Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 388

Tác giả: Tiêu Thất Gia

"Là Hiến tế đàng của Phong Vân Thành!" Tề Linh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chưa có ai từng đi vào Hiến tế đàng kia! Nghe nói, bốn phía Hiến tế đàng đều bị sấm sét bủa vây, vừa bước vào sẽ bị sấm sét tấn công..... Hơn nữa, sấm sét còn đáng sợ hơn nhiều so với lôi kiếp chúng ta gặp phải khi đột phá."
Vân Lạc Phong cong khóe miệng, đáng sợ hơn cả lôi kiếp?
Đó là vì bọn họ chưa nhìn thấy lôi kiếp thật sự mà thôi!
Nếu lúc đó không có Long Lân Giáp bảo hộ, còn có con rối Vân Dực hấp thu sấm sét, thì e là nàng đã sớm hồn phi phách tán mất rồi.
Vì thế, Vân Lạc Phong cho rằng sấm sét ở Hiến tế đàng có lợi hại cách mấy cũng không thể bằng lôi kiếp được.
"Ngươi chuẩn bị nhân thủ thế nào rồi?" Vân Lạc Phong đột nhiên hỏi.
Tề Linh trả lời đúng sự thật: "Tất cả tinh anh trong tay ta đều đi theo, trận tranh bá này tuyệt đối sẽ không thua!"
Khi nói câu cuối cùng, giọng Tề Linh cực kì có khí phách, cũng có phong phạm vua một nước.
So với tam hoàng tử, nhị hoàng tử Tề Linh hiển nhiên càng có năng lực dẫn dắt Thiên Tề Quốc tiến xa hơn.
"Ba ngày sau, ngươi chờ ta ở cửa thành, đến lúc đó, chúng ta cùng nhau xuất phát!"
Nói xong, Vân Lạc Phong nhìn Tề Linh một cái rồi xoay người rời khỏi thư phòng.
Kỳ Tô cũng đi theo phía sau, hai người rất nhanh đã biến mất khỏi tầm nhìn của Tề Linh.....
__________
Ba ngày sau.
Cửa thành.
Tề Linh đang chờ xuất phát, thì chợt nhìn thấy tam hoàng tử Tề Vũ dẫn theo một đội ngủ đi đến.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn ra bốn phía. Trong mắt Tề Vũ đầy phẫn nộ và khinh miệt, dáng vẻ cao cao tại thượng nhìn xuống Tề Linh.
"Sao hả? Tay ngươi khỏi rồi?" Tề Linh cười khẩy, gương mặt vô cảm.
Nghe câu hỏi này, sắc mặt Tề Vũ khó coi, tay trái nắm chặt, tay phải vô lực buông thõng bên hong.
"Nhị hoàng huynh, cho dù hoàng đệ chỉ còn một tay, thì đệ cũng có thực lực giành được chiến thắng trong trận tranh bá lần này. Còn huynh....." Tề Vũ nhếch mép cười khinh miệt: "Huynh chỉ là người phụ hoàng phái theo cho đủ số mà thôi!"
Mẫu phi đã nói, Tề Linh đến Phong Vân Thành chẳng qua là phụ hoàng phái hắn đi cho đủ số, hắn ta không thể giành chiến thắng được!
Bởi vì......
Quốc sư từng nói, Tề Vũ - hắn mới là người thống nhất bốn nước. Có một người ưu tú như hắn ở đó, trông Tề Linh sẽ càng kém cỏi hơn!
"Phải không?" Tề Linh cười chế giễu, liếc mắt nhìn cánh tay tàn phế của đối phương: "Ngươi đã bị phế một tay, lấy năng lực gì mà đòi giành chiến thắng?"
Tề Vũ bước tới hai bước, hất cằm lên, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn: "Ban đầu, bổn hoàng tử cũng lo lắng chuyện này, nhưng lời mẫu phi nói rất có đạo lý, vị quốc sư của Thiên Tề Quốc chúng ta, đâu phải huynh không biết, dù thực lực quốc sư không cao, nhưng tiên đoán của người luôn luôn chính xác! Quốc sư đã nói ta là người thống nhất bốn nước, vậy thì dù ta có biến thành người thế nào, ta cũng có thể chiến thắng!"
Vẻ mặt Tề Vũ rất tự tin, giống như hắn đã là người chiến thắng rồi vậy.
Mà trên thực tế, năng lực của quốc sư thế nào, Tề Linh cũng biết rất rõ.
Đặc biệt là bao nhiêu năm qua, quốc sư luôn giữ nguyên diện mạo trẻ trung, chỉ bằng vào một điểm này thì đã đủ biết quốc sư không hề đơn giản.
Nhưng mà.....
Tiên đoán của quốc sư là vào mười mấy năm trước. Thời gian mười mấy năm, đủ để thay đổi hoàn toàn một người.
Dù lúc đầu Tề Vũ thật sự có thiên phú rất cao, nhưng nhiều năm sống trong sự cưng chiều dung túng, hắn đã sớm biến thành một kẻ ăn chơi lêu lổng.
Một kẻ chỉ biết ăn chơi, ham mê tửu sắc mà cũng có thể thống nhất tứ quốc?
Nếu thật vậy thì trên đời này không còn tồn tại hai chữ phế vật nữa rồi!
Tề Linh lười nói chuyện với Tề Vũ, bởi vì hắn phát hiện hai người Vân Lạc Phong và Kỳ Tô đã đến rồi.
Tuy nhiên......
Phía sau hai người họ còn có một thiếu niên đi theo.
Hai người đi trước trông rất ung dung thoải mái, nhưng thiếu niên phía sau thì trên người vác đầy tay nải, gương mặt tuấn mỹ hiện đầy uất ức.
(*Sa: Sa cảm thấy nhân vật Mặc Thiên Thành rất tội nghiệp, không ghét nhân vật này nổi.)
Hắn đổ mồ hôi đầm đìa, đi đường hết sức khó khăn, làm cho ai nhìn thấy cũng sinh ra cảm giác không đành lòng.
"Vân cô nương, cô không có nhẫn không gian à?" Tề Linh nhìn thiếu niên vác bao lớn bao nhỏ, rồi lại nhìn Vân Lạc Phong, hỏi.
Dựa vào thực lực của Vân Lạc Phong mà nói, không thể nào không có nhẫn không gian được.
Vân Lạc Phong nhún vai: "Hắn thích rèn luyện thân thể, ta không đành lòng từ chối hắn, cho nên đồng ý để hắn vác tay nải."
Vẻ mặt Mặc Thiên Thành càng thêm ai oán, nhưng hắn biết, Vân Lạc Phong muốn dùng cách này để làm hắn nản lòng.
Cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng được như ý muốn.
Khóe miệng Tề Linh giật giật hai cái, thích rèn luyện thân thể? Hắn chưa từng thấy có ai dùng cách này để rèn luyện thân thể.
"Hừ!" Mặt mày Tề Vũ đen như *** nồi, hừ lạnh: "Nghèo chính là nghèo, hà tất viện cớ? Nhẫn không gian cũng không có, không ngờ ngươi lại nghèo đến như vậy!"
Vân Lạc Phong nhướng mày, chuyển mắt nhìn về phía Tề Vũ: "Sao hả? Ngươi không cần cả tay trái?"
Một câu uy hiếp thành công làm sắc mặt Tề Vũ đại biến, có lẽ nhớ tới chỗ đáng sợ của Vân Lạc Phong nên hắn vội vàng im miệng.
Hắn sợ người này lại một lần nữa một lời không hợp liền động thủ.
Đã vậy, ả ta động thủ với hắn, mà phụ hoàng còn không bắt ả, ngay cả mẫu phi cũng khuyên mình nên ít tiếp xúc với ả ta.
Nhưng mà, hắn rất không cam lòng!
Rất không cam lòng chịu thua!
"Ngươi cứ đợi đó!"
Hung tợn ném lại một câu, Tề Vũ lập tức dẫn theo thủ hạ của hắn rời khỏi cửa thành.
Sau khi Tề Vũ đi rồi, Tề Linh mới nói: "Vân cô nương, chúng ta cũng nên xuất phát thôi!"
"Được!" Vân Lạc Phong gật đầu: "Đi thôi!"
Dứt lời, nàng phất tay áo, dẫn đầu rời khỏi cửa thành.
Đoàn người Vân Lạc Phong không hề hay biết, ở phía sau bọn họ có một đôi mắt âm độc lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ.
"Chính là tiện nhân kia đả thương con ta?" Một người phụ nữ siết chặt khăn tay, suýt chút nữa là xé rách luôn nó, đôi mắt bà ta ác độc mà âm ngoan, nhìn chằm chằm đoàn người Vân Lạc Phong đang rời đi.
"Hồi bẩm nương nương, đúng là cô gái kia đả thương tam hoàng tử!"
"Hừ! Bổn cung tạm thời không lấy mạng ả, chờ sau khi hoàng nhi ta thống nhất bốn nước rồi mới *** ả ta!" Quý phi hất cằm: "Truyền lệnh bổn cung, phái các cao thủ hoàng tộc ngụy trang thành cường đạo chặng đường đoàn người của Tề Linh. Nhưng bảo họ trước đừng động vào Tề Linh và cô gái kia, chỉ cần giết bộ hạ của Tề Linh là được. Để Tề Linh và cô gái kia đơn độc đến Phong Vân Thành."
Dù sớm biết Tề Linh không có khả năng thắng, nhưng quý phi vẫn muốn Tề Linh thua thật thảm hại. Đối với trận tranh bá tứ quốc mà nói, đội quân đi theo là cực kỳ quan trọng.
Nếu không có đội quân riêng, thì dù ngươi có mạnh cách mấy, cũng không tài nào chiến thắng được.
Nghĩ đến đấy, hai mắt quý phi lóe lên tia sáng lạnh, khóe môi nở nụ cười âm trầm.
____________
Từ Thiên Tề Quốc đến Phong Vân Thành đường xá xa xôi, dọc đường đi còn phải đi qua nhiều đường núi hung hiểm.
Cũng may lần này người mà Tề Linh mang theo toàn bộ đều là tinh anh, căn bản không cần Vân Lạc Phong động thủ, những nguy hiểm kia đều bị thuộc hạ Tề Linh đánh tan.
"Vân cô nương, qua khỏi ngọn núi này, đi thêm một đoạn đường nữa là đến Phong Vân Thành."
Tề Linh quay đầu lại nhìn Vân Lạc Phong, nói.
"Ừm!" Vân Lạc Phong khẽ gật đầu: "Các người ở đây chờ ta, ta đi một lát sẽ quay lại ngay."
Đám người Tề Linh đã sớm quen với hành vi cứ đến một ngọn núi là lại biến mất nửa ngày này của Vân Lạc Phong, cho nên bọn họ không nói gì, để mặc nàng tùy ý đi.
Vân Lạc Phong rời đi cũng không phải vì chuyện gì đặc biệt, mà là.....
Kỳ trân dị bảo của Phong Vân Đại Lục rất nhiều, ngay cả dược liệu cực phẩm cũng nhiều hơn Thất Châu Đại Lục gấp bội. Đặc biệt là trên mấy ngọn núi như thế này, dược liệu quý hiếm nhiều không xuể.
Cho nên, mỗi khi đến một ngọn núi, Vân Lạc Phong lại đi một vòng vơ vét sạch sẽ một lần.
"Hình như đã hết rồi!" Khi Vân Lạc Phong bứng gốc một cây thảo dược cuối cùng, nàng nhìn lên bầu trời đã hơi tối, tự lẩm bẩm: "Mọi người chắc cũng đã nghỉ ngơi đủ, ta nên về thôi!"
Nghĩ đến đây, Vân Lạc Phong xoay người đi trở về.
Nhưng đúng ngay lúc này, một tiếng tiêu cổ xưa bỗng truyền đến, làm con ngươi nàng co rụt lại. Vân Lạc Phong ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Trước mặt là một người thanh niên mặc y phục màu trắng, mái tóc đen như mực, xỏa dài sau lưng hắn.
Vô số loài chim đang vờn quanh trên đỉnh đầu hắn ta, không ngừng bay lượn như đang nhảy múa cùng tiếng tiêu của hắn.
Lá phong lác đác rơi xuống đầu vai người thanh niên kia, trong như người được vẽ trên tranh, cho người ta một cảm giác mờ ảo không chân thật.
Tuy nhiên....
Người này lại không có vẻ trích tiên như Trầm Ngọc Khanh.
(*trích tiên: thần tiên bị đày xuống trần.)
Trầm Ngọc Khanh cũng là người có vẻ ngoài đẹp như thần tiên, nhưng hắn vẫn cho người ta cảm giác tồn tại thật sự.
Còn người đang thổi tiêu trước mặt này lại cho người ta cảm giác hắn thật sự bước ra từ mây mù mờ ảo, không hề chân thật một chút nào.
Tim Vân Lạc Phong đột nhiên đập mạnh một cái.
Nàng giơ tay lên ôm lấy *** mình, dường như trong lòng đang dâng lên một loại cảm xúc kỳ lạ.
Tuy nhiên, Vân Lạc Phong biết rất rõ, loại cảm xúc kỳ lạ này không phải xuất phát từ chính bản thân nàng.
"Tuyệt Thiên?"
Tuyệt Thiên từng nói với nàng, một ngày nào đó, khi nàng gặp được người chuyển thế của hắn, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay....
Hiện tại, nhìn người thanh niên trước mắt này, trong lòng nàng có một cảm giác....
Hắn ta chính là Tuyệt Thiên! Là Tuyệt Thiên mà nàng luôn tìm kiếm!
Bỗng nhiên, người thanh niên kia cất bước bỏ đi, bóng dáng trắng như tuyết biến mất trong đôi mắt Vân Lạc Phong.
"Tuyệt Thiên!" Vân Lạc Phong gọi vói theo bóng lưng hắn ta.
Đáng tiếc, người kia không quay đầu lại, chỉ trong chớp mắt, hắn đã biến mất khỏi rừng cây.
Đàn chim bay lượn phía trên đầu hắn lúc này cũng đã bay đi hết.
"Chủ nhân!" Giọng nói hơi khó hiểu của Tiểu Mạch vang lên: "Hắn ta đúng là Tuyệt Thiên à? Nhưng mà đệ nhớ hình dáng của Tuyệt Thiên trên bức họa không giống người này?"
Lúc Vân Lạc Phong nhận quyển sách truyền thừa của Tuyệt Thiên, đồng thời cũng nhìn thấy bức họa của hắn.
Tuyệt Thiên trên bức họa mặc y phục đỏ, ngồi trên ghế long văn màu đen, một tay chống cằm, ngón giữa của tay phải chỉ thẳng lên trời, ngụ ý, ông trời cũng không xứng được hắn để vào mắt.
Một nam tử tâm cao khí ngạo như vậy, cường đại như vậy, sao có thể là người thanh niên mặc bạch y vừa rồi?
Phong cách hai người..... Hoàn toàn khác xa nhau.
"Tỷ có cảm giác, hắn chính là Tuyệt Thiên!" Vân Lạc Phong hơi híp mắt: "Khó trách tỷ tìm khắp Thất Châu Đại Lục lâu như vậy mà vẫn không tìm được hắn, thì ra hắn ở Phong Vân Đại Lục. Đã biết hắn ở đâu thì mọi chuyện dễ hơn nhiều, chỉ cần hắn còn sống, tỷ nhất định sẽ tìm ra hắn!"
Tiểu Mạch im lặng không lên tiếng. Nếu Vân Lạc Phong đã cảm thấy người kia là Tuyệt Thiên, vậy thì rất có thể chính là hắn ta!
"Chủ nhân, trời không còn sớm nữa."
Tiểu Mạch thúc giục, không biết tại sao, hắn cứ cảm thấy trong lòng bất an.
Giống như, sắp xảy ra chuyện gì đó.....
Dường như Vân Lạc Phong cũng cảm giác được điều gì, khi quay trở về đội ngũ Thiên Tề Quốc, bước chân không khỏi có chút vội vàng hơn.
Do trước đó đội ngũ Thiên Tề Quốc vừa trải qua một trận chiến, nên lúc này bọn họ đang dừng chân nghỉ ngơi, Vân Lạc Phong nhân thời gian này rời khỏi đội ngũ đi tìm dược liệu.
Lúc này, bên trong núi, máu nhuộm đỏ hoàng hôn.
Tề Linh nắm chặt kiếm trong tay, mặt dính đầy máu tươi, trông rất đáng sợ.
Kỳ Tô đứng trước bảo vệ Mặc Thiên Thành, đối kháng cùng đám người cực kỳ hung ác trước mặt, khuôn mặt tuấn tú dần dần nặng nề hơn.
Đội ngũ đã thương vong hơn một nửa, số người còn lại, sợ là không thể kiên trì được bao lâu...
"Nhị hoàng tử, ta thấy đám người này không giống sơn tặc." Kỳ Tô dùng kiếm chặn một đòn tấn công, giọng nói lạnh lùng.
Nhìn đám người trước mặt này bịt kín mặt mũi, hơi thở cường đại áp người, Tề Linh chợt phát ra một tiếng cười lạnh.
Tề Linh lau vết máu trên mặt, khóe môi cong lên thành nụ cười âm trầm: "Các ngươi là người do Lâm quý phi phái tới?"
Lâm quý phi cũng chính là mẫu phi của tam hoàng tử Tề Vũ.
Ngoài trừ bà ta, Tề Linh thật sự không nghĩ ra được người nào khác....
Đám người kia không hé răng, chỉ càng tấn công mãnh liệt hơn, ra tay không chút lưu tình với đội ngũ của Tề Linh.
Nội tâm Tề Linh dần dần nóng nảy, càng ngày càng phẫn nộ.
Những tinh anh này đều là nhân tài hắn bồi dưỡng suốt nhiều năm qua, vậy mà bây giờ lại toàn quân bị diệt ở tại nơi này sao?
Không!
Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
"Kỳ công tử, ngươi đưa những người khác chạy đi, ta ở đây cản chúng lại." Tề Linh cắn răng, nói.
Tề Linh đã nhận ra, đám người này không muốn đả thương hắn. Tốt xấu gì thì hắn cũng là nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc, nếu hắn thật sự xảy ra chuyện bất trắc, sợ là không có người nào gánh nổi.
Nhưng đối với thủ hạ của hắn, đám người này lại hạ thủ chẳng chút nương tay.
Từ điều này, có thể đoán ra được ý của Lâm quý phi là muốn cô lập hắn, như vậy, trận tranh bá này hắn chắc chắn sẽ thua. Đúng là mưu kế hay!
Tề Linh cười lạnh, sao hắn có thể để gian kế của người đàn bà kia được thực hiện?
"E là ta lực bất tòng tâm!" Kỳ Tô lui về sau hai bước: "Không biết nhị hoàng tử có nhận ra không? Còn có hai người nữa vẫn chưa xuất hiện, hai người kia chắc chắn là Thiên Thần Giả! Ta còn chưa lợi hại đến mức có thể bình yên rời khỏi đây ngay dưới mũi của hai Thiên Thần Giả. Hiện tại, chỉ còn một cách là chờ Vân cô nương trở về."
Ánh mắt Tề Linh hơi tối đi.
Trong mỗi một quốc gia đều có một trưởng lão đoàn. Phàm là người được nạp vào trưởng lão đoàn, thực lực tối thiểu phải là Thiên Thần Giả.
Trưởng lão đoàn đối với hoàng tử mà nói, là sự tồn tại cực kỳ quan trọng. Bất luận là Tề Linh, hay là Lâm quý phi, đều muốn mượn sức của các Thiên Thần Giả trong trưởng lão đoàn.
Hiện tại, hai Thiên Thần Giả ẩn nấp kia là người của Lâm quý phi.
Quan trọng nhất là, có hai Thiên Thần Giả rời khỏi Thiên Tề Quốc, vậy mà hai người trong trưởng lão đoàn mà hắn đã chiêu mộ lại không truyền tin báo cho hắn biết.
Nếu không được phụ hoàng cho phép, chuyện Thiên Thần Giả tự ý rời khỏi trưởng lão đoàn làm sao che giấu?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tề Linh lại càng tối hơn, đáy lòng cũng thấy lạnh lẽo.
Đội ngũ tinh anh của Tề Linh gần như đã bị diệt sạch, chỉ còn sót lại vài người cố gắng chống đỡ, mà hai Thiên Thần Giả đang ẩn thân kia vẫn còn chưa ra mặt.
Nếu không nhờ Kỳ Tô mang theo rất nhiều linh dược trị thương, thì e là toàn quân sớm đã bị diệt rồi.
Mặc Thiên Thành luôn đứng sau lưng Kỳ Tô, nhìn đám cường giả *** như ác ma, đáy mắt hắn chợt hiện lên tia sáng do dự.
Có nên thử thời vận không?
Nói không chừng, nhờ vậy, phong ấn sẽ được giải....
Mặc Thiên Thành bỗng hạ quyết định, chạy ra từ sau lưng Kỳ Tô, xông thẳng về phía đám hắc y nhân.
Đám hắc y nhân hiển nhiên xem Mặc Thiên Thành là thuộc hạ của Tề Linh, nên lập tức tấn công hắn ta.
Mặc Thiên Thành nhắm hai mắt lại.
Một cổ uy áp cường đại tập trung vào Mặc Thiên Thành, nguy cơ trí mạng ập đến từ chính diện, làm cả người Mặc Thiên Thành rơi vào giữa cuồng phong, như một con thuyền gỗ.
"Ngươi muốn làm gì?" Kỳ Tô biến sắc, vội vàng bắt lấy cánh tay Mặc Thiên Thành muốn kéo hắn tránh đi.
Nhưng đúng ngay vào lúc này...
Cả người tên hắc y nhân tấn công Mặc Thiên Thành đột nhiên bóc cháy, sau đó hóa thành tro ngay trước mắt mọi người.
Uy áp chế trụ Mặc Thiên Thành tan biến, cảm giác nguy cơ vừa ập đến cũng biến mất vô tung vô ảnh.
Mặc Thiên Thành tức giận mở mắt ra, vừa định xem là kẻ nào phá hỏng chuyện tốt của hắn, thì bỗng nhìn thấy đối diện hắn là một đôi mắt lạnh băng.
Tim hắn run lên. Mặc Thiên Thành há miệng, nhưng lại chẳng nói được chữ nào.
Thực tế, trước đây, Mặc Thiên Thành không phải chưa từng nghĩ đến dùng biện pháp này để phá giải phong ấn.
Chỉ tiếc, từ sau khi hắn đến nơi này, hắn chưa từng gặp được cường giả chân chính, người bình thường không thể giết được hắn, càng không khiến hắn cảm thấy nguy cơ ập đến.
Chỉ khi có cảm giác tính mạng bị nguy hiểm, hắn mới có thể *** phá giải phong ấn.
Không ngờ lần đầu tiên thực hiện kế hoạch, lại bị Vân Lạc Phong phát hiện!
"Vân Lạc Phong, ta....." Mặc Thiên Thành muốn giải thích đôi câu, nhưng Vân Lạc Phong đã xoay người đi. Nàng đảo ánh mắt lạnh lùng qua người đám hắc y nhân kia.
"Giết rất sảng khoái?"
Giọng nói Vân Lạc Phong rất lạnh, như phát ra từ địa ngục, làm lòng người run sợ.
"Vậy bây giờ... Đến lượt ta!"
Ầm!
Đám hắc y nhân còn chưa kịp phản ứng, thì trên người Vân Lạc Phong đã phát động cuồng phong tạo thành gió lốc. Nơi cuồng phong quét qua, vạn vật hủy diệt.
"Chạy!"
Dù sau người cũng đã ૮ɦếƭ gần hết, nhiệm vụ của bọn họ cũng hoàn thành.
Vì thế, đám hắc y nhân không hề chần chừ, lập tức xoay người đào tẩu.
"Chạy? Muộn rồi...."
Ầm!
Uy áp che trời lấp đất, từ trên trời đổ ập xuống, đám hắc y nhân run rẩy cả người, hai chân không nghe theo khống chế mà đứng yên tại chỗ.
Cùng lúc đó....
Vân Lạc Phong đã đến sau lưng bọn họ, tay cầm thanh kiếm lạnh băng sắc bén, lưỡi kiếm cắt đứt yết hầu người gần nàng nhất, tức khắc, máu từ cổ họng tên kia phun ra như suối.
Tốc độ Vân Lạc Phong quá nhanh, nhanh đến nỗi không ai kịp phản ứng, chờ sau khi hồi thần lại thì tên kia đã ૮ɦếƭ.
Đám người Kỳ Tô rốt cuộc cũng yên tâm, chỉ cần Vân Lạc Phong trở lại thì bọn người kia không tên nào thoát được.
"Dừng tay!"
Sau khi Vân Lạc Phong giải quyết hai tên hắc y nhân, thì hai Thiên Thần Giả đang ẩn thân cuối cùng cũng có hành động.
Chỉ thấy bầu trời trống rỗng đột nhiên xuất hiện hai bóng dáng.
Một trong hai người mặc y phục màu trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Người còn lại mặc y phục màu xám, trông có vẻ rất thần bí.
"Cô nương, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng!" Lão giả mặc bạch y bình thản nói: "Cô nương hà tất đuổi cùng giết tận như vậy?"
Sao Vân Lạc Phong còn không nhìn ra hai lão già này và đám hắc y nhân kia là cùng một bọn?
"Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng? Đuổi cùng giết tận?" Vân Lạc Phong cười khẩy: "Vậy hành vi tàn sát của bọn chúng vừa rồi gọi là gì? Ta chỉ đang báo thù mà thôi. *** đền mạng, bọn chúng đáng ૮ɦếƭ!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc