Sam Sam Đến Đây Ăn Nè! - Chương 15

Tác giả: Cố Mạn

Sam Sam giật mình nắm di động. Cô chưa từng có mối tình nào vắt vai, dù học đại học thì cũng chỉ nhìn đám bạn cùng phòng yêu đương mà thôi. Một vài cô bạn trong ký túc xá đã từng nói, quen bạn trai nhất định phải tìm hiểu thật kỹ, nếu không thì cho dù bắt đầu cũng chẳng đi đến đâu.
Ngay cả mật mã cái thẻ tín dụng cô còn không biết huống chi rút tiền chỗ nào cô càng không biết… Sam Sam cảm xúc mới vừa dâng trào đột nhiên lại bị 1 gáo nước lạnh dập tắt hết.
Song Nghi nghĩ ngợi gì đó, hoài nghi nói: “Sam Sam, cô gái đó không phải là bạn chứ ?”
“….Không phải.” Sam Sam ủ rũ phủ nhận.
“Ha ha ha, mình biết chắc không phải là bạn mà. Chúng ta đều giống nhau, cho dù nhặt được thẻ tín dùng, nói không chừng còn mắc nợ tiền thẻ nữa…”
“……..”
Tắt điện thoại, Sam Sam chẳng còn hứng mà đi dạo phố nữa, giờ cô chỉ muốn về nhà. Trên đường về nhà cô ghé ăn mì thịt bò, dù rất đói nhưng cô ăn chẳng ngon lành gì cả cho nên chẳng ăn được bao nhiêu.
Những ngày kế tiếp Sam Sam liên tục vùi đầu vào công việc để không phải nghĩ đến những chuyện đã xảy ra.
Cô không đi lên lầu ăn cơm, Phong Đằng cũng không gọi cô lên. Linda cũng bặt vô âm tín, chỉ A May tức giận nhắn cho cô một tin, nói đi tiếp đoàn thanh tra mệt muốn ૮ɦếƭ.
Mọi thứ trở nên rất đỗi bình thường, bình thường như trước đây, nhưng Sam Sam lại đột nhiên phát giác mọi thứ quá bình thường lại không làm cho cô vui mừng, mà lại làm cô cảm thấy trống trải.
May mắn lúc này cô lại có 1 chuyện khác để lo.
Chủ thuê nhà của cô muốn bán nhà, hình như là cần tiền gấp nên không đợi được qua tới năm sau, muốn Sam Sam cuối năm phải dọn đi. Nhưng chuyện quá vội lại thêm cuối năm cô phải kiểm kê sổ sách, công việc bề bộn, chẳng có thời gian đi tìm phòng trọ mới. Cuối cùng cô phải liên lạc với người bạn thời đại học. Bạn cô chỉ có thể cho cô ở nhờ trong thời gian này nhưng qua tết âm lịch thì phải dọn đi.
Chủ thuê nhà vì hủy hợp đồng nên bồi thường cho Sam Sam 2 tháng tiền nhà, cũng được vài ngàn. Tự nhiên có tiền từ trên trời rớt xuống, đáng lẽ Sam Sam sẽ rất vui vẻ nhưng là cầm số tiền này trong tay, ngay cả một chút cảm giác cũng không có. Ngay cả vui mừng cũng đều là pha lẫn vẻ mệt mỏi u sầu.
Sau khi kết toán xong sổ sách cuối năm thì Tết âm lịch cũng đã đến, mọi người trong văn phòng rốt cuộc cũng được nghỉ xả hơi, tụm năm tụm bảy bàn kế hoạch ăn chơi dịp tân niên. Sam Sam hoàn thành xong mọi việc, bất tri bất giác lên Internet.
“Tiết sam sam.”
A! Nghe được có người kêu cô, Sam Sam nhanh tay đóng trang web.
“Này, Sam Sam, bạn còn ở công ty làm gì thế?”
Cô bạn đồng nghiệp nhìn vào trang web mà Sam Sam vừa đóng. Trên web chính là ảnh chụp Đại Boss tiếp đãi khách.
“Ơ…” Kỳ thật cô biết phải làm sao, liền đánh trống lãng: “Có chuyện gì sao?”
Nghe cô hỏi như vậy, cô bạn đồng nghiệp cười nịnh: “Sam Sam, bạn khi nào thì về nhà?”
“Mình đã mua vé đêm 30 về”
Sam Sam sống ở tỉnh, mỗi lần trở về nhà thì phải đi mười mấy tiếng xe lửa, rồi lại đi thêm 1 chuyến xe lửa nữa mới về tới nhà. Có khi về tới nhà cũng ngay lúc ăn cơm tất niên.
“Là như thế này, tụi mình tính về nhà vào buổi sáng 30, nhưng bây giờ quyết định đi Hải Nam đón năm mới. Bạn có thể ra nhà ga hồi vé cho chúng tôi được không?”
“Được, không thành vấn đề”. Dù sao cô cũng đang muốn đi nhà ga, tiện thể hồi lại mấy vé này giúp họ.
Cô bạn đồng nghiệp liên tục cám ơn: “Ha ha, Sam Sam cám ơn bạn, nhất định mình sẽ mời bạn ăn cơm”.
Sau khi cô bạn đồng nghiệp đi, Sam Sam lại chìm trong thế giới của riêng mình.
Ngày mai sẽ về nhà, không biết Đại Boss hiện giờ đang làm gì ? Có phải anh chỉ đùa giỡn với cô thôi?
Cô lấy điện thoại ra, soạn 1 tin nhắn “Năm mới vui vẻ” và thiết lập hẹn giờ gửi tin nhắn vào lúc giao thừa cho Phong Đằng.
Sau đó, cô ngồi tư lự thở dài. Cô đang làm cái gì thế này? Có gì đâu phải sợ, Tiết Sam Sam, cùng lắm thì Đại Boss chỉ nói giỡn thôi, nhưng nếu không làm rõ ràng thì chỉ sợ cô cứ suy nghĩ ௱o^ЛƓ lung mãi.
Cô không biết làm vậy là đúng hay không, nhưng cô muốn làm rõ mọi chuyện để bản thân cảm thấy thoải mái một chút.
Cuối cùng cũng đến ngày nghỉ. Đêm 30, Sam Sam dọn dẹp, sửa sang lại nhà cửa rồi thu dọn hành lý đi tới nhà ga. năm nay là năm đầu Sam Sam làm việc, cũng là lần đầu tiên thực sự biết thế nào là cảnh về nhà cuối năm. Năm vừa rồi tuy là cũng từ trường về, nhưng dù sao sinh viên cũng được nghỉ sởm, làm sao giống như bây giờ. Đứng xếp hàng chung với 1 đoàn người dài thiệt dài trước phòng bán vé, Sam sam cảm thấy hối hận tại sao lúc trước cô không tiết kiệm tiền để mua vé máy bay T__T
Ở đằng kia có vài người luôn miệng hỏi người khác có vé xe không, chắc hẳn là đang kiếm ai đó muốn trả vé rồi mua lại. Sam Sam ngoắc mắc nhìn người đàn ông đang liên tục hỏi người khác có vé xe bán lại không. Dường như người đó cảm nhận được si nghĩ của Sam Sam liền chạy tới hỏi: “Xin chào, cô có phải muốn hồi lại vé xe không?”
Sam Sam gật đầu. Người đàn ông tỏ ra vui mừng: “Vậy cô có mấy vé?”
“3 vé”
“Tốt quá. Tôi đang cần 3 vé”. Người đàn ông mừng rõ, vội vàng hỏi: “Cô có thể bán lại cho tôi bằng giá gốc không? Cả gia đình chúng tôi chờ từ sang tới giờ mà không mua được vé”
Sam Sam nghiêng người nhìn gia đình của người đàn ông đó. Họ ăn bận rất đơn giản, không có vẻ gì là giàu có cả.
“Tôi giúp bạn trả lại vé, nếu ông đang cần thì tôi sẽ bán lại cho ông”
Người đàn ông do dự, nhìn cô một cách nghi ngờ: “Cái này là vé thật hả?”
Sam Sam bực bội vì mình đã có ý tốt giúp họ, thế mà họ lại nghi ngờ cô bán vé giả. Cô tức giận nói: “Ông không cần thì thôi.”
“Cần chứ, cần chứ.” Người đàn ông sợ cô sẽ đổi ý liền móc tiền ra đưa cô.
Sam Sam nhận tiền và đếm rất cẩn thận rồi mới giao vé cho người đàn ông đó. Thấy người đàn ông cầm vé đi rồi Sam Sam mới kéo hành lý đi vào phòng chờ tiện thể mua thức ăn đem theo. Chuyến xe lửa cô của còn tới mấy tiếng nữa mới khởi hành nên cô cũng chẳng vội vàng gì, chậm rãi chọn thức ăn. Ai ngờ mới đi tới cửa siêu thị thì thấy người đàn ông mua phiếu lúc nãy cùng 2 cảnh sát đang đi về phía cô, tức giận chỉ vào cô: “Là cô ta ! Cô ta bán vé giả đó!”
Sam Sam nghe mà choáng váng cả mặt mày.
Sam Sam bị bắt đến đồn cảnh sát, lúc sau cô mới biết thì ra cô bị bắt vì 3 vé cô bán cho người đàn ông đó đều là giả. Cô thành thật khai báo, định lấy di động gọi điện thoại cho cô bạn đồng nghiệp, nhưng mò mãi trong túi áo cũng không thấy di động đâu. Cô hoảng loạn tìm kiếm, nhưng chẳng thể nào tìm được, mà ngay cả ví tiền cũng không thấy đâu.
Cô nhớ rõ lúc ở siêu thị mua đồ cô còn cầm ví tiền, nhưng sao giờ chẳng thấy đâu ? Chẳng lẽ lúc nãy vội vội vàng vàng nên đã làm rớt? (OMG… A men)
Tiêu rồi! Toàn bộ tiền, vé xe, thẻ tín dụng đều nằm trong ví cả. Không có vé xe lửa thì không ai tin cô nói thật. Tuy rằng chứng minh thư để trong hành lý không bị trộm, nhưng nhìu nhất thì chỉ có thể chứng minh cô không phải dân nhập cư.
Sam sam hoảng hốt luôn miệng giải thích:“Tôi thật sự không biết đó là vé giả. Tôi chỉ trả vé giùm bạn đồng nghiệp. Cô ấy vốn định về nhà, nhưng cuối cùng lại quyết định đi Hải Nam đón năm mới nên nhờ tôi trả vé giùm”
“…… Tôi không cần biết cô làm sao có được vé này, hiện tại lại không có cách nào liên lạc với bạn cô, kể cả số di động của cô ấy cũng không nhớ”
“Tôi có công ăn việc làm đàng hoàng. Tôi đang là nhân viên của công ty Phong Đằng, cớ gì phải đi bán vé lậu chứ.” Sam Sam cuối cùng cũng tìm được 1 lý do biện hộ chính đáng.
Công ty Phong Đằng ở thành phố S này rất có danh tiếng, hai gã cảnh sát liếc mắt nhìn nhau và hỏi cô: “Có gì chứng minh là cô nói thật?”
PHONG ĐẰNG !
Cô lập tức nhớ tới Đại Boss, càng nhớ rất rõ số điện của anh ta, nhưng là… Nếu Đại Boss biết được chuyện này thì cô sẽ mất mặt lắm !
A a a a a a (_ ____” )
Đầu óc Sam Sam trở nên hỗn loạn, cô suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Tôi chợt nhớ ra số điện thoại của một đồng nghiệp khác.”
Thật may là số điện thoại của A May rất dễ nhớ. Sam Sam dùng điện thoại ở đồn cảnh sát để gọi cho A May.
“Alo”
“A May, mình là Sam Sam nè. Bạn bây giờ còn đang ở thành phố S không?”
“Sam Sam? Mình còn đang ở thành phố. Số điện thoại này ở đâu ra thế? Bạn đang trên đường về nhà hả?”
"Không, mình gặp chuyện rồi.”
Bên kia điện thoại phát ra vài âm thanh hỗn tạp, dường như là đang tiệc tùng gì đó. Sam Sam mặc kệ, cô vội đem mọi chuyện nói cho A May nghe, rồi lại ngượng ngùng nói: “A May, hiện giờ bạn rảnh chứ? Bạn có thể giúp mình được không? Bạn đến đồn cảnh sát *** được không?
“Bạn đợi chút.” A May hình như thương lượng với ai đó, rất nhanh quay lại nói: “Sam Sam, bạn đừng lo lắng, chuyện nhỏ thôi mà, mình lập tức tới ngay.”
Cảnh sát thấy cô đã liên lạc được với bạn đồng nghiệp, nên cũng để cô ngồi đó mà đi xử lý việc khác. Sam Sam cuối cùng cũng an tâm, buông lỏng người liền cảm thấy vừa đói vừa mệt, vốn là phấn khởi trở về nhà nhưng rốt cuộc lại ở đồn cảnh sát. May mắn có 1 nữ cảnh sát có lòng tốt đem cho cô nước và đồ ăn, làm cô cảm thấy thoải mái hơn.
Cô ăn xong xuôi thì chợt nhớ tới cái gì đó liền mượn điện thoại của cảnh sát gọi vào di động mình. Quả nhiên là tắt máy ! Sam Sam biết chắc sẽ không tìm lại được điện thoại nên cô càng thêm buồn bực.
Ngồi đợi suốt 1 tiếng đồng hồ rốt cuộc cũng có người đến, nhưng là không phải A May, mà là trợ lý Phương.
Trợ lý Phương mỉm cười giải thích: “ Lúc cô gọi điện thoại cho A May, chúng tôi đều đang dự tiệc. A May tối nay uống hơi nhiều nên không đến đây được.”
“Àh, thật ngại, làm phiền 2 người quá.” Sam Sam xấu hổ nói.
Trợ lý Phương trấn án cô: “Không sao cả, cô yên tâm đi.”
Sam Sam gật đầu.
Không biết trợ lý Phương nói gì với người đàn ông đó mà ông ta không truy cứu nữa và đồng ý nhận tiền bồi thường. Cảnh sát thấy Sam Sam vô tội nên cũng cho cô về.
Sam sam do dự nói:“Tôi có thể đi rồi?”
Trợ lý Phương mỉm cười gật đầu.
Sam sam theo trợ lý Phương đi ra ngoài, cảm động đến rơi nước mắt: “Cám ơn anh, tôi nhất định sẽ mời anh dùng cơm.”
Trợ lý Phương cười tủm tỉm nhưng sau đó lại nói 1 câu làm Sam Sam điêu đứng : “Tiết tiểu thư không cần cảm ơn tôi, Phong Tổng đang ở trên xe.”
Sam Sam cảm thấy chân mình mềm nhũn, đứng bất động: “Đại, Đại, Đại Boss?”
Xong đời rồi >,
Trợ lý Phương dường như hiểu được suy nghĩ của Sam Sam liền giải thích: “Hôm nay chúng tôi cùng Phong Tổng tham gia tiệc R*ợ*u ở lãnh sự quán. Tiết tiểu thư không biết sao?"
Trợ lý Phương vừa nói vừa đẩy cửa ra ngoài, Sam Sam theo quán tính cũng đi theo. Dưới ánh đèn đường loe lóet, tuyết rơi lả tả, thân ảnh Phong Đằng cao ráo thong dong đứng dựa vào xe.
Sam Sam trong nháy mắt cảm thấy Đại Boss còn đáng sợ hơn mấy gã cảnh sát hồi nãy. Cô từng bước đi đến bên Phong Đằng, theo bản năng liền cúi đầu, tỏ vẻ cực kỳ sám hối.
Tầm mắt vừa vặn nhìn những những bông tuyết rơi trên áo khoác đen của Đai Boss, Sam Sam không biết tại sao trong lòng lại rối loạn, rõ ràng 1 giây trước đây còn lo sợ, nhưng hiện tại lại nóng lòng chờ mong.
Nhưng Phong Đằng 1 chữ cũng không nói, chỉ nhìn cô một lúc, sau đó tao nhã phủi đi lớp bông tuyết trên người và quay đầu lên xe.
Trợ lý Phương đem hành lý của Sam Sam bỏ vào cốp xe, thấy cô còn đứng tần ngần trước xe, anh ho “khụ” 1 tiếng và nói: “Tiết tiểu thư, mời lên xe.”
“Vâng.” Sam sam đứng ngoài xe do dự vài giây, dứt khoát ngồi ở ghế phụ.
Trợ lý Phương lại ho “khụ khụ” vài tiếng nữa, “Tiết tiểu thư?”
Sam Sam vẻ mặt khẩn cầu nhìn trợ lý Phương– cùng là nhân viên, trợ lý Phương, chắc anh hiểu được ! Có nhân viên nào mới bị bắt về đồn cảnh sát mà còn dám đi chung xe với ông chủ mình chứ.
Trong xe trở nên rất im ắng, cuối cùng Phong Đằng ngắn gọn lên tiếng: “Lái xe.”
Trợ lý Phương hiểu chuyện, cố ý nói gì đó để phá vỡ bầu không khí đáng sợ này: “Phong tổng, Tiết tiểu thư không đón được xe lửa, chúng ta có phải hay không trực tiếp đưa Tiết tiểu thư về nhà?”
Sam Sam miễn cưỡng trả lời: “Có thể đưa tôi đến khách sạn gần đây không?”
Cô vội vàng đem sự tình từ đầu đến cuối giải thích cho 2 người nghe, chủ thuê đã lấy lại nhà, bạn thời đại học thì cũng rời khỏi thành phố S về nhà rồi. Rồi lại nhớ tới ví tiền của mình bị trộm.
A ! Làm sao cô có thể quên việc này chứ?
Điều quan trọng trước mắt chính là – vay tiền ! Còn chuyện với Đại Boss thì khoan hẵng tính, vay tiền quan trọng hơn !
Mượn tiền của Đại Boss?.... Hay là thôi đi…. Tiền của nhà tư bản không phải ai cũng mượn được. Sam Sam sau 1 hồi đắn đo định mở miệng hỏi thì chợt nghe Phong Đằng nói với trợ lý Phương: “Anh xuống xe về nhà đi. Tôi sẽ tự lái.”
“Được”
Cái gì? Trợ lý Phương phải đi? Sam Sam còn chưa kịp suy nghĩ ra cách ứng phó thì trợ lý Phương đã xuống xe, nho nhã lễ độ chào tạm biệt Phong Đằng và Sam Sam. Chỉ còn mình Sam Sam với Đại Boss ngồi trong xe.
Sam Sam trơ mắt nhìn trợ lý Phương rời khỏi, trong lòng càng thêm tuyệt vọng, chẳng lẽ ông trời thật sự muốn cô mượn tiền Đại Boss?
Cửa xe mở ra, một thân hình nam tính cao lớn lẳng lặng ngồi bên cạnh cô. Hơi thở nam tính vây quanh làm tim cô bất chợt đập liên hồi. Đầu óc Sam Sam rối tung rối mù, cô nhanh chóng mở cửa xe để gió lạnh lùa vào.
Phong Đằng cũng không lập tức lái xe, tay anh để trên tay lái, ánh mắt dừng lại ở 1 điểm hư vô: “Tiết Sam Sam, em không có gì nói với tôi sao?”
Đương nhiên là có, chính là mượn anh 1 ngàn đồng ! Không, một ngàn rưỡi mới đúng ! Nhưng vay tiền thì cũng tùy trường hợp mà mượn, Sam Sam ngượng ngùng nói: “Đại Boss, anh thật sự có thể lái xe sao? Anh mới tham gia tiệc R*ợ*u mà ! Uống R*ợ*u thì làm sao lái xe được chứ”
Phong Đằng nhìn về phía cô, khóe miệng nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu (cười như k cười): “Em yên tâm, lúc nãy tôi không có uống R*ợ*u.”
“...... Ơ......”
Sam Sam cứ nghĩ mãi số tiền 1 ngàn rưỡi trong đầu.
“Lúc nãy em nói với cảnh sát em là nhân viên của Phong Đằng?”
Xong rồi xong rồi, cuối cùng cũng truy tới rồi _ __!
“Vâng, đúng vậy.”
Phong Đằng hừ lạnh 1 tiếng: “Thì ra lúc đó em cũng còn nhớ mình là nhân viên của Phong Đằng”
Sam Sam nắm bắt cơ hội biểu lộ: “Tôi, tôi vẫn nhớ rõ mình là nhân viên của công ty….”
“Thế àh? Vậy sao mấy ngày nay chẳng thấy bóng dáng em đâu?”
Đại Boss, cái này gọi là vừa ăn ςướק vừa la làng, mấy hôm nay rõ ràng là chính anh tự biến mất không phải sao? Cô không có liên quan gì nha!
“Mấy ngày nay tôi vẫn làm việc rất chăm chỉ, khụ, cho nên, anh có thể vì tôi cật lực làm việc mà cho tôi ứng trước tiền tăng ca = = qua năm tôi sẽ trả lại anh.”
Rốt cuộc cũng nói ra rồi ! Sam Sam cảm thấy nhẹ cả lòng.
Phong Đằng liếc mắt nhìn cô 1 cái: “Ví tiền và di động đều mất?”
Sam sam vội vàng gật gật đầu.
“Muốn vay tiền? Tiết Sam Sam, tiền của tôi không dễ dàng cho mượn được.” thanh âm đột nhiên trở nên nguy hiểm, “Em cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc em có gì muốn nói với tôi không?
Sam Sam cảm thấy lời nói của Đại Boss có vẻ mơ hồ, câu “Cẩn thận suy nghĩ” làm Sam Sam nhớ tới 1 việc trước kia. Lời nói của Đại Boss lúc đó cũng làm nàng suy nghĩ một chút.
== “Vì sao em mỗi ngày đều đến văn phòng của tôi, bởi vì tôi yêu cầu em? Vì sao em cùng tôi ăn cơm, bởi vì tôi bắt ép em? Suy nghĩ cho kỹ đi Sam Sam” ==
(èo… lúc Đại Boss tỏ tình với Sam Sam, mà Sam Sam cự tuyệt, rồi Đại Boss mới hỏi Sam Sam 2 câu này, mún cô trả lời rằng có thíx anh hay k… ghi cho mọi người dễ hiểu vì sao có 2 câu này… cái Sam Sam cần nói với Boss chính là cái này)
Có phải Đại Boss ám chỉ cái này không?
Mấy câu nói đó đương nhiên cô có suy nghĩ tới, nhưng thực sự cô cảm thấy chính bởi vì anh ta ra lệnh cho cô…. Cô sao lại ngốc như vậy, trước hết phải kiếm 1 đáp án ứng phó với Đại Boss, nếu không thì sẽ không mượn được tiền... Sao mượn tiền mà lại khó khăn vậy chứ?
Chiếc xe từ từ lăn bánh.
“Cái kia, tôi nghĩ…” Mắt thấy xe chạy qua một khách sạn, Sam Sam bắt đầu quẫn trí.
“Vì sao tôi mỗi ngày đều lên văn phòng anh, vì sao mỗi ngày đều cùng anh ăn cơm, không phải bởi vì anh ra lệnh cho tôi. Mà bởi vì….bởi vì….”
Sam Sam một bên kéo dài thời gian, một bên vắt óc si nghĩ, cuối cùng cái khó cũng ló cái khôn. Cô mạnh dạn trả lời:
“Bởi vì tôi mê anh đẹp trai”
Lời vừa ra khỏi miệng, không khí trong xe càng trở nên căng thẳng. Cô không dám nhìn thẳng Đại Boss, trong nháy mắt cô cảm thấy mình có tí rung động.
Bởi vì mê anh đẹp trai? Có lẽ đây mới là sự thật ?
Phong Đằng nhất thời không nói được gì, cả nửa ngày anh mới lên tiếng, giọng nói âm trầm khó lường: “Sao? Tốt lắm. Nếu vì mê tôi đẹp trai, thế thì em sao lại như thế?”
Sam Sam tự hỏi bản thân một chút mới lý giải được câu anh nói “Thế thì em sao lại như thế” là chỉ chuyện cô cự tuyệt lời tỏ tình của anh. Đại Boss nói chuyện không thể trực tiếp một chút sao :”
Quả nhiên nói dối cũng là một nghệ thuật !
(mí bạn đọc cái này thì sẽ hiểu đoạn sau chị Mạn nói vụ uống say là gì
Á…..Tuy rằng lời nói của ngài chủ tịch có hơi ngoắt ngoéo, nhưng ý của anh ta là …….Anh thật sự thích cô?
A a a!!!!!!!
Đột nhiên Sam Sam cảm thấy vô cùng lóng ngóng, dường như không biết phải để chân tay vào chỗ nào, không gian trong xe bỗng trở nên quá nhỏ, tiếng tim đập to đến nỗi mình cũng nghe thấy, mặt nóng rần lên, trong *** tựa như có cả một đàn chim đang hót…..
Sam Sam ……..Xấu hổ rồi!
Yên lặng một chút, Sam Sam nói: ” Chủ tịch, anh lái chậm một chút được không?”
” Say xe à?”
” Không >_
Tim đập nhanh quá
Thế nên, chiếc xe đua có vận tốc tối đa là 400km/h đưa Sam Sam về đến khu nhà thuê với tốc độ chậm như rùa.)
Chẳng lẽ cô nói lúc đó là do mình uống say hay sao = = nếu nói ra thì Đại Boss cũg sẽ không tin #__# Sam Sam đều muốn khóc.
Mượn tiền mà khó tới vậy sao? Chỉ có 1 ngàn rưỡi thôi mà.
Có ai nói cho cô biết đáp án nào vừa hợp lý vừa làm Đại boss vui lòng không? Sam Sam ra sức suy nghĩ, rốt cuộc linh quang chợt lóe, mếu máo như khóc mà nói: “ Thật ra, Đại Boss, tôi muốn… muốn lạt mềm buộc chặt
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc