Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 341

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Chỉ là nàng không ngờ, thì ra, nghĩa mẫu cũng có nhà mẹ đẻ!
Hơn nữa, nhà mẹ đẻ của nghĩa mẫu còn ở Thất Châu Đại Lục! Từ nay về sau, còn ai dám coi khinh nghĩa mẫu?
Trong lòng Quân Huyễn cũng rất khó chịu, hắn không ngờ muội muội mình đã chịu nhiều tổn thương như vậy.
“Tiêu gia đâu? Tiêu gia thương tổn muội muội đang ở chỗ nào?”
Khóe môi Vân Lạc Phong giương lên: “Đã sớm bị Vân Tiêu diệt.”
“Diệt hay lắm!”
Giọng Quân Huyễn mang theo mười phần khí thế, mặc dù Tiêu gia đã bị diệt, hắn vẫn có một loại xúc động muốn lôi Tiêu gia bọn chúng từ Địa Ngục ra tẩn cho tơi tả.
“Diệp Kỳ, Quân gia là nhà mẹ đẻ của mẫu thân, muội ở đây an toàn hơn so với đi theo ta.”
Thực lực của Tiểu Mạch ở cảnh giới Thánh Linh Giả.
Từ sau khi Lâm Nhược Bạch thức tỉnh thực lực cũng tăng mạnh, ở Tàng Thần Sơn vô cùng nguy hiểm kia, tự bảo vệ mình không thành vấn đề.
Nhưng Diệp Kỳ thì không như vậy...
Thực lực của nàng quá yếu, đến mức bất kì một con linh thú nào trong tàng Thần Sơn cũng có thể giết nàng.
Vậy nên làm sao Vân Lạc Phong mang Diệp Kỳ đi mạo hiểm được?
Diệp Kỳ ngẩn ra, vốn định nói gì đó, nhưng lời tới miệng lại rồi lại nuốt về.
“Vậy tẩu... đi đường cẩn thận.”
Nàng không nói nhiều lời.
Nhưng ý quan lại hiện ra rõ ràng.
Vân Lạc Phong hơi hơi mỉm cười, chậm rãi quay người.
“Tiểu Mạch, Tiểu bạch, chúng ta đi.”
Nói xong, nàng không hề quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài.
...
“Vân Lạc Phong!”
Vân Lạc Phong vừa mới ra khỏi Quân gia, một bóng người đi từ sau đến, làm bước chân nàng bất giác ngừng lại.
Nàng hơi quay người, tầm mắt dừng trên người thị nữ tuyệt mĩ ở phía sau.
Thị nữ này thật đẹp, nàng diễm lệ tận trong xương, nhưng Vân Lạc Phong có thể khẳng định, bản thân mình không biết nàng.
“Ngươi gọi ta?”
Vân Lạc Phong chỉ mình, hé môi hỏi.
“Đúng, ta tìm cô.”
Cẩm Dục ngẩng đầu, có lẽ vì dọc đường vội vàng chạy đến đây nên mái tóc của nàng có chút rối loạn, nhưng không che được dung mạo tuyệt sắc.
“Chúng ta biết nhau sao?” Vân Lạc Phong nhíu mi, tiếp tục hỏi.
“Cô không quen biết ta, nhưng hẳn cô biết... Bạch Túc!”
Hai tiếng Bạch Túc vừa phát ra, Lâm Nhược Bạch và Tiểu Mạch lập tức cảnh giác, một trái một phải vây quanh Vân Lạc Phong.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Giọng Tiểu Mạch rất không khách khí: “Tìm chủ tử ta có chuyện gì?”
Cẩm Dục mím đôi môi đỏ, đột nhiên nàng quỳ xuống trước mặt Vân Lạc Phong, lời nói mang theo cầu xin.
“Vân cô nương, ta là thị nữ bên cạnh Bạch Túc, cầu xin cô giúp ta, cũng là giúp chủ tử của ta...”
Đúng vậy, đây là quyết định cuối cùng của Cẩm Dục.
Nàng không tin Lạc Nhi, cho dù mình có giúp nàng giết Vân Lạc Phong, hơn nữa mang Vân Tiêu đến cung điện thì nàng ta cũng vẫn sẽ giam giữ chủ tử cả đời.
Cho nên, nàng mới chọn đặt hy vọng lên Vân Lạc Phong.
Sắc mặt Vân Lạc Phong sắc mặt hơi trầm xuống: “Bạch Túc năm lần bảy lượt muốn giết ta, vì sao ta phải giúp hắn?”
“Vân cô nương, ta biết, chỉ có cô mới có thể giúp chủ tử,” Ánh mắt Cẩm Dục nhìn Vân Lạc Phong chứa đầy cầu xin, “Hơn nữa, chẳng lẽ cô không muốn biết Vân Tiêu ở đâu sao?”
Vân Tiêu?
Hai chữ này giống như Pu'a tạ, mãnh liệt đánh vào lòng Vân Lạc Phong, cũng làm sát khi trên người Vân Lạc Phong phát ra.
“Ngươi uy hiếp ta?”
Nàng nhẹ nhàng híp mắt, một tia hiểm trong mắt chợt lóe.
Cẩm Dục luống cuống, vội vàng giải thích: “Vân cô nương, cô hiểu lầm, lúc trước, chủ tử nhà ta gặp Quỷ Đế ở Tàng Thần Sơn, hai người chiến đấu một hồi, cả hai đều bị thương, chủ tử nhà ta bị chủ nhân Tàng Thần Sơn đưa về...”
“Chỉ là, chủ nhân Tàng Thần Sơn kia tu luyện công pháp đặc thù, có thể thay đổi ký ức của người khác! Nàng ta dùng cách này để làm chủ tử xem nàng ta thành Vân cô nương cô.”
Vân Lạc Phong liếc xéo Cẩm Dục, không lạnh không nhạt nói.
“Khiến cho Bạch Túc xem nàng ta là ta, tại sao?”
Cẩm Dục cúi đầu, chủ tử vẫn luôn muốn đoạt lấy Vân Lạc Phong, người vẫn luôn nói thiên phú của Vân Lạc Phong mạnh mẽ, có thể vì hữu dụng với người.
Nhưng mà, nàng hiểu chủ tử nhất, làm sao lại không biết, Vân Lạc Phong trong lòng chủ tử có một vị trí đặc biệt?
“Chủ tử người... muốn có được Vân cô nương, chuyện này, Vân cô nương cũng biết, bởi vậy, chủ nhân Tàng Thần Sơn mới có thể làm chủ tử xem nàng ta là cô, nhưng mà, nàng P0'p méo ký ức chủ tử, làm chủ tử cho rằng bản thân mình yêu Vân cô nương rất sâu đậm...”
Vân Lạc Phong nhướn mày: “Chuyện này thì có quan hệ gì với ta đâu? Tốt nhất là hắn ở Tàng Thần Sơn đến hết đời luôn đi.”
Một tia nôn nóng xẹt qua đáy mắt Cẩm Dục, nàng không ngờ, Vân Lạc Phong cũng không để ý chuyện có người giả mạo nàng.
“Vân cô nương, cô không thể ngồi một bên mặc kệ được, chủ nhân Gàng Thần Sơn từ trí nhớ chủ tử nhà ta biết đến sự tồn tại của Quỷ Đế, hơn nữa còn nổi lên hứng thú với Quỷ Đế, nàng ta muốn dùng cách tương tự để có được Quỷ Đế.”
Nàng không nói sai.
Một yêu cầu khác của Lạc Nhi đúng thật là muốn nàng dẫn Quỷ Đế vào sâu trong Tàng Thần Sơn.
Ầm!
Một cỗ tức giận ngập trời từ kích động trên người Vân Lạc Phong phát ra, trong đôi mắt đen của nàng hiện ra sát ý, ánh mắt tràn ngập khí lạnh.
“Ngươi không lừa ta?”
Cẩm Dục lắc lắc đầu: “Vân cô nương, ta thề, ta không nói sai, nếu ta nói dối, ta chấp nhận bị đày vào mười tám tầng địa
ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
“Chỉ hy vọng như thế,” Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng, “Đúng lúc ta muốn đi Tàng Thần Sơn một chuyến, ngươi không ngại đi cùng với ta chứ?”
Cẩm Dục ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen lạnh lẽo của Vân Lạc Phong, toàn thân rùng mình một cái.
Đúng ra nàng không nên đồng ý đi cùng với Vân Lạc Phong, nếu không, bị Lạc Nhi biết, chắc chắn sẽ làm hại đến chủ tử...
Nhưng nàng cũng hiểu rõ, nếu nàng không đồng ý, Vân Lạc Phong cũng sẽ không giúp nàng.
“Được, ta đi Tàng Thần Sơn với cô.”
Cẩm Dục cắn môi, dung nhan tuyệt mỹ hiện lên sự kiên định.
Vì chủ tử, nàng tình nguyện dùng mạng mạo hiểm!
“Sư phụ...” Lâm Nhược Bạch bĩu môi, quay đầu nhìn Vân Lạc Phong, “Người thật sự tin tưởng nữ nhân này?”
Tin tưởng nàng ta?
Vân Lạc Phong lạnh lùng cười, sao nàng có thể có thể tin tưởng người bên cạnh Bạch Túc cơ chứ?
Chẳng qua, nàng thật sự muốn đi Tàng Thần Sơn tìm Vân Tiêu, mang nàng ta theo cũng không sao, nếu không tìm thấy Vân Tiêu, thì đi đến chỗ chủ nhân Tàng Thần Sơn kia cũng được...
“Thà rằng tin là có cũng không thể tin là khônh, huống gì, nếu nàng ta lừa ta, ta sẽ cho nàng ta tan xương nát thịt!”
...
Tàng Thần Sơn.
Lão giả ngồi dưới bóng cây, trước mặt là một đống lửa bập bùng, tay hắn cầm que củi cơi lửa, đặt chân Hỏa Ưng trước đống lửa để quay.
Không lâu sau, một mùi thơm ngào ngạt theo gió truyền đến.
Trên mặt đất cách đống lửa không xa, một nam tử áo đen khẽ nhắm hai mắt, ánh dương xuyên qua ngọn cây chiếu xuống, dừng trên khuôn mặt nam tử tuấn mỹ, tuấn đến mức làm người ta quên cả hô hấp.
Bỗng nhiên, mày nam tử hơi giật, dưới ánh mắt của lão giả, đôi mắt chậm rãi mở ra.
Máu tươi trước *** hắn đã khô từ lâu, tạo thành một mảng màu nâu, mắt đen lãnh khốc như chim ưng, mặt không cảm xúc.
“Ngươi tỉnh rồi à?” Lão giả ha hả cười, “Không ngờ lão nhân ta sau khi rơi vào bẫy rập này lại có thể gặp được người cũng mắc bẫy, cũng không biết ta mất tích lâu như vậy, đại lục có chấn động hay không, đáng tiếc, ta tới đây lâu như vậy, vẫn chưa tìm được người ta muốn tìm, đúng rồi, người trẻ tuổi, ngươi tên là gì?”
Thần sắc Vân Tiêu lãnh khốc, dời đôi mắt đen từ người lão giả đi quan sát cảnh vật xung quanh.
“Ngươi không cần nhìn, chúng ta đang ở đáy giếng, chẳng qua, sau khi ta rơi xuống cái giếng này, nhưng vẫn chưa đoán được nơi này có lối vào nào khác hay không,” lão giả cười tủm tỉm đưa thịt chim ưng nướng trong tay đến trước mặt Vân Tiêu, “Nhưng mà, ngươi muốn đi khỏi chỗ này cũng không có cách nào khác, ta tới chỗ này cũng đã được vài tháng.”
Vân Tiêu nhìn lão giả đang đưa chân ưng nướng, không dao động, trong mắt hắn mang theo sự xa cách ngàn dặm. Ngoài lạnh nhạt, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn không có chút cảm xúc nào.
Có lẽ là đã lâu không nhìn thấy người nào, sau khi lão giả nhìn thấy Vân Tiêu không có tí biểu cảm nào thì cũng không tức giận. Hắn lấy ứng nướng lại, cắn một miếng, bất giác nhíu mày: “Ở dưới đáy giếng này không có gia vị để thêm vào, làm ta cảm thất thật vô vị.”
Cho dù ở cảnh giới này bọn họ có thể đem linh khí trời đất trở thành thức ăn, cũng không cần dùng bữa, nhưng mà, đối với một lão nhân mà nói, một ngày không ăn sẽ có cảm giác cả người không thoải mái.
Tầm mắt của Vân Tiêu tầm mắt, cuối cùng cũng dừng trên đùi hỏa ưng trong tay lão giả, lãnh khốc hỏi: “Hỏa ưng ở đâu ra?”
“Đương nhiên là bắt được.”
Lão giả cười một tiếng, vậy không phải vô nghĩa sao?
Vân Tiêu trầm mặc, hắn ngẩng đầu, nhìn lớp sương mù dày đặc giữa không trung...
Không trung ban đầu vốn mang màu xanh thẳm, lúc này bị một tầng sương mù xám xịt bao phủ, âm khí nặng nề, có cảm giác rằng ở trong không trung đó có cái gì rất mạnh mẽ tồn tại, trấn thủ cái giếng cạn này.
“Chủ nhân...”
Một con sâu nhỏ từ phía sau Vân Tiêu ngóc ra, nó lắc lắc thân thể to tròn của mình, chậm rì rì bò xuống dưới.
Lão nhân liếc mắt một cái thì thấy con sâu nhỏ này còn đẹp hơn cả thủy tinh, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Không biết có phải bị ảo giác hay không, tóm lại hắn cảm thấy... thực lực của con sâu này không đơn giản.
“Cách ra khỏi đây?” Vân Tiêu rũ mắt nhìn sâu nhỏ, giọng nói trầm thấp mang theo từ tính.
Cũng may Tiểu Trùng Trùng không phải mẫu long, nếu không, lỗ tai nó cũng phải mang thai...
“Chủ nhân, giếng này chỉ có thể vào không thể ra, trấn thủ đáy giếng chính là một con linh thú tương đối mạnh, mọi người rơi xuống đáy giếng này đều làm đồ ăn cho nó...” Tiểu Trùng Trùng ít nhiều gì cúng sống ở Tàng Thần Sơn nhiều năm như vậy, đối với Tàng Thần Sơn này thật sự cực kì hiểu biết, “Hiện tại nó không ăn mọi người là bởi vì nó chưa đói bụng, nếu nó đói bụng, chỉ sợ...”
Không cần Tiểu Trùng Trùng nói tiếp, Vân Tiêu cùng lão giả đã biết nó sẽ nói gì tiếp theo.
Vân Tiêu mặt không đổi sắc: “Dẫn đường.”
Dẫn đường?
Lão giả kỳ quái nhìn về phía Vân Tiêu, không rõ lời này của hắn là có ý gì.
Chỉ là, tính tình Vân Tiêu tương đối lãnh khốc, liền lời nói đều là giản ngôn ý hãi, có thể nói ít đi một chữ, hắn nhất định sẽ không nói.
Tiểu Trùng Trùng cười ha hả: “Bị người phát hiện, không sai, năm đó lúc ta tới Tàng Thần Sơn, cũng không cẩn thận rớt vào bẫy này, thấy thấy linh thú trấn thủ đáy giếng, nói thật, cho dù năm đó ta ở thời kì đỉnh phong cũng không phải đối thủ của con linh thú này...”
Bị giam giữ nhiều năm, thực lực của Tiểu Trùng Trùng đã giảm xuống không ít.
Nhưng nó thời đỉnh phong năm đó phải mạnh đến mức độ nào?
Nhưng mặc dù là nó ngay lúc đó thì cũng không phải là đối thủ của con linh thú này.
Như thế có thể thấy được, linh thú này mạnh thế nào...
Lão giả nghe được câu này, đôi mắt lập tức sáng lên.
Nếu con sâu nhỏ này đã từng vào nhầm bẫy, hiện tại vẫn có thể sống tốt, có phải có thể chứng minh ~ nó có cách đi khỏi hay không?
Suy nghĩ của lão giả cũng không sai, Tiểu Trùng Trùng thật sự có cách đi khỏi, chỉ là cách kia...
“Chủ nhân, từ lúc này người đi theo ta đi, ta dẫn đường cho người, nếu mà người đi nhầm thì sẽ bị đưa tới một nơi khác.”
Giọng Tiểu Trùng Trùng nghiêm túc, nó đã từng trải qua chuyện này, tự biết con đường này nguy hiểm thế nào.
Hơi không cẩn thận, nhất định sẽ đi vào một thế giới khác nào đó chưa biết...
“Đi.”
Sắc mặt Vân Tiêu lãnh khốc, lạnh giọng mệnh lệnh.
Tiểu Trùng Trùng xoắn thân thể mập mạp, xoay người bơi về phía trước.
Lão giả vội ném chân ưng nướng trong tay xuống, vội vàng đi theo sau Vân Tiêu.
“Người trẻ tuổi, ta còn chưa thỉnh giáo tên ngươi, đúng rồi, ta họ Quân, ngươi...”
Lão nhân nói còn chưa nói xong, một trận sương mù phía trước kéo mà đến, trong nháy mắt đã bao phủ tầm mắt hắn.
Tuy nhiên, trong sương trắng mù mịt, bóng dáng Tiểu Trùng Trùng lại có vẻ hết sức rõ ràng, giống như là chiếc đèn trong bóng tối chiếu sáng, dẫn dắt bọn họ đi về phía trước...
Nhưng mà...
So với Tiểu Trùng Trùng bình tĩnh thong dong, Vân Tiêu với lão giả thì không bình tĩnh được như thế.
Trước mặt mỗi người bọn họ hiện ra một khuôn mặt quen thuộc, những khuôn mặt đó dẫn bọn họ đi về một con đường khác...
Vân Tiêu nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cố gắng làm những hình ảnh trước mắt đó biến mất, nhưng đến khi hắn mở đôi mắt đen ra, hình ảnh phía trước vẫn không biến mất.
“Không phải ảo cảnh?”
Ngay từ đầu, hắn cho rằng đây chỉ là ảo cảnh, nếu là che giác quan lại, ảo cảnh sẽ biến mất ngay.
Nhưng hắn có làm vậy thì những hình ảnh đó vẫn ảnh hưởng đến con đường phía trước của hắn.
Giống như...
Đó đều là một đám người thật...
Bỗng nhiên, ánh mắt Vân Tiêu dừng trên hình ảnh một khuôn mặt non nớt, rốt cuộc không có cách nào rời mắt ra được.
Đó là một cô bé khoảng chừng tám tuổi, ngũ quan có vài phần giống Vân Lạc Phong, nhưng lại không mặc y phục của đại lục này.
Nhớ đến Vân Lạc Phong cũng không phải người của đại lục này, hơn nữa theo như lời Tiểu Trùng Trùng vừa nói, trái tim Vân Tiêu bỗng dưng nhảy lên, giống như có một bàn tay lôi kéo hắn đi về phía cô bé...
...
“Tiểu Phong, cháu cũng biết, chú không phải không muốn nuôi cháu, mà là thật sự không còn cách nào khác, tuy nhiên, chú đã tìm cho cháu một nơi ở tốt, trong cô nhi viện, cháu sẽ có rất nhiều bạn bè.”
Phòng khách ngôi biệt thự xa hoa, biểu cảm của người đàn ông mặc tây phục rất đau buồn, dáng vẻ ái ngại.
Đứng ở trước mặt hắn là một cô bé phấn điêu ngọc trác, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của cô tràn đầy nước mắt, dáng vẻ cực kì bất lực.
Thời khắc này, Vân Tiêu lẳng lặng đứng bên cạnh cô bé đó, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt kia, trái tim đau đớn như bị P0'p chặt, vươn tay muốn xoa đầu cô.
Chỉ là...
Tay hắn xuyên qua người cô bé, dường như trong thế giới này, hắn chỉ là khách không mời mà đến.
Vân Tiêu ngây ngẩn cả người, hắn ngơ ra nhìn tay mình, thật lâu sau, mới lại nhìn cô bé đứng bên cạnh lần nữa...
“Chú, thím,” trong mắt cô bé ẩn chứa cầu xin, “Cháu không muốn đến cô nhi viện, hai người đừng đuổi cháu đi.”
Nghe câu này, người phụ nữ xinh đẹp đang vẽ móng tay ở một bên cực kì không kiên nhẫn nhăn mày, mắt lạnh nhìn về phía cô bé: “Vân gia chúng ta không nuôi người rảnh rỗi, càng không thể có thể phục vụ ngươi ăn uống tiêu tiểu! Chú ngươi đồng ý đưa ngươi đến cô nhi viện đã không làm ngươi thất vọng, còn không, ta bảo chú ngươi lập tức bán ngươi!”
Người phụ nữ xinh đẹp vốn tưởng rằng lời này nhất định có thể dọa cô bé kia, ai ngờ, một câu nói này, hoàn toàn chọc giận cô bé.
“Sau khi cha mẹ ta qua đời để lại cho ta một số tài sản khổng lồ, khi các ngươi thừa kế tài sản cũng đã đồng ý nuôi nấng ta! Lúc này mới qua bao lâu? Ngươi đã định một chân đá ta đi? Chẳng lẽ ngươi sẽ không sợ dư luận sao?”
Người phụ nữ xinh đẹp cười lạnh một tiếng: “Ngươi chưa từng nghe câu có tiền có thể sai khiến ma quỷ à? Tuy nhiên, chuyện này cũng phải cảm ơn cha mẹ ngươi, để lại cho ta một số tiền khổng lồ, để chúng ta có cơ hội sai khiến ma quỷ.”
“Ngươi yên tâm, sau khi đưa đưa đến cô nhi viện, ta sẽ tìm người đăng tin, công bố ngươi tính tình quái đản, ngang ngược vô lý, còn ra tay đánh em họ của mình, nếu không phải chúng ta về kịp, em họ ngươi đã ૮ɦếƭ ở trong tay của ngươi.”
“Mà số tiền kia... ta sẽ nói đã quyên góp cho các tổ chức xã hội, còn có quyên thật hay không, ai mà biết được?”
Bả vai cô bé không ngừng run rẩy, không biết là bị chọc tức hay là đau đớn khổ sở.
“Đúng rồi...” Ánh mắt người phụ nữ xinh đẹp láo liên, khóe môi hơi cong cong, “Tiện đây ta nói cho ngươi biết một chuyện, ngươi có biết mẫu thân ngươi năm đó mang thai đứa thứ hai, làm sao bị sảy thai không? Là bởi vì ta và chú ngươi, nếu không, lỡ cô ta có con trai, sau này tài sản của bọn họ sẽ không vào tay chúng ta, nhưng mà, ta không ngờ, bọn họ lại ૮ɦếƭ sớm như vậy! Ha ha, thật sự là ૮ɦếƭ hay lắm!”
Cô bé trừng lớn hai mắt, trong đôi mắt chưa một khoảng huyết hồng, đột nhiên, cô lao về phía người phụ nữ xinh đẹp, há miệng nhỏ cắn một cái vào cánh tay cô ta.
“A!” Người phụ nữ bị đau, thuận tay đẩy, hất cô bé văng ra ngoài.
Đầu cô ***ng phải góc bàn, máu tươi không ngừng chảy xuống.
Nhưng cô không còn gào khóc, một đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm người phụ nữ.
“Đủ rồi!” Người đàn ông đập bàn một cái, lạnh giọng nói, “Mặc kệ như thế nào, Vân gia chúng ta cũng nuôi cháu mấy năm, cháu lại đối xử như vậy với thím mình? Huống chi, cha cháu là anh cả của ta, ta thừa kế tài sản có gì sai? Chuyện này nếu muốn trách thì phải trách cha cháu, không có con trai còn không chịu mang hết tiền cho cháu trai mình! Còn nói đồ vật của mình đều cho con gái!”
“Công ty với tiền tài cho con gái có ích lợi gì? Chẳng phải cuối cùng cũng sẽ đưa cho người ngoài à! Có lợi cho người ngoài không bằng cho cháu trai, ít nhất cháu trai là người trong nhà!”
Người đàn ông lạnh mặt nhìn cô bé tràn ngập phẫn nộ và đôi mắt oán hận, ông ta khinh thường cười lạnh một tiếng.
Ông ta cũng không cảm thấy bản thân mình sai, con gái sinh con phải theo người khác họ, ngược lại không giống con của ông ta, đó mới chính chính đáng đáng là người một nhà.
Chưa từng nghe nói tiền tài không cho người trong nhà, lại mang cho người ngoài.
Cô bé cắn chặt môi dưới, dòng máu đỏ tươi chảy vào trong miệng, cô vẫn không hề hay biết, đôi mắt phẫn hận, giống như chủy thủ nhìn chằm chằm đôi cẩu nam nữ này!
Sát khí trên người Vân Tiêu rốt cuộc không có cách nào che dấu nữa, bộc phát ra, hắn nắm chặt nắm tay, trong đôi mắt lãnh khốc tràn đầy sát khí.
Chỉ là, cho dù hắn có giận thì lúc này hai người ở hai không gian khác nhau, ngay cả thời gian cũng không giống nhau, hắn dù giận thì như thế nào?
Khó trách...
Nàng sát phạt quyết đoán như thế, lại trọng tình như thế, thì ra lại là bởi vì chuyện quá khứ...
Trong lúc trái tim Vân Tiêu đang co rút đau đớn, hình ảnh trước mặt thay đổi, biến thành trên đường phố, vô số người chỉ chỉ trỏ trỏ cô bé.
“Mọi người xem tin ngày hôm qua chưa? Chính là con bé Vân Lạc Phong này, nó lại vì ghen ghét chú thím yêu thương em họ, lại muốn giết em họ mình, chậc, tuổi còn nhỏ đã tàn nhẫn độc ác như vậy, sau này lớn lên nhất định sẽ là tội phạm ***, loại người này cảnh sát nên bắt giam luôn đi, không nên bởi vì nó nhỏ tuổi mà tha thứ.”
“Tôi còn nghe nói, sau khi chú thím thừa kế tài sản của cha mẹ nó, cũng đã lập tài khoản, đặt số tiền đó dưới tên nó, định chờ nó lớn lên sẽ đưa cho.”
“Đáng tiếc, không ngờ nó lại nhẫn tâm như vậy, chú thím nó trong lúc giận dữ đã quyên hết chỗ tiền đó ra ngoài rồi...”
“Xứng đáng, số tiền đó không nên cho nó! Hơn nữa, loại người như nó, cô nhi viện chấp nhận giữ lại không sợ nó phóng hỏa đốt cô nhi viện sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc