Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 53

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Nghe được lời này của Vân Lạc Phong, Khinh Yên mới hiểu rõ gật gật đầu: “Tiểu thư, nô tỳ đã rõ, hoá ra Thiên gia cũng chỉ là một cái vỏ rỗng mà thôi, đã không có Thiên Nhai che chở, xem bọn họ làm sao tiếp tay cho giặc!”
Vân Lạc Phong cười cười, không trả lời Khinh Yên, nàng lười biếng nằm lên đù* Vân Tiêu, cong khóe môi, nói: “Vân Tiêu, ngươi cảm thấy quyết định này của ta như thế nào?”
Vân Tiêu cúi đầu nhìn thiếu nữ nằm ở trên đù* mình, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mượt như thác của nàng, trong đôi mắt lãnh khốc một mảnh kiên định.
“Nàng ***, ta chôn xác!”
Ngụ ý, nàng chỉ cần *** là đủ rồi, còn cục diện rối rắm có ta thu thập cho nàng, nàng không cần băn khoăn gì cả.
Trong lòng Vân Lạc Phong tựa như bị một bàn tay trêu chọc, trái tim xuất hiện một cảm giác xưa nay chưa từng có.
Cái loại cảm giác này làm tim nàng đã xảy ra thay đổi.
“Vân Tiêu.” Ánh mắt dừng ở trên dung nhan lãnh khốc của Vân Tiêu, Vân Lạc Phong mở miệng nói, “Trên đời này, mặc kệ thế nhân đối xử với ta như thế nào, có ngươi hiểu ta là đủ rồi.”
Ánh mắt của thế nhân, miệng lưỡi thế tục có liên quan gì đến nàng chứ?
Nàng chỉ cần hắn hiểu đã đủ rồi.
“Khinh Yên.” Vân Lạc Phong lại lần nữa ngồi thẳng thân mình, lười biếng duỗi eo, “Đi, bây giờ chúng ta đi khôi phục thực lực cho nhị thúc của ta.”
Mắt Khinh Yên sáng lên, nét mặt thanh tú biểu lộ một nụ cười: “Tiểu thư, thực lực của nhị gia thật sự có thể khôi phục sao?”
“Không sai.” Vân Lạc Phong khẽ gật đầu, “Có ta giúp thúc ấy đặc chế nước thuốc, thúc ấy có thể khôi phục thực lực rất nhanh! Không, không chỉ có như thế, lúc đó, tu vi của thúc ấy còn sẽ tiến bộ vượt bậc!”Hiện giờ thời cơ cũng không sai biệt lắm, đây là lúc nàng giúp nhị thúc khôi phục thực lực! Chỉ có chờ thúc khôi phục thực lực, Vân gia mới có thể chân chính cường đại lên!
……
Mấy ngày nay, trong Long Nguyên Quốc đã xảy ra rất nhiều chuyện làm người chấn động.
Đầu tiên là vào ngày thành hôn của Mộ Vô Song và Cao Lăng, một quân đoàn có một trăm người tự xưng là Cương Thiết và Liệt Diễm ngang trời xuất thế, chẳng những san bằng phủ Thừa tướng, còn đốt toàn bộ sản nghiệp của Mộ gia.
Vì vậy, mọi người đều đang nghị luận sôi nổi, không biết phủ Thừa tướng này rốt cuộc đắc tội người nào, thế cho nên gặp kết cục như vậy.
Lúc chuyện này còn chưa lắng xuống, lại có tin tức khác tựa như cây gậy nặng đập xuống, thế cho nên toàn bộ hoàng thành Long Nguyên Quốc đều vì thế run rẩy vài cái.
Năm đó, Diệp Linh đến Long Nguyên Quốc làm con tin, không biết khi nào đã trốn trở về Lưu Kim Quốc, hơn nữa hôm nay lại còn trở về Long Nguyên Quốc lần nữa, mục đích là vì cầu thân.
Mà được hắn cầu thân lại còn là một tiểu nha hoàn tên là Khinh Yên của phủ Vân tướng quân.
Sau khi Cao Đồ biết được việc này, tức khắc mặt rồng giận dữ, tức giận đứng bật dậy, khuôn mặt anh tuấn một mảnh xanh mét.
“Giỏi cho Diệp Linh, trẫm trả lại tự do cho ngươi, ngươi lại thông đồng với tiểu nha hoàn trong phủ Vân Lạc, lại còn cầu hôn trước mặt mọi người! Đây căn bản là không để trẫm vào mắt!”
Nửa năm trước, Cao Đồ vì hãm hại Vân Lạc nên phái Diệp Linh đến phủ Vân tướng quân, nhưng hắn không nghĩ tới Diệp Linh lại ngầm thông đồng với tiểu nha hoàn bên trong phủ Vân Lạc, càng không tiếc phản bội hắn!
Càng quan trọng hơn là Diệp Linh vừa náo loạn như thế cũng khiến cho thế nhân đều biết Long Nguyên Quốc không cai quản được con tin, để con tin chạy trốn, điều này làm cho hắn còn mặt mũi gì?
“Diệp Linh, ngươi muốn nghênh thú tiểu nha hoàn của phủ tướng quân, trẫm cố tình không để ngươi như nguyện.” Cao Đồ cười lạnh một tiếng, lạnh giọng phân phó, “Người tới, trẫm phái người mang tin đến Lưu Kim Quốc truyền đạt ý chỉ của trẫm, trẫm muốn gả bát công chúa cho Diệp Linh làm thê tử.”
Vân Lạc, ngươi tìm một nha hoàn quyến rũ Diệp Linh, cho rằng vậy là có thể làm thân với hoàng thất Lưu Kim Quốc sao? Thật sự là buồn cười đến cực điểm! Trẫm tuyệt đối sẽ không để gian kế của ngươi thực hiện được, chỉ bằng một tiểu nha hoàn cũng mộng tưởng trở thành hoàng tử phi?
Nằm mơ đi!
Mặc cho Cao Đồ nghĩ như thế nào cũng không nghĩ đến hiện giờ hoàng đế Lưu Kim Quốc đã bị Diệp Linh giam giữ, còn có ai có thể làm chủ cho hắn được?
Đáng tiếc, thông tin cũng không phát triển trên đại lục, muốn truyền bá một tin tức thì phải kể tới Nguyệt lâu! Hơn nữa khoảng cách giữa Lưu Kim Quốc và Long Nguyên Quốc cũng không gần, chờ sau khi chuyện đã xảy ra ở Lưu Kim Quốc truyền tới Long Nguyên Quốc thì Long Nguyên Quốc chắc cũng đã thay đổi triều đại.
……
Trong sảnh ngoài, lão gia tử vừa lòng nhìn Diệp Linh đứng ở trước mặt ông, không ngừng gật đầu, khóe miệng chứa tươi cười: “Không tồi, tiểu tử này thực không tồi, tuy nha đầu Khinh Yên này là nha hoàn của Vân gia chúng ta, nhưng tình cảm giữa nó và cháu gái ta rất sâu đậm, bản tướng quân hy vọng sau khi ngươi nghênh thú nàng thì không được nạp thêm thiếp thị, ngươi có hứa làm được không?”
Trong lòng Khinh Yên dâng lên một trận cảm động, lúc ban đầu nàng chỉ là một tiểu nha hoàn của Vân gia mà thôi, dù cho sau này trở thành đoàn trưởng của quân đoàn Liệt Diễm nhưng cũng chỉ là một thuộc hạ, không nghĩ tới tướng quân đại nhân sẽ vì nàng suy xét như vậy.
Nghĩ đến chỗ này, Khinh Yên ngẩng đầu nhìn Diệp Linh, khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, nàng theo bản năng thu hồi tầm mắt, gương mặt một mảnh đỏ bừng.
“Lão tướng quân, ngài yên tâm, ta sẽ không cô phụ Khinh Yên, ngoài nàng ra cũng sẽ không có nữ nhân khác.” Ánh mắt Diệp Linh chân thành và kiên định, gằn từng chữ một bảo đảm.
“Ha ha!” Lão gia tử sang sảng cười to hai tiếng, “Nếu như vậy, Vân gia ta đây liền lấy danh nghĩa gả nữ nhi để gả nha đầu này cho ngươi.”Sau khi nghe hai người nói, sắc mặt Khinh Yên càng thêm đỏ bừng, nàng quét mắt nhìn Diệp Linh, trong lòng phảng phất hạ quyết tâm, chuyển hướng về phía Vân lão gia tử: “Tướng quân, thù của Vân gia chúng ta còn chưa báo, nô tỳ cũng không muốn sớm lấy chồng như thế.”
Mặc dù Mộ gia sắp sửa rơi đài, nhưng kẻ thù của Vân Thanh Nhã còn ung dung ngoài vòng pháp luật, vào lúc này sao nàng có thể an tâm lấy chồng?
Thù lớn chưa báo, nàng tuyệt đối không xuất giá!
Nhìn tiểu nha đầu trọng tình trọng nghĩa trước mắt, lòng Vân Lạc cảm động, thở dài một tiếng, nói: “Nếu ngươi không muốn lấy chồng có thể đính hôn với Tam hoàng tử trước rồi chọn ngày xuất giá sau.”
Diệp Linh vốn đang có chút thất vọng, sau khi lão gia tử nói câu này, trong lòng lặp tức vui vẻ, vội vàng quỳ gối trên mặt đất: “Tạ lão tướng quân, ta nhất định sẽ đối xử với Khinh Yên thật tốt, tuyệt đối không để nàng chịu ủy khuất.”
Lão gia tử bị động tác của Diệp Linh doạ sợ, vội vàng đứng lên, có chút trở tay không kịp *** nắm tay: “Tam hoàng tử, ngươi quá khách khí, nhanh đứng lên, ta gánh không nổi một lạy này của ngươi.”
Mắt thấy lão gia tử sắp sửa đi nâng Diệp Linh, Vân Lạc Phong khẽ cười một tiếng, nói: “Gia gia, người gánh nổi hắn quỳ lạy mà.”
“Nha đầu này!” Lão gia tử trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, “Tốt xấu gì hắn cũng là Tam hoàng tử Lưu Kim Quốc, chẳng sợ hiện giờ nghênh thú Khinh Yên cũng không thể quỳ lạy ta.”
Vân Lạc Phong nhún vai: “Quên nói cho người, Diệp Linh là thuộc hạ của cháu, hắn quỳ lạy người là bình thường, người không cần cảm thấy đứng ngồi không yên.”
Lúc trước, dù Vân Lạc Phong đã nói với lão gia tử chuyện chính mình đến Lưu Kim Quốc báo thù nhưng lại không có nói quá mức cụ thể, cho nên lão gia tử cũng không biết Diệp Linh là thuộc hạ của nàng.
Cho nên lúc lão gia tử nghe thấy lời của Vân Lạc Phong, miệng há rất to, vẻ mặt kinh ngạc.
Ông vừa rồi không có nghe lầm chứ? Tam hoàng tử Lưu Kim Quốc là thuộc hạ của cháu gái bảo bối nhà mình?
“Phong nhi, cháu nói chính là sự thật?” Trong lòng lão gia tử rất là chấn động, lại cảm thấy rất tự hào về cháu gái nhà mình.
Ngay cả hoàng tử cũng có thể nhận làm thuộc hạ, ngoài cháu gái ông ra còn có ai có thể bằng vào thực lực của bản thân làm được đến như thế?
“Người không biết sao?” Vân Lạc Phong kinh ngạc nhìn lão gia tử, “Phó đoàn trưởng của quân đoàn Cương Thiết chính là hắn, chỉ là lúc cháu mang người đến sân huấn luyện ngầm thì hắn có nhiệm vụ phải đi cho tới hôm nay mới trở về.”
Tuy nói năm đó lão gia tử giao chiến với Lưu Kim Quốc nhưng ông lại không có gặp qua Tam hoàng tử Lưu Kim Quốc! Vì thế nửa năm trước, Cao Đồ muốn để Diệp Linh mai phục tại Vân gia, lão gia tử mới không có phát hiện hắn tồn tại.
Bằng không ông tuyệt đối không thể để Diệp Linh đi vào Vân gia một bước! Cũng liền không có một mối nhân duyên tốt này.
“Ha ha ha.”
Vân lão gia tử lại phá lên cười sang sảng lần nữa, ông vuốt chòm râu dài, trên dung nhan già nua tràn đầy tươi cười đắc ý: “Ta vốn đang cho rằng Khinh Yên và Tam hoàng tử là quen biết ở Lưu Kim Quốc, không nghĩ tới còn có chuyện sâu xa như vậy! Có phải chúng ta hẳn nên cảm tạ Cao Đồ đã ban hôn nhân mỹ mãn này hay không?”
Con tin địch quốc có thể lẫn vào Vân gia, Vân lão gia tử không cần suy nghĩ nhiều cùng đã biết là Pu't tích của Cao Đồ, nhưng xem tình huống hiện tại Diệp Linh đã bị cháu gái nhà mình thu phục rồi.
Cho nên hắn ứng cảm tạ Cao Đồ để Khinh Yên tìm được một phu quân ưu tú như vậy.
Còn hẳn nên cảm tạ hắn đã đưa cho cháu gái nhà mình một thuộc hạ đắc lực!
“Cháu nói xem khi Cao Đồ biết chuyện này có thể bị cháu làm tức ૮ɦếƭ hay không?” Vân Lạc cười ha ha hai tiếng, hỏi.Vân Lạc Phong nhẹ nhàng vuốt ve cằm, trong đôi mắt đen nhánh loé lên ý cười: “Cháu cảm thấy tức ૮ɦếƭ khiếp còn chưa đủ, cháu muốn cho hoàng đế như hắn xuống đài! Gia gia, hai ngày sau, người liền an tĩnh ngồi xem diễn, một tuồng kịch này tuyệt đối sẽ làm người cả đời khó quên.”
Nói xong lời này, Vân Lạc Phong quay đầu nhìn về phía Diệp Linh, nhướng mày nói: "Hai ngày này nhị thúc bế quan, công việc của quân đoàn Cương Thiết ngươi nhận đi!”
Diệp Linh ngẩn ra, cung kính đáp: “Dạ, chủ tử.”
“Nhị thúc cháu bế quan?” Lão gia tử nghe được từ ngữ mấu chốt trong lời này, trong mắt mang theo nghi hoặc, “Từ mười năm trước, sau khi nhị thúc cháu bị thương thì không thể đột phá, vì sao hiện tại đột nhiên bế quan?”
Vân Lạc Phong hơi hơi chớp chớp mắt đen: “Đây là một kinh hỉ, đến lúc đó người sẽ biết.”
Kinh hỉ?
Hai chữ này làm lão gia tử không tự chủ được trợn trắng mắt, mỗi lần nha đầu thúi này nói cho hắn kinh hỉ, chính là mỗi lần đều doạ hắn sợ tới mức ૮ɦếƭ khiếp, không biết gần đây nó lại làm cái quỷ gì.
Chẳng lẽ……
Bỗng nhiên, lão gia tử tựa như nghĩ tới cái gì, cả người chấn động: “Lẽ nào cháu đang giúp nhị thúc cháu khôi phục thực lực?”
Vân Lạc Phong nhún vai mỉm cười: “Nếu là kinh hỉ nói ra liền không còn thú vị nữa, mấy ngày nữa người sẽ biết đáp án, cháu mệt rồi, Khinh Yên, chúng ta đi.”
Dứt lời, nàng lười biếng ngáp một cái, chậm rãi ra ngoài đại sảnh.
Nhìn chăm chú bóng dáng rời khỏi đại sảnh của thiếu nữ, lão gia tử bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Nha đầu thúi này, được rồi, cháu không nói sớm muộn gì ta cũng sẽ biết, căn bản không cần gấp.”
Trên thực tế, Vân Lạc Phong tạm thời không nói cho ông chuyện này cũng có nguyên nhân, nàng có phương pháp thế Vân Thanh Nhã trị liệu, lại yêu cầu xem lực nhẫn nại của thúc ấy, nếu thúc nhịn được chẳng những có thể khôi phục tu vi, còn có thể tiến bộ vượt bậc, nếu như thúc không thể nhịn nổi thì trị liệu sẽ thất bại.
Nếu thất bại, chẳng phải là mất công để lão gia tử vui vẻ một lần?
Cho nên, nàng mới lựa chọn giấu đi, chờ Vân Thanh Nhã thực sự trị hết thương thế thì lại nói tin vui này cho lão gia tử.
Dù sao tuổi lão gia tử đã cao, hoàn toàn không chịu đựng được thay đổi nhanh như vậy
……
Phủ Thừa tướng.
Đàn hương quanh quẩn trong khuê phòng, Mộ Vô Song đẩy cửa đi vào, ả liếc mắt một cái liền trông thấy Thiên Kha ngồi ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, trầm ngâm một lúc sau đó chậm rãi đi đến.
“Thiên Kha cô nương, chuyện gần đây của phủ Thừa tướng ngươi cũng biết, thỉnh Thiên Kha cô nương có thể làm chủ cho ta.”
Nếu quân đoàn Liệt Diễm dám can đảm ra tay với phủ Thừa tướng trong ngày đại hôn của ả, cũng chứng minh rõ ràng nàng ta không đặt Hoàng thất vào mắt! Bây giờ, nàng chỉ có thể tiến đến thỉnh cầu Thiên Kha, nếu Thiên Kha nguyện ý ra tay, quân đoàn Liệt Diễm kia căn bản không thành vấn đề gì.
Sau khi Mộ Vô Song thỉnh cầu xong, Thiên Kha hơi mở mắt, lạnh lùng quét mắt nhìn thiếu nữ đứng trước mặt, nhàn nhạt nói: “Ta tới nơi này chỉ vì mang ngươi đi, chuyện Mộ gia các ngươi không liên quan với ta! Mộ Vô Song, về sau ngươi chính là người Thiên gia chúng ta, ta khuyên ngươi tốt nhất ít quản mấy chuyện tầm thường đi.”
Đột nhiên Mộ Vô Song căng thẳng trong lòng, sắc mặt tràn ngập nôn nóng: “Chỉ là, Thiên Kha cô nương, dù sao Mộ gia cũng là nơi sinh ra tam, nuôi dưỡng ta, làm sao ta có thể vứt bỏ không thèm nhìn lại chứ?”
Thiên Kha hơi nâng mắt, mặt mày tràn ngập cao ngạo: “Mộ Vô Song, nếu ngươi muốn chú ý đến Mộ gia, ta đây cũng chỉ có thể bỏ ngươi, cho nên ta hy vọng chính ngươi suy xét một chút, một khi ngươi gia nhập Thiên gia, từ nay về sau, sinh tử của Mộ gia không quan hệ với ngươi!”
Giờ khắc này, sắc mặt Mộ Vô Song tái nhợt, bàn tay hai bên cũng nắm thật chặt.
Ả giương mắt nhìn nữ tử khoanh chân ngồi ở trên giường, trong lòng không tự chủ được bắt đầu ghen ghét.
Cũng là người Thiên gia? Vì sao nàng ta có thể cao cao tại thượng ra lệnh, mà mình lại phải hèn mọn từ trong xương cốt chứ, vì có thể thuận lợi tiến vào Thiên gia mà nịnh bợ nữ nhân này?
Không!
Ả không cam lòng!
Cái Mộ Vô Song muốn chính là địa vị chí cao vô thượng, không phải cúi đầu xưng thần ở trước mặt người khác.
Bất luận là Vân Lạc Phong hay là Thiên Kha, ả đều phải đạp dưới chân!
Mộ Vô Song càng nắm chặt tay, sắc mặt kiên định: “Thiên Kha cô nương, ta hiểu rồi, ta sẽ không quản việc Mộ gia nữa, sinh tử của Mộ gia cũng không quan hệ với ta.”
Nếu vì mạnh mẽ, yêu cầu ả từ bỏ gia đình đã sinh ả ra nuôi nấng ả, ả không có lựa chọn nào khác!
Chắc rằng gia gia cũng sẽ hiểu.
“Ngươi hiểu thì tốt,” Thiên Kha phất phất ống tay áo, chậm rãi đứng dậy từ trên giường, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Mộ Vô Song, “Mộ Vô Song, ngươi đi chuẩn bị một chút, bây giờ chúng ta rời khỏi Mộ gia.”
“Bây giờ?”
Mộ Vô Song giật mình: “Hai ngày sau quân đoàn Liệt Diễm sắp tới Mộ gia, ta……”
“Mộ Vô Song,” Thiên Kha nhíu mày ngắt lời Mộ Vô Song, “Ngươi quên mất lời chúng ta nói lúc nãy rồi sao? Nếu ngươi muốn ở lại, ta sẽ không ngăn cản ngươi, chỉ mong ngươi sẽ không hối hận!”
Mộ Vô Song hơi nhắm mắt lại, lông mi nhẹ nhàng run rẩy lên.
Ả biết, nếu mình khăng khăng ở lại thì sẽ mất đi một cơ hội trở thành kẻ đứng trên vạn người.
“Được,” Mộ Vô Song mở mắt, đáy mắt không còn rối rắm như trước, thay thế vào đó chính là một tia tàn nhẫn, “Thiên Kha cô nương, ta đi theo các ngươi.”
Thiên Kha lạnh nhạt gật đầu.
Đối với nàng mà nói, Mộ Vô Song chỉ là một kẻ dược nhân thôi, sao nàng có thể vì một dược nhân dừng lại ở chỗ này? Đồng ý chờ đến sau khi nàng ta thành hôn đã vô cùng khai ân rồi, nàng tuyệt đối không thể trợ giúp một kẻ dược nhân mà lãng phí tinh lực của mình.
“Thu dọn một chút, lập tức xuất phát.”
Lời nói của Thiên Kha luôn lạnh nhạt vô tình làm Mộ Vô Song hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt không dám biểu lộ ra.
Khuôn mặt ả mang theo cung kính, trong lòng lại tràn ngập hận ý.
Thiên Kha, ngươi chờ đi, chờ ta trở nên nổi bật ở Thiên gia, ta cũng sẽ khiến ngươi trở nên bị người khác xa lánh!
Ở ngoài cửa phòng, một tiểu nha hoàn đang nghe lén, khi nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ thì kinh hãi vội vội vàng vàng đi tìm Mộ Hành Cừu thông báo việc này! Lúc Mộ Hành Cừu biết được Mộ Vô Song sắp sửa rời khỏi cùng hai người Thiên gia thì lập tức giận dữ, vội vàng đứng dậy ngăn ở trước sân.
Cũng may Mộ Vô Song thu thập hành lý thì cần một khoảng thời gian, cho nên lúc Mộ Hành Cừu chạy tới đại viện, vừa vặn gặp được Mộ Vô Song đi phía sau hai người Thiên gia.
“Vô Song!” Mắt Mộ Hành Cừu lập tức trở nên đỏ bừng, loáng thoáng trong đó chứa ngọn lửa phẫn nộ, “Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn vứt bỏ gia tộc không thèm để ý tới sao?”
Ngay từ đầu, Mộ Hành Cừu cũng không để quân đoàn Liệt Diễm vào mắt, chính là vì có người Thiên gia chống lưng ở chỗ này! Nếu không, dưới tình huống không biết thân phận của đối phương ông cũng không dám nói ẩu nói tả.
Không nghĩ tới, người Thiên gia lại rời đi như vậy? Cháu gái nhà mình cũng mặc kệ sống ૮ɦếƭ của gia tộc?
“Mộ Thừa tướng, người sai rồi,” Mắt Mộ Vô Song hơi trầm xuống, “Hiện tại ta là người của Thiên gia, gia tộc của ta chỉ có một mình Thiên gia, Mộ gia với ta mà nói, đã không quan trọng.”Vì chứng minh quyết tâm của mình với Thiên Kha, Mộ Vô Song lại dám xưng hô như vậy với Mộ Thừa tướng, mục đích chính là vì phân rõ giới hạn cùng phủ Thừa tướng!
Tim Mộ Hành Cừu tức khắc trở nên lạnh băng, không dám tin nhìn gương mặt tuyệt tình của Mộ Vô Song: “Vừa rồi ngươi gọi ta là gì? Mộ Vô Song, ngươi đừng quên, ngươi là do ta nuôi lớn, không có ta làm sao tới ngươi? Ta cũng cho ngươi thương yêu với dung túng vô tận, hiện giờ ngươi leo lên cao, lập tức trở mặt sao?”
Mộ Vô Song gắt gao cau mày: “Nếu người thật sự thương ta thì không nên ngăn cản ta đi trên con đường thích hợp để ta phát triển, tại Mộ gia, chỉ biết hạn chế bước chân ta! Ta muốn trở nên nổi bật, muốn đạp thế nhân dưới chân, nhất định phải rời khỏi nơi này!”
Giọng nói ả tràn ngập lạnh nhạt tuyệt tình, dường như lão giả trước mặt không phải là người thân nuôi nấng ả lớn lên, mà chỉ là một người xa lạ.
Con người đều ích kỷ, cho dù lúc ban đầu ả cũng cảm thấy phẫn nộ vì câu nói của Thiên Kha, nhưng mà cuối cùng ả vẫn suy nghĩ lại, chỉ cần có thể đứng trên đỉnh đại lục, đừng nói bảo ả rời khỏi Mộ gia, mặc dù là bắt ả chính tay *** thân của mình, ả cũng sẽ không chút do dự mà xuống tay!
“Bốp!”
Một cái tát hung hăng đánh tới từ bên cạnh, đánh lên trên mặt Mộ Vô Song, tức khắc, tóc một bên đầu ả ta hỗn độn rơi xuống vai, nửa bên mặt sưng đỏ lên.
Lau chùi vết máu bên khóe miệng, Mộ Vô Song cười lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển đến nam tử tuấn mỹ bên cạnh đang phẫn nộ, trào phúng nói: “Ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta?”
Mộ Vô Sâm tái mặt, nâng lên tay muốn tiếp tục một cái tát nữa, nhưng cuối cùng vô lực buông xuống.
“Mộ Vô Song, ông ấy là gia gia của ngươi, Mộ gia là gia tộc của ngươi, ngươi không màng người thân sống ૮ɦếƭ ra sao, chỉ lo cho bản thân sao?”
Mộ Vô Song lạnh lùng cười một tiếng: “Ta lặp lại một lần nữa, gia tộc của ta là Thiên gia, Mộ gia không có một chút quan hệ với ta! Ta vì bản thân có gì không đúng? Những năm gần đây, Mộ gia các ngươi cho ta cái gì? Tại sao ta phải từ bỏ ta cơ hội thành tài vì các ngươi?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc