Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 93

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Nhưng không ngờ đến, vẫn bị tìm ra...
Nam nhân trung niên có một loại xúc động muốn khóc, nếu không phải tiểu nha đầu này là đồ đệ của Vân Lạc Phong, hắn thật muốn xông lên hung hăng Ϧóþ ૮ɦếƭ nàng!
"Phẩm chất lá trà này không tốt," Vân Lạc Phong đưa chén trà trong tay cho Lâm Nhược Bạch, "Cầm đi xuống đi."
Khóe miệng nam nhân trung niên hung hăng co quắp một cái!
"Tuyệt phẩm cất giấu của mình, nữ nhân này còn nói phẩm chất không tốt? Rốt cuộc nàng ta có hiểu thưởng thức trà hay không?
"Vâng, sư phụ."
Lâm Nhược Bạch khả ái le lưỡi một cái: "Ở Ninh gia ta chỉ tìm được loại này là tương đối khá, những loại khác càng thêm không tốt."
Xem ra Ninh gia quả thật rất nghèo, chỉ có lá trà phẩm chất như thế này, hôm nào ta đưa cho Ninh lão một chút trà ngon."
Vân Lạc Phong mạn bất kinh tâm (thờ ơ không đếm xỉa đến) nói.
Ở trên mảnh đại lục này, coi như Ninh lão là một trong số ít ngưới thật lòng đối với nàng, vì vậy, nàng sẽ không keo kiệt với lão già này.
Cho nên, chờ lần sau gặp được Ninh lão, sẽ đưa cho lão một chút linh trà.
Đối với lời nói này của Vân Lạc Phong, nam nhân trung niên chỉ cười nhạt, hắn lại không cho rằng, nha đầu Vân Lạc Phong này có thể lấy ra được lá trà tốt hơn của hắn! Hơn nữa đừng nói đến thỏa mãn được phụ thân kén chọn của mình.
Chẳng qua là, ngại vì mặt mũi, phụ thân nhất định sẽ nhận lấy lá trà của nàng ta.
"Đại trưởng lão," Nam nhân trung niên quay đầu nhìn Đại trưởng lão, nói, "Ngươi dẫn Tứ trưởng lão đi, hết thảy chờ sau khi phụ thân trở về để xử lý."
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, nàng nói chờ Ninh Hân tỉnh lại sẽ tiếp tục trừng trị Tứ trưởng lão, đến trong miệng nam nhân trung niên, liền biến thành chờ Ninh lão trở lại...
Đáng tiếc, Ninh lão có trở lại hay không, đều không thể quyết định suy nghĩ của nàng!
Tứ trưởng lão nhất định phải ૮ɦếƭ!
"Vâng, gia chủ."Đại trưởng lão chắp tay, rồi sau đó hắn phất phất tay, lạnh giọng phân phó: "Bay đâu, giam hắn lại trông coi chặt chẽ, không cho phép hắn chạt trốn!"
"Tuân chỉ!"
...
Bên trong đại đường, nam nhân trung niên đang thương nghị công việc với Đại trưởng lão, đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói tức giận.
"Các ngươi tránh ra, tất cả tránh ra cho ta! Ta muốn thấy gia chủ, phụ thân ta đã làm sai điều gì, mà Ninh gia lại đối xử với người như vậy?"
"Là Ninh Viễn."
Đại trưởng lão nghe thấy giọng nói quen thuộc ở ngoài cửa, hơi nhíu mày một cái, thấp giọng nói.
"Cho hắn vào đi."
Nam nhân trung niên thở dài một tiếng, bất đắc dĩ mở miệng.
Không lâu lắm, một nam tử tuấn mỹ trẻ tuổi tiêu sái bước nhanh vào trong đại đường, hắn vừa mở miệng liền tràn đầy chất vấn, ánh mắt ngya thẳng nhìn hai người phía trước.
"Gia chủ, người nhất định phải cho ta một cái công đạo! Các người thừa dịp lão gia chủ không ở nhà liền đối xử với phụ thân ta như thế, uổng cho phụ thân ta vì Ninh gia trung thành và tận tâm nhiều năm như vậy!"
Ninh gia chủ hơi nhíu mi: "Ninh Viễn, chuyện này là sai lầm của phụ thân ngươi, ta cũng không còn cách nào khác, ta để cho hắn mang Ninh Hân trở lại, hắn lại xuất thủ đả thương người, bây giờ người ta tìm đến cửa, ta có thể làm gì được?"
"Gia chủ, nơi này là Ninhg gia, ai dám cãi lại lệnh của người?"
Ninh Viễn tức giận đến run cả người, cắn răng nghiến lợi nói.
"Ninh Viễn," Sắc mặt Ninh gia chủ có chút không vui, "Nha đầu đó là ân nhân cứu mạng của Hân Nhi, huống chi, trong tay của nàng có ngọc bội của lão gia chủ, ở Ninh gia tuyệt đối có quyền phát biểu."
Đối với tiểu tử Ninh Viễn này, trước kia Ninh gia chủ vẫn rất thưởng thức.
Cho dù Ninh Viễn kiêu căng càn quấy, nhưng mà hắn có thiên phú trác tuyệt, đối với Ninh Hân cũng là một tấm chân tình, quan trọng nhất là, nhiều năm như vậy nhưng tiểu tử này chưa từng trêu hoa ghẹo nguyệt, cùng lắm chỉ là ẩu đả với người khác mà thôi.
Hắn tin tưởng, Ninh Hân đi theo hắn, hắn tuyệt đối không để nàng chịu bất kỳ uất ức nào.
Nhưng mà……
Mãi đến lúc gặp được Vân Lạc Phong, hắn mới biết được, như thế nào mới là thiên tài chân chính!
Đáng tiếc là thế đơn của Vân gia quá yếu, nếu không thì đúng là hắn muốn gả Ninh Hân cho Vân Thanh Nhã! Nguyên nhân chính là vì Vân gia không có lợi ích nào nên hắn mới bỏ ý tưởng này.
Nữ nhi cần phải có một thế lực cường đại làm hậu thuẫn! Phụ thân Ninh Viễn là trưởng lão Ninh gia, thân là Thiên Linh Giả, cho nên, Ninh Viễn có tư cách nghênh thú Ninh Hân.
Nhưng việc này chỉ là trước đây thôi.
Hiện giờ phụ thân Ninh Viễn làm ra chuyện này, nhất định lão gia tử sẽ không cho phép Ninh Hân gả cho hắn……
Bởi vậy, hắn chỉ có thể chọn rể hiền cho Ninh Hân.
“Gia chủ, Vân gia kia là gì? Sao có thể có ngọc bội của lão gia chủ? Nhất định là nàng ta dùng thủ đoạn nào đó trộm từ tay lão gia tử! Còn Vân Thanh Nhã kia căn bản không có ý tốt gì với Ninh Hân, ta khẩn cầu gia chủ trục xuất những người này khỏi Ninh gia!”
Trộm sao?
sắc mặt Ninh gia chủ hoàn toàn trầm xuống: “Ninh Viễn, ngươi xem lão gia tử là gì? Dù cho nha đầu Vân Lạc Phong kia thiên tài, nhưng không có bản lĩnh trộm đồ trong tay lão gia tử! Nếu như thật sự để nàng ta thực hiện được, không phải lão gia tử sẽ mất hết mặt mũi sao? Được rồi, ngươi không cần nói thêm điều gì nữa, lập tức lui ra, bằng không, ta sẽ xử lý ngươi cùng phụ thân của ngươi đó!”
Ninh Viễn chấn động, hắn hung hăng nhìn Ninh gia chủ, xoay người đi ra.
Mà trong lúc hắn xoay người, một hàng nước mắt từ trong mắt chảy xuống, hai bên tay cũng không tự chủ được mà nắm chặt lại.
Ninh Hân……
Hiện giờ, chỉ cần nghĩ đến cái tên này, hắn liền lo lắng đến đau lòng! Đau đến mức không thể nào tự kềm chế được.
Hắn thật sự không rõ, vì sao hắn làm nhiều như vậy vì Ninh Hân, lại bảo vệ nàng nhiều năm như vậy, nhưng mãi mãi trong mắt nàng luôn không có hắn? Ngược lại bị súc sinh Vân Thanh Nhã kia quyến rũ!
Không!
Hắn tuyệt đối không để bất luận kẻ nào ςướק Ninh Hân đi! Tuyệt đối không!
Ánh mắt Ninh Viễn dần dần kiên định, để có được Ninh Hân, hắn có thể làm bất kỳ chuyện gì!
Bốp!
Ninh Viễn đang suy nghĩ nên không hề nhìn thấy bóng dáng đáng yêu ở phía trước, đột nhiên hai người ᴆụng vào nhau, bước chân hắn lui về phía sau hai bước.
“Là ai không có mắt, lại dám ᴆụng vào ta?”
Ninh Viễn phẫn nộ, trong ánh mắt chứa tia lạnh lẽo, đầu hướng về người phía trước……
Đó là một thiếu nữ đáng yêu, làn da trắng nõn non mềm, lại sáng bóng, làm người ta nhịn không được liền muốn tiến lên cắn một miếng.
Mắt nàng giống như ngôi sao, sáng ngời trong vắt.
Đáy mắt Ninh Viễn hiện lên một tia kinh ngạc, thiếu nữ đáng yêu như vậy đúng là cực kỳ hiếm thấy, đáng tiếc, trong lòng hắn đã có Ninh Hân, ngoại trừ Ninh Hân, hắn cũng đều không yêu thích bất luận nữ nhân nào.
“Ngươi là ai?”
Lâm Nhược Bạch xoa xoa cái trán bị ᴆụng phải đang đau đớn, rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ mang theo tức giận.
“Hừ! Những lời này phải là ta hỏi ngươi! Là ai bỏ cái tiểu nha đầu này vào Ninh gia ta! Còn không quăng ra ngoài cho ta!”
Nếu là trước kia, Ninh Viễn là sẽ không so đo cùng một nữ nhân, nhưng hôm nay tâm tình hắn không tốt, nhìn ai cũng đều khó chịu, nữ nhân ngốc này còn ᴆụng phải, không phải tự tìm đường ૮ɦếƭ sao?
Bộp!
Một chân Lâm Nhược Bạch đặt ở phía dưới Ninh Viễn, tức khắc, một tiếng thét thê lương truyền khắp Ninh gia.
Bởi vì trước đó Ninh Viễn không ở Ninh gia, vừa trở về nên bây giờ hắn không biết Lâm Nhược Bạch, cũng không biết tiểu nha đầu này cùng một nhóm với Vân Lạc Phong.
“Nha đầu thúi, ngươi lại dám đá ta!” Gương mặt Ninh Viễn vặn vẹo, dữ tợn nói, “Nếu ta đoạn tử tuyệt tôn, ta nhất định sẽ phế ngươi!”
Từ nhỏ đến lớn, không có người nào dám như thế với hắn.
Hắn nhớ kỹ món nợ này!
“Bổn cô nương vẫn cứ đá ngươi đó!” Lâm Nhược Bạch chống nạnh, đầu nhỏ nâng lên, “Còn nữa, ngươi nhớ kỹ, bổn cô nương không phải trộm mà quang minh chính đại đi theo sư phụ vào đây!”
“Sư phụ?” Ninh Viễn giật mình, “Sư phụ ngươi là……”
Lâm Nhược Bạch hừ hừ: “Sư phụ ta là Vân Lạc Phong.”
Vân Lạc Phong……
Ba chữ này, giống như một đòn mạnh mẽ đánh vào lòng Ninh Viễn, khiến gương mặt hắn càng thêm vặn vẹo, phẫn nộ hét lớn một tiếng: “Thì ra ngươi là đồ đệ của Vân Lạc Phong, ta muốn Gi*t ngươi để báo thù rửa hận cho phụ thân ta!”
Nói xong lời này, thân thể Ninh Viễn giống như một tia chớp, nhanh chóng nhào về phía Lâm Nhược Bạch.
Lâm Nhược Bạch rõ ràng bị hoảng sợ, vội vội vàng vàng lắc mình tránh thoát.
Gia hỏa này điên rồi phải không? Lại muốn liều mạng cùng mình?
Hơn nữa vừa rồi hắn còn nói phải báo thù cho phụ thân hắn?
Đột nhiên, Lâm Nhược Bạch phản ứng được, khuôn mặt nhỏ chỉ một thoáng đã lạnh xuống: “Ngươi là nhi tử của tứ trưởng lão Ninh gia? Được lắm, ta đang muốn tìm ngươi thì ngươi đã tự đưa tới cửa! Trà Sữa, cắn hắn cho ta!”
“Chít chít!”
Không biết Trà Sữa chạy ra từ nơi nào, cắn một miếng lên bả vai Ninh Viễn, hàm răng nó bén nhọn, chọc thật sâu vào bên trong làn da.
“A!!!”
Ninh Viễn hét lên một tiếng, chụp về phía chuột nhỏ trên vai, muốn biến chuột nhỏ thành bánh nhân thịt.
Nhưng mà, lúc bàn tay hắn chụp xuống, rõ ràng thấy đáy mắt con chuột kia hiện ra vẻ khinh bỉ……
Đáng ૮ɦếƭ! Bây giờ ngay cả Tầm Kim Thử cũng dám xem thường hắn! Nếu như thế, hắn khiến cho Tầm Kim Thử này xem thực lực của hắn một chút!
Bộp!
Ninh Viễn một chưởng chụp được, bả vai nháy mắt trở nên xanh mét một mảnh, chờ lúc hắn bắt lấy thì phát giác chuột nhỏ đã không còn dấu vết.
“Chít chít.”
Đột nhiên một tiếng kêu truyền đến từ phía trước, giống như muốn châm chọc hắn.
Ninh Viễn càng thêm phẫn nộ, oán hận chuyển tầm mắt veef phía trước……
Giờ phút này Trà Sữa an nhàn nằm trên đám lá rụng trên mặt đất, móng vuốt nho nhỏ hướng về phía Ninh Viễn, lại kêu to hai tiếng với Lâm Nhược Bạch ở bên cạnh.
“Hiểu rồi!” Lâm Nhược Bạch đã hiểu ý Trà Sữa, tức khắc hét lớn một tiếng, một chân đá về phía Ninh Viễn: “Tiểu tử, để ngươi nếm cú đá của Tiểu Bạch ta một chút!”
Ninh Viễn ngạc nhiên, bước chân nhanh chóng thối lui về phía sau, nhưng mà, tốc độ Tiểu Bạch quá nhanh, không đợi Ninh Viễn tránh thoát, chân nàng đã đá mạnh lên trên mặt thiếu niên.
Bùm một tiếng, thân mình Ninh Viễn nhanh chóng bay ra ngoài, trên mặt ấn dấu chân rõ ràng, chứng minh cho một màn thê thảm vừa rồi của thiếu niên……
“Cho ngươi đoạt nữ nhân của nhị thúc sư phụ ta này!”
Lâm Nhược Bạch bay lên, sau đó đặt ௱ôЛƓ trên người Ninh Viễn, cao ngạo nâng đầu nhỏ: “Ta xem sau này ngươi còn dám muốn thẩm thẩm của sư phụ ta hay không.”
Ninh Viễn bị nàng ép tới phun ra một ngụm máu tươi, gắt gao cắn chặt răng, cứng rắn nói ra mấy chữ.
“Ngươi - mẹ nó thật nặng!”
Nếu Ninh Viễn không nói lời này còn được, vừa nói lời này, Lâm Nhược Bạch hoàn toàn nổi giận, nắm tay phấn nộn hung hăng đánh về phía mặt Ninh Viễn, khuôn mặt nhỏ đáng yêu dữ tợn.
“Ngươi lại dám nhục nhã ta! Bổn cô nương mới…… Mới hơn tám mươi cân* mà thôi.”
*cách tính cân bên đó khác với Việt Nam mình nhé!
Lúc nói xong câu cuối cùng, Lâm Nhược Bạch có hơi chột dạ, mà để che dấu cảm giác chột dạ này, nắm tay nhỏ của nàng lại dùng sức đánh về phía Ninh Viễn lần nữa.
Ninh Viễn gắt gao nắm bùn đất dưới thân, móng tay hắn nắm đầy bùn, giờ phút này hắn chỉ cảm thấy thân thể của mình cũng sắp bị đè dẹp lép, gương mặt sưng đỏ sinh đau.
“Nha đầu thúi, ngươi dừng tay cho ta!”
Hắn tức giận hô to một tiếng: “Ta là người Ninh gia, gia gia của ta là trưởng lão của Ninh gia, ngươi đối với ta như vậy, Ninh gia sẽ không bỏ qua ngươi!”
“Chậc chậc, gia gia ngươi đều thua ở trong tay sư phụ ta, ngươi thì tính là thứ gì?” Trên mặt Lâm Nhược Bạch nở rộ nụ cười sáng lạn.
Nàng cười giống như ác ma, làm lòng Ninh Viễn bỗng nhiên run rẩy lên.
“Nha đầu thúi, ngươi chờ đó cho ta! Một ngày nào đó, ta muốn treo thầy trò các ngươi lên đánh!”
Khuôn mặt Ninh Viễn đã bị Lâm Nhược Bạch đánh biến dạng, cả người hắn run run không ngừng, ngay lời nói cũng có chút trở nên không rõ.
“Tiểu tử, không phải ngươi cho rằng bản thân mình rất lợi hại sao? Ngay cả ta cũng đánh không lại, vậy ngươi lợi hại chỗ nào đâu? Ta nói cho ngươi, thực lực của sư phụ ta mạnh hơn ta nhiều, chỉ bằng ngươi cũng muốn treo sư phụ ta lên đánh, ngươi xứng sao?”
Bốp!
Nắm tay nhỏ của Lâm Nhược Bạch lại lần nữa đánh về phía mặt Ninh Viễn, sau khi một quyền này rơi xuống, Ninh Viễn bị đánh thất điên bát đảo, mắt đầy sao xẹt.
Rồi sau đó……
Một bàn tay nhỏ gắt gao nắm vạt áo hắn, xách hắn từ trên mặt đất lên.
“Đi, cùng ta đi gặp sư phụ ta!”
……
Trong phòng.
Vân Lạc Phong nhắm mắt khoanh chân, đoan chính ngồi ở trên giường, thật lâu sau, nàng mới mở mắt ra, trong miệng hơi hơi thở ra một ngụm trọc khí: “Lúc cứu trị tiểu Bạch, hấp thu linh lực làm thực lực của ta tăng lên tới Địa Linh Giả trung cấp, khoảng cách đến cao cấp cũng chỉ một bước xa, không nghĩ tới sau khi đi tới Ninh gia, ta chạm vào cơ hội đột phá, cuối cùng cũng thăng cấp.”
“Chủ nhân, hiện tại người có thể dùng nước thánh, sau khi dùng nước thánh kia, người có thể trực tiếp thăng cấp đến Thiên Linh Giả.”
Trong linh hồn truyền ra giọng nói non nớt của Tiểu Mạch.
Nước thánh trong miệng nó đó là lúc trước ở trong linh vực lấy được từ trong tay phụ thân của tiểu Bạch! Nước thánh này chẳng những có thể giúp người Địa Linh Giai đột phá, hơn nữa, sau khi dùng tố chất của thân thể cũng sẽ tăng mạnh!
Mà lúc trước Vân Lạc Phong sở dĩ không có dùng nước thánh chính là vì chờ nàng đột phá đến Địa Linh Giả cao cấp! Bởi vậy nhờ nước thánh nhất cử thăng cấp lên Thiên Linh Giả.
“Được.”
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu, vừa định lấy nước thánh ra, lại vào lúc này, phịch một tiếng, cửa phòng bị một chân đạp mở ra.
Lâm Nhược Bạch lập tức xách theo một thiếu niên từ ngoài cửa tiến vào, đột nhiên ném ở trước mặt Vân Lạc Phong.
“Sư phụ, gia hỏa này chính là nhi tử của Tứ trưởng lão!” Lâm Nhược Bạch tựa như tranh công đi về phía Vân Lạc Phong, ánh mắt cao ngạo liếc mắt nhìn về phía thiếu niên mặt mũi bầm dập trên mặt đất, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, “Nhưng vận may của tiểu tử này không tốt, lại ᴆụng mặt ta, xem hắn về sau còn dám kiêu ngạo không.”
Tưởng tượng đến những lời thiếu niên vừa nói khi nãy, khuôn mặt nhỏ của Lâm Nhược Bạch liền có chút tức giận, lúc đi ngang qua Ninh Viễn, còn không quên lấy chân đá hắn.
“Khụ khụ.”
Ninh Viễn ho khan hai tiếng, ngẩng đầu căm giận nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong: “Nếu không phải Vân Thanh Nhã xuất hiện, Ninh Hân sớm đã gả cho ta! Là Vân gia các ngươi đoạt đi thê tử của ta, ta tất nhiên thế bất lưỡng lập (*) với các ngươi!”
(*): Đối đầu.
Nghe được lời này của thiếu niên, Vân Lạc Phong từ trên giường đứng lên, đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn xuống hắn.
“Ngươi chắc chắn…… không có nhị thúc ta xuất hiện, Ninh Hân sẽ lựa chọn gả cho ngươi?”
Thiếu nữ nói giống như một cây kim châm hung hăng trát vào trái tim hắn, nháy mắt, trái tim hắn rách ra một vết lớn, máu tươi đầm đìa, đau không thể tự kềm chế.
Nàng nói không sai! Chẳng sợ không có Vân Thanh Nhã xuất hiện, Ninh Hân cũng sẽ không thích hắn! Nếu không bọn họ thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, vì sao lại bị một Vân Thanh Nhã mới xuất hiện không có bao lâu ςướק nàng đi?
Mặc dù Ninh Viễn cũng biết điểm này nhưng cũng không muốn miệng vết thương này bị người ta dùng thủ đoạn như vậy xé ra!
“Ha hả." Hắn cười lạnh, khóe môi giơ lên một độ cong châm chọc, “Dù Hân nhi không thích ta thì như thế nào? Chỉ cần gia chủ ra lệnh một tiếng, nàng không gả cũng cần phải gả! Ngươi cho rằng gia chủ sẽ lựa chọn liên hôn với Vân gia các ngươi? Không! Ngươi sai rồi, chẳng sợ ngươi cứu mạng Hân nhi, gia chủ cũng sẽ không gả nàng cho ngươi.”
Gia chủ và lão gia chủ khác nhau ở chỗ, lão gia chủ quá chú trọng tư tình, còn gia chủ lại lấy đại cục làm trọng!
Nếu Ninh gia còn có những nhi nữ khác, có lẽ hắn sẽ không để ý Ninh Hân lựa chọn ai làm chồng, nhưng Ninh gia này cũng chỉ có một cây độc đinh, vì toàn bộ Ninh gia hắn cũng tuyệt đối không cho phép Ninh Hân gả cho Vân Thanh Nhã!
Thật sự là lực lượng của Vân gia quá yếu, ngay cả một người Thiên Linh Giả cũng không có, đừng nói liên hôn với Ninh gia, mặc dù là đứng vững gót chân ở đại lục cũng không đủ tư cách!
“Vân Lạc Phong, này không thể trách Ninh gia chúng ta, thật sự là thực lực các ngươi quá yếu! Ha ha ha!”
Trông thấy thiếu nữ hơi hơi nheo lại hai tròng mắt, Ninh Viễn cười ha ha lên: “Ta thừa nhận, thiên phú của ngươi thực không tồi, đáng tiếc, ngươi cũng không có đến cấp bậc Thiên Linh Giả, ở trên đại lục này cường giả quá nhiều, không có đến Thiên Linh Giả, thế lực một phương nào đó cũng có thể Gi*t ngươi!”
“Vân gia các ngươi ngay cả một Thiên Linh Giả cũng không có, ngươi cho rằng gia chủ sẽ giao Ninh Hân cho ngươi?” Khuôn mặt Ninh Viễn dần dần dữ tợn lên, giọng nói mang theo hận ý.
Vân Lạc Phong nheo lại hai tròng mắt quét về phía Ninh Viễn: “Chỉ cần Ninh Hân nguyện ý đi cùng ta, ai cũng không ngăn được nàng!”
Ngụ ý nếu Ninh Hân nguyện ý cùng nàng rời khỏi, vậy nàng tất nhiên sẽ mang nàng ấy đi, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản!
“Cuồng vọng!”
Ninh Viễn hừ lạnh một tiếng, đáy mắt toát ra một tia châm chọc: “Vân Lạc Phong, ta biết lão gia chủ che chở ngươi, nhưng lão gia chủ ông cũng có người mình sùng bái.”
“Người ông sùng bái là thần y Thiên Nhai……”
Nói đến tên này, châm chọc trong mắt Ninh Viễn dần dần tan đi, thay thế chính là một mảnh sùng kính.
Rồi sau đó, dưới ánh mắt cười như không cười của Vân Lạc Phong, hắn tiếp tục nói: “Lúc trước, khi ta du lịch bên ngoài quen biết một người trẻ tuổi, người trẻ tuổi kia là người của Thiên gia, tên là Thiên Lâm, hai ta nhất kiến như cố (vừa gặp như đã thân quen từ lâu), kết bái làm huynh đệ, hơn nữa ta còn cùng hắn nói chuyện của ta và Ninh Hân, hắn cũng rất thưởng thức Ninh Hân! Lần này, chúng ta ở bên ngoài nghe nói chuyện Ninh Hân bị thương, ta chạy về Ninh gia trước, nhưng hắn cũng rất nhanh sẽ tiến đến! Còn từng đáp ứng ta nhờ thần y Thiên Nhai tiến đến chữa bệnh cho Ninh Hân!”
“Nếu ta mời thần y Thiên Nhai tới, Ninh gia sẽ càng xem trọng ta, hơn nữa còn trị hết bệnh của Ninh Hân, Ninh Hân nói không chừng cũng sẽ yêu ta! Nhưng không nghĩ tới bị nha đầu thúi ngươi nhanh chân đến trước!”
Ninh Viễn oán hận nói: “Nhưng vậy thì đã sao, chờ huynh đệ của ta tới, nhất định sẽ làm chủ vì chuyện của ta và Ninh Hân! Lão gia chủ lại sùng bái thần y Thiên Nhai như thế, nếu thần y nguyện ý đứng ra nói chuyện giúp ta, ngươi cho rằng lão gia chủ còn sẽ che chở ngươi sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc