳng có vẻ gì là chột dạ, thậm chí còn cả giận: "Ngươi dám đổ bậy à!"
Cô ta khịa tới số: "Óc đã như quả nho rồi còn đi lừa bịp người khác. Nếu là ta thật thì ngươi chả đánh ta ૮ɦếƭ tươi chứ thèm vào mà thừa lời."
Liễu Mười Ba: "..."
Y bắt đầu ***g lộn lên, muốn đánh ૮ɦếƭ Hồ Bảy Chín cho cô ta biết mặt.
Đương lúc đấu nhau chí chóe, Tống Phù Đàn đi từ trên tầng xuống: "Đến giờ rồi, bật tivi lên thôi, sắp chiếu chương trình Lan Hà làm khách mời."
Chỉ một câu đã khiến Hồ Bảy Chín và Liễu Mười Ba ngừng tay, ngồi im trên sofa xem tivi. Liễu Mười Ba nhắc Hồ Bảy Chín bật chế độ quay video của điện thoại lên, cô nàng cười xòa: "Ta còn cần ngươi nhắc à."
Anh nghĩ, Tống Phù Đàn định quản thúc à?
Hắn bước lại ôm anh, nghiêm túc xem chương trình. Dường như nhận ra ánh mắt anh, hắn nghiêng đầu thơm lên má, chẳng biết đang khen Lan Hà trong tivi hay Lan Hà trước mặt: "Đáng yêu quá."
Lan Hà: "..." Thôi được, chắc là vô tình thôi.
Đến khi anh sắp quay về đoàn phim lại thấy chị Hồ đến ăn chay và Hồ Bảy Chín đang tay nắm tay rặt vẻ chị em thắm thiết. Anh bất ngờ lắm, bởi vì chị Hồ hay chọc ngoáy Hồ Bảy Chín là chính và anh chả bao giờ ngăn nổi, những lúc cãi vã hăng quá các cô còn lôi cả Bạch Ngũ và Tống Phù Đàn vào.
Chị Hồ: "Em gái chị vất vả rồi. Mặc dù hai ta không cùng một mẹ sinh ra nhưng lại là chị em một dòng họ, có ràng buộc huyết thống, huống hồ nay đều sống ở nhà họ Lan, đều là tiên cả. Chỉ có hai Hồ Môn nên mình hẳn phải yêu thương đùm bọc nhau, phụ tá Tiểu Tống, phụng dưỡng tôn gia mới phải."
Tống Phù Đàn: "..." Tại sao tên hắn lại được réo?
Hồ Bảy Chín cũng rúc đầu vào lòng chị Hồ, cô nàng lùn hơn chị một chút: "Chị nói chí phải. Phần lớn thời gian chị toàn ở núi Diệu Cảm, em nhất định sẽ nhớ kĩ lời dạy bảo của chị, học tập chị."
Hai chị em tán gẫu với nhau một lúc, chị Hồ đồng ý cho Hồ Bảy Chín mượn tên chị làm việc bên ngoài.
Sau đó, Hồ Bảy Chín chui tót vào vali Lan Hà.
Đến lúc này, anh mới vỡ lẽ ra, bật cười: "Bảo sao hai người thắm thiết thế, muốn bắt tay đẩy lùi giặc ngoại xâm phỏng?"
Trước mặt những kẻ muốn làm tu-ét-đây, chị Hồ thừa biết đồng môn lắm kẻ xảo quyệt, dĩ nhiên sẽ bắt tay với Hồ Bảy Chín, phái người theo sát anh nhiều hơn mình để ngừa kẻ khác thừa cơ nẫng tay trên.
Hồ Bảy Chín: "Hì hì, làm gì có, đi cạnh để chăm lo cho ngươi mà."
Liễu Mười Ba đứng cạnh cười khẩy, trông có vẻ khinh cái tính nhỏ mọn của Hồ Môn. Là một gia tiên hoang, một chú rồng đích thực đứng hàng mười ba, y có niềm tin rằng dẫu có bao nhiêu gia tiên được nhận vào, mình vẫn có giá trị vũ lực cao nhất bọn.
Cô ta cười khà khà: "Lẽ nào ta làm vậy lại chả vì tốt cho ngươi hả?"
Liễu Mười Ba: "???"
Nghĩa là sao???
Anh chả khước từ, bởi vì với tình thế hiện nay, việc Hồ Bảy Chín đi theo sẽ giúp anh rảnh tay hơn nhiều, có quỷ có yêu quái gì cũng bị cô nàng chặn lại hết.
...
Có Hồ Bảy Chín đi kè kè bảo vệ cho, lần đóng phim những hai tháng rưỡi này đã kết thúc, đám Hồ tiên đông đảo với màu son cũng chẳng tìm được cơ hội.
Lúc bấy giờ sắp đến Tết người Miêu, anh gọi video báo cho bố mẹ chuyện có bạn trai, ban đầu anh ăn nói một cách khéo léo, song bố mẹ đều làm nghề giáo viên, nắm vững logic, nghe là hiểu ngay.
"Ý con là con..." Bố Lan hóa đá mà tưởng video bị lag. Ông đang định giục con trai tìm người yêu, nào ngờ con mình vừa báo sẽ về nhà thăm xong thì nổ ngay quả bom này.
Cô Long hiểu ra nhanh hơn, "Có phải cái cậu Tiểu Tống kia không?!"
Bà chẳng biết nhiều bạn của anh cho lắm, lần trước đến và gặp được Tống Phù Đàn và Trần Tinh Dương, so ra thì thấy hắn giống người yêu con mình hơn.
Lan Hà: "Dạ... Đúng rồi ạ, với cả anh ấy cũng, cũng như kia."
Anh khua tay múa chân chứ không nói thẳng, song bố mẹ anh vẫn hiểu ý, nghĩa là Tống Phù Đàn cũng trông thấy quỷ.
Bố Lan không biết Tiểu Tống, bình thường ông là người nhã nhặn, giờ cũng chẳng biết thốt những câu khó nghe, chỉ đành hỏi với vẻ bàng hoàng: "Con chưa bao giờ nhắc đến hay thể hiện ra cả... Tại bố mẹ chưa quan tâm con đến nơi đến chốn hay sao? Đây không phải chuyện đùa, con phải nghĩ cho rõ ràng, có thể hai đứa chỉ là tình bạn bè tri kỉ thôi."
Ông nghĩ đến cuộc đời khác người thường của con trai nên cho rằng con mất cảm giác an toàn vì điều đó, sau này gặp được người có trải nghiệm y hệt mình mới tiến tới yêu đương.
"Đấy là lí do con muốn dẫn anh ấy về ba mặt một lời với bố mẹ. Bọn con thực sự nghiêm túc với nhau." Anh đáp.
Tấm lòng bố mẹ khắp thiên hạ đều giống nhau cả, mặc dù những gì anh trải qua không thảm bằng Tống Phù Đàn nhưng bố mẹ anh rất để bụng đến chuyện này, vả lại họ đều là giáo viên, dù có ý kiến cũng không thích giải quyết bằng việc cãi vã. Sau khi hoàn hồn lại, họ mới nghiêm túc hỏi cho ra thân phận của Tống Phù Đàn và đồng ý sẽ gặp mặt nhau.
Nói đến đây là anh đã cảm thấy chắc chắn hơn nửa rồi, thả lỏng đi nhiều, "Bà ngoại đâu rồi ạ, cho con chào bà với."
"Bà đang nghỉ trưa. Con đặt chuyến bay nào thì báo cho bố mẹ biết trước, để mẹ còn thái thịt cho con." Sự chú ý của cô Long nhoáng cái chuyển sang chuyện anh sắp về nhà, kệ xừ kết quả cuộc nói chuyện sẽ ra sao luôn đi, con trai bận việc suốt, khó lắm mới về được một chuyến, "Mà con có đưa con nhím kia về cùng không, mẹ tắm hộ cho."
Lan Hà: "... Ha ha ha ha ha không cần đâu mẹ."
Bạch Ngũ đáng thương chắc không dám về với mình đâu.
Bố Lan đứng ngồi không yên. Ông chưa hiểu biết rõ, ban nãy chẳng thể nói nhiều, nay muốn tra cứu các bài luận văn liên quan đến đồng tính ngay.
Anh thấy vậy bèn nói thêm đôi câu với họ rồi cúp máy.
Tết người Miêu ở mỗi khu vực lại khác nhau, song đều chọn vào ngày lành sau vụ thu hoạch, chẳng hạn như nhà Lan Hà sẽ tổ chức vào tháng mười Âm lịch, tức là tầm khoảng tháng mười một Dương lịch, kéo dài suốt nửa tháng.
Anh không mang gia tiên về, chỉ dặn chúng ở nhà cho ngoan.
Liễu Giục Kẹo bần thần: "Ta không được đi thật ư?"
Lan Hà: "Không được."
Trước khi đi, Liễu Mười Ba thở dài thườn thượt, nom như cái lốp xe xì hơi.
...
Anh và Tống Phù Đàn cùng lên một chuyến bay đi từ Bắc Kinh đến Hồ Nam, do tối qua ngủ muộn quá nên lên máy bay cái là đeo bịt mắt ngủ khì liền.
Anh sắp ngủ đến nơi thì cảm giác có mấy người ngồi xuống ghế hàng trước mình, trong đó có một giọng quen tai đến lạ.
"Sư phụ lại đây ngồi ghế cạnh cửa sổ này."
"Ừ. Các đồ đệ ta phát đạt đến độ mua được ghế hạng thương gia rồi..."
"Người muốn về ăn Tết mà, đó là điều nhất thiết phải làm!"
Ủa? Đó chả phải hàng xóm cũ – Ứng Thiều hay sao?
Đã lâu rồi anh chưa gặp lại Ứng Thiều. Gã là cổ sư Đông Bắc, sư phụ gã lại là cổ sư Hồ Nam.
Anh chưa bao giờ gặp sư phụ của Ứng Thiều, đang định nhấc bịt mắt lên đánh tiếng chào thì nghe sư đệ gã thốt lên: "Sư phụ à, con chả muốn đi. Lần nào đi gặp, sư bá cũng bắt chẹt, khinh bỉ con."
Ứng Thiều nói bằng giọng trìu mến: "Thôi nào sư đệ, đến cũng đến rồi, Tết nhất đến nơi, chúng ta đều là đồng môn, bác lại là bậc cha chú."
Sư đệ: "..."
Sư đệ: "Huhuhuhuhu, sư ca à, anh học theo hành vi của Lan Hà rồi!"
Lan Hà: "???"
Hả, tên mình còn được dùng như này nữa hả???
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc