Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 376

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Con rối?
Kỳ Tô?
Mộc Tuyết Hinh cũng biết chuyện Tụ Linh Dược Đường, hiện tại nghe đây là con rối của Tụ Linh Dược Đường, trong lòng nàng như có dòng nước ấm chảy vào.
"Ai dám bước tới một bước, GIẾT KHÔNG THA!"
Mộc Tuyết Hinh nhanh chóng lấy lại tinh thần, giọng nói lạnh băng vang lên trong sân mang theo sát khí.
Hai con rối phụng lệnh bảo vệ Mộc Tuyết Hinh, vừa nghe nàng ra lệnh thì lập tức bước tới trước một bước, đôi con ngươi lạnh nhạt vô tình nhìn chằm chằm đám người đối diện.
Cầm phi có chút ảo não, bà ta đã xem thường con nha đầu này, không ngờ nó lại mượn được con rối trong tay Kỳ Tô.
Xem ra, Mộc Tuyết Hinh đã sớm biết sẽ có một màn này.
Đáng tiếc, bà ta chưa từng để Mộc Tuyết Hinh vào mắt, nên không có mang theo cao thủ của hoàng tộc.
"Mộc Tuyết Hinh, ngươi mưu hại hoàng thượng, tội đáng xử trảm!" Cầm phi đảo mắt, lạnh giọng quát: "Đừng cho rằng dựa vào mấy con rối này thì ngươi có thể bình an vô sự. Ngươi đừng quên, hoàng tộc không thiếu nhất chính là cao thủ! Ngươi cho rằng mấy con rối này có thể bảo vệ được ngươi? Bổn cung khuyên ngươi nên sớm nhận tội, tránh liên lụy người khác!"
Người khác trong miệng Cầm phi hiển nhiên là ám chỉ Kỳ Tô.
Tình cảm mà Mộc Tuyết Hinh dành cho Kỳ Tô, Cầm phi hiểu rõ nhất. Bà ta tin, vì Kỳ Tô, Mộc Tuyết Hinh chắc chắn sẽ cúi đầu nhận tội.
Tuy nhiên, đối mặt với sự uy hiếp của Cầm phi, Mộc Tuyết Hinh chỉ lạnh lùng cười: "Bà nói ta mưu hại phụ hoàng? Chứng cứ đâu? Chỉ dựa vào lời nói một phía của bà mà muốn định tội ta? Vậy ta cũng có thể nói là bà muốn hại phụ hoàng rồi giá họa cho ta."
"Ngươi nói bậy gì đó?" Cầm phi thẹn quá hóa giận: "Bổn cung đối với hoàng thượng là một mảnh chân tình, làm sao có thể hại người? Ngay cả hoàng nhi ta cũng hết lòng hiếu thảo, không giống loại bạch nhãn lang như ngươi. Chỉ có ngươi mới có thể mưu hại hoàng thượng!"
Mộc Tuyết Hinh cong môi cười, lộ rõ sự khinh miệt trên mặt.
"Vậy sao bà lại nhất mực khẳng định phụ hoàng đã băng hà?"
"Chuyện này....." Cầm phi cười lạnh: "Chuyện này đương nhiên là do bổn cung không yên lòng về hoàng thượng nên phái người đến thám thính, kết quả phát hiện hoàng thượng đã băng hà."
Mộc Tuyết Hinh nghiêng đầu: "Tứ công chúa ta muốn hỏi Cầm phi một câu, ta vì lý do gì mà mưu hại phụ hoàng?"
"Bổn cung làm sao biết ngươi vì nguyên nhân gì? Dù sao loại người như ngươi *** cần gì lý do?"
Cầm phi bày ra bộ dáng nhận định chính Mộc Tuyết Hinh là kẻ mưu hại hoàng đế.
Nhìn vẻ mặt vô sỉ của Cầm phi, Mộc Tuyết Hinh chỉ cười, nhưng sát ý trong lòng càng sâu hơn.
"Công chúa, nếu người trong sạch, thì xin hãy mở cửa, nếu như hoàng thượng còn sống, chúng thần tự nhiên sẽ đi khỏi đây."
Thái phó nhíu mày, trong mắt ẩn hiện phẫn nộ, ông ta kiềm chế lửa giận trong lòng, mở miệng nói.
Trên mặt Cầm phi là vẻ vạn phần đắc ý, dù sao hoàng đế đã ૮ɦếƭ, Mộc Tuyết Hinh đã được định sẵn là phải chôn cùng.
Mặc kệ Mộc Tuyết Hinh có giở trò gì cũng vẫn khó thoát tội danh mưu hại hoàng đế.
Thế nhưng......
Ngay thời điểm Cầm phi đắc ý nhất, từ trong phòng bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp từ tính.
"Cho họ vào đi!"
Ngay tức khắc, sắc mặt Cầm phi cứng đờ, đồng tử trợn to, dường như cảm thấy bản thân xuất hiện ảo giác.
Giọng của hoàng thượng?
Không thể nào!
Hoàng thượng đã trúng độc bỏ mình, không thể nào lại tỉnh lại vào lúc này được!
Cùng lúc đó, chúng đại thần ở đây cũng nghe thấy giọng nói kia.
Trong số chúng đại thần, có người vui mừng, có người kinh ngạc, cũng có người hốt hoảng.
"Là hoàng thượng, thật là giọng nói của hoàng thượng!"
"Thì ra ta không có nghe lầm, hoàng thượng thật sự tỉnh lại rồi!"
Giữa lúc mọi người có những cảm xúc khác nhau, Mộc Tuyết Hinh đã đi trước một bước, mở cửa phòng ra, liếc mắt một cái đã thấy người đàn ông trung niên nằm trên giường đã mở to hai mắt tự bao giờ.
Thời khắc này đây, Mộc Tuyết Hinh như lạc mất giọng nói, ủy khuất chịu đựng suốt một năm, vào lúc này, tất cả cùng bùng phát.
"Phụ hoàng!"
Mộc Trấn Thiên từ ái nhìn Mộc Tuyết Hinh, trong mắt tràn trề yêu thương, khiến Mộc Tuyết Hinh có cảm giác như mọi thứ không được chân thực cho lắm.
"Tuyết Hinh, để con chịu ủy khuất rồi!"
Mộc Tuyết Hinh rốt cuộc cũng không khống chế được cảm xúc nữa, nàng nhào vào lòng Mộc Trấn Thiên, òa khóc nức nở.
"Phụ hoàng, người không có việc gì, thật tốt quá! Cuối cùng người cũng không sao nữa rồi! Hoàng nhi còn tưởng đời này không thể gặp lại phụ hoàng được nữa!"
Nhờ Vân Lạc Phong!
Nếu không có Vân Lạc Phong, nàng chỉ có thể tương ngộ với phụ hoàng ở chốn hoàng tuyền.
Vân Lạc Phong xuất hiện đã cứu phụ hoàng một mạng, cũng cứu Mộc Tuyết Hinh nàng một mạng.
Cầm phi hóa đá chôn chân ở cửa, khắp người ứa mồ hôi lạnh, bà ta muốn cất bước đi vào nhưng hai chân cứ như mộc rễ cấm sâu xuống đất.
"Cầm phi nương nương, không phải người nói hoàng thượng đã băng hà à? Còn nói tứ công chúa là hung thủ? Vậy hiện tại, chuyện này là thế nào?"
Một vị trung thần lạnh lùng quát lên chất vấn, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.
Mặt mày Cầm phi tái nhợt, cánh môi run rẩy, bà ta trăm tính ngàn tính, lại chưa từng tính tới hoàng thượng sẽ tỉnh lại.
Xong rồi!
Lúc này đây, bà ta thật sự xong rồi!
Mộc Trấn Thiên nghe vị trung thần kia nói, ánh mắt sắc bén như dao lập tức hướng về Cầm phi: "Cầm phi, có phải nàng nên giải thích cho trẫm rõ chuyện này là như thế nào không? Trẫm chẳng qua chỉ bệnh một thời gian ngắn, vậy mà các ngươi dám ức hiếp con gái bảo bối của trẫm?"
"Hoàng.... Hoàng thượng....."
Phịch!
Cầm phi quỳ xuống, mặt đầy nước mắt, biểu tình cực kỳ đáng thương, làm người ta thương xót.
"Thần thiếp không phải cố ý, là có người muốn mượn tay thần thiếp vu oan hãm hại, thần thiếp vô tội!"
Nói xong lời này, Cầm phi nhìn về phía Mộc Tuyết Hinh: "Công chúa điện hạ, tất cả những chuyện này là do thần thiếp tin lầm lời kẻ khác, xin công chúa điện hạ thứ lỗi!"
Thứ lỗi?
Mộc Tuyết Hinh lạnh lùng cười. Có phải quá muộn rồi không?
"Cầm phi nương nương, bà nói chuyện này là bà bị oan, vậy còn chuyện bà muốn ban ta cho Kỳ Mặc làm thiếp thì sao?"
Rầm!
Lời này của Mộc Tuyết Hinh vừa dứt, Mộc Trấn Thiên liền bạo nộ, đánh mạnh một đấm xuống đầu giường.
Nhưng do thân thể hoàng đế còn chưa bình phục hoàn toàn, cho nên một quyền này không có bao nhiêu sức, có điều như thế cũng đủ đã khiến tất cả mọi người trong phòng không dám thở mạnh.
"Xem ra, trong khoảng thời gian trẫm bệnh, đúng là đã xảy ra không ít chuyện. Đứa con gái trẫm hết mực yêu thương từ trước đến nay, vậy mà chỉ xứng làm thiếp? Hả?"
Theo chữ cuối cùng của hoàng đế thốt ra, Cầm phi cảm thấy có một cổ hơi thở đánh ập về phía mình, làm bà ta sợ đến mức hai chân nhũn ra, suýt chút nữa là ngã khụy xuống đất.
"Hoàng thượng..... Thần thiếp, thần thiếp không hề có ý định làm vậy, nhất định là có người hãm hại thần thiếp."
"Còn có...." Mộc Tuyết Hinh cong môi cười: "Bà ở trước mặt chúng đại thần, vu khống bổn công chúa lén lút hẹn hò với Kỳ Mặc trong lúc phụ hoàng hôn mê bất tỉnh, còn nói bổn công chúa tìm bà xin bà tứ hôn. Bà dựa vào đâu mà dám nói bổn công chúa thích loại người như Kỳ Mặc hả?"
Trên trán Cầm phi toát ra từng tầng mồ hôi lạnh, nội tâm bà ta có chút chột dạ, ánh mắt bắt đầu tan rã dần.
Mộc Trấn Thiên siết chặt nắm đấm, trán nổi gân xanh, hận không thể lập tức P0'p ૮ɦếƭ Cầm phi.
"Tuyết Hinh có hôn ước với Kỳ Tô, hay là ngươi cho rằng Kỳ Tô không ưu tú bằng Kỳ Mặc? Hoàng nhi không vừa lòng Kỳ Tô, lại nhìn trúng Kỳ Mặc? Là ngươi ngu xuẩn nên cho rằng người khác cũng ngu xuẩn như ngươi?"
Vừa nghe lời này, chúng đại thần không ai dám ho he.
Lời này của hoàng thượng không phải là đang mắng bọn họ ngu xuẩn sao? Ai bảo bọn họ tin lời Cầm phi?
"Hoàng thượng......"
Cầm phi muốn biện minh cho mình vài câu, nào ngờ lại bị Mộc Tuyết Hinh cắt ngang lần nữa.
"Lúc phụ hoàng hôn mê, bà dùng đạo hiếu bức ta đến núi Linh Xuyên tìm thuốc, nhưng không phái cao thủ theo bảo vệ ta. Cũng may ta gặp được Vân cô nương, Vân cô nương đã cứu ta một mạng, bằng không, ta đã ૮ɦếƭ ở núi Linh Xuyên rồi!"
Sắc mặt Mộc Trấn Thiên càng thêm khó coi.
Hoàng đế không ngờ, hoàng nhi mình suýt nữa đã ૮ɦếƭ trên Linh Xuyên Sơn.
Linh Xuyên Sơn là nơi nào chứ? Linh thú hung hãn nhiều như mây, nếu không có cao thủ bảo vệ, ai có thể toàn mạng trở về?
Hành vi của Cầm phi cũng tương đương với việc bức tử hoàng nhi!
Tuy nhiên......
Mộc Trấn Thiên lại có chút hứng thú đối với vị Vân cô nương mà Mộc Tuyết Hinh nhắc tới, nhiều hơn là cảm kích người này đã tương trợ, nếu không, khi hoàng đế tỉnh lại, thì đã cách biệt âm dương với Mộc Tuyết Hinh rồi.
"Chưa hết....." Mộc Tuyết Hinh làm như không nhìn thấy mặt Cầm phi đang ngày càng trắng bệch, tiếp tục nói: "Núi Linh Xuyên không hề có loại thảo dược mà bà nói, ta không tìm được thuốc về, bà liền vu khống ta nhát gan sợ ૮ɦếƭ, không dám đến Linh Xuyên Sơn, còn nói ta là bạch nhãn lang."
Mộc Trấn Thiên chợt hít sâu một hơi, tim đau như bị ai xé rách.
Tất cả những chuyện thi phi mà hoàng nhi gánh chịu trong suốt thời gian qua, nếu không nhờ ý chí kiên cường, chắc chắn hoàng nhi đã không chống đỡ nổi....
"Cầm phi, ngươi thật sự khiến trẫm quá thất vọng!" Mộc Trấn Thiên chậm rãi nhắm hai mắt lại, rất lâu sau mới đột ngột mở bừng mắt ra, đáy mắt hiện lên sát ý: "Người đâu! Giải Cầm phi đi! Để Cầm phi từ từ kiểm điểm, cho đến khi nào biết bản thân đã làm sai mới thôi!"
Rõ ràng Mộc Trấn Thiên rất tức giận, nhưng lại không xử trí Cầm phi, ngược lại chỉ bắt bà ta tự kiểm điểm.
Một số ít đại thần hiểu tính tình Mộc Trấn Thiên thì không thấy kinh ngạc bao nhiêu, ngược lại chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát. Bọn họ biết hoàng thượng xử trí Cầm phi như vậy khẳng định là có lý do.
Cầm phi lại không nghĩ vậy.
Bà ta vốn cho rằng mình chỉ có con đường ૮ɦếƭ, nhưng kết quả lại chỉ bị phạt tự kiểm điểm? Thậm chí còn không cấm túc bà ta?
Điều này..... Chuyện vui tới quá đột ngột!
Chẳng lẽ hoàng đế thật sự yêu bà ta rồi? Cho nên cố ý tha cho bà ta?
"Các ngươi lui xuống hết đi! Trong khoảng thời gian này, trẫm sẽ lưu lại phủ công chúa điều dưỡng!" Mộc Trấn Thiên phất tay, khẽ nhắm mắt lại.
Hoàng đế sợ mình không khống chế được, sẽ lập tức *** Cầm phi.
Rất nhanh, tất cả triều thần đều lui ra, trong phòng chỉ còn lại Mộc Trấn Thiên và Mộc Tuyết Hinh.
"Phụ hoàng!" Mộc Tuyết Hinh mím mím môi: "Cầm phi bụng dạ xấu xa, trước đó phụ hoàng trúng độc cũng là do bà ta hạ độc, ngay cả chuyện phụ hoàng đột nhiên bện*** cũng có liên quan đến bà ta, nếu không nhờ Vân cô nương, người đã sớm quy thiên rồi!"
Nghe thấy lời này, Mộc Trấn Thiên càng tò mò về Vân Lạc Phong hơn: "Xem ra lần này cần phải đa tạ vị Vân cô nương kia của con, chờ có thời gian, trẫm sẽ đích thân đa tạ người này!"
Mộc Tuyết Hinh có chút bực mình: "Phụ hoàng, người đã biết Cầm phi làm nhiều chuyện ác, thì sao còn tha cho bà ta?"
"Tuyết Hinh!" Mộc Trấn Thiên bất đắc dĩ thở dài: "Bởi vì phụ hoàng muốn biết, Mộc Nhiên là con của ai!"
Mộc Nhiên, đó là con của Cầm phi, cũng chính là hoàng tử duy nhất Lưu Phong Quốc.
Mộc Tuyết Hinh ngây ngẩn cả người, phụ hoàng nói vậy là có ý gì?
"Kỳ thực, trước khi bện***, phụ hoàng đã biết được một chuyện, bởi vì nhiều năm qua ưu sầu thành bệnh, nên sớm đã không thể sinh con!"
"Nhưng điều này không có nghĩa Mộc Nhiên không phải con của người, có lẽ thời điểm người làm Cầm phi hoài thai là lúc người vẫn có thể sinh con thì sao?"
"Vì thế....." Mộc Trấn Thiên nhàn nhạt mỉm cười: "Phụ hoàng mới phái người lén trích máu của Mộc Nhiên, nhằm lấy máu nghiệm thân, sự thật chứng minh, Mộc Nhiên không phải con ta! Chỉ là phụ hoàng còn chưa kịp điều tra rõ thì đã lâm trọng bệnh. Con cho rằng, phụ hoàng có tha cho kẻ dám cấm sừng mình không?"
Hoàng đế tạm thời không xử trí Cầm phi chính là vì muốn biết kẻ dan díu với Cầm phi là ai?
"Phụ hoàng, vậy người cũng có thể xử phạt Cầm phi mà. Có lẽ khi nhìn thấy Cầm phi gặp nguy hiểm, tên gian phu kia tự bại lộ chính mình cũng nên!"
Ánh mắt Mộc Tuyết Hinh chợt lóe, giọng nói trong trẻo hoạt bát.
"Cách làm này khá mạo hiểm, nếu tên gian phu kia là kẻ tham sống sợ ૮ɦếƭ thì dù Cầm phi có gặp nguy hiểm, hắn cũng sẽ không lộ mặt." Ánh mắt hoàng đế lạnh lùng: "Đến lúc đó, hắn ta nhất định sẽ trốn biệt tích. Tuyết Hinh, chuyện này con tuyệt đối phải giữ bí mật, không thể truyền ra ngoài. Chờ tên gian phu kia hiện thân, trẫm nhất định bắt đôi cẩu nam nữ này sống không bằng ૮ɦếƭ!"
Bản thân bị cấm sừng cũng thôi đi, điều khiến hoàng đế không thể chịu đựng được chính là hành vi của Cầm phi đối với Mộc Tuyết Hinh trong một năm qua.
Nhớ đến kết quả lấy máu nghiệm thân trước kia, Mộc Trấn Thiên lại thở dài lần nữa.
Chẳng trách trước nay hoàng đế không tài nào thích đứa con này được, thì ra là vì giữa hai người họ không có quan hệ huyết thống, bất luận thế nào cũng không yêu thương nổi.
Ngược lại, Mộc Tuyết Hinh tuy là nữ nhi, nhưng lại là tâm can bảo bối của hoàng đế.
"Có điều....." Trong mắt Mộc Trấn Thiên xẹt qua một tia sắc bén: "Tuy trẫm không thể công khai phạt nặng Cầm phi, nhưng có thể âm thầm làm chút gì đó. Tuyết Hinh, con yên tâm, phụ hoàng nhất định sẽ trút giận cho con!"
______________
Ban đêm, ánh trăng như nước.
Cầm phi đắc ý nằm trên ghế quý phi, mặt đầy tươi cười.
"Thời gian qua ta phạm nhiều tội như vậy, nhưng hoàng thượng vẫn không trách phạt ta, khẳng định là trong lòng người có ta, địa vị rất nặng! Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta dẫm con nha đầu thúi kia dưới chân."
Cầm phi nâng chén trà lên, vừa định nhấp môi, thì đột nhiên bên ngoài vang lên động tĩnh, bà ta lập tức để chén trà xuống.
"Ai?"
Rầm!
Cầm phi vừa hỏi dứt một chữ, cửa phòng đã bị đạp mở ra, một đám hắc y nhân xông vào, tiếp theo không ngừng tay đấm chân đá lên người Cầm phi.
"Các ngươi là ai, lại dám to gan lớn mật như thế? Bổn cung tuyệt đối không tha cho các ngươi! A....!"
Đau đớn liên tục giáng xuống, làm Cầm phi càng lúc càng thêm phẫn nộ.
"Là tiểu tiện nhân Mộc Tuyết Hinh, nhất định là ả phải các ngươi tới đúng không? Các ngươi trở về nói với tiểu tiện nhân kia, bổn cung nhất định bắt ả ૮ɦếƭ không chỗ chôn!"
Nói đến đây, giọng Cầm phi đã trở nên khàn khàn, cuối cùng chỉ còn nghe được tiếng hét đau đớn.
Ngoài phòng, tiểu hoàng tử nhìn thấy mẫu phi mình bị một đám hắc y nhân vây đánh, cảm thấy hoảng sợ không thôi.
Sau đó, tiểu hoàng tử quay người bỏ chạy mà không ngoảnh đầu nhìn lại lấy một lần. Mộc Nhiên sợ đám hắc y nhân kia sẽ đánh cả mình......
Lúc này, Cầm phi nghiễm nhiên không ngờ được rằng, con trai bà ta vất vả nuôi lớn vậy mà lại hèn nhát đến mức vì sợ bản thân bị liên lụy mà bỏ mặc cả mẹ ruột không quan tâm.
Không biết nếu Cầm phi nhìn thấy cảnh tiểu hoàng tử quay lưng bỏ chạy thì có cảm thấy trái tim giá lạnh hay không?
Mà tất cả mọi chuyện Cầm phi gặp phải, phụ tử Kỳ Chính hiển nhiên không hề hay biết mảy may.
Mấy ngày nay, bọn họ sống cũng không tốt đẹp gì.
Kỳ Tô sớm đã hận Kỳ Chính thấu xương, không còn sót lại chút tình phụ tử, vì thế mà Kỳ Tô vẫn thường xuyên tìm cớ đánh mấy người bọn họ một trận.
Cố tình, bên cạnh Kỳ Tô còn có Vân Dực bảo hộ, cho nên, Kỳ Chính kêu trời không thấu, kêu đất không linh, muốn phản kháng thì lại bị Vân Dực đánh thêm một trận.
Hiện giờ, Kỳ Chính chỉ mong Cầm phi sớm phát hiện bọn họ chịu khổ mà nhanh đến cứu bọn họ.
Đáng tiếc, Cầm phi bị người ta ám toán đánh trọng thương, không tới ba tháng đừng mong xuống giường.
Trong ba tháng này, đám hắc y nhân kia không có tới đánh bà ta nữa, nhưng mỗi đêm đều mang một nam nhân đến *** bà ta.....
Cầm phi từng thử đến cáo trạng với hoàng đế, nhưng hoàng đế quả quyết không tin là do Mộc Tuyết Hinh làm.
Càng khiến Cầm phi hoảng sợ hơn chính là, cái ngày mà bà ta bị đánh, bà ta rõ ràng kêu rất lớn tiếng, nhưng lại không một người nào nghe thấy. Giống như xung quanh không có ai tồn tại vậy.
Nhất định là Mộc Tuyết Hinh!
Hoàng đế tỉnh lại, Mộc Tuyết Hinh lại một lần nữa có thực quyền. Chỉ có tiểu tiện nhân kia mới có bản lĩnh làm ra chuyện này.
Thế nhưng.....
Chuyện khiến Cầm phi càng hoảng sợ hơn vẫn còn ở phía sau.....
Ba tháng bị ***, bà ta đã mang thai!
Cầm phi kinh hoảng, không dám để lộ điều gì bất thường, sợ sẽ bị hoàng đế phát hiện.
Ba tháng qua hoàng đế chưa từng sủng hạnh bà ta một lần, nếu bị phát hiện bản thân đã mang thai, bà ta chẳng những mất đi sủng ái của hoàng đế, mà còn bị phán tội ૮ɦếƭ.
Nghĩ đến đây, Cầm phi cắn chặt môi, quát lớn: "Người đâu! Truyền lệnh bãi giá! Bổn cung muốn xuất cung gặp huynh trưởng!"
Trong cung, muốn *** là chuyện không thể, Cầm phi cần trở về Kỳ gia giải quyết đứa nhỏ trong bụng.
"Dạ, Cầm phi nương nương!"
Cung nữ tuân lệnh, lui ra đi chuẩn bị kiệu.
____________
Kỳ gia.
Theo tiếng hô Cầm phi nương nương giá lâm, mấy hạ nhân trước cửa phủ đồng loạt quỳ xuống.
Cầm phi khoang thai bước xuống kiệu, đi về phía đại môn Kỳ gia.
"Bổn cung đến, sao huynh trưởng còn chưa ra nghênh tiếp?" Cầm phi nhướng mày, mặt đầy bất mãn.
Nếu là trước kia, phụ tử Kỳ Chính sớm đã ra nghênh tiếp bà ta, nhưng sao bây giờ còn chưa thấy bóng dáng?
"Cầm phi nương nương đúng thật là oai phong, phô trương rầm rộ như vậy để đến Kỳ gia ta!"
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ phía sau, làm Cầm phi trầm sắc mặt, bà ta quay lại, lạnh lùng nhìn mấy người đang đi tới.
Phía sau, có ba người đang chậm rãi đi đến.
Cầm phi nhìn thấy hai người trong đó chính là huynh muội Kỳ Tô, nhưng ánh mắt bà ta không hề dừng lại, tiếp tục dời đến trên người Vân Lạc Phong.
Tích tắc sau đó, Cầm phi bỗng siết chặt nắm đấm, móng tay *** vào thịt.
Dung mạo kia quá đẹp, đẹp đến mức khiến bà ta ghen ghét suốt nhiều năm! Mặc dù Cầm phi biết người đứng ở kia không phải là Vân Nguyệt Thanh, nhưng vẫn khiến bà ta nảy sinh lòng đố kỵ.
Hơn nữa.....
Dung mạo kia còn đẹp hơn so với Vân Nguyệt Thanh, tuổi cũng trẻ hơn.
"Kỳ Tô!" Cầm phi hừ lạnh, chuyển tầm mắt về phía Kỳ Tô, lạnh lùng hỏi: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Kỳ Tô cười khẩy: "Đây là nhà ta, sao ta lại không thể ở đây?"
"To gan!" Cầm phi gầm lên: "Ai nói đây là nhà ngươi? Đây là Kỳ gia ta! Ngươi là thứ gì? Có tư cách gì bước vào ngưỡng cửa Kỳ gia?"
Một kẻ bị trục xuất khỏi cửa, không có tư cách bước vào Kỳ gia.
Khóe môi Kỳ Tô gợi lên độ cong châm chọc: "Cầm phi nương nương, dường như bà đã quên mất bản thân đã gả ra ngoài, Kỳ Tô ta là thiếu gia Kỳ gia, sao lại không thể bước vào Kỳ gia? Ngược lại.... Ta cảm thấy người phải cút... Chính là bà!"
"Hỗn xược!"
Thái giam nhìn thấy Kỳ Tô dĩ hạ phạm thượng, liền quát lớn, thị vệ chung quanh cũng rút kiếm ra đồng loạt chĩa về phía Kỳ Tô.
"Kỳ Tô!" Cầm phi kiêu căng ngạo mạn đi từng bước đến trước mặt Kỳ Tô: "Bổn cung là phi tử của hoàng thượng, ngươi chỉ là một thảo dân mà thôi. Ở trước mặt bổn cung, ngươi chẳng những không quỳ xuống, mà còn dám buông lời hỗn xược?"
Kỳ Tô mỉm cười: "Năm xưa, lúc sư phụ ta còn ở đây, hoàng thượng từng hạ lệnh miễn cho ta quỳ bái. Ngay cả trước mặt hoàng thượng ta cũng không cần quỳ, thì bà có là gì hả?"
Cầm phi biến sắc, vừa rồi đúng là bà ta đã quên mất chuyện này.
Nghĩ đến đây, Cầm phi cắn chặt răng, ánh mắt ngập tràn lửa giận chuyển đến người Vân Lạc Phong.
"Ngươi nhìn thấy bổn cung, tại sao không quỳ?"
Huynh muội Kỳ Tô có ý chỉ của hoàng đế, không cần hành lễ trước người hoàng tộc. Nhưng nữ tử này chỉ là một người bình thường, Cầm phi dùng quyền áp bức, không ai dám dị nghị.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc