Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 68

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Tiêu Kính cũng không còn chỗ nào còn lành lạnh, dung nhan anh tuấn lúc đầu bị đánh sưng thành đầu heo, y phục rách tả tơi, cả người không còn một chỗ nào lành lặn. Mà đôi mắt hắn càng thêm thâm trầm, thâm trầm làm cho trái tim Lăng Dao bỗng nhiên hơi sợ hãi…
“Tiêu Kính…”
Lăng Dao nuốt nước miếng, mở miệng muốn nói cái gì đó lại bị ánh mắt lạnh lẽo của nam nhân kia đánh gãy.
“Không nuốt xuống được cơn tức giận này, vậy ngươi muốn như thế nào? Đừng quên lúc nãy chúng ta đã uống thuốc, nếu không nhẫn nại ai biết sẽ phát sinh chuyện gì?”
Tiêu Kính có chút bực bội, đến tận lúc này hắn cũng không biết đắc tội cái nữ nhân điên kia ở chỗ nào để cho nàng ra tay tàn nhẫn như vậy.
Nói xong những lời này, hắn lại trầm mặc nửa ngày, nhíu chặt mày nói: “Bây giờ chúng ta về Tiêu gia trước.”
Lăng Dao vẫn vô cùng không cam lòng, cả hai mắt đều bừng bừng lửa giận: “Chúng ta tới nơi này vì muốn tìm phế vật kia! Nếu bây giờ trở về, phế vật kia làm sao bây giờ?”
“Lúc gia gia của ngươi để ngươi đi cùng chúng ta đã nói ngươi phải nghe lời ta, nếu ngươi không muốn trở về, cũng được, ta tự mình đi, một ngươi ở lại! Đừng quên, lời nữ nhân điên kia vừa nói, nàng muốn chúng ta ở chỗ này ở lâu thêm mấy ngày, nàng thật muốn đánh từng đó ngày.”
Tiêu Kính hận nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì, ai bảo chính mình không phải là đối thủ của nàng? Việc cấp bách vẫn là nhanh chóng trở về Tiêu gia, để tránh cho nữ nhân điên kia lại tìm đến cửa.
Lăng Dao hung hăng dậm đặt chân, cho dù trong lòng nàng vô cùng không cam lòng nhưng vẫn đi theo phía sau Tiêu Kính, bước nhanh ra khỏi cửa.

Bên trong phủ Tướng quân, nghe tin hai người Tiêu Kính suốt đêm rời khỏi hoàng thành, trên mặt Vân Lạc Phong mime cười tà khí, một đôi mắt đen nhánh tràn ngập sự tính toán.
“Tiêu gia các ngươi thương tổn Vân Tiêu lại muốn đi luôn như vậy? Nếu không tìm chuyện cho các ngươi làm, chỉ sợ các ngươi vẫn sẽ nhìn chằm chằm Vân Tiêu không chịu từ bỏ…”“Tiểu thư, người lại có cái chủ ý quỷ quái gì vậy?” Khinh Yên chớp mắt, tò mò hỏi.
Vân Lạc Phong cũng không trả lời câu hỏi nàng, chỉ cong cong khóe môi, nói: “Khinh Yên, ta muốn đi ra ngoài một chuyến, ngươi giúp ta chuẩn bị một bộ y phục và đấu lạp…”
Trong lòng Khinh Yên rất tò mò, nhưng nàng không hỏi nhiều, nàng biết bất luận tiểu thư đi làm chuyện gì đều là chuyện đúng đắn.

Bóng đêm như nước, mọi vật yên tĩnh.
Tiêu Kính và Lăng Dao dẫn theo một đám người Tiêu gia bước nhanh trong đêm tối để trở về, giống như nơi này là chỗ của sài lang hổ báo, muốn nhanh chóng rời đi.
Đáng tiếc, bởi vì mọi người đều bị thương không nhẹ, cho nên bọn họ di chuyển rất chậm, đi đi dừng dừng, bởi vậy đã qua mấy canh giờ, vẫn còn đang đi trong rừng bên ngoài hoàng thành.
“Lăng Dao, ngươi cố kiên trì, chờ đến lúc chúng ta rời khỏi chỗ này, chúng ta tìm một y quán dưỡng thương thật tốt.” Tiêu Kính nhìn Lăng Dao đang thở hổn hển bên cạnh, khẽ cau mày, nói.
Nếu không phải lão nhân Lăng gia đã nhờ cậy hắn, muốn hắn chiếu cố Lăng Dao, nói không chừng hắn đã ném lại cái gánh nặng này, rời đi từ lâu.
“Nhưng mà thật sự ta đi không nổi nữa.”
Lăng Dao dựa vào một thân cây ngồi xuống, sắc mặt rất khó coi, vết thương trên người nàng vẫn chưa rút đi, xanh xanh tím tím, máu tươi phía trên vạt áo đã khô khốc hiện ra vì một mảnh màu nâu.
“Lăng Dao!” Chân mày Tiêu Kính càng nhăn chặt hơn: “Nếu ngươi không muốn gặp lại nữ nhân điên kia thì nên nhanh chóng đứng lên, ai biết cái kẻ điên kai lại sẽ nhảy ra từ chỗ nào!”
Đối với Vân Lạc Phong rõ ràng trong lòng Tiêu Kính tràn ngập kiêng kị…
“Được.”
Lăng Dao cắn chặt răng, đứng lên từ trên mặt đất, hiện giờ nàng chỉ cần tưởng tượng đến Vân Lạc Phong liền hận phát điên, hận không thể lập tức tiến lên bầm thây vạn đoạn nữ nhân kia!
Nhưng nàng cũng hiểu dựa vào lực lượng của mình còn không thể báo thù được! Huống chi, từ sau khi ăn vào một viên thuốc viên kia, nàng liền không thể lợi dụng lực lượng của gia tộc.
“Chúng ta đi thôi.”
Tiêu Kính thu hồi ánh mắt, xoay người chậm rãi đi về phía rừng cây phía trước.
Nhưng mà Lăng Dao có vẻ hơi thất thần, cắn chặt môi hơi hơi tái nhợt, đôi mắt nàng trước sau nhìn mũi chân, ánh mắt có chút tan rã.
Ầm!
Đột nhiên trước mặt nàng bỗng xuất hiện một bóng hình, nàng bất ngờ không kịp phòng ngừa ᴆụng phải thật mạnh.
Cùng lúc đó, trên người đối phương bộc phát ra một cổ khí thế cường hãn đâm thân thể của nàng hung hăng bay ra ngoài.
Phụt!
Thân thể Lăng Dao vốn dĩ không thể bị thương thêm, bị đối phương va chạm như thế trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, ngã trên mặt đất không bò dậy nổi.
“Lăng Dao!”
Sắc mặt Tiêu Kính đại biến, vội vàng đi đến bên cạnh Lăng Dao, nâng cơ thể suy yếu của nàng lên, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía vị khách không mời mà đến xuất hiện ở trong rừng cây……
Gió nhẹ chậm rãi thổi qua, nhấc lên góc áo màu trắng, trên đầu nàng che một cái đấu lạp màu trắng khiến Tiêu Kính không thể thấy rõ người mặc trường bào màu trắng này rốt cuộc là nam hay là nữ!
“Ngươi là ai?” Con ngươi Tiêu Kính trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
Dưới đấu lạp, dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ gợi lên một độ cong, tròng mắt đen nhánh một mảnh sáng rọi.
Nàng cố tình đè thấp thanh âm, làm giọng điệu của mình nghe trầm thấp và khàn khàn, hơn nữa còn mang theo một chút thô bỉ.
“Nàng đi đường không có mắt ᴆụng vào ta, cho nên…… Ta chỉ là cho ả một chút giáo huấn mà thôi.”
Có lẽ do nàng cố tình thay đổi giọng nói, bởi vậy âm điệu của nàng nghe ra phá lệ trung tính, cũng vì vậy làm Tiêu Kính kết luận giới tính của nàng.
“Lăng Dao xác thật có sai, nàng không nên không nhìn đường nhưng chẳng lẽ ngươi lại không có sai lầm? Ngươi xuất quỷ nhập thần như thế, ngay cả chúng ta cũng không có phát hiện ngươi xuất hiện khi nào, như vậy ngươi còn trách Lăng Dao ᴆụng phải ngươi?”
Trong gió nhẹ, đấu lạp của thiếu nữ hơi hơi nhấc lên, gần lộ ra một làn môi mỏng, ý cười bên môi mỏng kia lộ ra thô bĩ.
Tiêu Kính trừng lớn hai mắt cũng thấy không rõ dung nhan dưới đấu lạp kia……
“Ta nói nàng ᴆụng vào ta, đó chính là nàng ᴆụng phải ta!” Giọng nói của thiếu nữ lại vang lên lần nữa: “Người ᴆụng vào ta, ta đều sẽ trừng phạt ả! Ngươi lựa chọn móc hai tròng mắt của mình xuống hay là bị ta chà đạp?”
Một câu cuối cùng này, Vân Lạc Phong rõ ràng nói với Lăng Dao, nàng giống như là cái ăn chơi trác táng, bên trong lời nói đều mang theo thô bỉ lưu manh.
“Tuy nói bộ dáng của ngươi không tốt, nhưng dáng người này thật sự thực không tồi, có lẽ ca ca ta có hứng thú chơi ngươi đấy, chậc chậc, ta thật muốn biết cảm giác lột sạch ngươi, lại quất roi ở trên người của ngươi là như thế nào.”
Nghe thấy lời nói của chủ nhân nhà mình, Tiểu Mạch trong không gian thần điển nhịn không được trợn trắng mắt.
Không nghĩ tới chủ nhân giả nam nhân sẽ giả hình tượng như thế, ngay cả loại thô bĩ này cũng biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, đặc biệt là giọng điệu nàng đùa giỡn Lăng Dao, nếu để người không biết nghe được thật đúng là sẽ coi nàng như lưu manh.
“Vị công tử này, ngươi đừng quá quá phận!”
Sắc mặt Tiêu Kính trầm xuống, lần này hắn thật là đổ tám đời mốc, đầu tiên là gặp một nữ nhân điên, hiện tại lại gặp phải một lưu manh, nếu không phải lúc trước bị thương nặng, hắn đã sớm đưa gia hỏa trước mắt này đi gặp Diêm Vương.
“Quá phận?” Mặt mày Vân Lạc Phong hàm chứa một tia sáng tà khí, nhướng mày nhìn Tiêu Kính trước mặt, “Người Bạch gia chúng ta chưa bao giờ biết cái gì gọi là quá phận! Nữ nhân này ᴆụng phải ta còn muốn ta buông tha nàng? Nằm mơ!”
Ngay từ đầu, Tiểu Mạch còn không biết chủ nhân nhà mình muốn làm cái gì, hiện giờ lại chợt tỉnh ngộ lại.
Vu oan giá họa!
Đây hoàn toàn chính là vu oan giá họa!
Chủ nhân sợ người của Tiêu gia sẽ lại tìm Vân Tiêu gây phiền toái cho nên liền kiếm chút chuyện cho bọn họ làm.
Công tử Tiêu gia và đại tiểu thư Lăng gia ở chỗ này đã bị người của Bạch gia nhục nhã, sao bọn họ có thể dễ dàng buông tha Bạch gia? Cho nên nàng mới giả mạo thành nam nhân Bạch gia, vọng tưởng khơi mào chiến tranh giữa hai phương.
Ai bảo người của Bạch gia lúc trước tham dự vào chiến tranh của Lưu Kim Quốc? Còn trợ giúp Hoàng Hậu hại ૮ɦếƭ mẫu thân của nàng……
“Ngươi là người của Bạch gia? Bạch gia của Lưu Kim Quốc?” Sắc mặt Tiêu Kính rất là khó coi, hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới lại gặp được người của Bạch gia ở chỗ này.
Vân Lạc Phong không hề cảm thấy hổ thẹn khi chính mình vu oan, nói như đương nhiên: “Không sai, ta là người của Bạch gia! Bạch gia chúng ta có Bạch Túc làm chủ, chẳng lẽ còn sợ đám người các ngươi sao?”
Dù cho Vân Lạc Phong không biết thân phận của Bạch Túc, nhưng cũng có thể từ lời Vân Tiêu nói mà suy ra Bạch Túc này là tồn tại đặc biệt ở Bạch gia! Cho nên nàng mới có thể đẩy chuyện đến trên đầu Bạch Túc.
Giờ khắc này, trong đầu nàng hiện ra dung nhan tuấn mỹ tà mị kia, hơi hơi nheo mắt lộ ra tia sáng nguy hiểm.
Bạch Túc! Món nợ ngày đó sớm muộn gì ta cũng thanh toán với ngươi! Bây giờ tìm chút phiền toái cho Bạch gia các ngươi trước! Còn nàng chỉ cần đứng ở một bên xem diễn là đủ rồi.
“Các ngươi ngăn hắn lại cho ta, Lăng Dao, chúng ta đi!” Tiêu Kính trầm giọng phân phó đám người Tiêu gia, chợt giữ chặt Lăng Dao muốn rời khỏi nơi này.
“Muốn chạy?”
Vân Lạc Phong lạnh lùng cười, nàng nhìn về phía hộ vệ Tiêu gia đang nhanh chóng mà đến, trong tròng mắt đen nhánh xẹt qua một tia lạnh lùng.
Rồi sau đó, một thanh trường kiếm xuất hiện ở trong tay nàng……Phụt!
Thân mình thiếu nữ nhanh chóng xuyên qua đám người Tiêu gia, trong nháy mắt nàng xuyên qua, trên người những hộ vệ vốn đang hùng hổ đó đều phun ra một 乃úng máu, thân mình cứng đờ ngã xuống đất……
Tiêu Kính thấy tình thế không ổn, muốn tăng tốc độ chạy trốn, nhưng trong một cái chớp mắt, bóng dáng mang theo đấu lạp màu trắng đã dừng ở trước mặt bọn họ.
Roẹt!
Trường kiếm của thiếu nữ giương lên, kiếm quang hiện lên, toàn bộ quần áo Lăng Dao bị cắt thành mảnh nhỏ, phiêu tán ở trong không khí.
“A!”
Lăng Dao hét lên một tiếng, vội vàng che lại thân thể của mình, trong ánh mắt lộ ra thần sắc xấu hổ, hoảng sợ và giận dữ.
“Tuy rằng khối thân thể này có không ít vết thương, nhưng làm hứng thú của ta chẳng những không giảm mà còn tăng.” Vân Lạc Phong thu hồi trường kiếm, lại không biết từ chỗ nào lấy ra một cái roi, chậm rãi đi đến chỗ Lăng Dao.
Lăng Dao nhìn bóng dáng đối phương tới gần, bước chân không ngừng lui về phía sau, thân hình run rẩy không thôi.
“Đừng! Đừng tới đây! Tiêu Kính cứu ta, a!!!”
Bốp!
Vân Lạc Phong quăng một roi xuống, trong phút chốc, Lăng Dao rách da, máu tươi đầm đìa.
“Dừng tay!”
Tiêu Kính muốn bắt lấy roi của Vân Lạc Phong, nhưng tay hắn còn chưa có rơi xuống đã bị một đạo linh lực chấn mở ra, thân mình lui về sau, ngã ở trên một đống thi thể.
Tiêu Kính che lại иgự¢, miệng phun máu tươi không ngừng, hắn hối hận, hối hận không xem hoàng lịch trước khi ra cửa! Ai biết người không muốn sống trên đời nhiều như thế nhiều, dám động thủ với người của Linh vực bọn họ!
“Thân phận của các ngươi?” Tầm mắt Vân Lạc Phong dừng ở trên người Lăng Dao, lạnh lùng hỏi.
Thân mình Lăng Dao run lên, đối mặt với gia hỏa khủng bố trước mắt này, nàng không dám có bất luận dấu diếm nào, cắn chặt môi nói: “Ta đến từ Lăng gia của Linh vực, hắn là người của Tiêu gia.”
“Mục đích các ngươi tới nơi này là gì?” Vân Lạc Phong hơi hơi nhướng mày.
Dựa vào thân phận của nàng không tiện dò hỏi những việc này, hiện giờ nàng giả mạo thành người của Bạch gia cũng là thời điểm làm rõ ràng mục đích bọn họ tới nơi này.
“Ta……” Cả người Lăng Dao Tʀầռ tʀʊồռɢ, dưới không khí hơi lạnh không tự chủ được đánh cái rùng mình, “Tiêu gia tới nơi này…… Là vì tìm phế vật mười mấy năm trước bị trục xuất khỏi gia tộc!”
Phế vật?
Ánh mắt của Vân Lạc Phong càng thêm lạnh lẽo, nàng không cần nghĩ cũng biết phế vật trong miệng Lăng Dao là Vân Tiêu.
Xem ra những người Tiêu gia còn không biết Quỷ Đế là Vân Tiêu, nếu không sẽ không lấy thái độ như thế đối xử với hắn.
“Ngươi không phải người của Tiêu gia." Vân Lạc Phong dừng một chút, “Mục đích ngươi tới nơi này lại là vì cái gì?”
Vừa nghe đến lời này, Lăng Dao tựa hồ quên mất sợ hãi, đáy mắt xẹt qua một tia chán ghét: “Phế vật Tiêu gia kia cùng ta có hôn ước, nhưng người ta yêu chính là Tiêu Ngọc Thanh đệ nhất thiên tài Tiêu gia, ta tới nơi này chính là vì từ hôn với phế vật kia! Hơn nữa phải lấy về tín vật đính hôn.”
“Tín vật đính hôn? Đó là thứ gì?” Vân Lạc Phong nhíu chặt mày.
“Là một khối ngọc bội có khắc chữ Lăng, Lăng Dao không rõ vì sao Vân Lạc Phong phải hỏi chuyện này, nhưng nàng vẫn run rẩy trả lời, “Ngọc bội kia là gia gia ta giao cho mẫu thân hắn, lúc hắn rời khỏi Tiêu gia, mẫu thân hắn lại đưa tín vật cho hắn, mục đích của ta chính là phải lấy về khối ngọc bội này, loại phế vật này căn bản không có tư cách giữ nó.”
Chỉ cần tưởng tượng đến ngọc bội nhà mình bị một cái phế vật cầm trong tay, trong lòng nàng liền tràn đầy chán ghét!
Bốp!
Đúng lúc này cái roi kia lại quất lên người nàng, nàng đau đớn hít một ngụm khí.
“Chuyện ngươi muốn biết ta đều đã nói cho ngươi, vì cái gì ngươi vẫn không buông tha ta?”
Nàng phẫn nộ rống lớn một tiếng, cả người đều run rẩy không thôi, trong ánh mắt tràn đầy ủy khuất và oán giận.
Lăng Dao đương nhiên không biết, chính lời nói của ả hoàn toàn trêu chọc Vân Lạc Phong!
Vân Tiêu của nàng ưu tú như vậy, có thể nào bị những người này nhục nhã? Mà nhìn đến ánh mắt ghét bỏ này của bọn họ, nàng cũng có thể tưởng tượng được năm đó Vân Tiêu ở Vân gia bị đối xử như thế nào.
“Tên biến thái!”
Lại một roi quất xuống, Lăng Dao cũng không rảnh lo ngượng ngùng, buông bàn tay che lại bộ vị riêng tư, nâng lên cánh tay đón lấy cây roi.
Bốp!
Roi dừng ở trên cánh tay, đau đớn nóng rát, Lăng Dao đau đến nước mắt đều chảy ra, một đôi mắt ngập nước hàm chứa oán hận.
“Ta thề sau khi trở về ta sẽ nói chuyện này cho gia gia ta, để ông đi diệt Bạch gia các ngươi!”
Một câu cuối cùng này, Lăng Dao dùng hết toàn lực rống lên, trong lòng phẫn nộ làm dung nhan nàng tràn ngập dữ tợn, ánh mắt như chủy thủ sắc bén, hung hăng trừng mắt Vân Lạc Phong.
“Ha hả!” Vân Lạc Phong cười nhẹ hai tiếng, trong lời nói của nàng tràn ngập tùy tiện, “Người khác sợ người Linh vực các ngươi, nhưng Bạch gia ta không sợ các ngươi! Có bản lĩnh ngươi khiến cho người Linh vực tới công kích Bạch gia đi.”
Một câu này, nàng nói ra ý tưởng chân thật nhất trong lòng ra.
Hai hổ tranh chấp, tất có một bên bị thương.
Nàng chỉ cần xem diễn là đủ rồi.
“Ngươi chờ!” Lăng Dao tức giận cả người run rẩy, “Ta nhất định sẽ không buông tha Bạch gia các ngươi!”
Thấy được kết quả mà mình muốn, Vân Lạc Phong không ђàภђ ђạ Lăng Dao nữa, nàng chậm rãi thu roi cầm trong tay lại, cười lạnh nói: "Được, vậy ta ở Bạch gia chờ ngươi."
Dứt lời, nàng cuồng tiếu cười ha ha hai tiếng, xoay người đi tới phía trước.
Chờ đến sau khi nàng rời đi, Tiêu Kính vừa bị trọng thương đến thân thể đi tới bên cạnh Lăng Dao, cởi y phục của mình ra, khoác lên trên người nàng.
"Lăng Dao, Bạch gia này quá mức ngông cuồng, chúng ta cần phải chuẩn bị trừng phạt bọn họ thật tốt!"
Trong mắt Lăng Dao hiện lên ánh sáng ác độc, mắt sắc như dao gắt gao nhìn chằm chằm hướng Vân Lạc Phong rời đi, cắn răng nghiến lợi nói: "Hôm nay, hắn sỉ nhục ta như thế, ta sẽ trả lại gấp ngàn lần vạn lần cho hắn!"
Coi như Bạch gia có một Bạch Tức như thế nào? Ức Hi*p nàng, tuyệt đối nàng sẽ không dễ dàng tha thứ cho những người này.
"Tiêu Kính," Lăng Dao khó khăn bò dậy từ dưới đất, đáy mắt thâm trầm, "Chuyện y phục của ta bị lột, ta không muốn những người khác biết."
Nếu chuyện này truyền đến trong tai Tiêu Ngọc, lấy tính cách trời sinh của người nam nhân này, tuyệt đối sẽ không cưới nàng làm vợ nữa.
"Được."
Tiêu Kính trầm ngâm hồi lâu, khẽ gật đầu.
Hôn lễ của Tiêu gia và Lăng gia là tình thế bắt buộc, nếu chuyện này truyền ra ngoài, đối với danh tiếng của Tiêu gia sẽ có tổn hại, như thế, hắn sẽ giấu đi chuyện Lăng Dao bị lột trần...
"Chúng ta đi thôi."
Ngắm nhìn thi thế đầy đất, con ngươi Tiêu Kính hơi chìm một cái, hắn đỡ Lăng Dao, sát khí nơi đáy mắt tỏa ra càng đậm.
"Bạch gia, ngươi dám khiêu khích Tiêu gia chúng ta như thế, ta tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi thoải mái!"
...
Mấy ngày nay, tình hình của đại lục rất không yên ổn.
Tiêu gia và Lăng gia là hai trong tam đại gia tộc Linh Vực, không biết vì sao lại cố tình nhằm về phía Bạch gia của Lưu Kim quốc phát động công kích, mà ngay cả Bạch gia cũng không biết là chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng trong khoảng thời gian này Bạch Túc lại không có ở Bạch gia, vì vậy, với thực lực của Bạch gia, không cách nào chống đỡ được công kích hết lực của hai gia tộc!
Vậy mà, không biết là hai đại gia tộc của Linh Vực kiêng kỵ cái gì, cũng không hạ tử thủ với Bạch gia, chỉ là hơi dạy dỗ Bạch gia mà thôi...
Làm người khởi xướng chuyện này, lại phảng phất như cũng không có chuyện gì xảy ra, mỗi ngày không phải là đùa giỡn Vân Tiêu, chính là tập trung tu luyện, hặc là chịu đựng giọng nói lải nhải của Tiểu Mạch...
Lúc này, bên trong hậu viện phủ Tướng quân, nam nhân lẳng lặng ngắm nhìn thiếu nữ nằm trên ghế quý phi, trong mắt đen ánh sáng chuyển động khác thường.
"Chuyện của Tiêu gia và Bạch gia có phải là nàng làm hay không?"
"Không sai," Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, "Mẫu thân của ta tử vong có liên quan đến Bạch gia, còn Tiêu gia..CÒn lại là làm tổn thương ngươi, cho nên ta mới gây ra trận chiến đấu này!"
Trong lòng Vân Tiêu chảy ra một dòng nước ấm, hắn biết, Vân Lạc Phong làm như vậy là vì giúp hắn báo thù.
Mà ngày đó, hình ảnh mấy người Tiêu gia chật vật rời khỏi Long Nguyên quốc hắn cũng nhìn thấy...
"Vân Tiêu, ta có một việc muốn hỏi ngươi," Ánh sáng trong mắt Vân Lạc Phong mang theo ý nghiêm túc, tầm mắt chăm chú nhìn chằm chằm nam nhân đúng bên cạnh nàng, "Quan hệ của ngươi và Lăng gia là như thế nào?"
Vân Tiêu thắc mắc nhìn Vân Lạc Phong: "Ta với Lăng gia thì có quan hệ gì được?"
Những lời này, là Vân Lạc Phong hỏi hắn, bây giờ hắn lại dùng để trả lời cho Vân Lạc Phong.
Bởi vì thật sự hắn không biết mối quan hệ của mình và Lăng gia là như thế nào?
Mặt mày Vân Lạc Phong lộ ra một tia tà khí, cả người lười biếng tựa vào ghế quý phi, dùng giọng nói không chút quan tâm hỏi: "Ta nghe nói...Lăng Dao của Lăng gia là vị hôn thê của ngươi?"
Vân Tiêu nhíu chặt mày, lắc đầu một cái nói: "Ta cũng không nhận ra nàng ta, nàng nói chuyện này ta cũng không rõ ràng lắm, là Lăng Dao kia chính miệng nói với nàng?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc