Quỷ Thê - Chương 31

Tác giả: Mạt Hồi

"Kia vì cái gì ngài. . . Ngài. . ." Bích Nhan trên mặt đất giãy dụa, không lâu sau, nàng hiểu được cái gì, ngơ ngác mà nhìn về phía Xích Trụ, "Nguyên lai. . . Những chuyện này đều là kế hoạch của ngài. . ."
Xích Trụ thu hồi ánh mắt đang nhìn Bích Nhan, đưa lưng về phía nàng mà nói︰"Trước ta thật là quá tín nhiệm ngươi, khi luyện dược thì đem toàn quyền phụ trách Quỷ cốc giao cho ngươi. Ta cứ tưởng đáp ứng yêu cầu của người mà hủy dung thì người sẽ cam tâm mà buông tha cho ta, sẽ không khó xử cho Ngôn Hoa, không nghĩ đến lại làm Ngôn Hoa bị ૮ɦếƭ thảm như vậy – này là sai lầm của ta."
Nước mắt của Bích Nhan chảy xuống ︰"Ngài phát hiện ra chuyện này khi nào?"
"—Sau khi Ngôn Hoa ૮ɦếƭ được một khoảng thời gian, ta loáng thoáng biết được một chút .
Nhưng mà khi Ngôn Hoa rời đi làm cho ta căm hận không thể bình tĩnh mà suy nghĩ. Thêm vào ngươi khi đó cứ ở bên người ta mà giật dây, cho biết Ngôn Hoa chính là lợi dụng ta, rồi vì sau khi khuôn mặt ta bị hủy dung nên Ngôn Hoa kô tiếp nhận được hủy hôn lễ mà rời đi, làm cho ta tin tưởng Ngôn Hoa thật sự lợi dụng ta, cho nên liền không có tỉ mỉ mà suy nghĩ. Nhưng sau này, khi Tần Tiêu xuất hiện, ta ý thức đến này chuyện này. . . . Nếu lúc đó Ngôn Hoa thật là bởi vì không tiếp nhận được ta mới rời khỏi, vậy khi chuyển thế (đầu thai), hắn vì cái gì mà muốn trở về đây?”
Việc đã đến nước này, Bích Nhan biết biện giải thì cũng vô dụng, nàng chính là yên lặng rơi lệ, thê lương nói: "Quỷ chủ, Bích Nhan chính là yêu ngài, như thế yêu ngài, so với Ngôn Hoa còn yêu ngài nhiều hơn . . ."
"Nhưng mà Bích Nhan, ta không yêu ngươi."
"Vậy vì cái gì lại tạo ra Bích Nhan . . . ."
". . . . Thực xin lỗi." Một câu xin lỗi này, Xích Trụ nói xong , không biết phải nói cái gì hơn. Ngay từ đầu là bởi vì muốn có người bồi (ở cùng), nhưng hắn không có nghĩ tới bản thân còn có thể yêu người khác, sẽ yêu một người nhiều như thế.
Một câu xin lỗi, làm cho Bích Nhan nghẹn ngào nức nở. Nàng rốt cuộc hiểu được, dù nàng có yêu thế nào, hắn cũng sẽ không yêu mình, bởi vì tất cả tình cảm của hắn đều dành cho người khác, đã muốn dành lại không được.
"Vậy, Quỷ chủ, ngài phải xử trí Bích Nhan như thế nào đây?" Bích Nhan quỳ rạp trên mặt đất, mở to đôi mắt đẫm lệ mà mơ hồ nhìn thân ảnh to lớn của người mà bản thân vẫn luôn khát khao có thể đi theo bấy lâu nay.
Xích Trụ thở dài một tiếng: "Bích Nhan, đem ngươi chế tạo ra, là lỗi lầm của ta. . . ."
Nghe được này câu này, Bích Nhan biết được kết cục của mình như thế nào, nhưng là chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất mà bất lực khóc lóc
"Bích Nhan, cuối cùng, ngươi muốn nói cái gì liền nói đi. . . "
Bích Nhan chính là khóc, sau đó nàng hiểu được khóc cũng không thay đổi được kết quả, nàng giãy dụa ngồi xuống, đối với Xích Trụ vươn tay: "Quỷ chủ, ngài có thể đến bên cạch Bích Nhan không? Bích Nhan cầu ngài. . . ."
Xích Trụ vô thanh (kô tiếng động) mà đi tới trước mặt nàng, cũng ngồi xổm xuống, cho nàng tỉ mỉ vuốt ve khuôn mặt xấu xí của mình.
"Quỷ chủ, ngài cấp Bích Nhan sinh mệnh, Bích Nhan khó có thể tự kềm chế mà yêu ngài, mà quyết định cả đời làm bạn ngài, trừ bỏ ngài ra, Bích Nhan thật sự cái gì cũng không dám xa cầu. Nhưng vì cái gì cuối cùng ngài lựa chọn người khác?" Bích Nhan thê lương mà nhìn Xích Trụ ngay trước mắt, nhưng mà hắn vẫnn không nói gì, nàng giác ngộ mà nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, "Bích Nhan rất muốn nói hận ngươi. . . . Nhưng mà cuối cùng, Bích Nhan chỉ có thể
nói là, ta yêu người." (I luv U)
Bắt đầu từ chân, thân thể Bích Nhan giống như cát mà trôi mất, cuối cùng, còn lại chính là một đòan sa y trắng như tuyết, nàng cuối cùng chảy xuống một giọt lệ rơi trên mặt đất, cũng
hóa thành hư vô.
Xích Trụ vẫn ngồi xổm trên mặt đất, như là ngẩn người, không lâu sau, hắn vươn tay, dừng lại
ở miếng ngọc bị sa mầu bao trùm mà loáng thoáng phát ra ánh sang mỏnh manh.
Xích Trụ vươn tay, sa y có sinh mệnh mà tuột ra, miếng ngọc rốt cuộc hoàn tòan hiện ra ở trên không, nhưng khi tay của Xích Trụ ᴆụng tới miếng ngọc, một đoàn ánh sang màu đỏ bao vây thân thể hắn.
Hồng quang từ từ thấm vào bên trong, Xích Trụ đứng lên, hướng cái gương có thể nhìn mọi thứ ở trần gian mà đi tới.
Hồng quang thắm vào bên trong, âm thanh trầm trầm của Xích Trụ vang vọng trong phòng.
"Kêu tên của ta đi, Ngôn Hoa, lần này, ta nhất định sẽ xuất hiện. . . Kêu tên ta. . ."
Giang Nham đem xe chạy tới con đường phía trước, từ đèn xe chiếu xuống đường, con đường mòn vẫn kéo dài, cuối cùng là được bao phủ bởi rừng cây u ám.
"Tần Tiêu, chúng ta thật sự phải vào sao?”
Cảnh sắc quỷ dị như vậy làm cho Giang Nhan bất an nuốt nuốt nước miếng, rồi âm thanh của hắn giống như bị đêm tối cắn nuốt mà nhỏ xuống, không có gì đáp lại.
Giang Nham chậm rãi xem Tần Tiêu đang ngồi phía sau, nhờ ánh đèn xe chiếu vào, hắn thấy được Tần Tiêu hé ra khuôn mặt không có sức sống mà ngủ.
"Tần Tiêu?"
Đầu tiên là táo bạo ráng gọi khẽ một tiếng, nhưng không được đáp lại, Giang Nham lập tức cởi dây an toàn, mở cửa xe chạy vào đỡ lấy Tần Tiêu đang nằm im, rồi mới dùng sức vẫy hắn.
"Tần Tiêu! Tần Tiêu! Ngươi tỉnh tỉnh, ngươi tỉnh tỉnh lại cho ta a, chúng ta tới rồi, ngươi không phải muốn tới nơi này sao? Ngươi phải tỉnh lại nói cho ta biết phải làm gì tiếp theo a, Tần Tiêu?!"
Không biết qua bao lâu, ngay lúc hy vọng của Giang Nham từng chút từng chút nhỏ dần, Tần Tiêu Rốt cuộc yếu ớt tỉnh lại, hắn cố sức mở ra đôi mắt, đôi mắt mê manh nhìn về phía Giang Nham, hắn gian nan mà lên tiếng hỏi: "Ta làm sao vậy ?"
Giang Nham nhìn hắn như vậy, tâm đau xót, kém xém chút nữa là nước mắt chảy xuống.
"Tần Tiêu, ngươi lại ngủ. . . Ngủ ngon an tĩnh, xém hù ૮ɦếƭ ta. . ."
"Thực xin lỗi . . . . ."
"Không cần hướng ta giải thích. . . Tần Tiêu, chúng ta tới rồi, ngươi xác định thật sự phải vào sao?"
"Tới rồi?" ánh mắt Tần Tiêu chậm rãi chuyển qua một bên, nhìn về phía rừng cây đang đắm chìm trong bóng tối , ánh mắt Giang Nham nhìn tràn ngập tìm cảnh phức tạp, "Giang Nham. . . Ta không nhúc nhích được. . . Ngươi cõng ta vào, được không?"
"Ân!" Giang Nham dùng sức gật đầu, "Chỉ cần ngươi thật sự không có việc gì, mặc kệ là ở đâu ta đều mang ngươi đi!"
Ánh mắt chuyển về, Tần Tiêu lộ ra một nụ cười yếu ớt.
"Giang Nham, ngươi thật là một. . . Bạn tốt. . . . Ngô. . . ."
Tần Tiêu còn chưa nói dứt lời, đột nhiên trong miệng trào ra một ngụm lớn máu tươi. Giang Nham thấy tình trạng đó, lại không biết làm sao, hắn giúp đỡ Tần Tiêu, lo lắng mà dùng ống tay áo vì Tần Tiêu lau đi máu ở khóe miệng.
"Tần Tiêu, ngươi thế nào ? Đừng dọa nạt ta a ."
Tần Tiêu nói không nên lời, hắn một mực nôn ra máu, giống như là muốn đem tất cả máu trong cơ thể mà phun ra.
"Tần Tiêu?!"
Thấy tình trạng của Tần Tiêu càng ngày càng nghiêm trọng, biết nếu còn phun máu ra như thế thì hắn nhất định sẽ ૮ɦếƭ, Giang Nham gấp đến độ sứt đầu mẻ tráng, ngẩng đầu nhìn bốn phía, hiện tại bọn hắn đang ở vùng ngoại ô, đừng nói là người , ngay cả quỷ cũng không thấy, hắn phải cầu cứu như thế nào đây?
"Tần Tiêu, ngươi nhất định phải ráng thêm a! Chúng ta đã tới rồi, ngươi không phải muốn vào bên trong sao? Ngươi nhất định phải chịu đựng a, ta, ta này liền mang ngươi đi vào."
Không chỉ quần áo của Tần Tiêu, ngay cả quần áo của Giang Nham cũng bị máu của Tầu Tiêu làm cho nhiễm hồng . Giang Nham nhìn Tần Tiêu thống khổ như thế, hốc mắt đều ở nóng lên, hắn nghĩ muốn đem Tần Tiêu cõng ở trên người mà dẫn hắn đi vào trong rừng rậm, nhưng Tần Tiêu lại nắm lấy áo hắn, mở miệng như muốn nói cái gì
"Tần Tiêu, ngươi muốn nói gì?"
Giang Nham nhẹ nhàng buông người Tần Tiêu, đem lỗ tai tiến gần tới miệng Tần Tiêu, muốn nghe tiếng hắn nói gì. . .
". . . Giang, nham. . . Ta có thể. . . Có thể thật sự chịu không nổi nữa. . . . Ngươi đi đến bên trong, kêu, gọi tên hắn. . . Xích Trụ. . . Hắn sẽ xuất hiện. . .. . Nếu. . . Ta khi đó thật sự không được, ngươi nhất định phải cho hắn biết. . . . Tần Tiêu, Tần Tiêu yêu hắn. . . ."
Trong lòng Giang Nham đột nhiên trầm xuống, nguyên bản bàn tay nắm áo hắn cũng buông lòng ra, Giang Nham ngơ ngác mà nhìn mặt Tần Tiêu, rồi mới vươn tay run rẩy đặt ở trước mũi Tần Tiêu, cuối cùng, hắn xác nhận một việc, đó chính là, Tần Tiêu hắn. . . . .
"Không."
Giang Nham khó có thể nhận mà lắc đầu. Hắn không tin bằng hữu của hắn liền thật sự như thế đi rồi, hắn không tin!
"Tần Tiêu! Tần Tiêu!"
Hắn phát cuồng kêu tên Tần Tiêu, cũng giống như trước mà lắc lư cơ thể Tần Tiêu, Giang Nham tưởng làm như vậy Tần Tiêu có thể tỉnh dậy lần thứ 2, nhưng lần này, Tần Tiêu lại không có mở mắt ra.
"Không. . . . Thế nào lại như vậy. . ."
Giang Nham ôm thân thể Tần Tiêu, ngẩng đầu bất lực mà nhìn bốn phía, sau đó, hắn thấy được trong bóng đêm ở sâu trong rừng rậm có một đường mòn.
Hắn nhớ tới, trước kia Tần Tiêu từng nói qua, Tần Tiêu nói hắn phải về đây, bởi vì chỗ này có người đang chờ hắn, hắn nhất định phải trở về. . . . . .
Giang Nham rưng rưng cõng thân thể Tần Tiêu, mang hắn đi trên con đường bọn họ đã từng đi qua.
Lần đầu tiên cùng Tần Tiêu tới đây, bọn họ ở cuối con đường thấy 1 ngõ rẽ, sau đó bọn hắn đi vào trong một thôn trang quỷ dị, tiếp theo bắt đầu lạc nhau. Khi hắn mang theo người lại đi tìm Tần Tiêu, rốt cuộc không thể tìm thấy ngõ rẽ mà họ đã từng đi qua, cũng tìm không thấy
Tần Tiêu. Hắn tựa như không khí mà biến mất, liền như thế không thấy .
Sau này Tần Tiêu trở về , sau khi biến mất 1 năm, dẫn theo một thân bí ẩn trở về , hắn nghĩ muốn hỏi cho rõ rang hết thảy, nhung lại không có dịp để hỏi, bởi vì tình trạng thân thể của Tần Tiêu không cho phép, cũng bởi vì bọn hắn không có nhiều thời gian cho lắm. . . . .
Mặc dù cái gì cũng không rõ ràng, nhưng là, hắn hiểu được một việc, trái tim Tần Tiêu đã bị mất đi, mất đi ở một địa phương không có đi, cũng không biết đã mất cho ai.
Khi Tần Tiêu nói về người kia, cái nơi kia, trong ánh mắt lấp lánh làm cho người ta khó có thể không chú ý.
Dù trải qua thống khổ như vậy, lại vẫn muốn trở về, có phải hay không, cho dù phải ૮ɦếƭ cũng muốn ૮ɦếƭ ở bên người kia ư?
Giang Nham cõng thân thể càng ngày càng lạnh của Tần Tiêu, yên lặng mà rơi lệ , lần mò đi vào sâu trong rừng, hắn không biết đi được bao lâu rồi, khi nhìn tới phía trước, tựa như trước kia đi tìm Tần Tiêu, không có đường đi, hắn dừng bước chậm rãi buông Tần Tiêu, để cho hắn nằm trên mặt đất.
Giang Nham thấy khuôn mặt an tĩnh của Tần Tiêu, lẩm bẩm nói: "Tần Tiêu, không có đường, chúng ta phải làm sao bây giờ? Tần Tiêu, ngươi tỉnh lại đây trả lời ta a. . ."
Tần Tiêu không có mở mắt ra, cũng không có trả lời, Giang Nham dùng ống tay áo lau đi lệ ở khó mắt, ngẩng đầu nhìn một mảnh đích rừng rậm tối đen, nhớ lại trước khi Tần Tiêu ૮ɦếƭ có lưu lại cho hắn một câu, hắn đối mặt với bóng tối trong rừng sâu, gọi tên một người ︰"Xích Trụ. . . ."
Một tiếng, âm thanh biến mất ở rừng rậm vực thẩm, am thanh hắn lại lớn hơn nữa, kêu lần thứ hai︰"Xích Trụ!"
"Người ở trong lời nói mau đi ra, đi ra gặp Tần Tiêu một lần, Xích Trụ --"
Ngay khi Giang Nham tuyệt vọng mà cuối đầu rơi lệ, trước mắt đột nhiên một mảnh ánh sáng, hắn kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn, một bóng người được một mảnh hồng quang bao vây từ
trong bóng tối sâu thẳm đi ra.
Khi người này xuất hiện bên cạnh họ, hồng quang biến thành màu trắng, không chói mắt mà sang ra, tựa như ánh sang dịu dàng. Giang Nham đang nhìn rõ diện mạo người này, liền ngây dại, sững sờ mà nhìn hắn, thậm chí đã quên bản thân đang ở nơi nào.
Người tới như là không nhìn tới Giang Nham, trong mắt có người nằm yên tỉnh trên mặt đất, Tần Tiêu, hắn nhẹ nhàng đem Tần Tiêu ôm vào lòng, nguyên bản ánh sáng bao quanh hắn cũng bao quanh luôn Tần Tiêu.
Thấy tình trạng đó, Giang Nham bình tĩnh lại, lập tức nói: "Ngươi chính là Xích Trụ đúng không?"
Nam nhân ôm lấy Tần Tiêu không ngó ngàng gì đến Giang Nham, chỉ im lặng mà cởi bỏ quần áo của Tần Tiêu, sau đó tay hắn rờ qua chỗ nào, những chỗ hư thối trên làn da của Tần Tiêu liền
khôi phục y như cũ.
Động tác này của nam nhân làm cho Giang Nham kinh nhạc mà há hốc mồm, mặc dù cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng thấy dung mạo kinh động tiên nhân, hắn lại cảm thấy đương
nhiên là được . . .
Chẳng lẽ, đây là Xích Trụ? Người mà làm cho Tần Tiêu ái mộ hay sao?
Không -- lấy cách thức xuất hiên này, dùng cái phương pháp trị vết thương trên người Tần Tiêu, hắn nhất định không phải nhân loại , vậy --
Giang Nham nhịn không được mà si ngốc nhìn nam nhân diện mạo tuyệt mỹ, khí chất xuất trần, tóc dài phiêu dật trước mặt, cảm thấy người này nhất định là vị thần trị vì ngọn núi này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc