Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 367

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Cho nên Kỳ Tô mới bâng khuâng nhiều như vậy.
"Vì thế, ta định dùng danh nghĩa nhị hoàng tử để mở dược đường, thù lao là, bất cứ thứ gì trong dược đường chúng ta, hắn ta đều có quyền ưu tiên mua trước."
Dù mỗi tháng Vân Lạc Phong cung cấp không ít Tụ Linh Dược cho Tề lão nhị, nhưng có ai lại chê Tụ Linh Dược quá nhiều bao giờ?
Trên thực tế, nhị hoàng tử đồng ý hiệp nghị này còn có một nguyên nhân khác.
Hắn dám khẳng định, người cung cấp Tụ Linh Dược phía sau chắc chắn không phải là vật trong ao.
Kết giao cùng người như vậy, hắn ta không thiệt thòi!
Không sai, người hắn ta nghĩ đến là người cung cấp Tụ Linh Dược phía sau, không phải Kỳ Tô.
Bởi vì Tề lão nhị tin rằng, với năng lực của Kỳ Tô không thể chế ra Tụ Linh Dược được, mà chắc chắn Kỳ Tô có cao nhân phía sau tương trợ.
Mặc cho Tề lão nhị có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được, cao nhân phía sau chính là Vân Lạc Phong.
"Ngươi suy tính không tệ!" Vân Lạc Phong khẽ sờ cằm, trong mắt chợt lóe sáng: "Lúc ta và Kỳ Linh tu luyện, có gặp Mộc Tuyết Hinh."
Vừa nghe cái tên này, cả người Kỳ Tô chấn động, sâu trong mắt dâng lên một tia hoài niệm.
Vân Lạc Phong vẫn luôn quan sát sắc mặt, khi nhìn thấy cảm xúc trong mắt Kỳ Tô, thì đã có thể kết luận quan hệ giữa Kỳ Tô và Mộc Tuyết Hinh không hề bình thường.
Nàng tiếp tục nhìn chằm chằm Kỳ Tô: "Mộc Tuyết Hinh nói, hoàng thất muốn gả cô ta cho Kỳ Mặc. Một Kỳ gia không đáng ngại, nhưng nếu chúng ta muốn lăn lộn ở Đế Thành, tốt nhất nên tránh phiền phức với hoàng tộc."
Quả nhiên, khi Kỳ Tô nghe nói Mộc Tuyết Hinh gả cho Kỳ Mặc, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là biểu tình thống khổ không dễ phát hiện xẹt qua đáy mắt.
Vốn nàng còn tưởng chỉ là Mộc Tuyết Hinh tương tư đơn phương, bây giờ xem ra, là chàng có tình thiếp có ý.
Chỉ tiếc, Kỳ Tô đã bị đuổi khỏi Kỳ gia, hắn cũng chỉ có thể chôn chặt tình cảm với Mộc Tuyết Hinh trong lòng mình.
Có lẽ, ngay cả Kỳ Linh cũng không nhìn ra được điểm này.
Kỳ Tô chỉ thống khổ trong thoáng qua, rất nhanh đã khôi phục tâm trạng như cũ.
"Kỳ thực, nếu không có hôn sự giữa Mộc Tuyết Hinh và Kỳ Mặc, ta cũng cần kiên dè hoàng tộc. Bởi vì Cầm phi là muội muội của cha ta."
Cầm phi?
Hai mắt Vân Lạc Phong chợt lóe, nếu nàng nhớ không lầm, lúc trước Mộc Tuyết Hinh có nói, người hãm hại nàng ta là Cầm phi.
"Kỳ Tô, lúc dược đường khai trương, ngươi đừng để người khác biết đến nhị hoàng tử. Suy cho cùng hắn ta cũng là hoàng tử Thiên Tề Quốc, tới Lưu Phong Quốc mở dược đường, chưa chắc có thể thuận lợi thông qua."
Nghe vậy, Kỳ Tô chợt ngẩn người, điểm này, hắn lại chưa từng nghĩ đến.
"Chuyện sau đó thì không cần lo lắng, đợi dược đường mở ra rồi, ai còn có thể làm gì nữa?" Vân Lạc Phong khẽ nheo hai mắt: "Kỳ thực, chuyện lo lắng giữa ta và ngươi lại hoàn toàn khác nhau. Ngươi lo hoàng tộc sẽ bắt tay với Kỳ gia chèn ép dược đường, nhưng ngươi cảm thấy loại đồ vật như Tụ Linh Dược, ai có thể chèn ép được? Nếu để người khác biết dược đường là do ngươi mở, đám người vô sỉ kia chắc chắn sẽ đến ςướק đoạt. Nhưng nếu đổi thành hoàng tử một nước, vì tránh hai nước xảy ra phân tranh, bọn chúng tất nhiên không dám mạnh tay ςướק trắng trợn."
Sắc mặt Kỳ Tô cứng đờ, Vân Lạc Phong nói không sai, dựa vào đức hạnh đám người kia, bọn họ chắc chắn sẽ mạnh mẽ ςướק đoạt Tụ Linh Dược.
"Nếu Kỳ gia tới hỏi, ngươi cứ nói đã bán phối phương cho nhị hoàng tử."
Có người tình nguyện ôm chuyện vào người, nàng ngu gì từ chối?
"Vân cô nương, ta hiểu rồi! Vậy khi nào chúng ta đến Đế Thành?" Kỳ Tô ổn định tinh thần, hỏi.
"Thu thập một chút, bây giờ chúng ta lập tức lên đường."
Lời Vân Lạc Phong làm tâm tình Kỳ Tô kích động, trời mới biết một năm nay hắn sống khổ sở thế nào, không ngờ còn có ngày hắn có thể trở về.
Hắn nhất định sẽ để đám người kia biết, đuổi hắn đi là hành động sai lầm cỡ nào!
"Ca ca, chúng ta phải về nhà sao?"
So với trước kia vừa nghe thấy Đế Thành là chán ghét, thì lúc này biểu tình của Kỳ Linh vui vẻ hơn nhiều.
"Chúng ta trở về rồi, có phải Mộc tỷ tỷ không cần gả cho Kỳ Mặc nữa không? Vốn dĩ người có hôn ước Mộc tỷ tỷ chính là ca ca kia mà."
Hôn ước?
Vân Lạc Phong nhướng mày, theo bản năng nhìn sang Kỳ Tô, khóe môi khẽ cong lên.
"Tiểu Linh, đừng nói bậy!" Kỳ Tô biến sắc, lập tức quát lớn: "Ca ca và Mộc nhi là quan hệ huynh muội!"
"À!"
Kỳ Linh bĩu môi, cô bé còn nhớ rõ, trước đây không lâu sau khi bọn họ rời đi, Mộc tỷ tỷ đã từng đi tìm ca ca bày tỏ, nhưng ca ca lại nói chỉ xem Mộc tỷ tỷ như muội muội, cô bé cũng không nghĩ tới chuyện để Mộc tỷ tỷ làm tẩu tẩu của mình nữa.
Tuy nhiên, thâm tâm cô bé vẫn không hy vọng Mộc tỷ tỷ sẽ gả cho kẻ đáng ghét kia.
"Kỳ Tô!" Vân Lạc Phong nhàn nhạt liếc nhìn Kỳ Tô; "Người mà ta nhìn trúng không thể là kẻ vô dụng nhu nhược, ngay cả tình cảm của mình cũng không dám theo đuổi, vậy ta còn có thể trông chờ ngươi làm được việc gì cho ta?"
Lời Vân Lạc Phong rất nặng, đâm thẳng vào tim Kỳ Tô, làm tim hắn đau nhói.
Mộc Tuyết Hinh tuy là công chúa, nhưng lại không có tính tình kiêu kỳ của một công chúa, mà trong thời điểm hắn khốn khó, nàng vẫn một lòng ở bên cạnh hắn.
Cô nương tốt như vậy, sao hắn có thể không yêu?
Thế nhưng, nàng là công chúa, bản thân hắn lại bị trục xuất khỏi gia tộc, tùy thời đều có nguy hiểm rình rập, tình cảnh như vậy, sao hắn đành lòng liên lụy đến nàng?
Mà những lời vừa rồi của Vân lạc Phong, quả thật là một lời thức tỉnh người mộng, làm đầu óc hắn thông suốt hoàn toàn.
Không sai, nhu nhược đến mức không dám đối mặt với tình cảm của bản thân, thì có tư cách gì làm việc cho người/
"Vân cô nương, đa tạ người!" Vẻ mặt Kỳ Tô đầy cảm kích: "Ta hiểu rồi! Sau này, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ!"
Hắn không còn là Kỳ Tô của quá khứ.
Hắn có năng lực! Có thể mang lại cho Mộc Tuyết Hinh cuộc sống vinh quang!
___________
Đế Thành.
Kỳ gia.
Kỳ Chính ngồi trong thư phòng, nhắm mắt dưỡng thần, bỗng dưng, ông ta nghe được ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, lập tức mở bừng hai mắt ngay.
Kẽo Kẹt!
Cửa thư phòng bị đẩy mở, Kỳ Mặc từ ngoài bước vào, nhíu mày nói: "Chuyện cha sai con điều tra, đã tra được rồi!"
"A?" Dáy mắt Kỳ Chính lóe sáng: "Vậy nữ nhân bên cạnh Kỳ Tô rốt cuộc có lai lịch gì?"
"Không có lai lịch gì cả!"
không có lai lịch?
Lại là không có lai lịch?
Sắc mặt Kỳ Chính có chút khó coi, lúc trước Vân Nguyệt Thanh cũng không có lai lịch.
Nữ nhân kia lớn lên giống Vân Nguyệt Thanh như vậy, chẳng lẽ là có quan hệ gì đó?
"Chẳng lẽ nha đầu kia là con gái Vân Nguyệt Thanh?"
Nữ nhân thanh cao như vậy cũng lấy chồng sinh con?
Kỳ Chính làm sao cũng không tin!
Bởi vì trên đời này, không có nam nhân nào lọt được vào mắt Vân Nguyệt Thanh.
"Cha, cho dù ả ta có quan hệ với Vân Nguyệt Thanh thì đã sao? Chẳng lẽ chúng ta lại sợ ả ta sao? Còn không phải chỉ là một tiểu nha đầu thôi à? Không lẽ còn có thể mạnh hơn Vân Nguyệt Thanh?" Kỳ Mặc hoàn toàn không cho là đúng.
Kỳ Chính hít sâu một hơi, nói tiếp: "Cha sai con tra lai lịch gã đàn ông đã giúp Kỳ Tô, con đã tra được chưa?"
Vừa nói đến đây, sắc mặt Kỳ Mặc liền trầm xuống: "Hắn ta là nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc!"
Thật ra thì thân phận Tề lão nhị cũng không có gì là bí mật, chỉ tại ban đầu Kỳ Mặc không nghĩ tới điểm này mà thôi, cho đến khi phái người đi điều tra, mới biết được thân phận đối phương.
"Nhị hoảng tử Thiên Tề Quốc?" Kỳ Chính kinh ngạc hô lên: "Tại sao nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc lại giúp nghịch tử kia?"
Sắc mặt Kỳ Mặc càng thêm khó coi: "Con cho người đến Lâm Phong trấn, điều tra được Kỳ Tô đã bán phối phương Tụ LInh Dược cho nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc."
"Cha!" Kỳ Mặc căm phẫn nói tiếp: "Cha nói xem, tên khốn kiếp Kỳ Tô kia dựa vào đâu chứ? Hắn lấy tư cách gì mà bán phối phương linh dịch cho người khác? Đó là đồ của Kỳ gia chúng ta!"
Không sai! Đến bây giờ Kỳ Mặc vẫn cho rằng phối phương kia thuộc về Kỳ gia.
Kỳ Tô bán phối phương cho nhị hoàng tử, đồng nghĩa với việc bán đồ của Kỳ gia cho nhị hoàng tử.
Làm người thừa kế của Kỳ gia, hắn làm sao cam tâm?
"Chẳng trách lại như vậy!" Kỳ Chính cũng không cam lòng, nhẹ nhàng khép hai mí mắt lại, rất lâu sau mới đột ngột mở mắt ra, nói: "Ta đã thấy lạ, tại sao nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc lại vô duyên vô cớ giúp đỡ tên nghịch tử kia? Thì ra là hắn ta đánh chủ ý lên phối phương linh dịch. Kỳ Tô đúng là ăn cây táo rào cây sung, có đồ tốt không biết để lại cho Kỳ gia, cho dù là bán cho Kỳ gia cũng được, ngược lại nó lại bán cho một người ngoài."
"Cha, chúng ta nên làm sao bây giờ?" Kỳ Mặc cực kỳ tức giận, cứ nghĩ đến đồ của mình lại bị người khác ςướק đi, hắn ta liền nổi trận lôi đình.
"Mặc nhi, trước tiên đừng để ý những chuyện này, qua thêm mấy tháng nữa thì tứ công chúa chính là người của Kỳ gia chúng ta rồi, con đi tìm công chúa đi!"
Kỳ Chính nhìn Kỳ Mặc, nói.
Kỳ Mặc ngẩn ra, trong đầu lập tức hiện lên dung nhan tiếu lệ của Mộc Tuyết Hinh, trong mắt liền lộ ra tia tham lam nhất định phải có được.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy tứ công chúa, hắn đã si mê nàng, ai ngờ người hoàng gia tứ hôn lại là Kỳ Tô, trong mắt tứ công chúa cũng chỉ có mỗi mình Kỳ Tô.
Dựa vào đâu?
Hắn mới là trưởng tử Kỳ gia, dựa vào đâu người được tứ hôn lại không phải là hắn?
Cũng may hoàng đế bện***, Vân Nguyệt Thanh sinh tử không rõ, nhờ vậy hắn mới có cơ hội thành thân cùng công chúa.
"Ngoài ra...." Kỳ Chính chần chừ nửa ngày mới nói tiếp: "Tứ công chúa chỉ có thể làm thiếp của con, không thể làm chính thê!"
"Cái gì?" Kỳ Mặc khiếp sợ.
Để tứ công chúa làm thiếp? Hoàng tộc sẽ cho phép?
Kỳ Chính cũng nhìn ra thắc mắc của Kỳ Mặc, ông ta nói: "Đây là do cô cô con phân phó. Nếu tứ công chúa gả cho con, công chúa chỉ có thể làm thiếp!"
Cô cô của Kỳ Mặc, cũng chính là Cầm phi nương nương, người hận tứ công chúa thấu xương.
Lấy thù hận của Cầm phi đối với Mộc Tuyết Hinh mà nói, đương nhiên sẽ không cho công chúa làm chính thê, cho nên tứ công chúa nhất định chỉ có thể làm thiếp.
"Thiếp thì thiếp! Con chỉ cần có được nàng là được! Huống hồ, cưới một công chúa làm chính thê, thì sao này con làm sao có thể nạp thiếp được nữa?" Kỳ Mặc dâm đãng *** môi: "Nếu nàng ta làm thiếp, vậy thì không thể quản được chuyện của con rồi!"
Kỳ Tô, đừng cho rằng ta không biết, dù ngươi luôn miệng cự tuyệt công chúa, nhưng trong lòng ngươi vẫn luôn có hình bóng của nàng.
Ta muốn cho ngươi biết, nữ nhân ngươi thích chỉ xứng làm thiếp của ta, mặc cho ta chà đạp.
Lúc đó, ngươi nhất định sẽ đau khổ cả đời.
Dường như có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt đau khổ của Kỳ Tô, Kỳ Mặc liền cười phá lên.
Lời nói tiếp theo của Kỳ Chính lại càng khiến Kỳ Mặc vui sướng hơn.
"Mặc nhi, con chuẩn bị một chút, qua mấy ngày nữa đón mẫu thân con hồi phủ. Cha phải cho mẫu thân con một danh phận!"
"Dạ, phụ thân!"
Thời khắc này, Kỳ Mặc cảm thấy cuộc đời mình thật đúng với bốn chữ "nhân sinh đắc ý".
Hắn chẳng những có quyền có thế, mẫu thân hắn còn sắp hồi phủ, trở thành đương gia chủ mẫu của Kỳ gia, Kỳ Tô hiện giờ sao có thể so sánh với hắn?
Tên Kỳ Tô kia, vĩnh viễn chỉ xứng ngước lên nhìn hắn mà thôi!
"Lui xuống đi!"
Kỳ Chính phất tay, ánh mắt nhìn Kỳ Mặc tràn đầy từ ái.
Kỳ Mặc chắp quyền lui xuống, hắn phải đi tìm tứ công chúa, hơn nữa còn phải cho tứ công chúa biết, đi theo hắn mới là lựa chọn tốt nhất.....
____________
Nội viện hoàng cung.
Mộc Diệc Nhiên hôn mê bất tỉnh trên giường, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mỏng manh.
Cạnh giường Mộc Diệc Nhiên là một mỹ phụ thân mặc cung trang, trên mặt người mỹ phụ kia giàn giụa nước mắt, nhưng biểu cảm lại không có đau lòng gì mấy, vừa nhìn liền biết chỉ là hư tình giả ý.
"Cầm phi nương nương!"
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bẩm báo; "Tứ công chúa điện hạ đã trở về!"
"Cái gì?"
Cầm phi cả kinh, nha đầu kia không ૮ɦếƭ?
Vì trong phòng đang có không ít đại thần triều đình, nên Cầm phi lập tức ý thức bản thân đã phản ứng quá kịch liệt, bà ta lập tức che giấu cảm xúc.
Cẩm phi mỉm cười: "Tứ công chúa về là tốt rồi! Nhất định tứ công chúa đã hái được Huyền Tâm Thảo, bệ hạ xem như được cứu rồi!"
Vừa nghe thấy lời này, các vị đại thần lập tức trở nên kích động.
Nước không thể một ngày không vua, nếu bệ hạ tiếp tục hôn mê, e rằng Lưu Phong Quốc sẽ bị ngoại bang thâu tóm mất.
"Tham kiến công chúa điện hạ!"
Ngoài cửa vang lên tiếng hành lễ.
Ngay sau đó, một bàn tay ngọc nõn nà đẩy cửa bước vào.
Cầm phi bước tới đón người trước tiên, bà ta cười tươi không ngớt, nhưng chỉ là cười ở bên ngoài mà thôi: "Công chúa điện hạ, đã hái được Huyền Tâm Thảo chưa? Nếu đã hái được thì công chúa mau lấy ra đi, hay là nói, công chúa không muốn cứu bệ hạ?"
Nhắc đến Huyền Tâm Thảo, hai mắt Mộc Tuyết Hinh liền bốc lửa, phẫn nộ trừng mắt nhìn Cầm phi.
"Ngươi còn dám nói, ngươi gạt ta nói Linh Xuyên Sơn có Huyền Tâm Thảo, kết quả ta lật ngược cả ngọn núi cũng không tìm được một chiếc lá, nói gì đến Huyền Tâm Thảo!"
"Cái gì?" Cầm phi kinh ngạc che miệng: "Công chúa điện hạ, người nói người lật ngược cả ngọn núi Linh Xuyên? Theo ta biết, trên núi Linh Xuyên hung hiểm vô cùng, nếu người thật sự lật ngược cả ngọn núi, thì sao có thể còn bình yên vô sự đứng ở chỗ này? Theo ta thấy, chắc là công chúa người nhát gan, không dám đi vào Linh Xuyên Sơn thì có!"
Mộc Tuyết Hinh cười lạnh: "Nếu Cầm phi nương nương đã biết Linh Xuyên Sơn vô cùng hung hiểm, thì sao còn ép ta đến đó? Ngược lại, bản thân Cầm phi lại trốn trong cung? Cầm phi nói bản thân mình một lòng một dạ với phụ hoàng ta, nhưng sao ta lại không hề thấy được?"
Cầm phi có hơi xấu hổ, rồi cười mỉa: "Bổn cung cần chăm sóc bệ hạ, làm sao rời đi? Huống chi, công chúa là nữ nhi của bệ hạ, theo lý có mạo hiểm vì bệ hạ cũng là lẽ thường."
"Phải không? Nếu đã như vậy, tại sao Cầm phi lại không phái đại nội cao thủ trong cung đi cùng ta? Dù trong cung không có cao thủ, nhưng cao thủ ở Kỳ gia chắc là không ít chứ?"
Lời Mộc Tuyết Hinh làm sắc mặt Cầm phi cứng đờ.
Ánh mắt của văn võ đại thần cũng đồng loạt nhìn về phía Cầm phi.
Cầm phi đối với tiên hoàng hậu cũng không có hận ý gì, bởi vì lúc tiên hoàng hậu qua đời, Kỳ gia còn chưa đắc thế, Cầm phi tất nhiên chưa từng gặp tiên hoàng hậu.
Nhưng, bà ta hận Mộc Tuyết Hinh!
Nguyên nhân chính là vì hoàng thượng vô cùng sủng ái Mộc Tuyết Hinh, làm trong lòng bà ta khó chịu!
Mộc Tuyết Hinh chẳng qua chỉ là một công chúa, còn bà ta tốt xấu gì cũng sinh được hoàng tử, nhưng hoàng thượng lại chưa từng yêu thương con trai bà ta như vậy.
Năm đó, thời điểm Vân Nguyệt Thanh vẫn còn, Cầm phi không dám làm càn quá mức, bởi vì bà ta biết quy tắc làm người của Vân Nguyệt Thanh. Nếu để Vân Nguyệt Thanh biết tính cách thật sự của bà ta, Vân Nguyệt Thanh chắc chắn sẽ không nâng đỡ Kỳ gia.
Hơn nữa, quan hệ giữa Mộc Tuyết Hinh và Kỳ Tô rất tốt, Vân Nguyệt Thanh lại là kẻ bênh vực người mình, cho nên bà ta càng không thể chèn ép Mộc Tuyết Hinh.
Vì thế, bản chất thật của Cầm phi chỉ bại lộ từ sau đi Vân Nguyệt Thanh rời đi.
"Cầm phi nương nương, cách làm này của nương nương, quả thật là không màng sinh tử tứ công chúa."
Một vị đại thần không nhìn nổi nữa, giận đến mặt già xanh mét: "Nếu tứ công chúa có mệnh hệ gì? Vi thần làm sao giao phó với bệ hạ?"
Chuyện Mộc Tuyết Hinh đến Linh Xuyên Sơn, bọn họ đều biết từ trước, nhưng không ngăn cản Mộc Tuyết Hinh là vì hoàng cung có không ít cao thủ, có điều, bọn họ vạn lần không ngờ tới, Cầm phi lại không phái những cao thủ đó theo bảo vệ công chúa.
Điểm khác biệt giữa Phong Vân Đại Lục và những đại lục khác chính là, phàm là người có năng lực, dù có là nữ tử cũng vẫn được tham chính.
(*tham chính: tham dự triều chính, bàn luận quốc sự.)
Hoàng thượng lâm trọng bệnh, Cầm phi là phi tử duy nhất được phong phi, những nữ tử trong hậu cung khác đều chỉ là tần và quý nhân. Hơn nữa, hoàng tử duy nhất là do Cầm phi sinh hạ, chính vì thế, Cầm phi thuận lý thành chương, nắm quyền nhiếp chính.
Đương nhiên, Kỳ gia cũng có quan hệ trong chuyện này.
"Phụ hoàng!"
Mộc Tuyết Hinh chậm rãi đi đến cạnh long sàng, nhìn người đang nằm trên đó với hơi thở mỏng manh, bất giác đỏ hồng cả hai mắt.
"Phu hoàng yên tâm, dù nhi thần có mất mạng cũng nhất định tìm cách cứu người!"
Cầm phi nghe lời này, chỉ thấy khinh thường.
"Công chúa điện hạ, công chúa có nhiều lời hơn nữa cũng vô dụng, nếu thật sự có bản lĩnh thì đi tìm một thần y có thể chữa trị được cho bệ hạ đi!"
Mộc Tuyết Hinh lạnh lùng nhìn Cầm phi, không nói thêm gì mà đi thẳng ra ngoài.
Vốn, Mộc Tuyết Hinh muốn về phủ công chúa nghỉ ngơi một chút, nhưng mới đi đến đại môn phủ công chúa đã thấy một bóng người đứng đó, mày liễu lập tức nhíu chặt.
"Tứ công chúa!"
Kỳ Mặc liếc mắt liền thấy ngay tứ công chúa, mắt hắn mang theo lửa dục không thèm che giấu, nhìn thẳng vào cô nương kiều tiếu mỹ miều trước mặt, hận không thể đè nàng xuống ăn ngay tại chỗ.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Bởi vì Cầm phi, nên Mộc Tuyết Hinh vừa nhìn thấy người Kỳ gia liền nổi giận ngay.
Tất nhiên, ngoại trừ huynh muội Kỳ Tô!
"Công chúa điện hạ sao lại nói lời này, ta là hôn phu của nàng, ta đến gặp vị hôn thê của mình chẳng lẽ còn cần lý do?" Kỳ Mặc đánh giá Mộc Tuyết Hinh, nuốt nước miếng, gương mặt âm hiểm lộ vẻ dâm tà.
Ánh mắt hắn quá trần trụi, trần trụi đến mức khiến nội tâm Mộc Tuyết Hinh bừng sôi lửa giận.
"To gan! Ai cho phép ngươi tự xưng là hôn phu của bổn công chúa? Bổn công chúa tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi!"
Kỳ Mặc cười lạnh, hắn bắt lấy tay Mộc Tuyết Hinh, một tay khác duỗi về phía *** nàng sờ soạng.
Lần này, Mộc Tuyết Hinh hoàn toàn phẫn nộ, nàng dẫm mạnh chân Kỳ Mặc, thừa dịp Kỳ Mặc ăn đau thu tay về thì tát hắn ta một cái.
Một tiếng chát phá tan không gian yên tĩnh.
Kỳ Mặc ngây ngân cả người, có lẽ chưa từng lường trước Mộc Tuyết Hinh sẽ đánh hắn.
Vì thế, Kỳ Mặc cũng tức giận, hung ác trừng Mộc Tuyết Hinh.
"Mộc Tuyết Hinh, ngươi thật sự tưởng ngươi là công chúa thì ta không dám làm gì ngươi sao? Trước kia ngươi tác oai tác quái là vì có lão hoàng đế chống lưng cho ngươi, nhưng hoàng thất bây giờ là thiên hạ của Cầm phi, nếu hoàng đế băng hà, con trai của Cầm phi sẽ danh chính ngôn thuận kế thừa ngai vàng."
Mộc Tuyết Hinh trừng lớn hai mắt, tức đến run người: "Ngươi... Ngươi dám nói lời đại nghịch bất đạo?"
"Đại nghịch bất đạo? Thì đã sao? Dù sao lão hoàng đế kia cũng không thể bình phục, ngự y đã nói lão ta không sống được mấy tháng nữa, nước không thể một ngày không vua, về sau, tiểu hoàng đế chính là đường đệ của ta, ngươi còn phải cúi đầu trước ta!"
Cũng khó trách Kỳ Mặc dám nói ra những lời này.
Tiểu đường đệ kia của Kỳ Mặc chính là hoàng tử duy nhất của hoàng đế, cũng tức là hoàng đế tương lai.
Chỉ cần hoàng đế vừa ૮ɦếƭ, thì thiên hạ này chính là do Kỳ gia bọn họ định đoạt.
"Phụ hoàng sẽ không ૮ɦếƭ! Ngươi dám nguyền rủa phụ hoàng ta, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!" Mặt mày Mộc Tuyết Hinh tái nhợt, cả người không ngừng run lên, giống như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Kỳ Mặc cười khinh miệt: "Mộc Tuyết Hinh, chắc là ngươi còn chưa biết, Cầm phi đã hứa ban ngươi làm thiếp cho ta. Sau này, ngươi chỉ là tiểu thiếp của ta mà thôi. Ngươi nghĩ ngươi còn là công chúa cao cao tại thượng nữa à? Ngươi có tư cách gì kêu gào trước mặt ta?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc