Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 403

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Bất luận nàng làm chuyện gì, ta cũng không ngăn cản nàng. Ta mãi mãi ở phía sau thu thập cục diện cho nàng, cho nên nàng không cần e ngại bất cứ điều gì.
Vân Lạc Phong cười
Nàng cười rất đẹp, đẹp đến mức rung động lòng người.
"Vân Tiêu, trên đời này, chỉ có chàng mới hiểu ta!" Vân Lạc Phong hôn Vân Tiêu một cái: "Điều ta muốn không phải là sự bảo vệ của chàng, mà là có thể cùng chàng sánh vai tác chiến. Lần hành động này là cơ hội tốt để Kỳ Tô và Tề Linh lập uy ở Phong Vân Đại Lục, tất nhiên không thể bỏ lỡ. Cho nên ta mới định để hai người họ động thủ trước, khi cần thì chúng ta mới ra tay."
Ánh mắt Vân Tiêu tràn ngập thâm tình và ấm áp.
Nữ nhân của hắn chưa bao giờ thích trốn sau lưng người khác. Nàng thích dựa vào thực lực bản thân xây dựng một góc trời của riêng mình.
Ban đầu, không phải hắn cũng vì nguyên nhân này mới thưởng thức nàng đó sao?
"Phong Nhi, chúng ta làm thêm một lần, được không?" Ánh mắt Vân Tiêu mang theo một tia mong đợi: "Nàng yên tâm, lần này ta sẽ nhanh, một canh giờ là đủ rồi. Nói không chừng, lần cuối cùng này sẽ thành công làm nàng mang thai."
Khóe miệng Vân Lạc Phong co rút: "Chàng xác định một canh giờ là có thể kết thúc?"
"Xác định!"
"Được!"
Vân Tiêu chưa bao giờ lừa nàng, cho nên, nàng không cần suy nghĩ đã đồng ý.
Một canh giờ, chắc là sẽ không làm trễ nải....
Quả nhiên, Vân Tiêu chưa bao giờ nói dối, hắn nói một canh giờ thì chính xác đúng một canh giờ. Ngay cả một phút cũng không hơn. Khi thời gian vừa điểm một canh giờ thì lập tức kết thúc.
Cả người Vân Lạc Phong đã sớm mềm nhũn, nàng cắn răng: "Chàng có cần khống chế thời gian tốt như vậy không?"
Ánh mắt Vân Tiêu rất vô tội: "Ta không có vượt quá một canh giờ."
Nhưng cũng không thiếu một phút nào.
Vân Lạc Phong trừng mắt liếc nhìn Vân Tiêu: "Lấy y phục của ta tới đây, chuẩn bị một chút rồi xuất phát."
"Ừm!"
Cuối cùng Vân Tiêu cũng chịu rời khỏi thân thể mềm mại bên dưới, xuống giường nhặt y phục lên.
Ở trên giường, Vân Tiêu tận tâm tận lực hầu hạ Vân Lạc Phong, xuống giường, hắn vẫn tận tâm tận lực giúp Vân Lạc Phong mặc y phục. Xong còn thu nhập hành trang, ngay cả mấy quyển sách kia cũng mang đi hết.
Bởi vì không biết khi nào Vân Lạc Phong sẽ cần dùng đến những quyển sách này...
"Vân Tiêu!" Trước khi đi, Vân Lạc Phong nhìn lại nhà gỗ một lần, mấy ngón tay khẽ sờ sờ lên bụng: "Ta có cảm giác, mình thật sự mang thai rồi."
"Làm sao nàng biết?"
"Mẫu tử liên tâm!"
(*mẫu tử liên tâm: có nơi gọi là mẫu tử liền tâm. Đây là một hiện tượng cảm ứng kỳ diệu giữa mẹ con và hoàn toàn có cơ sở khoa học khẳng định. Muốn biết chi tiết seach Google nha, có bài báo viết về vấn đề này trên Google đấy.)
Vân Tiêu trầm ngâm nữa ngày, đột nhiên hỏi: "Vì sao nàng xác định là con trai mà không phải là con gái?"
(*lý do Vân Tiêu hỏi như vậy vì bên trên Vân Lạc Phong nói mẫu tử chứ không phải mẫu nữ. Thường khi dịch sang tiếng việt thì mẫu tử là từ chung chỉ mẹ con, không phân biệt con trai con gái. Nếu có phân biệt thì mình sẽ dịch tách riêng như mẹ và con gái/con trai. Còn TQ thì nó có từ mẫu nữ, phụ nữ: nghĩa là mẹ và con gái, cha và con gái. Nhưng tiếng việt mà ghi sát nghĩa phụ nữ thì sẽ nhầm với từ phụ nữ = người đàn bà. Ai có ý làm editor thì khi dịch truyện nhớ lưu ý mấy điểm này, không phải cứ dịch sát nghĩa thì đúng và tôn trọng tác giả đâu.)
"Ta cũng không rõ, có lẽ là do giác quan thứ sáu. Kỳ thực, ta không quan trọng việc sinh con trai hay con gái, tuy rằng ta thích con gái hơn, nhưng sinh con trai cũng không tệ. Điều kiện tiên quyết là, nó đừng có tự luyến và vô sỉ như Thương Kỷ là được rồi. Nếu không, không phải nó sẽ gây họa cho nữ tử trong thiên hạ này sao?"
Đáng tiếc, Vân Lạc Phong còn chưa biết, con trai nàng đâu chỉ giống Thương Kỷ, mà chính xác là bản thân Thương Kỷ.
Tuy nhiên, Thương Kỷ còn chưa kịp gây họa cho nữ tử thiên hạ thì đã bị nữ tử gây họa trước rồi. Mà tai họa này còn là nhất sinh nhất thế!
"Ta thích con gái!" Ánh mắt Vân Tiêu càng thêm thâm tình: "Nếu là con gái, chắc chắn sẽ giống nàng!"
"Vậy sao? Vậy chờ tới khi con gái xuất giá, chàng sẽ lĩnh hội được cảm giác của lão gia tử khi ta xuất giá rồi."
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, nàng có hơi nhớ lão gia tử. Nếu lão gia tử nhìn thấy mẫu thân, chắc chắn sẽ rất vui.
"Có điều....." Vân Lạc Phong đột nhiên muốn trêu Vân Tiêu: "Nếu lúc đó có nam nhân muốn đoạt con gái của chúng ta....."
"Giết!"
Giọng nói Vân Tiêu đột nhiên trở nên lãnh khốc, sát khí cũng phát ra.
Sát khí này tất nhiên không phải nhầm vào Vân Lạc Phong, mà là đối với người con rễ tương lai còn chưa biết đang ở nơi nào....
Vân Lạc Phong nhướng mi.
Giết?
Đây đúng là phong cách của Vân Tiêu.
"Thời gian không còn sớm, chúng ta xuất phát thôi."
Vân Lạc Phong lười biếng duỗi lưng, quay đầu nhìn nhà gỗ thêm lần nữa, rồi mới cất bước đi về phía chân núi.
Sau khi hai người bỏ đi, ngôi nhà gỗ vốn đang yên ắng bỗng ầm ầm sập xuống.
________________
Liên minh Tự Do.
Trong gian phòng chất củi âm u ẩm ướt, Kim Dương công chúa Liên Nguyệt Sinh lẳng lặng đứng trước cửa sổ, vạt áo bị gió thổi bay tạo thành một độ cong duyên dáng. Dáng người nàng thẳng tắp, toát lên sự kiêu ngạo cùng thanh lãnh khó diễn tả bằng lời.
Dù đang ở trong hoàn cảnh khốn khó như vậy, nàng vẫn không hề hạ thấp tư thái.
Kẽo kẹt....
Cửa phòng bị đẩy mở ra, khi Liên Nguyệt Sinh quay đầu lại, liền thấy Lãng Tân Nguyệt đang từ phía ngoài bước vào. Liên Nguyệt Sinh lạnh lùng hỏi: "Ngươi tới có chuyện gì?"
Lãng Tân Nguyệt mỉm cười, nụ cười tràn đầy ghen ghét và thù hận: "Kim Dương công chúa, ngươi có biết vì sao trước đó minh chủ lại coi trọng ngươi không?"
"Tại sao ta phải biết?" Liên Nguyệt Sinh cười châm chọc: "Huống chi, liên minh Tự Do các người cũng không hề phóng khoáng tự do như các người tuyên dương bên ngoài. Ngược lại còn ngang ngược độc đoán chẳng khác gì bốn nước chúng ta. Minh chủ các người muốn làm gì, cần có lý do à?"
Hai tay đặt hai bên hong của Lãng Tân Nguyệt bất giác siết chặt, đáy mắt nổi lên tia lạnh lẽo: "Ngươi lầm rồi! Minh chủ không phải loại người như ngươi đã nghĩ. Cả đời này của minh chủ chỉ có một người phụ nữ là ta! Ngươi chính là người thứ hai. Người mà minh chủ yêu cũng chỉ có mỗi mình Vân Nguyệt Thanh, ai ngờ ả Vân Nguyệt Thanh kia lại không biết điều, dám đối xử với minh chủ như thế."
Cho dù Lãng Tân Nguyệt đã là người của minh chủ liên minh, trở thành thiếp của ông ta, nhưng ả chưa từng chiếm được tim của người đàn ông đó.
Mà Vân Nguyệt Thanh chiếm được tim của minh chủ lại cố tính khinh thường.
Bảo sao Lãng Tân Nguyệt không thấy phẫn nộ cho được?
"Sở dĩ minh chủ muốn có được ngươi, là bởi vì ngươi có thể chất thuần âm."
Khi hai chữ thuần âm này vang lên, biểu cảm trên mặt Liên Nguyệt Sinh lập tức thay đổi, đôi con ngươi co rụt lại.
"Nữ tử có thể chất thuần âm có thể giúp đàn ông thải âm bổ dương. Ngươi cảm thấy minh chủ sẽ để người đàn ông khác chiếm được người?" Lãng Tân Nguyệt cười khẩy, từ từ tiến lại gần Liên Nguyệt Sinh: "Đáng tiếc, minh chủ ૮ɦếƭ rồi, ૮ɦếƭ trong tay Quỷ Đế...."
Liên Nguyệt Sinh ngẩn người, minh chủ liên minh Tự Do đã ૮ɦếƭ? Vậy tại sao Lãng Tân Nguyệt còn bắt mình tới đây?
"Nếu minh chủ đã ૮ɦếƭ, vậy ngươi còn bắt ta tới đây làm gì?" Trong lòng Liên Nguyệt Sinh khó hiểu, hiển nhiên cũng hỏi ra.
Đáy mắt Lãng Tân Nguyệt dáy lên hận ý mãnh liệt: "Minh chủ đã ૮ɦếƭ, ta tất nhiên phải báo thù rửa hận cho ngài. Bắt ngươi tới đây là để cho đàn ông trong liên minh Tự Do hưởng thụ mùi vị của ngươi. Có ngươi ở đây, chỉ trong thời gian ngắn, thực lực của người trong liên minh Tự Do sẽ tăng lên đáng kể. Đó chính là tác dụng của ngươi."
Cả người Liên Nguyệt Sinh căng cứng, nàng hít sâu một hơi: "Ta sẽ không để ngươi thực hiện được ý đồ đâu!"
"Chuyện này không phải do ngươi quyết định."
Lãng Tân Nguyệt phất mạnh tay áo, đảo mắt lạnh lên người Liên Nguyệt Sinh: "Người đâu! Dẫn Kim Dương công chúa đi cho ta! Gọi tất cả thành viên của liên minh đến đại đường."
Vừa dứt lời, Lãng Tân Nguyệt liếc mắt ra lệnh cho thị vệ bên cạnh áp giải Liên Nguyệt Sinh, rồi phất vạt áo bỏ đi.
Vân Nguyệt Thanh!
Minh chủ yêu ngươi như thế, mà ngươi lại chà đạp lên tấm chân tình của minh chủ, còn giúp đỡ người ngoài sát hại minh chủ.
Ta.... Nhất định phải báo thú rửa hận cho minh chủ!
Bất luận là ngươi, hay là những người liên quan đến ngươi đều phải ૮ɦếƭ!
____________
Liên minh Tự Do cũng không phải là một bộ lac nho nhỏ, mà là một thành trì rất lớn.
Phủ minh chủ tất nhiên được xây ở trung tâm thành trì, cũng là khu vực xa hoa náo nhiệt nhất.
Lúc này, tất nhiên mọi người trong liên minh Tự Do đều đã nhận được tin triệu tập của Lãng Tân Nguyệt. Bọn họ vội vàng chạy tới như điên từ bốn phương tám hướng. Cùng tụ tập ở quảng trường lớn trước cửa phủ minh chủ.
"Lãng cô nương, không biết lần này người cho gọi chúng ta tới là vì chuyện gì?"
Trong đám người đến đây, có một lão giả không nén được tò mò, lên tiếng hỏi.
Lãng Tân Nguyệt nhìn đám người bên dưới, ánh mắt tràn đầy bi thương thống khổ: "Ta gọi mọi người tới để thông báo một chuyện, minh chủ.... Đã ૮ɦếƭ!"
Cái gì?
Minh chủ ૮ɦếƭ rồi?
Mọi người cùng khiếp sợ trợn trừng hai mắt, có vài người còn không kiềm chế được cảm xúc mà run lên.
Minh chủ tiền nhiệm mới qua đời được mấy năm, bây giờ minh chủ đương nhiệm cũng ૮ɦếƭ luôn rồi?
Chẳng lẽ.... Thật sự là trời muốn diệt liên minh Tự Do?
"Lãng cô nương, người mau nói cho chúng ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao minh chủ lại ૮ɦếƭ?" Hơi thở lão giả kia có phần dồn dập, thần sắc tràn ngập lo âu, hoang mang rối loạn.
Lãng Tân Nguyệt khẽ rũ mi mắt: "Việc này đều là lỗi của ta, là ta không bảo vệ tốt minh chủ."
Nói xong, Lãng Tân Nguyệt ngẩng đầu lên, mọi người ai cũng nhìn thấy sự bi thương trong mắt Lãng Tân Nguyệt, cho nên, nhất thời ai cũng cảm thấy không đành lòng trách một cô nương vô tội.
Ngay cả minh chủ cũng phải ૮ɦếƭ, đủ để thấy thực lực đối phương mạnh cỡ nào. Chắc chắn Lãng cô nương cũng may mắn lắm mới chạy thoát, tránh được một kiếp, sao bọn họ có thể trách mắng cho được?
"Lãng cô nương, người đừng tự trách, người mau nói cho chúng ta biết là ai hại ૮ɦếƭ minh chủ đi! Chúng ta nhất định phải báo thù cho minh chủ!"
Hai hàng mi của Lãng Tân Nguyệt khẽ run run: "Kỳ thực, hung thủ hại ૮ɦếƭ minh chủ, mọi người cũng có quen. Chính là.... Vân Nguyệt Thanh!"
Uỳnh!
Cái tên Vân Nguyệt Thanh này như một cây Pu'a tạ, đập mạnh vào đầu óc mọi người.
Những lão giả từng đi theo minh chủ tiền nhiệm nhiều năm lại càng cảm thấy khó tin mà kêu lên: "Không thể nào! Sao lại là Vân Nguyệt Thanh được? Vân Nguyệt Thanh là đệ tử của tiền minh chủ, là sư muội của minh chủ, làm sao Vân Nguyệt Thanh có thể làm ra loại chuyện này?"
Ánh mắt Lãng Tân Nguyệt chợt lóe, hốc mắt chứa đầy lệ và bi phẫn.
"Vốn dĩ ta cũng không tính nói cho mọi người biết chuyện này, minh chủ niệm tình huynh muội đồng môn nên luôn cấm ta nói ra. Bây giờ minh chủ lại ૮ɦếƭ trong tay tiện nhân kia, ta còn niệm tình đồng môn gì nữa chứ! Cũng không cần giấu giếm cho ả!"
Nhìn gương mặt Lãng Tân Nguyệt ngập tràn căm phẫn, nội tâm mọi người bỗng thấy căng thẳng, chẳng lẽ giữa minh chủ và Vân Nguyệt Thanh còn có chuyện gì mà mọi người không biết?
"Các người có biết tại sao những năm gần đây Vân Nguyệt Thanh không trở về liên minh không?" Lãng Tân Nguyệt siết chặt nắm đấm: "Đó là vì, vào thời điểm trước khi sư phụ qua đời, Vân Nguyệt Thanh có về liên minh một chuyến, trong khoảng thời gian ấy, minh chủ vô tình phát hiện ra một chuyện."
"Sau khi sư phụ qua đời được vài ngày, minh chủ phát hiện Vân Nguyệt Thanh đang lục lọi khắp nơi trong phòng sư phụ. Ả vừa lục vừa mắng sư phụ là lão già đáng ૮ɦếƭ. Lúc ấy ta cũng ở cạnh minh chủ, nghe rõ được thứ ả muốn tìm chính là ấn giám...."
Ấn giám?
Nội tâm mọi người lại càng căng thẳng hơn. Sau khi tiền minh chủ qua đời, ấn giám cũng biến mất theo, có tìm thế nào cũng không tìm được, chẳng lẽ.... Là do Vân Nguyệt Thanh lấy mất?
Lãng Tân Nguyệt quét mắt nhìn qua tất cả mọi người một vòng, căm phẫn trong mắt càng nồng đậm: "Minh chủ trước giờ luôn kính trọng sư phụ, vừa nghe Vân Nguyệt Thanh mắng sư phụ như vậy, ngài liền lao vào phòng chất vấn Vân Nguyệt Thanh, nhưng thật không ngờ, Vân Nguyệt Thanh vì muốn che giấu chuyện này, ả lại dám.... Dám làm ra hành vi quyến rũ minh chủ."
Chuyện minh chủ ái mộ Vân Nguyệt Thanh, cả liên minh hiếm có người nào biết, cho nên Lãng Tân Nguyệt nói như vậy cũng không sợ có người nào hoài nghi.
Quả nhiên, khi so sánh giữa Vân Nguyệt Thanh và Lãng Tân Nguyệt, tất cả mọi người đều cảm thấy lời Lãng Tân Nguyệt đáng tin hơn.
Chỉ có một số ít nguyên lão là thật sự không tin Vân Nguyệt Thanh lại là người vong ơn bội nghĩa như vậy.
"Minh chủ thấy vậy, trong cơn tức giận nhất thời, ngài đã đánh Vân Nguyệt Thanh bị thương, nhưng ngài vẫn còn niệm tình huynh muội đồng môn, nên không xuống tay quá nặng, chính vì thế mà để Vân Nguyệt Thanh thừa cơ chạy trốn. Mãi cho đến mấy ngày trước, minh chủ mới thu được tin tức của Vân Nguyệt Thanh...."
"Vân Nguyệt Thanh nói muốn giảng hòa cùng minh chủ, còn tỏ ra hối hận vì những sai lầm trước kia của mình, minh chủ thấy ả thành tâm nhận lỗi nên cũng đã tha thứ cho ả. Vì vậy, minh chủ dẫn theo vài người đi tìm Vân Nguyệt Thanh, muốn đưa ả về liên minh."
"Ai mà ngờ được, Vân Nguyệt Thanh lại liên thủ với người ngoài *** minh chủ, tất cả những người minh chủ dẫn theo đều đã hy sinh, chỉ có mình ta chạy thoát."
Nói xong câu cuối cùng, Lãng Tân Nguyệt ôm mặt mà khóc, ả ta kể sinh động như thật, không có một phải phát hiện được chút sơ hở nào trong lời ả nói.
"Vân Nguyệt Thanh này đúng là kẻ lòng lang dạ sói mà. Nhớ năm đó, ả ta lưu lạc bên ngoài, mất hết trí nhớ, là lão minh chủ tốt bụng thu nhận ả, dạy dỗ bản lĩnh của mình cho ả, cho ả sống một cuộc sống an nhàn, bây giờ ả lại hồi báo liên minh Tự Do chúng ta như thế."
"Chỉ thương cho lão minh chủ, ngài xem ả ta như con gái ruột, vậy mà ả ta lại có thể làm ra chuyện không bằng cả súc sinh."
"Quá đáng! Đúng là quá đáng! Lãng cô nương, người mau nói cho chúng tôi biết Vân Nguyệt Thanh hiện giờ ở đâu, chúng tôi phải đi báo thù rửa hận cho minh chủ!"
Tất cả mọi người đều rất kích động, nếu lúc này Vân Nguyệt Thanh mà đứng trước mặt bọn họ, khẳng định sẽ bị bọn họ băm thành ngàn mảnh.
Đương nhiên, trong số những người kích động kia cũng còn được vài người có lý trí. Một lão giả nhíu mày, lên tiếng hỏi: "Lãng cô nương, lời người nói là thật à? Vân Nguyệt Thanh hình như không phải là người có thể làm ra loại chuyện này."
"Trân lão, tri nhân tri diện bất tri tâm, làm sao ngài biết Vân Nguyệt Thanh thật sự là loại người gì? Chúng ta đã nhìn Lãng cô nương từ nhỏ tới lớn, Lãng cô nương chưa bao giờ nói dối, theo ta thấy, Vân Nguyệt Thanh đúng là mặt người dạ thú, âm mưu muốn thâu tóm liên minh Tự Do chúng ta."
"Không sai! Lãng cô nương, người nào nói ra Vân Nguyệt Thanh ở đâu đi. Người không cần tiếp tục niệm tình nghĩa xưa kia làm gì nữa, loại người như vậy, không xứng là người của liên minh Tự Do chúng ta!"
Nhìn đám đông bị kích động bởi lời minh nói, nhưng mặt Lãng Tân Nguyệt vẫn không đổi sắc. Ả giơ một tay lên ý bảo mọi người im lặng, tức khắc, cả quảng trường đều an tĩnh, cùng chờ đợi lời nói kế tiếp của ả.
"Chư vị, những người mà Vân Nguyệt Thanh tìm tới kia, nếu có thể *** cả minh chủ thì cũng có thể *** chúng ta. Chỉ dựa vào thực lực hiện tại của chúng ta, có đi, cũng chỉ là tự tìm đường ૮ɦếƭ."
Mọi người vẫn tiếp tục im lặng, đợi Lãng Tân Nguyệt nói tiếp.
"Tuy nhiên, sư phụ từng truyền lại cho ta một bí tịch, trên bí tịch kia ghi lại cách giúp một người nhanh chóng đột phá đến cảnh giới Thần Quân. Nếu ta có thể đột phá đến Thần Quân, vậy thì không cần phải sợ đám người kia nữa."
Thần Quân?
Hai chữ này đã kích động tới *** chôn sâu trong lòng mọi người, làm hô hấp của bọn họ cũng trở nên căng thẳng, tâm trạng càng trở nên khẩn trương.
"Chỉ cần các cường giả ở cảnh giới Thần Tôn truyền thực lực của mình cho ta, ta có thể dựa theo chỉ dẫn trong bí tịch nhanh chóng đột phá cảnh giới Thần Quân. Như vậy, trên Phong Vân Đại Lục này, sẽ không còn người nào là đối thủ của ta nữa."
Lãng Tân Nguyệt lớn tiếng nói với vẻ mặt ngưng trọng.
Thực tế, phương pháp Lãng Tân Nguyệt nói là có thật, chỉ có điều, nó cũng để lại di chứng.
Tuy ả có thể mượn thực lực đám người này để đột phá Thần Quân, nhưng vào đêm trăng tròn mỗi tháng, ả sẽ phải chịu đau đớn tột cùng.
Đây cũng là lý do vì sao Âu Lôi biết rõ phương pháp này nhưng lại chưa từng có ý sử dụng.
(*Âu Lôi là minh chủ liên minh hiện tại vừa ૮ɦếƭ.)
Nhưng, vì báo thù, ả không thể lo nghĩ nhiều như vậy.
Chỉ cần giết được Vân Nguyệt Thanh, cái giá gì cũng đều xứng đáng.
Đám đông bên dưới tiếp tục lặng ngắt như tờ.
Suy cho cùng, bản tính con người vốn là ích kỷ, vì để Lãng Tân Nguyệt đột phá mà phải hy sinh thực lực của mình, mấy ai có thể chấp nhận được chuyện này?
"Ta biết trong lòng mọi người khó xử, nhưng mọi người hãy nghĩ lại mà xem, sư phụ ta đối với mọi người không tệ, minh chủ đương nhiệm, cũng tức là đại sư huynh của ta, ngài cũng đối với mọi người rất tốt, chẳng lẽ mọi người không muốn báo thù cho ngài sao?"
"Mọi người yên tâm, mọi người đều là vì ta, vì liên minh Tự Do mà hy sinh thực lực của mình, Lãng Tân Nguyệt ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi mọi người."
"Sau này, bất luận mọi người gặp phải vấn đề gì, liên minh Tự Do cũng sẽ là người đầu tiên ra mặt cho mọi người. Bất cứ trận chiến nào cũng không cần mọi người tham dự. Ta cũng sẽ đảm bảo mọi người được một đời cơm no áo ấm."
"Đợi khi liên minh Tự Do trở thành bá chủ chân chính của Phong Vân Đại Lục, mọi người cũng không cần phải sợ hãi bất kỳ điều gì nữa!"
Tim tất cả mọi người đều run lên.
Đúng vậy, đợi liên minh Tự Do trở thành bá chủ Phong Vân Đại Lục, còn có ai dám làm gì bọn họ nữa?
"Lãng cô nương, hy vọng người nói được làm được, khi liên minh Tự Do thật sự đứng trên đỉnh cao rồi, người sẽ không vứt bỏ chúng ta. Nếu người có thể đảm bảo, ta bằng lòng hy sinh thực lực của mình."
"Được! Lãng Tân Nguyệt ta có thể thề với trời, chỉ cần mọi người tình nguyện hy sinh thực lực của mình, sau này, dù mọi người có làm ra chuyện gì xúc phạm đến ta, ta cũng sẽ không vứt bỏ mọi người."
Đáy mắt Lãng Tân Nguyệt chỉ có sự lạnh lùng.
Ả âm thầm bổ sung thêm một câu trong lòng: Điều kiện tiên quyết là, các người không phản bội ta!
Nếu không, ta cũng sẽ không tha cho các người!
Mọi người nghe Lãng Tân Nguyệt thề xong, thì cùng thở phào, sau đó từ từ đi về phía Lãng Tân Nguyệt.
"Đợi một chút!"
Khi vài vị Thần Tôn đã đi đến trước mặt Lãng Tân Nguyệt, Lãng Tân Nguyệt bỗng giơ tay ngăn bọn họ lại: "Ta vẫn còn một chuyện khác cần tuyên bố!"
"Là chuyện gì?"
Khi người kia vừa hỏi xong, Lãng Tân Nguyệt giơ cao tay ra hiệu, lệnh cho hai thị vệ giải Liên Nguyệt Sinh đến. Hai thị vệ lôi Liên Nguyệt Sinh đến, ném mạnh người xuống đất, rồi thối lui qua một bên.
Liên Nguyệt Sinh bị bịt miệng, không thể nói chuyện, chỉ có thể nhìn chằm chằm Lãng Tân Nguyệt bằng đôi mắt ngập tràn tức giận.
Lãng Tân Nguyệt thì không thèm nhìn đến Liên Nguyệt Sinh, ả cười lạnh, nói: "Ả tiện nhân này là đồng bọn của Vân Nguyệt Thanh, trong lúc ta chạy thoát đã bắt được ả!"
Số người đã từng gặp qua Kim Dương công chúa trong liên minh Tự Do không nhiều, nên không nhận ra Liên Nguyệt Sinh. Mà dù có nhận ra thì đã sao? Dù Liên Nguyệt Sinh là Kim Dương công chúa, nhưng chỉ cần ả nói Liên Nguyệt Sinh là đồng bọn của Vân Nguyệt Thanh, thì đám người trong liên minh cũng sẽ tin lời ả.
"Người dám hợp mưu với Vân Nguyệt Thanh, vậy thì không cần giữ lại!"
"Lãng cô nương, để ta giết tiện nhân này đi, khiến Vân Nguyệt Thanh kia phải hối hận!"
Đám đông kích động muốn tiến lên *** Liên Nguyệt Sinh, nhưng ngay thời khắc mấu chốt, Lãng Tân Nguyệt lại ngăn bọn họ lại lần nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc