Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ - Chương 89

Tác giả: Tiểu Kiều Thê Bá Đạo

Hôm nay, Phó Duẫn Thừa mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, quần tây đen, dáng người thon dài, anh tuấn tuyệt luân.
Biểu tình trên gương mặt kia vĩnh viễn là nhàn nhạt, giống như sẽ không vì bất luận chuyện gì mà động dung.
Lại lần nữa nhìn thấy Phó Duẫn Thừa, Lâm Nhụy có loại ảo giác dường như đã trải qua mấy đời.
Không lâu trước đây, cô còn đang chua xót thống khổ vì người đàn ông này, cầu mà không được. Còn hiện tại, lại giống như đã nhận ra rất nhiều điều, đã có thể bình tĩnh đối đãi một chút.
Lúc cô nhìn chăm chú vào Phó Duẫn Thừa thì Phó Duẫn Thừa cũng đang nhìn cô.
Không ngờ rằng Lâm Nhụy sẽ chủ động tới tìm anh, anh có chút kinh ngạc.
Cô ngoan ngoãn đứng ở trước mặt anh, mi mắt cong cong, nhìn quanh rực rỡ.
Tốt đẹp đến mức làm anh vốn tưởng rằng trái tim đã bình tĩnh tịch mịch của mình lại lần nữa nổi lên gợn sóng.
Khi nghe Lâm Nhụy nói cô sinh bệnh, Phó Duẫn Thừa cả kinh, sắc mặt thay đổi.
"Bệnh gì? Nghiêm trọng không, uống thuốc chưa?"
Ý thức được ngữ khí của mình quá mức cấp bách, Phó Duẫn Thừa hơi hoãn giọng nói lại rồi do dự hỏi: "Em... Thân thể em đã khá hơn chút nào chưa?"
Những câu hỏi liên tiếp này, Lâm Nhụy cũng không biết nên trả lời câu nào.
Nhưng chung quy vẫn có một dòng cảm xúc ấm áp đang chảy xuôi trong lòng cô.
Trong lòng Phó Duẫn Thừa vẫn còn có cô.
Ánh mắt Lâm Nhụy lập loè, trả lời một câu khái quát: "Không có việc gì, chẳng qua là gặp chút vấn đề nhỏ."
"À đúng rồi, giáo sư, có thể cho em đi vào trong phòng rồi nói không?"
Đột nhiên nhìn thấy cô nên khó tránh khỏi nỗi lòng phức tạp, Phó Duẫn Thừa hơi chút do dự xong liền để cho Lâm Nhụy vào văn phòng.
Nói thật, Lâm Nhụy đột nhiên tới tìm anh, trong nháy mắt làm lòng anh vui sướng lên, nhưng mà, cô mở miệng đóng miệng đều gọi anh là giáo sư, bởi vì vậy mà phần vui sướng bị cọ rửa không còn một chút nào.
Thật sự là đường ai nấy đi sao...
Anh cười khổ trong lòng, vì sao vẫn không bỏ xuống được vậy?
Nội tâm Phó Duẫn Thừa gợn sóng, Lâm Nhụy sẽ không biết, hôm nay, cô chủ động tìm đến Phó Duẫn Thừa là có một việc rất "Quan trọng".
Cô cực kỳ tự nhiên kéo ghế dựa ngồi ở bên cạnh bàn làm việc của Phó Duẫn Thừa ra ngồi rồi mở sách giáo khoa trong lòng иgự¢ ra, chỉ vào một bài trong đó nói: "Giáo sư, đề này em vẫn còn chưa hiểu lắm."
Phó Duẫn Thừa nhìn vào, chính là một tài liệu phân tích lịch sử, nội dung đề cập tương đối khó, khó trách cô không hiểu được.
Chỉ có điều là, đối với anh mà nói thì đề bài này không là cái gì.
Đề cập đến việc học, Phó Duẫn Thừa vứt bỏ tạp niệm, thái độ đoan chính bắt đầu giảng giải cho Lâm Nhụy: "Đề này nó có hai mặt, chúng ta có thể làm từ..."
Phó Duẫn Thừa ở chỗ này đĩnh đạc giảng giải, Lâm Nhụy cũng nghe thập phần nghiêm túc, nâng má vừa nghe vừa cố nhớ mà ghi lại.
Trong quá trình Phó Duẫn Thừa giảng đề, Lâm Nhụy lại phát huy đầy đủ ưu điểm của một học sinh tốt, không ngừng dò hỏi vấn đề mới, sau đó Phó Duẫn Thừa lại trả lời.
Vì thế, vốn dĩ một bài có thể làm xong trong 10 phút, đã kéo dài đến gần nửa tiếng mới xong.
Nhưng Phó Duẫn Thừa cũng không cảm thấy một chút phiền chán, thậm chí hy vọng thời gian trôi chậm một chút, để hai người được ở chung trong chốc lát.
Nói xong đề mục, Phó Duẫn Thừa lưu luyến hỏi: "Còn có vấn đề gì khác nữa không?"
Lâm Nhụy trả lời đến thập phần lễ phép. "Hết rồi, cảm ơn Phó giáo sư."
Cô khách sáo làm trong lòng Phó Duẫn Thừa dâng lên một cảm giác không khoẻ, từ khi nào mà hai người lại trở nên xa lạ như vậy?
Đặc biệt là khi anh nhìn đến Lâm Nhụy đang thu thập sách giáo khoa, nội tâm anh không khỏi có loại cảm giác buồn bã mất mát.
Phải đi rồi đúng không?
Phó Duẫn Thừa muốn nói chút gì đó, anh giật giật môi, nhưng đến khi mở miệng lại biến thành một từ "Ân" đơn giản.
Ngay cả chính anh cũng nhịn không được mà phỉ nhổ bản thân mình yếu đuối đến như vậy.
Anh âm thầm mất mát.
Không nghĩ tới, Lâm Nhụy thu thập sách giáo khoa xong cư nhiên không trực tiếp đi liền mà vẫn ngồi ở trên ghế như cũ, cô cười ngọt ngào: "Phó giáo sư, em có chút khát nước, thầy có thể rót cho em một ly nước được không?"
"Ân? Được."
Phó Duẫn Thừa sửng sốt.
Anh ra vẻ bình tĩnh đứng dậy, đi tìm cái ly để rót nước.
Có lẽ là cảm xúc trong lòng quá mức kích động, thế cho nên trong lúc đứng dậy, anh suýt chút nữa đã ᴆụng đổ luôn ly nước mà ngày thường mình hay để đó.
Phó Duẫn Thừa như vậy, thoạt nhìn ngu ngốc một cách đáng yêu.
Thật sự khó có thể tưởng tượng, Phó Duẫn Thừa ngày thường cao lãnh cư nhiên còn có một mặt như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Lâm Nhụy vừa cảm thấy hạnh phúc lại vừa có chút chua xót.
Thấy Phó Duẫn Thừa đang khom lưng lấy cái ly chỉ dùng một lần, anh đưa lưng về phía cô, Lâm Nhụy nhân cơ hội cầm điện thoạt đang đặt trên bàn của anh...
Một phen động tác này cực nhanh, chờ đến lúc Phó Duẫn Thừa đưa ly nước cho cô thì cô đã trả điện thoại di động lại chỗ cũ.
Hiện giờ, chỉ kém một bước cuối cùng, cũng là bước mấu chốt nhất.
Lâm Nhụy tiếp nhận ly nước xong nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Dòng nước mát làm cô dễ chịu, cánh môi đỏ bừng còn đọng một chút nước.
Sau đó, cô liếm liếm môi rồi để lộ ra một nụ cười yêu mị.
Tựa như một yêu tinh câu hồn đoạt phách.
"Phó giáo sư, thầy còn nhớ rõ lúc trước tại gian phòng này, thầy đã làm em như thế nào không?"
Cô nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc