Quyết Ý Đi Cùng Anh - Chương 04

Tác giả: Mộc Phạn

Tốn công vô ích
Quyển Nhĩ kinh ngạc quay đầu lại, Cao Mạc đang nắm chặt tay cô, lặng lẽ đứng đó.
Ký túc mà Quyển Nhĩ ở là tòa nhà kiểu cũ, là tòa nhà ký túc tốt nhất thời kỳ đó của Đại học C. Trường dự định sẽ dành cho các nữ sinh viên ở nên tiền sảnh cửa không lớn lắm, để tiệ người ra người vào.
Vì thế cái gọi là tiền sảnh trên thực tế chỉ là một đoạn nối giữa đầu cuối của cầu thang và hành lang. Hành lang lại đối diện với phòng bảo vệ, đặt dưới dự kiểm soát nghiêm khắc của dì quản lý ký túc.
Vì thế rất hiếm khi có người loanh quanh ở khu vực này, Quyển Nhĩ đương nhiên cũng không ngờ là Cao Mạc lại đợi cô ở đây.
Sau khi để Quyển Nhĩ đứng vững rồi Cao Mạc buông tay, “Em vừa dậy à?”.
“Ai bảo thế, em dậy rất sớm”. Quyển Nhĩ vẫn còn nói cứng, hoàn toàn không biết vết hằn khi ngủ trên má đã sớm bán đứng cô.
Cao Mạc cũng không phanh phui ra, “Dậy sớm như vậy, chắc ăn sáng rồi phải không? Anh định tới rủ em cùng đi ăn. Gần đây có một quán cháo, các món ăn ở đó rất được”.
Quyển Nhĩ vừa nghe thấy vậy, lập tức bày tỏ thái độ, “Em đoán anh tới tìm em, nhất định sẽ đưa em đi ăn món ngon, vì thế chưa ăn cơm, vẫn đợi anh đấy”. Mặc dù đã chuẩn bị lâu như thế, nhưng khi đối mặt với anh, cô lại cảm thấy mọi thứ rất tự nhiên, dường như cảm giác không nắm bắt được tâm tư của anh lúc trước, vào giây phút gặp mặt đã hoàn toàn được giải quyết.
“Đi thôi!” Cao Mạc đi ra trước, Quyển Nhĩ đi theo sau. Từ nhỏ họ đã luôn như vậy, Quyển Nhĩ luôn đi theo sau anh, khi cô vấp ngã anh vẫn có thể quay lại đỡ, nhưng không bao giờ đi phía sau cô, lo lắng, sốt sắng một cách thận trọng. Thực sự, Quyển Nhĩ rất dễ vấp ngã, ở quê họ có một năm tuyết rất lớn, trong vòng chưa đến năm ngày, Quyển Nhĩ vấp ngã hơn mười lần. Dù là cô cẩn thận tới đâu, hay đi giày chống trơn đi nữa cũng vô ích. Thời gian đó Quyển Nhĩ ngã nhiều tới mức cáu bẳn ngồi bệt xuống đất không chịu đứng dậy, bởi vì cho dù có người kéo cô đứng dậy, thì cô vẫn rất có thể lại ngã tiếp. Sau này vẫn là Cao Mạc tới cửa hàng dụng cụ ngoài trời mua cho cô một công cụ leo núi và đi đường tuyết chuyên dụng, có thể móc trên giày, phía dưới là đế tam giác ba góc có thể bám chặt vào mặt đất, đi trên tuyết cũng chắc chắn như đi trên đất, sẽ không bị ngã. Mặc dù đi vào thì đúng là không bị ngã nữa, nhưng trông bộ dạng vô cùng ngớ ngẩn, mỗi lần bước đi rất vất vả. Cho nên Quyển Nhĩ chỉ dùng một lần sau đó không chịu đi nữa. Cao Mạc lấy làm khó hiểu, tại sao cô lại chấp nhận trượt ngã mà không chịu đi giày chuyên dụng mà anh mua, anh cho rằng viện tới sự giúp đỡ của công cụ là sự lựa chọn thông minh, chắc chắn hơn bất cứ thứ gì
Anh không hiểu rằng, Quyển Nhĩ chỉ cần khi cô vấp ngã, được anh giơ tay ra đỡ, chứ không phải tìm cho cô một thứ đỡ cô đứng vững. Cao Mạc đi khá nhanh, Quyển Nhĩ đuổi theo vài bước liền bỏ cuộc. Cô cúi đầu cặm cụi bước, nhìn thấy hòn sỏi nhỏ trên đường liền giơ chân đá, mục tiêu chính là “hòn đá lớn” trước mặt. Có vài viên sỏi bay trúng chân Cao Mạc, nhưng anh không để ý, Quyển Nhĩ vẫn thường chơi như thế, anh cũng quen rồi.
Quyển Nhĩ đá một lúc rồi cũng bỏ cuộc. Thứ gì có thể lay chuyển được anh ấy, khái niệm ném một hòn đá khuấy động mặt hồ không tồn tại đối với anh. Càng đi cô càng thấy nản, chắc hẳn sự háo hức mong chờ trước đó chịu sự tác động của đám đông nên có vẻ càng thêm lãng mạn, tuyệt vời, nhưng giờ phải đối mặt với hiện tại lạnh lùng, khiến cho ảo tưởng tan vỡ như bong bóng. Cô lò dò bước theo sau, sự nhiệt tình được tích lũy bao lâu nay còn chưa kịp bộc phát, đã thấy như đang dần dần nhạt phai. Yêu thầm cũng như việc tự mình gõ bàn phím vậy, mặc dù gõ thì nghe tanh tách rất kêu đấy, nhưng cũng chỉ là làm theo một câu nói, một hành động hoặc thậm chí là một trạng thái tinh thần diễn biến ngẫu hứng của anh ấy mà thôi. Sự lên xuống của trạng thái tinh thần này, hoàn toàn do đối phương quyết định. Vì thế, khi đối diện với anh, tinh thần của cô cũng lên lên xuống xuống, kích động vô cùng. Do đó, bản thân Lục Quyển Nhĩ cũng không có cách nào khống chế được.
Cao Mạc đã đi ra khỏi cổng trường, đi tới đầu đường liền đứng lại đợi cô. Cô nhìn thấy anh đứng lại, vội vàng vui vẻ chạy tới. Sự nản lòng nhụt chí ban nãy trong chớp mắt đã bị cô vứt lại phía sau.
Cao Mạc đưa tay ra chặn Lục Quyển Nhĩ vẫn đang tiếp tục tiến về phía trước, “Đi chậm thôi, lên đại học rồi, có còn là trẻ con nữa đâu mà vẫn lao ầm ầm thế”.

Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen.vn
Động tác của anh thể hiện rõ sự lo lắng quan tâm, anh vẫn như trước kia, tự động đi bên làn đường xe lao tới, che chắn cho Quyển Nhĩ ở phía sau. Đi qua hai vạch vàng giữa đường, anh lại kéo cô sang bên kia. Quyển Nhĩ thích nghe anh cằn nhằn, cũng rất tình nguyện để anh kéo qua kéo lại giữa đường như thế, cô rất thích dáng vẻ đàn áp của anh khi thể hiện sự quan tâm với mình. Quyển Nhĩ vào quán cháo và ngồi yên, vẫn đang cười tít mắt, chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào vì được bảo vệ, Cao Mạc gọi mấy lần, cô cũng không nghe thấy gì.
“Lục Quyển Nhĩ!” Cuối cùng không nhịn được nữa, Cao Mạc cao giọng, không biết trong cái đầu nhỏ xíu kia của cô chứa những gì, rõ ràng là một đứa trẻ rất thông minh, thế mà đôi lúc cũng ngồi nghệt ra cười như thế.
“Có!” Quyển Nhĩ nghe thấy anh gọi tên mình, bật đáp lại như khẩu lệnh trong quân đội.
Cao Mạc mỉm cười, cốc cốc vào đầu cô, “Có gì mà có, em ăn gì? Anh đi lấy”.
Đồ ăn sáng ở đây là đồ tự chọn, mười mấy tệ một suất, mùi vị rất thơm ngon, các món cũng khá phong phú, có thể gọi là ngon bổ rẻ.
Quyển Nhĩ nằm bò lên bàn, mặt nóng bừng, “Tùy anh, em không kén chọn”.
Sau khi ăn sáng no nê xong, Cao Mạc mua hai chai nước rồi cùng Quyển Nhĩ lên xe bus.
“Hôm nay chúng ta đi đâu?”
“Chiều mấy giờ bọn em tập trung?”
“Ba giờ,” Quyển Nhĩ nhìn đồng hồ, “Vẫn còn năm tiếng nữa, mình đi đâu chơi? Hôm qua em đã xem bản đồ rồi, những chỗ muốn đi đều đã ghi lại”. Nói xong, cô liền thò tay vào túi, nhưng đã tìm khắp một lượt hết bốn túi trước sau của chiếc quần bò, cũng không thấy mảnh giấy mà cô đã ghi địa chỉ.
“Chắc là để quên ở phòng rồi”. Cô phát hiện ra trong túi không có đồng nào, tối hôm qua chuẩn bị, đã xếp tất cả vào một chiếc ba lô nhỏ để hôm nay mang theo, nhưng cuối cùng cô quên nó ở một góc nào đấy trong phòng.
“Không phải bị lấy trộm rồi đấy chứ?” Cao Mạc nói như vậy, không phải không có lý. Nói ra thì cũng lạ, tiền trong tay người khác rất hiếm khi bị mất. Còn với Lục Quyển Nhĩ, trong túi chỉ có hai xu cũng bị trộm sạch, nếu có xui xẻo quên mang theo vé tháng, thì đến tiền đi xe bus cũng phải chạy đi vay khắp nơi.
Quyển Nhĩ đã thấy chóng mặt khi nhìn cảnh chen chúc đông như nêm trên xe bus, “Chúng ta đi lạc thì làm thế nào? Em làm sao biết phải xuống ở đâu?”.
“Hôm nay thời gian không nhiều, nên anh đưa em tới hiệu sách xem một lúc. Đợi sau khi kỳ tập quân sự kết thúc, dư dả thời gian, sẽ đi chỗ khác chơi”.
Quyển Nhĩ nghe anh nói vậy, bỗng có chút thất vọng. Cô có rất nhiều điều muốn nói với a mà anh lại muốn đi nhà sách. Không kể không khí ở đó rất không thích hợp để nói chuyện, mà nói chuyện ở những nơi như thế chắc chắn sẽ bị người khác lườm nguýt. Đây chính là một ví dụ sinh động nhất cho cái gọi là việc không chiều lòng người.
Quyển Nhĩ ngồi xổm xuống, đây cũng chính là một trong những kỹ năng cơ bản của đợt tập huấn quân sự này, một kỹ năng khác chính là ngồi bệt dưới đất, “Em không đi”.
Cao Mạc muốn lôi cô đứng dậy, không phải định bắt anh cũng ngồi xổm xuống để nói chuyện với cô đấy chứ. “Mau đứng lên đi, em cứ ngồi thế thì sẽ bị người khác giẫm vào đấy”.
Anh nói vậy cũng không phải là nói quá lên. Bến xe bus này là trạm trung chuyển lớn, xe bus thường xếp hàng dọc vào bến, người chờ xe phải tự tìm chuyến xe mà mình định lên, nếu chậm chân thì lỡ xe ngay. Quyển Nhĩ ngồi xổm ở đấy, bị giẫm vào thì chưa chắc, nhưng chắc chắn sẽ bị người khác đá phải.
Quyển Nhĩ giằng khỏi tay anh, đứng dậy “Đi thôi”, khi gặp chuyện không như ý, cô thường giận dỗi một chút rồi thôi, chứ ít khi thực sự bực tức với Cao Mạc. Anh không phải là cô, làm sao có thể hiểu được cô nghĩ gì chứ! Không biết không có tội, hơn nữa cũng chỉ là đơn phương từ phía mình, cô còn biết phải làm thế nào chứ, thôi để sau này tính tiếp vậy. Càng thất bại càng mạnh mẽ, đấy mới là phong cách của cô.
Dù cô đã nghĩ thông suốt như thế, nhưng khi đối mặt với những giá sách cao chất ngất, cô vẫn thấy khó khi phải phát huy tinh thần tích cực, chỉ đành mua những cuốn mà Cao Mạc giới thiệu, nghe nói đều là những cuốn không thể không đọc, đương nhiên cũng chỉ có thể để Cao Mạc trả tiền.
Quyển Nhĩ ném cả mình và chiếc túi vải bạt mà nhà sách tặng lên giường, cảm giác như muốn khóc mà không ra nước mắt. Mọi người nhìn sắc mặt của cô, cũng đoán được sự việc tiến triển không thuận lợi, thế là nháy mắt với nhau, không ai hỏi han gì.
La Tư Dịch vẫn nằm trên giường, một lúc sau mới thò nửa người xuống nhìn cô nói, “Thế nào, người ta đã đi theo cách mạng rồi à?”.
Lục Quyển Nhĩ lắc đầu, cảm giác như toàn bộ sức lực của mình đã bị cạn kiệt. Mấy quyển sách đó không nặng bình thường, sắc mặt của Cao Mạc cũng thế. Cho nên cô đành tự mình vác đống sách ấy về. Cảm giác của hai người chắc cũng kinh ngạc giống nhau, tốn công vô ích
Quyển Nhĩ không hiểu tại sao trái tim của mình lại bị Cao Mạc làm cho trở nên mềm nhũn như thế, có chút không sao kháng cự nổi. Mỗi ngày, sau khi buổi tập huấn quân sự kết thúc, cô nhìn chồng sách chất cao trên đầu giường không hề có ý định đọc.
Vì mới nhập học nên thẻ thư viện vẫn chưa làm xong, Quyển Nhĩ cảm thấy nhiều sách như vậy đúng là một gán***, nhưng trong mắt người khác rất bình thường. Người quen đọc sách lúc nào cũng bị ám ảnh bởi các con chữ, đến tờ quảng cáo dán trên tay nắm cửa cũng bóc xuống đọc kỹ. Chính vì yêu sách nên mới có thể suy bụng ta ra bụng người, ngại ngùng không dám mượn sách mới của người khác để đọc trước. Tề Vũ là người như thế, sách của cô ấy quyển nào cũng được bọc bìa, ghi chú rõ mua ở đâu, là quyển sách thứ bao nhiêu trong số sách của mình; khi cô ấy đọc sách, bên cạnh bao giờ cũng có một cuốn sổ ghi chép để ghi lại những câu văn mình thích, không hề gạch ngang kẻ dọc trên sách.
Trưa nay, sau khi Tề Vũ và Sở Phi Bình đi ăn cơm trước quay về phòng, Tề Vũ cầm cốc nước đứng cạnh giường Quyển Nhĩ uống, nghiêng đầu nhìn chồng sách mới của cô.
Sở Phi Bình sán lại, “Sách hay không?”.
“Ừm,” Tề Vũ lắc lắc tay chỉ, “Mấy quyển này mình đều đã đọc đánh giá sách trên báo rồi, trước khi khai giảng, hiệu sách vẫn còn chưa bán”. Hoàn cảnh gia đình cô khá bình thường, bố là quân nhân chuyên nghiệp, công tác trong một cơ sở sản xuất thiết bị quân sự gần như đã ngừng hoạt động, mỗi tháng thu nhập chỉ có vài trăm tệ.
Cơ quan của mẹ cô cũng không khá hơn, nên bà đã xin nghỉ hưu sớm, giờ chỉ dựa vào việc nhận làm thêm sổ sách cho vài doanh nghiệp nhỏ để kiếm thêm cái để chi tiêu cho gia đình. Mặc dù bố mẹ đã cố gắng hết khả năng để cho cô một môi trường học tập tốt nhất, nhưng hoàn cảnh gia đình mình, cô là người hiểu rõ hơn ai hết. Cô rất biết nghĩ, những cuốn sách không liên quan nhiều đến việc học cô đều không mua, chỉ tới hiệu sách để đọc. Muốn mua cuốn sách nào, cô đều tới nhà sách lật lên lật xuống xem tới ba, bốn lần, thích quá rồi mới dằn lòng mua. Như Quyển Nhĩ một lúc mua hơn mười quyển sách, còn xếp đống ở đó để hứng bụi, động cũng không buồn động, cô thật không hiểu nổi.
Sở Phi Bình nhìn nhìn rồi nói, “Nếu để dành đọc trước khi đi ngủ, thì có khi Quyển Nhĩ phải đọc tới lúc tốt nghiệp mới hết. Anh trai họ Cao này của Quyển Nhĩ, chắc là có tố chất làm công tác giáo dục từ bé rồi
Hai người đang nói chuyện thì Quyển Nhĩ và La Tư Dịch từ ngoài đi vào.
“Sao thế?” Quyển Nhĩ cảm thấy hiếu kỳ, sao hai người họ lại vây quanh giường của mình.
Tề Vũ có vẻ lúng túng, “Bọn mình đang nhìn sách mới của cậu”.
Quyển Nhĩ nghe cô bạn nhắc tới mấy quyển sách, mặt bỗng như dài ra, “Cậu muốn đọc quyển nào? Cho cậu mượn đấy”. Cao Mạc một lúc mua cho cô nhiều sách như thế khiến cô có cảm giác như mình đang bị bắt ép làm bài tập. Không biết phải bắt đầu từ quyển nào, cũng không biết quyển nào là quyển anh ấy thích, càng không biết anh hy vọng sau khi cô đọc xong thì sẽ thu hoạch được gì. Cô càng nghĩ tới việc đó, lại càng khó khăn khi quyết định bắt tay vào đọc. Chất thành một chồng bên cạnh gối, không chỉ bị va đầu vào khi lật người, mà trong giấc mơ cũng thấy đống sách đó nhảy loạn cào cào trước mặt, khiến cô ngày càng cảm thấy đau đầu hơn.
“Thật không?” Tề Vũ cũng không phải là người quá giữ kẽ, “Mình đã để ý mấy ngày nay rồi, nhưng không biết nên hỏi mượn cậu thế nào”.
Quyển Nhĩ chuyển sách ra, “Cậu chọn đi, đừng ngại. Còn nữa muốn xem quyển nào thì cứ cầm lấy, lúc nào mình cần đọc thì đưa lại cho mình là được”.
Tề Vũ chọn cuốn Tiểu Vương Tử của Antoine de Saint-Exupéry [1], cô vẫn luôn muốn biết người lớn mà viết truyện cổ tích thì sẽ như thế nào. “Mình sẽ bọc sách lại để đọc, nhất định vật về đúng chủ nguyên vẹn”.
[1] Antoine de Saint-Exupéry (1900 - 1944). Tên đầy đủ là Antoine Marie Jean-Baptiste Roger de Saint- Exupéry, là nhà văn, nhà thơ, phi công người Pháp. Ông được nhớ tới qua tiểu thuyết Tiểu Vương Tử (Le Petit Prince hay The Little Prince).
Sở Phi Bình đẩy Quyển Nhĩ một cái, “Cậu đúng là chúa hấp tấp, làm cho kẻ tay chân lóng ngóng như mình không dám mượn sách đây này”. Cô ấy chọn cuốn Côn Trùng Ký của Jean-Henri Casimir Fabre [2], lắc qua lắc lại trước mặt Quyển Nhĩ, “Nếu cho mình mượn, quyền sử dụng tạm thời chuyển sang mình, nhỡ có tổn thất, không được khóc sụt sịt đâu đấy!”. Thực ra cô đã đọc cuốn này rồi, mượn sách của Quyển Nhĩ cũng chỉ như hòa mình vào không khí lúc đó thôi.
[2] Jean-HenCasimir Fabre (1823 - 1915). Nhà côn trùng học, tác gia người Pháp. Một trong những tác phẩm của ông chính là Côn Trùng Ký (The Records about Insects)
Cô bạn Tề Vũ này điểm nào cũng tốt, chỉ có điều đôi lúc hơi khách sáo, phân biệt rạch ròi đồ của mình và của người khác. Chắc cô ấy nghĩ rằng mình chẳng có gì để cho người khác lợi dụng, vì thế nhất định không chịu nhờ vả người khác. Nếu đi ăn cơm mà quên mang thẻ, cô ấy sẽ tự quay về ký túc xá để lấy, người khác muốn quẹt thẻ giúp cô, cô cũng không nhận. Tất nhiên là ngoài những việc liên quan mật thiết tới lợi ích đó ra, Tề Vũ là người rất thoải mái, rất dễ gần.
Thực ra gia cảnh của Sở Phi Bình cũng không phải là khá giả. Bố mẹ đều là trí thức, công tác ở tỉnh Cam Túc, tuổi tác khá lớn mới sinh cô, hy vọng cô có thể tới Thượng Hải để được hưởng nền giáo dục tốt nhất. Vì thế, từ rất nhỏ, cô đã phải ăn gửi ở nhờ. Thượng Hải là thiên đường trong mắt ba mẹ cô; trong trái tim cô, đó lại là nơi đọng lại nhiều buồn đau và nước mắt. Cô không bị ngược đãi, nhưng ở nhờ nhà người cô, lúc nào Phi Bình cũng có cảm giác mình là người ngoài. Thượng Hải đối với cô mà nói cũng chỉ là nơi ở tạm trú mà thôi, chứ không phải là nơi cô sẽ trở về. Vì thế, sau khi tốt nghiệp trung học, cô kiên quyết thi vào trường Đại học C. Cầm thông báo nhập học trong tay, lần đầu tiên cô khóc trước mặt ba mẹ. Cô có mục tiêu của riêng mình, cô không muốn ba mẹ phải hao tổn tâm sức để bố trí tương lai cho cô, cô sẽ cố gắng kiếm tiền, để phần đời còn lại của ba mẹ được sống ở nơi mà họ mong muốn.
Bọn họ đang cười nói thì Hà Bố và Tôn Mộc Nam cũng về tới nơi, tay xách theo mấy cái túi.
Tôn Mộc Nam nói, “Đã phát đồng phục thể dục rồi, mọi người thử đi, ai không đúng cỡ thì có thể đổi lại”.
La Tư Dịch liếc mắt nhìn, “Màu đỏ thẫm, đây là ý của ai thế? Đúng là có con mắt khác người!”.
Hà Bố cũng nói theo, “Vừa rồi trên đường phát đồng phục cho mọi người, màu này bị chê tơi bời, có khi còn bị nước miếng của mọi người làm nhạt bớt đi ấy chứ”.
Cô ấy rút ra một cái áo, ướm thử lên người, “Vẫn thế, không có gì tổn hại, rực rỡ chói mắt, chất lượng rất đáng tin cậy”. Cô cố ý kéo dài cái giọng quan liêu ấy.
Mọi người cũng hùa theo, liệt kê ra vài ưu điểm của bộ quần áo mớióm cười nghiêng cười ngả, cũng không còn nghĩ tới việc khi mặc bộ quần áo có màu nhức mắt thế này lên người thì sẽ thế nào nữa.
Tuần thứ ba trong đợt tập huấn quân sự được tuyên bố kết thúc giữa những tiếng hô vang trong bài quyền của các nam sinh viên. Trải qua đợt huấn luyện đầu tiên của cuộc sống sinh viên, những sinh viên nửa người lớn nửa trẻ con này đã có một vài thay đổi đáng kể, bớt đi vẻ non nớt trên khuôn mặt, nụ cười trông cũng không còn quá ấu trĩ nữa, thêm vào đó là sự chín chắn, kiên định. Thời gian cuối tuần, họ giặt sạch quân phục được phát, đi lên trường nhận giáo trình mới, và dưới sự hướng dẫn của các anh chị sinh viên khóa trên, đi làm quen với các khu giảng đường trong trường. Xem ra ai cũng háo hức nhiệt tình đón chờ cuộc sống mới với tất cả sự say mê.
Những môn học ở học kỳ một năm thứ nhất, đa số đều là các môn cơ sở bắt buộc, khoa nào cũng thế, vì vậy thời khóa biểu hoàn toàn giống nhau. Sau khi Quyển Nhĩ phát hiện ra điểm này, phản ứng đầu tiên của cô là có người giúp mình chiếm chỗ ngồi rồi, phản ứng thứ hai là nếu không thể đi học tiết đó được, cũng có thể dễ dàng nhờ người khác xin nghỉ giúp. Tất cả các phản ứng của cô đều có liên quan tới sự lười biếng. Mà điều làm Quyển Nhĩ cảm thấy hạnh phúc nhất là cuối cùng đã có thể ngủ nướng rồi. Đương nhiên, cô cũng tự động lờ đi quy định tập thể dục buổi sáng của trường.
Tôn Mộc Nam mặc dù chưa chính thức nhậm chức nhưng hiện tại toàn bộ những công việc liên quan tới sinh viên nữ của Học viện Khoa học Xã hội và Nhân văn, đều do cô đảm nhiệm, nếu không phải là Phó chủ tịch Hội sinh viên thì là Phó bí thư Chi đoàn, nếu không nữa thì là Chủ tịch Hội nữ sinh. Theo các nguồn tin đáng tin cậy, thế nào cô cũng sẽ đảm nhiệm một trong ba chức vụ trên. Vì thế, việc tập thể dục buổi sáng, đương nhiên cũng do cô phụ trách. Trưởng ban thể thao của trường không thể đến ký túc xá nữ để đánh thức mọi người, vì thế Tôn Mộc Nam đành phải sáng nào cũng đi khắp các khu ký túc nữ hô hào các bạn dậy tập thể dục. Sinh viên năm thứ nhất và năm hai, môn thể dục buổi sáng phải tập là chạy bộ, sinh viên năm ba và năm bốn thì phải ra sân tập thể dục. Sinh viên năm ba và năm bốn không bị quản lý quá nghiêm khắc, nhưng sinh viên năm một và năm hai thì nhất định phải điểm danh ký tên, bất kể mưa nắng.
Ngày đầu tiên, Tôn Mộc Nam chỉ nghĩ tới việc đi gọi các phòng khác mà quên mất phòng của chính mình. Kết quả là chỉ có La Tư Dịch và Sở Phi Bình bị tiếng bước chân chạy uỳnh uỵch bên ngoài đánh thức, nhưng hai người đó chưa chải đầu thì kiên quyết không ra khỏi cửa, vì vậy cũng không đi tập thể dục. Lúc tập trung, Tôn Mộc Nam cũng chẳng biết phải nói gì trước những á oán trách của các nữ sinh viên phòng khác.
Sau sự việc này, với tư cách là trưởng phòng, Tôn Mộc Nam hủy bỏ quy định: người trực nhật thì được ở lại phòng, yêu cầu tất cả mọi người, sáng nào cũng phải ra tập thể dục đầy đủ. Đương nhiên cũng không phải là cô tùy tiện phá bỏ quy định, tất cả việc quét dọn trong phòng, cô đều nhận về mình, lấy mình ra làm gương để người khác khó mà dị nghị.
Quyển Nhĩ rất muốn ủng hộ Tôn Mộc Nam, nhưng cô cũng chẳng có sức, vào buổi sáng huyết áp của cô rất thấp, cố gắng dậy nhưng không thể chạy nổi. Thông thường khi chạy về sẽ phải điểm danh kiểm tra sỹ số, cô thường bị rớt lại. Chạy thể dục buổi sáng cũng có xếp loại khoa, mấy lần Quyển Nhĩ chạy về cuối cùng, mọi người đều ngấm ngầm không ghi lại, nếu không sẽ kéo thành tích của khoa xuống theo. Kết quả là rõ ràng sáng nào cô cũng dậy đi tập thể dục, nhưng trợ cấp vẫn bị trừ như thường, tự mình thấy rất oan uổng, cũng đành vậy, không có cách nào khác. Điều đáng ghét nhất là khi chạy thể dục phải mặc đồng phục, cô mặc một bộ đồ đỏ rực chạy tít phía sau, bị những nam sinh bao vây lấy, rồi lại vượt lên, rồi lại vây lấy, rồi lại vượt lên, không được mấy ngày, đã trở thành cảnh tượng quen mắt mỗi sáng. Cô chạy mãi chạy mãi, rồi nghe thấy có người hét từ phía sau: “Nhìn thấy là cờ đỏ kia rồi, anh em hãy cố lên”.
Chỉ qua vài ngày, Lục Quyển Nhĩ đành hoàn toàn cam chịu. Cô vẫn xuất phát cùng mọi người, mặc dù chậm nhưng cũng không thể quá khác người. Cô cũng quyết tâm không thực sự chạy nữa, mang theo sổ tay học từ mới mà chạy cuối cùng, khi khoảng cách với đội xa dần, tự mình tìm chỗ nào đấy ngồi để học từ mới, tránh cảnh bị người khác chê cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay