Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 70

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Lâm Duyệt lắc đầu một cái, sắc mặt của nàng hơi tái nhợt.
Người này chỉ là một phế vật mà thôi, tại sao mình lại phải sợ một phế vật cơ chứ? Chỉ bằng hắn, lấy năng lực ở đâu mà uy hiếp mình?
Nghĩ tới đây, thần sắc lâm Duyệt từ từ khôi phục, giễu cợt nói: "Ta không có chuyện gì, chỉ là có chút mệt mỏi, muons đi về nghỉ ngơi."
Nhìn ánh mắt Lâm Duyệt hơi mệt mỏi, Tiêu Thần có chút đau lòng, hắn ôm thật chặt thân thể xinh đẹp mềm mại của nàng, nói: "Ta biết ngươi không muốn nhìn thấy phế vậy này, chỉ là phụ thân gọi hắn trở lại toàn là vì Ngọc Thanh, trước tiên nàng phải kiên nhẫn lại đã, chờ đến sau làm xong chuyện, lại trục xuất hắn ra khỏi Tiêu gia."
Ở trong mắt Tiêu Thần, thân thể Lâm Duyệt sở dĩ khó chịu hoàn toàn là bởi vì gặp được cái phế vật này! Hơn nữa phế vật này còn vô liêm sỉ như thế không tha cho nữ nhi Lăng gia, vì vậy mới làm cho Lâm Duyệt tức giận công tâm.
Lâm Duyệt mím thật chặt đôi môi đỏ mọng, con ngươi âm độc đảo qua đảo lại trên người Vân Tiêu, rồi sau đó, nàng dưới sự nâng đỡ của Tiêu Thần chậm rãi đi ra khỏi đại sảnh...
Tiêu Lâm nghiêm nghị ngồi ở trên cao, cũng không ngăn cản Tiêu Thần và Lâm Duyệt rời đi, đôi mắt hắn uy nghiêm ***, lạnh lùng nhìn nam tử lãnh khốc từ đầu đến cuối đều chỉ có một biểu tình vô cảm: "Ngươi cũng đi xuống đi, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép tiếp xúc với Lăng Dao!"
Nghe vậy, Vân Tiêu lập tức xoay người, đi ra ngoài đại sảnh, từ đầu đến cuối hắn cũng không trả lời một câu với Tiêu Lâm, phảng phất như không nghe thấy giọng nói của hắn.
Mà loại thái độ trầm mặc này của hắn, làm Tiêu Lâm tức giận đến sắc mặt tái xanh, ầm một chưởng đánh vào trên bàn, sẵng giọng nói: "Thật đúng là nhi tử do phụ nữ nông thôn sinh ra, một chút việc cũng không hiểu! Đúng là không có gia giáo! May mắn Tiêu gia ta còn có một Tiêu Ngọc Thanh, nếu không, chắc chắn là đời trước ta tạo nghiệt gì mới gặp phải kết cục đoạn tử tuyệt tôn như vậy."
Nếu như không có Tiêu Ngọc Thanh, huyết mạch dòng chính Tiêu gia chỉ có một người là Vân Tiêu, như thế thì khác gì so với đoạn tử tuyệt tôn?
Cũng may, chắc chắn là kiếp trước hắn làm thiên đại việc thiện gì đó, ông trời mới có thể ban cho hắn một tôn tử Tiêu Ngọc Thanh ưu tú như vậy.
Nghĩ đến tôn tử của mình, sắc mặt Tiêu Lâm ngược lại không khó coi như lúc đầu, chỉ là trên trán của hắn vẫn như cũ nhíu chặt mày, đáy mắt mang theo một tia ưu sầu.
"Rất nhanh sẽ đến ngày thừa kế vị trí gia chủ, cũng không biết đứa bé Ngọc Thanh kia đi đến chỗ nào, lâu như vậy mà vẫn chưa trở về..."
...
Linh Vực, không giống như Long Nguyên quốc chỗ Vân lạc Phong ở, mặc dù ở đây cũng thuộc mảnh đại lục này nhưng lại tự tạo thành một không gian, nếu muốn đi vào Linh Vực này, trừ phi là có người mang theo, nếu không ngoại nhân cực kỳ khó khăn để đi vào trong không gian này.
Giờ phút này, cách Linh Vực không xa trên chỗ dãy núi bị mây bao phủ, ánh trăng xuyên thấu qua từng tán cây chiếu xuống, rơi vào trên người thiếu nữ đang nhắm mắt khoanh chân ngồi trên cây đại thụ.
Thiếu nữ nhẹ nhắm mắt lại, tĩnh tọa bất động, tay áo nàng ở trong gió nhẹ chậm rãi lay động, có một cảm giác đẹp không nói nên lời.
Vậy mà, không có bất kỳ người nào biết, dù là người thiếu nữ này đang ngồi tu luyện nhưng ý thức của nàng đã lặng lẽ tiến vào trong không gian thần điển.
Không gian thần điển bất đồng với ngoại giới dù là ngày hay đêm thì đều là ban ngày, ánh sáng luôn bao phủ khắp cả không gian, giống như ánh mặt trời chiếu xuống.
"Tiểu Mạch, ngươi có biện pháp gì để ta đi vào được trong Linh Vực hay không?" Thân thể Vân lạc Phong lười biếng tựa vào trên thân cây trà, nhíu mi nhìn về phía bé trai đang chu cái miệng nhỏ nhắn đứng trong góc.
Trên mặt bé trai phân điêu ngọc mày tràn đầy vẻ tủi thân, con ngươi buồn bã liếc nhìn Vân Lạc Phong: "Chủ nhân, người đã lâu như vậy không đến thần điển không gian? Chuyện đầu tiên là hỏi ta là về Linh Vực, ta cũng đã rời mảnh đại lục này lâu như vậy, thì làm sao có thể biết những chuyện này?"
Ngón tay Vân Lạc Phong nhẹ nhàng vuốt cằm, trầm ngâm hồi lâu, trong mắt nàng xẹt qua một tia ánh sáng.
"Xem ra, nếu như muốn đi vào Linh Vực nhất định là cần phải có người Linh Vực mang vào!"
Sớm biết như vậy, lúc đầu nàng nên giành lại ngọc bội thông hành trên người Tiêu gia.
"Chi chi!"
Nhưng vào lúc này. trong đầu Vân Lạc Phong bỗng truyền đến tiếng kêu của Trà Sữa, thần sắc nàng lạnh lẽo: "Tiểu Mạch, ta muốn rời khỏi đây."
Vừa dứt lời, nàng cũng cảm giác được có một lực hút từ trên trời giáng xuống, hút ý thức của nàng ra khỏi không gian thần điển.
chờ sau khi nàng mở mắt ra, bỗng nhiên, một khuôn mặt già nua xuất hiện trước mặt nàng, làm nàng sợ hết hồn.
Lão đầu trước mắt có dáng dấp tương đối thấp bé, khuôn mặt cười híp mắt thoạt nhìn hơi bỉ ổi, một bộ bạch y mặc ở trên người của hắn không có chút hơi thở tiên phong đạo cốt nào, một đầu tóc trắng ở trong đêm tối nhìn rất là lóng lánh.
"Tiểu nha đầu, chúng ta lại gặp mặt."
Tiểu lão đầu cười híp mắt nhìn Vân Lạc Phong chào hỏi: "Không nghĩ đến chúng hữu duyên như thế, lại gặp mặt ở chỗ này."
Sau khi nhì thấy tiểu lão đầu, Vân Lạc Phong mới nhận ra thân phận của hắn.
Hắn rõ ràng chính là lão đầu lúc trước ở quán trà nổi lên tranh cãi với Mộ Vô Sâm, vốn là hắn nói ngày hôm sau đến phủ mua linh trà, ai biết suốt đêm chạy đến rồi vội vã cầm linh trà rời đi, dường như là hắn đang né tránh người mào đó.
"Tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Vân Lạc Phong khẽ cau mày, hỏi.
Tiểu lão đầu ha hả cười: "Nơi này là đường thông đi đến Linh Vực, ta tới nơi này tất nhiên là vì đến Linh Vực rồi, tiểu nha đầu, không biết ngươi có hứng thú đi với ta đến Linh Vực xem một chút hay không?"
Vân Lạc Phong cẩn thận nhìn tiểu lão đầu trước mặt đang mời nàng, không biết có phải do ảo giác của nàng hay không, nàng tổng cảm thấy giống như là lão đầu này biết chuyện nàng muốn đi Linh Vực...
Tiểu lão đầu liếc nhìn liền biết ý nghĩ trong lòng Vân Lạc Phong, bĩu môi: "Như mới vừa rồi ta đã nói, nơi này là đường đến đến Linh Vực, ngươi lại ở chỗ này khẳng định cũng là vì đến Linh Vực, nhưng mà, nếu như muốn vào Linh Vực thì nhất định phải có người Linh Vực mang vào hoặc là có lệnh bài thông hành, mà ngươi lại dừng lại ở đây, đoán chừng là bị cản lại rồi."
"Ngươi đến Linh Vực làm gì?" Vân lạc Phong mím mím môi, con ngươi đen nhánh thẳng tắp nhìn chằm chằm tiểu lão đầu, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên một tia vui vẻ.
"Đương nhiên là chữa bệnh!"
Vừa nói đến chuyện mà mình am hiểu, tiểu lão đầu liền ưỡn cao ***, trên khuôn mặt già nua tràn đầy đắc ý.
"Tiểu nha đầu, nếu như ngươi có hứng thú với y thuật, lão phu có thể dạy ngươi, không thu học phí, có phải lão phu đây rất tốt bụng hay không?"
"À," Vân Lạc Phong sờ sờ cánh mũi, "Không có hứng thú."
Nàng không có hứng thú học y thuật với lão đầu này, bởi vì trong tay nàng đã có quyển sách thuốc tốt nhất rồi! Có y học thần điển ở đây, y thuật của những người khác làm sao có thể so sánh được chứ?
Nụ cười của tiếu lão đầu chợt cứng đờ, hung hăng trợn mắt nhìn Vân Lạc Phong: "Ngươi nha đầu này, có biết bao nhiêu là người cầu ta học y ngươi có biết hay không? Ngươi lại còn từ chối! Nếu không phải là lão phu nhìn ngươi tương đối hợp ý, còn lười phải dạy ngươi."
Liếc nhìn bộ dáng lão đầu tức giận đến thiếu chút nữa thì giơ chân lên, Vân Lạc Phong tùy ý qua loa một câu: "Chờ ta có hứng thú, ta sẽ học tập y thật với ngươi."
Chờ nàng có hứng thú?
Tiểu lão đầu chợt liếc mắt, chờ nàng thấy hứng thú thì phải chờ đến bao giờ?
Nhưng mà, hắn thật vất vả mới gặp được một nha đầu thú vị như thế, cũng không dám nổi giận hù dọa nàng đi mất, nếu không, hắn lại ở đâu tìm ra một nha đầu khiến hắn cảm thấy thú vị như vậy được?
“Tiểu nha đầu, ngày nào đó nếu cháu muốn học y, nhất định phải tới tìm ta, lúc nào ta cũng có thể dạy cháu y thuật.”
Tiểu lão đầu cười tủm tỉm, ông nhìn nhìn sắc trời, do dự nói: “Hiện tại không còn sớm, nếu cháu muốn đi linh vực, vậy theo ta đi đi.”
Ánh mắt Vân Lạc Phong lóe sáng, nàng không nghĩ tới mình lại may mắn như thế, mới vừa rồi còn vì nghĩ biện pháp tiến vào linh vực mà ưu sầu, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có người tự động đưa tới cửa……
Bên trong Vân lĩnh, một tòa thành sừng sững tại đây, hai thị vệ mặc giáp sắt đứng hai bên cửa giống như tượng điêu khắc gió thổi bất động.
“Đứng lại!”
Hai gã thị vệ nhìn thấy tiểu lão đầu và Vân Lạc Phong chậm rãi mà đến, lập tức chắn ở trước mặt bọn h, lạnh lùng nói: “Thỉnh đưa ra lệnh thông hành.”
Tiểu lão đầu thong thả đưa tay vào vạt áo, nhưng tay ông tìm ở vạt áo nửa ngày cũng không có móc ra được thứ gì.
“Ngươi rốt cuộc có lệnh thông hành hay không?” Hai gã thị vệ nhìn thấy bộ dáng của lão giả, tức khắc có chút không kiên nhẫn, giọng điệu cũng không tốt.
Biểu tình kia giống như là đang nói nếu không có lệnh thông hành thì mau cút đi, đừng làm trở ngại bọn họ thi hành công vụ.
“Kỳ quái, lệnh bài của ta đâu rồi?” Thần sắc lão nhân có chút nôn nóng, “Ta rõ ràng mang ở trên người, lại vì sao tìm không thấy? Chẳng lẽ trên đường không cẩn thận bị ta đánh mất rồi?”
Thật là mất hết mặt mũi rồi!
Nghĩ đến Vân Lạc Phong đứng ở bên cạnh mình, sắc mặt lão nhân đỏ lên, biểu tình cũng có chút ngượng ngùng.
“Hừ!” Thị vệ trào phúng cong cong khóe môi, “Loại người muốn lẫn vào linh vực giống ngươi ta đã thấy quá nhiều, đừng tưởng rằng ngươi tìm cái cớ này ta liền cho ngươi đi vào, ta nói cho ngươi biết, không có lệnh thông hành, bất luận kẻ nào cũng không được bước vào linh vực một bước!”
Thông qua cánh cửa này là có thể tới linh vực, mà bởi vì trong linh vực có được vô số trân tài dị bảo, vì vậy xác thật có rất nhiều người muốn lẫn vào linh vực này!
Chỉ là đáng tiếc, người không có lệnh thông hành là không thể tiến vào linh vực này một bước!
Tiểu lão đầu gắt gao cau mày, sắc mặt có chút khó coi, rốt cuộc dựa vào địa vị của ông ở đại lục còn chưa từng bị người châm chọc như vậy!
“Các ngươi có biết ta là ai hay không?” Tiểu lão đầu tức giận hừ một tiếng, “Ta được người linh vực các ngươi mời đến chữa bệnh, nếu trì hoãn ngươi có chịu trách nhiệm nổi không? Huống chi, ta không phải không có lệnh thông hành, chỉ là đột nhiên tìm không thấy mà thôi.”
Những năm gần đây, ông đến nơi nào mà không được đối xử tất cung tất kính đâu? Loại chặn trước cửa này vẫn là lần đầu tiên gặp! Nếu không phải sợ dọa đến Vân Lạc Phong, ông đã sớm ra tay với đám ngu xuẩn có mắt không thấy Thái Sơn này!
“Ta mặc kệ ngươi là ai, không có lệnh thông hành, ai cũng không được phép tiến vào linh vực một bước!”
Thị vệ cao ngạo nâng lên cằm, ánh mắt khinh miệt, nghiễm nhiên không có để tiểu lão đầu này vào mắt.
Đang lúc tiểu lão đầu muốn tức giận thì sau lưng truyền đến một trận vó ngựa, hướng về phía cửa linh vực mà đến.
Ông nhíu mày nhìn một đám người đạp bụi đất mà đến, thực mau liền chuyển ánh mắt qua……
Trong những người đó, dẫn đầu chính là một nam tử trẻ tuổi mặt mày anh tuấn, ngũ quan của hắn rất là tinh xảo, tựa như điêu khắc mà thành, mô mỏng khẽ mím mang theo một độ cong thanh lãnh, một đôi mắt lạnh lẽo không hề có độ ấm.
Tuy nói Vân Thanh Nhã cũng là nam tử thanh lãnh nhưng trong sự thanh lãnh của hắn lộ ra ấm áp, không giống người trước mắt, một thân hàn khí nghiêm nghị.
“Tiêu công tử.”
Hai gã thị vệ thấy nam tử trẻ tuổi tiến đến, mắt sáng một chút, cung cung kính kính nói: “Ngài đã trở lại?”
Tiêu Ngọc Thanh gật gật đầu, mặt mày thanh lãnh chậm rãi quét về phía hai gã thị vệ trước đại môn, đạm bạc nói: “Mở cửa.”
“Dạ, Tiêu công tử.”
Thị vệ cung kính lên tiếng, xoay người liền muốn mở ra đại môn.
Nhưng tiểu lão đầu thấy một màn như vậy lập tức châm chọc nói: “Ta còn nhớ rõ vừa rồi người nào đó đã nói mặc kệ người tới là ai đều yêu cầu kiểm tra lệnh thông hành! Hiện tại lời nói đó không còn tác dụng à?”
Sắc mặt thị vệ phát lạnh, hừ lạnh một tiếng: “Lão nhân, ngươi có biết hắn là ai hay không? Vị này chính là công tử Tiêu gia của tam đại gia tộc trong linh vực, hắn trở về nhất định không cần lệnh thông hành đó, ngươi chỉ là một lão nhân làm sao có thể so sánh với hắn? Nếu các ngươi không có lệnh thông hành thì mau cút đi!”
Tiêu gia trong tam đại gia tộc?
Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại con ngươi, một tia sáng nguy hiểm chợt lóe qua đáy mắt.
Nói như thế, Tiêu gia này hẳn là Tiêu gia đã đuổi Vân Tiêu ra khỏi gia tộc! Không nghĩ tới thật đúng là oan gia ngõ hẹp, ở chỗ này gặp người của Tiêu gia!
“Xem ra thật đúng là có chủ nhân như thế nào thì chó như thế đó!” Vân Lạc Phong nhìn nam tử thanh lãnh ngồi ở trên tuấn mã, cười lạnh nói.
Tiểu lão đầu có chút kinh ngạc nhìn Vân
Lạc Phong, không biết vì sao, ông có một loại ảo giác hình như công tử Tiêu gia này có thù oán với nàng.
“Lời này giải thích thế nào?” Tiểu lão đầu cười ha hả hỏi.
Vô luận như thế nào, vào lúc này, ông đều cần phải phối hợp với Vân Lạc Phong! Ai bảo tiểu nha đầu này khiến ông rất vừa lòng?
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn ông một cái, khóe môi gợi lên độ cong tà khí: “Ông nhìn không ra sao? Hai gã thị vệ trấn thủ linh vực này chính là hai con chó Tiêu gia nuôi! Chủ nhân trở về, làm chó đương nhiên phải vì chủ nhân mở cửa.”
Sắc mặt hai gã thị vệ đột nhiên biến đổi, hung tợn trừng Vân Lạc Phong: “Nha đầu thúi, ngươi làm càn! Ta biết thân phận của công tử Tiêu gia dĩ nhiên không cần kiểm tra nữa, nhưng còn mấy người các ngươi đừng cho là ta không biết mục đích các ngươi muốn lẫn vào linh vực là vì những dược liệu trân quý trong linh vực! Nếu các ngươi không muốn ૮ɦếƭ thì mau cút đi cho ta, đừng ép ta ra tay!”
Vân Lạc Phong phảng phất không có nghe thấy hai gã thị vệ nói, mắt đen mỉm cười nhìn về phía Tiêu Ngọc Thanh: “Ta nghe nói đại phu nhân Tiêu gia chỉ là một tiểu thiếp thượng vị mà thôi, mà nhi tử của gia chủ Tiêu gia còn sủng thiếp diệt thê, chuyện này mọi người đều biết, ta thật sự tò mò, vì sao Tiêu gia như vậy còn có thể ở trong linh vực chứ?”
Mẫu thân Lâm Duyệt của Tiêu Ngọc Thanh vốn là hoa khôi trong thanh lâu! Đã sớm cùng Tiêu Thần có quan hệ ám muội, hơn nữa còn sinh hạ Tiêu Ngọc Thanh! Nề hà năm đó Tiêu Thần còn kì vọng vào Vân Tiêu, bởi vậy hắn không có cưới Lâm Duyệt về nhà, còn rất sợ Lâm Duyệt bị khi dễ, vì thế liền nạp bà ta làm ngoại thất!
Ai ngờ, sau đó thiên phú phế vật của Vân Tiêu hoàn toàn hiển lộ ra, Tiêu gia trải qua thương nghị liền đuổi Vân Tiêu ra khỏi gia tộc, mẫu thân của hắn cũng bị liên lụy, bị biếm làm thiếp thị.
Còn Lâm Duyệt thì mang theo Tiêu Ngọc Thanh chiếm cứ Tiêu gia!
Không thể không nói, dù cho Lâm Duyệt thân là đầu bảng trong thanh lâu nhưng thiên phú của bản thân lại không kém, thủ đoạn cũng rất cao, nếu không cũng sẽ không làm Tiêu Thần yêu bà ta nhiều năm như vậy.
Còn vì bảo hộ bà ta mà nạp làm ngoại thất! Nhưng ngay cả như vậy, ở trong cảm nhận của Vân Lạc Phong, Lâm Duyệt cũng chỉ là một cái tiểu thiếp thượng vị!
Ai bảo ngay lúc đó Tiêu Thần đã có thê thất?
Sắc mặt Tiêu Ngọc Thanh trầm trầm, ánh mắt thanh lãnh dần dần nhìn thiếu nữ bạch y phía phía trước, đạm mạc nói: “Mẫu thân của ta không phải thiếp.”
Vốn dĩ Vân Lạc Phong đã chuẩn bị xong để chiến đấu với Tiêu Ngọc Thanh, ai biết hắn chỉ lạnh nhạt nói với Vân Lạc Phong một câu như vậy, tức khắc trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng nhếch lên một nụ cười châm chọc.
"Thiếp chính là thiếp, nàng ta chẳng những ở vị trí tiểu thiếp, còn vọng tưởng muốn gây thương tổn cho con trai trưởng Tiêu gia, để củng cố địa vị của ngươi ở Tiêu gia! Nhưng mà các ngươi không nghĩ đến chính là, loại người vô sỉ như vậy còn có thể trở thành chủ mẫu Tiêu gia! Tiêu gia các ngươi không sợ mất mặt xấu hổ sao?"
Nghe được lời nói này của Vân Lạc Phong, thị vệ Tiêu gia giận tím mặt, rút VK muốn tiến lên giáo huấn nàng, vậy mà, bọn họ mới đi được vài bước, Tiêu Ngọc Thanh đã giơ tay lên ngăn cản bọn thị vệ.
"Ngươi và Tiêu gia ta có thù oán?" Ánh mắt Tiêu Ngọc Thanh trong trẻo lạnh lùng giống như ánh trăng, nhìn vào bản thân mình lại không cảm giác được một chút ấm áp nào, "Hay là nói, ngươi có quan hệ gì với người phụ nhân mà phụ thân ta hạ đường?"
"Xin lỗi, ta chỉ là một người thích bênh vực kẻ yếu mà thôi," Vân LẠc Phong lạnh lùng cười một tiếng, trên khuôn mặt tùy tiện hàm chứa hơi thở khí phách, "Ta không ưa nhìn người Tiêu gia các ngươi ức hiếp kẻ yếu như thế, cho nên ta mới không thể khống chế được ra ngoài bênh vực họ!"
Sắc mặt Tiêu Ngọc Thanh càng thêm lạnh lẽo, con ngươi thanh lãnh lạnh lùng nhìn thẳng Vân Lạc Phong, chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi cũng không biết rõ chuyện mà đã đứng ra bênh vực họ? Đúng là lúc trước mẫu thân ta là ngoại thất của phụ thân ta, nhưng mà, trước đó người đã biết phụ thân ta, cùng yêu thương lẫn nhau, thế nhưng nữ nhân kia lại bắt nha hoàn của mẫu thân ta đi, tính tình mẫu thân ta thiện lương, đối xử với nha hoàn giống như tỷ muội, cho nên vì cứu tính mạng nha hoàn, mẫu thân của ta bị buộc phải cách xa phụ thân ta! Ngươi nói đây đều là lỗi của mẫu thân ta hay sao?"
"Những chuyện này là ngươi đích thân trải qua?" Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc Thanh, trong đôi mắt của nàng chứa ý cười châm chọc.
"Không," Tiêu Ngọc Thanh lắc đầu một cái, "Là mẫu thân nói cho ta biết, huống chi cả Linh Vực đều biết chuyện này! Vậy nên, nếu như ngươi không biết rõ rãng chuyện thật sự thì cũng đừng mở miệng, để tránh dẫn đến tai vạ."
Trong lòng Vân Lạc Phong phát ra một tiếng cười lạnh, nàng không nghĩ tới, mẫu thân Tiêu Ngọc Thanh sẽ vì danh dự bản thân mà đổi trắng thay đen như thế! Đẩy hết tất cả sai lầm lên trên đầu mẫu thân của Vân Tiêu.
Dù sao, so với Tiêu Ngọc Thanh, nàng càng tin tưởng Vân Tiêu hơn.
"Ta thấy ngươi chân chính không biết rõ ràng là ngươi mới đúng," Vân Lạc Phong lười biếng duỗi duỗi thắt lưng, đôi mắt híp lại lộ ra một tia quỷ dị, "Ngươi trở về nói cho mẫu thân của ngươi, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm! Nàng ta đã làm chuyện này, một ngày nào đó cũng sẽ bị phơi bày!"
Thiện lương?
Nếu nữ nhân kia là người thiện lương vậy trên đời này tuyệt đối sẽ không có ác nhân!
Nàng ta là một tiểu thiếp, hại mẫu thân Vân Tiêu thì cũng thôi đi, lại còn ném Vân Tiêu còn nhỏ tuổi vào loại địa phương như Vô Hồi chi sâm! Người có thể làm ra chuyện như vậy, sẽ vì một đứa nha hoàn mà hy sinh hạnh phúc của mình sao?
Đáp án là, không thể nào!
Bây giờ nàng chỉ cần nghĩ đến những thống khổ mà Vân Tiêu đã phải chịu đựng, nàng liền có một loại xúc động muốn tháo đối phương ra thành tám khối!
"Tìm được rồi!"
Đang lúc hai người đang tranh phong, đột nhiên tiểu lão đầu kích động hô lên một tiếng, cười ha hả: "Ha ha ha, ta quên mất trước đây ngọc bài bị ta nhét vào trong đáy giày! Hiện tại rốt cuộc cũng tìm được nó, tiểu tử thúi, còn không mau mở cửa cho lão phu vào!"
Lão đầu đắc ý ngẩng cao đầu, ánh mắt khinh miệt quét mắt nhìn về phía hai thị vệ giữ cửa: "Các ngươi vừa mới nói cái gì hả? Lão phu xâm nhập vào Linh Vực là vì ăn cắp trân tài dị bảo? Ngươi nhanh chóng lại đây trợn to mắt chó của ngươi xem xem đồ vật trong tay lão phu là cái gì đây!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc