Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 353

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Vân Lạc Phong lẳng lặng nhìn Bạch Túc, tuy nàng không nói gì nhưng trong lòng đã hiểu rõ tất cả.
"Ta biết nàng có đủ khả năng bảo vệ an toàn cho những người này, nên nàng mau chóng đưa họ đến nơi an toàn đi!"
Sau khi Bạch Túc nói xong những lời này, liền đi chầm chậm về phía thi thể Cẩm Dục. Hắn ngồi xổm xuống, ôm xác nữ tử đang nằm im trên đất kia, khuôn mặt tuấn mỹ giờ đây mang theo một tia áy náy.
"Cẩm Dục, tuy rằng ngươi chỉ là thị nữ của ta, nhưng bao năm qua, ngươi luôn đi theo làm bạn bên cạnh ta."
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Cẩm Dục liên tục làm trái ý hắn nhưng hắn vẫn không hạ thủ Gi*t nàng ấy.
Năm đó, tại Long Khiếu Đại Lục, hắn có thể dễ dàng từ bỏ Bạch gia, đơn giản là vì Bạch gia chỉ là một con cờ mà hắn lợi dụng.
Trên đời này, chỉ có mình Cẩm Dục là thuộc hạ được hắn đối đãi thật tình....
"Vì thế, thù của ngươi, ta nhất định báo! Những gì kiếp này nợ ngươi, kiếp sau ta sẽ trả cho ngươi."
Trong cái ôm của Bạch Túc, suối tóc đen dài của Cẩm Dục trải trên đất, dung nhan tuyệt mỹ đã tái nhợt vô sắc, nàng nằm im không hơi thở, không còn sinh khí.
Vân Lạc Phong nhìn chăm chú bóng dáng Bạch Túc: "Nếu đây là lựa chọn của ngươi, vậy đám người kia giao lại cho ngươi!"
"Vân nha đầu?"
Mấy người Quân lão gia tử kinh ngạc vạn phần, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Vân Lạc Phong.Trước không nói Vân Lạc Phong làm cách nào đưa bọn họ đến nơi an toàn được, chỉ nói mình Bạch Túc thì sao đối phó được với Huyết Ngưu và Tần Lạc?
Con Huyết Ngưu kia.... Hoàn toàn không phải là linh thú của đại lục này.
Thực lực của nó quá mạnh, Bạch Túc làm sao thắng được nó chứ?
Vân Tiêu trước sau vẫn không nói lời nào, sau khi bức con Huyết Ngưu kia lui về sau hai bước thì nhanh chóng đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong.
Hắn giống như một chiến thần, thủ hộ bên người nàng.
Trên thực tế, hắn cũng đã nhìn thấy Tần Lạc tấn công Vân Lạc Phong, sở dĩ hắn không ra tay, là vì hắn tin tưởng nàng.
Hắn tin tưởng, Tần Lạc không có cách nào tổn thương Vân Lạc Phong được.
"Chúng ta đi!"
Vân Lạc Phong nhìn Bạch Túc lần cuối, rồi chợt vung tay lên, mọi người chỉ thấy lóa mắt một cái, chớp mắt sau đó thì chợt phát hiện mình đang đứng ở một nơi thế ngoại đào nguyên.
Nhìn cảnh vật trước mắt, Quân lão gia tử có hơi trợn mắt há hốc mồm: "Vân nha đầu, đây là nơi nào?"
"Đây là trận pháp!"
Vân Lạc Phong khẽ nhấp môi mỏng.Trận pháp này trước đó đã sụp đổ bởi vì Mặc Thiên Thành rời đi, nàng dựa theo phương pháp trên sách của Tuyệt Thiên mà khôi phục lại, chỉ vừa hoàn thành vào hôm qua, nàng để Vân Dực làm mắt trận, cân bằng trận pháp....
Ầm!
Ngay một khắc này, bên ngoài bỗng nổ ầm, tiếng vang dậy trời. Thân ở trong trận pháp, Vân Lạc Phong cũng cảm nhận được không gian bị dao động.
"Tự bạo?"
Sắc mặt Vân Lạc Phong khẽ biến, không ngờ Bạch Túc lại dùng phương thức quyết liệt như vậy.
Lúc này, Vân Lạc Phong chợt thấy hơi hoảng hốt, nàng bỗng dưng nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp Bạch Túc....
Một bàn tay đột ngột nắm lấy tay Vân Lạc Phong, sau khi cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay ấy, Vân Lạc Phong quay đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh.
"Sao thế?"
"Nàng... Đau lòng à?"
Vân Tiêu có hơi khẩn trương, nói hắn ích kỷ cũng được, hắn thật không muốn Vân Lạc Phong nhớ đến Bạch Túc.
"Đúng vậy, ta đau lòng!" Vân Lạc Phong thở dài: "Hắn tự bạo, cũng có nghĩa là toàn bộ Quân gia bị hắn san thành bình địa, tân phòng chúng ta cực khổ trang trí cũng bị hủy mất rồi."
Phải biết, vì để nàng xuất giá vẻ vang, đám người Quân lão gia tử không biết đã hao tốn bao nhiêu tâm tư, bây giờ tất cả đều bị hủy trong một sớm, bảo nàng sao có thể không đau lòng?
"Vân Tiêu..." Vân Lạc Phong bỗng ngẩng đầu, đôi con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt: "Lần này xác thực là Bạch Túc đã giúp chúng ta! Nếu hắn không tự bạo, thì muốn hàng phục con Huyết Ngưu kia, e là không dễ dàng."
"Hơn nữa, bao năm qua, hắn chưa từng có ý Gi*t ta, cũng chưa từng dùng thân nhân để uy Hi*p ta. Chẳng qua...." Vân Lạc Phong hơi dừng một chút: "Ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên, là chính hắn hại chàng moi tim trích máu, dù hắn đã dùng chính sinh mạng của hắn để kết thúc tội nghiệt này, nhưng ta cũng sẽ không tha thứ cho hắn."
Vân Lạc Phong nàng trước nay đều luôn ích kỷ, người mà nàng quan tâm, chỉ có những người bên cạnh này thôi.
Dù một khắc cuối cùng, Bạch Túc đã bảo họ trốn đi thì thế nào? Nếu không phải hắn, lúc trước Vân Tiêu cũng sẽ không rơi vào tình huống nguy hiểm đến tính mạng.
Cho đến bây giờ, mỗi lần nhớ đến cảnh Vân Tiêu moi tim trích máu, tâm nàng vẫn thắt chặt, đau đớn vô cùng.
"Vân Tiêu, kỳ thực, kết cục thế này đã là tốt nhất rồi!" Vân Lạc Phong mỉm cười, dịu dàng duỗi tay ôm lấy thân mình Vân Tiêu: "Cả đời này, ta có chàng làm bạn, đã đủ!"
Vân Tiêu trầm mặc nhìn Vân Lạc Phong hết một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói cho nàng biết chuyện kia.
"Nàng còn nhớ đứa bé trai tên Vô mà nàng từng gặp được không?"
Vân Lạc Phong ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Vân Tiêu: "Chàng biết nó?"
Vân Tiêu gật đầu: "Sau khi Bạch Túc bị thương thì biến thành một đứa bé, nếu ta đoán không lầm, đứa nhỏ Vô kia chính là Bạch Túc."
Chuyện Vân Lạc Phong gặp Vô là do Tiểu Mạch nói cho Vân Tiêu biết cách đây mấy ngày, nghe xong Vân Tiêu liền đoán ra thân phận thật sự của Vô.
Cũng may Vân Lạc Phong rất cảnh giác với Vô, không cho hắn có cơ hội đến gần, nếu không, ai biết được Bạch Túc sẽ làm ra chuyện gì....
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Lúc ấy ta cũng đoán được đại khái."
Ngươi mang theo mục đích muốn tiếp cận nàng, ngoại trừ Bạch Túc thì còn có ai nữa?
Vân Tiêu cười, thê tử hắn thông minh bậc nào, Bạch Túc có muốn giấu cũng không giấu được tuệ nhãn của nàng.
(*tuệ nhãn: tuệ là thông minh, tinh tường. Tuệ nhãn hiểu nôm na chính là tinh mắt.)
"Ta thật may mắn, có thể gặp được nàng....."
Vân Tiêu duỗi bàn tay to ra, xoa xoa đầu nàng, đôi mắt kia chứa đầy ôn nhu, môi mỏng nở nụ cười tuyệt thế.
________
Táng Thần Sơn.
Trong cung điện, một nữ tử đang nhắm mắt ngồi xếp bằng trên đất, bỗng dưng mở bừng hai mắt rồi phun một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt vạn phần.
"Bạch Túc đáng ૮ɦếƭ! Tình cảm bao ngày qua mặn nồng như vậy mà ngươi lại đối xử với ta thế này."
Phân thân hủy, ả cũng trọng thương.Quan trọng nhất là Huyết Ngưu cũng ૮ɦếƭ tan xác.
Trước kia ả cũng là vì con Huyết Ngưu này mới phản bội Tần gia, rồi bị đày đến nơi khỉ ho cò gáy này.
Hiện giờ lại thất bại trong gang tấc....
"Vân Lạc Phong, Vân Tiêu, ta tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi!"
Ả dọng một nắm đấm xuống đất, mắt đẹp nhìn thật dữ tợn, phẫn nộ quát lên.
"Chỉ sợ ngươi không còn cơ hội...."
Ngay lúc đó, một giọng nói cao ngạo đột ngột truyền đến từ bên ngoài cung điện.
Tần Lạc thất sắc, vội ngẩng đầu liền nhìn thấy một nam nhân người mặc lam bào đang từ từ đi vào.
Hắn chắp tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống Tần Lạc.
"Ngươi là ai?" Mặt Tần Lạc tái nhợt, cắn răng hỏi.
Nam tử mặc lam bào kia cười lạnh: "Ngươi muốn Gi*t chủ nhân và chủ mẫu nhà ta, đã có hỏi qua ý kiến Long tộc chúng ta chưa? Hiện tại, ta nhận lệnh chủ nhân tới Gi*t ngươi!"
"Long tộc? Ngươi là người của Tổ Long Nhất Tộc? Tần Lạc kinh ngạc trợn tròn mắt, rồi lắc lắc đầu: "Không! Ngươi chỉ là một con rồng bình thường, không phải người của Tổ Long Nhất Tộc, ngược lại, cái con sâu mà Vân Tiêu mang theo bên người lần trước, trong ngươi nó lại có huyết mạch của Tổ Long!"
Tổ Long?
Đồng tử nam nhân mặc lam bào khẽ co rụt lại: "Ngươi biết được cái gì?"
Tổ Long? Chẳng lẽ có quan hệ với lão tổ tông?
Tần Lạc cười lạnh: "Dựa vào đâu ta phải nói cho ngươi biết? Ngươi chỉ cần biết ta là người của Tần gia ở Đế Thành là được! Nếu ngươi Gi*t ta, Tần gia chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!"
Tần gia Đế Thành?
Thất Châu Đại Lục có nơi này?
Nam nhân lam bào nhíu chặt mày, rất lâu sau mới thả lỏng ra, thân mình hắn chợt lóe một cái liền đến ngay bên cạnh Tần Lạc, bàn tay to gắt gao Ϧóþ chặt cổ ả.
"Lời này của ngươi là có ý gì? Mau nói rõ ràng cho ta!"
Tần Lạc cười ha ha: "Trong khoảng thời gian này, ta dùng phân thân của mình đi dạo khắp nơi trên Thất Châu Đại Lục này, phát hiện phiến đại lục này quả thật rất lớn. bên dưới nó còn có một Vô Hồi Đại Lục và một Long Khiếu Đại Lục.
Nam nhân lam bào không nói gì cả, nhưng bàn tay lại tăng thêm chút lực, trong mắt cũng lóe lên một tia sáng lạnh.
"so sánh mà nói, nơi đó của ta quả thật rất nhỏ, thậm chỉ còn không bằng được một nửa Thất Châu Đại Lục."
"Nhưng mà vậy thì sao? Đối với người ở nơi nhỏ bé kia mà nói, Thất Châu đại Lục này chỉ là một nơi ngay cả chim cũng không thèm ị, yếu đến nỗi người ta khinh thường nhìn đến."
Hai mắt nam nhân lam bào trầm xuống: "Ở Thất Châu Đại Lục này còn có không gian nhỏ mà chúng ta không biết đến? Nữ nhân kia, ngươi tốt nhất thành thật nói hết những gì ngươi biết, bằng không, ta có trăm ngàn cách có thể khiến ngươi sống không bằng ૮ɦếƭ!"
"Hừ!" Tần Lạc trào phúng: "Linh dược, các ngươi có biết không? À phải, loại địa phương chim không thèm ị này của các ngươi làm sao biết được cái gì gọi là linh dược! Nhìn thảo dược ở nơi này mà xem, một chút linh khí cũng không có, ngay cả chó cũng chẳng thèm ăn. Có thể xem là dược liệu gì chứ? Dược liệu chân chính là phải hấp thụ được linh khí của thiên địa, trở thành linh dược, vậy mới có thể trị được bá bệnh. Dựa vào linh khí ít ỏi này của Thất Châu Đại Lục các ngươi, không thể nào sinh ra linh dược được."
Nam nhân lam bào cau chặt mày: "Xem ra ngươi không hề muốn nói hết mọi chuyện cho ta biết. Đã vậy, ta sẽ mang ngươi về gâp chủ tử vả chủ mẫu."
Tần Lạc nhắm mắt, dứt khoát không thèm nhìn đến nam nhân lam bào, trên mặt lộ rõ vẻ khinh miệt, hiển nhiên là không hề để đối phương vào mắt...
_________
Lúc này, tuy nguy cơ đã được giải trừ, nhưng toàn bộ Quân gia cũng đã bị san thành bình địa.
Vân Lạc Phong vốn muốn nhặt xác cho Bạch Túc và Cẩm Dục, lại phát hiện hai người họ xương cốt đều không còn, dường như đã hóa thành tro bụi, tiêu tán trong phiến đại lục này.Cũng may, khoảng cách giữa Đông Châu và Linh Châu không xa, cho nên, Hồng Lăng mời tất cả mọi người đến Đông Châu phủ làm khách.
Trong Đông Châu phủ, màn đêm dày đặc, sau khi mọi người say ngủ hết rồi, Vân Lạc Phong liền kéo tay Vân Tiêu, thần bí cười hề hề: "Vân Tiêu, ta đưa chàng đến một nơi!"
Sau đó, không đợi Vân Tiêu đồng ý, Vân lạc Phong đã kéo Vân Tiêu vào không gian thần điển.
Do thực lực Vân lạc Phong ngày càng cao, nên không gian thần điển giờ đây hoàn toàn khác xa với diện mạo trước kia.
Trong không gian thần điển, không phân ngày đêm, luôn luôn là một bầu trường xanh thẩm sáng ngời.
Không gian nhỏ hẹp ban đầu bây giờ nơi nơi đều là đồng ruộng mênh ௱ôЛƓ bát ngát, dưới ruộng là vô số thảo dược tươi tốt.
Vân Tiêu không phải y sư, nhưng cũng cảm nhận được tất cả thảo dược kia đền ẩn chứa linh khí.
"Vân Tiêu, ta đến nơi này đã được mười năm, trong mười năm qua, chàng là người đầu tiên tiến vào không gian này."
Vân Lạc Phong quay lại nhìn Vân Tiêu: "Ta giấu giếm chàng nhiều năm như vậy, chàng có giận ta không?"
Lời vừa dứt, Vân Lạc Phong liền rơi vào một vòng tay ấm áp.
Độ ấm trên người Vân Tiêu khiến lòng nàng cũng ấm áp theo.
"Ta rất vui!"
Giọng nói khàn khàn của Vân Tiêu vang lên bên tai Vân Lạc Phong.
"Vân Tiêu....." Vân Lạc Phong kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên gương mặt tuấn mỹ của Vân Tiêu.
Vân Tiêu cọ cọ cằm lên đỉnh đầu Vân Lạc Phong: "Ta rất vui vì nàng đã nói bí mật lớn nhất của mình cho ta biết!"
Thời điểm nhìn thấy đồng ruộng trồng thảo dược kia, Vân Tiêu liền hiểu tại sao Vân Lạc Phong lại thu nhập nhiều thảo dược, dược liệu như vậy.
Đây nghiễm nhiên chính là bí mật lớn nhất của nàng.
Thời khắc này, nàng tình nguyện chia sẻ bí mật lớn nhất của nàng với hắn, hắn sao lại không vui?
"Thật ra ta đã sớm muốn đưa chàng đến đây lâu rồi." Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Chỉ là trước kia, ngoài trừ ta và linh thú thì không có người sống nào có thể vào được nơi này. Sau khi ta đột phá Thánh Quân cao giai, Tiểu Mạch mới nói cho ta biết, ta đã có thể đưa người khác vào đây."
"Tiểu Mạch?" Vân Tiêu nhíu nhíu mày.
Vân Lạc Phong cười cười: "Ta còn chưa nói cho chàng biết thân phận thật sự của Tiểu Mạch, Tiểu Mạch chính là khí linh của không gian thần điển này, cũng là do linh khí trong đây sinh ra."
"Sau này, ta sẽ giúp nàng!"
Vân Tiêu nghiêm túc nhìn Vân Lạc Phong, nói.
"Hả?" Vân Lạc Phong hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Vân Tiêu.
"Số thảo dược kia đều là do nàng trồng?" Hai mắt Vân Tiêu ánh lên tia đau lòng: "Sau này ta làm giúp nàng."
Nghe thấy câu này, Vân Lạc Phong mới chợt vỡ lẽ, thì ra là Vân Tiêu sợ nàng vất vả, muốn làm nông phu trồng hái thảo dược.
"Vân Tiêu, chàng hiểu lầm rồi, số thảo dược này đều là do Tiểu Mạch trồng, ta chỉ đưa thảo dược cho đệ ấy thôi." Vân Lạc Phong đưa mắt nhìn bốn phía chung quanh, rồi dừng lại trên một cái cây cổ thụ: "Còn đó là cây sinh mệnh, khi kết quả, quả sinh mệnh có thể giúp người ta kéo dài tuổi thọ."
Nghĩ đến đây, Vân Lạc Phong liền kéo Vân Tiêu đi về phía cây sinh mệnh.
Bích Tiêu đang hấp thụ linh khí trong không gian thần điển, chợt thấy Vân Lạc Phong nắm tay Vân Tiêu đi về phía mình, trong mắt liền hiện lên tia mừng rỡ."Chủ nhân, người đến rồi? Linh khí nơi này quả thật quá nồng đậm, gần đây thuộc hạ lại kết được hai quả sinh mệnh."
Nói xong, Bích Tiêu liền lấy hai quả sinh mệnh ra như đang hiến vật quý, cười hì hì đưa đến trước mặt Vân Lạc Phong.
Có lẽ do linh khí nơi này mang đến cho Bích Tiêu không ít chỗ tốt, nên trước mặt Vân Lạc Phong, nàng ta đã bỏ đi hết sự kiêu ngạo trước kia, thậm chí còn đối với mệnh lệnh của Vân Lạc Phong nhất nhất tuân theo.
"Không tệ, hai quả sinh mệnh này, ta sẽ thu lấy."
Vân Lạc Phong cũng không khách khí, nàng nhận lấy hai quả sinh mệnh, một lúc lâu sau, nàng suy nghĩ một chút rồi lấy ra hạt giống mà Trầm Ngọc Khanh đã đưa nàng trước đó.
Bích Tiêu giật mình, nhìn hạt giống đỏ thẩm trong tay Vân Lạc Phong, nhíu mày trầm ngâm rất lâu.
Đột nhiên, dường như Bích Tiêu nghĩ ra cái gì đó, cả người chấn động: "Đây là hạt giống Long Tiên Thụ!"
"Long Tiên Thụ?" Vân Lạc Phong nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Long Tiên Thụ này là gì?"
"Chủ nhân, Long Tiên Thụ là thứ tốt đó...." Mắt Bích Tiêu lóe lên sự kích động: "Nghe nói, Long Tiên Thụ là do một con rồng có thực lực vô cùng cường đại ở thời xa xưa dùng tất cả tinh huyết của nó tạo thành. Một giọt tinh huyết của rồng lợi hại thế nào thì chắc người đã biết rồi, huống chi đây còn là tất cả tinh huyết của nó."
"Vốn dĩ con rồng đó không còn sống được bao lâu nữa, nên lúc sắp ૮ɦếƭ mới tạo ra hạt giống này, ý đồ tạo phúc cho hậu nhân của nó, ai ngờ.... Trong Long Tộc không có con rồng nào trồng được hạt giống này. Thậm chí chúng từng thỉnh giáo cường giả của nhân loại, nhưng cũng chỉ hoài công vô ích."
Hai mắt Vân Lạc Phong sáng ngời, đồ của Long Tộc, có thứ nào mà không tốt?
Tựa như máu của con cự long mà Bích Tiêu đã cho nàng trước đó, chẳng những tăng lên thể chất của nàng, còn giúp nàng triệu hồi một bộ Long Lân Giáp, dùng để phòng ngự.
Đáng tiếc chính là.....
Ngoài trừ một lần ở Huyền Thanh Môn, thì sau đó nàng chưa từng có thêm cơ hội nào sử dụng nó nữa.....
Ở Táng Thần Sơn, không phải nàng không muốn dùng Long Lân Giáp, mà là do thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, có triệu hồi áo giáp cũng vô ích.
Mà trước đó, lúc ở Quân gia, Tần Lạc đánh lén nàng nhưng nàng vẫn bình tĩnh, nguyên nhân chính là vì có Long Lân Giáp.
Tuy nhiên....
Khiến nàng khó hiểu chính là, thời điểm nàng dùng máu cự long thì đau đớn đến ૮ɦếƭ đi sống lại, nhưng khi Tiểu Trùng Trùng cho nàng tinh huyết của nó thì nàng lại không có cảm giác gì hết.
"Long Tiên Thụ trưởng thành rồi thì có tác dụng gì?"
Đây mới là cái nàng quan tâm nhất.
Bích Tiêu lắc lắc đầu: "Thuộc hạ không biết làm sao chủ nhân có được hạt giống này, nhưng do trước giờ chưa có ai trồng nó thành công, cho nên thuộc hạ cũng không biết nó có tác dụng gì. Thuộc hạ chỉ biết, nếu người sử dụng Long Tiên Quả, chắc chắn sẽ có chỗ tốt rất lớn cho tu luyện của người.""Ta hiểu rồi..."
Vân Lạc Phong cầm hạt giống Long Tiên Thụ, quay lại nhìn Vân Tiêu, nói: "Trước tiên chúng ta cứ thử trồng nó, xem có thể trồng được hay không rồi tính!"
"Được!" Vân Tiêu dịu dàng nhìn Vân Lạc Phong: "Nàng đưa nó cho ta, ta làm!"
Sao hắn nỡ để nàng tay lấm chân bùn?
Vân Lạc Phong cũng không dây dưa, đưa hạt giống cho Vân Tiêu.
Thế nhưng, sau khi Vân Tiêu chôn hạt giống xuống đất, thì lại chẳng có chuyện gì xảy ra hết.
"Muốn Long Tiên Thụ nảy mầm, chắc cũng giống như Tiểu Thụ vậy, phải có kỳ ngộ gì đó."
Năm đó, nàng bất cẩn bị cứa vào tay chảy máu, máu nhĩu xuống hạt giống Tiểu Thụ, sau đó Tiểu Thụ liền nảy mầm.
"Mẫu thân."
Vừa nhắc Tiểu Thụ thì Tiểu Thụ liền xuất hiện, không biết là chui ra từ xó xỉnh nào. Tiểu Thụ dang tay muốn ôm lấy Vân Lạc Phong, lại bị bàn tay to của Vân Tiêu xách lên, ném thẳng xuống ruộng.
"Cha thật keo kiệt!" Tiểu Thụ bẹp bẹp miệng, rất không phục.Năm đó, Tiểu Thụ mới năm tuổi, chỉ là một đứa con nít, nên Vân Tiêu mới không thèm chấp nhặt hành vi của Tiểu Thụ. Nhưng sau khi Tiểu Thụ tiếp nhận truyền thừa thì đã biến thành hình dạng của một tiểu thiếu niên hơn mười tuổi.
Như thế, Vân Tiêu còn tiếp tục cho phép Tiểu Thụ đến gần Vân Lạc Phong à?
Nhìn gương mặt tương tự Vân Tiêu, nhưng non nớt hơn nhiều, Vân Lạc Phong khẽ cười: "Tiểu Thụ, con có biết làm sao để trồng được Long Tiên Thụ không?"
Đáy mắt Tiểu Thụ hiện lên tia đắc ý: "Con đương nhiên biết! Cái này rất đơn giản, ngoại trừ cung cấp lượng lớn linh khí, thì còn cần đến nước tiểu của con sâu mà cha đã khế ước kia tưới nữa."
Nước tiểu của Tiểu Trùng Trùng?
Mặt Vân Lạc Phong đen kịt, trồng Long Tiên Thụ đơn giản như vậy? Chỉ cần có nước tiểu của Long Tộc?
Khó trách không có người nào trồng nó thành công. Long Tộc vô cùng tôn kính hạt giống này, sao có thể tưới nước tiểu lên nó được.
"Tiểu Trùng Trùng bây giờ đang ngủ đông, không biết nước tiểu của mấy con rồng khác có dùng được không?"
"Không được! Tuyệt đối không được!" Tiểu Thụ vội lắc đầu: "Bọn chúng hoàn toàn khác với Tiểu Trùng Trùng, chúng chỉ là những con rồng bình thường mà thôi, còn Tiểu Trùng Trùng là Tổ Long. Chỉ có nước tiểu của Tổ Long mới dùng được!"
Tổ Long?
Vân Lạc Phong ngẩn ra, nàng chỉ biết Long Tộc gọi Tiểu Trùng Trùng là lão tổ tông mà thôi, chẳng lẽ trong Long Tộc còn phân biệt Tổ Long và rồng bình thường?
Loại chuyện này, nàng mới nghe thấy lần đầu tiên.....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc