Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 56

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Mộ Hành Cừu hơi hơi nhắm lại mắt, hắn nhớ tới chính mình lúc trước trào phúng Vân Lạc, lại cảm thấy buồn cười như vậy.
Không sai! Mộ gia xác thật sinh ra hai nữ tử ưu tú có thể đưa vào hoàng tộc, đặc biệt là Mộ Vô Song, còn là quốc mẫu tương lai! Mẫu nghi thiên hạ! Vân gia cái gì cũng không có!
Ngay cả Vân Lạc Phong trước kia có được hôn ước với Thái tử cũng bị lui hôn.
Nhưng nữ tử Mộ gia kiệt xuất lại có tác dụng gì? Còn không phải leo lên hoàng tộc mà sinh tồn?
Còn Vân gia bất tri bất giác lại có thể đạp hoàng thất dưới chân!
“Vân Lạc Phong, ngươi thật sự không nhớ tình cũ chút nào sao?” Mộ Hành Cừu mở hai tròng mắt, hùng hổ doạ người nói, “Ta và gia gia ngươi tốt xấu gì cũng làm quan cùng triều, ngươi vì sao phải làm quá phận như vậy?”
“Tình cũ?”
Vân Lạc Phong nở nụ cười, tươi cười của nàng tràn ngập ý châm chọc: “Ta và Mộ gia các ngươi tình cũ ở đâu ra? Lúc trước ngươi tiết lộ quân tình, hại ૮ɦếƭ cha mẹ ta tại sao không nghĩ đến sẽ có báo ứng hôm nay!”
Người đang làm, trời đang nhìn, Mộ gia có hậu quả như vậy cũng là báo ứng bọn họ nên thừa nhận!
“Ha hả!” Mộ Hành Cừu cười lạnh hai tiếng, con ngươi hắn nhìn về phía Mộ Vô Song, thở dài một hơi, nói, “Vô Song, những năm gần đây ta quá mức dung túng cháu mới dẫn đến cháu làm nhiều chuyện sai như vậy, còn phản bội gia tộc! Nhưng dù cháu làm nhiều chuyện sai như vậy cũng là huyết mạch Mộ gia ta, ta vốn định để cháu ૮ɦếƭ đi không đau đớn, hiện giờ xem ra lại là không được.”
Lúc nói xong lời này, Mộ Hành Cừu chuyển hướng về phía Mộ Vô Sâm: “Nếu cháu không muốn thừa nhận quá nhiều thống khổ liền tự vận giống ta đi.”
Dứt lời, Mộ Hành Cừu không còn chần chờ, rút ra trường kiếm, không chút do dự đâm vào trái tim.
Phụt!
Máu tươi bắn mà ra, nhiễm đỏ khắp mặt đất, thân mình Mộ Hành Cừu hơi hơi run lên một chút, chậm rãi ngã xuống đất.
“Gia gia!” Hốc mắt Mộ Vô Sâm nháy mắt liền đỏ, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong: “Vân Lạc Phong, so với Mộ gia chúng ta ngươi cũng không tốt hơn chỗ nào, ngươi giết nhiều người như thế cũng sẽ có báo ứng! Chờ sau khi ngươi ૮ɦếƭ nhất định sẽ vào mười tám tầng địa ngục!”
Báo ứng?
Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, nàng cuồng ngạo không kềm chế được, mặt mày tràn ngập vẻ tuỳ tiện không để thế nhân ở trong mắt: “Ta không vào địa ngục ai vào địa ngục? Chờ ta xuống địa ngục, ta sẽ giết Mộ gia các ngươi một lần nữa!”
“Hừ!” Mộ Vô Sâm hừ lạnh một tiếng, “Đến lúc đó xem ai giết ai! Vân Lạc Phong, ta sẽ ở địa ngục chờ ngươi!”
Ầm!
Mộ Vô Sâm nâng lên bàn tay, một chưởng chụp ở trên đỉnh đầu, nháy mắt đỉnh đầu liền bị một chưởng này đập vỡ, óc và máu tươi trộn lẫn, từ đỉnh đầu dần dần chảy xuôi xuống dưới.
Theo lý thuyết, Mộ Vô Sâm chỉ là tính cách cao ngạo, nói chuyện ác độc một ít, cũng không có tham dự chuyện nào của Mộ Vô Song và Mộ Hành Cừu!
Nhiều lắm cũng chỉ trợ giúp Mộ Vô Song xử lý một vài nữ nhân dây dưa Thái tử.
Nhưng Vân Lạc Phong vẫn không tính toán buông tha hắn!
Diệt cỏ phải diệt tận gốc! Nếu để Mộ Vô Sâm tồn tại, dựa vào hận ý của hắn với nàng, từ nay về sau tất nhiên sẽ làm ra chuyện thương tổn phủ tướng quân! Mà nàng cũng không có khả năng vĩnh viễn ở trong phủ tướng quân.
Vì thân nhân dù là nhận hết vạn người thóa mạ, nàng cũng không hối hận!
Vân Lạc Phong quét mắt nhìn hai thi thể ngã trên mặt đất, lại chuyển tầm mắt về phía Mộ Vô Song: “Ta cho ngươi một cơ hội, ngươi có thể lựa chọn tự sát giống như bọn họ, hoặc là…… Để cho ta tới giải quyết ngươi? Đương nhiên, nếu ngươi lựa chọn vế sau, từ nay về sau dù ngươi không chịu nổi muốn tự sát cũng không thể tự sát.”
Thân mình Mộ Vô Song run lên, nàng nhìn hai người Mộ Hành Cừu và Mộ Vô Sâm ngã trên mặt đất, trong mắt lộ ra một tia hoảng sợ: “Không, ta không muốn ૮ɦếƭ! Ta muốn tồn tại!”
Con kiến còn biết sống tạm bợ, huống chi là Mộ Vô Song tham sống sợ ૮ɦếƭ? Cho nên bảo loại người như nàng tự sát là tuyệt đối không thể!
“Ta đã cho ngươi lựa chọn.” Vân Lạc Phong dừng một chút, tiếp tục nói, “Cho nên sau này dù ngươi muốn tự sát cũng tự sát không được, Mộ Thân, nàng ta giao cho ngươi tới hầu hạ, tin tưởng ngươi sẽ không làm ta thất vọng.”
Mộ Thân?
Nghe được lời này, ánh mắt Mộ Vô Song xuất hiện một tia kinh ngạc, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thiếu niên đi về phía nàng.
Sắc mặt thiếu niên rất là bình tĩnh, đã không còn bản sắc ăn chơi trác táng thường có, một đôi con ngươi đựng đầy hận ý thật sâu, cười lạnh nhìn Mộ Vô Song đang ngây người: “Mộ Vô Song, ngươi hẳn sẽ không nghĩ tới ngươi lại có một ngày như vậy, ha ha ha.”
Lúc trước, Mộ Vô Song cao cao tại thượng, không để mọi người ở trong lòng kia hiện giờ lại chỉ có thể buông bỏ tư thái mà hèn mọn xin tha ở chỗ này.
Lại nói tiếp, thật đúng là buồn cười.
“Mộ Thân!” Mộ Vô Song ngây ngẩn cả người, ngơ ngẩn nhìn thiếu niên xuất hiện ở trước mặt, “Tại sao lại là ngươi? Là ngươi đưa bọn Vân Lạc Phong đến?”
Mộ Thân gợi lên khóe môi, trào phúng cười: “Không sai.”
Hai chữ này hoàn toàn làm Mộ Vô Song lâm vào trong điên cuồng, dung nhan nàng vặn vẹo, phẫn hận quát lớn: “Mộ Thân, ngươi là phản đồ phản bội Mộ gia, ngươi sẽ không ૮ɦếƭ tử tế được!”
Nếu không phải Vân Lạc Phong đột nhiên xuất hiện tại đây, nói không chừng nàng đã sớm rời khỏi với hai người Thiên gia rồi, mặc dù tiến vào Thiên gia làm dược nhân, cũng đỡ hơn rơi vào tay Vân Lạc Phong.
Rốt cuộc, thân là dược nhân, chỉ cần cho nàng cơ hội, nàng liền có thể đạp Thiên Kha dưới chân, còn thay thế ả ta!
Nhưng hiện tại tất cả lí tưởng vĩ đại của nàng đều tan biến, hết thảy đều bởi vì tên phản đồ Mộ Thân này.
“Phản đồ?” Mộ Thân cười lạnh một tiếng, “Ta xác thật là phản đồ của Mộ gia nhưng ngươi cũng không tốt hơn chỗ nào! Gia gia yêu thương ngươi như thế, từ nhỏ đến lớn tất cả thứ tốt đều cho ngươi, ngươi lại không màng ૮ɦếƭ sống của ông ấy! Chẳng lẽ ngươi không phải phản đồ sao?”
Giọng nói của thiếu niên chữ chữ tru tâm, làm trái tim Mộ Vô Song đều kịch liệt run rẩy lên.
Đột nhiên, nàng bùm một tiếng quỳ gối trước mặt Mộ Thân, đôi tay ôm chặt lấy đùi hắn, cầu xin: “Mộ Thân, cầu xin ngươi buông tha ta đi, nể mặt chúng ta là người thân, ngươi buông tha ta lúc này, sau này ta nhất định sẽ làm trâu làm ngựa hồi báo cho ngươi.”
Mộ Thân hơi hơi nhắm lại hai tròng mắt rồi mở mắt ra, hận ý trong mắt biến thành châm chọc: “Mộ Vô Song, ngươi hại ૮ɦếƭ muội muội ruột thịt của ta, chỉ bằng điểm này cũng đủ để ta trả thù ngươi!”
Nghe được lời này, tay Mộ Vô Song dần dần buông lỏng, thân mình mềm mại ngã trên mặt đất, trên sắc mặt xám trắng tràn đầy tuyệt vọng.
Nàng biết, lúc này đây, chính mình khẳng định là xong đời!
“Chủ tử.” Mộ Thân nhìn Mộ Vô Song, xoay người đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, cung kính củng củng nắm tay, “Đa tạ người cho ta cơ hội lần này chính tay đâm kẻ thù, từ nay về sau mạng của Mộ Thân này chính là của người! Cũng chỉ có người mới có thể lấy đi sinh mạng của ta!”
Hắn không hề gọi Vân Lạc Phong là thần y, cũng không phải là Vân cô nương, mà trực tiếp gọi nàng là chủ tử, ngụ ý rất là sáng tỏ.
Đối mặt với Mộ Thân tỏ rõ trung thành, Vân Lạc Phong khẽ gật đầu: “Mộ Thân, sau này ta sẽ không quản chuyện của Mộ Vô Song, xử trí nàng như thế nào chính là vấn đề của ngươi, dựa vào hận ý ngươi đối với nàng, tất nhiên tự mình xử lý sẽ càng tốt hơn ta.”
Vân Lạc Phong nói cũng không sai, Mộ Vô Song rơi vào tay Mộ Thân chỉ có thể nhận hết Tra t** mà ૮ɦếƭ! Ngay cả tự sát đối nàng mà nói cũng là một hành vi xa xỉ……
Mà sống trong đoạn thời gian đó cũng sẽ trở thành ác mộng vĩnh hằng của Mộ Vô Song!
“Chuyện của Mộ gia xử lý xong rồi, hiện tại chúng ta phải vào cung!”
Vân Lạc Phong hơi hơi rũ xuống con ngươi, khóe môi giơ lên một độ cong tà khí: “Tên cẩu hoàng đế kia cũng tới lúc nên xuống đài.”
……
Đại viện của hoàng cung.
Trong ngự thư phòng nghiêm chỉnh, Cao Đồ đang thương nghị công việc với Cao Lăng, Mộ Quý phi thì ở một bên ôn nhu nhìn Cao Đồ, còn tiếp nhận việc của cung nữ, thường vì Cao Đồ rót một ly trà.
“Bệ hạ, việc lớn không tốt!”
Đột nhiên, một giọng nói vội vã từ ngoài ngự thư phòng truyền vào, tên thái giám kia căn bản không đợi thông báo, liền nghiêng ngả lảo đảo nhảy vào trong phòng.
Sắc mặt Cao Đồ nháy mắt trầm xuống: “Lộ công công, ngươi lỗ mãng như thế còn thể thống gì?”
“Bệ hạ, xảy ra việc lớn!” Lộ công công lau mồ hôi trên trán, nôn nóng nói, “Vân Lạc Phong của Vân gia dẫn người xông vào bức vua thoái vị!”
“Cái gì?”
Rầm!
Một chưởng của Cao Đồ chụp ở trên bàn, đột nhiên bật dậy từ trên long ỷ, sắc mặt xanh mét nói, “Vân Lạc Phong? Nàng thật là rất to gan, dám can đảm đến bức vua thoái vị? Chẳng lẽ nàng muốn để trẫm hạ vị rồi tự xưng hoàng? Thật sự là buồn cười, Long Nguyên Quốc này của ta còn không tới phiên nàng ta làm chủ!”
“Bệ hạ.”
Mộ Quý phi vội vàng đứng lên, nhẹ vỗ về *** Cao Đồ, đầy mặt ôn nhu: “Thỉnh bớt giận, dù thần thiếp biết người Vân gia không biết tốt xấu nhưng không nghĩ rằng Vân Lạc Phong sẽ có dã tâm lớn như thế, ngài yên tâm, từ xưa đến nay tà không thắng chính, chỉ bằng chút lực lượng của Vân Lạc Phong còn không có thực lực để đối nghịch với trăm vạn hùng binh của hoàng tộc chúng ta!”
Nghe được lời này của Mộ Quý phi, sắc mặt Cao Đồ tốt hơn một chút, hắn hung hăng lắc lắc vạt áo, dung nhan xanh mét đi ra ngoài ngự thư phòng.
Cao Lăng vẫn luôn cau mày, cảm giác có chỗ gì đó không quá thích hợp, rồi lại không thể nghĩ ra được cụ thể không thích hợp chỗ nào, cho nên hắn cũng không hề nghĩ nhiều, theo sát sau lưng Cao Đồ đi ra ngoài.
Ầm ầm ầm!
Sau khi bọn họ vừa mới ra ngự thư phòng, một đội ngũ nháy mắt từ phía trước bọc đánh tới, vây toàn bộ ngự thư phòng lại.
Còn bọn thị vệ trong hoàng cung thì một đám tê liệt ngã xuống trên mặt đất, ôm bụng không ngừng kêu thảm.
“Vân Lạc Phong! Ngươi thật to gan!” Sắc mặt Cao Lăng một mảnh xanh mét, ánh mắt sắc bén thẳng tắp bắn về phía thiếu nữ lười biếng nằm ở trong liễn kiệu, lạnh giọng quát lớn, “Là ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, để ngươi dám can đảm bức vua thoái vị?”
Trong liễn kiệu, con ngươi lãnh khốc của Vân Tiêu liếc nhìn Cao Đồ, lấy một quả nho từ trên bàn hoa quả bên cạnh đưa đến bên miệng Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng ngậm lấy ngón tay Vân Tiêu, đầu lưỡi *** đầu ngón tay hắn, một đôi mắt ẩn chứa ý cười, tà khí liếc nhìn Cao Đồ: “Lá gan của ta trời sinh rất lớn, cho nên không cần người khác cho.”
“Ngươi……” Cao Đồ tức giận chỉ Vân Lạc Phong, “Trẫm thật sự không nghĩ tới dã tâm của Vân gia các ngươi lớn như vậy, nói đi, là Vân Lạc muốn làm hoàng đế hay là ngươi?”
Vân Lạc Phong cười lên tiếng: “Xin lỗi, ngôi vị hoàng đế này của ngươi ta còn chướng mắt.”
Ánh mắt Cao Đồ trầm xuống: "Ngươi đã chướng mắt ngôi vị Hoàng đế của trẫm, bây giờ ngươi còn tới đây để làm gì?"
Nghe vậy, Vân Lạc Phong lười nhác khoác hai cánh tay lên thành kiệu, nhếch môi nói: "Đơn giản là... nhìn ngươi không vừa mắt! Chỉ thế thôi!"
Ta nhìn ngươi không vừa mắt liền muốn Hoàng đế như ngươi xuống đài, ngươi có thể làm khó dễ ta sao?
Suýt chút nữa Cao Đồ đã tức điên, hắn vẫn luôn cho rằng mình Cao Đồ thiếu chút nữa bị khí điên rồi, hắn vẫn luôn cho rằng bản thân mình đủ kiêu ngạo, nhưng khi so sánh với thiếu nữ trước mắt, hắn mới hiểu thế nào là cuồng vọng không kiềm chế được!
Có thể ngông cuồng không đặt thế nhân vào trong mắt, ngoại trừ thiếu nữ này, ai dám hành sự một cách đương nhiên như thế chứ?
“Vân Lạc Phong, ngươi thật là làm càn, người đâu, mau bắt nàng ta lại!"
Cao Đồ quát một tiếng chói tai, lạnh giọng ra lệnh.
Thế nhưng, lời hắn vừa dứt, trước sau lại chẳng có ai tiến đến, khắp hoàng cung này chỉ có thể nghe thấy *** rỉ của mấy tên thị vệ.
“Người đâu!” Sắc mặt Cao Đồ biến đổi một lần nữa, tiếp tục quát to: "Các ngươi chạy đi đâu ૮ɦếƭ hết rồi hả, còn không mau bắt lấy cho trẫm?!"
Gió thu lạnh run, lá rụng bay bay.
Một chiếc lá phong rơi xuống trước mặt Cao Đồ, khiến hắn nhìn sơ qua bỗng cảm thấy tịch liêu bi ai.
“Cho dù ngươi kêu khàn cả cổ họng cũng không có ai tới cứu đâu."
Giọng nói thiếu nữ mang theo sự tà ác, nếu để những người không biết chuyện nghe được, họ sẽ tưởng rằng nàng làm chuyện gì đó không bằng cầm thú với Cao Đồ.
“Vân Lạc Phong!” Cao Đồ hận nghiến răng nghiến lợi, cõi lòng co rút kịch liệt: "Rốt cuộc ngươi đã làm gì?"
Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mặc dù có rất nhiều thị vệ ngã xuống đất, nhưng thị vệ trong hoàng cung cũng không phải chỉ có bao nhiêu đó, vì sao không thấy bóng những người khác?
“Tất cả thị vệ trong cung đều bị người của ta đuổi đi rồi." Vân Lạc Phong cong môi tà mị: "Cho nên đã không còn ai tới cứu ngươi nữa!"
Giờ khắc này, sắc mặt Cao Đồ hoàn toàn trở nên tái nhợt, bước chân lảo đảo mấy cái, may mà phía sau có Mộ Quý phi đỡ hắn, hắn mới không té ngã.
“Cao Lăng.” Tầm mắt Vân Lạc Phong chuyển sang Cao Lăng: “Không biết ngươi có còn nhận ra những người này bên cạnh ta hay chăng?"
Cao Lăng vốn chẳng thèm để ý, sau khi nghe Vân Lạc Phong nói câu ấy, hắn mới nhìn sang những thủ hạ đang đứng bên cạnh nàng.
Nếu những người đó xuất hiện một mình ngay trước mặt hắn, có lẽ hắn sẽ không nhớ ra bọn họ, nhưng bây giờ bọn họ lại gắn liền với Vân Lạc Phong, vì thế Cao Lăng không thể không lâm vào trầm tư.
“Những người này... Là những hộ vệ nha hoàn mà lúc trước ta giúp Vân Lạc mời gọi hay sao?" Cao Lăng chần chừ cả buổi mới hỏi được câu ấy.
Trong lòng hắn vẫn giữ ý định phủ nhận, dù gì trước đây chẳng có ai hiểu rõ thiên phú của mấy người đó bằng hắn, sao họ có thể là những người lính được huấn luyện nghiêm chỉnh đang đứng trước mắt hắn chứ?
Hắn tuyệt đối không tin tưởng!
Nhưng sau đó, câu trả lời của Vân Lạc Phong đã khiến cõi lòng hắn rơi vào hầm băng trong nháy mắt.
“Không sai, tồi, ta còn phải cảm tạ ngươi, nếu không nhờ ngươi, Vân gia ta cũng không có khả năng mời gọi được nhiều người nhanh như vậy."
Sắc mặt Cao Lăng từ tái nhợt trở nên không còn giọt máu, hắn ghìm chặt bàn tay to đang phát run, cả thân người không ngừng run rẩy trong gió.
“Không có khả năng, lúc trước ta toàn tìm phế vật cho ngươi! ta lúc trước cho ngươi tìm đều là phế vật! Cho dù đến cuối đời cũng không thể có tiến bộ quá lớn, sao có thể là những người này?" Giọng nói Cao Lăng lộ rõ sự điên cuồng, ánh mắt hoàn toàn không muốn tin.
Không ai hiểu rõ năng lực của những người đó hơn hắn! Cho nên bây giờ hắn mới có thể tỏ vẻ sống ૮ɦếƭ không tin!
“Phế vật sao?” Vân Lạc Phong nhếch môi cười, mặt mày đầy khí phách cuồng vọng lộ vẻ tự tin: "Ở trong mắt ta, không có ai là phế vật cả! Tất cả mọi người phân thành hai bên nguyện ý nỗ lực và không nguyện ý nỗ lực, chỉ cần là người nguyện ý nỗ lực, cho dù thiên phú không bằng người thường cũng có thể đột phá cực nhanh!"
Không có ai thật sự là phế vật hết!
Một câu này đã khích lệ tâm tư của đoàn quân Cương Thiết Liệt Diễm.
Không sai! Chẳng có ai là phế vật cả, chỉ cần bọn họ trả giá bằng sự nỗ lực và gian khổ, cho dù thiên phú thấp kém cũng có thể trở nên nổi bật, đứng ở đỉnh cao trên đại lục.
“Chủ tử nói rất đúng.” Chung Linh Nhi đứng dậy, khuôn mặt trẻ con đáng yêu của nàng ta trông rất kiên quyết: "Chúng ta không hề thua kém mấy kẻ được gọi là thiên tài kia, ít nhất chúng ta nguyện ý trả giá bằng sự nỗ lực và gian khổ nhiều hơn người bình thường!"
Nửa năm qua, các thành viên trong đoàn quân đột phá rất nhanh, không chỉ nhờ dịch dược, dù sao dịch dược cũng chỉ có công năng phụ trợ, điều thực sự khiến đoàn quân trưởng thành chính là mồ hôi mà họ đã trả giá!
Thời gian nửa năm, vô số ngày đêm, bọn họ mất ăn mất ngủ để tu luyện, không ai cam lòng bị bỏ lại phía sau người khác!
Nguyên nhân chính là vì bọn họ nỗ lực, mới làm cho bọn họ đi tới hôm nay nông nỗi!
Sau khi nói xong lời ấy, khí thế bộc phát khắp người Chung Linh Nhi, cùng lúc đó, những người khác cũng phát tán sức mạnh trên người, khiến cho sức mạnh bao phủ khắp vùng trời ở hoàng cung.
“Cao Linh Giả? Mười Cao Linh Giả?” Cao Lăng lùi về phía sau vài bước, một tiếng phịch vang lên, cả thân người hắn bị va mạnh vào tường, trên khuôn mặt tái nhợt tràn đầy sự kinh ngạc và nỗi khiếp sợ: "Tại sao lại như vậy? Cho dù ngươi có năng lực làm bọn họ từ phế vật trở thành thiên tài, nhưng trong thời gian ngắn ngủi đã đột phá đến cấp Cao Linh Giả, hoàn toàn không phải chuyện mà người có thể làm được!"
Thần?
Bỗng nhiên trong lòng Cao Lăng xuất hiện chữ này, ánh mắt hắn nhìn Vân Lạc Phong càng mang theo vẻ sợ hãi.
Nữ nhân này chính là thần! Bằng không, làm sao có thể khiến đám phế vật kia đột phá nhanh như vậy?
Cũng may Vân Lạc Phong còn là phế vật, nếu không Vân gia này sẽ thật sự lật trời!
“Cao Lăng, ngươi là đồ ngu xuẩn!” Cuối cùng Cao Đồ cũng lấy lại tinh thần, tát một cái thật mạnh vào mặt Cao Lăng.
Cho dù Cao Lăng nhiều tiếng xấu, hắn cũng chưa từng ra tay giáo huấn nhi tử, nhưng hôm nay vì biến cố Vân gia, rốt cuộc đã khiến hắn nhịn không được phải ra tay, dung mạo anh tuấn càng trở nên vô cùng xanh mét.
“Đó chính là những phế vật mà ngày ấy ngươi mời gọi giúp Vân gia sao?"
Thân mình Cao Lăng chấn động, khóe môi nở nụ cười khổ.
Hắn biết, mặc kệ hắn giải thích thế nào cũng chẳng ích gì, phụ hoàng không tin tưởng hắn nữa! Thật tình, thực lực của đám người này quá mức chấn động, làm sao mà tin được nửa năm trước bọn họ còn là phế vật chứ?
“Ngu ngốc, ngu xuẩn!” Cao Đồ hung hăng đá một cước vào *** Cao Lăng, lạnh giọng quát: “Ta đã sớm biết ngươi ngu xuẩn, không ngờ ngươi lại ngu xuẩn tới mức này, lại dám đưa những người đó tới Vân gia! Sớm biết như vậy thì ngày đó ta đã không giao cho ngươi đảm đương!"
Giáo huấn Cao Lăng xong, ánh mắt Cao Đồ lại chuyển sang Vân Lạc Phong, hừ lạnh và nói: “Vân Lạc Phong, trong tay ngươi có nhiều Cao Linh Giả như thế thì sao hả? Đệ nhất cường giả của hoàng tộc chúng ta là Cao Linh Giả cao cấp đấy, bây giờ chắc chắn hắn đã biết tin ngươi đánh vào hoàng cung rồi, sau đó hắn sẽ tới giải quyết các ngươi ngay thôi, ha ha ha!"
Cao Đồ cười điên cuồng, ánh mắt tràn đầy sự dữ tợn.
Sở dĩ hắn không hề sợ hãi như vậy là vì đệ nhất cường giả của hoàng tộc! Chỉ cần người đó ở đây, cho dù là ai *** trong hoàng cung cũng không thể bình yên vô sự rời khỏi chỗ này!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc