Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 64

Tác giả: Tiêu Thất Gia

“Chẳng lẽ ngươi muốn ta bỏ qua như vậy sao?”
Lục Dẫn nhíu chặt mày, lạnh giọng hỏi.
Vinh lão trầm ngâm nửa ngày: “Không bằng chúng ta liền lập cái ước hẹn ba năm, như thế nào? Ba năm một lần Hiệp hội Y Sư sẽ tổ chức một hồi đại hội, lúc đó tất cả y sư đều sẽ đến tham dự lần đại hội này! Mà thực không khéo, tiểu nha đầu Vân gia cũng là một y sư! Lúc đó, tất cả ân oán giữa ngươi và Vân gia đều có thể giải quyết tại trận đại hội này.”
Nói tới đây, Vinh lão ngừng lại một chút: “Nếu ngươi khăng khăng hiện tại muốn động vào người của Vân gia, ta đây cũng chỉ có thể chiến đấu với ngươi! Mà quy định của Hiệp hội Y Sư không dung thay đổi! Cho dù đại tiểu thư Y Thành ngươi là đồ đệ của trưởng lão Hiệp hội Y Sư cũng không thay đổi được vận mệnh các ngươi bị trục xuất khỏi Y Các.”
“Trưởng lão Lục Trầm!”
Tên lão giả lúc trước bị Vân Lạc Phong một chân đá bay vội vàng đứng lên, đi đến bên người Lục Trầm, vẻ mặt tràn đầy nôn nóng.
“Chúng ta đi!”
Cuối cùng Lục Trầm vẫn nghe theo lời Vinh lão nói, hắn nhẹ nhàng lắc lắc vạt áo, trước khi rời khỏi còn xoay người nhìn Vân Lạc Phong.
“Tiểu nha đầu, ba năm sau, ta sẽ chờ ngươi ở Hiệp hội Y Sư! Hy vọng ngươi có thể sống tới ngày gặp ta!”
Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày: “Ta tặng cho ngươi một câu này, hy vọng ngươi đừng ૮ɦếƭ quá sớm!”
“Ha hả.”
Lục Trầm khàn khàn cười nhẹ: “Ta vẫn là câu nói kia, làm người không cần quá càn rỡ!”
Dứt lời, hắn không hề nhiều lời nữa, bóng dáng già nua thực mau biến mất ở trước mặt mọi người……
Những người còn lại của Y Thành cũng vội vàng rời khỏi.
Nhìn chăm chú bóng dáng dần khuất của những người này, khát vọng trở nên mạnh mẽ trong lòng Vân Lạc Phong lại gia tăng lần nữa.Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, thực lực của nàng ở Long Nguyên Quốc đã xem như chí cường, nhưng khắp đại lục rộng lớn như thế, người cường đại hơn nàng nhiều đếm không xuể!
Chỉ có trở nên đủ cường đại mới có thể không bị người ta ức hiếp!
“Vừa rồi đa tạ." Tầm mắt Vân Lạc Phong từ trên người những người đó thu trở về, nhìn về phía Ninh lão và Vinh lão, chân thành nói lời cảm ơn.
Ninh lão nhàn nhạt cười cười: “Mấy ngày nay ta vừa vặn ở trong Long Nguyên Quốc, cho nên tin Vân Thanh Nhã còn sống cũng truyền tới tai ta, ta lo lắng người của Y Thành tới tìm Vân gia phiền toái, nhân đây đuổi qua đây, nhưng còn Vinh lão ngươi, khoảng cách gần Vân gia như vậy lại không nhanh bằng ta.”
Vinh lão xấu hổ cười: “Cái này……”
Nhìn vẻ mặt xấu hổ của lão nhân kia, Ninh lão nhịn không được châm chọc nói: “Chẳng lẽ ngươi đi tán gái cho nên tới chậm như thế?”
Đùng một tiếng, dung nhan Vinh lão đều trở nên đỏ bừng một mảnh, ông ho khan hai tiếng: “Này không tính tán gái, không tính, chỉ là cùng lão bằng hữu tâm sự mà thôi……”
“Mặt mày đỏ bừng như thế, tâm sự nói tới trên giường đi?”
Xì.
Vân Lạc Phong nhịn không được cười ra tiếng, chợt nhìn thấy ánh mắt hai lão nhân nhìn về phía nàng, nàng hơi hơi thu thu khóe môi: “Cháu chỉ là không nghĩ tới Vinh lão càng già càng dẻo dai như thế, hai người tiếp tục nói, tiếp tục……”
Sắc mặt Vinh lão tối sầm, biểu tình càng thêm xấu hổ, hận không thể tìm cái hầm ngầm chui xuống.
“Vân nha đầu, không phải cháu còn phải xử lý chuyện khác sao?” Vinh lão tức giận chỉ về phía Cảnh Lâm ngã trên mặt đất, “Cháu đi giải quyết hắn đi, không cần phải xen vào chúng ta.”
Lão đầu Ninh lão này lại ở trước mặt Vân nha đầu nói ra loại lời nói này, từ nay về sau bảo mặt già của ông phải giấu chỗ nào đây?
Đặc biệt là nơi này còn có con dân Long Nguyên Quốc như thế, ông quả thực là mất mặt mà!
Cảnh Lâm nằm trên mặt đất nghe đến Vinh lão chuyển mũi giáo về phía chính mình, toàn bộ thân mình đều cứng lại rồi……
“Vân tướng quân, Vân cô nương." Gương mặt Cảnh Lâm như khóc tang: "Trước kia ta có mắt không thấy Thái Sơn, mạo phạm hai vị, à không, còn có nhị gia của Vân gia! Ta đáng ૮ɦếƭ, cầu các ngươi buông tha ta đi, ta bảo đảm từ nay về sau sẽ biến mất hoàn toàn, sẽ không xuất hiện ở trước mặt các ngươi.”
“Hiện tại hối hận?” Vân Lạc Phong dương môi cười nhạt, “Ngươi không cảm thấy đã quá muộn sao?”
Nàng nện bước, chậm rãi đi đến trước mặt Cảnh Lâm.
Dù cho trên mặt thiếu nữ trước sau tươi cười, nhưng một nụ cười kia lại làm lòng Cảnh Lâm cảm giác được một trận lạnh lẽo, toàn thân đều nhịn không được run rẩy một chút.
“Vân đại tiểu thư, ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, ngươi buông tha ta một cái mạng, sau này ta cũng không dám nữa.”
Cảnh Lâm hung hăng dập đầu, mặt lộ vẻ hoảng sợ, nghiễm nhiên đã không còn tư thái kiêu căng ngạo mạn ban đầu.
“Mười năm trước, gia gia của ta cũng cầu ngươi như thế này!" Vân Lạc Phong hơi hơi nâng cằm, trên cao nhìn xuống Cảnh Lâm quỳ gối ở trước mặt, “Mà ngươi, còn nhớ rõ đã từng nói những gì không?”
Thân mình Cảnh Lâm run lên, cả người đều run run, hai tròng mắt chứa đựng đầy sợ hãi, muốn tiếp tục mở miệng xin tha, yết hầu lại như là bị một bàn tay P0'p lấy, không thể phát ra một chút thanh âm.
“Năm đó, ngươi đã nói với gia gia đang quỳ trên mặt đất khẩn cầu ngươi cứu nhị thúc một câu, dù gia gia dập đầu đến ૮ɦếƭ ở trước mặt ngươi, ngươi cũng sẽ không cứu hắn.”
Cảnh Lâm gắt gao cầm nắm tay, tình cảnh năm đó vẫn như cũ rõ ràng trước mắt, chỉ là hiện giờ nhân vật thay đổi, người dập đầu khẩn cầu kia biến thành hắn.
Đây thật đúng là báo ứng!
“Cảnh Lâm." Vân Lạc Phong nghiêng nghiêng liếc nhìn hắn một cái, “Nửa năm trước, gia gia từ biên quan trở về, ngươi và Thái tử tìm tới cửa, hiếp bức gia gia từ hôn, còn nói cả đời ta cũng không thể tu luyện!”
“Mà ta khi đó đã nói bằng thực lực của ngươi không thể chữa khỏi thân thể của ta.”
Vân Lạc Phong ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cổ Cảnh Lâm, làm thân thể hắn đều rùng mình.
“Vân đại tiểu thư, cầu ngươi……”
Ánh mắt Cảnh Lâm cầu xin, yết hầu có chút khô khốc, hắn thật vất vả nghẹn ra mấy chữ này, yết hầu căng thẳng, một bàn tay như ngọc chặt chẽ P0'p lấy cổ hắn, tức khắc, một cổ cảm giác hít thở không thông truyền khắp trái tim hắn.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi ૮ɦếƭ! Ta sẽ chỉ để ngươi đến hậu viện làm bạn với phụ tử Cao Đồ!”
Trong mắt Cảnh Lâm trợn lên, một chữ còn chưa ra khỏi miệng, bàn tay Vân Lạc Phong liền hung hăng đánh lên *** hắn, trong phút chốc, hắn cảm giác được âm thanh đan điền rách nát……
“Cao Đồ tin tưởng ngươi như thế, ngươi lại thấy tình thế không ổn mà sớm chạy trốn, tin tưởng hiện tại hắn rất muốn nhìn thấy ngươi, Khinh Yên, ném hắn vào hậu viện làm bạn với phụ tử Cao Đồ cho ta!”
“Dạ, tiểu thư.”
Khinh Yên H**g phấn đi đến bên cạnh Cảnh Lâm, dễ dàng nhắc thân mình của hắn lên, nhón mũi chân một chút, thả người nhảy về phía hậu viện.
……
Hậu viện, bên trong sân hẻo lánh nhất, cỏ dại che kín toàn bộ sân.
Giờ phút này, trong góc sân, thân mình Cao Lăng cuộn lại thành một đoàn, ánh mắt dại ra nghe động tĩnh bên ngoài.
Hắn muốn chạy trốn, nhưng Vân gia canh giữ hắn thật chặt, mỗi lần không đợi hắn hành động thì người Vân gia đã phát hiện, đưa tới một trận cuồng tấu!
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng trò chuyện của hai tiểu nha đầu.
“Tiểu Lục, đại tiểu thư của chúng ta thật sự rất là lợi hại! Vừa rồi cường giả của Y Thành tìm tới cửa, tiểu thư của chúng ta chỉ một chân đã đá bay hắn, quả thực soái ngây người, ta sắp mê đại tiểu thư rồi.”
“Đó là đương nhiên, tiểu thư chúng ta là Địa Linh Giả cảnh giới cường giả, tất nhiên sẽ vô cùng mạnh mẽ! Ta quyết định, về sau tiểu thư chính là nữ thần của ta, nếu ai nói một câu không phải với tiểu thư, ta nhất định phải liều mạng với hắn.”
Mặt khác, Cao Lăng không có nghe được toàn bộ lời nói, hắn chỉ nghe được duy nhất mấy chữ Địa Linh Giả cảnh giới giả.
Vân Lạc Phong là Địa Linh Giả?
Chuyện này không có khả năng, nhất định là không có khả năng, y thuật nàng đã cao cường như thế, nhất định không có khả năng ngay cả tu vi cũng lớn mạnh như vậy!
Huống chi, mọi người đều biết, Vân Lạc Phong chính là một phế vật!
“Các ngươi câm miệng cho ta, hết thảy câm miệng!” Cao Đồ phẫn nộ rống lớn một tiếng, xông về phía sân.
Thế nhưng hắn còn chưa lao ra được, đã bị thị vệ canh giữ ở cửa cho một chân đá bay ra ngoài, chật vật ngã trên mặt đất.
“Vân Lạc Phong không có khả năng là Địa Linh Giả, nàng chính là phế vật, là phế vật!” Ánh mắt Cao Lăng dần dần mang theo điên cuồng, thê lương hô to một tiếng: “Làm cho Vân Lạc Phong lăn lại đây cho ta, nàng chính là phế vật!”
Hai nha hoàn kia đang nói chuyện với nhau thì nghe thấy những lời Cao Lăng nói, lập tức mắt chứa đầy phẫn nộ, hùng hổ nhảy vào trong viện.
“Vừa rồi ngươi lại có thể vũ nhục đại tiểu thư nhà ta! Tiểu thư nhà ta rõ ràng chính là thiên tài! Chỉ là nàng che dấu kĩ càng mà thôi, ngươi dựa vào cái gì vũ nhục nàng? So với tiểu thư, ngươi mới chân chính là phế vật!”
“Không sai, tài năng của tiểu thư nhà ta vẫn luôn rất mạnh mẽ, nàng không có bại lộ thực lực lâu như vậy, khẳng định là vì muốn từ hôn với ngươi! Nếu làm ngươi biết tiểu thư nhà ta có thực lực, còn không phải ngươi sẽ không tha, mỗi ngày đi theo nàng thì sao? May mắn tiểu thư ẩn mình dấu đi, mới làm loại tiểu nhân ích kỉ nham hiểm như ngươi bại lộ dưới ánh sáng.”
Thân thể Cao Lăng chậm rãi đổ xuống dưới đất, trong đôi mắt lộ ra tuyệt vọng.
Hắn biết, nha hoàn này nói cũng không sai, nếu sớm biết rằng Vân Lạc Phong có tài năng giống như hôm nay, hắn là tuyệt đối không có khả năng từ hôn với nàng!
“Hừ” Nha hoàn hung hăng một chân đá Cao Lăng: “Ngươi cho rằng ngươi vẫn là Thái tử cao cao tại thượng giống như lúc trước sao, hiên tại tiểu thư nuôi dưỡng chỉ để ngươi làm đồ chơi cho Trà sữa kia thôi! Thân phận còn thấp hèn hơn chúng ta!”
Tựa hồ là nghe được hai chữ Trà sữa này, thân thể Cao Lăng run rẩy một chút, ánh mắt dần dần từ tuyệt vọng biến thành sợ hãi.
Mấy ngày gần đây, hắn nhận hết Tra t**! Chỉ cần Trà sữa kia nhàm chán, liền chạy tới chơi hắn!
Nhưng loại mà nó chơi, là sẽ chơi ra mạng người!
Cao Đồ đã bị hắn chơi đùa đến không ૮ɦếƭ không sống, hiện tại cũng chỉ còn lại một mình hắn, có thể bị Trà sữa kia chơi bao lâu?
Nếu như…… Vân Lạc Phong không có che dấu thực lực, nói không chừng chính mình đã sớm cưới nàng, lại còn có thể mượn thực lực của nàng làm cho Linh môn sụp đổ……
Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận! Hắn cũng chỉ có thể ở trong hối hận mà vượt qua cả đời!
Ngay tại thời điểm Cao Lăng tuyệt vọng, Khinh Yên dùng thân thể nhỏ xinh của mình khiêng Cảnh Lâm đi vào trong viện, ném người trên vai xuống đất.
“Biểu hiện vừa rồi của các ngươi không tồi.” Khinh Yên vỗ vỗ bàn tay, quay đầu nhìn phía hai nha hoàn bên cạnh: “Những lời này ta đều nghe được, sau đó ta sẽ đề cử các ngươi với tiểu thư một chút, nếu các ngươi không thể nào gia nhập quân đoàn Cương Thiết Liệt Diễm, cũng sẽ để cho các ngươi thành đại nha hoàn ở Vân gia.”
Trong lòng của hai nha hoàn đều vui vẻ: “Đa tạ Khinh Yên cô nương.”
Khinh Yên cười cười, cuối cùng mắt nhìn Cảnh Lâm bị nàng vứt trên mặt đất, xoay người đi ra trong viện……
“Cảnh Lâm.” Cao Lăng nhìn lão nhân bị Khinh Yên vứt trên mặt đất, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Cái lão già ૮ɦếƭ tiệt ngươi, ngày đó lại có thể dám bỏ lại chúng ta mà chạy trốn! Nhưng ngươi tính chạy trốn lại có thể như thế nào? Cuối cùng vẫn là đi vào nơi này bồi chúng ta, ha ha ha!”
Cao Lăng hoàn toàn điên rồi, toàn bộ trên dưới Vân gia đều vang lên âm thanh điên cuồng kia của hắn. Sau đó, hắn giống như kẻ điên nhào đến Cảnh Lâm, há mồm cắn *** Cảnh Lâm, xé kéo một tiếng liền xé xuống một khối thịt to, đầy miệng máu tươi, sắc mặt dữ tợn.
Cảnh Lâm ngay cả kêu cứu cũng không kịp hô lên, liền đau đến hôn mê bất tỉnh.
……
Linh môn.
Ở Long Nguyên Quốc có một tòa núi cao cách đó không xa, núi cao này có địa thế hiểm ác, nguy hiểm ùn ùn không dứt, trừ bỏ đệ tử Linh môn, đám người còn lại đều không có cách nào bình an vượt qua.
Nhưng mà, giờ phút này trước cửa chính Linh môn, nam nhân dừng bước chân, mặt nạ lạnh băng phát sáng, đôi mắt đen của hắn lạnh lùng, dưới mặt nạ là đôi môi đỏ mím thành một đường thẳng tắp.
Đột nhiên, một tiếng bước chân vội vã truyền tới, chỉ thấy môn chủ Tư Quýnh của Linh môn dẫn theo một đám người nhanh chóng ra đón, có lẽ là chạy quá nhanh, làm cho trán hắn che kín mồ hôi.
Liếc mắt một cái, hắn liền trông thấy nam tử lãnh khốc đứng ở cửa, nhanh chóng bước đến: “Quỷ Đế đại nhân, làm sao ngài lại tới đây?”
Ánh mắt nam nhân lãnh khốc dừng ở trên người Tư Quỳnh, giọng nói hắn trầm thấp mà khàn khàn, lại làm lòng người kinh hoảng run sợ.
“Tư Huyên ở đâu?”
Tư Quỳnh sửng sốt một chút, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Nam nhân này từ trước đến nay trong mắt đều không có người, lúc trước hắn tới Linh môn, nữ nhi nhà mình cố ý hai lần đến gặp hắn, hắn lại làm như không thấy.
Không nghĩ tới hiện giờ lại chính miệng gọi tên nữ nhi nhà mình?
Chẳng lẽ Tư Quỳnh hắn thật sự vận khí đã thay đổi, có thể nịnh bợ nam nhân này sao?
“Quỷ Đế đại nhân, ngươi trước theo ta đi vào trong, tối hôm qua tiểu nữ cũng mới vừa trở lại Linh môn, ta đây liền phái người đi gọi nàng đến.”
Tư Quỳnh lòng tràn đầy vui mừng, nếu là có thể gả Tư Huyên cho Quỷ Đế, từ nay về sau, địa vị của mình trong Đại lục sẽ càng cao.
Nam nhân trầm mặc đi vào trong Linh môn, áo bào màu đen, ở trong gió chậm rãi di động, mang theo hơi thở lãnh khốc.Thư phòng Linh môn, không khí nghiêm túc.
Tư Quỳnh thường thường liếc nhìn nam tử lãnh khốc ngồi trên ghế, trên trán không tự chủ được toát ra mồ hôi lạnh.
Từ khi Quỷ Đế theo hắn tiến vào Linh môn, liền không có nói một câu, mặc cho hắn ở bên cạnh vuốt ௱o^ЛƓ ngựa* như thế nào, đều không có liếc hắn một cái.
Vuốt móng ngựa*: nịnh bợ.
Nếu Quỷ Đế thật sự coi trọng Tư Huyên, không phải hẳn nên hỏi một chút tin tức về Tư Huyên hay sao? Mà không phải trầm mặc như thế.
Đang lúc hắn chần chờ, cửa thư phòng bị đẩy ra, Tư Huyên nhẹ nhàng nhấp nhấp môi mỏng, thấp thỏm bất an từ thư phòng đi đến.
“Phụ thân.”
Tư Huyên thật cẩn thận liếcnhìn mắt Vân Tiêu, trong lòng càng thêm hoảng loạn.
Nàng lại không cho rằng Vân Tiêu tới nơi này, là coi trọng nàng! Nam nhân này khẳng định là vì trút giận cho Vân Lạc Phong mà đến, sớm biết hắn sẽ tìm tới cửa, nàng không nên trở về Linh môn nhanh như vậy.
Chẳng qua, nàng ở Long Nguyên Quốc, người không phải nói không có thấy Vân Tiêu trở về Vân gia? Nếu không trở về Vân gia, làm sao biết chính mình làm ra những chuyện đó?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tư Huyên dần dần bình phục hoảng loạn không dứt, lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn nam tử lãnh khốc ngồi ở phía trước.
Đột nhiên, nam nhân từ ghế trên đứng lên, lạnh lùng bước đến, chậm rãi đi tới.
Giọng nói hắn khàn khàn, lộ ra năng lực hấp dẫn, ở bên tai Tư Huyên chậm rãi vang lên.
“Nghe nói…… Ngươi ái mộ ta?”
Tư Huyên ngóng nhìn nam tử lãnh khốc trước mắt, gắt gao cắn môi đỏ: “Không sai, Vân Tiêu, ta thật sự thích ngươi!”
Trời biết, một câu này nàng dùng dũng khí rất lớn, sau khi nói xong, nàng cảm giác thân mình có chút phát loạn, thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
“Cho nên……” Giọng Vân Tiêu dừng một chút, “Chuyện của Vân gia là ngươi làm?
Vẻ mặt Tư Huyên thay đổi một chút, kinh ngạc lui về phía sau hai bước, sắc mặt tái nhợt, thân thể mềm mại chấn động không thôi, mồ hôi lạnh ứa ra.
Hắn biết!
Người nam nhân này quả nhiên đã biết!
Mà hắn, khi biết được toàn bộ chuyện này, ngay cả Vân gia cũng không có trở về, trực tiếp tới Linh môn tìm nàng tính sổ.
“Tư Huyên.” Đáy lòng Tư Quỳnh dần dần hiện ra dự cảm không tốt: “Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”
Nha đầu này, hắn đã sớm nói qua, ngàn vạn không thể trêu chọc Quỷ Đế, không nghĩ tới cuối cùng nàng vẫn đi trêu chọc hắn!
“Ta……” Môi Tư Huyên run nhè nhẹ: “Ta không phải cố ý, ta chỉ là……”
Chỉ là quá muốn có được hắn!
“Cao Thiếu Thần là ngươi xúi giục, những người Cao Linh Giả cao cấp kia cũng người mà ngươi phái đi.” Vân Tiêu hình như lầm bầm lầu bầu, nhưng đôi mắt lãnh khốc kia của hắn lại nhìn thẳng Tư Huyên: “Ngươi phạm phải một sai lầm to lớn như thế, Linh môn cũng không che chở được cho ngươi……”
Bước chân Tư Huyên lui về phía sau vài bước, thân mình gắt gao dựa gần vách tường: “Ta không có thương tổn Vân Lạc Phong, ta chỉ là muốn nàng gả cho Cao Thiếu Thần mà thôi, hơn nữa, nàng không phải đang tốt đẹp ở kia sao?”
Bốp!
Một cái tát hung hăng quăng xuống, khuôn mặt Tư Quỳnh xanh mét, phẫn nộ quát: “Ngươi câm miệng cho ta, là ai cho phép ngươi nói chuyện với Quỷ Đế như thế.”
Lúc sau giáo huấn Tư Huyên xong, Tư Quỳnh vội vàng chuyển nhìn Vân Tiêu, hắn lau chùi mồ hôi lạnh trên trán, vâng vâng dạ dạ nói: “Quỷ Đế đại nhân, Tư Huyên nàng đã nhận ra sai lầm, huống chi, nàng cũng không có làm ra chuyện không thể nào vãn hồi, còn thỉnh Quỷ Đế đại nhân……”
Ánh mắt nam nhân lãnh khốc chậm rãi quét về phía Tư Quỳnh.
Chỉ là một cái liếc mắt này, khiến cho hơi thở Tư Quỳnh bị kiềm hãm, cái ૮ɦếƭ quanh quẩn ở trong lòng làm cho hắn sợ hãi.
Hắn dám cam đoan, nếu là chính mình còn dám vì Tư Huyên nói một lời, người ૮ɦếƭ không phải Tư Huyên, mà là hắn!Tư Quỳnh quyết tâm, nói: “Quỷ Đế đại nhân, nha đầu Tư Huyên này đắc tội Quỷ Đế, cho nên, ta liền giao nàng cho Quỷ Đế xử trí!”
Dù cho Tư Huyên là nữ nhi hắn thích nhất, nhưng cho dù hắn có thích nữ nhi này, cũng không muốn vì nàng liên lụy toàn bộ linh môn.
Thực lực Quỷ Đế quá mức cường đại, cường đại đến mức làm hắn không thể nào chống đỡ!
Cho nên, vì linh môn, hắn chỉ có thể từ bỏ nàng.
“Cha!” Tư Huyên không dám tin tưởng hô một tiếng, mắt đẹp lộ ra vẻ vô cùng tuyệt vọng: “Người muốn từ bỏ ta?”
Tư Quỳnh lạnh lùng liếc mắt Tư Huyên: “Chính ngươi phạm phải sai lầm, chính mình gánh vác, ta sẽ không để cho ngươi liên lụy Linh môn.”
Ngụ ý, cho dù Vân Tiêu muốn xử trí nàng như thế nào, hắn đều sẽ mặc kệ không hỏi.
Thân thể Tư Huyên tê liệt ngã xuống trên mặt đất, khuôn mặt tú lệ trở nên trắng bệch.
Nàng làm sao không có nghĩ đến, bởi vì để cho trong lòng mình ghen ghét quấy phá, thế cho nên phải bỏ mạng ở chỗ này!
Nhưng mà, *** muốn sống vẫn làm Tư Huyên từ trên mặt đất đứng lên, té ngã lộn nhào bò tới rồi trước mặt Vân Tiêu, hung hăng ***ng đầu.
“Cầu xin ngươi thả ta, chỉ cần ngươi thả ta, ta bảo đảm cũng không dám có bất kì tơ tưởng nào với ngươi nữa! Ta càng nguyện ý chính mình đi hầu hạ Vân cô nương!”
Vân Tiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái: “Thực lực ngươi quá kém.”
Ý tứ trong lời nói hắn rất rõ ràng, thực lực của ngươi quá kém, không có tư cách đi hầu hạ nàng.
“Không cần!”
Tư Huyên cảm giác được sát khí trên người nam nhân, hét lên một tiếng, giơ tay liền muốn đi bám chân Vân Tiêu.
Oanh một tiếng, khí thế trên người Vân Tiêu bắt đầu khởi động, đánh văng ống quần ra, bởi vì khí thế này quá mức mạnh mẽ, hay tay Tư Huyên liền chấn động đến nứt ra vô số vết thương, máu tươi chảy xuôi mà ra, nhiễm hồng toàn bộ cánh tay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc