Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 37

Tác giả: Tiêu Thất Gia

“Chủ tử biện pháp này thật tốt.” Diệp Linh ôn nhu nhìn Khinh Yên, cười nói, “Khinh Yên, nàng chính là nữ nhân ta muốn tìm, bất luận là kiên cường, nghị lực, trung thành, hộ chủ của nàng đều là những phẩm cách ta rất trân trọng, hơn nữa, chỉ cần ta muốn nghênh thú nàng, không ai có thể ngăn cản.”
Những tính cách này xác thật là hắn rất thưởng thức, nhưng chân chính sinh ra cảm tình với tiểu nha đầu này lại là qua nửa năm ở chung.
Hắn không phải một người có quan niệm môn đăng hộ đối, chỉ cần là người hắn thâm ái, dù là khất cái hắn cũng sẽ cưới, nếu như hắn không yêu thì nữ nhi của thiên hoàng lão tử đến cũng vô dụng.
“Ta…… Ta nghe tiểu thư.”
Ngụ ý là chấp nhận phương pháp này của bọn họ, nhưng bởi vì nàng quá mức ngượng ngùng, không có trực tiếp thừa nhận Diệp Linh.
Trong lòng Diệp Linh vui vẻ, quỳ một gối ở trước mặt Vân Lạc Phong: “Chủ tử, thuộc hạ chân thành cảm tạ người, nhờ có người, ta mới có thể quen biết Khinh Yên, từ nay về sau, ta sẽ dùng mạng của chính mình che chở nàng, thỉnh chủ tử yên tâm.”
Vân Lạc Phong nhợt nhạt giơ tay, trong phút chốc, một cổ lực lượng cường đại vây quanh thân thể Diệp Linh, kéo hắn lên.
Diệp Linh có chút kinh ngạc nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Trên thực tế, Diệp Linh cũng như những người khác đều cho rằng Vân Lạc Phong có y thuật rất mạnh, nhưng lại không có thực lực, hơn nữa nửa năm qua Vân Lạc Phong chưa từng bại lộ lực lượng của chính mình, vì vậy hắn không hề biết chút gì về thực lực của Vân Lạc Phong.
Nhưng hôm nay, dưới lực lượng của thiếu nữ, ngay cả một chút lực hắn cũng không thể xuất ra, có thể thấy được thực lực của thiếu nữ này mạnh tới loại trình độ nào?
Trên cả Cao Linh Giả?
Địa linh giả?
Dù là Long Nguyên Quốc hay là Lưu Kim Quốc, thực lực cường đại nhất cũng chỉ là Cao Linh Giả cao cấp! Nếu Vân Lạc Phong thật sự tới Địa Linh Giả, chỉ sợ trong nước không ai là đối thủ của nàng!
“Diệp Linh, ta muốn ngươi dù cho có xảy ra chuyện gì cũng đứng về phía Khinh Yên, chẳng sợ đối địch với chí thân, ngươi có bằng lòng hay không?”
“Ta nguyện ý.”
Diệp Linh kiên định nói ra ba chữ này.
“Tốt, tìm thời điểm thích hợp, ta sẽ thay các ngươi đính hôn!”
Vân Lạc Phong nhếch khóe môi, nở nụ cười tà mị, tiểu nha đầu Khinh Yên này đi theo bên người nàng cũng đã lâu, nàng tất nhiên sẽ vì nàng ấy lựa chọn một rể hiền! Thực rõ ràng, hiện giờ Diệp Linh phù hợp điều kiện của nàng.
“Còn nữa, ngươi cần phải chuẩn bị trước, Dung hoàng hậu sẽ không dễ dàng buông tha ngươi, càng quan trọng là bà ta nhất định sẽ đi tìm Ngũ Trung, ta muốn xem thử Ngũ Trung sẽ có phản ứng gì!”
Nếu không phải vì thử Ngũ Trung, chỉ bằng vào hai chữ đánh ૮ɦếƭ đó của Dung hoàng hậu, nàng cũng sẽ không để bà ta bình yên vô sự rời khỏi.
Một tia sát ý xuất hiện trong mắt Vân Lạc Phong, nàng cười lạnh lên.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn! Nếu cái ૮ɦếƭ của cha mẹ thật sự có liên quan đến Dung hoàng hậu, vậy thù trước hận cũ, nàng sẽ từng cái từng cái thanh toán với bà ta!
……
Lạc Phong Các.
Dung hoàng hậu ngồi ngay ngắn ở trong đại sảnh, trong tay bà bưng một ly trà, ưu nhã nhẹ nhấp: “Quản sự Ngũ Trung, lần này ta tới bái phỏng là có kiện lễ vật muốn đưa tặng cho ngài.”
“Lễ vật gì?”
Ngũ Trung chỉ lo cúi đầu phẩm nước trà trong tay, từ đầu đến cuối đều không có liếc mắt nhìn Dung hoàng hậu một cái, giọng nói cũng mang theo lạnh nhạt và khinh thường.
Ở Lưu Kim Quốc này Lạc Phong Các có địa vị rất lớn, Ngũ Trung thân là quản sự của Lạc Phong Các dĩ nhiên có quyền không đặt hoàng hậu của một quốc gia ở trong mắt.
Sắc mặt của Dung hoàng hậu rõ ràng không quá tốt, nhưng cuối cùng bà vẫn ngăn chặn bực bội trong lòng, ưu nhã cười nói: “Là như thế này, khoảng thời gian trước trong lúc vô tình ta nhận thức một người thiếu nữ tuyệt sắc, còn biết được thiếu nữ tuyệt sắc kia ái mộ quản sự Ngũ Trung, đặc biệt cầu ta tới vì nàng cầu tình, nàng cam nguyện làm thi*p thị của ngài, chỉ yêu cầu quản sự Ngũ Trung cho người của Lạc Phong Các đến đón nàng.”
Mọi người đều biết, Ngũ Trung quản sự không có yêu thích cái khác, lại cố tình yêu thích mỹ nhân, nếu muốn lấy lòng hắn, chỉ có một loại phương pháp này.
Quả nhiên, sau khi nghe Dung Hoàng hậu nói, trong mắt Ngũ Trung tỏa ra ánh sáng khác thường, ánh mắt tràn ngập hứng thú nồng đậm.
“Sao?” Hắn nhướng nhướng mày, vẻ mặt có chút hưng phấn, “Không biết diện mạo của nữ tử kia như thế nào? Có bức họa hay không?”
Dung Hoàng Hậu cười nói nhất định phải có, nàng nâng tay lên, vỗ nhẹ hai lần: “Người đâu, trình bức họa lên.”
“Vâng, Hoàng Hậu nương nương.”
Nghe vậy, phía sau Dung Hoàng Hậu hai cung nữ tay nâng một bức họa vẽ chân dung, bước từng bước nhẹ nhàng đi về phía Ngũ Trung.
“Ngũ Trung quản sự, đây là bức họa thiếu nữ kia, nếu như ngươi nói thích, xem như Bổn cung là bà mối, để cho nàng lấy danh nghĩa Công chúa Hoàng tộc mà xuất giá.”
Dung Hoàng Hậu ưu nhã nở nụ cười, nàng làm như vậy đương nhiên cũng là có nguyên nhân. Nếu nàng muốn có quan hệ tốt với Ngũ Trung, nhất định phải do hoàng tộc ra mặt, nhận Vân Lạc Phong làm nghĩa nữ!
Chỉ có như thế, mới có lợi cho hoàng tộc bọn họ.
Bức họa trong tay Ngũ Trung dần dần mở ra, hắn đang nhìn thiếu nữ bạch y cuồng vọng cao ngạo trong bức họa, sau đó trái tim đột nhiên ngừng đập, sâu trong mắt xuất hiện một nhan sắc kinh diễm.
Bức họa này được họa với vẻ đẹp tinh tế, ngay cả nét liều lĩnh trên khuôn mặt cũng đều hiện ra ở bức họa này, áo ngắn tuyết trắng đón gió mà múa, khẽ nâng cằm ngóng nhìn bầu trời xanh thẳm, trên môi nở nụ cười chế giễu, tựa như bọn ta không để ông trời vào mắt.
“Không tồi, thật sự không tồi, lão phu sống nhiều năm như vậy, còn không có gặp qua thiếu nữ tuyệt mỹ như vậy.” Ngũ Trung cuộn tròn bức họa lại, tự đáy lòng tán thưởng nói “Dung Hoàng Hậu, người xác định vị thiếu nữ này tự nguyện gả cho ta?
Dung Hoàng Hậu tự tin cười: “Thiếu nữ này vừa nghe đến danh tiếng của Ngũ Trung quản sự, đã nói không phải ngươi thì không gả, cho nên, Ngũ Trung quản sự cứ yên tâm đi, ngươi chỉ cần chuẩn bị một chút, chọn ngày nghênh thú* là đủ rồi.”
Nghênh thú*: cưới vợ.
Thế lực Lạc Phong các cực kỳ cường đại, nếu như Lạc Phong các tự mình tới cửa nghênh thú, nha đầu thúi kia cũng không thể cãi lời!“Hoàng Hậu, ta có thể hỏi danh tính của cô nương này hay không?”
Ngũ Trung trầm ngâm nửa ngày, hỏi.
“Ta cũng không biết tên của nàng, ta chỉ biết là nàng họ Vân.”
Vân?
Ngũ Trung giật mình, nếu hắn không có nhớ lầm, hình như Phó các chủ đã từng nhắc tới, chủ tử chân chính ở phía sau Lạc Phong các bọn họ cũng có họ Vân.
Hẳn là sẽ không vừa khéo như vậy chứ?
Dường như bị ý nghĩ của chính mình làm cho tức cười, Ngũ Trung nở nụ cười, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, gạt bỏ nghi ngờ không có căn cứ.
Dù cho từ trước đến nay hắn đều chưa có gặp qua gương mặt thật của chủ tử, nhưng cũng có thể biết, một thiếu nữ mười bốn tuổi sẽ không có năng lực đảm nhiệm vị trí Các chủ Lạc Phong các.
Vì vậy, thiếu nữ này nhất định không có khả năng là chủ tử phía sau của hắn.
Đáng tiếc, không như mong muốn, lúc này Ngũ Trung làm sao cũng không nghĩ tới, chủ tử sau lưng Lac Phong các, thật sự chỉ là một thiếu nữ mười bốn tuổi.
Chờ đến lúc hắn biết, hối hận cũng đã…………
Cáo từ với Ngũ Trung quản sự, Dung Hoàng Hậu rời đi, còn chưa kịp đi khỏi đại môn Lạc Phong các, bỗng nhiên một bóng dáng nhỏ xinh rơi vào trong mắt của nàng, làm cho sắc mặt của nàng trầm xuống.
“Đứng lại!”
Dung Hoàng Hậu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt âm trầm nhìn về tiểu nha hoàn bị chính mình ngăn cản đường đi, lạnh lùng nói: “Vì sao ngươi ở chỗ này?”
Khinh Yên dường như không nghĩ tới sẽ gặp phải Dung Hoàng hậu ở chỗ này, vẻ mặt nàng hơi ngơ ngẩn, trong đôi mắt trong sáng xẹt qua vẻ kinh ngạc.
“Lớn mật, chúng ta Hoàng Hậu đang hỏi ngươi, ngươi lại có thể không trả lời!”
Cung nữ nhìn thấy Khinh Yên sửng sốt, sắc mặt thay đổi, một mình tiến lên, lớn tiếng khiển trách nói.
Khinh Yên phục hồi tinh thần lại, dung mạo xinh đẹp đáng yêu lộ ra nụ cười trào phúng: “Hoàng tộc các người đều có thể tới, vì sao ta lại không thể tới?”
“Làm càn!” Cung nữ hơi hơi hất cằm lên, khinh thường liếc nhìn Khinh Yên: “Một tiểu nha hoàn ngươi, cũng dám so sánh với Hoàng hậu nương nương chúng ta, nương nương chúng ta là mẫu nghi thiên hạ, trong thiên hạ này không có nơi nào mà nàng không thể đi qua! Ngươi tính là thứ gì? Dựa vào cái gì mà muốn so sánh với nương nương? Mặt khác, chủ tử nhà ngươi chẳng lẽ không có dạy cho ngươi biết, nhìn thấy Hoàng Hậu phải quỳ nói chuyện sao!”
Cái này gọi là chó cậy thế chủ sao?
Ở Hoàng cung, điều đó thể hiện trên ngưởi cung nữ vô cùng rõ ràng.
Đều là nha hoàn, từ trước đến nay bọn họ đều cho mình tài trí hơn người, trong lời nói kia hiển nhiên không đặt Khinh Yên vào trong mắt.
“Tuy ta là nha hoàn, nhưng người ta hầu hạ chỉ có một. Trên đời này, người có thể làm ta quỳ xuống cũng chỉ có tiểu thư nhà ta, ngươi thì tính cái gì? Khinh Yên ta có cốt khí của nha đầu, tuyệt đối sẽ không khuất phục dưới cường quyền.”
Vẻ mặt Khinh Yên đỏ bừng kiên định, không chút nào sợ hãi nâng cằm, ánh mắt trong suốt giống như thanh tuyền*, phản chiếu ra sắc mặt hung ác của người khác.
Thanh tuyền*: ao nước trong.
“Ngươi……” Dung Hoàng Hậu không nghĩ tới tiểu nha hoàn này dám nói chuyện với nàng như thế, khuôn mặt bị tức đến đỏ bừng, nàng vươn ngón tay ra, phẫn nộ chỉ mũi Khinh Yên: “Nếu ngươi muốn trở thành phi tử của Tam hoàng tử thì không thể không hề có quy củ như vậy! Người đâu, bắt nha hoàn này tiến cung cho ta, ta muốn dạy nàng làm sao để tôn kính trưởng bối, làm sao để trở thành con dâu Hoàng tộc!”
Nói đến câu cuối cùng, Dung Hoàng Hậu nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt hung ác giống như là hận không thể nuốt Khinh Yên vào trong bụng.
Hiện tại ngay cả một tiểu nha hoàn cũng không đặt nàng vào trong mắt, nếu nàng không lập ra quy củ, từ nay về sau, trong Lưu Kim Quốc này còn có người nào dám phục tùng mệnh lệnh của nàng?
“Vâng, nương nương!”
Vài cung nữ hăm he xoa tay đi về phía Khinh Yên, dáng vẻ các nàng dữ tợn vạn phần, trong ánh mắt lộ ra vẻ nham hiểm.
“Muốn dạy quy củ cho ta? Các ngươi còn không có tư cách này!” Khinh Yên cười lạnh một tiếng.
Cái gọi là chủ tử dạng nào sẽ có nha hoàn dạng đó, hơn nửa năm qua, Khinh Yên không học được gì, nhưng thật ra đã học được vài phần cuồng vọng của Vân Lạc Phong.
Chỉ vì nàng hiểu rõ, nàng là nha hoàn của tiểu thư, cho dù như thế nào, đều không thể làm mất mặt tiểu thư, càng không thể yếu đuối ở trước mặt địch nhân.
Ầm!
Ngay lúc vài cung nữ bắt lấy cánh tay của Khinh Yên,trong thân thể Khinh Yên có một luồng lực lượng tiết ra ngoài, trong nháy mắt đánh bay những cung nữ đó ra ngoài, chật vật rơi xuống đất.
Vẻ mặt của Dung Hoàng Hậu hơi hơi cứng đờ, nàng không nghĩ tới Khinh Yên chỉ là một nha hoàn, bản thân thế nhưng cũng có tu vi! Khó trách Diệp Linh không xem nàng là nha hoàn bình thường.
Đáng tiếc, nha hoàn chính là nha hoàn, làm sao cũng không thay đổi được vận mệnh hầu hạ ngưởi.
“Nha đầu thúi, nếu ngươi muốn làm Tam hoàng tử phi, tất cả phải có Bổn cung đồng ý! Nhưng ngươi lại không biết lễ nghĩa, Bổn cung sẽ nói chuyện này cho Bệ hạ biết, cả đời này ngươi và tiểu tử Diệp Linh sẽ không có cách nào ở bên cạnh nhau!”
Khinh Yên khinh bỉ nhìn sắc mặt xanh mét của Dung Hoàng Hậu, trào phúng nói: “Ta chưa bao giờ nói sẽ phải là Tam hoàng tử phi.”
Người nàng thích chính là Diệp Linh, không phải Tam hoàng tử gì! Nếu Diệp Linh nguyện ý làm Hoàng tử, nàng chính là phi tử của hắn, nếu hắn không muốn thì nàng chỉ là thê tử tương lai của hắn thôi.
“Được, được lắm! Nhớ kỹ những lời ngươi nói!”
Ánh mắt Dung Hoàng hậu lộ vẻ âm u, tầm mắt bà ta chuyển sang hạ nhân của Lạc Phong các đang đi dọc đường, cắn răng nói: "Lạc Phong các các ngươi canh giữ quá lỏng lẻo, bất cứ ai cũng để cho vào được! Nếu bị Ngũ Trung quản sự hỏi tội, các ngươi gánh vác nổi không?"
“Hoàng hậu nương nương, thật là có lỗi.”
Hạ nhân bị Dung Hoàng hậu gọi liền dừng bước lại, cũng không buồn bực, khuôn mặt nở nụ cười thỏa đáng, sự áy náy lộ ra trên mặt.
Sắc mặt Dung Hoàng hậu hiện lên vẻ đắc ý, bà ta định sai người của Lạc Phong các ném Khinh Yên ra ngoài, nào ngờ tiếng nói của hạ nhân kia lại xoay chuyển, tiếp lời.
“Ngài nói không sai, Lạc Phong các của chúng ta không phải nơi mà loại người nào cũng có thể bước vào, do đó mời Hoàng hậu nương nương rời khỏi đây."
Vẻ mặt của Dung Hoàng hậu đột ngột cứng đờ, bà ta trợn to đôi mắt đẹp, ngón tay trắng nõn chỉ về phía hạ nhân Lạc Phong các, hỏi lại với vẻ không dám tin: "Vừa rồi ngươi nói gì?"
“Hoàng hậu nương nương, nơi này là địa bàn của Lạc Phong các chúng ta, nếu Hoàng hậu nương nương gây chuyện thị phi ngay tại đây, ta sẽ bảo người đưa ngài ra ngoài đấy."
Hạ nhân hơi khom lưng, trả lời một cách không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Ngươi làm như vậy, không sợ ta tìm Ngũ Trung quản sự cáo trạng à!" Dung Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ quát lên.
Nghe được lời này, cái nhìn khinh miệt chợt lộ ra nơi đáy mắt của hạ nhân: “Ta chỉ là không muốn có người làm bẩn địa bàn của Lạc Phong các, chẳng có ý gì khác, nếu Hoàng hậu cảm thấy Ngũ Trung quản sự sẽ vì việc này mà nghiêm trị ta, ta đây đành tự nhận mình xui xẻo vậy."
“Các ngươi đều rất giỏi!” Ánh mắt Dung Hoàng hậu ánh mắt càng thêm u ám, ánh mắt như dao nhỏ nhìn lướt qua lướt lại người của hạ nhân, sau đó lại liếc tới Khinh Yên: "Chuyện ngày hôm nay, các ngươi chờ đó cho ta, ta không dễ dàng từ bỏ đâu!"
Nơi này tốt xấu cũng là địa bàn của Lạc Phong các, bà ta còn chưa dám lỗ mãng, huống hồ hạ nhân kia lại chống chịu thay tiểu tiện nhân này, nói không chừng cả hai mới là kẻ có tư tình! Đợi đến lúc đó, khi bà ta lấy được sự tin tưởng của Ngũ Trung rồi lại tới tìm bọn họ tính sổ vậy!
“Chúng ta đi!”
Nghĩ đến đây, giọng nói của Dung Hoàng hậu trầm xuống, lạnh lùng ra lệnh.
“Dạ nương nương.”
Các cung nữ cung kính lên tiếng, bọn họ thật sự không rõ, Dung Hoàng hậu có địa vị cao quý là nhất quốc chi mẫu, vì sao phải lấy lòng mấy người của Lạc Phong các như thế?
Ngay cả khi đối mặt với hạ nhân hèn mọn mà cũng không dám lỗ mãng.
“Khinh Yên cô nương.”
Hạ nhân kia chẳng hề nhìn Dung Hoàng hậu nổi giận đùng đùng rời đi lấy một lần, hắn xoay người đứng đối mặt với Khinh Yên, ân cần thăm hỏi một cách cung kính.
“Ngươi tên là gì?” Khinh Yên nhướng mày, nhìn người trước mặt và hỏi.
“Tiểu nhân là Phương Vũ, không biết Khinh Yên cô nương còn có chuyện chi?"
Giọng nói của Phương Vũ vẫn như cũ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, rõ ràng còn tôn trọng nàng hơn cả khi đứng trước mặt Dung Hoàng hậu.
Tuy hắn không biết thân phận thực sự của Khinh Yên, nhưng nửa năm qua, hắn thường xuyên trông thấy Khinh Yên đi theo bên người Phó Các chủ, đặc biệt là cách mà bọn họ ở chung giống như bằng hữu.
Vì thế, rất nhiều người ở Lạc Phong đều suy đoán rằng, có lẽ Khinh Yên giống như Phó Các chủ, đều là người bên cạnh Các chủ, do đó nàng mới có thể nhận được sự tôn trọng và tín nhiệm của Phó Các chủ.
“Vừa rồi ngươi làm việc cực kỳ không tệ." Khinh Yên hài lòng vuốt vuốt cằm: "Người có thể xử sự như ngươi quá ít, lát nữa ta sẽ hồi bẩm Các chủ cho ngươi được thăng chức."
Khinh Yên nói Các chủ chứ không nói Phó Các chủ...
Nghe xong lời ấy, Phương Vũ há hốc mồm, kinh ngạc ngẩng mặt ngẩng mày, nhìn theo phương hướng mà Khinh Yên rời đi, ánh mắt hắn hàm chứa sự chấn động kinh người.
Quả nhiên như thế, Khinh Yên cô nương quả thật là người bên cạnh Các chủ!
Tưởng tượng đến việc mình sắp sửa thăng chức, toàn thân Phương Vũ kích động hết cả lên...
“Tiêu, hóa ra chàng ở chỗ này, chàng đúng là để ta tìm được dễ quá."
Trong khu rừng rậm có mây đen giăng đầy, nữ tử áo đỏ bước chầm chậm tới chỗ nam nhân ở phía trước, ánh mắt nàng ta tràn đầy sự dịu dàng quyến luyến, cả đôi mắt đẹp đều phản chiếu bóng dáng lãnh khốc của nam nhân rất rõ ràng.
Dung mạo của nam nhân bị che bởi mặt nạ lạnh băng, quanh người hắn lộ ra hơi thở "người sống chớ tiến vào", hơi thở ấy buộc nữ tử áo đỏ đang nện bước phải dừng lại, thế nhưng, trên khuôn mặt của nàng ta vẫn luôn nở nụ cười dịu dàng.
“Trong khoảng thời gian này, có hai phe thế lực tìm chàng, một phe là thiên kim Đại tiểu thư của Linh Môn, ngoài ra còn một phe khác nữa, phe còn lại ấy là Tiêu gia! Dù bọn họ không nói ra tên chàng, nhưng ta biết người mà bọn họ đang tìm kiếm chính là chàng."
Vân Tiêu khẽ mấp máy đôi môi mỏng màu đỏ nhạt, dường như hắn không hề nghe nữ tử áo đỏ nói, ánh mắt lãnh khốc vẫn cứ nhìn sang một chỗ không xa, một chỗ không có bóng người.
“Đại tiểu thư của Linh Môn tìm chàng, chỉ sợ không có ai hiểu rõ nguyên nhân hơn chàng." Nữ tử áo đỏ che miệng cười duyên, mắt đẹp xoay chuyển giữa ánh sáng khắp bốn phía: "Ai bảo chàng mê người như vậy, cho dù mang mặt nạ cũng có thể hấp dẫn vô số nữ tử, nếu tháo mặt nạ xuống, không biết sẽ có bao nhiêu người điên cuồng vì chàng nữa."
Đáng tiếc, nam tử này quá lãnh khốc, đôi mắt đen mãi mãi không dao động, thật không biết trên đời này còn cái gì có thể đả động đến hắn.
“Đến nỗi Tiêu gia……” Nữ tử áo đỏ thấy Vân Tiêu không để ý đến nàng ta, cũng không buồn bực, tiếp tục mỉm cười nói, “Ta nghe nói, Tiêu gia đã từng có một thiếu gia phế vật, năm ấy bảy tuổi bị đuổi khỏi Tiêu gia! Từ đó bặt vô âm tín! Không biết vị thiếu gia họ Tiêu kia có quan hệ gì với chàng?"
Trong lời nói của nàng ta lộ ra sự thăm dò, đôi mắt đẹp liếc nhìn Vân Tiêu.
Điều khiến nàng ta thất vọng chính là nam nhân này vẫn cứ thờ ơ, tựa như chuyện nàng ta nói chỉ là chuyện râu ria vậy...
Nếu như Vân Lạc Phong ở đây, chắc chắn có thể đoán ra vị thiếu gia bị đuổi khỏi gia tộc họ Tiêu chính là Vân Tiêu.
Nguyên nhân không có gì khác, thể chất của Vân Tiêu là Linh Hư thể, người có được thể chất này, trước mười tuổi không tài nào tu luyện được, mãi đến khi qua mười tuổi mới có thể tiến bộ vượt bậc, do đó, đại gia tộc như Tiêu gia không tài nào chịu đựng được một phế vật tồn tại, rất có khả năng đã đuổi hắn khỏi gia tộc.
“Tiêu.” Nữ tử áo đỏ mấp máy đôi môi đỏ mọng, một tia sáng kỳ lạ xẹt qua đôi mắt đẹp: "Thân phận thật sự của chàng, hình như Tiêu gia không biết, ta cũng hiểu rõ rằng chàng không muốn Tiêu gia thích nịnh bợ kia biết được thực lực bây giờ của mình, nếu như chàng nguyện ý để ta đi theo bên cạnh, ta sẽ thay chàng giữ bí mật này, thế nào hả?"
Trong mắt nàng ta tràn đầy sự si mê: "Ta không cầu trở thành thê tử của chàng, ta chỉ muốn cùng chàng vào sinh ra tử."
Cuối cùng ánh mắt Vân Tiêu cũng thay đổi, tầm mắt lãnh khốc của hắn dần chuyển sang khuôn mặt đẹp đẽ của nữ tử áo đỏ, khuôn mặt không hề có cảm xúc, hắn nói: "Chỉ có một loại người có thể giữ bí mật! Đó chính là người ૮ɦếƭ!"
Vẻ mặt nữ tử áo đỏ đột nhiên biến đổi, cắn chặt môi: “Tiêu, chàng……”
“Ta tên là Vân Tiêu.” Nam nhân mở miệng, tỏa ra khí thế che trời lấp đất, hắn bước về phía nữ tử áo đỏ, ánh mắt lãnh khốc tựa chim ưng, khuôn mặt không hề có cảm xúc: "Chữ Tiêu này, ngươi không có tư cách gọi."
“Ha ha.” Nữ tử áo đỏ cười khổ hai tiếng, dưới khí thế của nam nhân này, thân thể nàng ta giống như bị một ngọn núi lớn đè chặt, không thể nhúc nhích: "Người đời đều nói Quỷ Đế lạnh bạc vô tình, không hề thương hương tiếc ngọc, bây giờ đã thấy, quả thật như thế!"
Giọng nói của Vân Tiêu trầm thấp khàn khàn, lãnh khốc nhìn về phía nữ tử áo đỏ: "Cuộc đời này của Vân Tiêu ta chỉ biết thương tiếc một nữ nhân, nhưng người đó không phải là ngươi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc