Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều - Chương 30

Tác giả: Ức Mộc

Tống Vân Tang che mặt, cảm thấy mình nghe không nổi nữa! Bùi Cô Cẩm thật sự là... thật sự là quá đáng sợ! Lúc trước nàng chỉ cho rằng hắn đa tình tàn bạo, nhưng không ngờ, hắn còn thích mấy trò lạ như vậy! Thật sự may mắn là lúc trước nàng leo lên giường hắn không thành công, nếu như thành công, nàng còn mạng ngồi đây sao? E là đã ૮ɦếƭ ở dưới bảy mươi hai món tài nghệ của hắn rồi!
Thì ra vài ngày trước, những lời đồn mà Lý Vinh nói là thật... Hắn ta nói Bùi Đại nhân long tinh hổ mãnh, rất nhiều nữ tử thanh lâu đều hầu không nổi hắn. Lúc ấy Tống Vân Tang chưa từng nghe thấy lời đồn này nên cũng không để trong lòng. Không nghĩ tới, đương sự đều tự mình lên tiếng...
Tống Vân Tang cảm thấy mình không thể ngồi ở đây thêm một giây nào nữa, vội vàng xoay người: "Xin lỗi các vị tỷ tỷ... đột nhiên ta nhớ tới còn có việc phải làm, hôm nay không trò chuyện với các vị tỷ tỷ được, hẹn ngày khác lại gặp."
Nàng chạy ra khỏi tiểu đình như chạy trốn, dường như không phải nàng muốn cách xa các Di nương ở đó, mà là muốn chạy trốn khỏi tên Bùi Cô Cẩm biến thái. Mà Nguyệt Nguyệt, cũng phát giác mình đã đưa ra chủ ý ngu xuẩn đến mức nào. Nguyệt Nguyệt vội vàng đuổi theo: "Ấy ấy, Tống tiểu thư, ngươi nghe ta giải thích! Không phải như ngươi nghĩ đâu! Bùi Đại nhân, hắn, hắn chỉ yêu thích cất giữ, cho nên mới mua chúng ta trở về, hắn cũng không ham những thứ này!"
Tống Vân Tang căn bản không tin: "Hắn không ham, sao lại chuộc các ngươi về?"
Nguyệt Nguyệt vội đến độ vò đầu bứt tai: "Ây, thật đó! Hắn có chạm vào chúng ta hay không, chúng ta còn không biết rõ sao? Hắn chỉ nghe nói nên cảm thấy mới mẻ, mới mua chúng ta trở về cất giữ vậy thôi, tựa như... tựa như hắn thích cất giữ kỳ trân dị bảo đó!"
Nói ra lời này, Nguyệt Nguyệt muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình! Nữ tử thanh lâu đã hết thời không ai ngó tới, có liên quan gì tới mấy chữ kỳ trân dị bảo kia sao? Nhưng không ngờ Tống Vân Tang thật sự dừng bước. Đối với Tống Vân Tang mà nói, Bùi Cô Cẩm thích cất giữ những món vàng bạc châu báu vừa xấu vừa tục, căn bản không có giá trị cất giữ. Ngay cả vài thứ kia hắn cũng có thể cất giữ, tại sao không thể cất chứa nữ tử thanh lâu? Tóm lại đều không thể nói lý được.
Mặc dù việc này quá không hợp lẽ thường, nhưng so sánh với chuyên Bùi Đại nhân thích bị người khác đâm... Tống Vân Tang cảm thấy có thể tiếp nhận nhận! Nàng gật gật đầu, cố gắng ổn định cảm xúc: "Thì ra là như vậy."
Nguyệt bất ngờ lừa dối trót lọt, thở phào một hơi. Nàng ta tiễn Tống Vân Tang trở về tiểu viện, lúc này mới thử hỏi: "Tống tiểu thư, người và Bùi Đại nhân, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Tống Vân Tang liếc nhìn nàng ta một cái, có chút do dự. Nguyệt Nguyệt cười lớn: "Ai da, ngươi đừng ngượng ngùng, ta ở thanh lâu mấy năm nay, có chuyện gì mà chưa thấy qua. Nói với ta đi, có phải cãi nhau rồi hay không?"
Tống Vân Tang quyết định hỏi ý kiến của Nguyệt Nguyệt một chút, dù sao nhiều nhiều người sẽ có nhiều cách hơn: "Phụ thân ta bị hạ Chiêu ngục, tình huống không tốt lắm. Ta muốn cầu Bùi Đại nhân hỗ trợ, cho nên mới đến phủ của hắn. Hiện tại ta muốn thân thiết với hắn một chút, nhưng hắn không muốn ᴆụng vào ta..."
Nguyệt Nguyệt thật sự bất ngờ, lớn giọng hỏi: "Cái gì? Hắn có thể chịu đựng không chạm vào người?"
Tống Vân Tang vội vàng ra dấu bảo nàng ta nhỏ giọng. Nguyệt Nguyệt suy nghĩ một lát, rồi lại tự hiểu được: "Ầy, không sao cả! Ta dạy cho ngươi mấy chiêu, ngươi đừng bị động quá, nên chủ động một chút. Nam nhân mà, đều không chịu nổi khiêu khích."
Tống Vân Tang ngượng ngùng nói, nàng đã rất chủ động, nàng lúng ta lúng túng hỏi: "Vậy, phải chủ động như thế nào đây?"
Nguyệt Nguyệt cười hì hì dựa vào bên tai nàng, nói thầm một phen. Đầu tiên Tống Vân Tang trừng lớn hai mắt, sau đó đỏ bừng mặt, nửa ngày sau mới hoảng hốt tinh thần, nói: "Thì ra chủ động là như vậy à..." Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN
Tống Vân Tang cảm thấy lúc trước quả nhiên mình quá lúng túng! Nhìn thanh lâu cô nương người ta kìa, mỗi người còn có thế mạnh riêng. Nàng nói mình muốn quyến rũ Bùi Cô Cẩm, lại chỉ biết mặc một bộ quần áo mỏng một chút, sau đó ôm lấy hắn khóc. Nếu nàng là Bùi Cô Cẩm, nàng cũng chọn người khác. Tống Vân Tang cảm kích nói với Nguyệt Nguyệt: "Thật sự rất cảm ơn ngươi."
Nguyệt Nguyệt khí phách vỗ иgự¢: "Khách sáo cái gì, trước kia ngươi đã cứu ta một mạng!"
Sau khi Nguyệt Nguyệt rời đi, Tống Vân Tang cẩn thận sắp xếp lại suy nghĩ. Nàng quyết định lấy phương pháp của Hoàng Tư Nghiên để bắt đầu, lấy lời tâm tình để lay động lòng người, lại phương pháp của Nguyệt Nguyệt để dụ dỗ. Một kế hoạch chặt chẽ chu đáo như thế, Tống Vân Tang tự cảm thấy tỷ lệ thành công rất lớn! Nàng ở trong viện chuẩn bị một phen, mãi đến khi trời tối. Thu Miên đi tìm hiểu trở về, nói với nàng trong phòng Bùi Đại nhân không có ai cả, Tống Vân Tang lập tức lên tinh thần xuất phát.
Nhưng nàng mới đi đến ngoài viện đã gặp Yên Di nương. Tựa như Yên Di nương đi ngang qua, thấy nàng ra ngoài, mỉm cười bước đến:"Tống tiểu thư, ngươi đi đâu vậy?"
Tống Vân Tang không nghĩ nhiều, đáp: "Ta đi tìm Bùi Đại nhân."
Yên Di nương lại hỏi: "Bùi Đại nhân gọi ngươi qua sao?"
Trong lòng Tống Vân Tang run lên! Nàng bỗng nhiên phản ứng lại, Yên Di nương chỉ là sủng thi*p của Bùi Cô Cẩm! Có thể người này không phải đơn thuần đi ngang qua, mà là cũng muốn đi tìm Bùi Cô Cẩm!
Vì để thuận lợi thực hiện kế hoạch của mình, Tống Vân Tang quyết định nói dối: "Không sai, Bùi Đại nhân goi ta qua đó."
Nàng có chút chột dạ, cũng hơi xấu hổ. Nhìn xem, nàng đã học được kỹ xảo tranh thủ tình cảm rồi này. Nàng sợ Yên Di nương sẽ phát hiện điều gì không đúng sẽ gây cản trở, may mà Yên Di nương cũng không để ý, cười cười nói: "Vậy Tống Tiểu thư mau đi đi, chớ để cho Bùi Đại nhân đợi lâu."
Mưu kế của Tống Vân Tang thực hiện được, nhanh chóng rời đi. Sau đó nàng thuận lợi đi đến viện của Bùi Cô Cẩm. Bùi Cô Cẩm ngồi sau bàn xem công văn, Tống Vân Tang vào phòng, nhẹ nhàng khom người: "Bùi Đại nhân."
Bùi Cô Cẩm ngẩng đầu, thấy trong tay Tống Vân Tang bê cuộn tranh, cùng Thu Miên phía sau đang cầm đàn tranh. Dàn trận có vẻ lớn đây, Bùi Cô Cẩm mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh nói: "Ngươi tới đây làm gì?"
Thu Miên đặt đàn tranh xuống, liền lui ra ngoài. Tống Vân Tang cổ vũ chính mình nàng không thể chần chừ kéo dài thời gian, nếu không có khi giây tiếp theo đã có Di nương khác đến đây tranh đoạt cùng nàng!
Tống Vân Tang cầm tranh cuộn bước lên, dịu dàng nói: "Hôm qua lúc thu dọn đồ đạt trong phủ, ngẫu nhiên phát hiện bức tranh của ba tháng trước, ta muốn mang đến cho Đại nhân nhìn xem."
Bùi Cô Cẩm giễu cợt: "Ngươi vẽ cái gì, có liên quan gì đến ta đâu..."
Hắn bỗng nhiên ngừng nói, bởi vì Tống Vân Tang không cần hắn đồng ý, đã nhẹ nhàng đặt cuộc tranh lên bàn, mở bức tranh ra. Đập vào mắt là một nam nhân quen thuộc, một thân hồng y đang múa kiếm, là hắn. Bên cạnh nam nhân còn có một nữ tử bạch y, vừa đánh đàn, vừa dùng ánh mắt ẩn tình nhìn về phía nam nhân, đó là Tống Vân Tang. Bối cảnh là rừng phong đã chuyển đỏ và đồi núi xa xa, cùng với vài ngôi chùa ẩn hiện trên triền núi—— đây là nơi mà ba tháng trước, lần cuối cùng hắn chủ động đi tìm Tống Vân Tang.
Bùi Cô Cẩm hạ mắt nhìn bức tranh kia, nỗi lòng nhất thời phức tạp. Không thể không nói, Tống Vân Tang là một tài nữ, cầm kỳ thư họa đều tinh thông. Chỉ vài nét mực, nàng đã có thể vẽ ra một bức tranh của Bùi Cô Cẩm và chính mình vô cùng sinh động. Có một điều không giống hiện thực, đó là Tống Vân Tang chân chính không dùng ánh mắt yêu say đắm như nữ tử trong tranh để nhìn hắn.
Ngón tay của Bùi Cô Cẩm khẽ nhúc nhích, muốn ᴆụng vào nữ tử trong bức tranh kia, lại đè nén xuống. Hắn nắm chặt tay, cúi đầu cười: "Đây là bức ngươi vẽ ba tháng trước?"
Tống Vân Tang không hiểu sao trong tiếng cười này nàng nghe ra vài phần tự giễu. Nhưng không thể nào tự giễu được, Bùi Cô Cẩm nhất định là đang trào phúng nàng. Bức tranh này thật sự không phải nàng vẽ ba tháng trước mà là mới vẽ ngày hôm qua. Nhưng chuyện này Bùi Cô Cẩm không có cách nào biết được, Tống Vân Tang tất nhiên là sẽ không chủ động khai ra.
Tống Vân Tang cúi người, giọng nói mềm mại: "Đúng vậy. Ngày đó cùng Đại nhân phân ly, trong lòng vẫn nhung nhớ, cho nên mới vẽ bức họa này. Đại nhân xem bọn họ, một người múa kiếm, một người đánh đàn, có phải một đôi quyến lữ nhân gian hay không?"
Bùi Cô Cẩm hít sâu một hơi: "Tống Vân Tang, " hắn đè mi tâm: "Đừng dở thủ đoạn với ta. Ngươi muốn cái gì, nói thẳng đi."
Bởi vì căng thẳng hốc mắt của Tống Vân Tang bắt đầu ướƭ áƭ, sắc mặt phiếm hồng, trông giống như đang yêu hắn say đắm: "Ta chỉ thích Đại nhân, muốn ở bên Đại nhân nhiều..."
Bùi Cô Cẩm lớn tiếng cắt ngang lời nàng: "Nói thật!"
Hắn lại hung dữ. Tống Vân Tang bị dọa đến cả người run rẩy. Tiến triển Tựa như không thuận lợi lắm, nhưng Tống Vân Tang không muốn từ bỏ: "Ánh trăng đêm nay thật đẹp, nếu Đại nhân không bận, chi bằng chúng ta ra ngoài viện múa kiếm đánh đàn, cũng là một chuyện tốt đẹp..."
Bùi Cô Cẩm đứng lên, quát: "Người đâu!"
Hạ nhân đang đứng chờ ngoài viện tiến vào! Tống Vân Tang hoảng hốt, quay đầu chạy nhanh vài bước, đuổi hạ nhân đang vào cửa ra, đóng mạnh cửa lại!
Nhóm hạ nhân chưa hề gặp phải tình huống như thế, nhất thời không biết nên gõ cửa hay không. Bùi Cô Cẩm thấy hành động vô lại này của nàng tức đến bật cười: "Ngươi cho rằng ngăn cản bọn họ, ta sẽ không có biện pháp đá ngươi ra ngoài sao?"
Tống Vân Tang tựa lưng lên ván cửa, mặt đỏ lên: "Nếu Đại nhân không muốn múa kiếm," nàng năn nỉ nói: "Vậy nghe ta đàn một khúc, có được không?"
Bùi Cô Cẩm lạnh lùng nhìn nàng, một lát sau mới nói: "Nghe ngươi đàn xong, ngươi sẽ đi?"
Tống Vân Tang vội vàng gật đầu. Bùi Cô Cẩm hất vạt áo ngồi xuống, nói ra một chữ: "Đàn."
Tống Vân Tang vội vàng ngồi xuống phía sau đàn tranh. Kéo một dây đàn, Môi của Tống Vân Tang mấp máy, cuối cùng ép chính mình hát ra tiếng: "Cùng người uống cạn ly rượu, xiết lấy nhau bên ánh nến nhu hòa..."
Tay của Tống Vân Tang run run, giọng hát của nàng cũng run. Vốn dĩ Bùi Cô Cẩm không để ý đến từ ngữ kia, nhưng hắn phát giác Tống Vân Tang bất thường. Hắn cẩn thận lắng nghe, mới phản ứng lại, trong đầu hắn nổ tung, Tống Vân Tang... hát cho hắn nghe bản nhạc thúc tình!
Một ngọn lửa không tên bốc lên, nháy mắt đã lan ra toàn thân hắn! Bùi Cô Cẩm nghe thấy một tiếng "cạch" vang lên, 乃út lông trong tay hắn bị bẻ gãy. Hắn biết chính mình nên lập tức đứng dậy, bắt lấy nữ nhân không an phận này tống ra khỏi phòng, nên răn dạy nàng một phen, khiến cho nàng không dám phóng đãng như vậy. Nhưng có một lực vô hình trói buộc lấy hắn, làm cho hắn căn bản không có cách nào nhấc chân lên.
Cảnh tượng hai người dây dưa kiếp trước đột nhiên hiện ra trước mắt. Tựa như người ‘nhẹ nhàng run rẩy’ trong hồi ức, biến thành Tống Vân Tang ở trước mắt. Tống Vân Tang đã hát tới "Động động động, lưỡi quấn quýt cùng người". Bùi Cô Cẩm như mê muội nhìn chằm chằm nữ tử đang đàn hát kia, trong nháy mắt, một xúc động mãnh liệt dâng lên—— hắn muốn nàng!
Hắn muốn nàng! Vì sao không thể? Nếu nàng đã vài ba lần chủ động thân thiết, vì sao hắn còn cố gắng chịu đựng! Nàng căn bản không biết, trong khoảng thời gian sống lại này hắn đã phải khắc chế chính mình như thế nào! Nàng căn bản không biết, hắn muốn nàng đến điên rồi!
Nhưng sau khi đàn hát xong, Tống Vân Tang xấu hổ đến vành mắt đều phiếm hồng. Bùi Cô Cẩm đối diện với ánh mắt bối rối né tránh của nàng, chợt thấy một chậu nước lạnh đổ lên đầu.
Đúng rồi... nàng xác thực không biết cái gì cả. Nàng thậm chí không biết, nàng hành động hiện tại của với hắn mà nói có ý nghĩa gì. Hắn muốn nàng, là yêu nàng đến tận tâm can không thể dứt bỏ, mà nàng vội vã trao chính mình như vậy, chỉ vì muốn hắn cứu phụ thân nàng. Nếu hắn muốn nàng, sau đó thì sao? Nếu một đời này, hắn vẫn không có cách nào bảo vệ phụ thân nàng, chẳng lẽ nàng sẽ không giống như kiếp trước, canh cánh trong lòng cả đời? Hắn lại phải để hai người tiếp tục lặp lại mối quan hệ không thoải mái như kiếp trước sao?
Nàng của hiện tại... chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương lo lắng bất an, làm việc lung tung mà thôi. Hắn sống nhiều hơn nàng một đời, chẳng lẽ còn phải làm loạn với nàng? Huống chi... nếu hắn thực sự chạm vào nàng, làm sao có thể buông tay được nữa? Đến lúc đó có nói cái gì không còn quan hệ... căn bản chỉ là trò cười!
Tống Vân Tang thấy hai mắt của Bùi Cô Cẩm đỏ ngầu, nhìn chằm chằm nàng không hề chớp mắt. Cảm giác từng có lại dâng lên. Ánh mắt của nam nhân giống như hóa thành đốm lửa, còn không khí biến thành cỏ khô được bôi dầu hỏa. Tống Vân Tang cảm giác quanh thân mình dấy lên một ngọn lửa, thiêu đốt toàn thân và cả con tim của nàng. Tống Vân Tang không nhịn được căng thẳng cả người, không hiểu sao bắt đầu sợ hãi. Giờ khắc này, nàng không hề nghi ngờ Bùi Cô Cẩm sẽ xé rách nàng ra, ăn sạch xương cốt.
Nhưng giây tiếp theo, Bùi Cô Cẩm dùng sức nhắm mắt lại! Cảm giác đáng sợ kia biến mất. Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm dần dần lạnh lẽo, đột nhiên mở mắt ra! Nam nhân bước nhanh về phía nàng, quanh thân tỏa ra hơi thở tối tăm! Không cần hắn nói, Tống Vân Tang cũng biết, hắn muốn bắt nàng tống ra khỏi phòng!
Tống Vân Tang sợ tới mức đầu óc đều chỗ trống, nhưng trong khoảng trống ấy những lời Nguyệt Nguyệt dạy hiện lên. Bùi Cô Cẩm giơ tay về phía nàng, Tống Vân Tang ôm lấy cánh tay kia, nhào vào trong lòng hắn! Tay nàng sờ soạng toàn thân hắn tìm kiếm, muốn tìm được vật cứng mà Nguyệt Nguyệt đã nói kia: "Đừng! Đừng đuổi ta đi! Ta cũng muốn vui vẻ! Ta cũng muốn Đại nhân động động vào ta!"
Bùi Cô Cẩm bị nàng sờ khắp người, cứng ngắc như một tảng đá. Trong lòng Tống Vân Tang sinh ra hy vọng. Trong lúc sờ loạn, tựa như nàng chạm vật cứng nào đó, đang muốn tiếp tục sờ để xác nhận, Bùi Cô Cẩm nhanh như chớp bắt được tay nàng: "Ngươi đang làm gì!"
Vẻ mặt của Bùi Cô Cẩm vô cùng dữ tợn, gương mặt tuấn mỹ vặn vẹo. Tống Vân Tang bất chấp: "Đại bảo bối của ngài ở đâu? Ở đâu? Để cho ta sờ đi!"
Nàng vặn vẹo, giãy dụa, cả người uốn éo trong иgự¢ Bùi Cô Cẩm như con rắn tinh đang làm loạn. Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm đanh lại, hắn nghiến răng nói: "Ngươi nói cái gì?"
Tống Vân Tang đỏ mặt không chịu yếu thế: "Các nàng đều nói Đại nhân thật lớn thật lợi hại, ta cũng muốn thử xem!"
Trong nháy mắt, Tống Vân Tang rõ ràng cảm giác được gương mặt lạnh lùng của Bùi Cô Cẩm nứt toạc. Giống như có một dung dịch nóng chảy đột nhiên dâng trào, Bùi Cô Cẩm đột nhiên bỏ hai tay của Tống Vân Tang ra, hung ác nắm lấy bả vai nàng!
Giờ khắc này, Tống Vân Tang không hề nghi ngờ mình đã làm được. Nàng nghĩ Bùi Cô Cẩm sẽ lôi nàng lên giường, cùng nàng vui vẻ một phen. Quả thật nam nhân siết lấy eo của nàng nhấc nàng lên, sau đó thật sự bước vào phòng trong. Nhưng hắn không hề vào giường, mà đột nhiên dừng lại cạnh cửa, hắn xoay người một cái, ấn Tống Vân Tang lên tường!
Tống Vân Tang bị hắn nắm chặt hai tay bẻ ra phía sau ấn lên vai, tư thế giống như đang bắt phạm nhân. Bùi Cô Cẩm hung tợn chất vấn: "Những lời này, là ai đã dạy cho ngươi?"
Tống Vân Tang bị ấn lên tường, hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích. Nàng cảm thấy mình đã thật sự làm Bùi Cô Cẩm tức giận rồi, nếu không hắn sẽ không dùng loại này tư thế đè nàng lại. Trong lòng Tống Vân Tang hoảng loạn, nàng nghi ngờ biện pháp của Nguyệt Nguyệt căn bản không thể dùng được. Nàng làm hệt như những gì Nguyệt Nguyệt nói, nhưng Bùi Cô Cẩm căn bản không có nhào lên xé quần áo nàng!
Bùi Cô Cẩm ở phía sau nàng thở phì phò: "Trả lời!"
Tống Vân Tang kiên trì, không chịu khai Nguyệt Nguyệt ra: "Là, là ta học trong sách! Ta còn học rất nhiều! Cái gì mà ca ca ơi nhẹ một chút..."
Bùi Cô Cẩm gầm lên: "Câm miệng!"
Tống Vân Tang bị rống run lên một cái. Kỳ thật nàng vẫn chưa muốn câm miệng, còn muốn không ngừng cố gắng tranh thủ một chút, nhưng Bùi Cô Cẩm đột nhiên dán cả người thật mạnh lên lưng của nàng! Lúc trước nam nhân vẫn không muốn ᴆụng tới nàng, hiện giờ lại như một ngọn núi lớn đè nàng trên vách tường. Cơ thể hắn rất nóng, иgự¢ phập phồng kịch liệt, cả người hắn căng đến nỗi run nhè nhẹ. Hơi thở của hắn phả vào bên tai nàng, nóng bỏng, ẩm ướt... vô cùng có tính xâm lược.
Tống Vân Tang không dám hé môi. Có loại bản năng của kẻ yếu đang nói với nàng, ngoan ngoãn nghe lời câm miệng, không nên kích thích Bùi Cô Cẩm của lúc này. Bùi Cô Cẩm cũng không nói nữa. Hô hấp của nam nhân không hề có quy luật, phả khắp nơi sau gáy nàng. Tống Vân Tang đột nhiên cảm thấy hắn giống một con mãnh thú to lớn, đang tham lam thèm nhỏ dãi con mồi của mình. Thậm chí Tống Vân Tang còn tưởng tượng Bùi Cô Cẩm sẽ đột nhiên cắn một ngụm, xé một miếng thịt trên cổ mình xuống.
Dưới hơi thở đáng sợ như vậy cuối cùng Tống Vân Tang bị đánh tơi bời, bắt đầu run rẩy. Nhưng Bùi Cô Cẩm vẫn không làm ra hành động hung dữ nào nữa. Thời gian từ từ trôi qua, hơi thở của nam nhân dần dần ổn định. Rốt cuộc Bùi Cô Cẩm buông nàng ra, khàn khàn giọng, nói: "Ngươi không nói, chẳng lẽ ta tra không ra?" Hắn tức giận nói: "Dám không coi ta ra gì, giở thủ đoạn với ta..."
Hắn đẩy Tống Vân Tang ra. Tống Vân Tang lập tức lùi lại hai bước, vân chưa hoàn hồn nhìn hắn. Bùi Cô Cẩm thấy nàng như vậy, sắc mặt càng âm trầm, quát lớn: "Người đâu!"
Lần này, nhóm hạ nhân vội vàng vọt vào phòng! Bùi Cô Cẩm đứng phía sau bàn, đảo mắt nhìn mọi người, ánh mắt dừng ở trên người một thanh niên. Người nọ lập tức khom người: "Đại nhân, có gì dặn dò?"
Bùi Cô Cẩm hung ác nham hiểm nói: "Hôm nay, sau khi Tống Tiểu thư rời khỏi viện của Lão phu nhân, đã gặp những người nào, đã làm chuyện gì, nói rõ ràng từng chuyện cho ta!"
Người nọ không chút do dự trả lời: "Sau khi Tống Tiểu thư rời khỏi chỗ của Lão phu nhân, gặp Nguyệt Di nương, Mai Di nương, Ngọc Di nương... trong tiểu đình ở hoa viên."
Tống Vân Tang vừa nghe xong, cả người đều lạnh đi! Bùi Cô Cẩm vẫn luôn phái người theo dõi nàng! Tuy rằng bởi vì người theo dõi này cách khá xa, không nghe thấy các nàng nói cái gì, nhưng Bùi Cô Cẩm chỉ cần ép hỏi một chút, sẽ biết được Nguyệt Nguyệt dạy nàng thứ gì! Xem bộ dạng này của hắn giống như muốn tính toán đến cùng, vậy Nguyệt Nguyệt còn có thể sống sao?
Đúng là nàng muốn trăm phương nghìn kế quyến rũ Bùi Cô Cẩm, nhưng nàng cũng không muốn người vô tội bị liên lụy vào chuyên của mình! Trong lúc lo lắng bất an, người nọ đã bẩm báo xong. Khóe miệng Bùi Cô Cẩm cong lên một nụ cười lạnh, lời thì nói với hạ nhân như mắt lại nhìn về phía Tống Vân Tang: "Mang tám người này đến đây!"
Cả người Tống Vân Tang cứng đờ, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Trong lòng trong đầu đều có một suy nghĩ mãnh liệt, nàng phải làm gì đó để ngăn cản việc này lại! Nhưng mà... nàng nên làm gì đây?
Trong đầu loạn thành đống tơ vò, bỗng nhiên Tống Vân Tang bắt được một ý nghĩ. Nàng vội vàng chạy vài bước vọt tới bên cạnh Bùi Cô Cẩm, Bùi Cô Cẩm nâng tay muốn ngăn cản Nhưng không ngờ Tống Vân Tang chạy quá mau, chân nàng lảo đảo một cái! Cánh tay đang định đẩy ra của Bùi Cô Cẩm lại chuyển một vòng ôm lấy nàng.
Hắn cứu nàng, miễn cho nàng ngã đau, ngược lại, quả thực nàng giống như con rắn vong ân phụ nghĩa của bác nông dân, lại quấn lên người hắn. Sắc mặt Bùi Cô Cẩm vặn vẹo: "Buông tay!"
Tống Vân Tang bùm một tiếng ngồi chồm hổm bên cạnh hắn, nước mắt rơi lã chã: "Đừng mà Đại nhân! Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, cầu xin Đại nhân đừng kéo những người khác vào!"
Bọn hạ nhân nhìn thấy một màn đặc sắc này, nhất thời đều ngây ngẩn cả người. Bọn họ nghĩ cuối cùng cũng đến phiên bọn họ lên sân khấu, lôi Tống Vân Tang đi xuống. Nhưng Bùi Đại nhân lại không hề trách mắng một lời. Hắn hung tợn nhìn mọi người một lượt, đè thấp giọng nói: "Đứng lên!"
Tống Vân Tang không đứng lên. Nàng ôm lấy cánh tay của hắn, khóc rất thê thảm: "Đại nhân hoa trong hoa viên của ngài đã muốn nở đẹp lắm, không muốn làm phân bón!"
Khóe mắt Bùi Cô Cẩm lại giật giật. Một cục tức nghẹn ngay ở cổ, phun ra không được nuốt xuống cũng không xong, Bùi Cô Cẩm nhìn về phía nhóm hạ nhân cả giận nói: "Nhìn cái gì vậy! Đều cút đi ra!"
Mọi người đều giật mình, sau đó cúi đầu lui ra. Không có người ngoài, Tống Vân Tang càng không kiềm nén, khóc càng to hơn, đau khổ năn nỉ Bùi Cô Cẩm: "Đại nhân, những lời này thật sự là do ta học từ trong sách ra... Ta mượn rất nhiều sách của Thái tử phi, hiện tại vẫn còn trong trong phòng ta, Đại nhân vừa thấy liền biết... Ta nói những lời này bất quá là vì muốn lấy lòng Đại nhân, nếu như Đại nhân không thích, sau này ta sẽ không dám nói nữa... Cầu ngài, đừng phiền toái cho bọn họ..."
Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm thay đổi vô cùng đặc sắc. Trong lòng hắn biết trong sách của Thái tử phi chắc chắn không thể nào xuất hiện từ ngữ thô tục như vậy, nhưng nước mắt của Tống Vân Tang đều đã thấm ướt tay áo của hắn. Trong lòng Bùi Cô Cẩm nôn nóng, nghiêm mặt nói: "Vậy mang những cuốn sách kia của ngươi đến đây. Nếu lời ngươi nói không sai, tất nhiên ta sẽ không trách phát những người khác."
Tống Vân Tang không ngờ chiêu này thực sự hiệu quả, lập tức khóc đến thảm không chịu được. Nhưng nàng vẫn chưa yên tâm, lại nghẹn ngào xác nhận với Bùi Cô Cẩm: "Ngài thật sự... không hề truy cứu việc này? Ngài sẽ cho người âm thầm đi thăm dò sao?"
Bùi Cô Cẩm cắn răng, nhả ra hai chữ: "Sẽ không."
Trong lòng Tống Vân Tang thở phào một hơi. Nàng đã đạt được mục đích chính, nàng có thể thừa thắng xông lên, rồi lại cảm thấy nếu khóc như vậy hữu hiệu, vẫn không nên lãng phí. Vì thế nàng lại bắt đầu khóc nức nở: "Vậy sau này ngài, ngài có thể đừng phái người theo dõi ta hay không?"
Lúc này, Bùi Cô Cẩm cự tuyệt: "Không được."
Tống Vân Tang lại bắt đầu rớt nước mắt. Bùi Cô Cẩm vô cùng bực tức: "Ngươi đã quên thích khách hôm trước rồi sao?"
Tống Vân Tang bị nghẹn một hơi. Nàng có chút giật mình, cho nên Bùi Cô Cẩm phái người theo dõi nàng, là vì lo lắng về chuyện ám sát đêm trước, nên muốn cho người bảo vệ nàng?
Tống Vân Tang trộm nhìn Bùi Cô Cẩm. Thoạt nhìn nam nhân thật sự hung dữ, Tống Vân Tang cảm thấy người này vẫn không chịu đùng vào nàng, nàng vẫn nên tự mình đa tình như vậy —— có lẽ hắn chỉ muốn bắt thích khách.
Có thể đang lúc có lý do, Tống Vân Tang liền bắt đầu càn quấy. Nàng lau nước mắt, thử thay đổi yêu cầu: "Vậy Đại nhân, có thể giúp ta cứu đệ đệ ra được không?"
Bùi Cô Cẩm: "..."
Có lẽ nàng đắn đo rất rõ ràng, Bùi Cô Cẩm lạnh lùng, trào phúng nói: "Tống Tiểu thư thật sự cũng quá tự nhiên rồi. Đệ đệ ngươi ở trong thiên lao của Thuận Thiên phủ, không phải trong Chiêu ngục của Cẩm Y vệ. Chưa nói đến Thuận Thiên phủ không thuộc sự quản lý của ta, nếu như ta có thể cứu thì vì sao ta phải giúp ngươi?"
Tống Vân Tang đối diện với ánh mắt của hắn, hít hít cái mũi, nước mắt sắp rơi xuống. Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm không chút thay đổi nói: "Ngươi còn khóc, hiện tại ta sai người đi Gi*t mấy nữ nhân kia ném vào hoa viên làm phân bón!"
Tống Vân Tang nức nở một tiếng lập tức điều chỉnh cảm xúc, nuốt nước mắt, không cho rơi xuống. Bùi Cô Cẩm nhìn nàng chăm chăm: "Nhân lúc ta còn chưa thay đổi ý định, đi ra ngoài."
Lúc Tống Vân Tang rời khỏi viện của Bùi Cô Cẩm, nàng sau này cảm thấy thực sự phải từ bỏ biện pháp quyến rũ này. Thoạt nhìn Bùi Cô Cẩm thật sự không có hứng thú gì với cơ thể của nàng. Nàng không quay về tiểu viện của mình, mà đến tìm Nguyệt Nguyệt, muốn xác nhận nàng ta có ổn hay không. Đã hơn nửa đêm, vậy mà Nguyệt Nguyệt đang ăn gà nướng. Nhìn thấy Tống Vân Tang, nàng ta rất bất ngờ: "Tống tiểu thư, ngươi..." Nàng ta lau miệng, phản ứng lại: "A, hắn không chạm vào ngươi, mới vậy đã xong rồi?"
Tống Vân Tang vội vàng ra dấu cho nàng ta, sau đó cùng nàng ta đi vào phòng. Nàng đè thấp giọng nói, kể hết những chuyện xảy ra tối nay cho Nguyệt Nguyệt nghe. Nguyệt Nguyệt nghe xong cũng sợ hãi, rồi lại nhăn lại mày: "Không phải... ngươi đã như vậy rồi, vậy mà Bùi Đại nhân còn không chạm vào ngươi?"
Tống Vân Tang ngồi xuống bên cạnh bàn, thở dài: "Có thể bởi vì sáng nay hắn mới tìm đến Yên Di nương... cho nên hiện tại mệt mỏi hay không?"
Thiếu chút nữa Nguyệt Nguyệt nói ra nữ nhân trong hậu viện này đều đến để diễn kịch đấy, may mà lời nói đến bên miệng nàng ta kịp tời nuốt trở về. Nàng ta sửa lời: "Vậy cũng không hẳn, nhìn qua thể lực của Bùi Đại nhân tốt lắm." Nàng ta vô cùng nghi hoặc: "Thực sự không nên như vậy. Được một người xinh đẹp như thần tiên giống như Tống tiểu yêu thương nhung nhớ, chỉ cần là nam nhân, không thể nào chịu được đâu!"
Nói ở đây nàng ta dừng lại, sắc mặt Nguyệt Nguyệt bỗng nhiên cứng đờ. Tống Vân Tang thấy vậy, hỏi: "Làm sao vậy?"
Nguyệt Nguyệt mang vẻ mặt một lời khó nói hết. Nàng có vẻ rất do dự, nửa ngày mới cầm lấy chân gà trên bàn, quơ quơ trước mặt Tống Vân Tang: "Ngươi có ᴆụng đến thứ kia của hắn hay không?"
Tống Vân Tang lăng lăng nhìn chân gà, hơn nữa ngày mới hiểu được ý của Nguyệt Nguyệt. Nàng cẩn thận nhớ lại, lúc đó tình huống thật sự hỗn loạn, nàng cũng không nhớ rõ: "Hình như đã sờ đến vật cứng nào đó, nhưng ta không thể xác định, không biết có phải ngọc bội linh tinh gì đó hay không."
Nguyệt Nguyệt không nói gì nhìn nàng, có lẽ đang cảm thấy ngọc bội cùng vật kia mà Tống Vân Tang cũng không nhận ra được. Tống Vân Tang có chút xấu hổ cúi đầu. Nguyệt Nguyệt lại hỏi: "Ngươi nói trước kia hắn cũng không chạm đến ngươi?"
Tống Vân Tang gật đầu. Nguyệt Nguyệt liền có chút hoảng hốt, nhìn vào không khí lẩm bẩm: "Điều này làm sao có thể... không lẽ..... hắn không được?"
Tống Vân Tang không nghe rõ nàng ta nói gì: "Cái gì?"
Nguyệt Nguyệt lại nhìn về phía nàng, gian nan tìm từ nói: "Bùi Đại nhân, có thể nào hắn không thể làm chuyện đó hay không?"
Lời này Tống Vân Tang hiểu được! Nàng trừng lớn mắt, nói không nên lời. Nguyệt Nguyệt lại thì thào tự nói: "Thoạt nhìn không giống lắm. Trông Bùi Đại nhân mạnh mẽ cường tráng như vậy, không giống như người không được... Chẳng lẽ là đã bị thương chỗ nào rồi?"
Tống Vân Tang giật mình một cái, sắc bén bắt được trọng điểm trong câu nói của nàng ta: "Bị thương chỗ nào rồi?"
Những lời Ngụy Hưng đã nói với nàng trong tửu lâu mấy ngày trước hợp thời vang lên trong đầu nàng: "Ba tháng trước, lúc Bùi Đại nhân bắt hung phạm đã bị thương một lần. Bị thương ở thắt lưng và trên đùi, chừng nửa tháng Đại nhân không xuống giường được."
Tống Vân Tang kinh ngạc lấy tay che miệng: "Ba tháng trước, thực sự hắn bị thương một lần." Nàng bắt chước động tác của Ngụy Hưng, khoa tay múa chân ở chỗ thắt lưng và bắp đùi: "Bị thương ở trong này."
Nguyệt Nguyệt cầm cái chân gà kia, chỉ chỉ vào trong đùi nàng ta: "Ngươi xác định, là nơi này?"
Tống Vân Tang khẳng định gật đầu, lại nói: "Hơn nữa sau đó, thái độ của hắn đối với ta cũng đột nhiên thay đổi. Lúc trước nhiệt tình ra mặt, sau này lại lạnh lùng vô tình..."
Nguyệt Nguyệt trầm mặc thật lâu, mới bỏ cái chân gà kia lên bàn, nhìn nó, hít sâu một hơi: "Vậy thì tính chất của chuyện này nghiêm trọng rồi." Nàng ta lắc đầu, thương hại nói: "Chẳng trách sao ngươi chủ động thân thiết hắn, hắn lại giận dữ như vậy. Hắn là đang giận chính mình không được."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc