Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 41

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Nha đầu kia còn có thể thú vị hơn mẫu thân nàng ta...
Ngón tay thon dài khẽ vuốt cằm, khuôn mặt Bạch Túc nở nụ cười tà mị, đôi mắt hơi nheo lại, ánh nhìn hứng thú thoáng hiện lên.
Dung Hoàng hậu cố kìm nén nội tâm không cam lòng xen lẫn phẫn nộ, nói lời tôn kính: "Bạch thiếu gia, người yên tâm, ta nhất định sẽ đưa nha đầu Vân Lạc Phong đó tới gặp người."
Bạch Túc cảm nhận được sự phẫn nộ trong lòng bà ta, hắn cười một tiếng lạnh lùng: "Ta mặc kệ ngươi có bao nhiêu oán hận với nha đầu đó, bây giờ với ta mà nói, nàng còn hữu dụng! Cho nên ta không hy vọng ngươi hành động theo cảm tình, bằng không, ngươi cũng biết thủ đoạn của ta rồi đấy!”
Thân mình Dung Hoàng hậu khẽ run lên, vội vàng kiềm chế cảm xúc từ nội tâm của mình, rũ mắt xuống: “Ta không dám……”
“Hy vọng ngươi thật sự không dám.”
Khóe môi Bạch Túc gợi lên một chút độ cong: “Dung Hoàng hậu, nhớ kỹ lời ta nói, nếu để ta biết ngươi có lòng phản bội, đó chính là thứ sẽ hủy diệt toàn bộ Lưu Kim quốc này của các ngươi, ta không hề nói chơi!"
……
Lạc Phong các.
Trên chiếc sập mềm, thiếu nữ khép hờ mắt đang nghỉ ngơi yên tĩnh, nhưng đúng lúc này, một trận ồn ào xôn xao lại truyền vào từ ngoài cửa.
Có lẽ là tiếng ồn quấy rầy việc nghỉ ngơi đã khiến sắc mặt nàng hơi bất mãn, nàng nhướng mày, hỏi: "Xảy ra chuyện gì, vì sao bên ngoài ồn ào như vậy?"
“Các chủ.” Phương Vũ nghe thấy Vân Lạc Phong hỏi chuyện, hắn vội vàng trả lời: "Thuộc hạ lập tức đi xem thử ai đang gây chuyện ầm ĩ ở bên ngoài."
Phương Vũ này mới được cất nhắc thăng chức Quản sự, cho dù thực lực của hắn không cường đại như Ngũ Trung, cũng may hắn tương đối cơ trí hiểu chuyện, vì thế rất được lòng Vân Lạc Phong.
“Không cần đâu.” Vân Lạc Phong ngồi dậy khỏi sập mềm, khẽ nhếch khóe môi: "Ta tự mình đi xem thử."
Vị trí của Lạc Phong Các không nằm ở mảnh đất phồn hoa chốn Hoàng thành, nhưng xuanh quanh cũng có không ít dân chúng.
Lúc này đây, đám người đi đường đứng xa xa ở một bên đường, chỉ chỉ trỏ trỏ Ngự Lâm quân đang vây quanh Lạc Phong các, nhỏ giọng rồi nghị luận sôi nổi.
Lạc Phong Các cường đại, điều đó chỉ nằm trong mắt của những kẻ đang nắm quyền! Dân chúng bình thường ở tầng lớp thấp nhất tuyệt đối không biết thực lực của họ! Tại nơi này, trong mắt dân chúng, hoàng tộc mới là người nắm quyền to chưởng quản thiên hạ.
Bởi vậy, bọn họ đều suy đoán xem Lạc Phong các phạm vào chuyện gì mà lại khiến Hoàng đế Bệ hạ của hoàng tộc phải tự mình tới đây bắt giữ!
Trên thực tế, loại người ham sống sợ ૮ɦếƭ như Diệp Đổng không muốn tới mấy nơi thế này! Thế nhưng trước đó Bạch thiếu gia đã ra lệnh, cho dù hắn nhát gan cũng không thể không tự mình tới bắt người.
Huống hồ, trong lòng hắn còn có một niềm tin, tin rằng nhi tử của mình tuyệt đối sẽ không ra tay với phụ thân như hắn!
Trong lúc nghĩ ngợi, Diệp Đổng nhìn thoáng qua Diệp Linh đang đi ra khỏi Lạc Phong các, lòng hắn lập tức vui vẻ, hắn ho khan hai tiếng, trên mặt vẫn giữ vẻ nghiêm khắc trước sau như một.
“Linh nhi, hôm nay vi phụ tới nơi này để lùng bắt gian tế của địch quốc - Vân Lạc Phong! Vân Lạc Phong kia cả gan che trời, lại dám muốn tiêu diệt tất cả người của Lưu Kim quốc, bao gồm những bá tánh vô tội nữa! Do đó, vì thiên hạ muôn dân, hôm nay vi phụ cần phải bắt lấy nữ nhân này!"
Muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do! Hắn thân là đế vương Lưu Kim quốc, lời hắn nói ra đều là miệng vàng lời ngọc, chắc chắn thiên hạ bá tánh không đời nào không tin hắn.
Quả nhiên, vừa nghe Diệp Đổng nói, đám dân chúng vây xem đã giận sôi lên, giống như Vân Lạc Phong là một kẻ ác ôn *** không chớp mắt!
“Ả tên Vân Lạc Phong kia là ai? Muốn tiêu diệt Lưu Kim quốc sao? Còn định tàn sát người của Lưu Kim quốc ư? Ả không sợ buổi tối sẽ có vô số oan hồn tìm ả tính sổ à?"
“May mà Bệ hạ phát hiện âm mưu của ả, bằng không tất cả dân chúng Lưu Kim quốc chúng ta đều sẽ gặp tai ương! Loại ma quỷ này nên lăng trì xử tử! Để cấm bắt chước làm theo!"
“Giết ả, giết ma quỷ này đi! Xâm phạm người của Lưu Kim quốc cần phải ૮ɦếƭ!"
Nghe dân chúng kêu la, trong lòng Diệp Đổng cất tiếng cười lạnh, ánh mắt lãnh lệ của hắn lướt qua khuôn mặt hờ hững của Diệp Linh, lạnh lùng nói: "Có nghe thấy không? Nhiều người muốn ả ૮ɦếƭ như vậy, điều đó chứng minh ả thật sự phạm phải tội ác tày trời! Diệp Linh, nể mặt con là nhi tử của trẫm, trẫm không so đo với con, còn không mau tránh ra?!"
Diệp Linh giữ chặt Khinh Yên sắp nổi điên, ánh mắt mỉa mai của hắn liếc nhìn Diệp Đổng: "Cái gì gọi là nhiều người muốn nàng ૮ɦếƭ như vậy thì chứng minh nàng thật sự phạm tội lớn? Dân chúng phẫn nộ đến thế, còn không phải vì ngươi vu oan hãm hại sao? Phụ hoàng, ta chưa từng gặp người nào vô sỉ y như ngươi vậy."
Sắc mặt Diệp Đổng bỗng trầm xuống: "Diệp Linh, đó là thái độ mà ngươi nói chuyện với phụ thân sao? Chẳng qua ngươi đại nghịch bất đạo, phụ hoàng ngươi lại không thể không nhận đứa nhi tử này! Như vậy đi, nếu ngươi thích ở bên cạnh nha đầu kia, phụ hoàng cho phép nàng ta trở thành tiểu thiếp của ngươi, ngay cả chính phi, phụ hoàng cũng thay ngươi định đoạt, đó chính là cháu gái của Dung Hoàng hậu - Dung Nguyệt."
Trên người Diệp Linh toát ra từng đợt khí lạnh, trong mắt hoàn toàn lạnh băng.
“Việc này không cần ngươi lo lắng, cuộc đời này của ta, không phải Khinh Yên thì ta không lấy! Hơn nữa ngươi nói Dung Nguyệt gì ấy, tự giữ lại mà hưởng thụ đi, ta không thèm tranh với ngươi đâu."
“Làm càn!”
Mặt rồng Diệp Đổng giận dữ, ánh mắt sắc bén bắn thẳng vào Diệp Linh: "Ngươi là Hoàng tử của hoàng thất, lại là Phó Các chủ của Lạc Phong các, nữ nhân này chỉ là nha hoàn của Vân Lạc Phong mà thôi! Ngươi lại đắm mình trụy lạc tới mức đòi cưới một nha hoàn làm thê tử! Lòng thành của ngươi thật khiến hoàng tộc mất mặt! Trẫm tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra! Hơn nữa, ngươi đừng tưởng rằng trẫm không biết Lạc Phong các do một tay ngươi gầy dựng, so với việc để nó rơi vào tay người ngoài, không bằng để trẫm tự mình chưởng quản."
Lúc nói ra câu cuối cùng, vẻ mặt tham lam của Diệp Đổng lộ ra sạch sẽ.
Mấy ngày nay, hắn trầm tư hồi lâu, cũng suy nghĩ cẩn thận một việc.
Phụ tử nào có bị đêm thù ngăn cách? Cho dù hắn lại quá phận, một chữ hiếu đè ép xuống đó, Diệp Linh không thể không nghe theo lời hắn nói.
Hơn nữa, trong mấy ngày qua hắn đã tìm hiểu rất rõ ràng! Lạc Phong các này do một tay nhi tử nhà mình dựng nên, đến nỗi người gọi là Các chủ kia chưa từng lộ mặt, có tồn tại hay không cũng chưa hẳn, cho nên, hắn thay thế nhi tử tiếp nhận Lạc Phong các này cũng không hề sai.
Ai bảo hắn sinh ra Diệp Linh chứ?
Bất chợt, một tiếng cười khẽ truyền ra từ trong Các, tiếng cười ấy giống như mang theo ý vị mỉa mai, khiến sắc mặt Diệp Đổng đột ngột biến hóa lớn.
“Không ngờ Lạc Phong các này của ta được người khác nhớ thương đến vậy, một Ngũ Trung đi rồi lại thêm một người tới, ngươi và Dung Hoàng hậu quả không hổ là đôi phu thê, tư thái cường thưởng hào đoạt* thật sự giống nhau như đúc."
*Cường thưởng hào đoạt: *** ςướק đoạt, ngang ngược giành lấy
Cũng không phải sao? Lúc trước Dung Hoàng hậu đến phủ Tam Hoàng tử từng dùng giọng điệu này lệnh cho Diệp Linh phải giao phủ đệ!
Hiện giờ, Diệp Đổng giống hệt như thế! Một tên vô sỉ sánh với một kẻ vô sỉ!
“Vân Lạc Phong!”
Sau khi trông thấy thiếu nữ mặc bạch y đi ra khỏi ngạch cửa, sắc mặt Diệp Đổng bỗng trầm xuống, hắn lạnh giọng ra lệnh: "Người đâu, mau bắt nữ nhân này cho trẫm!"
Ngự Lâm quân chắp tay nhận lệnh, nhanh chóng đi về phía Vân Lạc Phong.
Thiếu nữ ngóng trông Ngự Lâm quân đang đi tới chỗ mình, lười biếng dựa vào ngạch cửa, bất giác nhếch khóe môi, ý cười cuồng vọng không thể kiềm chế xuất hiện trên môi nàng.
“Chỉ dựa vào những người mà muốn bắt lấy ta? Có phải ngươi quá xem trọng thị vệ hoàng tộc không vậy? Những người này hợp lại chiến đấu, e rằng còn không bằng nha hoàn của ta..."
Mặt rồng Diệp Đổng giận dữ, ánh nhìn âm độc thoáng qua đáy mắt: "Vân Lạc Phong, tuổi ngươi không lớn mà khẩu khí thật là cuồng vọng, dám tự xưng rằng một tiểu nha hoàn hầu hạ bên người mình có thể ngăn cản Ngự Lâm quân của hoàng tộc ư? Bây giờ ngược lại trẫm muốn nhìn xem tiểu nha hoàn này có thực lực gì!"
Nói như vậy có nghĩa là tiểu nha hoàn như Khinh Yên sẽ không có thực lực quá lớn, nếu không, số mệnh của nàng cũng không phải là đi hầu hạ người khác!
Thật ra những lời ấy không sai, nếu Khinh Yên không gặp được chủ tử như Vân Lạc Phong, cả đời này, nàng chỉ có thể nằm ở tầng lớp thấp nhất "sờ lăn đánh bò", cho tới bây giờ cũng không có khả năng leo lên địa vị.
Thế nhưng, Khinh Yên lại rất may mắn, nàng có chủ tử Vân Lạc Phong nguyện ý tiêu phí tâm tư sức lực để bồi dưỡng mình như vậy, điều đó đã định trước này cả đời này của nàng không hề tầm thường.
Diệp Linh nhìn khuôn mặt cao ngạo của Diệp Đổng, khóe môi bỗng gợi lên độ cong, cặp mắt chứa đầy sự châm chọc giống như đang cười nhạo mấy lời Diệp Đổng nói.
“Tiểu thư, người yên tâm đi, cứ giao nơi này cho nô tỳ!” Khinh Yên ngẩng khuôn mặt khả ái lên, cười tủm tỉm và nhìn sang phía có đám Ngự Lâm quân vây quanh.
Rồi sau đó……
Nàng nhanh chóng rút trường kiếm trong tay ra, thân hình lóe lên một cái rồi nhảy vào giữa đám Ngự Lâm quân.
Máu đỏ nhuộm khắp các cổng và sân của Lạc Phong các, hệt như hoa hồng rở nộ cực kỳ diễm lệ.
Thân hình bé bỏng của Khinh Yên xuyên qua giữa đám nam nhân uy mãnh, nàng giơ tay chém xuống hết sức mình, một dòng máu đỏ tươi phun ra như suối, bắn tung tóe lên dung nhan tươi tắn như ngọc của tiểu nha hoàn.
Lúc này, Khinh Yên đã không còn là tiểu nha đầu xinh đẹp khả ái, động tác của nàng sạch sẽ lưu loát, giống hệt như một sát thủ đã trải qua huấn luyện, tàn nhẫn vô tình!
Vẻ mặt đắc ý của Diệp Đổng bỗng cứng lại sau màn đột phá của tiểu nha hoàn, hắn nắm chặt tay run nhè nhẹ, ánh mắt ác liệt như trường kiếm sắc bén bắn thẳng về phía Khinh Yên.
Không có khả năng! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!
Ngón tay hắn hung hăng P0'p chặt lòng bàn tay mình, *** mình phải bình tĩnh lại, thế nhưng cho dù hắn cố hết sức đè nén bản thân mình, nhưng một khắc kia, trái tim hắn vẫn run rẩy không thôi.
Khinh Yên chỉ là một tiểu nha đầu hầu hạ người mà! Vì sao nàng có thể chiến thắng đám Ngự Lâm quân được huấn luyện chứ? Huống hì, lấy một địch nhiều mà vẫn không hề yếu thế sao?
“Tất cả dừng tay lại cho trẫm!”
Trông thấy Ngự Lâm quân ૮ɦếƭ vô số, rốt cuộc Diệp Đổng không kiềm chế được nữa, hắn phẫn nộ rống lên một tiếng, dường như trái tim yếu ớt không chịu nổi đả kích như vậy, suýt chút nữa đã hỏng mất!
Đám Ngự Lâm quân ào ào dừng tay lại, định bụng lui xuống nhưng Khinh Yên cũng không để bọn họ có cơ hội rời đi, hình như nàng không thèm nghe Diệp Đổng nói, thân thể bé bỏng và ánh sáng của trường kiếm nhanh chóng hiện lên, trong thoáng chốc lại có thêm mấy tên Ngự Lâm quân ngã xuống đất không dậy nổi.
“Trẫm kêu ngươi dừng tay, ngươi không nghe thấy sao?”
Diệp Đổng không đè nén được cơn cuồng nộ trong lòng, hắn thấy Khinh Yên không hề dừng tay, ánh mắt sắc bén lập tức chuyển sang Vân Lạc Phong: “Vân Lạc Phong, bảo người của ngươi dừng tay cho trẫm!"
Vân Lạc Phong dựa lưng vào thành cửa, lười biếng nhấc mắt, cười tà mị: "Khi các ngươi bước vào Lạc Phong các thì nên biết hậu quả, bây giờ các ngươi muốn rời khỏi nơi này, chỉ có một khả năng, đó chính là bối dựa môn lan, lười biếng xốc xốc đôi mắt, tà khí cười: “Đương các ngươi sát nhập lạc phong các thời điểm, nên biết hậu quả, hiện giờ, các ngươi muốn rời đi nơi này, chỉ có một loại khả năng, đó chính là nằm ngang mà đi ra!"
Ngụ ý, trừ khi bọn họ đã ૮ɦếƭ rồi bị khiêng ra ngoài, bằng không nàng sẽ không để bọn họ rời đi.
“Tiểu nha đầu, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ngươi làm như thế có phải quá đáng lắm không?"
Bất thình lình, một giọng nói già nua truyền đến, kèm theo tiếng cười hòa ái dễ gần, truyền vào trong tai mọi người
Vân Lạc Phong đầu mày ngả ngớn, nàng nhìn về phía lão già mặc áo bào trắng tự nhiên xuất hiện kia, bên môi nở nụ cười tà mị.
“Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng? Ta bỏ qua cho hắn, ai sẽ tha cho ta?”
Lão già mặc áo bào trắng cũng không tức giận vì lời nói của Vân Lạc Phong, trên khuôn mặt đại từ bi của ông ta xuất hiện một chút bi thương, giọng điệu vẫn hòa ái như trước: "Tiểu nha đầu, việc này thì ngươi không đúng rồi, cho dù hoàng thất phạm nhiều sai lầm nhưng lại chưởng quản cả Lưu Kim quốc, nếu bây giờ ngươi giết Hoàng đế, chắc chắn thiên hạ sẽ trăm họ lầm than, tử thương vô số, ta chỉ là không đành lòng nhìn thiên hạ bá tánh chịu khổ nên mới khuyên bảo ngươi, nếu ngươi khăng khăng làm bậy, nhất định sẽ phải chịu nỗi khổ nghiệp hỏa, cả đời không thể luân hồi!”
“Ý của ngươi là, chuyện mà hoàng thất làm sai thì có thể tha thứ, còn nếu ta sai thì nên ૮ɦếƭ đi?"
Vân Lạc Phong nhướng mày, cười lạnh nhìn lão già mặc áo bào trắng.
“Tiểu nha đầu, một mạng người như ngươi không thể nào so sánh với tính mạng của lê dân bá tánh khắp nơi." Lão già mặc áo bào trắng lắc lắc đầu, cười khổ mà nói: “Nếu ngươi ૮ɦếƭ đi, ta sẽ bảo Diệp Đổng đốt vô số vàng bạc tiền tài châu báu cho ngươi, để ngươi ở dưới đấy được cơm áo không lo! Nhưng Diệp Đổng thì không thể, cho dù các ngươi ai đúng ai sai, hắn cũng không thể ૮ɦếƭ!"
Vân Lạc Phong nhếch khóe môi, nét cười cuồng ngạo không kiềm chế được bỗng xuất hiện trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng: "Mạng của ta, so với bất kỳ ai đều trân quý! Cho dù cộng tất cả lê dân bá tánh lại cũng không đủ để sánh bằng mạng ta! Mười năm trước, người hoàng tộc làm hại mẫu thân Bạch Linh của ta, mười năm sau, bọn họ lại muốn làm tại tính mạng của ta! Thù mới hận cũ, ta không giết hắn thề không bỏ qua!"
“Tiểu nha đầu, lệ khí (sự tàn ác, ác độc) trong ngươi quá nặng, nếu cứ tiếp tục như thế, chẳng những đại lục này trăm họ lầm than mà ngươi cũng sẽ rơi vào ma đạo." Lão già mặc áo bào trắng thương hại nhìn Vân Lạc Phong, hòa ái nói: “Như vậy đi, ngươi đi theo ta, bái ta làm sư phụ, ta sẽ giải trừ lệ khí trong lòng ngươi."
Cho dù giọng điệu ông ta hòa ái nhưng trên khuôn mặt già nua lại hiện ra vẻ cao ngạo, giống như Vân Lạc Phong nhận ông ta là sư phụ thì đấy là phúc khí của nàng vậy.
Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng: “Trên đời này, không phải ai cũng có tư cách làm sư phụ của ta! Ngươi càng không xứng!”
Nếu đổi thành những người khác, Vân Lạc Phong nói ra lời cuồng vọng như vậy, tất nhiên sẽ giận tím mặt, nhưng lão già mặc áo bào trắng này vẫn cứ nở nụ cười trên mặt, cũng không có một chút cảm xúc chập chờn nào trước lời nói của thiếu nữ.
“Tiểu nha đầu, ngươi đã sinh ra ma chướng, do đó đã khiến quyết định của ngươi trở nên sai lầm, ta biết ngươi nhất định đang thống khổ giãy giụa, hy vọng ta có thể kéo ngươi ra khỏi vũng bùn, chỉ là trong lòng có ma chương đã làm ngươi không tài nào nói ra được lời cầu cứu, ngươi yên tâm đi, nếu ngươi đã gặp Bạch Từ ta, ta sẽ không mặc kệ việc ngươi bất chấp đâu."
Ông ta nói một tràng tự cho là đúng, khiến Diệp Linh đứng bên cạnh không nhịn được phải nhìn một cái.
Cái nhìn ấy tràn đầy sự khinh miệt, rất giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc.
Chủ tử nhà mình đang từ chối thỉnh cầu thu nhận đồ đệ của ông ta, ông ta liền cho rằng trong lòng chủ tử sinh ra ma chướng cho nên mới từ chối à?
Lão gia hỏa này tự cảm thấy mình quá tốt đẹp chăng?
(Editor: Nói thẳng ra là tự luyến)
“Nha đầu, trên đời này người có thể giúp ngươi chỉ có ta." Bạch Từ cười hòa ái: "Ngươi chỉ cần theo ta, ta sẽ khiến ngươi không còn giết hại sinh mạng nào nữa! Oan oan tương báo bao giờ mới dứt? Ta tin rằng, cho dù là loại thù hận nào, chỉ cần ngươi nguyện ý lấy ơn báo oán, tất nhiên kẻ địch của ngươi sẽ cảm ơn ngươi, thế thì chẳng phải nhanh hơn việc báo thù sao?"
Vân Lạc Phong gật gật đầu, tán thành: "Không tệ, ngươi nói rất đúng, cho nên, nếu ta giết hài tử và phụ mẫu ngươi, sai người cưỡng gian tức phụ ngươi, ngươi lấy ơn báo oán với ta, ta nhất định sẽ cảm ơn ngươi, oan oan tương báo bao giờ mới dứt? Đúng chứ?"
Mặt già của Bạch Từ rốt cuộc cũng cứng lại, *** ông hơi phập phồng lên xuống, dùng sức hít một hơi thật sâu mới ngăn chặn được lửa giận sắp sửa dâng lên.
“Xem ra ma chướng của ngươi quá sâu, lại có thể nói ra loại lời nói tàn nhẫn này! Mạng người há là ngươi có thể tùy tiện giết là giết?”
Khoé môi của Vân Lạc Phong giương lên: “Vậy cha mẹ ta nên ૮ɦếƭ, ta cũng nên ૮ɦếƭ sao? Vì sao năm đó người của hoàng tộc bày mưu hãm hại cha mẹ ta, ngươi lại không đứng ra ngăn cản? Hiện giờ ta chỉ muốn vì cha mẹ ta báo thù, ngươi liền luôn miệng nói lấy ơn báo oán? Đây là cái mà ngươi gọi là từ bi sao?”
Giọng nói của Bạch Từ lặp tức biến mất, dung nhan già nua của ông ta hơi hơi đổi đổi, trong hai tròng mắt hiện lên một tia lạnh lẽo không dễ phát hiện.
Thực mau, ánh mắt ông liền khôi phục hòa ái, hiền lành nhìn Vân Lạc Phong, nói: “Hai việc này khác nhau, cha mẹ ngươi thân là Thiếu tướng quân, ૮ɦếƭ trận sa trường cũng là bọn họ quy túc (*)! Hiện giờ lại không giống nhau, hành vi của ngươi là đang coi rẻ sinh mệnh, ta có thể nào ngồi xem việc này phát sinh? Vân Lạc Phong, hiện tại ngươi liền cùng ta rời khỏi nơi này, để ta tới cứu vớt ngươi.”
(*): Quy túc là chốn quay về.
Dung nhan Bạch Từ nở nụ cười khẽ, nghiễm nhiên xem mình thành chúa cứu thế!
Vân Lạc Phong hơi hơi nheo mắt: “Nếu ta nói không thì sao?”
“Ta đây cũng chỉ có thể giết ngươi.” Bạch Từ lắc lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra thần sắc trách trời thương dân, “Đương nhiên ta cũng không hy vọng chuyện này phát sinh.”
Vân Lạc Phong cười khẽ, tiếng cười tà mị kia tràn ngập ý châm chọc, chậm rãi vang lên trước cửa Lạc Phong Các yên tĩnh.
“Khi ta muốn ***, ngươi tuyên bố ta đã đi vào ma đạo, tàn nhẫn đến cực điểm, nếu ngươi muốn *** thì lại ra vẻ đó là đương nhiên như vậy sao?”
“Tiểu nha đầu, ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ, ta giết ngươi có thể cứu vớt càng nhiều người, cho nên tính lên, ta cũng là đang cứu vớt thế nhân, nếu không, một khi ngươi thật sự đi vào ma đạo, chắc chắn trăm họ lầm than.” Bạch Từ nhìn Vân Lạc Phong, mặt mày tràn đầy thương hại, “Ngươi yên tâm, sau khi giết ngươi từ nay về sau ta sẽ ăn chay niệm phật cả đời, bởi vậy xin thứ tội!”
“Ý của ngươi là, mạng của ta ngươi chỉ cần dùng ăn chay niệm phật thì có thể bù đắp sao?” Vân Lạc Phong giơ lên khóe môi, “Ta thật không biết nên nói ngươi là giả từ bi hay là dối trá!”
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy lão nhân này, Vân Lạc Phong cũng đã nhìn ra suy nghĩ thật sự của ông ta.
Từ bi mà ông ta nói là đứng ở trên lập trường của chính ông ta!
Có nghĩa là ông ta *** chính là chính xác! Người khác ***, không cần hỏi nguyên dô liền phán định người khác là sai!
Loại người này cũng không phải chân chính từ bi! Mà chỉ là một kẻ dối trá treo từ bi ở ngoài miệng.
“Ngươi thật đúng là gàn bướng hồ đồ!” Bạch Từ lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Xét thấy ngươi tuổi nhỏ, lão phu sẽ cho ngươi một cơ hội, không giết ngươi! Nhưng lão phu sẽ phế đi thực lực của ngươi, để ngươi từ nay về sau không thể đả thương tánh mạng người khác!”
Diệp Đổng cả kinh, vội vàng quay đầu nhìn về phía Bạch tT, sắc mặt có chút nôn nóng nói: “Bạch Từ đại nhân, Bạch Túc thiếu gia hắn……”
Trước đó Bạch Túc bảo Dung hoàng hậu cảnh cáo Diệp Đổng, tất nhiên là muốn mang Vân Lạc Phong đến Bạch gia gặp hắn!
Nếu Bạch Từ biến Vân Lạc Phong thành một phế vật, chỉ sợ không thể cho Bạch Túc thiếu gia một công đạo……
Bạch Từ dường như không nghe thấy lời Diệp Đổng, khí thế toàn thân biểu lộ không bỏ sót, dưới uy áp cường đại này, lời nói tới cổ họng của Diệp Đổng như bị ngăn chặn không thể nói ra……
Cảm nhận được một thân khí thế sắc bén của Bạch Từ, Vân Lạc Phong nhắm mắt lại, dùng linh hồn truyền âm hỏi: “Tiểu Mạch, có bao nhiêu hy vọng thắng ông ta?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc