Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 397

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Đúng vậy, Huyết Hổ thật sự có thể nói chuyện. Chẳng qua là các linh thú sống ở rừng Thiên Phạt đã lâu, nên ít dùng ngôn ngữ loài người để nói chuyện.
Suy cho cùng, linh thú đột phá cảnh giới Thần Tôn rồi thì sao có thể không biết nói tiếng người cho được?
Sau khi Vân Lạc Phong biết Vân Nguyệt Thanh cũng ở rừng Thiên Phạt, hơn nữa còn đang bị trọng thương, thì lập tức quẳng chiến trường ra sau đầu, bảo Huyết Hổ mau chóng đưa nàng đến gặp Vân Nguyệt Thanh.
Còn về đám Thần Tôn Giả kia.... Vân Tiêu sẽ giải quyết nhanh thôi.
"Đây là Giải Độc Thảo, mau cho bà ấy ăn trước đi! Thứ này có thể tạm thời khống chế độc trong người bà ấy, nếu muốn giải độc một cách triệt để thì vẫn cần một ít thời gian." Vân Lạc Phong nhíu mày.
Độc tố trong người Vân Nguyệt Thanh... À không, trong người Bạch Linh tương đối phức tạp. Đây là loại độc khó giải nhất mà nàng từng gặp. Trong thời gian ngắn khó mà giải hết hoàn toàn được.
Muốn giải hết, ít nhất cũng phải mất nửa tháng.
Sau khi cho Bạch Linh ăn Giải Độc Thảo, Vân Lạc Phong nhanh chóng lấy ngân châm ra châm vào lòng иgự¢ Bạch Linh.
Tiếp đó, nàng lại lôi Tiểu Trùng Trùng trong không gian thần điển ra, nói: "Cho ta một giọt tinh huyết!"
"Cái gì?"Tiểu Trùng Trùng cả kinh, yếu ớt nói: "Chủ mẫu, người cũng biết tinh huyết đối với Long tộc chúng ta quan trọng cỡ nào mà, mất đi một giọt, ta phải mấy đến mấy tháng mới hồi phục đó."
"Ngươi là rồng của tộc Tổ Long đúng không?" Vân Lạc Phong bình thản hỏi.
Đáy mắt Tiểu Trùng Trùng dấy lên cảnh giác: "Người hỏi cái này làm gì?"
"Có muốn trở về tộc của ngươi không?"
Tiểu Trùng Trùng là lão tổ tông của Long tộc, nhưng không có nghĩa nó là người tạo ra Long tộc. Tiểu Trùng Trùng đến từ tộc Tổ Long.
Đối với Long tộc bình thường mà nói, bất cứ con rồng nào của tộc Tổ Long đều là lão tổ tông của chúng.
Ánh mắt Tiểu Trùng Trùng càng thêm cảnh giác: "Chủ mẫu, người có âm mưu gì thì mau nói đi! Người thật sự có thể giúp ta trở về tộc Tổ Long?"
"Đúng vậy! Theo suy đoán của ta, tộc Tổ Long chắc hẳn đã bị tách ra cùng với Linh Thần Đại Lục từ nhiều năm trước. Ngươi cho ta một giọt tinh huyết, ta giúp ngươi về lại tộc Tổ Long. Đây là giao dịch công bằng, tuyệt không dối già gạt trẻ!"
Đối diện với vẻ mặt bình tĩnh của chủ mẫu nhà mình, hai mắt Tiểu Trùng Trùng sáng lên. Chỉ cần có thể về lại tộc Tổ Long, đừng nói là một giọt tinh huyết, cho dù là mười giọt nó cũng chịu.
"Được! Một lời đã định!"
Tiểu Trùng Trùng hưng phấn lắc lắc cái ௱ôЛƓ nhỏ, nó thè lưỡi ra, hơi dùng sức cắn một cái, một giọt tinh huyết liền xuất hiện rồi bay vào miệng Bạch Linh.
Có giọt tinh huyết này hỗ trợ khôi phục nguyên khí, sắc mặt Bạch Linh từ từ hồng hào trở lại, một tia hắc khí theo ngân châm đi ra khỏi lòng иgự¢ bà.
"Ưm....."
Bạch Linh phát ra một tiếng rên khẽ, mí mắt động đậy, từ từ mở ra.
Vừa mở mắt, Bạch Linh liền cảm nhận được một đầu lưỡi ấm áp đang liếm mặt mình, đồng thời cũng khiến bà giật mình kinh ngạc: "Ta chưa ૮ɦếƭ?"
Nếu như chưa khôi phục ký ức, Bạch Linh cũng không muốn ૮ɦếƭ.
Nhưng hiện tại đã nhớ lại tất cả, nhớ lại luôn cảnh tượng phu quân bà ૮ɦếƭ trên chiến trường, thì sống, đối với bà mà nói còn đau khổ hơn là ૮ɦếƭ.
"Chẳng lẽ bà muốn ૮ɦếƭ cho xong chuyện? Bà cho rằng ૮ɦếƭ là giải thoát à? Đúng, bà ૮ɦếƭ, bà được giải thoát! Nhưng còn những người đang sống thì sao đây? Gia gia bạc trắng đầu vì các người! Nhị thúc cũng đau khổ bao nhiêu năm qua!"
Vân Lạc Phong nhìn biểu cảm đau đớn trên mặt Bạch Linh, tiếp tục nói: "Kỳ Tô bị người Kỳ gia đuổi đi, Kỳ Linh lại thề chỉ cần nó có thực lực sẽ lập tức tới rừng Thiên Phạt tìm bà."
"Nhiều người quan tâm bà như vậy, lo lắng cho bà như vậy, thế nhưng bà lại muốn một mình được giải thoát, bà có từng nghĩ cho những người thân còn sống kia không?
Lời Vân Lạc Phong nói làm người Bạch Linh run lên. Bà kinh ngạc từ từ ngước mặt lên nhìn. Ngay tức khắc, một gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ pha chút tà khí đập vào mắt bà.
Cô gái trước mắt một thân bạch y trắng hơn tuyết, ngũ quan tương tự bà, nhưng nhiều hơn bà một phần khí phách, lạnh lùng và tà khí.
Bạch Linh vội vàng bịt miệng, nước mắt rơi đầy trên má.
Bao nhiêu năm qua, dù đã mất trí nhớ, nhưng bà vẫn nhớ rõ một điều duy nhất, bà còn một đứa con gái đang ở nhà chờ bà.
Nhưng hôm nay, nữ nhi ngoan của bà đang đứng ngay trước mặt bà, nhưng bà lại chợt không dám nhìn nhận nó.
"Con....."
Là Phong Nhi?
Thần sắc Vân Lạc Phong từ từ nhu hòa lại, lời nói tiếp theo cũng xác thực thân phận của nàng: " Mẹ, gia gia và nhị thúc...... Đều đang ở nhà chờ mẹ về! Nếu họ biết mẹ vẫn còn sống, chắc chắn sẽ rất vui! Mẹ nhẫn tâm để họ cả đời không gặp lại mẹ nữa sao?"
Bạch Linh thả tay xuống, để mặc cho nước mắt rơi. Rồi bà đột ngột đứng bật dậy, ôm chầm lấy Vân Lạc Phong.
"Phong Nhi, xin lỗi, mẹ xin lỗi,..... Nhiều năm như vậy, mẹ lại chưa từng về thăm con một lần nào. Sau khi cha mẹ đi, những kẻ đó.... Những kẻ đó có bắt nạt con không?"
Bạch Linh khóc không thành tiếng. Bà không biết trong thời gian bà đi, con gái của bà đã sống như thế nào?
Chỉ cần nghĩ đến điều này, tim bà liền đau như bị vò xé.
Rất lâu sau, Bạch Linh mới buông Vân Lạc Phong ra, mắt bà vẫn còn rưng rưng lệ: "Những năm qua, gia gia và nhị thúc con có khỏe không?"
"Trước kia, nhị thúc cho rằng mẹ và cha đã ૮ɦếƭ, nên nhị thúc cố gắng tăng thực lực lên để báo thù cho hai người. Nào ngờ, vì thiên phú nhị thúc quá cao, nên bị một tên thiếu gia ăn chơi lêu lổng khiêu khích đòi tỷ thí. Nhị thúc đánh bại tên kia, hắn ta không phục nên kéo cả gia tộc đến trả thù!"
"Nhị thúc bị bọn chúng phế thực lực, hai chân tàn phế. Vì bảo vệ mạng sống, nhị thúc phải sống trong mật thất suốt mười năm không thấy ánh mặt trời."
Cánh môi Bạch Linh càng ngày càng run rẩy theo từng lời Vân Lạc Phong nói, tim bà đau đớn không thôi.
Tiểu thúc của bà vốn là một người tâm cao khí ngạo, là tình cảnh dạng gì mà khiến y phải chịu khuất nhục để tồn tại như vậy?
Hẳn là vì y không muốn để cho lão gia tử một lần nữa người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh...
"Phong Nhi, xin lỗi, mẹ thật sự xin lỗi...."
Bà thật sự không biết, những năm qua, Vân gia lại gặp nhiều biến cố như vậy.
"Chuyện này không phải lỗi của mẹ, là do mẹ bị mất trí nhớ." Vân Lạc Phong dường như nghĩ ra gì đó, tiếp tục hỏi: "Đúng rồi, nếu mẹ còn sống, vậy cha....."
Bà tận mắt nhìn thấy phu quân mình bị vạn tiễn xuyên tâm, cũng tận mắt nhìn thấy.... Nhìn thấy chàng trút hơi thở cuối cùng.
Chàng ૮ɦếƭ rồi!
Nhưng bà vẫn còn sống đến tận bây giờ, đã vậy, bà còn quên mất phu quân mình....
Tim Vân Lạc Phong hơi nhói đau, nàng nhìn Bạch Linh đang co rút người lại. Vân Lạc Phong chậm rãi bước tới, hai tay dịu dàng ôm lấy người phụ nữ đang chìm trong đau thương trước mặt.
"Cha vẫn sống!"
Bạch Linh ngẩn người, kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt tà khí của Vân Lạc Phong.
"Cha vẫn sống, chỉ là không có cách nào xuất hiện trước mặt chúng ta mà thôi. Chắc chắn cha đang ở một không gian nào đó, song hành với chúng ta."
Tuy người đã ૮ɦếƭ, nhưng chỉ cần hồn phách không tiêu tán thì không phải thật sự ૮ɦếƭ đi.
Bằng không, nàng đã không thể nào xuyên không từ Hoa Hạ đến thế giới này.
Đương nhiên, nàng có thể xuyên qua, nguyên nhân cũng là nhờ Tiểu Mạch. Vân Dương không thể cũng có vận khí tốt như nàng. Sở dĩ nàng nói như vậy, chẳng qua là để an ủi Bạch Linh.
Nếu không, nàng không biết Bạch Linh có còn đủ kiên cường sống tiếp hay không?
"Phong Nhi, con không cần an ủi mẹ!" Bạch Linh đứng lên: "Nếu không gặp lại con, mẹ khẳng định sẽ đi theo cha con, không để chàng cô đơn một mình."
"Thế nhưng, cả đời này mẹ đã nợ con quá nhiều, sao mẹ có thể đành lòng bỏ rơi con lần nữa?"
Bạch Linh cười khổ: "Mẹ và cha con, cuối cùng vẫn là có duyên không phận."
Thời điểm mới vừa khôi phục ký ức, Bạch Linh không cách nào thừa nhận được nỗi đau mất đi người yêu, nhưng bây giờ thì bà đã bình tĩnh lại. Cho dù có đau khổ cách mấy, bà cũng phải kiên trì vì những người thân còn sống.
"Đúng rồi, Phong Nhi, sao con lại xuất hiện ở đây?" Rốt cuộc Bạch Linh cũng nghĩ tới điểm này, liền hỏi ngay.
"Con tới tìm một người bạn." Vân Lạc Phong mỉm cười: "Nhưng không ngờ, còn tìm được cả mẹ."
Tìm được Bạch Linh là chuyện vui ngoài ý muốn.
Từ trước đến giờ, Vân Lạc Phong chưa từng nghĩ tới việc Bạch Linh còn sống...
"Phong Nhi.... Con có thể tu luyện rồi à?"
Bạch Linh cảm nhận được trong cơ thể Vân Lạc Phong có linh khí dao động. Bà không dám tin mà vội hỏi.
Dưới ánh mắt mong đợi của Bạch Linh, Vân Lạc Phong gật đầu.
Có được câu trả lời khẳng định của Vân Lạc Phong, Bạch Linh mừng rỡ không thôi: "Con có thể tu luyện, thật không còn gì tốt hơn nữa! À phải, kẻ thù tổn thương nhị thúc con bây giờ thế nào?"
Khi nhắc đến chuyện này, trong mắt Bạch Linh hiện lên lãnh ý, bạch y phiêu phiêu như tiên nhưng lại đầy sát khí.
"૮ɦếƭ rồi!" Vân Lạc Phong nhún vai: "Còn có, hiện giờ nhị thúc đã có nhị thẩm rồi, con thì có một đường muội đáng yêu. Điều đáng tiếc là mẹ không được tham gia hôn lễ của hai người họ."
Lời Vân Lạc Phong làm Bạch Linh vui mừng tận đáy lòng: "Thanh Nhã thành thân rồi? Chuyện này đúng là tốt không gì bằng! Xem ra mẹ cần phải chuẩn bị lễ vật lớn cho cháu gái mẹ. Về chuyện tham dự hôn lễ.... Không sao cả, chỉ cần sau này mẹ có thể dự hôn lễ của con là đủ rồi."
Nghe câu này, Vân Lạc Phong chợt hơi nhíu mày, nàng thật không dám nói cho Bạch Linh biết, nàng cũng thành thân rồi.
"Huyết Hổ!" Bạch Linh đột nhiên nghiêm túc khẽ gọi.
Huyết Hổ gầm nhẹ một tiếng, dụi đầu vào chân Bạch Linh, nhìn nó ngoan ngoãn như một chú mèo con.
"Phong Nhi, con Huyết Hổ này là thú vương trong rừng Thiên Phạt này, nhờ cơ duyên trùng hợp nên mẹ đã cứu nó một mạng, sau đó nó liền đi theo mẹ. Bắt đầu từ bây giờ, mẹ giao Huyết Hổ và tất cả linh thú trong rừng Thiên Phạt này cho con, con chính là chủ nhân duy nhất của chúng."
Đừng nhìn Bạch Linh rất dịu dàng mà lầm, đó chỉ là khi đứng trước Vân Lạc Phong mà thôi. Lúc bà gọi Huyết Hổ, gương mặt tuyệt sắc kia tràn đầy uy nghiêm.
"Huyết Hổ, nếu ngươi muốn báo đáp ơn cứu mạng của ta, vậy thì từ nay về sau, ngươi hay dùng mạng của các ngươi bảo vệ tốt cho Phong Nhi. Chủ nhân của các ngươi, cũng chỉ có mình Phong Nhi, đã rõ chưa?"
Huyết Hổ lại gầm nhẹ một tiếng nữa, rồi liếm lên mu bàn tay Vân Lạc Phong như đang lấy lòng.
Bạch Linh chậm rãi thở phào nhẹ nhõm: "Dù bây giờ con đã có thể tu luyện, nhưng mẹ vẫn không quá yên tâm về con. Bây giờ có linh thú của rừng Thiên Phạt đi theo, xem như con cũng được an toàn đi lại trên Phong Vân Đại Lục."
Con Huyết Hổ này đã đột phá cảnh giới Thần Tôn, hơn nữa, trong cảnh giới Thần Tôn, có rất ít người có thể đánh bại nó.
Có nó bảo vệ, Vân Lạc Phong tất nhiên sẽ không có gì nguy hiểm.
Như vậy, cho dù độc trong người mình phát tác, mình cũng không cần lo nữ nhi có gì nguy hiểm.
Bỗng nhiên, một giọng cười lạnh lùng vang lên giữa trời. Vừa nghe thấy giọng này, Bạch Linh liền biến sắc.
"Ha ha.. Trước đó ta đã thấy tò mò, vì sao lại có người lớn lên giống muội như vậy? Bây giờ coi bộ, các người giống nhau như vậy, cũng không phải là không có nguyên nhân."
Giữa không trung, một người đàn ông chậm rãi đáp xuống đất, ông ta chắp tay sau lưng, đôi con ngươi lạnh lùng âm trầm nhìn chằm chằm vào Bạch Linh.
"Sư muội, chẳng trách dù ta có đối tốt với muội thế nào, muội cũng đều không chút động lòng. Thì ra, muội đã sớm gả cho người khác." Người đàn ông kia từ từ đi đến gần Bạch Linh, ông ta hất cằm mang theo vẻ ngạo mạn: "Tại sao người đàn ông khác có thể có được muội, còn ta lại không được? Trước kia ta còn tưởng muội rất thuần khiết, nên mới không chấp nhận ta, nào ngờ, muội chẳng qua cũng chỉ là thứ hạ tiện từng bị người khác đè trên giường mà thôi!"
Vụt!
Một tia sáng từ đối diện đột ngột phóng tới, người đàn ông kia nhanh mắt lập tức nghiêng người né tránh. Kiếm quang chém vào một cây cổ thụ sau lưng ông ta, tức khắc, cả cây cổ thụ bị chém đứt lìa, đổ ập xuống.
Một thân bạch y như tuyết, diện mạo trẻ trung đẹp nghiêng nước nghiêng thành. So với vẻ đẹp mờ ảo như tiên nga của Bạch Linh, Vân Lạc Phong lại có phần tà khí.Ánh mắt Vân Lạc Phong ngạo nghễ, như quân lâm thiên hạ: "Mẹ ta chướng mắt ông, đương nhiên là vì ông không ưu tú bằng cha ta!"
Người đàn ông kia nheo mắt, sát khí dâng lên.
"Ta không ưu tú bằng người đàn ông kia? Đúng là nực cười! Ta là minh chủ liên minh Tự Do, sau này, cả Phong Vân Đại Lục đều thuộc quyền sở hữu của ta! Ngươi lại dám nói ta không ưu tú bằng một người đã ૮ɦếƭ?"
"A~?" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày: "Ngại quá đi! Trùng hợp thay, đúng lúc ta cũng có hứng thú với Phong Vân Đại Lục, vì thế.... Sợ là ông không thể làm chủ nhân của cái đại lục này đâu."
Tích tắc sau đó, người đàn ông kia phát động khí thế, quanh người nổi lên gió lốc, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
"Nha đầu, ngươi muốn ૮ɦếƭ đúng không?"
Toàn bộ không trung bỗng trở nên âm u, mây đen giăng đầy trời.
"Phong Nhi, cẩn thận!"
Bạch Linh vội tới chắn trước mặt Vân Lạc Phong, mặt không đổi sắc nhìn người đàn ông kia.
"Ngươi làm khó một đứa bé thì được xem là bản lĩnh gì chứ? Cả ta ngươi đánh còn không lại, thì lấy tư cách gì so sánh với phu quân ta?"
Bạch Linh cười khẩy châm chọc: "Nếu ngươi thật có bản lĩnh đánh thắng ta, vậy còn hạ độc ta làm gì? Đợi ta giải được độc rồi, ta sẽ làm cho ngươi phải quỳ xuống xin tha!"
Giải độc?
Người đàn ông kia khinh thường, cả đời này, ngươi cũng đừng hòng giải được độc.
Đương nhiên, người đàn ông kia cũng biết Bạch Linh đang dùng kế khích tướng mà thôi, muốn làm cho ông ta rời khỏi đây. Đáng tiếc, ông ta sẽ không để Bạch Linh được như ý.
"Bạch Linh, nếu muội muốn con gái mình được sống thì mau đi theo huynh. Bằng không, ta sẽ Ϧóþ ૮ɦếƭ nó."
Người đàn ông kia hất cằm, thần sắc vô cảm.
Sắc mặt Bạch Linh lại trầm xuống, bà liếc nhìn Huyết Hổ một cái, ý bảo nó mau đưa Vân Lạc Phong chạy đi.
Nếu nơi này chỉ có một mình người đàn ông kia, có lẽ Huyết Hổ còn có cơ hội...
Nhưng Bạch Linh chợt nhìn thấy, phía sau người đàn ông kia đột nhiên xuất hiện thêm mấy người. Bạch Linh nheo mắt lại....
Thần Tôn Giả......
Những người này, toàn bộ đều là Thần Tôn Giả?
Huyết Hổ gầm lên, nhìn Bạch Linh bằng ánh mắt lưu luyến.
Thái độ Bạch Linh rất quyết liệt, đôi con ngươi trong như nước, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng người đàn ông kia.
"Ngươi dùng cấm thuật do sư phụ lưu lại? Chẳng lẽ ngươi không biết hậu quả của cấm thuật này là gì sao? Bất kỳ người nào bị thi triển cấm thuật này lên người, tuy có thể đột phá đến Thần Tôn trong nháy mắt, nhưng sau ba năm, người đó chắc chắn sẽ ૮ɦếƭ."
Cũng chính vì nguyên nhân này, nên năm xưa sư phụ không tạo ra một đội quân Thần Tôn, bởi vì sư phụ không muốn gây họa cho người vô tội.
Mà lời này là Bạch Linh cố ý nói cho đám người đứng sau lưng người đàn ông kia nghe. Ai ngờ, vẻ mặt đám người kia vẫn không thay đổi chút nào, giống như không hề nghe thấy lời Bạch Linh vậy.
Tâm Bạch Linh bỗng trầm xuống.
Huyết Hổ rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, nó đi đến cạnh Vân Lạc Phong, nhỏ giọng gầm gừ. Tuy nhiên, Vân Lạc Phong lại làm lơ Huyết Hổ, lướt qua nó đi thẳng về phía Bạch Linh.
"Mẹ lui lại xem đi!"
Bạch Linh ngẩn ra, sau đó thì nôn nóng: "Phong Nhi, con muốn làm gì?""Giao cho con!" Vẻ mặt Vân Lạc Phong vô cùng kiên định: "Con không cho phép bất cứ kẻ nào vũ nhục mẹ!"
Lời Vân Lạc Phong như 乃úa tạ đánh mạnh vào lòng Bạch Linh.
Bởi vì không cho phép kẻ nào vũ nhục mình, nên dù không đủ sức, con gái bà cũng không lùi bước?
"Phong Nhi, con đừng làm loạn nữa!" Rất nhanh thì Bạch Linh đã hồi thần lại, bà vội ấn vai Vân Lạc Phong lại: "Con mau theo Huyết Hổ đi đi! Lấy thực lực của Huyết Hổ, nó nhất định có thể bảo vệ con an toàn, sau này con hãy báo thù cho mẹ cũng không muộn!"
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gỡ tay Bạch Linh ra khỏi vai mình: "Con nói rồi! Con không cho phép bất kỳ kẻ nào vũ nhục mẹ!"
Cũng giống như năm xưa, rõ ràng là tên hôn quân của địch quốc coi trọng Bạch Linh, nhưng dân chúng lại đổ tội cho Bạch Linh là hồng nhan họa thủy.
Nàng vì đánh tan những lời đó mà không tiếc đại khai sát giới, khiến cho cả hoàng thành máu chảy thành sông.
"Phong Nhi!"
Mắt thấy Vân Lạc Phong tiếp tục đi về phía người đàn ông kia, tâm Bạch Linh treo cao. Bà muốn đuổi theo, nhưng mới bước một bước thì cả người đã lảo đảo, suýt chút là té ngã. Bạch Linh thấy khó chịu vì cái cảm giác lực bất tòng tâm này.
Nếu không tại chất độc ૮ɦếƭ tiệt này, bà cũng không bị động đến vậy.
"Nha đầu!" Người đàn ông kia cúi đầu nhìn Vân Lạc Phong, cất tiếng cười nhạo: "Ta sẽ không nể mặt mẹ ngươi mà hạ thủ lưu tình với ngươi đâu!"
Thời khắc này, người đàn ông kia không giữ lại chút lực nào, hơi thở áp bức tựa như cuồng phong vũ bão xông tới.
Dưới cuồng phong mịt trời, sắc mặt Vân Lạc Phong vẫn không chút thay đổi, ánh mắt bình tĩnh, trên người xuất hiện Long Lân Giáp, vẩy rồng ánh bạc phản xạ lại từng tia sáng lạnh băng.
Nhìn Vân Lạc Phong thế kia, Bạch Linh kinh ngạc há hốc mồm, hai mắt ngập tràn kích động.
"Thiên Thần Giả?"
Nữ nhi ngoan nhà mình, còn nhỏ tuổi như vậy mà đã là Thiên Thần Giả?
Nhưng Thiên Thần Giả cuối cùng vẫn là Thiên Thần Giả, trước mặt nữ nhi lại có tới mười Thần Tôn Giả.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc