Quyết Ý Đi Cùng Anh - Chương 36

Tác giả: Mộc Phạn

Quyết tâm kiên định dần dần
Đinh Mùi thu dọn qua đồ đạc, ba túi còn không hết. Quyển Nhĩ nằm trên giường vờ như đã ngủ say, không để ý tới việc anh bận rộn chạy vào chạy ra.
Đinh Mùi nhẹ nhàng đặt chồng tạp chí trên tay xuống, ngồi lên giường, nghiêng người nằm xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quyển Nhĩ giống như một bông hoa nhỏ xinh điểm trên bề mặt tấm chăn, yếu ớt mà xinh đẹp. Cô ấy lúc ngủ trông mới thật đáng yêu làm sao, những lúc tỉnh cô lúc nào cũng như muốn đối đầu với anh, như chuẩn bị tinh thần để chiến đầu, chỉ cần nói sai một câu, lập tức cô sẽ bốc hỏa bùng bùng.
Kỳ lạ lắm phải không? Lục Quyển Nhĩ đã hoàn toàn thay đổi tâm tính? Là vì sao chứ, anhề cảm thấy kỳ lạ, Quyển Nhĩ có thế nào, dường như anh đều có thể chấp nhận.
Thỉnh thoảng cô sẽ giúp anh thu xếp hành lý cho chuyến công tác, nhưng từ khi vì có người đến tìm anh mà cô phải nấp đi cô không còn giúp anh nữa, cho dù chỉ lấy hộ cái bàn chải đánh răng, cô cũng không giúp. Cô thấy khó chịu nên cũng khó chịu với anh.
Giận hờn thì cứ giận hờn đi, dù sao Đi
nh Mùi cũng cảm thấy sống như vậy rất thanh thản, không phải gánh vác trách nhiệm gì với ai. Tâm trạng của cô ấy thế nào đều thể hiện ra mặt hết, những gì có thể làm anh đã làm rồi, còn những việc không thể, khi cô hiểu ra cũng sẽ không nhắc lại nữa. Không cần hao tâm tổn sức đi đoán định tâm trạng của đối phương, đối với anh mà nói như thế là tốt lắm rồi.
Anh đưa tay ra bẹo bẹo vào má Quyển Nhĩ, không định đánh thức kẻ đang giả vờ ngủ là cô nữa. Đang định ngồi dậy, bị Quyển Nhĩ vòng tay từ phía sau ôm chặt kéo xuống, anh thừa nhận, anh cũng đành thuận theo cô mà nằm suống.
“Anh định chạy đi đâu?” Giọng Quyển Nhĩ vọng tới từ sau lưng anh, buồn buồn, âm ấm.
Anh đưa tay ra kéo Quyển Nhĩ từ phía sau lên trước mặt mình: “Không chạy, ở lại thêm ngày nữa, có muốn sai bảo gì không?”.
Quyển Nhĩ cuộn tròn người trong lòng Đinh Mùi, lắc lắc đầu, không sai bảo gì, chỉ là không muốn để anh đi. Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, hay tay ôm chặt đầu Đinh Mùi ép xuống. Đừng hiểu lầm, không phải cô muốn hôn anh, cô chỉ muốn dùng mũi của mình để ép chặt mũi anh. Điểm yếu của Đinh Mùi chính là anh rất sợ chiếc mũi cao của mình bị đau. Còn Quyển Nhĩ , vì mũi cô khá nhỏ, ép xuống như thế, như cô đang dùng cả mặt mình để đè bẹp mũi của người ta.
Nhưng Đinh Mùi còn chưa kịp cảm nhận là đau hay không đau thì Quyển Nhĩ đã không thở được nữa, đành ngậm ngùi buông tay. Lần này Đinh Mùi tha bổng cho cô. Anh chặn ngay ý định rút quân của Quyển Nhĩ, nghiêng đầu Quyển Nhĩ sang bên trái khoảng bốn năm độ, sau đó phải lật người lên, dùng mũi của mình cọ cọ vào mặt Quyển Nhĩ, “Lần sau, anh đề nghị em nên dùng tay.” Sau đó đặt môi xuống môi cô.Dùng tay phải không? Quyển Nhĩ lập tức thuận theo ý dân rút tay mình ra, bắt đầu vần vò mặt của Đinh Mùi. Đinh Mùi không hề tỏ ra bất ngờ chỉ xoay chuyển một lúc đã đè chặt người mình trên người Quyển Nhĩ, tay cô bị anh giữ cô định trên đầu.
“Anh nói là lần sau, bây giờ chúng ta vẫn còn có việc khác quan trọng phải làm...” Nói xong, biểu hiện của anh khiến Quyển Nhĩ hết sức lo lắng, đó là biểu hiên khi anh uống say, những lúc anh cao hứng, anh thường làm như thế. Anh nhướn mình nhìn chằm chằm vào mắt cô, ánh mắt sâu hun hút. Hai môi anh mím rất chặt, như anh đang suy nghĩ việc gì đó hết sức quan trọng, nếu thả lỏng một chút thì chắc chắn sẽ có giống bão nổi lên.
Suy nghĩ gì chứ, vẫn là tay nên bắt đầu từ đâu, miệng nên bắt đầu từ đâu. Quyển Nhĩ không muốn đợi anh suy nghĩ xong rồi, sẽ tiến hành thử nghiệm trên người cô. Cô vội vàng xin tha, “Em sai rồi, lần sau em không dám làm bừa thế nữa. Anh mau làm việc của mình đi”.
Đương nhiên lấy lý do đó để muốn anh bỏ qua, thật chẳng còn có sĩ diện nữa. Nhưng nếu không nói ra mà chỉ lo giữ thể diện thì sẽ rất thảm.
“Được!” Đinh Mùi vui vẻ nhận lời, nhưng tay vẫn không rời khỏi Quyển Nhĩ. Ngược lại lúc cô giơ chân định đá anh, nhân lúc đó anh gập chân cô lại, chỉ vài động tác đã lột sạch chút quần áo vốn rất ít ỏi trên người cô.
“Không vội, thu dọn của em trước đã.” Đinh Mùi miệng nói không vội, nhưng động tác đã cuống quýt hết lên rồi. Tư thế đang rất hợp lý, cứng mềm cũng phù hợp, anh không biết còn phải đợi gì nũa trực tiếp đi vào chủ đề chính là lựa chọn duy nhất lúc này.
“Đinh Mùi” Quyển Nhĩ dưới sức ép của anh vẫn cảm thấy đau đến mức tụt về phía sau rất xa. Lần nào anh cũng rất vội vàng. Không để ý xem Quyển Nhĩ có chuẩn bị sẵn sàng hay chưa, không khí lúc đó có phù hợp không, anh có thể hành động tùy ý bất cứ lúc nào. Nếu nói Đinh Mùi không thể rời xa cô, chắc là vì vấn đề này, dường như cô vẫn là người hợp vị với anh nhất. Có thể tin được không? Đến giờ vẫn chưa phát hiện ra việc anh thay đổi khẩu vị.
“Hừm?” Tay Đinh Mùi đặt dứi cổ cô, giữ chặt cô lại không cho cô được hành động bừa bãi.
Quyển Nhĩ nắm chặt mắt lắc lắc đầu, anh ấy hoàn toàn không cần cô phải trả lời. Anh không biết cô đau sao? Thực ra anh biết, có điều anh không chịu bỏ thời gian và công sức ra để giúp cô dễ chịu, dường như sự co ro run rẩy của cô rất hợp với ý anh, khiến anh càng hứng thú vậy. Từ đau cho tới quên mất là đau hay không đau nữa, hòa với tiết tấu lên xuống trầm bổng của anh, dường như đã trở thành một thói quen của cơ thể cô. Quen tìm thấy niềm vui trong sự đau đớn đó. Dù sao, lúc này tay anh đã ghì như thế, như đang P0'p thẳng vào tim cô, P0'p chặt, không chịu buông.
Ba mẹ đến muộn hơn so với dự kiến hai ngày, Quyển Nhĩ đi làm, là Cao Mạc đi đón giúp cô. Buổi tối ba mẹ của Khúc Đông Quang mời cơm, Quyển Nhĩ vì phải đợi một cuộc điện thoại từ Mỹ về, nên hơn chín giờ tối mới đến.
Quyển Nhĩ vốn cho rằng đến nhà hàng đón ba mẹ xong là có thể về nhà luôn, không ngờ bác Khúc thấy cô đến lại gọi thêm hai món nữa, bắt cô phải ăn hết mới được về. Cô cũng không nỡ từ chối ý tốt của người lớn, đành cố gắng ngồi xuống ăn.
Khúc Đông Quang thấy cô ăn vội vàng, rót cho cô một cốc trà đầy tới trước mặt. Quyển Nhĩ đón lấy đang định uống, liền nghe thấy anh ta nói nhỏ: “Bộ dạng khi ăn của em còn có thể xấu hơn vừa rồi nữa không?”
Quyển Nhĩ cũng không buồn trả lời lấy một tiếng tiếp tục ăn. Bị người khác nhìn khi ăn, cô thấy thật lúng túng. Những lời như thêm dầu vào lửa thế này, cô quyết không để ý.
Khúc Đông Quang xích lại gần: “Em mà không đến thì hết ngày kết hôn của chúng ta đã được quyết định rồi”.
Tay Quyển Nhĩ run run, “Nói linh tinh gì thế?”.
Bốn người lớn tỏ ra rất hài lòng về việc hai đứa trẻ thì thầm nói chuyện với nhau, không nhìn hai người nữa, quay sang nói chuyện của họ. Khúc Đông Quang vẫn nói rất nhỏ: “Ba anh nói, nhà anh đang có sẵn một căn hộ, còn phải mua gì nữa bảo bọn mình mau mau kết hôn đi”.
“Chuyện này là thế nào, mà sao anh cũng đến đây làm gì?”
“Anh cũng mới tới chưa lâu, đang nghe ba mẹ em nói chuyện thì em đến.”
Quyển Nhĩ lườm Khúc Đông Quang, đầy một bụng mưu mô, muốn kích động cô ra mặt phải không quên đi.
“Anh nghĩ thế nào thì cứ nói thế, không cần phải nể mặt em đâu”.
Khúc Đông Quang gật gật đầu, tỏ ý buông tay.
Nhưng cho tới khi họ đưa Quyển Nhĩ về tận nhà, Khúc Đông Quang cũng không nói gì, lúc Quyển Nhĩ xuống xe, anh liếc mắt nhìn Quyển Nhĩ ý muốn nói: “Ráng chờ một chút, đừng nóng vội”.
Quyển Nhĩ không quan tâm anh ta định xử lý thế nào, nhưng cô không thể để mặc mọi việc phát triển tới mức không thể cứu vãn mà vẫn thờ ơ. Ngày hôm sau khi ba mẹ dùng giọng điệu tán dương khen gợi để nói về Khúc Đông Quang, Quyển Nhĩ nói luôn:
“Ba, mẹ! Ba mẹ đừng nghĩ nữa, con với anh ta không có hy vọng gì đâu.”
Chỉ một câu nói đã khiến ông Lục Đĩnh nổi giận: “Vậy con có hy vọng với ai? Con hãy mang một người có hy vọng về cho ba và mẹ con xem mặt”.
Đối với người ba luôn thương yêu mình hết mực. Quyển Nhĩ cuối cùng cũng không nói gì thêm nữa. Ba mẹ vội vội vàng vàng đi thăm quan triển lãm nhà đất rồi quay về, dường như không muốn ở thêm dù chỉ một ngày. Trước ngày về, ông Lục Đĩnh mới nói với Quyển Nhĩ: “Ba để tiền lại đây cho con, con tự đi tìm đi. Con lớn rồi, có chủ ý riêng của mình”.
Quyển Nhĩ cầm tấm thẻ ATM mà ba mẹ giúi vào tay, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Cô đã làm ba tức giận, ba đã rất thất vọng nhưng vẫn luôn nghĩ cho cô. Còn cô, tiếp tục ở lại đây mà không có mục tiêu, phương hướng cụ thể nào cả, chỉ chắc chắn đã làm một việc khiến ba mẹ phải đau lòng.>
Quyển Nhĩ sau khi tiễn ba mẹ về, không vội báo cho Đinh Mùi biết, mà một mình ở nhà vội vàng làm cho xong công việc sắp tới hạn nộp, cho dù có như thế thì khi kỳ nghỉ của cô kết thúc cô cũng chỉ vừa kịp cho cô nộp bài. Cô thở phào nhẹ nhõm, cũng may không để mặc cho mình suy nghĩ lung tung, nếu không mấy ngày đó không đủ cho cô tự thương cảm bản thân mình.
Công việc đã làm xong hòm hòm, Quyển Nhĩ có ý định mời bạn bè tụ tập. Mấy ngày ba mẹ tới đây cũng làm phiền mọi người không ít. Chỉ vài cuộc điện thoại, mọi người đã tập hợp đầy đủ, hẹn giờ hẹn địa điểm.
“Nhà xem thế nào rồi?” Cao Mạc ở gần nên tới trước nhất. Cô và anh ngồi trên sofa nói chuyện.
“Chẳng ra sao cả, chỗ nào cũng không mua nổi.”
“Một mình em lo chuyện nhà cửa không ổn đâu.” Cao Mạc bắt đầy bàn luận. Năm ngoái anh đã thi học Tiến sĩ ở trường này, đã ký cam kết ở lại trường. May mắn là kịp vào đợt phân nhà cuối cùng của trường. Nói là phân nhà nhưng là do trường đại diện đứng ra mua một lô nhà, tổng cộng chưa đến hai trăm căn hộ. Không phân biệt lai lịch phân phối cho cán bộ bằng phương pháp bốc thăm, thế là anh bốc trúng. Lúc chọn số phòng, tay anh là cũng rất may mắn, sô thứ tự gần đầu, nên bốc được một căn một phòng ngủ một phòng khách ở tầng khá đẹp, hiện nay đang tiến hàng trang trí. Tiền nhà đợt đầu là lấy tiền của ba mẹ trả, anh phụ trách việc trang trí và trả góp tiền nhà hàng tháng cũng đã rất vất vả, huống hồ người vừa đi làm như Quyển Nhĩ.
“Chẳng phải đều tại anh, may mắn khiến người khác phải ghen tỵ, thế nên em mới bị mệt lây” Việc mua nhà ba mẹ đã nghĩ đến từ lâu rồi, nhưng chưa bao giờ hạ quyết tâm lớn như thế, chính là Cao Mạc có nhà riêng nên ba mẹ mới như bị cú hích lớn.
Cao Mạc cười, vò vò đầu Quyển Nhĩ, không giải thích thêm.
Một lúc sau La Tư Dịch và Trịnh Bình Chất cũng đến. Đơn vị Sách Lang phải tăng ca, buổi tối không thể đến được. Quyển Nhĩ còn gọi thêm cả Khúc Đông Quang, anh ấy gọi điện thoại nói, tối sẽ đến muộ>
Chỉ cần nhiều hơn hai người, hiện trường sẽ vô cùng náo nhiệt và hỗn loạn. Trịnh Bình Chất không tranh được việc gọi đồ với La Tư Dịch, thỉnh thoảng lại kéo Quyển Nhĩ ra làm trọng tài cho hai người, cãi nhau mãi không thôi. Cuối cùng vẫn là Cao Mạc ra mặt, trong nháy mắt đã gọi xong món, lúc đó hai người bọn họ mới chịu thôi.
“Hôm nay sao cậu trông lại khác thế?” Lúc ăn cơm, La Tư Dịch nói với Quyển Nhĩ hôm nay nói cười nhiều hơn ngày bình thường. Cô đã quan sát Quyển Nhĩ một lúc lâu, sự khác thường của cô ấy bộc lộ rất rõ, đã có thể nói nói cười cười với Trịnh Bình Chất, dùng R*ợ*u để mượn lời, chẳng phải kỳ lạ hay sao.
“Nhìn rõ thế sao?” Quyển Nhĩ sờ sờ mặt mình, vuốt vuốt mặt, “Mình cứ nghũ mình đang tỏ ra điềm đạm rất thời thượng chứ?”
“Điềm đạm hay không thì có khác biệt gì. Mau nói chuyện của cậu đi”, La Tư Dịch uống không ít, bắt đầu lớn giọng.
“Mình thì còn có thể có chuyện gì?”. Quyển Nhĩ thở dài. Ngoài Đinh Mùi, có chuyện gì khiến cô thật sự phải suy nghĩ đây. Chuyện công việc, đối với cô mà nói, chẳng có sự cạnh tranh nào. Chỉ cần là việc trong phận sự của mình, cô sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành, không muốn bất kỳ ai tìm ra sai sót nào, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Cô không có dã tâm quá lớn, cũng chẳng có động lực để vươn lên cao hơn. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô không muốn có nhiều tiền, chỉ là cô không muốn vì có nhiều tiền mà suy tính tìm cách giày vò người và việc liên quan tới công việc của mình mà thôi. Cô vẫn còn có tính khí của một con mọt sách, chấp nhận làm thêm, dựa vào năng lực của bản thân để kiếm tiền, chứ không muốn đi tranh chấp với ai.
“Có hành động lạ?” Cao Mạc ngồi đối diện với họ, La Tư Dịch cũng coi như tìm lại được chút lý trí, không nói thẳng chủ đề ra.
“Không”, Quyển Nhĩ lắc đầu, “Vẫn thế”. Đinh Mùi chỉ có một mình cô. Nếu như anh ấy có người khác, chắc chắn sẽ nói trước với Quyển Nhĩ, chính anh đã hứa như thế, Quyển Nhĩ đồng ý là sẽ tin anh.
Đây cũng nguyên nhân chính khiến cô rất khó chủ động đoạn tuyệt quan hệ giữa hai người.
Hai người bọn họ chỉ có nhau, cần nhau và cũng muốn dựa vào nhau, dường như ngoài những mong muốn tốt đẹp, còn có cả hy vọng. Cho dù thứ anh cần tương đối cụ thể, còn dựa dẫm vào anh chỉ là đơn phương là cô.
“Mình thật không thể chịu nổi nữa khi các cậu chẳng động tĩnh gì” La Tư Dịch bựa bội, “Nhanh lên, cái gì chưa làm thì làm đi”. Rồi đưa tay với lấy ly R*ợ*u của mình uống cạn.
Quyển Nhĩ không cầm ly lên theo, cô không biết liệu có phải chính cô cũng không muốn Đinh Mùi chủ động rời xa mình không. Rốt cuộc là yêu anh nên kiên quyết, hay là vì giữ bằng được tình yêu của mình mà kiên quyết? Nhiều khi cô cũng nghi ngờ. Không phải chỉ ở bên anh cô mới thấy vui. Hết giờ làm cùng đồng nghiệp đi tìm một chỗ nào đó để ngồi chơi, ăn vặt. Lúc ra ngoài làm việc, một mình sẽ đi tới bảo tàng Mỹ thuật lặng lẽ ngắm nhìn triển lãm trong đó; Hẹn hò với Tiểu La đi xem phim, dạo phố. Tham gia vào các buổi tụ tập trên diễn đàn cùng Khúc Quang Đông…Tất cả những việc đó đều khiến cô vui. Cô không bao giờ vì Đinh Mùi ở nhà hay anh chuẩn bị đi công tác về mà thay đổi lịch trình của mình, cô sẽ vẫn làm theo kế hoạch đã vạch sẵn. Chỉ có điều cô dốc tâm dốc sức vào trong sự kiên quyết đó bao lâu, chính cô cũng không thể tính toán được.
Cô còn đang ngẩn người ra thì Khúc Đông Quang bước vào: “Không có mình mà các cậu cũng vui vẻ được như thế này thật chẳng nể nang gì ai”.
“Cậu đến cuối cùng, lại còn soi mói mọi người nể mặt với không nể mặt, R*ợ*u đã rót rồi đấy, uống hết rồi hãy nói”. Người nói là Trịnh Bình Chất, anh ta và Khúc Đông Quang vừa gặp nhau được mấy lần, nhưng lần đầu tiên đã xưng huynh xưng đệ, chỉ có điều làm anh em kiểu này chỉ thích vạch trần nhau, chứ không có ý tốt gì cả.
“Mình lái xe đến đây”.
“Chút nữa uống R*ợ*u đợi tỉnh rồi hãy lái về.” Trịnh Bình Chất đại nghĩa không bao che cho người thân, tỏ ra mặt sắc vô tư nói.
“Hiệp nữ, cứu anh với!” Khúc Đông Quang lập tức lao về phía Quyển Nhĩ, giả bộ đáng thương.
Cách xưng hô này cũng có nguyên nhân của nó. Có một lần trước khi ăn cơm Khúc Đông Quang ngồi trước mặt Quyển Nhĩ uống thuốc dạ dày, nói anh ta lần trước bị xuất huyết dạ dày phải vào viện, nói Quyển Nhĩ nhất định phải ngăn cản mọi người giúp anh ta.
Quyển Nhĩ mặc dù biết anh ta mưu mô đầy bụng, nhưng mỗi lần uống R*ợ*u cũng không kém ai lấy một chén, chắc không đến nỗi giả vờ phải uống để trốn tránh. Vì vậy hôm đó, bất kỳ ai kéo anh ta ra mời R*ợ*u, Quyển Nhĩ đều giúp anh ta giải thích vài câu, tuyên truyền rằng dạ dày anh ta tùng bị thủng rồi.
Thực tế nhiều lúc không trốn được, Quyển Nhĩ còn giúp anh ta uống mấy chén. Từ đấy về sau, anh ta coi như đã vấy mực lên người Quyển Nhĩ, uống được hay không được, đều coi cô như khiên chắn đạn, lười được thì lười, giả vờ vô cùng trơn tru.
“Còn thập tam muội nữa, các ông đây đều tự uống, cậu xem cậu quỳ xuống đất cầu xin con gái uống hộ, cậu có ra gì không hả?”
Miệng của Trịnh Bình Chất đúng là rất độc, chỉ một câu nói mà khiến Khúc Đông Quang đang phục dưới ghế Quyển Nhĩ phải nhảy chồm lên, “Được vậy để người anh đây cạn với cậu!”. Nói xong nâng ly lên, mắt nhìn chằm chằm vào ly R*ợ*u của Trịnh Bình Chất, ý như cậu ta mà không cạn Khúc Đông Quang sẽ tiếp tự giở trò vậy.
Trịnh Bình Chất không chần chừ, nghiêng đầu, uống cạn ly R*ợ*u, chỉ cảm thán một câu: “Mấy năm gần đây, làm anh em không thật không dễ!”.
Quyển Nhĩ chẳng nể mặt anh ta, nói: “Chị em vẫn tốt nhất, làm chị em với bọn em đây này!”.
“Quản cho tốt em cậu đi, sao chẳng phân biệt được thật giả gì vậy.” Trịnh Bình Chất chỉ chỉ vào Cao Mạc, ý muốn nói anh hãy đứng ra phân xử nghiêm minh.
Quyển Nhĩ càng cười lớn hơn, “Không cần phải làm nũng vậy đâu…”.
Cao Mạc đảm bảo an toàn cho bản thân quyết không nói gì, mặc bọn họ cười đùa. Hôm nay anh uống rất ít, một mặt là không thể uống, mặt khác cũng là vì anh muốn sớm đưa Quyển Nhĩ về, mắt cô thâm như mắt con gấu trúc nhìn rất rõ.
Trịnh Bình Chất đi đến cạnh Quyển Nhĩ, nắm tay vào ghế của cô ngồi thụp xuống, “Muốn trêu anh phải không?”.
Không đợi Quyển Nhĩ trả lời, anh ta nói tiếp, “Đã vui chưa?”, câu nói này dường như không dùng hơi, mà được dùng rít ra từ trong cổ họng, nghe buồn bã âm u khiến người khác phải sợ.
Quyển Nhĩ thầm nghĩ, chắc là đùa quá trớn rồi, vội vàng kéo tay Trịnh Bình Chất, định kéo anh đứng dậy giải thích.
Ngồi bên kia Cao Mạc cũng nhấp nhổm không yên, đang suy nghĩ xem có nên đưa Trịnh Bình Chất về trước hay không, uống say rồi không làm chủ được bản thân, không thể để mặc cho cậu ta muốn làm gì thì làm.
Nhưng Trịnh Bình Chất không đứng dậy, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Quyển Nhĩ chằm chằm, sau đó giơ tay lên túm chặt lấy hai bên má cô mà kéo, “Vui thì phải luôn cười thế này này, luôn thế này này, phải luôn thế này, biết chưa?”. Anh ta nói xong, buông tay ra vỗ nhè nhẹ vào mặt Quyển Nhĩ rồi áp sát mặt mình lại, cọ cọ một cái, sau đó quay về chỗ ngồi như không có chuyện gì xảy ra, cũng không nói gì nữa. Hoàn toàn không để ý tới không khí kỳ lạ do mình vừa gây ra.
Quyển Nhĩ có cảm giác, khi anh ta rời đi, có thứ gì đó chạm nhẹ vào tai cô. Là cô đã cảm giác sai phải không? Cô liếc mắt nhìn Trịnh Bình Chất ngồi thẳng trước mặt mình lúc này lại bình thường như không, quyết định tin rằng mình đã cảm giác sai. Bên này Quyển Nhĩ con đang hồi hộp điều chỉnh nhịp đập thình thịch của trái tim, bên kia một cuộc hỗn chiến mới lại xảy ra. La Tư Dịch đang ngồi đó gào thét, “Uống xong phải úp chén xuống, chúng ta tin tưởng vào sự tự giác, còn sót lại một giọt cũng phải rót đầy uống lại từ đầu. Anh, chính là anh, úp chén xuống xem nào, có cần em uống hộ anh không?”. Nói thì nghe có vẻ hào khí ngùn ngụt, nhưng thực tế thì đã không còn sức nữa rồi.
Cũng may nhờ có La Tư Dịch hỗ trợ, không khí trên bàn tiệc mới náo nhiệt trở lại. Đương nhiên, kết quả của sự náo nhiệt chính là sự hy sinh oanh liệt của cô ấy. Lúc đi hát karaoke, cô ấy cứ ôm Quyển Nhĩ khóc mãi không thôi, luôn mồm nói cứ nhìn thấy Quyển Nhĩ là cô ấy đau lòng.
Để nhiều người lo lắng cho cô như vậy, đau lòng vì cô như vậy, liệu có phải là tội lỗi hay không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc