Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ - Chương 122

Tác giả: Tiểu Kiều Thê Bá Đạo

Phòng bệnh lúc này đã loạn thành một đoàn.
Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Lam bận nói chuyện phiếm nên không chú ý, giờ lại đột nhiên phát hiện không thấy Lục Hạo đâu.
Một cái bệnh viện lớn như vậy, nhân viên đi lại làm việc rất phức tạp, Thẩm Nguyệt nhớ tới trên bản tin tức thường xuyên xuất hiện bọn вυôи иgườι nên sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, sau đó vội vàng phát động những người khác cùng nhau hỗ trợ tìm kiếm.
Lục Trạch cũng hoảng sợ, trẻ nhỏ không thể so với người lớn, chúng đơn thuần nên rất dễ dàng mắc mưu và bị lừa, cho dù bình thường anh luôn biểu hiện vẻ ngoài ổn trọng nhưng trong lòng lúc này cũng nóng nảy lên.
Bốn người họ (TL, TN, LT, PDT) tách nhau ra tìm kiếm.
Lục Trạch luôn hỏi thăm người xung quanh dọc đường đi, cuối cùng cũng thấy bóng dáng đứa con trai bảo bối nhà mình ở trong hoa viên nhỏ phía sau bệnh viện.
Nhìn cậu nhóc đang ngồi xổm trên mặt đất, trong tay nắm chặt một đóa hoa, cười ngây ngốc kia không phải con trai nhà mình thì còn có thể là ai?
Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó giận sôi máu.
Vội vàng tiến lên vài bước rồi ôm con trai vào trong lòng иgự¢.
"Con đã đi đâu vậy?" Anh trầm giọng hỏi.
Cậu bạn nhỏ Lục Hạo vừa ngẩng đầu thì ngay lập tức liền nhìn đến khuôn mặt trầm như nước kia của Lục Trạch nên có chút sợ hãi.
Lục Hạo ngoan ngoãn nói: "Mẹ đang bận nói chuyện với dì, ở trong phòng lại quá nhàm chán nên con trộm chạy ra ngoài chơi trong chốc lát."
Đừng thấy Lục Trạch ngày thường yêu thương chiều chuộng Lục Hạo mà lầm tưởng, lúc nên nghiêm khắc anh một chút cũng không làm qua loa. Anh nhăn chặt mày hỏi Lục Hạo: "Vậy con có nghĩ tới chuyện khi ba mẹ không tìm thấy con thì sẽ lo lắng nhiều như thế nào hay không? Vì sao con chạy ra ngoài cũng không chịu nói với ai một tiếng?"
Lục Hạo hiển nhiên bị dọa tới rồi, cậu nhóc đáng thương vô cùng nháy mắt to, không biết làm sao. "Con...... Con quên mất."
Lục Trạch thở dài, cũng không tiện quở trách thêm, dù sao thì ham chơi cũng đã là thiên tính của trẻ con.
"Vậy con có thể hứa với ba rằng, về sau sẽ không trộm chạy ra ngoài chơi khi chưa xin phép người lớn được không?"
"Dạ con biết rồi thưa ba." Lục Hạo ngoan ngoãn gật đầu.
"Đi thôi, chúng ta trở về. Tất cả mọi người đều đang tìm con."
Lục Trạch thấy thế, sắc mặt chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, anh nắm tay nhỏ của Lục Hạo đi hướng phòng bệnh mẹ Thẩm.
Phòng bệnh của mẹ Thẩm ở lầu sáu.
Anh ấn nút thang máy, dẫn theo Lục Hạo đứng ở cửa thang máy chờ thang máy.
Trong lúc chờ thang máy, cậu bạn nhỏ Lục Hạo đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"À đúng rồi, ba ơi, vừa nãy, con mới nhìn đến một chị xinh đẹp ngồi khóc ở chỗ này, chị ấy khóc rất thương tâm."
"Sau đó đâu?"
Lục Trạch bật cười. Con trai nhà mình mới chỉ nhỏ như vậy mà đã liền biết cái gì là chị xinh đẹp rồi.
"Sau đó con liền an ủi chị ấy."
"Nhưng...... Con rõ ràng thấy được chị ấy khóc mà chị xinh đẹp lại nói chị ấy không có khóc, sao người lớn cứ thích nói dối như vậy a." Trên khuôn mặt nhỏ của Lục Hạo lộ ra thần sắc rối rắm.
"......" Cái đề tài này Lục Trạch không biết nên trả lời như thế nào.
Vừa đúng lúc này, thang máy tới, chờ người bên trong ra, cả 2 ba con liền đi vào.
Lục trạch ấn nút thang máy lên lầu 6.
Thang máy chậm rãi dịch chuyển lên trên.
Lục Trạch dạy dỗ con trai: "Về sau không được tùy ý tiếp cận người xa lạ, đừng làm cho ba mẹ lo lắng."
"Nhưng chị ấy là chị xinh đẹp chứ không phải người xa lạ."
Lục Hạo phản bác giống một đứa trẻ đã lớn nói: "Con cùng chị xinh đẹp đã quen biết nhau từ trước, lúc ở công viên giải trí, không nghĩ tới chị xinh đẹp còn nhớ rõ con a."
"Ba cũng gặp qua chị ấy rồi."
"Ba gặp qua khi nào...... Chờ đã, người con nói chính là cái chị con chơi cùng mà chúng ta đã gặp ở công viên giải trí lần trước?"
Lục Trạch ngẩn ra, suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm.
"Đúng vậy, chị xinh đẹp còn nói chuyện phiếm với con a." Lục Hạo vui vẻ nói, chỉ có điều là thực mau lại hạ giọng điệu xuống.
"Nhưng chị ấy hiện tại đã đi rồi......"
Công viên giải trí, chị xinh đẹp, anh cũng gặp qua......
Lục Trạch đột nhiên nghĩ đến một người.
Trái tim anh đập mạnh điên cuồng, máu toàn thân dường như cũng lập tức dồn lên trên.
Lục Trạch tiếp tục mặt không đổi sắc hỏi con trai: "Vậy chị ấy có nói cho con biết chị ấy đi đâu hay không?"
"Không ạ."
Lục Hạo lắc lắc đầu nhỏ.
Lúc này, "Tinh" một tiếng, thang máy đã lên lầu 6.
Lục Trạch kịp thời dừng đề tài lại rồi mang theo Lục Hạo vào phòng bệnh của mẹ Thẩm.
Trong phòng bệnh, Thẩm Nguyệt, Thẩm Lam cùng Phó Duẫn Thừa đều ở nơi đó, ngay cả mẹ Thẩm cũng bị chuyện này làm cho bừng tỉnh.
Vừa rồi Lục Trạch đã gọi điện thoại cho Thẩm Nguyệt, biết Lục Hạo không có việc gì, tất cả mọi người đều yên lòng.
Bên này, Thẩm Nguyệt lôi kéo cậu bạn nhỏ Lục Hạo rồi bắt đầu ân cần dạy dỗ.
Trận rắc rối này cuối cùng đã khép màn lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc