Quyến Luyến Phù Thành - Chương 52

Tác giả: Bồng Lai Khách

Bạch Cẩm Tú trở lại phòng trên lầu, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Cô đi vào phòng ngủ, trên sô pha đã không có ai, chăn cũng đã được gấp lại gọn gàng đặt lại trên giường.
Anh dậy rồi.
Bạch Cẩm Tú rón ra rón rén bước đến chỗ cửa phòng tắm, khẽ khàng đẩy cửa ra, nhìn vào.
Nhiếp Tái Trầm đưa lưng về phía cô, đang tắm rửa. Dòng nước xối lên lưng vai rắn chắc của anh, bị thân hình không có chút thịt thừa nào phá vỡ, rào rào rơi xuống, bọt nước vẩy ra.
Bạch Cẩm Tú trộm nhìn trong chốc lát, tai nóng lên tim đập mạnh, sợ bị anh bắt được, đang định rút lui thì không cẩn thận tay chạm vào cánh cửa phát ra tiếng động rất nhỏ. Nhiếp Tái Trầm nghe thấy quay mặt lại nhìn.
Bạch Cẩm Tú hoảng sợ, cuống quýt muốn chạy, nhưng ánh mắt lại quét qua quần áo và khăn tắm đặt trên giá ngay cạnh cửa, trong lòng bỗng nảy lên một ý nghĩ, đơn giản hoặc là làm, đã làm phải làm đến cùng, ngay trước mặt anh thò tay vào nhanh như cắt túm lấy hết quần áo và khăn tắm ra.
Cô ôm quần áo trong tay, không nhịn được bật cười, lui về sau.
Nhiếp Tái Trầm vừa rồi thức dậy, phát hiện cô đã đắp chăn cho mình, người thì không còn nằm trên giường, chắc là đã dậy xuống lầu rồi.
Anh đã hai ngày ở bên ngoài chưa tắm rửa thay quần áo, bèn đi tắm rửa trước, không ngờ bên ngoài lại với vào một cánh tay, trộm quần áo của anh ngay trước mắt anh, nghe thấy tiếng cười khanh khách của cô thì dở khóc dở cười.
– Tú Tú, trả lại quần áo cho anh. – Anh nói với ra ngoài.
– Không trả đấy! Nhiếp Tái Trầm, anh không cần phải mặc gì đâu. Anh như vậy mới đẹp. Gần đây em muốn họa nhân thể, chưa có người mẫu thích hợp, anh giúp em nhé.
Cô ở bên ngoài cánh cửa nói vọng vào.
Nhiếp Tái Trầm không hề nghĩ ngợi lập tức từ chối:
– Không được. Đừng nghịch nữa. Trả quần áo cho anh đi.
– Không trả không trả! Anh không cho em vẽ, có bản lĩnh thì cứ ở trong đó đi, đừng ra nữa.
– Tú Tú, em ngoan đi, đừng nghịch nữa…
Giọng anh đầy vẻ bất lực.
Bạch Cẩm Tú nào nghe, cô không ngừng lắc đầu:
– Không nghe không nghe, không nghe đấy. Em không đùa, em nghiêm túc. Anh nhanh ra đi. Nếu anh không cho em vẽ thì em sẽ tìm mẫu nam khác. Em nói được làm được đấy.
Trong phòng tắm yên tĩnh. Bạch Cẩm Tú đợi một lúc, không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì thì không nén nổi khẽ khàng trở lại cạnh cửa, đẩy ra một khe nhỏ, đang nheo mắt nhìn vào trong, cửa kêu kẹt một cái, một cánh tay đàn ông thò ra nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đi vào.
Bạch Cẩm Tú kêu lên, bấy giờ mới phát hiện ra anh đã đứng ngay sau cửa đợi cô tới, phát hiện ra bị túm tay thì ra sức giãy ra.
– Nhiếp Tái Trầm anh chơi xấu. Không vui tí nào. Em không chơi nữa, không chơi nữa.
Đáy mắt anh xẹt qua tia cười mà ngay chính anh cũng không phát hiện ra, ấn nhẹ cô trên cửa, ngăn cô giãy giụa, cúi xuống nhìn cô:
– Trả quần áo lại cho anh.
Giọng nói trầm thấp quyến rũ, tựa như dây đàn cello phát ra âm rung vừa hoa lệ vừa đẹp đẽ, nhẹ nhàng chui vào trong tai cô.
Bạch Cẩm Tú mới ý thức được hai tay mình đang bị anh túm lên cao cố định trên đỉnh đầu, hai người dính sát vào nhau, trên người anh trần trụi, dĩ nhiên, không hề có quần áo hay khăn tắm che đậy cơ thể anh gì cả.
Cô mặt đỏ lên, ngừng giãy giụa, cụp mắt xuống không dám nhìn anh, nói:
– Anh không cho em vẽ, em không trả cho anh đấy!
Có vẻ như anh cũng phát giác ra bầu không khí kỳ lạ, chần chừ một giây buông tay đang nắm chặt cổ tay cô ra.
– Tú Tú, nghe anh…
Anh thì thầm dỗ dành cô. Theo lời nói của anh, yết hầu lộn lên xuống, vài giọt nước dính trên đó dọc theo làn da anh chậm rãi lăn xuống dưới.
Bạch Cẩm Tú nhìn chằm chằm trong chốc lát, tựa như bị thứ gì đó triệu hoán, không cầm lòng nổi dướn người lên, há miệng ngậm lấy yết hầu anh, *** *** giọt nước lăn dính trên đó.
Anh vẫn đứng như vậy, bất động, nhưng tiếng hít thở đã trở nên nặng nề, nghe được rất rõ ràng.
Bạch Cẩm Tú mặt nóng bỏng, bất chợt hoảng hốt, quyết định không chơi đùa nữa, nói:
– Anh từ từ, để em đi lấy quần áo cho anh…
Cô lắp bắp, hoang mang bối rối muốn trốn, nhưng đã chậm, phía sau vươn ra đôi cánh tay ngăn cô lại, tiếp theo, cô thấy hai chân mình rời khỏi mặt đất, cả người được anh bế lên, đè lên cánh cửa.
Phải rất lâu sau, anh mới ôm cô ra ngoài đặt lên giường, đắp chăn cho cô, mình thì mặc quần áo, mặc được một nửa, lại bị đôi cẳng chân thon dài trắng tinh thò ra quặp lấy eo anh, ngón chân với sơn móng màu đỏ ***ng vào dây lưng quần anh.
– Không cho anh đi. Em muốn anh ngủ với em, ngủ cả một ngày.
Vừa nãy cô kêu gào mệt buồn ngủ, giờ nằm trên giường thì lại không ngủ được, còn ngăn cản anh, mặt đỏ hồng, đôi mắt lấp lánh, đáy mắt như sao sáng, mái tóc dài đen nhánh xõa bung, rơi trên làn da trắng như tuyết của cô, đẹp đến mức anh không thể rời tầm mắt, càng không cần nói dáng vẻ nũng nịu muốn lấy mạng người kia.
Sự kiện xảy ra ở phương Bắc đã ảnh hưởng rất lớn, giống như tòa lầu cao bị rút đi cây cột duy trì sự cân bằng cuối cùng đã lung lay sắp đổ . Sớm thôi sẽ có một trận bão tố càn quét cả nước, anh hôm nay có việc, rạng sáng trở về, lẽ ra là lo lắng cô vì chờ đợi mình mà giận dỗi, muốn nhìn thấy cô, cũng để nghỉ ngơi một chút.
Nhưng giờ, đối mặt với cô như thế, anh thật sự là không thể đi nổi.
Anh quay lại nằm bên cô, nhìn cô sung sướng cuộn tròn trong lòng mình, ngoan ngoãn như con mèo được cho ăn no nê.
Bên tai im ắng, ánh sáng ban ngày đã được tấm rèm che kín, phòng ngủ tranh tối tranh sáng, giống như sau giờ trưa đọc tập thơ, bên cạnh là ly cà phê thơm lừng, lười nhác mà yên tĩnh, khiến lòng người ta thấy dễ chịu thoải mái.
Bạch Cẩm Tú duỗi đôi chân đã tê tê của mình ra, vẫn ôm chặt lấy Nhiếp Tái Trầm, nhắm mắt một lát, bỗng nhớ tới chuyện bị anh từ chối kia, mở mắt ra, tay chọc vào anh.
– Nhiếp Tái Trầm, hồi trước bức họa của em bị anh nhìn thấy rồi, lúc đó anh nói sẽ quên. Về sau anh quên thật rồi đúng không?
Nhiếp Tái Trầm không đáp lời.
– Anh nói đi. – Cô giục.
Làm sao anh quên được cơ chứ? Chỉ là sau đó anh phải cố ép mình không được nghĩ đến mà thôi.
Anh tránh né không đáp, nhắm mắt lại:
– Vừa nãy em kêu mệt mà. Ngủ đi.
Cô nói:
– Em không mệt. Có phải anh quên rồi không?
Nhiếp Tái Trầm mở mắt ra, mỉm cười nhìn cô.
– Nhiếp Tái Trầm, anh có nghĩ, em vừa mới biết anh không tới mấy ngày thì anh đã nhìn thấy bức họa của em rồi. Anh còn nuốt lời, anh phải đền cho em. Anh đồng ý với em đi, cho em vẽ anh được không? Em thật lòng muốn vẽ đó. Rất đơn giản thôi, không cần anh làm gì cả, anh chỉ cần giữ nguyên tư thế cho em là được.
Để thuyết phục người đàn ông rụt rè bảo thủ này phối hợp “hiến thân” vì nghệ thuật cho mình, cô ngồi dậy.
– Anh có biết hệ thống nghệ thuật phương tây, vì sao phải họa sĩ thể, khắc nhân thể không?
Không đợi anh trả lời, cô nói tiếp:
– Theo mỹ học phương tây thì Đức chúa trời tạo nên nhân loại là dựa theo dáng vẻ của Ngài, cơ thể con người dĩ nhiên chính là cơ thể hoàn mỹ nhất của thế giới vạn vật. Đây không chỉ là quan điểm thẩm mỹ được phát triển từ thần học, mà đó còn là một sự thưởng thức và ca ngợi bản thân của con người. Nếu anh không hiểu, vậy thì có thể giải thích như này, dưới bề mặt da của cơ thể con người, có các lớp mỡ, cũng như cấu trúc cơ và xương, đàn ông, phụ nữ, mỗi người đều không giống nhau, muốn phân tích giải thích chuẩn xác cũng như biểu đạt ra không phải là chuyện dễ dàng. Bậc thầy cũng chỉ khi tích lũy ở trình độ rất cao mới có thể họa ra được kiệt tác cơ thể con người, chưa kể đếnphải thể hiện ý nghĩ của mình trong bức vẽ. Đối với mỗi một họa sĩ tranh sơn dầu thì đây chính là một sự khiêu chiến với chính mình.
Anh nhìn chăm chú vào dáng vẻ thần thái sáng láng khi nói chuyện của cô, không thốt một lời.
Bạch Cẩm Tú giải thích xong, ngước ánh mắt đầy hy vọng vào anh.
– Nhiếp Tái Trầm, anh cho em vẽ anh được không?
Sự kiên nhẫn giải thích của cô thật lãng phí, toàn là đàn gảy tai trâu, Nhiếp Tái Trầm vẫn do dự, không có ý gật đầu.
– Anh có đồng ý không? Có đồng ý không? Anh không chịu, em không thèm để ý tới anh nữa thật đấy.
Bạch Cẩm Tú như con hổ con nhào tới, hai cánh tay ôm chặt lấy anh vừa hôn vừa cắn. Biết anh dễ buồn, không cho anh trốn, cù ký anh. Cuối cùng thì đè anh xuống, mình ngồi lên anh, *** áo anh vừa mặc ra.
Nhiếp Tái Trầm bật cười, giữ chặt dây thắt lưng không cho cô cởi ra, thấp giọng xuống khẩn cầu:
– Tú Tú, Tú Tú, em đừng như vậy, như vậy không tốt đâu…
Bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa:
– Tiểu thư! Nhiếp cô gia dậy chưa ạ? Có điện thoại tìm cậu ấy, nói là có việc gấp…
Giọng của quản sự cẩn thận vọng vào.
Bạch Cẩm Tú dừng lại, chu miệng lên, ủ rũ nhìn Nhiếp Tái Trầm:
– Em không cho anh đi nghe.
Nhiếp Tái Trầm mỉm cười áy náy với cô, ôm cô thả lại trên gối, mình thì ngồi dậy, xuống giường, mau chóng sửa sang lại quần áo bị cô làm cho xộc xệch, quay lại nhìn cô, nghĩ một chút lại trở lại, dán vào tai cô thì thầm:
– Chờ anh rảnh, anh cho em vẽ, được không?
Bạch Cẩm Tú lúc này mới vui lên, ôm anh hôn một cái.
Nhiếp Tái Trầm mỉm cười, bảo cô nghỉ ngơi, anh ra ngoài nghe điện thoại.
Nhiếp Tái Trầm vừa đi, Bạch Cẩm Tú cũng dậy luôn, mặc quần áo đi xuống.
Cậu đã đi từ lâu rồi. Cô thấy anh buông điện thoại, thần sắc nghiêm trọng, liền hỏi chuyện gì.
– Tú Tú, hôm nay vốn dĩ anh còn có chút việc, vừa rồi lại nói bên Hóa Châu cũng xảy ra nhiễu loạn, hôm nay anh phải ra ngoài rồi. Chưa chắc tối nay đã về được, em không cần chờ anh. Gặp cha thì nói hộ anh.
Bạch Cẩm Tú nghe nói có điện thoại tìm anh là biết có chuyện xảy ra rồi, lòng không muốn, nhưng cũng đành phải gật đầu:
– Vâng, anh đi đi. À anh đói không? Em bảo người làm chuẩn bị cho anh, anh ăn xong rồi hẵng đi.
Cô muốn đi xuống bếp.
– Không cần đâu. Sáng nay trước khi về anh đã ăn rồi, không đói đâu.
Nhiếp Tái Trầm bảo cô không cần tiễn mình, đi ra cửa.
Bạch Cẩm Tú nhìn anh đi rồi mới thu lại tâm tình đi tìm cha. Thấy ông cụ đứng trước cửa sổ ở thư phòng, mặt nhìn ra cổng lớn, hẳn là ông cũng đã thấy Nhiếp Tái Trầm vừa đi.
Cậu vẫn luôn yêu thương cô, vừa rồi nói như vậy trong lòng cô cũng khó chịu.
Nhưng hết cách thôi, cô không thể không nói. Cô thấy mình làm đúng.
Do dự một giây, cô đến sau lưng cha, khẽ khàng nói:
– Cha ơi, vừa rồi bên Hóa Châu lại có nhiễu loạn, gấp gáp tìm anh ấy, anh ấy đi rồi, có bảo con báo với cha một câu, chờ anh ấy về rồi thì sẽ tìm cha nói chuyện ạ.
Bạch Thành Sơn xoay người lại, gật gật đầu, không nói gì.
Bạch Cẩm Tú trộm nhìn sắc mặt ông, nói nhỏ:
– Cha ơi, sáng nay những lời con nói với cậu, cha không trách con chứ ạ? Không phải con cố tình khiến cậu đau lòng đâu…
Bạch Thành Sơn yên lặng một lát, thở dài:
– Thôi, cậu con có đau lòng thì cũng hết cách thôi. Con nói không sai, chỉ mong cậu con có thể nghĩ được thông suốt. Cha còn phải ra ngoài, con nghỉ ngơi đi.
Ông cụ không trách mình, Bạch Cẩm Tú thở phào nhẹ nhõm, ra khỏi thư phòng.
Cả một ngày, cha và anh cả ra ngoài, chị dâu cũng rất bận rộn, trang điểm xong cũng đi, cũng không gọi cô đi cùng. A Tuyên thì đi học, trong nhà chỉ còn một mình cô. Bởi vì thế cục bất ổn, lòng người bàng hoàng, giải trí trong thành cũng lập tức ít đi, những lời mời dự tiệc mà cô hay nhận được cũng không có, Bạch Cẩm Tú cũng chẳng có tâm trạng mà đi chơi giải trí, cô về phòng vẽ cả một ngày.
Tối đến, quả nhiên Nhiếp Tái Trầm không về, nói có việc phải rời khỏi Quảng Châu, trước khi đi có gọi điện cho cô, cũng không nói rõ cụ thể là đi đâu, chỉ nói ngày mai anh sẽ về, bảo cô không cần phải lo lắng cho anh.
Có lẽ anh thật sự rất bận rất gấp, giọng gấp rút. Bạch Cẩm Tú cũng không muốn làm mất thời gian của anh nên không hỏi gì thêm, nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, lên giường ngủ sớm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay