Quyết Ý Đi Cùng Anh - Chương 35

Tác giả: Mộc Phạn

Thoi thóp hơi tàn
Vốn tưởng rằng với hành động ghen tuông khác thường đó, quan hệ của hai người sẽ hoàn toàn chấm dứt, nhưng không ngờ sau khi Đinh Mùi đi công tác về, mượn không khí của ngày Valentine, tặng Quyển Nhĩ một bông hoa hồng thủy tinh, nhìn cũng biết giá trị của nó không nhỏ. Trước đây anh đã từng tặng cô những gì nhỉ, đi công tác ở vùng biển thì sẽ là những chiếc vòng nhỏ bằng vỏ sò vỏ ốc, đi Tây Tạng thì sẽ là những đồ trang sức của Tây Tạng, hoặc cũng có thể là những vật kỉ niệm nhỏ được tặng từ cuộc triển lãm nào đó, đồng hồ, Pu't, đủ kiểu đủ loại, vừa không phải tốn công suy nghĩ vừa không phải tốn tiền. Lần này chịu bỏ xương máu của mình ra để mua quà dỗ cô, khiến cô khá bất ngờ.
Theo lý thuyết thì cô nên từ chối sự ân cần của anh một cách khí cốt. Nhưng anh tặng quà cho cô vào ngày lễ Tình nhân, mời cô đi ăn cơm, lại còn nhờ người khác đặt chỗ trong nhà hàng trước, liệu có phải anh có điều gì muốn nói?
Vì vậy cô bạn Lục Quyển Nhĩ lại một lần nữa bị sự kỳ vọng của mình đánh bại, ngoan ngoãn thay quần áo, cùng anh đi ăn bữa cơm ở một nhà hàng sang trọng với các món ăn đắt một cách thái quá. Nhưng cái gì cũng có giá của nó, nghe nhạc, uống R*ợ*u vang, chỉ riêng không khí trong nhà hàng cũng khiến người ta cảm thấy thật vô giá.
“Lục Quyển Nhĩ, nếu em uống say, lần sau đừng mong anh sẽ đưa em ra ngoài cùng.”
Đinh Mùi thấy cô uống R*ợ*u như uống nước lọc, thì cho rằng cô vẫn đang hờn giận, anh sẵng giọng.
Quyển Nhĩ đặt ly xuống, nhìn chai R*ợ*u, hình như cô uống nhanh quá, trong chớp mắt đã uống hết nửa chai. Vừa làm xong một cuốn sách với nội dung Thưởng thức R*ợ*u vang, vì vậy cô đã gọi một chai R*ợ*u vang của Ý. Không cần Đinh Mùi chạm ly, cô một mình thưởng thức hồi tưởng lại những con chữ trong cuốn sách đó, nên thành ra uống hơi nhiều.
“Em không sao” Quyển Nhĩ hai tay ôm lấy má, nhìn Đinh Mùi nhoẻn cười, “Mùi vị này, quả nhiên giống hệt những gì trong sách đã miêu tả>
Cuốn sách cô làm, anh đã xem qua bao giờ đâu! Đây là cuốn sách thứ bao nhiêu cô làm rồi? Chính cô cũng không nhớ nữa. Nhớ lại trước kia mỗi một tin Đinh Mùi đưa cô không chỉ đánh dấu vào lịch để ghi nhớ giờ phát sóng, đến số lần phát sóng lại cô cũng ghi chú vào. Một người sống rất có nề nếp trật tự như Quyển Nhĩ, lúc đó đã không biết mệt mỏi là gì. Đinh Mùi ít ra cũng nên trao tặng cho cô danh hiệu khán giả nhiệt tình, như thế mới không uổng phí công sức cô đã bỏ ra để ủng hộ anh.
Nhắc đến sách, Quyển Nhĩ rất hy vọng Đinh Mùi ít nhiều cũng sẽ bày tỏ sự quan tâm của mình. Cô đi làm một năm rưỡi rồi, đã bước vào giai đoạn mệt mỏi đầu tiên.
Mọi người trong văn phòng cô đã đi một nửa trong số có cả người bạn của chị học khóa trên cô quen, muốn nhảy sang chỗ khác làm. Chị bạn đó trước khi đi cũng hỏi Quyển Nhĩ có muốn đi cùng chị ấy không. Quyển Nhĩ suy nghĩ một lúc rồi tế nhị từ chối. Công ty mặc dù không phải coi việc xuất bản là chính, nhưng dựa vào cái danh doanh nghiệp nhà nước này thì Quyển Nhĩ và những đồng nghiệp khác không đến nỗi ૮ɦếƭ đói.
Phúc lợi ở công ty lại rất tốt, năm ngoài mọi người luân phiên thay nhau đi Malaysia – Singapore – Thái Lan chơi một tuần. Quyển Nhĩ không đi được, vì hộ khẩu của cô vẫn ở trường, nên không thể làm hộ chiếu và visa được, đành lĩnh ít tiền, một mình khổ sở ở lại làm thêm. Phải ở lại công ty chỉ vì lý do duy nhất là hộ khẩu. Hàng năm các doanh nghiệp nhà nước cũng được chỉ tiêu lưu lại thành phố A, mặc dù cơ hội là rất ít, nhưng Quyển Nhĩ cũng đành chờ xem sao.
Sau khi sếp Quyển Nhĩ chuyển đi, Quyển Nhĩ được thăng một cấp, trở thành giám đốc bản quyền, nhưng vẫn hưởng lương trợ lý. Cấp trên cũng không biết từ đâu lôi đến một chủ quản, chẳng hiểu gì về lĩnh vự bản quyền, nhưng cả ngày hoa chân múa tay, chỉ đông chỉ tây, khiến Quyển Nhĩ không nghe cũng không được mà nghe cũng không xong, khổ sở vô cùng. Cô đã không còn ở giai đoạn non nớt đầu tiên nữa, nhiều lúc cô bỏ ngoài tai sự sai khiến điều khiển của bà già chủ quản kia, tới gặp thẳng tổng giám đốc để nhờ phân giải, dù sao bản thân cô cũng phải phụ trách rất nhiều việc, đã có trình tự và quy tắc riêng của nó, người khác tham gia vào chỉ khiến loạn thêm.
Cô không chịu câm như hến, không có nghĩa là tâm trạng của cô khá hơn, đa phần trong các trường hợp thì cô cũng vẫn phải giữ thể diện cho bà già chủ quản kia, vẫn phải nghe người ta gào thét. Dù không đúng cô cũng vẫn phải nghe, công việc chính là thứ tốt nhất để rèn luyện bản lĩnh nhẫn nhịn của con người.
Hơn nữa nhiều lúc, sau khi phản kháng xong cảm giác chẳng dễ chịu vui vẻ gì, mà ngược lại còn thấy bất ổn.
Phải rất lâu sau đó Quyển Nhĩ mới dần dần hiểu ra, thì ra sự phản kháng ra mặt đó của cô, đối với người ta không đáng được nhắc tới, không tồn tại đến một sợi lông của họ, chút lương thiện đó của cô, đã bị dùng vào nhầm chỗ. Nơi làm việc chính là những nơi như thế, cấp trên có chỉnh đốn anh thế nào thì cũng có cái lý của người ta, cô chẳng qua cũng chỉ là một con tốt thí, chỉ có thể đi từng bước từng bước một, thậm chí chỉ có thể tiến, mà không thể lùi.
Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen.vn

Những vấn đề trong cuộc việc của cô chỉ có thể kể với La Tư Dịch, nhưng Tiểu La lại là một người bận rộn, không có nhiều thời gian để khuyên giải hay nghe cô tâm sư. Phạm Tinh Mang đã không thể cầm lòng trước sự khẩn khoản cầu xin của Nguyệt Hạ, theo anh ta sang phía bên kia đại dương. Thiếu mất một người bạn bên cạnh, Quyển Nhĩ cảm thấy mình thật cô độc.
Quyển Nhĩ cũng đã từng thử nói chuyện công việc với Đinh Mùi, nhưng văn phòng của cô đã phần là nữ, đối với những vấn đề của họ, Đinh Mùi nhanh chóng quy kết chúng là những âm mưu muốn hắt cẳng đám đàn bà, anh tỏ ra không hào hứng lắm. Ý kiến anh đưa ra chỉ là hai câu nói, “Làm tốt công việc của em, đừng tham gia vào bất cứ việc gì khác”.
Quả nhiên là Đinh Mùi không có bất kỳ phản ứng nào khi Quyển Nhĩ nhắc tới sách, ngược lại còn nhanh chóng giơ tay gọi phục vụ tới, kết thúc bữa ăn có mùi nguy hiểm ngày hôm nay. Anh chắc không ngờ tính cứng đầu ương ngạnh của Quyển Nhĩ lại bị chai R*ợ*u của anh kích động bộc phát.
Không phải để ý tới chữ tình, quan hệ của hai người trở nên thẳng thắn và đơn giản. Quyển Nhĩ không còn phải tìm cách lấy lòng anh hay tỏ ra thận trọng ở mọi nơi nữa, dù sao công việc cũng đã khiến cô mệt mỏi, chẳng còn sức đâu mà nhắc đến bà già chủ quản kia.
Cơm nấu không hợp khẩu vị của anh, anh ăn không nhiều? Cô đã không còn vội vàng chạy vào bếp nghĩ cách làm món này món kia để bù lỗi của mình nữa, thích ăn thì ăn, ai đói người ấy chịu. Ở nhà không có tivi, không có máy tính? Không sao, đợi cô làm xong việc của mình, anh muốn dùng bao lâu thì dùng, không thèm tính toán tiền điện với anh. Chê phòng bừa bộn, cũng chả sao, bừa thì cuối tuần cô thu dọn, không cần anh bận tâm. Nếu anh thấy không thuận mắt, có hai lựa chọn, hoặc đừng nhìn nữa, hoặc đừng đến nữa.
Trên giường cô cũng không chịu đựng khiến mình phải ấm ức. Để bản thân được thoải mái dễ chịu, thỉnh thoảng cô cũng phối hợp với anh. Nhưng những lần cô chủ động phối hợp rất hiếm hoi và ít ỏi. Khiến Đinh Mùi mỗi lần làm xong có cảm giác cô không vui, không tự nguyện, ngoài ra như còn khiến cô cảm thấy không thoải mái. Anh vừa xong việc, một giây cô cũng không nằm thêm, vội vàng ngồi bật dậy chạy vào nhà tắm, như anh vừa truyền vi khuẩn ૮ɦếƭ người sang cho cô vậy, phải lập tức kỳ cọ rửa sạch ngay.
Cô lại giẫn dỗi! Chỉ bởi vì anh cùng anh với đồng nghiệp nữ một bữa ăn nhanh, giận tới nửa năm liền, khua chiêng gõ chống thu binh không có hy vọng, nên mới lặng lẽ lén lút bày tỏ thái độ như thế. Phải rất lâu sau Đinh Mùi mới nhận ra có gì đó không ổn, khiến anh không biết làm thế nào để giải tỏa tình hình hiện tại. Hai người đã dần đổi chỗ cho nhau, giờ là anh phải nhẫn nhịn vì cô.
Cho tới giờ cô không còn quan tâm đến anh, tới những việc làm qua loa lấy lệ với anh cô cũng chẳng buồn lấy lệ. Anh không biết, ngoài việc ra đi, ngoài việc rời khỏi cô, còn có thể có cách gì nữa.
“Lần truyền hình trực tiếp đó mình cũng xem, cậu không xem sao?” Một tháng sau La Tư Dịch cũng hiểu rõ sự việc, mặc dù cảm thấy có chút bỏ bê bạn bè, nhưng cô cũng kinh ngạc khi biết chuyện.
“Đúng, không xem” Quyển Nhĩ đã trả lời thản nhiên. Trái tim, liệu có phải vì đã trống rỗng, nên đã biến mất rồi không? Đưa tay lên sờ sờ, vẫn ổn, vẫn còn ở nguyên chỗ đó. Ở nơi sâu thẳm đau âm ỉ đó, vẫn thấy đau, nhưng đa phần nỗi đau đó đã bị đè nén xuống, xuống tận cùng của trái tim. Chỉ những lúc một mình đi giữa con đường tối đen như mực và vắng vẻ, những lúc ăn cơm một mình, những lúc cô đơnình chìm vào giấc ngủ, nỗi đau mới nhói lên khiến cô nhức nhối. Sau đó, tỉnh dậy vì nước mắt đã chảy từ bao giờ, như muốn tự thuyết phục bản thân. Biệt ly, rồi cũng sẽ đến ngày đó, chỉ là cô muốn nó đến sớm hơn mà thôi.
“Có thật sự buông tay nổi không?”
“Không buông được thì cũng phải tự mình chịu đựng.” Muốn anh quay trở lại, để rồi lại tiếp tục mối quan hệ không rõ ràng đó? Với mong muốn gì? Chỉ vì mong muốn có người ở bên cạnh, giúp bớt đi chút cô đơn? Chút thỏa mãn đó thôi, làm sao đủ khiến cô giải khát chứ! Trói buộc cũng đã trói buộc rồi, những gì anh có thể cho, cô cũng đã nhận cả rồi. Còn mong chờ điều gì nữa?
“Cả hai người dừng lại như thế thật chẳng ra sao.” Tính cách của La Tư Dịch, phân hay hợp thì cũng phải nói, có không tán thành việc kéo dài lê thê như thế.
“Không, phải dừng lại, bọn mình là chia tay, không, gọi là chia tay có vẻ không hợp lý, quan hệ của bọn mình chấm dứt từ đây.”
Còn nó rút cuộc là loại quan hệ gì Quyển Nhĩ cũng không thể đưa ra định nghĩa, tóm lại là giải tán.
“Có cần xem mắt không? Ở cơ quan mình có vài anh chàng cũng không tồi đâu”, La Tư Dịch không muốn cuộc gặp gỡ hiếm hoi của hai người rơi vào im lặng, cô cũng chẳng khuyên thêm gì mà chuyển đề tài.
“Những người đã kết hôn rồi có phải rất thích làm mối không?”
Việc xem mắt bây giờ, đối với Quyển Nhĩ mà nói, có thể coi là phổ biến, không K**h th**h được cô. Ngay cả chủ căn hộ cô thuê cũng từng nhắc đến mấy lần. Ba mẹ cô rất nhiều lần tỏ ra lo lắng về vấn đề hôn sự của cô. Đầu tiên còn là, nói xa nói gần cho cô biết, giờ đã tốt nghiệp rồi, có người nào thích hợp thì thử xem sao. Sau thấy Quyển Nhĩ cứ chần chừ chẳng động tĩnh gì, ba mẹ đã tự ý huy động toàn bộ bạn bè thân, không thân để tiến hàng giới thiệu cho cô. Nhiều thì một tuần có tới ba đối tượng cô có thể lựa chọn. Đương nhiên cô chẳng chọn ai, không cần thiết mà cũng không cấp thiết, không hiểu ba mẹ vội gì chứ.
“Cậu nghĩ mình thích thế hay sao, nếu là người khác thì mình mặc kệ. Thành phố lớn như thế này, tự cậu không chọn được ai, thì đương nhiên phải dựa vào việc giới thiệu rồi. Quen nhau rồi, thấy được thì cũng phải chịu khó qua lại thì mới có khả năng phát triển, còn mình, chính là người giúp các cậu có điều kiện để qua lại với nhau.”
“Để sau hãy nói”, Quyển Nhĩ cũng không từ chối hắn. Nếu phải giới thiệu, thì bạn bè giới thiệu cũng tự nhiên hơn bị ba mẹ giới thiệu. Tiểu La có ý tốt, cô cũng không muốn biểu lộ ra sự phản cảm của mình.
“Đùng chần chừ nữa, không hắn quen nhau là phải lấy nhau, mà làm quen với một người mới, rồi bắt đầu một tình yêu theo đúng trật tự vốn có của nó hãy thử xem sao.”
“Tâm trạng của mình lúc này, có yêu thì chắc cũng chỉ yêu theo kiểu tình già thôi”, Quyển Nhĩ không hưởng ứng với việc Tiểu La muốn khuấy động tậm trạng cô lúc này, vì vậy đành bĩu bĩu môi, hờ hững đáp một câu.
“Đừng bi quan như thế, theo mình thấy thì Đinh Mùi không rời xa được cậu đâu.”
Theo những gì cô hiểu về Đinh Mùi, nếu anh không có tình cảm với Quyển Nhĩ, chắc chắn sẽ không ở bên cô ấy nhiều năm như thế. Nhưng những lời này La Tư Địch vốn không muốn nói ra. Hơn bất cứ ai cô mong hai người bạn của mình có một kết cục hoàn mỹ, nhưng hai người đó chẳng khẳng định được cho cô thấy dù chỉ một ngày. Hai người bạn cô quen, nghiêm túc với tình cảm, quan tâm tới nhau, nhưng sự quan tâm và nghiêm túc đó không bình thường. Thứ mà Quyển Nhĩ muốn, Đinh Mùi không chịu cho. Thứ mà Đinh Mùi muốn, Quyển Nhĩ sớm muộn gì cũng không giữ được. Về phương diện tình cảm , đừng ai cố tỏ ra mình là một Lôi Phong sống, vì vậy đối với việc của hai người bạn này, cô cũng chỉ đành khoanh tay đứng nhìn, cho dù cô rất muốn thẳng thắn khuyên họ nên chia tay đi.
Đúng là bị La Tư Dịch nói trúng tim. Vào buổi tối của một ngày, Đinh Mùi đột nhiên xuất hiện trên giường của Quyển Nhĩ.
Anh vào như thế nào, Quyển Nhĩ không hề phát hiện ra, chỉ khi lậ người, mới thấy có ai đó nằm bên cạnh. Trong lúc mơ màng cô vẫn nghĩ, nửa đêm anh mới về đến nhà, không biết đã ăn gì chưa. Cô lấy chăn trên người mình, đắp sang cho anh, khi chắc chắn anh đã đủ ấm, cô mới quay người đi ngủ tiếp.
Đột nhiên, cô giật thót mình ngồi bật dậy, vô cùng tỉnh táo, sao anh lại quay lại? Không cần bật đèn, Quyển Nhĩ cũng có thể khẳng định, người nằm cạnh cô lúc này chính là Đinh Mùi, trên người vẫn còn hương vị phong trần bụi bặm. Anh gáy nhè nhẹ, cho thấy anh rất mệt, nên ngủ rất say.
Trong đêm tối, Quyển Nhĩ ngồi rất lâu, không nhúc nhích. Gọi anh dậy, đuổi anh đi, cũng chẳng thế cứu vãn lại được gì. Nhưng, cứ để anh thích đến thì đến thế này sao? Lúc đi, không thèm nói gì, lúc đến, lại ngang nhiên như thế.
Quyển Nhĩ ngồi dậy một lúc thấy lạnh, lại nằm xuống. Thôi, không nhẫn tâm đánh thức một người đang mệt như thế dậy, cũng không nhẫn tâm ra tay cắt đứt sợi dây mong manh giữa hai người. Mặc kệ anh ấy đi, cứ coi như để mặc anh ấy thích đến thì đến thích đi thì đi, một năm anh ấy cũng chẳng ở đây được mấy ngày.
Sáng hôm sau, cả hai người đều có sự chuẩn bị, cố hết sức coi như không có việc gì xảy ra. Quyển Nhĩ, buổi sáng dậy làm cơm sáng; còn Đinh Mùi, cũng cố gắng dậy để ăn sáng với Quyển Nhĩ rồi tiếp tục ngủ. Nhưng cô cố tỏ ra là không có chuyện gì, thì cũng không đồng nghĩa với việc cô cho qua mọi việc.
Sau khi mẫu thuẫn trở thành xung đột, rất khó để xung đột đó không phát triển. Những việc rất nhỏ cũng làm dấy lên những vướng mắc trong trái tim, không thể đè nén nổi.
Không thể đè nén được thì sẽ bùng lên ngọn lửa chiến, đối với Quyển Nhĩ mà nói, thì đành tự thiêu đốt mình trong ngọn lửa ấy, bởi vì Đinh Mùi rất ít khi tham gia được từ đầu đến cuối cả một quá trình. Lần trước hai người còn đang cãi nhau tưng bừng khói lửa, đột nhiên anh ấy có nhiệm vụ phải đi, làm thế nào? Cô đành phải tự hạ hỏa.
Cô gọi điện truy tới cùng, trong rất nhiều lần đi tìm câu trả lời cho vấn đề cần giải quyết mà không thành, Đinh Mùi sẽ hỏi: “Anh thừa nhận anh sai, anh sai hết, còn em đúng, nhưng em vẫn giận, em còn phải làm thế nào nữa?”.
“Anh không thể nói dễ nghe một chút sao?”
“Dễ nghe!”
Đinh Mùi rất phối hợp. Mà sự phối hợp đó của anh khiến Quyển Nhĩ luôn có cảm giác là do cô dùng cách quấy rầy quậy phá, làm ầm ĩ lên một cách vô lý để nũng nịu với anh, chứ anh không hề làm gì, nói gì để dỗ dành cô. Nhưng thần kỳ ở chỗ, cô bắt đầu cảm thấy mình không còn bị tổn thương vì điều đó nữa, cúp máy, cần làm gì thì làm, dường như người vừa đau khổ tuyệt vọng, nước mắt giàn giụa trước đó không phải là cô. Bọn họ cãi nhau vẫn cãi nhau, ai cũng rất cứng rắn, không ai coi người kia là vấn đề nữa.
“Sau này anh đừng đến nữa.”
“Chẳng phải em nói em sẽ không đi sao?” Công ty Quyển Nhĩ tổ chức đi Thanh Đào du lịch, cô đã nói là cô không đi, nên Đinh Mùi tưởng tới phút cuối cô thay đổi ý định.
“Không đi, ba mẹ em sắp đến đây.” Không đi Thanh Đào, bởi việc cô nhận làm thêm ngoài giờ sắp đến thời hạn nộp bản thảo, nên cần làm gấp cho xong.
Công việc cô đang làm là do Nguyệt Hạ liên hệ giúp được đăng liên tục trên báo, mất chữ tín thì sau này khó tìm lại được. Sau khi đi làm, cô mới được nêm mùi vị khó khắn của cuộc sống. Khi còn là sinh viên, cô cảm thấy mình không thoải mái, cảm thấy bị ràng buộc, chi phối. Nhưng khi đi làm, cô mới nhận ra, tất cả những thứ đó chẳng là gì cả. Lúc đó chẳng có ai thật sự tính toán với cô, ràng buộc quản lý đa phần là vì muốn bảo vệ cô. Nhưng trong cuộc sống, cô phải tự chịu trách nhiệm về cô. Nhưng trong cuộc việc, có phải tự chịu trách nhiệm với bản thân mình, chịu trách với hiện tại và tương lai của mình, nên cần phải thận trọng vô cùng. Từ nay về sau sẽ chẳng còn ai bao dung cho lỗi lầm cô như bao dung một đứa trẻ nữa, cũng chẳng có ai tới giải cứu cho cô với đi trị bệnh cứu người lo lắng. Người mà cô có thể dựa dẫm, chỉ có thể là bản thân mình.
“Vào lúc này sao?” Đinh Mùi kinh ngạc. Không phải tết nhất hay ngày nghỉ, chắc không dễ dàng xin nghỉ phép như thế chứ! Quyển Nhĩ đi làm đã được gần ba năm rồi, ba mẹ cô lên đây cũng chỉ khoảng ba lần, chính là bởi vì không thể xin nghỉ.
“Gần đây sắp diễn ra hội chợ nhà ở mà, ba mẹ em đến để thăm dò tình hình”, Quyển Nhĩ sũy nghĩ một lúc, thấy vẫn nên nói thật.
Ba mẹ muốn mua cho cô một căn hộ ở thành phố A, ba mẹ nói hàng tháng phải trả từng đó tiền thuê nhà, thì cũng bằng tiền lãi ngân hàng hàng tháng. Với tình hình giá nhà hiện nay, Quyển Nhĩ thấy khó có thể mua nổi. Cô định hỏi Đinh Mùi xem liệu có thể giúp gì không, nhưng vẫn chưa dám hạ quyết tâm mở miệng hỏi.
Quan hệ giữa họ vừa gần lại vừa xa, phải nhờ đến anh, khiến cô cảm thấy không thoải mãi. Khao khát tận sâu dưới đáy trái tim cô quá hèn mọn, khiến cô phải cố gắng để che giấu suy nghĩ của mình, thể hiện rằng mình rất độc lập. Nếu cái mà cô cần nhất anh không cho được, thì những thứ khác cô không cần. Thế này là cô cố gắng tỏ ra rõ ràng, tách biệt, đây là sự kiên trì cố gắng cuối cùng của cô dàng cho thứ tình cảm tinh khiết của mình.
Cách suy nghĩ đó, nếu người khác biết chắc chắn sẽ cảm thấy rất nực cười. Hai người ở bên nhau chỉ vì thấy cô đơn, hai người ở bên nhau nhưng lại cố gắng không nghe không nói về nhau, làm sao xứng với hai từ tình cảm tinh khiết? Nhưng trong lòng Quyển Nhĩ, căn nguyên của tất cả những thứ đó đều chỉ là để duy trì chút tinh khiết còn lại đó.
Nếu thứ đó không tồn tại, thì thật cô không biết bấu víu vào đâu trong mối quan hệ này.
“Oh” Đinh Mùi chỉ đằng hẵng một từ như thế để tỏ ý là anh biết rồi, sau đó không nói gì thêm nữa. Chuyện nhà cửa, anh không thể giúp được. Làm bao nhiêu năm, quen không biết bao nhiêu người, nhưng lại không có nhiều người anh có thể hy vọng hay mượn được. Nếu là vay trả lãi, thì người trong ngành đều biết, rất nhiều lợi thế. Nhưng trước mắt, phải biết cân nhắc, lợi ích về lâu về dài, vì thế anh sống rất nguyên tắc, vì muốn ở đây làm lâu dài, nên anh cũng phải chơi theo quy luật của họ.
Quyển Nhĩ mặc dù không chủ động bày tỏ ý muốn anh giúp đỡ mình, nhưng khi đối mặt với thái độ không nóng không lạnh của anh, thái độ như việc đó chẳng liên quan gì tới mình, cô ít nhiều cảm thấy thất vọng. Hai năm gần đây, mỗi lần ba mẹ đến anh đều nhanh chóng biến mất, thậm chí biến mất triệt để, khiến cô có cảm giác như anh đã chuẩn bị để biến mất như thế, sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Chỉ có Tăng Nghị, mỗi lần nghe tin ba mẹ cô tới thăm, lại vội vàng nhiệt tình mời ba mẹ cô cùng ăn cơm, vẫn nhớ sự khoản đãi nhiệt tình của ba mẹ năm đó. Khiến mẹ phải nghi ngờ hỏi cô, liệu có phải Tăng Nghị có ý gì với cô không, lại còn rất đắc ý nói, từ trước mẹ đã nhận ra điều này rồi, không ngờ thằng bé lại chân thành như thế. Quyển Nhĩ sợ mẹ lại tỏ thái độ gì đó từ việc suy đoán sai lệch kia, đành phải rất nghiêm túc từ chối sự gán ghép của ba mẹ, nói thẳng rằng giữa mình và Tăng Nghị chỉ là tình bạn đơn thuần.
Đối với ba mẹ, ưu điểm ngoan ngoãn của cô lại trở thành khuyết điểm vô cùng lớn, họ cho rằng cô không chịu giao tiếp, kinh nghiệm tình trường thiếu trầm trọng. Tóm lại ,sự thông minh trước kia chẳng qua chỉ là khôn vặt, đứa con của họ vẫn còn ngốc nghếch lắm, tư tưởng chưa được đả thông.
Đến khi ba mẹ chuyển tới đây, cô có muốn không thông suốt cũng phải thông suốt. Sự tùy tiện của cô cũng chỉ có thể lúc đấy mà thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc