Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 311

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Lâm U Vũ rũ mắt, đuổi Vân Lạc Phong đi? Đây không phải là kết quả mà nàng muốn!
"Đại trưởng lão, ta đã nói, nữ nhân này sẽ dẫn đến đại họa cho quốc gia chúng ta! Trừ phi là ả ta ૮ɦếƭ, bằng không, khó mà đảm bảo an toàn cho mọi người ở nơi này!"
૮ɦếƭ?
Chúng trưởng lão ngẩn ngơ, bọn họ sống ở đây lâu như vậy rồi, ngày tháng luôn bình yên, chưa từng nổi lên bất cứ tranh phong nào.
Vì thế, đột ngột bảo bọn họ ***, bọn họ thật sự khó mà vượt qua được cửa ải lương tâm của mình.
Ánh mắt Lâm U Vũ chợt lóe, tiếp tục dùng lời mê hoặc: "Các vị trưởng lão, các người không cảm thấy, hy sinh một mình ả ta mà có thể đảm bảo sinh mạng cho tất cả mọi người ở đây là rất có lợi hay sao?"
Quả thật là vậy, dù bọn họ phải làm tội nhân một lần, giết nữ nhân không rõ lai lịch này, cũng tốt hơn là để tất cả mọi người trong quốc gia này ૮ɦếƭ hết.
Đại trưởng lão khẽ thở dài một tiếng: "Người đâu, bắt lấy nữ nhân này cho ta, dùng hỏa hình!"
"Đại trưởng lão!" Sắc mặt Huyền Nguyên đại biến: "Chỉ vì một câu nói của quốc sư mà cho rằng Vân cô nương sẽ hủy diệt quốc gia này, vậy không phải quá phiến diện hay sao?"
Trên thực tế, đối với Lâm U Vũ, Huyền Nguyên không có hảo cảm gì mấy.
Nữ nhân này phất tay một cái liền phán định sống ૮ɦếƭ của người khác, làm cho vô số người chịu khủng hoảng, mà nàng ta còn ra vẻ cao cao tại thượng tiếp nhận sùng bái của bao người, chẳng lẽ nàng ta không cảm thấy hành vi của nàng ta rất tàn nhẫn à?
Hiện tại, nàng ta còn tự ý hạ quyết định, muốn giết Vân Lạc Phong.
Một mạng người, sao có thể nói giết liền giết?
"Vương, ngài thân là vương tử một nước, chiếu lý nên lấy quốc gia làm trọng!" Đại trưởng lão cau mày: "Hiện tại, ngài không được tùy hứng như vậy! Trước kia, ngài đã từng tùy hứng nhất quyết không muốn thành thân cùng vương hậu, một hai cứ nhớ nhung người đã mất, khi nào thì ngài mới chịu lấy đại cuộc làm trọng?"
Cả người Huyền Nguyên khẽ run lên, chuyện năm đó là nỗi đau vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong lòng hắn, đến tận bây giờ, vết thương lòng ấy vẫn chưa bình phục.
Đối diện với những kẻ đang tùy ý quyết định sinh tử của mình, Vân Lạc Phong nở nụ cười.
"Ngươi cười cái gì?" Lâm U Vũ nhìn Vân Lạc Phong cười, lạnh giọng hỏi.
"Chúng ta quen biết?" Vân Lạc Phong cũng liếc nhìn Lâm U Vũ, hơi cong môi lên.
Nếu không quen biết, sao ả cứ nhất thiết đẩy nàng vào chỗ ૮ɦếƭ chứ?
"Ta chỉ nói ra tiên đoán của mình thôi, không liên quan gì đến ngươi!"
"Phải không?" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng sờ sờ cằm, cười tủm tỉm, nói: "Hôm nay, lúc ở chợ, ta nhìn thấy ngươi phán sinh tử của một người. Không biết người kia mắc bệnh gì? Ngày nào sẽ ૮ɦếƭ?"
Lâm U Vũ mất kiên nhẫn liếc nhìn Vân Lạc Phong: "Hắn ta không có bệnh gì cả, là do Diêm Vương muốn hắn ૮ɦếƭ, ai cũng không thể cản được! Hơn nữa, thọ mệnh của hắn không vượt quá năm ngày!"
"Ngươi xác định... Không ai có thể ngăn cản?" Vân Lạc Phong khẽ híp hai mắt, trong đó chợt lóe lên tia sáng nguy hiểm.
Nội tâm Lâm U Vũ bỗng căng chặt, không biết tại sao trong lòng nàng lại dâng lên một cảm giác bất an, nhưng nàng vẫn cứng miệng, nói.
"Không sai! Không ai có thể cản được!"
Vân Lạc Phong không nhiều lời cùng Lâm U Vũ nữa, nàng quay sang nhìn Huyền Nguyên: "Huynh cho triệu người kia đến đây cho ta, ta có thể ngăn cản cái ૮ɦếƭ của hắn!"
"Vân cô nương, cô chắc chắn?" Huyền Nguyên rất kinh ngạc.
Ngăn cản cái ૮ɦếƭ của người khác? Chuyện này..... Sao có thể?
Vân Lạc Phong cong môi cười: "Diêm Vương thì thế nào? Thật ngại quá, trước giờ ta luôn thích đoạt mạng từ tay Diêm Vương!"
Câu nói cuối cùng của Vân Lạc Phong, hiển nhiên là đang nói cho Lâm U Vũ nghe.
Sắc mặt Lâm U Vũ lúc này rất khó coi, sự bất an trong càng ngày càng dâng cao, nhưng lại không rõ vì sao?
"Được!"
Thật sự thì Huyền Nguyên cũng không tin Vân Lạc Phong có thể đoạt mệnh từ tay Diêm Vương, nhưng hiện tại, đây là biên pháp cứu mạng duy nhất của Vân Lạc Phong, cho nên, hắn không hề chần chừ do dự gì, lập tức hạ lệnh đưa người bị phán là sắp ૮ɦếƭ đến.
Có rất nhiều người tận mắt chứng kiến chuyện trên chợ, cho nên muốn tìm được người kia thật rất dễ dàng. Không bao lâu sao, một nam nhân mang sắc mặt ủ dột được dẫn đến.
"Chúng ta bắt đầu đi!"
Vân Lạc Phong đi đến bên cạnh nam nhân đang nằm liệt trên đất, nàng trở tay một cái, trong tay liền xuất hiện một túi vải đựng đầy ngân châm.
Trưởng lão viện lúc này thập phần tĩnh lặng, mọi người đều đang chăm chú nhìn hành động của Vân Lạc Phong.
Sau khi Vân Lạc Phong tiêu độc* cho ngân châm, thì chậm rãi châm lên người nam nhân kia, nam nhân kia kêu lên một tiếng, toàn bộ cây ngân châm cũng theo đó mà đâm hết vào cơ thể hắn ta.
Khi ngân châm hoàn toàn đi vào cơ thể hắn ta, tay Vân Lạc Phong cũng vận chuyển linh lực đưa vào theo, rất nhanh, cả người nam nhân kia đã cấm đầy ngân châm, sắc mặt tái nhợt lúc đầu của hắn cũng dần dần khôi phục lại bình thường.
Tuy nhiên, lại không có bất kỳ người nào ôm hy vọng nam nhân kia sẽ sống, bởi vì thực lực của quốc sư còn bày ra đó, chưa từng có người nào thoát khỏi tiên đoán của nàng ta.
Nam nhân đáng thương này cũng vậy!
"Được rồi!"
Thời gian chậm rãi trôi qua, hai chữ này vừa vang lên, bàn tay Vân Lạc Phong cũng đặt lên *** nam nhân kia, nàng hơi dùng lực, tất cả ngân châm đâm trên người hắn ta liền bị ép văng ra ngoài, cùng lúc đó, nam nhân kia lật người, nôn ra một ngụm máu.
Mặt mày Lâm U Vũ xanh mét, đáy mắt lóe lên từng tia lạnh lẽo.
Dù y thuật ả ta cao minh, có thể giải được độc cho tên này thì đã sao? Nàng có thời gian năm ngày, năm ngày đã đủ để nàng *** hắn ta.
Thế nhưng, một câu tiếp theo của Vân Lạc Phong đã làm kế hoạch của Lâm U Vũ vỡ tan tành.
"Do chuyện này hết sức quan trọng, để tránh có người giở thủ đoạn mưu sát hắn ta, nên trong năm ngày này, hắn ta phải lưu lại trưởng lão viện, cũng hy vọng các người có thể trông chừng hắn ta cho kỹ!"
Vân Lạc Phong quay đầu nhìn về phía chúng trưởng lão, nhàn nhạt mở miệng.
Chúng trưởng lão vẫn không tin thực lực của Vân Lạc Phong như cũ, nhưng bọn họ muốn để cho Vân Lạc Phong thua tâm phục khẩu phục, nên đã đồng ý với Vân Lạc Phong.
Quốc gia này bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, nên người dân ở đây đều rất chất phác, chuyện đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện, vì thế, Vân Lạc Phong cũng yên tâm rời đi.
"Các vị trưởng lão...." Lâm U Vũ khẽ cau mày, đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh.
Tuy nhiên, nàng còn chưa nói hết câu, thì đã bị Huyền Nguyên cắt ngang.
"Quốc sư, cho Vân cô nương thêm năm ngày thì đã sao? Năm ngày sau, nếu như người này ૮ɦếƭ đi, vậy tiên đoán của quốc sư vô cùng chính xác. Nhưng nếu hắn ta vẫn sống, thì chứng tỏ, quốc sư người chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi! Không biết quốc sư có cái dũng khí đợi thêm năm ngày hay không?"
Đợi thêm năm ngày, hắn sẽ có cơ hội nghĩ cách cứu Vân Lạc Phong.
Sắc mặt Lâm U Vũ trắng bệch, hai tay siết chặt, tia sáng lạnh lập lòe trong mắt.
"Quốc sư, năm ngày sau mọi chuyện sẽ tự khắc rõ ràng hết thảy, xin quốc sư cứ yên tâm!" Đại trưởng lão mở miệng, nói.
"Hừ!"
Lâm U Vũ phất mạnh vạt áo một cái, xoay người bước ra ngoài.
Nội tâm Lâm U Vũ lúc này đang trông chờ vào một tia may mắn cuối cùng, hy vọng y thuật của Vân Lạc Phong không giải được độc của nàng.
Mặt mày nam nhân kia vẫn xám như tro tàn, dựa vào lòng tin đối với Lâm U Vũ, hắn quả thật tin tưởng bản thân sẽ không thể sống quá năm ngày.
Hắn đã tự phán án tử hình cho bản thân ở trong lòng của chính hắn.
Thời gian năm ngày rất nhanh đã qua đi.
Trong năm ngày này, tin tức Vân Lạc Phong đánh cược với Lâm U Vũ đã truyền đi khắp nơi. Đương nhiên, thái độ của tất cả mọi người đều là khịt mũi coi thường đối với sự không biết tự lượng sức mình của Vân Lạc Phong.
Quốc sư tựa như một vị thần, chuyện mà ngài ấy đã phán định, làm sao có thể sai được?
Nữ nhân kia rõ ràng là đang kéo dài thời gian, chỉ vì muốn sống thêm được năm ngày.
Đáng tiếc, năm ngày sau, nàng ta vẫn khó thoát cái ૮ɦếƭ.
Thế nhưng.....
Người dân ở đây vì muốn tận mắt chứng kiến kết cục mà quốc sư đã phán định, cho nên vào tối ngày thứ tư, bọn họ không ai đi ngủ, tất cả đều chạy đến hoàng cung, tụ tập bên ngoài trưởng lão viện, cùng nhau đứng đó ngây người suốt một đêm để sáng hôm sau có thể nhìn thấy nam nhân đáng thương kia ૮ɦếƭ....
Kẽo kẹt....
Dưới sự chờ đợi của tất cả mọi người, cửa trưởng lão viện chậm rãi mở ra. Đi đầu bước từ bên trong ra là một lão giả lớn tuổi nhất.
Khuôn mặt vị lão giả này lạnh lùng vô cảm, trong mắt lại chứa một tia khôn khéo, dù đối diện với vẻ nghi hoặc của mọi người, nhưng trước sau lão giả vẫn không hề lên tiếng.
"Trưởng lão, tình huống sao rồi? Có phải người kia đã ૮ɦếƭ rồi không? Có cần lo hậu sự cho hắn ta không?"
Cuối cùng, một người trẻ tuổi không dằn nén được tò mò, bèn cất tiếng hỏi.
Từ đầu đến cuối, vẫn không có người nào cho rằng nam nhân kia còn sống, người đã bị quốc sư tiên đoán, chắc chắn sẽ phải ૮ɦếƭ.
Đại trưởng lão vẫn không nói gì cả, ông hơi dịch người sang một bên, để mọi người nhìn rõ khung cảnh trong phòng.
Trong căn phòng kia có một người nam nhân mang vẻ mặt mê mang cùng kinh ngạc, nhưng hơn tất cả là vẻ kích động xuất phát từ tận sâu trong lòng.
Hắn không ૮ɦếƭ.....
Quốc sư tiên đoán hắn sống không quá năm ngày, nhưng năm ngày kia đã qua rồi, vậy mà hắn vẫn còn sống.
Còn có chuyện gì khiến lòng người ta kích động hơn chuyện này nữa?
Mọi người đứng bên ngoài cũng sững sờ, dường như không có ai tin vào một màn mà mắt họ vừa nhìn thấy.
Người kia.... Vậy mà không có ૮ɦếƭ...
Lời tiên đoán của quốc sư sai rồi?
Đứng sau đám đông, Lâm U Vũ mặc váy áo xanh lá mang thần sắc tái nhợt nhìn chằm chằm vào người nam nhân đang bước ra từ trong trưởng lão viện, nàng cắn chặt cánh môi dưới run rẩy của mình.
Không thể nào!
Độc thuật của nàng vô cùng cao cường, toàn bộ Độc Cốc không ai có thể so sánh được với nàng, vậy thì tại sao..... Tại sao bây giờ Vân Lạc Phong lại giải được độc của nàng?
Thời khắc này, Lâm U Vũ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, làm nàng có cảm giác như rơi vào trong hầm băng, chợt, đáy lòng nàng dâng trào lên sự bất an khó tả, Lâm U Vũ lập tức xoay người muốn rời khỏi nơi đây.
Bỗng nhiên, một bóng dáng với vóc dáng cao lớn đột ngột chắn trước mặt nàng, tiếp theo, là giọng nói từ tính khàn khàn truyền đến.
"Quốc sư đại nhân, không biết người muốn đi đâu vậy?"
Thân mình Lâm U Vũ cứng đờ, nàng máy móc ngẩng đầu lên, đập vào mắt nàng là một gương mặt anh tuấn soái khí.
Tuy nhiên, nụ cười trên gương mặt anh tuấn soái khí kia lại khiến nàng không rét mà run.
"Vương, ngài...."
"Không phải quốc sư người đã nói, không có người nào có thể cản được cái ૮ɦếƭ của tên kia hay sao?" Huyền Nguyên cười lạnh một tiếng: "Hiện tại, người còn có gì để nói?"
Lâm U Vũ cười khẩy mỉa mai: "Vậy cũng chỉ có thể nói là do trùng hợp mà thôi! Sự thật thì tiên đoán của ta trước giờ chưa từng sai...."
"Phải không?"
Ngay khi lời nói kia của Lâm U Vũ vừa thốt ra, thì từ bên cạnh bỗng truyền tới một giọng cười tà khí, tức khắc, hai mắt Lâm U Vũ tràn đầy phẫn nộ, nàng quay đầu, nhìn chằm chằm vào bạch y nữ tử đang nghênh bước đi đến.
Nắng sớm ban mai, phủ lên bạch y trắng hơn cả tuyết, dung nhan khuynh quốc khuynh thành, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười đều muôn vàn phong hoa.
(*khuynh nghĩa là nghiêng. Khuynh quốc khuynh thành là từ hán việt, dịch nghĩa thuần việt là nghiêng nước nghiêng thành.
*phong hoa là từ trong câu tục ngữ hán việt phong hoa tuyệt đại. Câu này dùng cho nam thì có nghĩa là vô cùng phong lưu, phong lưu ở đây mang ý nghĩa khen tặng, chứ không phải chê bai phong lưu bay bướm nhé. Nếu dùng cho nữ thì nghĩa là vô cùng xinh đẹp.)
Chỉ duy nhất mình Lâm U Vũ là hận đến nghiến răng nghiến lợi đối với bạch y nữ tử kia.
"Ngươi có năng lực tiên đoán sống ૮ɦếƭ của người khác?" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, tăng thêm ý cười tà khí bên môi: "Vậy không biết ngay lúc này đây ngươi có tìm ra được người nào sắp ૮ɦếƭ trong số những người ở đây hay không?"
Từ sau khi Huyền Nguyên chặn đường Lâm U Vũ lại, thì ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía nàng ta, bây giờ nghe được lời này của Vân Lạc Phong, lập tức trong lòng ai ai cũng thấy chấn động, khẩn trương mà nhìn chằm chằm vào Lâm U Vũ.
Tuy nam nhân đáng thương kia vẫn còn sống, nhưng mọi người vẫn sợ hãi rất lớn đối với năng lực của quốc sư.
Lâm U Vũ biến sắc: "Ta không thể tùy tiện phán định sống ૮ɦếƭ của người khác, bằng không sẽ ảnh hưởng đến năng lực của ta. Chỉ khi nào đến thời điểm đặc biệt, ta mới có thể...."
Vân Lạc Phong không đủ kiên nhẫn nghe Lâm U Vũ lải nhải, nàng nhướng cao mày ngắt ngang lời Lâm U Vũ: "Huyền Nguyên, làm phiền huynh đoạt lấy nhẫn không gian của ả giúp ta!"
"Vương!"
Đại trưởng lão nhíu mày, mắt thấy Huyền Nguyên vừa nghe Vân Lạc Phong nói xong liền hành động, nên ông vội chạy nhanh đến ngăn lại: "Dù lần này quốc sư tiên đoán sai, nhưng những lời tiên đoán trước đó của quốc sư, chúng ta đều biết rất rõ ràng! Chúng ta có thể thả bằng hữu của ngài, nhưng ngài không thể bất kính đối với quốc sư!"
Huyền Nguyên chậm rãi đi đến trước mặt Lâm U Vũ, giơ tay lên, nháy mắt đã túm chặt lấy vạt áo đối phương.
"Vương! Dừng tay!" Sắc mặt đại trưởng lão vạn phần khó coi, nhanh chóng lao đến muốn ngăn cản Huyền Nguyên.
Nhưng ông ta còn chưa kịp lao đến thì Huyền Nguyên đã đoạt lấy nhẫn không gian của Lâm U Vũ đưa cho Vân Lạc Phong mất rồi.
Ngay cả chính Huyền Nguyên cũng không biết vì lý do gì mà hắn lại tin tưởng người nữ tử này đến như vậy?
Còn không màng đến mệnh lệnh của đại trưởng lão.
"Vương!"
Chúng trưởng lão đều giận tím mặt, có lẽ ai trong bọn họ cũng không ngờ được, Huyền Nguyên lại vì một nữ tử mà cãi lại lệnh của bọn họ.
Thế nhưng, chúng trưởng lão còn chưa kịp phát tác cơn giận, thì đã thấy Vân Lạc Phong lấy ra một viên thuốc từ trong nhẫn không gian của Lâm U Vũ.
Viên thuốc kia chính là viên thuốc mà Lâm U Vũ dùng để đoán sinh tử cho người khác.
Chỉ dựa vào mùi hương tỏa ra từ viên thuốc, bọn họ đã nhận ra nó.
Nhìn Vân Lạc Phong lấy viên thuốc kia ra, mọi người đều có chút trợn mắt há hốc mồm, hiển nhiên là do không hiểu dụng ý của Vân Lạc Phong là gì?
"Nghe nói, ngươi không đành lòng nói ra sinh tử của người khác, cho nên mới dùng vật này thay cho lời nói của ngươi?" Vân Lạc Phong thưởng thức viên thuốc trong tay, khóe môi cong lên một nụ cười, tà tà liếc mắt nhìn Lâm U Vũ.
Sắc mặt Lâm U Vũ trắng bệch, hai tay siết chặt, nếu như nữ nhân này biết viên thuốc kia có độc, vậy tại sao ả còn dám cầm nó trên tay? Chẳng lẽ ả không sợ bị trúng độc?
"Đúng vậy! Chính là viên thuốc này!"
Không đợi Lâm U Vũ trả lời, Huyền Nguyên đã lên tiếng trước.
"Nếu là như vậy, vậy không biết quốc sư có dám uống viên thuốc này hay không?" Vân Lạc Phong như cười như không nhìn Lâm U Vũ, hỏi bằng giọng âm lãnh tà khí.
Lâm U Vũ lùi về sau vài bước: "Viên thuốc này không đúng để uống!"
"Không thể uống? Vậy chắc hẳn là có thể chạm vào chứ?" Ý cười bên môi Vân Lạc Phong càng đậm: "Ngươi có dám cầm lấy nó không?"
Thực tế, dù Lâm U Vũ là người sinh ra trong Độc Cốc, nhưng lại không phải là người lợi hại đến mức bách độc bất xâm.
Lúc nàng cầm viên thuốc kia, đều dùng linh lực bao nó lại, chưa từng tiếp xúc trực tiếp với nó, vì vậy nên mới không bị trúng độc.
Nhưng lúc này, nghe Vân Lạc Phong nói vậy, Lâm U Vũ lại tiếp tục lùi về sau, đáy mắt xẹt qua một tia kinh hoàng hoảng hốt.
Huyền Nguyên thấy mình dường như đã nhận ra được cái gì đó, hắn duỗi tay muốn cầm lấy viên thuốc kia rồi ép Lâm U Vũ cầm lấy, đáng tiếc, hắn còn chưa chạm vào viên thuốc thì Vân Lạc Phong đã thu tay lại.
"Huynh muốn ૮ɦếƭ thì cứ cầm nó thử xem!"
Vân Lạc Phong hơi nheo mắt, trong đó chợt lóe lên tia sáng nguy hiểm rồi vụt tắt.
Huyền Nguyên gãi gãi đầu, cười ha hả: "Cô cầm nó cũng đâu có chuyện gì, nếu như ta có chuyện, cô chắc chắn sẽ có cách cứu ta!"
Nghe vậy, Vân Lạc Phong liếc nhìn Huyền Nguyên một cái, rồi lại chuyển tầm mắt về phía Lâm U Vũ.
"Thuốc này là của ngươi, vậy thì tại sao ngươi lại không có gan cầm nó?"
Lâm U Vũ đảo mắt qua lại vài cái, đáy mắt lộ ra một tia âm trầm: "Ai biết được ngươi có hạ độc trên viên thuốc kia, muốn mưu hại ta hay muốn chứ?"
Vân Lạc Phong cười: "Ở đây có nhiều người nhìn như vậy, ta làm sao hạ độc hả? Lâm U Vũ.... Không! Ta hẳn phải gọi ngươi là Độc Cốc đại tiểu thư mới đúng!"
Trong Táng Thần Sơn này, kẻ thù duy nhất của Vân Lạc Phong nàng chính là người của Độc Cốc! Mấy người Vân Tiêu cho rằng, là do Độc Cốc mưu hại nàng, nên mới dốc sức truy sát người Độc Cốc. Vì thế kẻ hận nàng thấu tận xương tủy, chắc chắn là người Độc Cốc.
Thân phận cứ thế bị Vân Lạc Phong nói toạc ra, làm Lâm U Vũ thấy kinh hoảng, nhưng nàng ta vẫn ra vẻ trấn định: "Ta không hiểu ngươi có ý gì!"
Bất cứ giá nào nàng cũng không thể thừa nhận bản thân có thù oán với Vân Lạc Phong.
"Quốc sư, cô ta nói không sai, ngài quả thật là Độc Cốc đại tiểu thư mà!"
Bỗng nhiên, từ trong đám đông có một giọng nói nhu mì dịu dàng vang lên, mọi người từ từ tách ra hai bên, chừa ra một con đường cho một nữ tử xinh đẹp đi đến.
Nhìn nữ tử xinh đẹp kia đi đến, sắc mặt Lâm U Vũ càng trầm hơn: "Vương hậu, lời này của ngươi là có ý gì?"
Vương hậu nhìn Lâm U Vũ, rồi cắn chặt môi mình: "Quốc sư, tới nước này rồi, ngài đừng phủ nhận nữa! Năm ngày trước, ngài đến tìm ta, nói với ta rằng giữa ngài và Vân Lạc Phong có oán thù, còn nói là cô ta quyến rũ cha ngài. Giữa hai người có thâm thù đại hận như thế, ngài muốn vu oan hãm hại Vân Lạc Phong cũng không có gì kỳ quái."
Ầm!
Cả người Lâm U Vũ bừng lên lửa giận, hai mắt phẫn nộ gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt của nữ tử xinh đẹp kia: "Vương hậu, ngươi....."
"Quốc sư, mấy ngày nay, ta giả vờ tin tưởng ngươi, chẳng qua cũng chỉ vì muốn báo thù cho tỷ tỷ ta mà thôi!"
Vương hậu giơ tay lên che miệng lại, nước mắt lăn dài xuống.
Thế nhưng, lời nàng ta nói lại làm cho cả người Huyền Nguyên chấn động, nắm đấm bị siết chặt đến kêu lên răng rắc.
"Vương hậu, vừa rồi nàng mới nói cái gì?"
Vương hậu rũ mắt, đáy mắt xẹt qua một tia âm hiểm, rất lâu sau, nàng ta mới ngẩng đầu lên, ánh mắt nhu nhược động lòng người.
"Vương, vốn dĩ thiếp không muốn nói ra, thủ phạm thật sự mưu hại tỷ tỷ xinh là quốc sư!"
Ngón tay của vương hậu chỉ về phía Lâm U Vũ, giọng nói mang theo sự căm hận.
"Nhưng, người dân trong quốc gia của chúng ta quá tin tưởng quốc sư, thiếp có nói ra cũng sợ không có người nào chịu tin, hiện tại, thiếp không muốn nhìn thấy ả ta làm hại đến người vô tội, cho nên mới vạch trần chuyện này."
Dứt lời, vương hậu lấy từ trong người ra một túi vải, cẩn thận mở nó ra, nháy mắt, một viên thuốc màu nâu liền đập vào mắt tất cả mọi người.
"Viên thuốc này là thiếp thừa dịp quốc sư ném trúng người khác xong rồi lén lút nhặt lại, chưa từng bị Vân cô nương chạm vào, không biết quốc sư có dám để viên thuốc này tiếp xúc với *** của mình hay không?"
Tức thì, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm U Vũ, trong đó còn mang theo cả sự nghi ngờ.
Lâm U Vũ tức đến cả người run rẩy: "Vương hậu, ngươi đừng quên, hai năm trước là chính ngươi cầu xin ta đối phó vời tỷ tỷ ngươi, thủ phạm thật sự sát hại tỷ tỷ ngươi chính là ngươi! Bây giờ, ngươi lại muốn vu oan cho ta?"
Vương hậu kinh ngạc che kín miệng, nước mắt lại đua nhau rơi xuống.
"Người đó là tỷ tỷ ta, sao ta có thể hại mạng tỷ tỷ mình? Quốc sư, ngươi vì muốn thoát khỏi hiềm nghi, lại đem bát nước bẩn này hất lên đầu ta hay sao?"
Lâm U Vũ thật không ngờ, ngay tại thời điểm này, vương hậu lại đứng ra vạch trần mình, hơn nữa còn vu oan cho mình.
Nàng động thủ sát hại tỷ tỷ ả khi nào chứ?
Hai năm trước, vương hậu mua một cây độc dược từ trong tay mình, ngay sau đó, tỷ tỷ ả ta liền trúng độc mà ૮ɦếƭ, mà sau khi mình kiểm tra, mới bất ngờ phát hiện, loại độc mà tỷ tỷ ả trúng phải, chính là loại độc mà ả ta đã mua.
Nàng còn tưởng bản thân đã nắm được nhược điểm của vương hậu, từ đó về sau, cái quốc gia này sẽ mặc tình cho nàng đi ngang đi dọc, nhưng nàng chưa từng lường trước tình huống, nữ nhân này lại âm hiểm như thế, vì che dấu tội ác của bản thân mà vu oan cho nàng.
"QUỐC SƯ!" Huyền Nguyên quát lớn một tiếng, hai mắt đỏ bừng chằng chịt tơ máu: "Là ngươi giết Thanh Nhi?"
Thanh mai trúc mã của hắn, cũng là thê tử hắn yêu thương, lại bị nữ nhân này sát hại?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc