Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 394

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Thiên Phạt Sâm.
Nơi sâu trong rừng, một người phụ nữ hơi lớn tuổi đang ngồi trên sơn cốc, vạt áo trắng bay bay. Ngoại trừ mang một ít vẻ lười biếng tà khí như Vân Lạc Phong, thì người phụ nữ này còn có một chút khí chất thanh thoát xuất trần.
Đột nhiên, có một cổ khí thế sắc bén từ trên không đánh xuống, làm người phụ nữ đang nhắm mắt ngồi khoanh chân lập tức mở bừng hai mắt ra.
Đôi con ngươi của bà ấy xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo, rồi lạnh lùng ngước mắt nhìn chằm chằm lên không trung: "Nếu đã tìm đến nơi này, thì cần gì trốn trốn tránh tránh? Ra đây đi!"
Trong không trung, một cô gái mặc trên người bộ y phục kiểu lưu tiên màu xanh lục đột ngột xuất hiện.
Vẻ mặt cô gái kia tràn đầy khinh thường, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ đang ngồi khoanh chân trên sơn cốc. Cô ta cười khẩy mỉa mai: "Vân Nguyệt Thanh, ta thật không ngờ, bà lại trốn trong Thiên Phạt Sâm này. Bà có thể được minh chủ chúng ta coi trọng, đó là phúc của bà! Đừng có không biết tốt xấu! Ta thật không hiểu, rốt cuộc thì bà có sức quyến rũ gì mà có thể khiến minh chủ chúng ta một lòng một dạ với bà như vậy?"
Vân Nguyệt Thanh vẫn bình thản, đáp: "Ta không yêu hắn, chỉ đơn giản vậy thôi!"
Thực tế thì chính Vân Nguyệt Thanh cũng không biết, tại sao đối với bất kỳ người đàn ông nào, bà cũng đều không thấy hứng thú.
Giống như..... Đâu đó trong tim bà đã chứa hình bóng của người nào đó rồi vậy....
Nhưng bất luận bà dùng phương pháp gì, bà cũng không tài nào nhớ ra được hình dáng của người kia, chỉ có một bóng dáng mơ hồ, không ngừng K**h th**h trí não của bà.
"Vân Nguyệt Thanh!" Cô gái lục y kia tức run cả người, nàng ta nhìn Vân Nguyệt Thanh bằng ánh mắt vô cùng hung hăng: "Hừ! Lần này ta tới tìm bà là vì một chuyện khác! Ta còn nhớ, trước khi sư phụ mất, người đã giao cho bà một ấn giám, bà mau giao ấn giám ra đây, ta sẽ tha ૮ɦếƭ cho bà!"
Vân Nguyệt Thanh từ từ đứng dậy.
Một thân bạch y mờ ảo như tiên, thần sắc của bà rất bình tĩnh, đôi mắt tĩnh lặng không hề gợn sóng.
"Tại Phong Vân Đại Lục này, bất kỳ người nào đột phá đến Thiên Thần Giả cũng đều bị hoàng tộc của bốn nước ép gia nhập vào một trong bốn quốc gia của họ. Cho nên sư phụ mới thành lập Liên minh tự do này, mục đích chính là để bảo vệ những cường giả không muốn đầu quân cho hoàng tộc bốn nước."
"Thế nhưng, sau khi sư phụ mất, các ngươi liền làm trái ý nguyện của người. Chẳng những vậy, các ngươi còn nuôi dã tâm muốn thống trị Phong Vân Đại Lục. Các ngươi như thế, có khác gì những quốc gia kia đâu chứ?"
Giọng Vân Nguyệt Thanh hùng hồn đầy khí thế, bà bước từng bước, tiến dần về phía cô gái lục y kia.
"Bởi vì ta không muốn cùng một giuộc với các ngươi, nên các ngươi đuổi cùng giết tận ta. Vậy mà ngươi còn dám nói gã kia yêu ta?"
Ba năm trước....
Bà rời khỏi đồ nhi mình, đến Thiên Phạt Sâm tìm thuốc. Thế nhưng, sau khi tìm được thuốc thì bà chợt nhận được tin sư phụ lâm trọng bệnh, bảo bà trở về liên minh ngay.
Ai ngờ, bà vừa về tới thì cái đợi bà chính là một trận bao vây chém giết.
Sư phụ ૮ɦếƭ. Trước khi ૮ɦếƭ, người đã trao ấn giám cho bà. Mà bà ngàn vạn lần không ngờ tới, minh chủ hiện tại - cũng chính là sư huynh của bà, lại là kẻ mặt người dạ thú.
Vì muốn có được ấn giám, y không tiếc hạ kịch độc bà. Còn nhân lúc bà trọng thương, muốn cháy nhà đi hôi của. Bà liều ૮ɦếƭ thoát khỏi liên minh, một đường chạy trốn, cuối cùng đã chạy tới Thiên Phạt Sâm này để dưỡng thương.
"Vân Nguyệt Thanh, chuyện này không tới phiên bà quyết định, ta phụng lệnh minh chủ đến đây mang ấn giám về."
Cô gái lục y kiêu căng hất cằm, tiếp tục nói: "Huống chi, minh chủ thật lòng thích bà. Nếu lúc ấy bà chịu giao ấn giám ra, thì minh chủ đã không đả thương bà rồi. Hơn nữa, ngài cũng sẽ giúp bà giải độc. Đáng tiếc, bà lại không biết tốt xấu. Minh chủ là đại đệ tử của sư phụ, ngài ấy kế thừa liên minh là chuyện hợp tình hợp lý. Còn bà chỉ là kẻ mới gia nhập liên minh vào mười mấy năm trước mà thôi. Dựa vào đâu mà đòi làm minh chủ liên minh chứ?"
Vân Nguyệt Thanh cười khẽ: "Tuy ta không biết thế nào là thích. Nhưng ta hiểu được, thích một người, là nguyện ý trao tặng tất cả cho đối phương, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tổn thương đến người mình thích. Còn y, y đối với ta chỉ có ý muốn chiếm hữu, hoàn toàn không phải là thích!"
Giống như.... Đã từng....
Có một người đàn ông, từng thật lòng yêu bà, yêu bà hơn cả sinh mạng!
Nhưng tại sao bà không thể nào nhớ ra?
Vân Nguyệt Thanh xoa xoa chỗ thái dương đang đau nhức, khẽ nhíu mày. Bộ dáng nhíu mày cũng xinh đẹp như vậy, nhìn thấy mà thương.
Cô gái mặc lục y nghiến răng nghiến lợi, thật không biết lão hồ ly lẳng lơ này có cái gì tốt mà minh chủ lại thích bà ta như vậy?
Thứ phụ nữ không biết tốt xấu như bà ta căn bản không xứng được minh chủ yêu thích.
"Vân Nguyệt Thanh, bà nhất quyết không chịu giao ấn giám ra, vậy thì đừng trách sao ta không khách sáo!" Cô gái lục y kia cười lạnh.
Ở cảnh giới Thần Tôn, Vân Nguyệt Thanh là vô địch. Có thể nói, không có một Thần Tôn Giả nào đánh bại được bà. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho thanh danh của Vân Nguyệt Thanh vang dội khắp Phong Vân Đại Lục.
Tuy nhiên.....
Ai bảo Vân Nguyệt Thanh trọng thương chưa khỏi? Hiện tại, Vân Nguyệt Thanh không phải là đối thủ của cô gái kia.
Ầm!
Mắt thấy cô gái lục y sắp động thủ, Vân Nguyệt Thanh liền phát động khí thế trên người, ánh mắt lãnh lệ sắc bén như lưỡi kiếm áp đảo cô gái kia, làm nàng ta không thể thở được. Đáy lòng nàng ta dâng lên cảm giác hoảng loạn.
Không phải bà ta đang trọng thương sao? Vậy khí thế cường đại này ở đâu ra?
"Lãng Tân Nguyệt! Ngươi tưởng ta đang bị thương nặng thì ngươi có thể muốn làm gì thì làm sao? Năm đó, Vân Nguyệt Thanh - ta có thể dựa vào thực lực chính mình đánh bại mười mấy Thần Tôn Giả, bây giờ chỉ đối phó một kẻ hèn như ngươi, còn cần cố sức à?" Vân Nguyệt Thanh nhếch mép cười, bình thản nhìn Lãng Tân Nguyệt.
Lãng Tân Nguyệt càng hoảng loạn hơn: "Ngươi...."
Ngươi không sao?
"Ngươi muốn biết thực lực ta có còn như trước không? Vậy ngươi cứ tới thử thì biết! Nếu không phải các ngươi hạ độc ta, thì cho dù có một trăm người như ngươi, Vân Nguyệt Thanh - ta cũng không ngán!" Vân Nguyệt Thanh bước vài bước tiến về phía Lãng Tân Nguyệt.
Lãng Tân Nguyệt thụt lùi về sau.
Nàng ta luôn quan sát cẩn thận, trước khi chưa biết chắc Vân Nguyệt Thanh có thật sự trọng thương hay không, nàng ta không dám tùy tiện ra tay.
Nhưng Lãng Tân Nguyệt không cam lòng nằm ở thế hạ phong, nàng ta cắn môi: "Vân Nguyệt Thanh, ta biết bà có thu một đệ tử ở Lưu Phong Quốc, nếu không phải mấy năm nay minh chủ bận xử lý sự vụ quan trọng, còn phải trấn an đám người trong liên minh, thì ngài đã sớm bắt tên đồ đệ kia của bà rồi!"
Mắt Vân Nguyệt Thanh lóe tia hàn quang, sát ý dâng cao.
"Có điều...." Lãng Tân Nguyệt cười lạnh lùng: "Ta không ngại nói cho bà biết một chuyện, gần đây, bốn đại quốc muốn đối phó với liên minh chúng ta, nên đã cử hành một trận tranh tài để tuyển chọn ra người thống lĩnh bốn nước."
Nghe đến đây, Vân Nguyệt Thanh chợt dừng bước, lạnh lùng nhìn Lãng Tân Nguyệt, đợi nàng ta nói tiếp.
"Trước đó, minh chủ đã tìm hoàng đế Kim Dương Quốc - Trình Phi Dương, bảo tên hoàng đế đó tổ chức trận tranh tài ở tại rừng Thiên Phạt này. Vài ngày nữa, các hoàng tử, công chúa các nước sẽ đến đây." Lãng Tân Nguyệt khẽ hất cằm: "Theo tin tức đáng tin truyền về, đồ đệ của bà cũng có trong đó."
Vân Nguyệt Thanh nheo mắt, nắm tay siết chặt.
Lãng Tân Nguyệt cười lạnh: "Còn mảnh rừng Thiên Phạt này.... Sẽ là nơi chôn thây của bọn chúng."
Vân Nguyệt Thanh lạnh nhạt nhìn Lãng Tân Nguyệt: "Ngươi nói Trình Phi Dương thỏa hiệp cùng các người? Chuyện này thì có lợi gì cho hắn ta chứ?"
"Lợi ích đương nhiên là có! Minh chủ đã hứa với tên hoàng đế kia, giúp hắn đột phá đến cảnh giới Thần Tôn. Chắc bà cũng biết, sư phụ có một bí thuật, có thế giúp người ta nhanh chóng đột phá đến cảnh giới Thần Tôn. Chỉ là.... Cái bí thuật này lại để lại di chứng về sau. Bất cứ người nào sử dụng bí thuật này, đều sẽ ૮ɦếƭ dần mòn sau vài năm."
"Nực cười là tên hoàng đế ngu ngốc kia đúng là ngu hết chỗ nói! Nhìn thấy minh chủ thi triển bí thuật cho một người khác ngay trước mặt hắn ta xong, hắn liền tin tưởng không chút nghi ngờ. Chẳng qua, minh chủ chỉ gạt hắn ta mà thôi, minh chủ nói cho hắn ta biết, mục tiêu của liên minh chỉ có duy nhất một mình Lưu Phong Quốc, Kỳ Tô thân là vị hôn phu của công chúa Lưu Phong Quốc, chắc chắn cũng sẽ tham gia trận tranh tài này. Còn về chuyện ai thống lĩnh bốn nước, liên minh chúng ta không xen vào."
Đáng tiếc, nàng ta không ngờ, Kỳ Tô không đi theo Lưu Phong Quốc đến tham gia, mà ngược lại lại đi cùng người Thiên Tề Quốc.
Vân Nguyệt Thanh từ từ nhắm hai mắt lại, rất lâu sau bà mới đột ngột mở bừng mắt ra. Nắm tay run lên nhè nhẹ.
"Nói xong chưa? Nói xong rồi thì cút ngay cho ta!"
Ầm!
Cổ khí thế ngút trời kia lại ập tới, khiến Lãng Tân Nguyệt biến sắc lần nữa, dường như không thể thở nổi dưới uy áp kia.
"Vân Nguyệt Thanh, ta để cho bà đắc ý thêm một thời gian nữa. Rồi sẽ có ngày ta bắt bà quỳ dưới chân ta xin tha!"
Lãng Tân Nguyệt phẫn nộ trừng mắt nhìn Vân Nguyệt Thanh, sau đó xoay người bỏ đi, rất nhanh đã biến mất không còn bóng dáng.
Vân Nguyệt Thanh sợ Lãng Tân Nguyệt sẽ vòng trở lại nên không vội thu lại uy áp. Đợi thêm một lúc lâu nữa, sau khi chắc chắn Lãng Tân Nguyệt sẽ không quay lại, cả người Vân Nguyệt Thanh mới mềm nhũn ngã xuống đất.
Ngay lúc này, một con hổ màu đỏ như máu từ sâu trong rừng đi ra, những linh thú khác cũng bu đến. Chúng tới trước mặt Vân Nguyệt Thanh, thè lưỡi ra *** *** mặt bà.
"Ta không sao! Các ngươi không cần lo cho ta!" Vân Nguyệt Thanh khẽ mỉm cười: "Ta dùng uy áp đuổi ả đi rồi, nhưng không biết khi nào ả ta lại quay trở lại. Nếu ả quay lại, các ngươi nhớ trốn cho kỹ, đừng để ả phát hiện, ta không muốn vì ta mà các ngươi gặp phải nguy hiểm."
Con hổ kia ngẩng đầu lên, nhìn Vân Nguyệt Thanh đầy lo lắng.
Dù đám linh thú không biết nói chuyện, nhưng Vân Nguyệt Thanh có thể cảm nhận được rất rõ ràng sự lo lắng của chúng dành cho bà.
"Qua mấy ngày nữa đồ đệ ta sẽ đến rừng Thiên Phạt. Đến lúc đó, các ngươi nhớ chú ý một chút. Nếu thấy nó gặp nguy hiểm thì đến báo cho ta biết. Trong tình huống các ngươi có thể giúp thì hãy giúp nó một tay."
Huyết Hổ* gật đầu, thân thể khổng lồ nằm xuống, để Vân Nguyệt Thanh dựa vào người nó nghỉ ngơi.
(*Chổ này tác giả viết là tiểu hổ, nhưng khúc sau lại là thân thể khổng lồ, đã là nhỏ thì thân thể sao lại khổng lồ, vậy rốt cuộc là nhỏ hay lớn? Trước đó tác giả miêu tả hổ có màu đỏ như máu, vì thế Sa đổi Tiểu hổ thành Huyết Hổ. Ghi chú này là cho các bạn đã đọc covert, tránh việc bị bắt lỗi.)
"Huyết Hổ..." Vân Nguyệt Thanh vuốt ve bộ lông vằn đỏ như máu của Huyết Hổ, rồi lại nhìn về phía các linh thú khác, bà cười khổ: "Thật ra, vết thương này của ta càng ngày càng nặng, độc năm đó còn chưa giải được, ta cũng không biết mình còn có thể sống được bao lâu...."
"Cả đời này, điều làm ta nuối tiếc nhất là không thể nhớ lại quá khứ, không nhớ được người thân của mình." Ánh mắt Vân Nguyệt Thanh đầy ưu thương: "Nhưng ta lại nhớ rất rõ một điều, ta có một đứa con gái!"
Mỗi đêm, Vân Nguyệt Thanh đều mơ thấy cùng một giấc mơ, bà mơ thấy một đứa bé gái dáng người bé xíu cứ níu tay áo của bà, khóc lóc bảo bà đừng đi mà....
Mỗi lần mơ thấy đứa bé ấy, tim bà đều đau đớn khôn cùng.
"Nếu chẳng may ta ૮ɦếƭ đi, ta hy vọng các ngươi có thể rời khỏi rừng Thiên Phạt, giúp ta tìm con gái ta, hơn nữa, ta cũng hy vọng các ngươi hãy đi theo nó!"
Thật ra bà đã tìm suốt mười mấy năm nay, nhưng lại không tìm được chút tin tức nào về người thân của mình, thì sao có thể hy vọng vào những linh thú này?
Dù bà không còn nhớ gì hết, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một vài hình ảnh hiện lên trong đầu. Trong những mảnh ký ức vụn vặt ấy, con gái nhỏ của bà cũng giống như Tiểu Linh vậy, đều không thể tu luyện.
Cho nên bà mới hy vọng những linh thú này có thể tìm được con bà, và bảo vệ nó cho đến hết đời!
"Grừmmm..."
Huyết Hổ gầm gừ vài tiếng như nức nở, cọ đầu nó vào người Vân Nguyệt Thanh, đôi mắt hổ óng ánh nước mắt.
Những linh thú khác cũng kêu lên như than khóc....
__________
Cùng lúc đó, trong dịch trạm ở Phong Vân Thành, Trình Phi Dương có hơi tâm thần không yên, ông ta luôn có cảm giác sắp có chuyện gì đó xảy ra.
"Bệ hạ, Vô Tôn đại nhân tới."
Trình Phi Dương ngẩn người, sau đó lập tức nói: "Mau mời người vào!"
Điểm khác biệt giữa Kim Dương Quốc và các nước khác chính là, Kim Dương Quốc có đến ba Thần Tôn Giả.
Mà Vô Tôn này chính là một trong ba Thần Tôn Giả kia.
Một lão giả mặc trường bào màu xám đi từ bên ngoài vào, vừa tới đã đi thẳng vào vấn đề: "Bệ hạ, lão phu có chuyện cảm thấy khó hiểu, đia điểm tổ chức tranh bá mà chúng ta đã bàn trước đó vốn không phải là ở rừng Thiên Phạt, tại sao bệ hạ lại đột ngột thay đổi quyết định mà không thương lượng với lão phu?"
Trình Phi Dương biến sắc, ông ta biết, rốt cuộc chuyện này cũng không thể gạt được Vô Tôn. Vì vậy, Trình Phi Dương cũng không định giấu giếm, kể rõ một năm một mười cho Vô Tôn nghe.
"Ngu xuẩn!"
Nghe Trình Phi Dương kể rõ đầu đuôi, Vô Tôn lập tức giận dữ: "Minh chủ tân nhiệm của liên minh Tự Do là người thế nào, chẳng lẽ bệ hạ còn chưa rõ hay sao? Gã minh chủ kia chỉ hơn bốn mươi tuổi mà đã âm hiểm ngoan độc, sâu xa khó lường. Bệ hạ thật sự tin hắn ta muốn tổ chức tranh bá ở rừng Thiên Phạt, là chỉ vì muốn đối phó Kỳ Tô hay sao?"
Trình Phi Dương giật mình, yếu ớt trả lời: "Vô Tôn đại nhân, chắc... Chắc là không đâu."
"Hừ! Mục đích chúng ta tổ chức tứ quốc tranh bá là gì, chẳng lẽ bệ hạ nghĩ liên minh Tự Do không biết à? Bọn chúng sẽ ngu đến mức để mặc thực lực chúng ta tăng lên chắc? Đây không phải là tự chuốc khổ vào mình sao? Ta nghi ngờ, liên minh Tự Do muốn tận diệt tất cả thiên tài các nước." Vô Tôn cắn răng, nói: "Bệ hạ mau gọi Kim Dương công chúa quay về, đừng để công chúa tham gia tranh bá."
Đáy mắt Vô Tôn hiện lên tia lãnh lệ, lạnh giọng nói.
"Vậy còn các hoàng tử....."
"Kim Dương Quốc chúng ta không thiếu hoàng tử! Nếu bệ hạ gọi hết tất cả về thì sẽ làm người khác hoài nghi. Cho nên cứ để mặc họ tự sinh tự diệt. Còn Kim Dương công chúa là đệ nhất thiên tài Kim Dương Quốc chúng ta, quyết không thể để công chúa bị tổn thương được."
"Được!"
Lúc này Trình Phi Dương mới thật sự nhận ra mình đã ngu ngốc thế nào, chỉ vì không chịu nổi sức mê hoặc đột phá Thần Tôn Giả mà dễ dàng tin tưởng liên minh Tự Do.
Nếu Kim Dương công chúa thật sự xảy ra chuyện bất trắc, vậy đúng là mất nhiều hơn được.
Bốp bốp bốp...
Lúc này, đột nhiên có một tràng tiếng vỗ tay từ bên ngoài vọng vào, thần sắc mấy người Trình Phi Dương lập tức đại biến, lúc tất cả quay đầu nhìn lại, liền thấy ngay một người đàn ông trung niên mặc đồ màu đen đang từ ngoài cửa đi vào.
Tuy người đàn ông kia đã bước vào độ tuổi trung niên, nhưng diện mạo vẫn rất anh tuấn, thần sắc đầy lệ khí, ánh mắt nhìn người khác mang theo cảm giác xem thường.
"Là ngươi!"
Trình Phi Dương lại biến sắc lần nữa, ông ta nhìn người vừa tới, cắn răng nói: "Ngươi nói thật cho trẫm biết, ngươi đề nghị tổ chức tranh bá tại rừng Thiên Phạt có phải là vì muốn một mẻ lưới tóm gọn tất cả thiên tài các nước không?"
"Không sai!" Người đàn ông kia không hề phủ nhận: "Mục đích của tứ quốc tranh bá chính là đối phó liên minh Tự Do của ta, chẳng lẽ ta lại ngu đến mức để các ngươi muốn làm gì thì làm chắc?"
Đáy mắt Trình Phi Dương hiện lên sự lạnh lùng: "Vậy hiện tại ngươi tới tìm trẫm là vì chuyện gì?"
"Đương nhiên là để giúp ngươi!" Người đàn ông kia mỉm cười: "Bí thuật mà ta thi triển trước đó, ngươi cũng đã nhìn thấy rồi đó. Ta muốn tạo ra một Thần Tôn Giả đúng là dễ như trở bàn tay. Ngươi cho rằng chỉ cần bốn nước liên kết là có thể đánh bại được liên minh Tự Do của ta sao?"
Trình Phi Dương hoảng loạn, ông ta nhớ tới bí thuật mà người đàn ông này thi triển, trán liền ứa mồ hôi lạnh.
Trình Phi Dương ngẩng đầu lên, lau mồ hôi lạnh trên trán. Nhưng càng lau thì mồ hôi đổ càng nhiều, không thể nào lau khô được.
"Mục đích của ngươi là gì?" Vô Tôn lạnh lùng nhìn người đàn ông kia.
"Rất đơn giản! Ta muốn Kim Dương Quốc nghe theo hiệu lệnh của ta, đương nhiên, ta sẽ để các ngươi được như ý nguyện. Ta sẽ trợ giúp Kim Dương Quốc các ngươi trở thành quốc gia đứng đầu bốn nước. Hơn nữa, ta còn giúp các ngươi giết hết thiên tài ba nước kia." Người đàn ông kia nhếch mép cười, giọng nói tràn đầy sát ý.
Vô Tôn im lặng, đang suy xét giữa lợi và hại.
"Các ngươi có thể từ chối. Tuy nhiên, số phận của Kim Dương Quốc rồi đây cũng sẽ giống các nước khác. Cho dù bây giờ các ngươi có thể gọi Kim Dương công chúa về thì ta cũng có thể *** Kim Dương công chúa." Người đàn ông kia nâng tầm mắt lên, giọng nói trầm trầm vang vọng khắp ngự thư phòng: "Có điều, từ lâu ta đã được nghe đến đại danh của Kim Dương công chúa, càng ngưỡng mộ nàng ấy, nếu các ngươi đồng ý, ta sẽ thành thân cùng Kim Dương công chúa, liên hôn với Kim Dương Quốc."
"Không được!" Mặt Trình Phi Dương biến sắc: "Trẫm không đồng ý! Kim Dương không phải là đồ vật, trẫm sẽ không lấy Kim Dương ra để giao dịch."
Tuy Trình Phi Dương có chút hồ đồ, tham món lợi nhỏ, nhưng ông ta thật lòng yêu thương đứa con gái này của mình.
Huống chi, Kim Dương công chúa còn là niềm hy vọng của cả Kim Dương Quốc, ông ta làm sao có thể vứt bỏ Kim Dương công chúa?
"Điều kiện này, lão phu có thể đồng ý thay bệ hạ."
Vô Tôn ở một bên lại đột ngột lên tiếng.
"Vô Tôn đại nhân!" Mặt mày Trình Phi Dương xanh mét: "Người không thể đối xử với Kim Dương như vậy."
"Bệ hạ, lão phu biết bệ hạ yêu thương Kim Dương công chúa, nhung dù sao Kim Dương công chúa cũng chỉ là một nữ tử mà thôi, chẳng lẽ bệ hạ muốn để Kim Dương công chúa thừa kế Kim Dương Quốc thật à? Trước đó, lão phu đã có nói với Kim Dương công chúa, trong trận tranh bá này, Kim Dương công chúa cần phải giành hạng nhất, nếu không, lão phu sẽ gả Kim Dương công chúa cho một trong ba hoàng đế của ba nước còn lại. Lấy thân phận của Kim Dương công chúa, dù gả cho vị hoàng đế nào thì Kim Dương công chúa cũng sẽ là hoàng hậu."
Trình Phi Dương trừng lớn hai mắt, có lẽ là do không ngờ Vô Tôn lại nói như vậy với Kim Dương công chúa.
"Đương nhiên, đó chẳng qua là lão phu muốn hù dọa Kim Dương công chúa một chút mà thôi. Muốn cưới Kim Dương công chúa, hoàng đế của ba nước kia còn chưa đủ tư cách! Lão phu làm vậy chỉ là muốn ép Kim Dương công chúa dốc hết sức giành vị trí đệ nhất!" Vô Tôn liếc nhìn Trình Phi Dương, tiếp tục nói: "Bây giờ, minh chủ liên minh Tự Do muốn nghênh thú Kim Dương công chúa, chúng ta có lý do gì mà từ chối chứ?"
Hai chân Trình Phi Dương nhũn ra, ngồi phịch xuống đất, mặt mày tái nhợt.
Trước mặt người khác, mấy vị cao thủ Kim Dương Quốc luôn giữ thể diện cho ông ta, thế nhưng, đại sự Kim Dương Quốc lại không phải do ông ta làm chủ!
"Ta nghĩ các ngươi hiểu lầm rồi!" Giữa lúc Trình Phi Dương tuyệt vọng, người đàn ông kia lại cười lạnh lùng: "Ta chỉ để Kim Dương công chúa làm nữ nhân của ta, chứ không phải cưới Kim Dương công chúa làm thê tử. Người có thể trở thành thê tử của ta chỉ có mình Vân Nguyệt Thanh mà thôi! Nàng mới là người xứng đáng được ta yêu, còn những người khác đều chỉ có thể làm thiếp."
Sắc mặt Vô Tôn lúc này cũng không được dễ nhìn cho lắm, nhưng thực lực của liên minh Tự Do ngày một mạnh hơn, hơn nữa, người đàn ông này còn nắm trong tay bí thuật lợi hại như vậy. Tình huống hiện nay căn bản là không cho bọn họ có sự lựa chọn.
Vì vậy, Vô Tôn cắn răng đồng ý: "Được!"
"Vôn Tôn đại nhân!" Trình Phi Dương không dám tin, không kiềm chế được mà gọi một tiếng.
Vô Tôn làm như không nhìn thấy ánh mắt Trình Phi Dương, ông ta quay sang nhìn người đàn ông kia: "Các vị hoàng tử của Kim Dương Quốc chúng ta, có thể gọi họ về không?"
Người đàn ông kia lạnh lùng liếc nhìn Vô Tôn: "Có liên minh Tự Do của ta hậu thuẫn, còn cần đám hoàng tử đó làm gì?"
Ý chính là, muốn giữ lại những hoàng tử kia là chuyện không thể nào.....
Khóe miệng Trình Phi Dương co rút, mặt đầy thống khổ. Chỉ một quyết định lúc này, chẳng những khiến ông ta mất đi nhiều hoàng tử cùng một lúc, mà còn mất luôn cả đứa con gái ông ta yêu thương nhất.
Càng buồn cười hơn là, một vị hoàng đế như ông ta lại không đủ khả năng cứu con gái mình....
"À phải, bên cạnh nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc có phải có một bạch y nữ tử hay không?" Hai mắt người đàn ông kia khẽ lóe sáng: "Cô gái kia lớn lên rất giống Thanh Nhi, đến lúc đó, các ngươi cũng đưa nàng ta lên giường ta cùng với Kim Dương công chúa đi!"
Dù không có được Vân Nguyệt Thanh, tìm một người giống nàng để thay thế cũng không tệ, ai bảo hắn yêu nữ nhân nhẫn tâm kia đến như vậy làm gì?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc