Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 62

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Nữ tử mặc cung trang ngơ ngẩn nhìn nhìn nam tử đang nắm chặt tay mình, trong lòng giống như bị xé rách, máu chảy không ngừng.
Hắn muốn giải tán hậu cung! Vì một nữ nhân mà muốn giải tán hậu cung! Như thế, hắn sẽ an bài bọn họ đến chỗ nào?
“Bệ hạ, ngài uống nhiều rồi, thần thiếp vẫn nên đỡ người đi nghỉ ngơi thôi.”
“Không!” Cao Thiếu Thần dùng sức bắt lấy nữ tử mặc cung trang, mạnh mẽ kéo nàng vào trong ***g ***: “Trẫm không có say! Trẫm rất tỉnh táo! Phong nhi, trẫm cho rằng loại người như trẫm không có khả năng có tình cảm với nàng, ngay từ đầu, trẫm muốn hiểu hết mọi thứ về nàng cũng là vì lợi dụng nàng mà thôi, nhưng mà trẫm không nghĩ tới, trẫm càng hiểu nàng thì lại càng hãm sâu hơn! Lúc này trẫm có thể đáp ứng với nàng, ngoại trừ nàng ra trẫm sẽ không ***ng vào bất cứ nữ nhân nào khác, chỉ cần nàng đừng rời khỏi trẫm!”
Vốn dĩ hắn cho rằng từ hôm nay trở đi Vân Lạc Phong sẽ có thể trở thành thê tử của hắn! Nhưng mà hắn không nghĩ tới cường giả của Linh Môn vậy mà lại thất bại!
Vân Thanh Nhã còn sống! Nam nhân đã từng nổi tiếng vang dội khắp toàn bộ Long Nguyên Quốc thế mà vẫn còn sống! Hơn nữa ngay cả thực lực cũng đã đột phá tới Cao Linh Giả cao cấp!
Cho nên hắn đã có quyết định cuối cùng!
Nàng đã từng nói, muốn trở thành nam nhân của nàng, chỉ có thể có một nữ nhân là nàng mà thôi! Vì vậy hắn nguyện ý vì nàng giải tán hậu cung! Như thế, nàng có thể đến sống bên cạnh hắn!
“Bệ hạ, thiếp không phải…”
Thiếp không phải là Vân Lạc Phong…
Nữ tử mặc cung trang còn chưa kịp nói xong, đôi môi đã bị môi của nam tử dán lên, tiếng xé y phục vang lên, bàn tay to lớn của hắn nâng lên xé y phục của nữ tử thành từng mảnh nhỏ, bồng bềnh rơi trong thư phòng.
“Tiểu Phong nhi, thật sự nàng đã tới! Ta đã biết chỉ cần ta vì nàng giải tán hậu cung, nhất định nàng sẽ đến bên cạnh ta.”
Thân mình nữ tử mặc cung trang cứng lại, lúc ngước mặt lên, nàng đối diện với một đôi mắt vô cùng ôn nhu, đôi mắt kia giống như muốn nhấn chìm nàng vào sự dịu dàng.
Nữ tử mặc cung trang nhắm hai mắt lại, thuận theo ngã vào trong ***g *** của Cao Thiếu Thần, tùy ý cho hắn ở trên người nàng lưu lại từng dấu vết một cách vô cùng dịu dàng…
Chỉ cần… Hắn có thể cho nàng một đêm ôn nhu như thế này, cho dù coi nàng thành người khác thì đã sao?Ai bảo nàng yêu hắn sâu đậm, không cách nào tự kềm chế được!
Hôm sau.
Phía trên long sàng (giường của vua) xa hoa, Cao Thiếu Thần mở hai mắt, hắn xoa xoa huyệt Thái Dương đang đau đớn, đáy mắt xuất hiện sự hoang mang.
Hắn nhớ rõ, ngày hôm qua một mình hắn ở ngự thư phòng uống R*ợ*u, kết quả thấy Vân Lạc Phong xuất hiện, hai người ở trong thư phòng điên loan đảo phượng, hết sức triền miên.
Nhưng vì sao hắn sẽ xuất hiện ở trên long sàng?
Đúng rồi, Vân Lạc Phong!
Đột nhiên Cao Thiếu Thần phục hồi lại tinh thần, vội vàng nhìn về phía nữ tử nằm bên cạnh mình, sau khi hắn thấy dung nhan quen thuộc kia, cả người đều ngây ngẩn.
“Bệ hạ,” Nữ tử xoa đôi mắt đang mơ mơ màng màng buồn ngủ, từ trên long sàng chậm rãi ngồi dậy: “Có chuyện gì vậy?”
Nàng vừa dứt lời, đột nhiên, một con bàn tay to hung hăng P0'p cổ nàng, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, lập tức một gương mặt dữ tợn xuất hiện trước mắt nàng.
“Tiện nhân, tại sao lại là ngươi?”
Tối hôm qua rõ ràng hắn nhìn thấy người đến là Vân Lạc Phong, tại sao lại là nữ nhân này?
“Bệ hạ, khụ khụ!” Nữ tử bị hắn P0'p cổ nói không ra lời, không ngừng ho khan, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, ánh mắt thương tâm nhìn Cao Thiếu Thần.
Rầm!
Cao Thiếu Thần dùng sức ném nữ tử xuống, phẫn nộ quát: “Tiện nhân, đêm qua ai cho phép ngươi xuất hiện ở thư phòng?”
Thân mình nữ tử đập mạnh lên tường, chậm rãi ngã xuống dưới, khóe môi nàng tràn ra một tia máu đỏ tươi, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy tuyệt vọng: “Bệ hạ, thần thiếp lo lắng cho ngài…”
Giọng nói của nàng vô cùng ai oán, vọng tưởng làm Cao Thiếu Thần có một chút thương tiếc với nàng.
Thế nhưng trong lòng người nam nhân này còn cứng rắn hơn cả đá tảng, trong đôi mắt lạnh lẽo xuất hiện sát khí.
“Tối hôm qua trẫm vừa mới thề, từ nay về sau sẽ không ***ng vào bất kỳ nữ nhân nào nữa, nhưng ngươi lại tự mình xuất hiện trong ngự thư phòng, lại còn giả trang thành tiểu Phong nhi mê hoặc trẫm.”
“Bệ hạ.”
Nữ tử ngước đôi mắt lên, không dám tin nhìn Cao Thiếu Thần.
Rõ ràng là Cao Thiếu Thần nhận sai người, hắn lại nói chính mình giả trang Vân Lạc Phong mê hoặc hắn?
Chẳng lẽ nàng làm bạn với hắn nhiều năm như vậy, trước sau trong lòng hắn đều không có địa vị của nàng?
Nghĩ như vậy, trong lòng nữ tử cảm thấy buồn bã vạn phần, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ: “Những năm gần đây, bệ hạ có từng yêu thiếp không?”
“Ngươi không phải Vân Lạc Phong, trẫm chỉ yêu Vân Lạc Phong!” Sắc mặt Cao Thiếu Thần lạnh lẽo, đã không còn ôn hòa như lúc ban đầu: “Mà nếu như ngươi đã giả mạo nàng, nhất định phải chịu trừng phạt.”
“Bệ hạ, ngươi đừng ở chấp mê bất ngộ (u mê không chịu tỉnh ngộ) nữa, Vân Lạc Phong không có khả năng thích ngài! Hiện tại thế lực Vân gia to lớn ngất trời, không có bất luận kẻ nào có thể uy hiếp, ép nàng làm bất cứ chuyện gì!”
Nữ tử chống thân thể, đứng lên, khuôn mặt mỹ diễm trắng bệch, nước mắt ẩn hiện trong đôi mắt xinh đẹp, nhìn thật đáng thương.
“Im miệng!” Cao Thiếu Thần thẹn quá hóa giận, bàn tay to giơ lên, lại P0'p lấy cổ của nữ tử.
Lần này, tay hắn dùng sức rất lớn, dồn hết sức lực, mà nữ tử đang giãy giụa trong tay hắn cũng dần dần không nhúc nhích nữa, thân thể dần dần lạnh đi.
“Tiện nhân, dám can đảm bò lên trên giường của trẫm, đáng ૮ɦếƭ!” Cao Thiếu Thần ném thân thể nữ tử xuống mặt đất, tiện tay cầm long bào treo trên giường, tùy ý khoác lên người.
Đúng lúc hắn mặc xong long bào, một giọng nói quen thuộc từ ngoài cung truyền đến làm thân mình của hắn bỗng dưng cứng đờ.
“Hôm nay ta đến vốn muốn tính sổ với ngươi nhưng không ngờ ta có thể nhìn thấy một vở diễn như vậy.”
Dưới nắng sớm, thiếu nữ uyển chuyển nhẹ nhàng bước đi, chậm rãi bước qua ngạch cửa tiến vào phòng.
Nàng mỉm cười tà khí trước sau như một làm động lòng người, trong đôi mắt đen nhánh đầy ý cười, một thân váy dài trắng như tuyết nhẹ nhàng lay động trong gió, đẹp đến mức làm người khác khó lòng dời mắt được.
Cao Thiếu Thần cũng không phải chưa từng gặp qua Vân Lạc Phong! Đối với Vân Lạc Phong yếu đuối trước kia, hắn cũng không có hảo cảm gì, về sau lại không thèm liếc nhìn nàng nhiều thêm nữa.
Từ khi nào hắn lại bắt đầu chú ý đến nàng?
Có lẽ là vô tình gặp trong Y Các hoặc là một hồi kịch hay trên thuyền ở sông Tần Hà kia…
Nhưng bất luận là khi nào chú ý tới nàng, cũng định sẵn cuối cùng hắn sẽ lâm vào kết cục bi thảm thế này.
“Phong nhi.” Cao Thiếu Thần nhìn thiếu nữ xuất hiện ở cửa, khuôn mặt nở một nụ cười: “Nếu sau này ta không có bất kỳ nữ nhân nào khác, nàng có nguyện ý trở thành nữ nhân của ta hay không?”
“Trên đời này không có nếu như.” Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày: “Cho nên, ta không có khả năng chọn ngươi.”
Đột nhiên trong lòng Cao Thiếu Thần run lên, không sai, trên đời này thật sự không có nếu như, nhưng nếu cho hắn một cơ hội làm lại từ đầu, nhất định hắn sẽ thủ thân như ngọc, chờ đợi nàng xuất hiện.
“Hơn nữa…” Vân Lạc Phong dừng một chút, tiếp tục nói: “Cho dù có nếu như, ta cũng sẽ không chọn ngươi.”
“Tại sao?” Cao Thiếu Thần khó hiểu hỏi.
Lúc trước, nàng từng nói, là nam nhân của nàng chỉ có thể có một nữ nhân là nàng, nếu hắn nguyện ý làm theo lời nàng nói, tại sao nàng vẫn sẽ không chọn hắn?
Trước mặt Vân Lạc Phong giống như hiện ra một dung nhan lãnh khốc tuấn mỹ, khóe môi hơi nhếch lên thành một đường cong.
“Có một người nam nhân, hắn nguyện ý hạ thấp bản thân đến bên cạnh ta, cam tâm tình nguyện để ta sai khiến, bất luận ta làm chuyện gì, hắn đều sẽ giúp ta không hề lùi bước, mặc dù là ta phạm vào tội *** nghiêm trọng, hắn cũng nguyện ý đứng bên cạnh ta, đối địch với toàn đại lục! Những chuyện như vậy, ngươi có không làm được không?”
Cao Thiếu Thần cười khổ, hắn thật thực thích Vân Lạc Phong nhưng sẽ không vì nàng hạ thấp bản thân, càng miễn bàn chuyện sẽ đối địch với toàn đại lục.
Cho nên, hắn mới bại bởi một nam nhân khác.
“Ta hiểu.” Đáy mắt Cao Thiếu Thần thoáng qua sự thống khổ: “Ta thật sự không bằng người kia trong miệng nàng, hơn nữa vì H*m mu*n cá nhân đã mang đến cho nàng phiền toái lớn như vậy, nàng yên tâm, ta sẽ tự sát ở trong cung, coi như là… Chuộc tội!”
Nói xong lời này, Cao Thiếu Thần giống như nghĩ đến chuyện gì, tiếp tục nói: “Ta còn có một việc muốn nói cho nàng biết, ngày hôm qua, ta đến tướng quân phủ tìm nàng gây phiền toái là do mệnh lệnh của đại tiểu thư Linh Môn Tư Huyên.”
“Tư Huyên?” Vân Lạc Phong giật mình, hỏi: “Vì sao Tư Huyên muốn ta gả cho ngươi?”
Cao Thiếu Thần cười có chút bất đắc dĩ: “Tư Huyên thích Vân Tiêu.”
Lúc đầu hắn cho rằng Vân Tiêu chỉ là một thị vệ bình thường thôi, chính là sau khi Tư Huyên xuất hiện, hắn mới hiểu được, toàn bộ Vân gia người che dấu sâu nhất chính là hắn!
Nếu không phải Vân Tiêu có chỗ đặc biệt, tại sao Tư Huyên lại yêu hắn sâu đậm? Nhất định phải đợi sau khi Vân Tiêu rời khỏi mới sai người đến phủ tướng quân.
Nếu nói không phải do nàng sợ hãi Vân Tiêu, hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng!
Nhưng khi đó hắn đã cưỡi lên lưng cọp thì khó leo xuống! Chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Tư Huyên.
“Ta hiểu.” Vân Lạc Phong ngẩng đầu nhìn nam tử đang đứng trước mặt mình: “Để cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết chuyện này, ta sẽ để cho ngươi giữ lại sự tự tôn cuối cùng, ngươi tự sát đi.”
Cao Thiếu Thần khẽ nói: “Cảm ơn…” Nói xong hai chữ này, Cao Thiếu Thần cầm lấy thanh kiếm treo trên tường, rút kiếm ra, nhẹ nhàng cắt lên cổ của chính mình, lập tức máu tươi bắn ra, nhiễm đỏ mặt đất trong tẩm cung…
Vân Lạc Phong nhìn thân thể nam nhân dần dần ngã xuống, ánh mắt không hề gợn sóng, rồi sau đó nàng chậm rãi rời khỏi tẩm cung.
Cao Thiếu Thần có kết cục ngày hôm nay cũng là hắn tự làm tự chịu! Nếu không phải hắn liên hợp với Linh Môn hãm hại Vân gia, nàng cũng sẽ không rat ay tàn nhẫn như thế!
Nàng tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào thương tổn đến Vân gia, cho dù chỉ cần có suy nghĩ như thế này…
“Tiểu Mạch, ngươi có cảm thấy ta quá mức tàn nhẫn hay không?”
Trên đường đi ra khỏi hoàng cung, bước chân Vân Lạc Phong hơi dừng một chút, dùng linh hồn truyền âm hỏi.
“Chủ nhân, trên đời này vốn chính là cá lớn nuốt cá bé, ngươi không cần có bất kỳ gánh nặng gì, huống chi, nếu người không tàn nhẫn, người khác sẽ tàn nhẫn với người!”
Giọng nói của tiểu Mạch rất là ngây thơ lại làm Vân Lạc Phong cười khẽ.
“Tiểu Mạch, đời trước ta không có người thân, chỉ có một người ân sư! Đời này, ta có gia gia, có nhị thúc, còn có Vân Tiêu! Ta có thể chịu được bất kỳ ai bất kính với mình nhưng không cách nào chịu được bất kỳ người nào muốn áp bức Vân gia! Nếu thực lực Vân gia chúng ta yếu ớt, ta sẽ bị ép buộc tiến cung, gia gia bọn họ cũng sẽ không có kết cục gì tốt.”
Thiện lương?
Kiếp trước, lúc còn bé nàng trơ mắt nhìn cha mẹ bị người khác giết hại, ngã vào trong vũng máu chỉ vì muốn ςướק đoạt tài sản, nàng đã không biết thế nào là thiện lương nữa rồi!
Người hiền lành bị người khác khinh, đây là đạo lý bất biến (không thể thay đổi)!
Chỉ cần có thể vì Vân gia diệt trừ tất cả phiền toái, cho dù tay nhiễm máu tươi, nàng cũng sẽ không hối hận.
Đường phố hoàng thành không còn yên lặng như xưa nữa, toàn bộ người đi trên đường sau khi nhìn thấy bóng dáng Vân Lạc Phong đều nhịn không được sôi nổi nghị luận.
“Chuyện gần đây các ngươi có nghe nói không? Hoàng đế bệ hạ muốn nghênh thú Vân Lạc Phong làm hoàng hậu, kết quả bị nàng cự tuyệt, không chỉ có như thế, Vân Thanh Nhã của Vân gia vẫn còn sống, thực lực cũng đột phá tới cao Linh Giả rồi.”
“Chậc… Chậc, không thể không nói, Vân Lạc Phong thật biết đầu thai, nếu không chỉ bằng cái thể chất phế vật này của nàng còn không phải mặc người xâu xé hay sao?”
“Đúng vậy, tuy nói Vân Lạc Phong là y sư, nhưng mà ngay cả một chút tu vi nàng cũng không có, thực lực như vậy hoàn toàn không dậy nổi sóng gió, nếu không có phủ tướng quân ở phía sau chống lưng, xem nàng còn dám càn rỡ như thế nào.”
Những người này cũng không cố tình tránh né Vân Lạc Phong, ngược lại còn kéo dài âm thanh, giống như cố ý nói cho nàng nghe thấy.
“Chủ nhân, đi giết bọn họ, đi giết đám hỗn đản này!”
Tiểu Mạch mau tức giận đến bùng nổ, những người thế này lại dám nói chủ nhân là phế vật! Nếu chủ nhân nhà mình là phế vật, trên đời này làm gì còn ai được gọi là thiên tài?
Huống chi, sở dĩ Vân gia có thể giống như ngày hôm nay, cũng là do một tay chủ nhân nhà mình gầy dựng.
“Những người này cũng chỉ có thể nhanh mồm nhanh miệng vậy thôi.” Vân Lạc Phong lười biếng duỗi cái eo lười: “Cũng không ảnh hưởng gì đến ta, ta không cần thiết vì những người này mà lãng phí thời gian.”
Tiểu Mạch thở phì phì, khuôn mặt nhỏ đáng yêu phồng lên, hắn thật sự không rõ, ngày đó lúc thái giám giả dẫn người tới cửa tìm gây phiền toái, vì sao chủ nhân không thể hiện thực lực của chính mình?
Lại còn bí mật *** thái giám giả?
Nếu những người này biết thực lực thật sự của chủ nhân, xem bọn họ còn dám chửi bới chủ nhân như thế hay không?
“Tiểu thư!”
Lúc Vân Lạc Phong lững thững đi trên đường phố, đột nhiên, một giọng nói vội vã từ phía trước truyền tới, mang theo hơi thở dốc.“Tiểu thư, việc lớn không tốt, người Y Thành đã tìm tới cửa! Làm sao bây giờ?”
Y Thành?
Bước chân Vân Lạc Phong hơi cứng lại, mặc dù nàng biết Y Thành người sẽ nhanh chóng tới nhưng không nghĩ lại nhanh như vậy.
Mới qua một buổi tối, những người này đã tìm tới Long Nguyên Quốc!
“Đi!” Vân Lạc Phong cúi mặt xuống, khóe môi mỉm cười tà khí: “Ta thật sự muốn biết một chút về cường giả Y Thành.”

Đại sảnh Vân gia, sắc mặt lão gia tử lạnh lẽo, mặt không biểu tình, ánh mắt sắc bén nhìn lão giả đang đứng ở trong đại sảnh.
Khuôn mặt lão giả này già nua, thần sắc lạnh lùng, đi theo hắn là hai nam tử trung niên, giống như Thái Sơn bảo vệ phía sau lão giả.
Lão giả ngay cả một cái liếc mắt cũng chưa nhìn lão gia tử, ánh mắt nhìn thẳng Vân Thanh Nhã đứng bên cạnh lão gia tử, cười lạnh: “Vân Thanh Nhã, không nghĩ tới năm đó một người bị thương nặng như vậy không những còn sống mà ngay cả đan điền cũng có thể chữa trị! Đừng quên, để Y Thành chúng ta buông tha Vân gia điều kiện tiên quyết chính là ngươi phải ૮ɦếƭ! Hiện tại ngươi vẫn còn hoàn hảo đứng ở chỗ này, chẳng lẽ Vân gia không tính cho ta một sự công bằng?”
Câu nói cuối cùng của hắn tất nhiên là nói với lão gia tử, trong nháy mắt lúc hắn nói xong, một cỗ uy áp cường đại tràn ngập toàn bộ đại sảnh.
Sắc mặt lão gia tử hơi trắng bệch, bàn tay nắm chặt chén trà cũng không tự chủ được run rẩy, trên khuôn mặt già nua là sự ngưng trọng.
Đây là uy áp của Địa Linh Giả?
Khoảng cách giữa Cao Linh Giả và Địa Linh Giả quả thực không phải chỉ kém nhau một chút!
Lão gia tử hít sâu một hơi, buông chén trà trong tay, nói: “Y Thành các ngươi cũng đã hại Thanh Nhã khổ sở hơn mười năm, như thế còn chưa đủ hay sao? Thanh Nhã có gì sai? Chỉ vì chiến thắng người đến khiêu chiến, nhất định phải mất đi tính mạng hay sao?
“Không sai.” Ánh mắt lão già rét lạnh như đao (bóng đao ánh kiếm), khí thế như hồng*, ngang ngược oai phong: "Ai bảo hắn có gan đánh bại Thiếu chủ nhà ta? Nếu hắn nhận thua thì bây giờ đã không xảy ra những chuyện như thế này, nói không chừng Y thành chúng ta còn vì kiến thức về thực vật mà kết giao với các ngươi, vậy thì tất nhiên chỗ tốt nhiều không đếm xuể, nhưng ai ngờ Vân Thanh Nhã quá ngu xuẩn, ngay cả Thiếu gia nhà ta mà cũng dám đánh, tự tìm đường ૮ɦếƭ!"
*Khí thế như hồng: Hình dung tinh thần vang dội, khí thế cực kỳ tráng thịnh, giống như có thể xuyên hẳn qua chiếc cầu vồng. (baidu.baike.com)
Ầm!
Nắm đấm của lão già "ầm" vào tường, bức tường vốn vững chắc của Vân gia bỗng lún và sập xuống trong nháy mắt.
Sắc mặt Vân Lạc trầm xuống: "Chính người Y thành các ngươi khiêu chiến với con ta trước, trên đấu trường vốn phải công bằng, tài nghệ của hắn không bằng lại bại dưới tay con ta đều do hắn tự tìm lấy! Chẳng lẽ còn muốn con ta đứng yên cho hắn đánh à?"
“Hừ!” Lão già hừ lạnh một tiếng: “Quả thật Vân Thanh Nhã không được đánh trả! Hắn nên đứng yên cho Thiếu chủ nhà ta đánh! Thiếu chủ nhà ta đánh hắn một trận đủ để hắn tránh được mười năm thống khổ, nhưng hắn lại cố tình cả gan vây trời, tự tìm đau khổ mà chịu đựng!"
Suýt chút nữa Vân Lạc đã tức điên, ban đầu ông cho rằng mình cũng đủ vô sỉ rồi, không ngờ lão già kia còn chẳng biết xấu hổ hơn cả mình!
Lão ta còn có thể ra lời như vậy hả trời?
Đây là khiêu chiến, lấy công bằng làm điều kiện tiên quyết, dựa vào cái gì mà Thiếu Thành chủ của Y thành đề nghị khiêu chiến, nhi tử nhà mình phải đứng yên cho hắn đánh? Thế mà còn coi là khiêu chiến được à?
“Vậy bây giờ Y thành các ngươi muốn thế nào?" Vân Lạc nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt già nua xanh mét.
“Vân gia huỷ diệt hoặc Vân Thanh Nhã phải ૮ɦếƭ!”
Rầm!
Vân Lạc vỗ bàn đứng dậy, phẫn nộ hét lớn một tiếng: "Y thành các ngươi đừng có khinh người quá đáng! Mười năm trước, ta không bảo vệ được Thanh Nhã, khiến nó chịu uất ức mười năm, bây giờ ta không cho phép bất cứ kẻ nào ***ng tới một cọng lông của nó!"
Lão già cười một tiếng chế giễu, khinh người lời nói của Vân Lạc.
“Vân Lạc, Vân gia các ngươi cường đại nhất cũng chỉ có Cao Linh Giả cao cấp, ta thân là Địa Linh Giả, ngươi cho rằng dựa vào thực lực như thế mà ngăn cản ta được à?"
Ánh mắt lão ta hàm chứa sự khinh miệt, nghiễm nhiên không để Vân gia vào trong mắt.
Quả thật là ở Long Nguyên quốc, Vân gia rất cường đại, nhưng trong mắt thế lực cường đại thật sự như bọn chúng, một Vân gia nho nhỏ chẳng tính là gì cả.
“Năm đó, ta vốn định tiêu diệt cả Vân gia, chẳng biết tại sao Hiệp hội Y sư lại ngăn cản nên Vân gia mới có thể sống lâu thêm mười năm, nhưng ngươi đừng quên, vì Vân Thanh Nhã đã ૮ɦếƭ, Y thành chúng ta mới buông tha cho Vân gia, hơn nữa còn đạt thành thỏa thuận với Hiệp hội Y sư! Nếu Vân Thanh Nhã còn sống, cho dù Y thành tiêu diệt Vân gia, bọn họ cũng không tới ngăn cản đâu!"
Cõi lòng Vân Lạc dần dần trầm xuống, mười năm trước, nếu không nhờ Hiệp hội Y sư đứng ra, Vân gia thật sự khó thoát khỏi kiếp nạn.
“Vân Thanh Nhã." Lão già tiếp tục cười lạnh thành tiếng: "Nếu ngươi còn sống thì nên tìm một chỗ không thấy ánh mặt trời mà trốn hết cả đời, không ngờ hôm nay ngươi lại dám bước đi giữa ban ngày ban mặt, rõ ràng là muốn tìm ૮ɦếƭ! Hôm nay, Vân gia không bị diệt, ta tuyệt đối không rời khỏi Long Nguyên quốc này!"
Khí thế khắp người lão già không hề bị thứ gì ngăn cản, bùng phát như che trời lấp đất, hóa thành một cơn gió lốc vô hình, lao tới đè ép hai người là lão gia tử và Vân Thanh Nhã.
Ầm!
Đúng lúc khí thế ấy lao thẳng về phía lão gia tử và Vân Thanh Nhã, một luồng khí tức mạnh mẽ truyền từ ngoài cửa vào, đánh tan tác áp lực đè ép của lão ta.
Ngay sau đó, giọng nói lười biếng chầm chậm cất lên, vang vọng trong đại sảnh yên tĩnh.
“Ta mới rời khỏi một lát, các ngươi đã tìm tới cửa ức ép lão nhân và nhị thúc nhà ta sao? Lỡ lão nhân nhà ta bị các ngươi làm cho mắc bệnh tim, cho dù các ngươi có trăm cái mạng cũng không đủ để bồi thường!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc