Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 362

Tác giả: Tiêu Thất Gia

"Ngươi dám chen ngang? Mau cút ra sau xếp hàng!"
Sắc mặt Kỳ Mặc cứng đờ, hắn ta kiềm chế lửa giận trong lòng, cắn răng hỏi: "Ngươi biết ta là ai không?"
Đại hán kia trước giờ là người không sợ trời không sợ đất, vừa nghe Kỳ Mặc hỏi vậy thì liền nhìn Kỳ Mặc bằng ánh mắt khinh bỉ.
"Ta mặc kệ ngươi là ai! Lão tử ta không cho phép ngươi chen ngang, hoặc là xếp hàng tử tế, hoặc là cút cho lão tử!"
Lúc này đây, giọng nói lớn tiếng của đại hán đã thu hút sự chú ý của những người đứng trước, mọi người quay đầu lại, cùng nhìn Kỳ Mặc bằng ánh mắt đầy khinh miệt và phẫn nộ.
Ai biết được Kỳ Tô có bao nhiêu Tụ Linh Dược?
Lỡ như bị người khác mua hết, vậy tức là mình trắng tay.
Đó là linh dịch có thể giúp Thánh Linh Giả đột phá, sao bọn họ có thể cho phép người khác chen ngang?
Mặc kệ đối phương có thân phận gì, ở chỗ này cũng phải xếp hàng!
Kỳ Mặc tức đến mặt mày xanh mét: "Kỳ Mặc ta sống bao nhiêu năm nay, còn chưa có người nào dám nói chuyện như thế với ta! Người đâu, đuổi hết tất cả đám người này đi cho ta!"
Một câu này của Kỳ Mặc hoàn toàn chọc giận tất cả mọi người ở đây.
"Tên ngu xuẩn này từ chỗ nào chui ra mà lại kiêu căng như vậy? Hôm nay, chúng ta mặc kệ ngươi là ai, cũng không cho phép ngươi chen ngang! Còn muốn đuổi chúng ta đi? Chẳng lẽ mục đích của ngươi là không muốn chúng ta mua được Tụ Linh Dược?"Trong đám đông đang xếp hàng, có một người e sợ thiên hạ không loạn mà lên tiếng.
Vốn Kỳ Mặc muốn đuổi mọi người đi là vì xả giận, nhưng tới miệng người kia thì lại thành Kỳ Mặc muốn độc chiếm Tụ Linh Dược, nên mới đuổi bọn họ đi.
Còn không phải à?
Đám đông trừng mắt, phẫn nộ nhìn Kỳ Mặc, giống như chỉ cần hắn dám bước tới thêm một bước thì mọi người lập tức băm hắn ta thành ngàn mảnh ngay.
Kỳ thực, mọi chuyện hiện giờ cũng tại chính Kỳ Mặc mà ra. Vốn dĩ chỉ có người Lâm Phong trấn biết chuyện Kỳ Tô bán linh dịch, thực lực người Lâm Phong trấn không cao gì mấy, Kỳ Mặc mang theo bao nhiêu đây hộ vệ đã đủ ứng phó.
Thế nhưng....
Lúc này, Kỳ Mặc lại cảm nhận được, trong đám đông kia, có vài người phát ra hơi thở vô cùng cường hãn.
Thực lực những người đó khiến hắn ta có chút k*** sợ.
Rất hiển nhiên, mấy cường giả đó không phải người Lâm Phong trấn.
Kỳ Mặc cắn chặt răng: "Kỳ Tô, ngươi lếch ra đây cho ta! Đừng tưởng trốn trong đó thì ta không làm gì được ngươi! Hiện tại đã đến kỳ hạn một năm, dược đường Kỳ gia này vẫn bị ngươi kinh doanh đến nửa sống nửa ૮ɦếƭ, ngươi đã thua, mau giao Kỳ Linh ra đây, ta có thể tha ૮ɦếƭ cho ngươi!"
Trong dược đường, huynh muội Kỳ Tô sớm đã nghe thấy giọng Kỳ Mặc, nhưng cả hai đều không để ý đến hắn ta.
Hiện tại, âm thanh kêu gào của Kỳ Mặc lại vang lên lần nữa, khiến thân mình Kỳ Linh khẽ run, tiểu cô nương theo bản năng nắm chặt tay ca ca mình, đáy mắt dâng lên một chút k*** đảm.
"Tiểu Linh đừng sợ!" Kỳ Tô an ủi, vỗ vỗ tay Kỳ Linh: "Ca ca ra ngoài xem tình hình thế nào, muội ở lại trong này."
Nói xong, Kỳ Tô nhìn về phía Triệu thúc: "Triệu thúc, thúc chăm sóc cho Tiểu Linh."
Sau khi dặn dò xong, Kỳ Tô buông tay Kỳ Linh, đi thẳng ra ngoài dược đường.
Kỳ Mặc còn đang đứng bên ngoài gân cổ lên kêu gào đến đỏ mặt tía tai.
"Kỳ Tô, ngươi là con rùa đen rụt đầu! Đồ nhu nhược không chịu thua nổi! Thật không biết sao Vân Nguyệt Thanh lại thu nhận thứ ngu xuẩn như ngươi làm đệ tử! Muốn thu cũng nên thu ta mới phải!"
(*Sa: xin lỗi mọi người, mấy chương trước Sa edit nhầm tên Vân Nguyệt Thanh thành Thanh Nguyệt.)
Không sai! Trong lòng Kỳ Mặc luôn cho rằng Kỳ Tô kém xa hắn ta.
Hắn ta càng ghen ghét khi Kỳ Tô có một người sư phụ cường đại như thế.
Đây cũng là lý do vì sao sau khi Vân Nguyệt Thanh mất tích, Kỳ Mặc lại đối xử với huynh muội Kỳ Tô như vậy.
"Ngươi tìm ta?"
Một giọng nói lạnh lùng từ trong dược đường truyền ra, Kỳ Mặc ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy ngay Kỳ Tô với một thân cẩm bào đang đi tới. Khuôn mặt tuấn mỹ, biểu cảm lạnh lùng, nhàn nhạt liếc nhìn hắn ta.
"Kỳ Tô, ngươi cuối cùng cũng chịu xuất hiện?"
Kỳ Mặc cười lạnh: "Ngươi thua rồi! Mau giao Kỳ Linh cho ta!"
"Ngươi xác định là ta thua?" Kỳ Tô lạnh nhạt cười, hỏi ngược lại.
"Chuyện này còn cần phải hỏi?" Kỳ Mặc hất gương mặt gian xảo kiêu căng của hắn ta lên: "Ngươi cho rằng ngươi dùng linh dịch thu hút nhiều người đến đây thì ngươi sẽ thắng sao? Nói thật cho ngươi biết, tin tức dược đường của ngươi sắp bán linh dịch chính là nhờ ta lan truyền giúp ngươi, bằng không, ta làm sao có cơ hội vạch trần ngươi?"
Kỳ Tô nheo hai mắt: "Vậy ta có cần đa tạ ngươi không?"
Nếu không nhờ Kỳ Mặc, Kỳ Tô hắn cũng không thể một lúc bán ra nhiều Tụ Linh Dược như thế.
"Tới thời điểm này rồi mà ngươi còn ở đó mạnh miệng?" Kỳ Mặc cong môi cười giễu cợt: "Linh dịch sở dĩ gọi là linh dịch, là bởi vì dùng linh dược phối chế thành, nếu ngươi đổi linh dược thành dược liệu bình thường, chính là lừa gạt khách nhân! Kỳ Tô, phụ thân đã nổi giận, nếu ngươi chịu đích thân đưa Kỳ Linh đến Kỳ gia, ta sẽ thay ngươi khuyên nhủ phụ thân, bỏ qua lỗi lầm lần này của ngươi!"
(*linh dịch: nước thuốc.
_linh thảo: gồm thảo dược chưa qua xừ lý, còn tươi hoặc đang mọc dưới đất.
_linh dược: gồm dược liệu đã qua xử lý như là thảo dược đã đem đi sao, phơi khô. Hoặc từng bộ phận riêng lẻ đã được xử lý như hoa, hạt, rễ, nhụy,...
_ khi nấu thuốc, thường dùng thảo dược đã qua xử lý, có khi phối hợp cả chưa xử lý lẫn đã xử lý, cũng tức là thảo dược tươi và khô.
**** Ở trên là định nghĩa Sa hiểu theo cá nhân mình, trong truyện cover gôm chung tất cả gọi là linh dược và dược liệu, nên tùy theo trường hợp cụ thể mà Sa sẽ edit theo nghĩa ở trên, mọi người không cần thấy thắc mắc tại sao lúc gọi linh thảo, lúc gọi linh dược nhé.)
Hắn ta nhất định phải bắt Kỳ Tô tự mình giao nộp Kỳ Linh, như thế mới có thể khiến Kỳ Tô đau khổ cả đời.
Lúc này, Kỳ Mặc không hề phát hiện, sau khi hắn ta nói những lời vừa rồi, tất cả mọi người đều nhìn hắn ta bằng ánh mắt khinh thường.
Giống như hắn ta vừa nói điều gì đó vô cùng ngu xuẩn.
"Kỳ Mặc, làm sao ngươi biết linh dịch trong tay ta không phải dùng linh dược phối chế thành?" Kỳ Tô cười lạnh, dùng giọng điệu khinh miệt để hỏi.
"Ha ha ha..."
Nghe hỏi thế, Kỳ Mặc liền cười phá lên: "Linh dược? Nếu ngươi thật sự có linh dược thì còn chờ tới ngày hôm nay? Kỳ Tô, ngươi cho ta là kẻ ngốc sao?"
Huống hồ, tất cả linh thảo, linh dược ở Lưu Phong Quốc đều bị Kỳ gia khống chế trong tay, còn một vài kẻ buôn lậu linh thảo, linh dược rải rác tuyệt đối sẽ không dám đắc tội Kỳ gia mà bán linh dược cho Kỳ Tô.
Như thế, số linh dược này từ đâu mà có?
"Nào, để ta xem thử linh dịch này của ngươi rốt cuộc là thứ gì?"
Kỳ Mặc cười lạnh, vòng qua mọi người đi vào dược đường.
Do tất cả khách nhân ở đây lúc này đều đã biết thân phận Kỳ Mặc, nên hiện tại không có ai ngăn cản hắn ta, mà mọi người đều ôm tâm trạng xem kịch vui đứng vây quanh.
Trong dược đường, Kỳ Linh liếc mắt một cái đã thấy ngay Kỳ Mặc đi vào, thân mình nho nhỏ của tiểu cô nương khẽ run lên, vội vàng dùng cả người Triệu thúc để che chắn cho mình.
Kỳ Mặc không để ý đến Kỳ Linh, đi thẳng về phía trước.
Trong đám đông, rốt cuộc cũng có một người nhìn không vừa mắt, lên tiếng nói: "Đại công tử Kỳ gia này, linh dịch không phải đang ở trong thùng tắm đó sao? Kỳ gia của ngươi khống chế đại đa số linh dược trong tay, vậy mà lại không nhìn ra được đâu là linh dịch?"
Mặt Kỳ Mặc biến sắc, đôi con ngươi âm hiểm lạnh lùng liếc nhìn người vừa lên tiếng, sau đó mới đi về phía thùng tắm.
Triệu thúc nhìn Kỳ Mặc đi về phía thùng tắm, bất đắc dĩ lắc đầu.
So sánh với nhị thiếu gia Kỳ Tô kiệt xuất mà nói, vị thiếu gia Kỳ Mặc này chính là một thùng cơm (*đồ vô dụng)! Thật không biết gia chủ nghĩ thế nào, lại đuổi nhị thiếu gia ưu tú đi, ngược lại muốn giao cả gia nghiệp cho thứ thùng rỗng kêu to Kỳ Mặc.
Cũng chính điều này đã khiến cho Kỳ gia vất vả lắm mới cường đại lên, một lần nữa xuống dốc.
"Đây là linh dịch theo như lời ngươi nói? Chẳng qua chỉ là một chút...." Kỳ Mặc còn chưa nói hết câu thì sắc mặt đột nhiên cứng đờ.
Hắn ta quả thật không khá hơn A Đẩu bao nhiêu, nhưng dù vậy thì hắn ta vẫn còn có thể phân biệt được linh dược và dược liệu bình thường.
(*A Đẩu: con trai Lưu Bị trong Tam Quốc Chí, là người cực kỳ ngu ngốc. Muốn tìm hiểu chi tiết thì seach Google nhé!)
Cho nên, sau khi cảm nhận được linh khí ấn chứa trong thùng tắm, sắc mặt hắn ta liền cực kỳ khó coi, phẫn nộ trừng mắt nhìn Kỳ Tô.
"Kỳ Tô, số linh dược này ngươi từ đâu mà có, có phải là trộm của Kỳ gia hay không?"
Đối diện Kỳ Mặc đang nghiến răng nghiến lợi, Kỳ Tô chỉ nhàn nhạt cười: "Lúc ta bị đuổi khỏi Kỳ gia, các ngươi đã lục soát người ta, còn lấy luôn nhẫn không gian của ta, bây giờ lại nói ta trộm đồ Kỳ gia?"
Chiếc nhẫn không gian kia là của sư phụ cho hắn, bên trong đều là những vật phẩm quý giá, tất cả đều bị Kỳ gia cường hào ςướק mất.
Bọn họ lại còn vô sỉ tuyên bố, thời điểm hắn sinh ra ở Kỳ gia là trần trụi mà đến, vậy thì lúc đi cũng phải trần trụi mà đi. Bất kỳ thứ gì trên người Kỳ Tô hắn đều là của Kỳ gia.
Cho nên, không chỉ nhẫn không gian, ngay cả y phục của hắn, bọn họ cũng lột sạch, may mắn nhờ có một người bằng hữu tặng cho hắn ít hành trang, nếu không, hắn cũng không cách nào bình yên đi đến Lâm Phong trấn.
"Ngươi nói ngươi không trộm bất cứ thứ gì của Kỳ gia? Vậy phối phương linh dịch này ngươi từ đâu mà có?" Kỳ Mặc âm trầm nhìn trừng trừng Kỳ Tô.
Ánh mắt hắn ta như con rắn độc, quấn quanh trên cổ Kỳ Tô.
"Kỳ đại công tử!" Người mở miệng vẫn là nam nhân mới chế giễu Kỳ Mặc trước đó: "Ngươi nói phối phương linh dịch này là của Kỳ gia các ngươi, chẳng hay có chứng cứ gì không? Nếu Kỳ gia các ngươi thật sự nắm giữ phối phương, vậy Kỳ gia các ngươi đã từng dùng qua hay chưa?"
"Chuyện này...." Kỳ Mặc biến sắc, vô sỉ nói: "Phối phương này khẳng định là của sư phụ Kỳ Tô, nhưng hắn lại giấu riêng cho mình! Như thế không phải là hắn trộm đồ của Kỳ gia sao? Còn số linh dược này nữa.... Chiếu lý nên thuộc về Kỳ gia!"
Mẫu thân Kỳ Tô đoạt đi địa vị của mẫu thân hắn, dựa vào cái gì mà Kỳ Tô có thể có được những thứ này?
"Ha ha!" Nam nhân kia cười phá lên: "Ngươi cũng nói linh dược và phối phương đều là của sư phụ Kỳ Tô công tử, lần đầu tiên ta mới được nghe, đồ của sư phụ người ta không được cho người ta mà nên đem cho Kỳ gia các ngươi. Kỳ Tô nhị công tử nhận đồ do sư phụ mình truyền lại, liền tương đương với việc trộm đồ của các ngươi? Đây quả thật là lần đầu tiên trong đời ta mới gặp được người không biết xấu hổ bậc này."
Kỳ Tô cảm kích nhìn nam nhân kia, hắn không ngờ, vậy mà vẫn còn người không sợ thế lực Kỳ gia, lên tiếng bênh vực hắn.Quả nhiên, lời nam nhân kia vừa dứt, Kỳ Mặc liền bắn ánh mắt ngập tràn sát khí về phía nam nhân kia, trong mắt Kỳ Mặc chứa ý lạnh thấu xương.
"Ngươi thật to gan! Dám nhục mạ Kỳ gia ta?"
Nam nhân kia lại chẳng chút sợ hãi, cười khì: "Nhục mạ ai cũng không dám nhục mạ ngươi! Nếu không nhờ Kỳ đại công tử vô sỉ như thế, thì ta làm sao có cơ hội mở rộng tầm mắt đây!"
Kỳ Mặc vừa định nổi giận, thì nam nhân kia đã bước tới trước mặt Kỳ Tô, chấp nắm tay thi lễ một cách vô cùng hữu hảo.
"Kỳ nhị công tử, ta đến từ Thiên Tề Quốc, công tử cứ gọi ta Tề lão nhị là được, lần này ta đến Lưu Phong Quốc là để rèn luyện, cho nên, vừa nghe thấy nơi này có bán linh dịch thì ta lập tức tới đây."
Người Thiên Tề Quốc?
Còn họ Tề?
Hai mắt Kỳ Tô chợt lóe, mang theo một chút kinh ngạc.
Khó trách người này không hề sợ Kỳ Mặc, tại Thiên Tề Quốc chỉ có một gia tộc họ Tề, đó là hoàng thất Thiên Tề Quốc!
Kỳ Mặc hiển nhiên không nghĩ tới điểm này, vẫn la lối không ngừng.
Lúc này đây, mặt của Triệu thúc đã nghẹn đến đỏ bừng.
Ông là người Kỳ gia, chiếu lý nên nghe theo mệnh lệnh Kỳ gia.
Tuy nhiên, nếu cho ông chọn, ông sẽ chọn đứng về phía Kỳ Tô.
Kỳ Mặc này quá ngu xuẩn, đối phương rõ ràng là hoàng thất Thiên Tề Quốc, vậy mà hắn ta lại cứ xem nhẹ điểm này, còn lớn lối không ngừng trước mặt đối phương.
Người có thể tự xưng mình là Tề lão nhị chỉ có một, chính là nhị hoàng tử điện hạ Thiên Tề Quốc!
Kỳ Tô cũng nghĩ đến điểm này, liền cung kính đáp: "Tề nhị gia, không biết ngài còn có chuyện gì căn dặn?"
Nam nhân kia ước chừng hơn ba mươi, Kỳ Tô chỉ là thiếu niên mới mười mấy tuổi, gọi nam nhân kia một tiếng nhị gia cũng không có gì lạ.
Hơn nữa, đối phương rõ ràng không muốn xưng danh hoàng tử, bằng không đã không tự giới thiệu mình là Tề lão nhị.
"Kỳ công tử, ta muốn công *** cấp cho ta số lượng lớn linh dịch, đương nhiên, ta sẽ dựa theo giá gốc mà mua, như thế nào?" Tề lão nhị híp hai mắt, cười tủm tỉm nói.
"Việc này...." Kỳ Tô ngẩn ra: "Linh dịch phối chế rất khó, có thể đợi ta về suy xét cẩn thận trước được không?"
Chuyện này hắn không thể tùy tiện quyết định, cần về hỏi qua ý Vân Lạc Phong trước.
Cho nên, Kỳ Tô mới không dám tùy tiện đồng ý.
"Được! Thời gian gần đây ta sẽ lưu lại Lâm Phong trấn, đợi khi nào công tử quyết định xong thì cứ cho người đến báo với ta một tiếng." Tề lão nhị hơi hơi mỉm cười, khẽ liếc mắt về phía Kỳ Mặc một cái: "Đương nhiên, nếu công tử có việc cần ta, ta nhất định sẵn lòng giúp đỡ."
"Không cần đâu! Chuyện trong nhà, ta sẽ tự mình giải quyết, không dám gây thêm phiền phức cho Tề nhị gia."
"Được rồi!" Tề nhị gia gật đầu, không nói thêm gì nữa: "Vậy ta cáo từ trước, xin đợi tin tức của công tử."
Khi nói xong lời này, Tề nhị gia liền phất tay áo rời đi, cùng lúc đó, vài người cao thủ trong đám đông cũng theo Tề nhị gia rời đi.
Vừa rồi, khi Kỳ Mặc bị Tề nhị gia liếc nhìn, hắn ta chợt cảm thấy hô hấp khó khăn, đợi sau khi Tề nhị gia đi rồi, không khí quanh Kỳ Mặc mới tràn về lần nữa.
"Kỳ Tô, ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc ngươi có giao phối phương linh dịch ra không? Đừng quên, sư phụ ngươi Vân Nguyệt Thanh ở tại Kỳ gia chúng ta ăn không uống không suốt mười năm, phụ thân ta còn chưa thu của bà ta một phân tiền nào. Phối phương linh dịch này đúng lúc có thể dùng gán nợ."
Đây là cái cớ Kỳ Mặc đã nghĩ ra từ sớm, nên lúc này hắn ta nói vô cùng thuận miệng.Kỳ Tô tức quá mà phì cười: "Kỳ Mặc, mười năm trước, Kỳ gia là cái dạng gì chẳng lẽ ngươi không biết? Sư phụ ta không đưa Kỳ gia một phân tiền nào, thế nhưng, mấy sơn mạch mà Kỳ gia nắm trong tay, đều có được từ sư phụ ta, phụ thân có thể đột phá đến cảnh giới như bây giờ, cũng là nhờ sư phụ ta giúp đỡ, vậy mà ngươi dám nói sư phụ ta ăn không uống không suốt mười năm?"
Lúc nói câu cuối cùng, hai mắt Kỳ Tô đã ngùn ngụt lửa giận, chính là bị những lời lẽ vô sỉ của đám người Kỳ Mặc chọc giận.
"Thì ra Kỳ gia vô sỉ đến vậy! Dựa vào sư phụ người ta làm giàu, vậy mà còn nói sư phụ người ta ăn không uống không, không trả tiền."
"Nếu ta mà là Kỳ nhị công tử, ta tuyệt đối sẽ không giúp đỡ thứ lòng lang dạ sói như Kỳ gia."
"Há, kỳ thực việc này cũng khó trách! Ta nghe nói, lúc sư phụ Kỳ nhị công tử vẫn còn ở Kỳ gia, trên dưới Kỳ gia đều là phụ từ tử hiếu (*cha hiền con hiếu), cả nhà vui vẻ hòa thuận. Mọi chuyện, Kỳ Mặc đều lấy Kỳ Tô làm chủ. Nào ngờ, sư phụ Kỳ nhị công tử mất tích chỉ mới ba năm, thì bọn họ đã để lộ mặt thật rồi."
Lưu Phong Quốc tuy rộng lớn, nhưng mỗi người dân đều biết nội tình của Kỳ gia, đồng thời bá tánh cũng cảm thấy khinh thường hành vi của Kỳ gia.
Chỉ là trước đây bọn họ không dám nghị luận, vừa rồi có Tề lão nhị dẫn đầu, nên hiện giờ bọn họ mới nói ra suy nghĩ trong lòng.
Gương mặt Kỳ Mặc từ xanh biến thành đỏ, lại từ đỏ thành trắng, đổi màu liên tục như tắc kè.
Hắn ta trừng mắt nhìn Kỳ Tô đầy hung ác: "Kỳ Tô, ngươi chờ mà coi, trở về ta sẽ bảo phụ thân tìm ngươi, để xem khi phụ thân đòi phối phương, ngươi có dám không đưa không? Không đưa chính là bất hiếu!"
"Ta đã bị đuổi khỏi Kỳ gia!"
Ngụ ý, ta đã bị đuổi khỏi Kỳ gia, các ngươi và ta không có quan hệ gì cả.
Kỳ Mặc hừ lạnh, dẫn đám người Kỳ gia đi ra ngoài dược đường.
Dù sao phối phương này sớm muộn cũng thuộc về Kỳ gia, mà Kỳ gia sớm muộn cũng là của Kỳ Mặc hắn, cho nên hắn không cần nôn nóng nhất thời.
Không có Kỳ gia che chở, Kỳ Tô đấu không lại hắn!
"Ca ca...."
Sau khi thấy Kỳ Mặc đã bỏ đi, Kỳ Linh mới bước ra từ sau lưng Triệu thúc, kéo kéo tay áo Kỳ Tô, mặt tiểu cô nương đầy lo lắng.
Kỳ Tô ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu nhỏ của Kỳ Linh: "Tiểu Linh, tất cả đều đã qua, ca ca sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào ức *** muội."
"Ừm, Tiểu Linh tin tưởng ca ca!"
Kỳ Linh nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên.
Trên đời này, ngoại trừ dì Vân, người mà cô bé tin tưởng nhất chính là ca ca.
Tuy nhiên, hiện giờ đã có thêm một Vân Lạc Phong.....
Tuy còn nhỏ, nhưng Kỳ Linh tuyệt đối không quên, là Vân Lạc Phong cho ca ca linh dịch, cũng là Vân Lạc Phong giúp đỡ huynh muội bọn họ.
Cho nên, trong trái tim nho nhỏ của cô bé, đã khắc thêm hình dáng của một vị nữ tử vừa quen biết không lâu.
________
Biệt viện.
Vân Lạc Phong đang ngồi trong đình hóng mát, tay cầm một quyển sách, cả người lười biếng dựa lưng vào thân cột, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt nàng, toát lên vẻ đẹp tuyệt sắc mà tà mị.
Thi Vũ đang đứng cách đó không xa chờ Kỳ Tô, thỉnh thoảng lại liếc mắt trừng Vân Lạc Phong một cái.
Hôm nay là ngày quan trọng quyết định Kỳ Linh có bị bán hay không, vậy mà nữ nhân này lại có thể bình tĩnh đến như vậy? Tốt xấu gì thì công tử cũng cứu ả ta, chẳng lẽ ả ta không thể tỏ ra lo lắng một chút sao?
Quả nhiên, chuyện không liên quan đến ả thì việc gì ả phải lo lắng!
Thi Vũ gắt gao cắn chặt môi, nữ nhân một chút tác dụng cũng không có, thật không hiểu tại sao công tử lại muốn giữ ả ta lại.
Ngay thời điểm Thi Vũ đang căm giận bất bình, thì hai bóng dáng quen thuộc từ phía trước đập vào mắt nàng ta, làm hai mắt nàng ta lập tức sáng lên.
"Công tử, tiểu thư, hai người về rồi?"Kỳ Linh vừa liếc mắt đã thấy ngay Vân Lạc Phong đang ngồi đọc sách, đôi mắt to tròn long lanh liền phát sáng, nâng đôi chân nhỏ bé tung tăng chạy đến.
Từ đầu đến cuối dường như không hề nhìn thấy Thi Vũ.
Sắc mặt Thi Vũ cứng đờ, lòng *** nghẹn đầy lửa giận.
Công tử như vậy, tiểu thư cũng như vậy, thật không hiểu nữ nhân kia rốt cuộc có sức quyến rũ gì.
Hơn nữa.....
Trước kia tiểu thư luôn thích quấn lấy mình, bởi vì sự xuất hiện của nữ nhân kia mà trong mắt tiểu thư bắt đầu chỉ nhìn thấy ả ta.
"Vân tỷ tỷ, cuối cùng muội cũng không bị Kỳ gia kia bán đi!"
Kỳ Linh tươi cười rạng ngời, rõ nét ngây thơ hồn nhiên.
Vân Lạc Phong chậm rãi bỏ sách xuống, nhìn cái miệng nhỏ tươi cười của Kỳ Linh, dung nhan tuyệt sắc tà mị cũng khẽ mỉm cười theo.
Nàng duỗi tay, nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ Kỳ Linh, nhìn đôi mắt xoe tròn dường như có thể phát ra ánh sáng kia.
"Vậy..... Ta phải chúc mừng huynh muội hai người rồi."
Kỳ Linh định nói đây vốn là công lao của Vân Lạc Phong, lại chợt phát hiện Thi Vũ vẫn còn đang ở đây, nên lời đến bên miệng đành nuốt trở về.
Tuy rằng Thi Vũ là người của dì Vân lưu lại, nhưng mà, Vân tỷ tỷ đã nói, trừ huynh muội bọn họ, thì chuyện này tuyệt đối không được nói cho người khác biết.
Dù là người bên cạnh ca ca cũng không được!
Nghĩ vậy, Kỳ Linh liền bẹp bẹp cái miệng nhỏ: "Vân tỷ tỷ, tỷ sẽ ở lại Kỳ gia mãi chứ?"
Nguy cơ của cô bé đã giải trừ, có lẽ.... Vân tỷ tỷ sẽ rời khỏi đây.
Bàn tay Vân Lạc Phong đang xoa đầu Kỳ Linh chợt khựng lại, rồi khẽ mỉm cười: "Chờ tỷ tìm được người tỷ muốn tìm, tỷ sẽ đi!"
"A!"
Kỳ Linh cực kỳ thất vọng cúi đầu, dù cô bé không hề muốn Vân tỷ tỷ đi, nhưng mà, cô bé cũng hy vọng Vân tỷ tỷ có thể tìm được người tỷ ấy muốn tìm.
Kỳ Tô lẳng lặng đứng yên trong đình hóng mát, chậm rãi nhìn Vân Lạc Phong, gương mặt tuấn mỹ lúc này thật dịu dàng ôn hòa.
Những năm gần đây, ngoài trừ sư phụ và hắn, đây là người đầu tiên Tiểu Linh ỷ lại như thế.
Dù mẫu thân ở trước mặt, Tiểu Linh cũng chưa từng có biểu cảm này.
"Thi Vũ, ngươi lui xuống đi!"
Kỳ Tô nhớ tới đề nghị của Tề lão nhị, hơi nhíu mày, liếc nhìn Thi Vũ, nhàn nhạt ra lệnh.
Thân mình Thi Vũ chợt cứng đờ, mắt lóe tia căm phẫn cùng cực, nhưng cuối cùng vẫn mím chặt môi, cúi đầu đáp: "Dạ, công tử!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc