Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ - Chương 97

Tác giả: Tiểu Kiều Thê Bá Đạo

Vượt ngoài dự kiến của Lâm Nhụy chính là, Phó Duẫn Thừa cũng không có biểu lộ ra bất luận cảm xúc phản cảm nào.
Mắt đen chăm chú nhìn Lâm Nhụy thật sâu, tia đau lòng trong mắt đều sắp tràn ra tới.
Anh gần như tự trách thở dài: “Thực xin lỗi, tôi không biết Lam… Cô ấy cư nhiên đối xử với em như vậy.”
Thẩm Lam vốn chính là một người phụ nữ yêu hận rõ ràng, cô làm ra những chuyện như vậy anh cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng Lâm Nhụy cũng bởi vì vậy mà chịu khổ.
Nhưng mà đã là vợ chồng một thời gian, những lời chỉ trích vợ mình, Phó Duẫn Thừa vô luận như thế nào cũng không nói nên lời.
Phó Duẫn Thừa chỉ có thể yên lặng ôm Lâm Nhụy vào trong иgự¢, dùng chính sự quan tâm của mình để hóa giải những thương tổn mà vợ anh đã mang đến cho cô.
Thân thể Lâm Nhụy cứng đờ, nhưng lại không hề giãy giụa.
Mặc Phó Duẫn Thừa gắt gao ôm bản thân mình, rúc trong lòng иgự¢ mà cô đã từng thương nhớ đêm ngày, ấm áp đến có loại xúc động làm cô muốn khóc.
Trong khoảng thời gian ngắn, giống như những đau xót thương tổn mà cô đã phải chịu đều được hóa giải.
Nếu… Nếu anh vẫn luôn đối xử với cô ấm áp như vậy thì thật tốt.
Cô giống như một con nhím, cả người mọc đầy gai bén nhọn ngoan cố chống lại, nỗ lực dựng thẳng khôi giáp cường ngạnh của mình trước mặt người khác, nhưng một khi đối mặt với người đàn ông này, tất cả vỏ ngụy trang có được đều không thể chịu nổi, toàn bộ đều hỏng mất.
Phó Duẫn Thừa là số kiếp của cô.
Vĩnh viễn thoát không khỏi kiếp này được.
Lâm Nhụy nghĩ thật bi ai nhưng lại cảm thấy rất hạnh phúc.
Phó Duẫn Thừa cảm giác được thân hình cứng đờ trong lòng иgự¢ dần dần trở nên mềm mại, bé con trong lòng иgự¢ làm anh có loại cảm giác sung sướng thỏa mãn, thật giống như trái tim trống rỗng ngay lập tức phong phú tràn đầy.
Anh thân mật để cằm ở trên đỉnh đầu Lâm Nhụy, mũi ngửi hương thơm tươi mát thanh nhã từ mái tóc cô rồi nói: “Về sau, tôi sẽ không để em phải trải qua những chuyện đó nữa, tôi sẽ cố hết sức bảo vệ em.”
“Thế cho nên...”
Phó Duẫn Thừa phát ra thanh âm ôn nhu, hỏi: “Lâm Nhụy, em có nguyện ý chờ tôi ly hôn không?”
Ly hôn?
Lâm Nhụy ngẩn ra.
Những suy nghĩ phức tạp đó ngay tức khắc được dứt bỏ, cô theo bản năng ngẩng đầu, mang theo ánh mắt không thể tin tưởng: “Thầy thật sự đồng ý ly hôn với Thẩm Lam sao?”
Thẩm Lam nói ly hôn, hẳn là nhất thời bị chọc giận đến khó thở nên mới nói, chẳng lẽ Phó Duẫn Thừa lại thật sự muốn ly hôn?
“Ân.”
Phó Duẫn Thừa gật đầu, biểu tình nghiêm túc.
“Tôi vốn dĩ cho rằng đời này của tôi sẽ cứ mãi trôi qua như vậy, không ngờ rằng lại gặp được em… Tôi thử qua rất nhiều loại biện pháp muốn quên đi sự tồn tại của em... Nhưng cũng chưa từng dùng qua… Giờ đây, tôi muốn thuận theo nội tâm, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, em có nguyện ý hay không?”
Ngữ khí của anh tuy rằng bình tĩnh, nhưng vẫn có một chút khẩn trương ở bên trong.
Ngay tại khoảnh khắc này, trái tim như bay lên, môi anh cũng mím chặt theo, biểu tình trên mặt càng thêm nghiêm túc.
Cũng càng thêm mị lực.
Lâm Nhụy chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày Phó Duẫn Thừa thật sự động tâm động tình với cô, thật sự yêu cô.
Khác với lần nói chuyện trước ở cầu thang, thái độ khi đó của Phó Duẫn Thừa vẫn còn đang do dự mê mang.
Nhưng mà giờ khắc này, anh lại vô cùng kiên định bình tĩnh.
Anh đang nghiêm túc.
Nhưng chân chính đến thời khắc này, trái tim Lâm Nhụy lại bình tĩnh.
Tuy rằng nội tâm có rung động, nhưng lại không hề mất đi lý trí.
“Em cùng Hàn Vũ và Lục Trạch, đều đã phát sinh quan hệ, thậm chí chính mắt thầy đã thấy qua cảnh Hàn Vũ ℓàм тìин cùng em, thầy xác định có thể tiếp thu loại người như em sao?”
Đôi con ngươi của Phó Duẫn Thừa tối sầm lại.
Trong đầu anh nhớ lại cảnh tượng lúc trước mình nhìn thấy ở cửa sổ văn phòng, Lâm Nhụy cùng người đàn ông khác ℓàм тìин vô cùng nhuần nhuyễn.
Bao gồm cả tâm tình phẫn nộ cùng ghen ghét lúc ấy.
Nhưng đó rốt cuộc cũng chỉ là lúc trước.
Đã qua rồi…
Trong đầu Phó Duẫn Thừa đang mạnh mẽ đè ép một màn kia xuống, anh cúi đầu thâm tình nói: “Chuyện trước kia đều đã qua, về sau, chúng ta sẽ có một gia đình nhỏ hạnh phúc chỉ thuộc về hai người chúng ta, có được không?”
“Thầy để em suy nghĩ một chút.” Lâm Nhụy động dung.
Không thể phủ nhận, trong lòng cô giống như được ăn mật ngọt, nội tâm cảm giác vui sướng thật lớn, khiến cô không thể tiếp tục tự lừa gạt bản thân.
Cô chính là người không có cốt khí như vậy, vốn dĩ đã nói là muốn quên đi người đàn ông này, vốn dĩ đã nói không cần thứ tình yêu gì đó.
Mà khi một khắc tình yêu chân chính hăng hái kia, bị bao vây bởi trứng màu thật lớn, lý trí cùng kiêu ngạo cũng biến mất.
Lưỡng tình tương duyệt, là hạnh phúc như thế.
Cố ý làm bộ tỏ ra đang tự hỏi, mắt thấy Phó Duẫn Thừa không biết làm sao, đến lúc môi mỏng khẩn trương mím đến trắng bệch, Lâm Nhụy rốt cuộc cũng lên tiếng.
Cô mỉm cười, trong mắt mang theo giọt giọt thủy quang.
“Được, em đồng ý với thầy!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc