Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 75

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Mỹ thực của nàng…… Cứ như vậy bị đạp đổ rồi!
Đây đều là nữ nhân này sai!
Nếu không phải nàng bắn nước miếng lên đồ ăn, sư phụ cũng sẽ không huỷ hoại một bàn đồ ăn này, mà chính mình cũng không cần nhìn món ngon trên mặt đất mà chảy nước miếng……
Lâm Nhược Bạch nuốt nước miếng một cái, mắt to sáng ngời hung hăng trừng về phía Lăng Dao.
“Nha đầu thúi, ngươi lại có thể dám dùng ánh mắt trừng ta!”
Đối mặt Vân Lạc Phong, trong lòng Lăng Dao còn có chút kiêng kị, rốt cuộc ngày đó ở Long Nguyên Quốc đã phát sinh ác mộng cả đời của nàng!
Nhưng ngay cả tiểu nha đầu này cũng dám dùng đôi mắt trừng nàng, nhìn nàng rất dễ khi dễ bảo hay sao?
“Sư phụ, ta có thể đánh nàng không?” Lâm Nhược Bạch khắc chế điên cuồng tức giận trong lòng, nhìn Vân Lạc Phong, hỏi.
“Có ta ở bên ngươi, ngươi muốn đánh ai liền đánh, không cần hỏi ta.”
Nếu để cho Lâm Kinh Phong nghe được những lời này của Vân Lạc Phong, đoán chừng, lòng sẽ lạnh.
Dù sao, Lâm Nhược Bạch ở trong tộc chính là một loại ma đầu tồn tại, không thiếu chuyện để trêu chọc, vốn hắn đang muốn trông cậy vào Vân Lạc Phong dạy dỗ tiểu nha đầu này một chút, ai biết được là một tiểu ăn chơi trác táng gặp gỡ một đại ăn chơi trác táng, có thể có chuyện tốt gì?
Trong nháy mắt, mắt của Lâm Nhược Bạch liền sáng một chút, khóe môi dần dần khoát ra một nụ cười, nắm đấm trong tay nàng phát ra tiếng kêu khanh khách.
“Một tiểu nha đầu không biết từ nơi nào trên núi nhảy ra, liền dám ở trước mặt ta làm càn.”
Lăng Dao cười lạnh một tiếng, trên mặt mang vẻ khinh thường: “Chẳng lẽ phụ thân mẫu thân ngươi không có dạy dỗ ngươi sao, gặp được người mạnh mẽ hơn ngươi nhất định phải chịu thua?”
Bởi vì Vân Lạc Phong là đến từ Long Nguyên Quốc, cho nên, nha đầu này tất hiên cũng là thiên kim quý tộc của Thế tục giới, cũng mặc kệ nàng ở Thế tục giới có thân phận cao, ở chỗ này, đều phải cúi đầu xưng thần!
“Bốp!”
Đột nhiên, một bóng dáng màu trắng giống như một trận gió nhẹ lập tức hiện lên, nhanh chóng đến trước mặt Lăng Dao, bốp một tiếng, một bàn tay vang dội đánh xuống, nháy mắt, gương mặt bên trái của Lăng Dao liền sưng đỏ một bên.
Có lẽ là không nghĩ tới Lâm Nhược Bạch sẽ dám động thủ, Lăng Dao ngây ngẩn cả người, nửa ngày sau nàng đột nhiên phục hồi tinh thần lại, một đôi mắt chậm rãi nảy lên lửa giận mãnh liệt, giương nanh múa vuốt nhào về phía Lâm Nhược Bạch.
“Nha đầu thúi, ngươi dám đánh ta, ngươi lại dám đánh ta!”
Mãnh liệt nhìn Lăng Dao, Lâm Nhược Bạch ngẩng cao đầu, dung nhan tuyết trắng mang theo một nụ cười nhạo: “Ta liền đánh ngươi, ngươi có thể làm gì ta?”
Ai kêu nữ nhân này nhục mạ sư phụ? Người mắng sư phụ đều đáng ૮ɦếƭ!
Huống chi, toàn bộ Linh vực này đều là nhà nàng, nàng làm sao lại kiêng kị Lăng gia này?
“Tiện nữ nhân, đi tìm ૮ɦếƭ đi!”
Sắc mặt Lăng Dao dữ tợn, trên người khí thế đột nhiên tuôn ra, trong tay không biết khi nào xuất hiện một thanh kiếm sắc bén ra sức đâm về phía Lâm Nhược Bạch.
Vân Lạc Phong hơi hơi nheo mắt lại, nguy hiểm từ đáy mắt chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng mà, nàng cũng không có bất kỳ động tác gì, ngược lại là lẳng lặng đứng ở bên cạnh Lâm Nhược Bạch quan sát.
Nàng cũng muốn biết, thực lưc chân chính của Lâm Nhược Bạch là như thế nào!
“Dừng tay!”
Vốn Tiêu Ngọc Thanh đang ở bên cạnh trầm mặc không nói, vừa thấy tình cảnh trước mắt, dung nhan tuần mỹ chỉ một thoáng biến đổi, thân hình chợt lóe liền xuất hiện ở bên cạnh Lăng Dao, gắt gao đè lại bả vai nàng.
“Lăng Dao, ngươi đi qua đây.”
Giọng nói của hắn trong veo mà lạnh nhạt, lại làm cho lữa giận trong lòng Lăng Dao càng sâu.
Nhất định là Ngọc Thanh ca ca coi trọng hai nữ nhân này! Cho nên mới ngăn cản mình! Nàng tuyệt đồi sẽ không nhường Ngọc Thanh ca ca cho bất kỳ kẻ nào!
“Ngọc Thanh ca ca, huynh buông muội ra, muội muốn giáo huấn hai nữ nhân này!”
Nữ nhân đang ghen ghét luôn điên cuồng, ngay cả những vết thương nàng đã chịu khi ở Long Nguyên Quốc nàng cũng đã quên mất, chỉ nghĩ đến việc giết hai người kia! Đặc biệt là Vân Lạc Phong, dựa vào nhan sắc kia muốn quyến rũ Ngọc Thanh ca ca, nàng nhất định không thể tha thứ được.
Vân Lạc Phong thật tiếc hận lắc đầu, lúc đầu nàng còn nghĩ muốn dùng mấy người này để thử thực lực của Tiểu Bạch một chút, không nghĩ tới lại bị Tiêu Ngọc Thanh ngăn cản…
“Xin lỗi.”
Đôi mắt Tiêu Ngọc Thanh trầm xuống, lạnh giọng nói.
Tuy rằng hắn muốn mượn tay Vân Lạc Phong giải quyết cái phiền toái này, nhưng mà nếu Lăng Dao thật sự động thủ với các nàng, hậu quả sẽ náo loạn đến mức không thể vãn hồi, có lẽ sẽ còn liên lụy đến Tiêu gia.
“Ngọc Thanh ca ca, là hai nữ nhân này đánh ta!” Thân mình Lăng Dao run rẩy, phẫn nộ trừng mắt nhìn hai người Vân Lạc Phong và Lâm Nhược Bạch.
Rõ ràng là các nàng sai, vì sao Ngọc Thanh ca ca lại muốn nàng xin lỗi?
Nàng tuyệt đối sẽ không cúi đầu với hai nữ nhân này!
Khuôn mặt đáng yêu của Lâm Nhược Bạch nhăn lại, không tức giận nói với Tiêu Ngọc Thanh: “Ngươi tránh ra cho ta, ta muốn giáo huấn nữ nhân này, xem nàng về sau còn dám mắng sư phụ ta hay không!”
“Nha đầu thúi, chỉ bằng tí thực lực này của ngươi, một bàn tay của bổn tiểu thư đã có thể P0'p ૮ɦếƭ ngươi!” Lăng Dao nghiến răng nghiến lợi, trên đời này, chỉ có nàng khinh thường người khác, người khác tuyệt đối không thể xem thường nàng!
Tiêu Ngọc Thanh nhíu mày, ánh mắt thanh lãnh nhìn hai người Vân Lạc Phong và Lâm Nhược Bạch: “Ta thay nàng xin lỗi các ngươi, chuyện hôm nay bỏ qua như vậy thôi.”
“Ngọc Thanh ca ca!” Lăng Dao hung hăng dậm chân nhưng mà bả vai của nàng bị Tiêu Ngọc Thanh mạnh mẽ đè lại, không thể động đậy, chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn hận gắt gao nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong: “Tiện nữ nhân, đừng cho là ta không biết ngươi muốn quyến rũ Ngọc Thanh ca ca, chỉ bằng mặt hàng như ngươi thế này, tuyệt đối không vào được cửa lớn Tiêu gia! Ngươi đừng si tâm vọng tưởng, ta sẽ nhanh chóng đính thân với Ngọc Thanh ca ca, cho dù ngươi muốn dây dưa không dứt với Ngọc Thanh ca ca, bất quá cũng chỉ là tiểu thiếp mà thôi.”
Huống chi, lấy thân phận của nàng, tiểu thiếp Tiêu gia nàng cũng không xứng!
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, đôi mắt đen nhánh chậm rãi lướt qua Lăng Dao rồi nhìn về phía sau lưng của nàng.
Giờ phútnày, ánh mắt của thiếu nữ trở nên bình thản, lộ ra hơi thở tà mị.
“Xin lỗi, ta đã có nam nhân.”
Lăng Dao trào phúng cười, trong mắt là sự khinh miệt: “Ngươi đã có nam nhân? Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng những lời này của ngươi? Chỉ vì ngươi muốn quyến rũ Ngọc Thanh ca ca nhưng bị ta bắt tại trận cho nên tìm cớ thôi! Ta còn không ngu xuẩn đến trình độ tin tưởng lời ngươi nói.”
Có lẽ do tâm tình không tồi, lúc này Vân Lạc Phong vẫn chưa ra tay giáo huấn Lăng Dao, dung nhan tuyệt mỹ của nàng mỉm cười tà khí, đôi mắt đen như màn đêm phát ra ánh sáng lấp lánh.
“Nam nhân của ta ở sau lưng của ngươi, không tin, ngươi có thể nhìn xem.”
Lăng Dao sửng sốt một chút, đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc, chẳng lẽ nữ nhân này thật sự đã có nam nhân?
Nghĩ đến đây, nàng không tự chủ được quay đầu lại, đôi mắt đẹp nhìn về phía nam tử đứng trước cửa tửu lầu…
Thật sự nàng muốn nhìn xem, là ai có dũng khí lớn như vậy, ngay cả loại nữ nhân phóng đãng không kềm chế được như thế này cũng muốn? Huống chi, nữ nhân này ngay trước mặt hắn quyến rũ Ngọc Thanh ca ca, tất nhiên sau khi thành thân sẽ hồng hạnh vượt tường!
Nhưng mà sau khi Lăng Dao nhìn thấy nam tử phía sau, sắc mặt của nàng bỗng nhiên cứng đờ, không dám tin tưởng sợ hãi kêu một tiếng: “Là ngươi!”
Nam nhân giống như không nghe thấy lời nàng nói, chậm rãi đi thẳng đến chỗ thiếu nữ bạch y đang đứng trong đại sảnh, mặt than của hắn gống như khẽ nứt ra, mỉm cười nhợt nhạt.
“Nàng đã đến.”
Ba chữ đơn giản nói hết vô tận tương tư trong lòng hắn, cũng giống như có một bàn tay khẽ vuốt ve trái tim Vân Lạc Phong.
“Ta tới tìm ngươi.”
Thiếu nữ nhếch môi cười nhạt, đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn nam tử đứng bên cạnh nàng, trong mắt nàng chứa ánh sáng tà khí: “Cũng thuận tiện xem thử ngươi có thông đồng với nữ nhân khác hay không?”
Ánh mắt Vân Tiêu vẫn nghiêm túc, không chớp mắt nhìn Vân Lạc Phong: “Ta chỉ nhìn nàng.”
Trên đời này, ngoại trừ nàng, ở trong mắt hắn nữ nhân khác đều như một đống xương trắng, có gì đẹp?
Nghĩ đến đây, nam nhân dừng một chút, lại tiếp tục nói một câu: “Cả đời này, ta nhìn nàng cũng không đủ, vì sao phải lãng phí thời gian vì những người khác?”
Đây là lời yêu thương tốt nhất Vân Lạc Phong từng nghe.
Cả đời hắn, thời gian nhìn nàng cũng không đủ, làm sao lại lãng phí thời gian quý giá như thế vì những nữ nhân khác?
Vân Lạc Phong hơi nheo mắt lại, nụ cười trên môi dần dần lộ ra sự nguy hiểm: “Những lời này là ai dạy ngươi?”
“Không ai dạy ta.”
Thật sự không có người dạy hắn nói những lời yêu thương đó, hắn chỉ nói ra những lời trong lòng muốn nói mà thôi.
“Xem ra nửa năm nay, sự dạy dỗ của ta với ngươi rất hiệu quả, ngươi đã thông suốt.” Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, trên mặt đều là ý cười: “Về sau, ta không cần dạy dỗ ngươi nữa.”
Vân Tiêu nhăn mày kiếm lại: “Không đủ.”
“Vì sao?”
“Bởi vì… Ta tưởng bị nàng dạy dỗ.”
Những lời này, nếu đổi người nói, Vân Lạc Phong còn có thể xem như đang đùa giỡn nàng, nhưng nếu từ trong miệng Vân Tiêu nói ra, lại trở thành nghiêm túc, làm nàng không có cách nào liên tưởng đến phương diện kia.
Lâm Nhược Bạch chớp mắt, nhìn Vân Lạc Phong, lại nam tử lãnh khốc trước mặt, đáy mắt thoáng qua sự H**g phấn.
Có gian - tình!
Sư phụ và người nam nhân này tuyệt đối có gian - tình!
Nhưng mà nam nhân này đẹp hơn Tiêu Ngọc Thanh nhiều, có tư cách xứng đôi với sư phụ ưu tú của nhà nàng.
Lâm Nhược Bạch càng nghĩ càng H**g phấn, hạt giống bát quái trong lòng nàng dần dần nẩy mầm, lớn lên…
Đáng tiếc, không đợi Lâm Nhược Bạch bát quái một chút, bên cạnh đã truyền đến giọng nói mất hứng.
“Lúc trước ở Long Nguyên Quốc ngươi xuống tay với ta và Tiêu Kính, căn bản không phải nhìn chúng ta không vừa mắt, mà là vì phế vật này phải không?” Lăng Dao phẫn nộ chỉ Vân Tiêu, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Không nghĩ tới ngày đó bọn họ phải chịu thương tổn, đều vì phế vật này!
“Giờ ngươi mới biết?” Vân Lạc Phong liếc Lăng Dao, nhếch khóe môi, nói: “Trên đời này, không có hận thù nào vô duyên vô cớ, buồn cười các ngươi lại thật sự cho rằng chỉ vì ta nhìn các ngươi không vừa mắt! Ta bất quá chỉ trút giận cho nam nhân của ta mà thôi!”
“Ngươi…” Lăng Dao phẫn nộ trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong: “Ngươi thật đúng là đắm mình trong trụy lạc, lại trở thành một cặp với phế vật này! Ta nói cho ngươi biết, ngươi chỉ nhặt lại rác rưởi ta không cần mà thôi.”
Trong khoảng thời gian này, Lăng Dao phải kìm nén nhiều, tự nhiên lúc này muốn phát tiết phẫn nộ trong lòng ra.
Mà nàng thấy người có tính cách cao ngạo như Vân Lạc Phong tuyệt đối khinh thường nhặt rác rưởi của người khác!
“Rác rưởi với ngươi nhưng lại là chí bảo trong lòng ta.” Ánh mắt của Vân Lạc Phong thâm trầm đáng sợ giống như đêm tối: “Hơn nữa, rồi sẽ có một ngày ngươi sẽ hối hận vì quyết định của chính mình.”
Thực lực của Vân Tiêu không có ai rõ ràng hơn Vân Lạc Phong! Cho nên, nàng mới có thể chắc chắn như thế, một ngày nào đó, Lăng Dao sẽ vì chuyện này hối hận cả đời!
“Hối hận?” Lăng Dao cười lạnh, mở miệng châm chọc: “Ngươi còn chưa biết sao? Nam nhân của ngươi không phải cái thứ gì tốt, hắn dây dưa không thôi với ta, ngay cả việc đính thân cũng không chịu lui, một hai phải lấy ta làm thê tử, cho nên hắn ở bên cạnh ngươi có lẽ cũng chỉ giỡn chơi thôi, loại nam nhân bởi vì thấy ta có thân phận cao quý nên dây dưa không dứt giống hắn, sẽ thật tình với ngươi?”
Đặc biệt đối với loại nam nhân này, nàng tuyệt đối sẽ không hối hận!
Từ lúc đầu nam nhân luôn làm lơ Lăng Dao nghe thấy chuyện nàng tự cho là đúng, cuối cũng cũng chuyển ánh mắt sang người nàng.
Nhưng một cái liếc mắt này lại làm thân mình Lăng Dao chấn động, trái tim giống như bị một bàn tay bắt lấy, một cảm giác hít thở không thông thình lình xuất hiện làm nàng cảm thấy vạn phần sợ hãi.
“Vân Tiêu.”
Bàn tay của Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nắm lấy tay Vân Tiêu, đôi mắt trầm xuống, dùng giọng nói chỉ có hai người mới có thể nghe được, nói: “Thực lực của ngươi tạm thời không thể bại lộ, cho nên chuyện này để ta xử lý.”
Dựa vào chuyện lúc trước Tần Nguyên đã nói với nàng, rõ ràng trong tay Tiêu gia có vật gì đó đủ uy hiếp đến tánh mạng của Vân Tiêu, nếu lúc này hắn bại lộ thực lực, khẳng định Tiêu gia sẽ dây dưa không thôi với hắn.
Mà với tính tình của Vân Tiêu sẽ không có khả năng lại trở về Tiêu gia, lúc đó nhất định sẽ mang đến nguy hiểm cho hắn.
Đây là chuyện dù như thế nào đi nữa, nàng cũng không muốn nhìn thấy.
“Nàng vu hãm ta.”
Vân Tiêu thu hồi sát khí trên người, đôi môi đỏ yêu dị nhếch lên, trong đôi mắt đựng đầy sự lãnh khốc.
Vừa rồi, hắn thật sự động sát tâm.
Lúc trước khi Vân Lạc Phong chưa tới, hắn có thể bỏ qua cho mọi người!
Nhưng hắn không cho phép Vân Lạc Phong chịu đựng một chút nhục nhã nào! Cho dù liều mạng bại lộ thực lực, hắn cũng muốn bảo hộ nàng.
“Ta tin tưởng ngươi.”
Ta tin tưởng ngươi…
Giọng nói êm tai của thiếu nữ làm trong lòng Vân Tiêu rung động, sự lãnh khốc trong đôi mắt thâm trầm kia cũng dần dần tan đi, đôi mắt nhìn chăm chú thiếu nữ bên cạnh thật sâu.
Hắn nhếch khóe môi, mỉm cười.
Mặc dù có một ngày, người trên khắp đại lục đều không tin hắn chỉ cần nàng tin hắn là đủ rồi!
“Ngươi đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích.” Vân Lạc Phong nhẹ nhàng ôm Vân Tiêu, rồi xoay người chậm rãi đi đến chỗ Lăng Dao, chân mày khẽ nhướng: “Lúc nãy ngươi nói ai là phế vật?”
Lăng Dao sợ tới mức lui về phía sau vài bước: “Ngươi lại muốn làm gì?”
“Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, lúc nãy ngươi nói ai là phế vật?” Vân Lạc Phong hơi nâng cằm, từ trên cao nhìn xuống Lăng Dao.
Lăng Dao rõ ràng bị Vân Lạc Phong dọa sợ, cầu cứu nhìn Tiêu Ngọc Thanh đứng bên cạnh, trong lòng nàng thập phần hối hận, sớm biết gặp phải nữ nhân này nên dẫn theo hộ vệ Lăng gia.
Lúc này trong đại sảnh, những thực khách đang dùng cơm cũng dừng động tác, ánh mắt tò mò không ngừng liếc về phía đám người Vân Lạc Phong, nhỏ giọng nghị luận thành tiếng.
“Nữ tử này là nữ nhân của phế vật Tiêu gia? Không nghĩ tới vận khí của phế vật Tiêu gia này tốt như thế, có thể có được một thiếu nữ diện mạo tuyệt mỹ như vậy.”
“Ngươi nhưng đừng xem thường phế vật Tiêu gia này, tuy rằng hắn không có thực lực, nhưng mà diện mạo lại là cực phẩm, nếu ngươi có thể lơn lên với bộ dáng này, cũng sẽ có nữ nhân cho không đi tới.”
“Ai, ông trời thật đúng là công bằng, cho hắn một cái dung nhan hoàn mỹ, lại thu thiên phú của hắn, bất quá, đây đều là do mẫu thân của phế vật này tạo nghiệt, nghe nói, mẫu thân của phế vật Tiêu gia lúc ấy vì muốn có được Tiêu Thần, uy hiếp Lâm Duyệt rời khỏi hắn, bởi vậy, nàng làm sai nên báo ứng báo danh trên đầu nhi tử của nàng.”
Cho dù những người đó cố hết sức hạ thấp giọng nói, nhưng thính giác của Vân Lạc Phong nhạy bén đến mức nào chứ? Không ít chữ trong mấy câu đối thoại ấy đã lọt vào tai nàng...
Nàng cong lưng, nhặt một cây đũa dưới đất lên, ngay sau đó ném về phía người bị kìm hãm ở đằng sau, một tiếng vút vang lên, trong nháy mắt cây đũa đã quẹt trúng gáy của nam nhân trẻ tuổi hãm hại mẫu thân Vân Tiêu rồi lập tức cắm thẳng vào vách tường.
Vách tường vốn cứng chắc bỗng giống như bong bóng bị đâm thủng, chỉ để lại một lỗ đen, chiếc đũa kia đã cắm vào tường rất sâu.
Nam nhân trẻ tuổi trợn tròn mắt, hắn quẹt tay lên cần cổ ẩm ướt của mình, vừa nhìn xuống tay đã phát hiện cổ mình thấm đầy máu đỏ, hắn sợ tới mức hét lớn: "Máu, máu!"
Suýt chút nữa hắn đã hôn mê bất tỉnh, may mà bên cạnh có người chạy nhanh tới đỡ lấy hắn, hắn mới có thể đứng vững, nhưng bất cứ ai cũng có thể tưởng tượng được sự sợ hãi trong lòng hắn.
Suýt chút nữa thôi...
Nếu chiếc đũa ấy nghiêng qua bên cạnh một chút, nói không chừng hắn đã bị nó xuyên thẳng vào cổ, đi đời nhà ma.
“Đây là lời cảnh cáo.” Ánh mắt Vân Lạc Phong mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ: "Nếu ta còn nghe thấy người nào dám vũ nhục mẫu thân hắn, ta lập tức khiến máu ngươi bắn tung tóe ngay tại đây!"
Giọng nói thiếu nữ mang theo sự tùy ý, mặt mày tràn đầy vẻ lạnh lùng cao ngạo.
Tiêu Ngọc Thanh khẽ nhíu mày, ánh mắt thanh lãnh liếc nhìn nam nhân lãnh khốc mặc hắc y, trong lòng hắn bỗng nảy sinh cảm giác ghen ghét.
Nam nhân này rõ ràng là phế vật nhưng lại có một nữ nhân nguyện ý vì hắn mà tức giận! Càng không tiếc tay làm Tứ Phương thành đẫm máu!
Mà Tiêu Ngọc Thanh……
Chưa từng có người nào nguyện ý vì hắn mà làm đến mức này.
Ngay cả phụ thân hắn...
Nếu không nhờ hắn có thiên phú siêu phàm, có lẽ địa vị của hắn và Vân Tiêu tại Tiêu gia chẳng hề khác nhau! Gia tộc thế lực như thế này, sao có thể vì hắn mà tổn hại đến ích lợi của mình chứ?
Khắp tửu lầu đại sảnh bỗng trở lại vẻ yên lặng trong nháy mắt, mọi người hít thở nhưng cũng không dám thở mạnh, dùng ánh mắt sợ sệt nhìn về phía thiếu nữ tuyệt mỹ tà mị mặc bạch y.
“Bây giờ sẽ tới lượt ngươi." Khóe mắt Vân Lạc Phong hàm chứa ý cười, nàng chuyển tầm mắt sang Lăng Dao đang đứng trước mặt mình: "Những năm gần đây, các ngươi đã chửi bới Vân Tiêu như thế nào?"
“Không!”
Có lẽ hành động vừa rồi của Vân Lạc Phong đã khiến Lăng Dao bị chấn động, sự sợ hãi nơi đáy mắt nàng ta càng sâu, đôi tay càng bấu chặt lấy Tiêu Ngọc Thanh: "Ngọc Thanh ca ca, cứu muội!"
Tiêu Ngọc Thanh càng nhíu mày chặt hơn, hắn giơ tay, chậm rãi đẩy tay Lăng Dao ra, cất giọng thanh lãnh vô tình: "Ta đã sớm nói muội đừng gây chuyện, bây giờ tự muội gây ra, tự muội giải quyết."
Tiếng nói tuyệt tình của nam nhân khiến cõi lòng Lăng Dao trở nên vô cùng lạnh băng, tựa như có một luồng khí lạnh luồn từ lòng bàn chân vào trong tim nàng ta, lạnh tới mức khiến nàng ta thở hắt ra.
Rầm!
Vân Lạc Phong đá một cước khiến thân mình Lăng Dao bay thẳng ra ngoài, rồi sau đó, trước khi Lăng Dao tiếp đất, nàng lại dùng tốc độ cực nhanh lắc lư thân mình tới trước mặt nàng ta, đầu gối đá thật mạnh vào eo nàng ta như đá cầu, khiến nàng ta không ngừng bay lên hạ xuống giữa không trung.
Nghĩ đến nỗi nhục nhã mà mấy năm nay Vân Tiêu phải chịu, trong lòng Vân Lạc Phong liền nổi giận, bây giờ nàng đang phát tiết cơn giận đó lên đầu Lăng Dao.
Ai bảo Lăng Dao này dám đâm đầu vào nàng lần thứ hai?
Cuối cùng nàng đá một cước cho nàng ta bay ra ngoài, thân mình Lăng Dao ngã mạnh xuống đất, nàng nhấc chân giẫm lên nàng ta, nhìn từ trên cao xuống rồi nói: "Lăng Dao, có phải ngươi đã quên rằng trước đó ta bắt ngươi uống một viên thuốc không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc