Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 30

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Cổng thành xôn xao, trong tiếng nghị luận của mọi người, Mộ Vô Song siết chặt thư tội trạng trong tay, cúi đầu xuống, trong đôi mắt xẹt qua sự lạnh lẽo.
Sỉ nhục ngày hôm nay, một ngày nào đó, nàng sẽ trả lại cho Vân Lạc Phong!
Nghĩ như vậy, Mộ Vô Song cố gắng kìm nén sự tức giận đang dâng lên trong lòng, mở thư tội trạng trong tay ra: “Ta Mộ Vô Song, tội ác ngập trời, *** vô số.”
*** vô số?
Ầm!
Lời Mộ Vô Song giống như một tiếng sấm đánh giữa trời quang, trong lòng mọi người đều vô cùng chấn động, trợn mắt há mồm nhìn sắc mặt tái nhợt của Mộ Vô Song. Trong nháy mắt, bọn họ hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề.
Đối mặt với những ánh mắt kinh ngạc đó, Mộ Vô Song trước sau đều cúi đầu, bàn tay nắm chặt thư tội trạng nhẹ nhàng run rẩy: “Hơn nửa năm trước, ta phái người ngầm truyền tin cho thái tử để hắn tìm một tên nam nhân, ở bên đường hãm hại Vân Lạc Phong đùa giỡn mỹ nam khiến Vân Lạc Phong thân bại danh liệt, ta còn ám toán một số nữ tử ở Long Nguyên quốc ái mộ Thái tử rồi giá họa việc này cho người khác!”
“Là ta lan truyền tin đồn Vân Lạc Phong *** não phẳng, háo sắc hoa si thành tính ra ngoài, mục đích chính là muốn nàng với thái tử từ hôn, để ta trở thành Thái tử phi của Long Nguyên Quốc. Hơn mười năm trước, cũng là ta năn nỉ sư phụ mặc kệ Vân Thanh Nhã, thấy ૮ɦếƭ không cứu. Quan trọng nhất chính là ta còn có một muội muội cùng phụ khác mẫu, có lần trong lúc vô tình ta phát hiện nàng có si tâm đối với Thái tử cho nên người muội muội này cũng ૮ɦếƭ trong tay của ta.”
Người dân Long Nguyên Quốc thật sự có nhớ phủ Thừa tướng còn một người nhị tiểu thư. Nhị tiểu thư này không có thiên tư thông tuệ giống như Mộ Vô Song, càng không có thân phận dòng chính, chỉ là nữ nhi của một tiểu thiếp, cho nên đối với cái ૮ɦếƭ của nàng không có bao nhiêu người để ý.
Nhưng chuyện làm người khác không nghĩ tới chính là nhị tiểu thư phủ Thừa tướng thế mà lại ૮ɦếƭ trong tay của Mộ Vô Song?
Chuyện này…
Tất cả mọi người đều bị chấn kinh rồi!
Nếu nói, hành động của Mộ Hành Cừu làm cho bọn họ thổn thức không thôi, hành vi của Mộ Vô Song lại là làm bọn họ không dám tin tưởng! Tất cả mọi người không tin, trong mắt mọi người đại tiểu thư phủ Thừa tướng ưu nhã đoan trang lại là người *** chính thân muội muội của mình.
Vân Lạc Phong cười nhạt, ánh mắt nàng liếc nhìn mọi người xung quanh, bất ngờ nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch trong đám đông.
Trong đám người, Mộ Thân lùi về phía sau hai bước, khuôn mặt trắng bệch vô cùng giận dữ, ánh mắt trừng lớn nhìn chằm chằm Mộ Vô Song!
“Thì ra Tuyết Nhi là do ngươi giết! Ngươi vì Thái tử, giết thân muội muội của ta Mộ Dung Tuyết!” Trong lòng Mộ Thân vô cùng oán hận, trong đôi mắt hắn là lửa giận ngập trời.
Hiện nay dân chúng Long Nguyên Quốc gần như đã quên mất, nhị tiểu thư phủ Thừa tướng và Mộ Thân đều là thứ xuất, hơn nữa là cùng một mẫu thân! Lúc này đột ngột nghe được tin tức như vậy, trong lòng hắn làm sao có thể không hận đây?
Thậm chí người đứng bên cạnh có thể nghe thấy tiếng Mộ Thân nghiến răng.
“Ngươi giết muội muội của mình, không biết Mộ Hành Cừu có biết chuyện này không?” Vân Lạc Phong nhếch môi cười nhạt, ánh mắt tà mị liếc nhìn khuôn mặt xám trắng của Mộ Hành Cừu, hỏi.
Khuôn mặt Mộ Vô Song cũng trắng bệch, ả nhìn Mộ Hành Cừu đang đứng bên cạnh, cắn chặt răng, nói: “Gia gia của ta… Có biết! Mộ Dung Tuyết chỉ là một nữ nhi của tiểu thiếp, ta là nữ nhi chính thất, chẳng lẽ ngươi cho rằng gia gia của ta sẽ thiên vị một thứ nữ hay sao?”
Nghe Mộ Vô Song nói, Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nheo đôi mắt lại, trong đôi mắt đen nhánh xẹt qua một tia tà khí: “Hai người các ngươi thật không hổ là gia tôn, một người trộm tẩu thí huynh (vụng trộm với tẩu tử, giết hại huynh trưởng), một người… Ngay cả muội muội của mình cũng không tha! Quả nhiên, cầm thú đều trở thành một nhà.”
Phòng tuyến trong lòng Mộ Vô Song hoàn toàn sụp đổ, ả hung hăng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong. Dung nhan ưu nhã, đoan trang lúc đầu vào giờ phút này có vẻ vô cùng dữ tợn.
“Vân Lạc Phong, ngươi sẽ vì hành động hôm nay ngươi làm với ta mà trả giá đại giới!”
Vân Lạc Phong mỉm cười tà mị, toàn bộ thân thể lười biếng dựa vào trên người nam nhân lãnh khốc đứng phía sau, nghiêng đầu, liếc nhìn sắc mặt xanh mét của Mộ Vô Song: “Trên đời này, từ trước đến nay chỉ có ta Vân Lạc Phong tính kế người khác vẫn chưa có người có thể tính kế ta, ta thật mong chờ ngươi có thể đến tìm ta tính sổ!”
Nàng vừa nói xong, sắc mặt trở nên trịnh trọng, cười lạnh phân phó: “Vân Tiêu, trói hai người kia lại đưa đến trước mộ phụ mẫu của ta, lão nhân gia nhà ta đã chờ ở nơi đó lâu rồi.”
“Được.”
Ánh mắt nam nhân lãnh khốc từ trên người thiếu nữ tuyệt mỹ nhìn về phía Mộ Hành Cừu và Mộ Vô Song, mặt không biểu cảm, trong đôi mắt đen thâm thúy xẹt qua một sát ý lạnh lẽo.
“Dừng tay, ngươi muốn làm gì! Ta là đại thần trong triều, ngươi chỉ là một tên hộ vệ nho nhỏ, ngươi…”
Mộ Hành Cừu bị khí thế trên người nam nhân dọa sợ, hắn cảm giác được nam nhân này không chỉ muốn trói hắn lại mà còn muốn giết hắn! Lúc này trong lòng hắn dâng lên sự sợ hãi, bước chân không tự chủ được lui về phía sau.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp quay đầu bỏ chạy, đã bị nam nhân nắm lấy cổ xách lên giống như xách một con gà, lập tức sắc mặt bị dọa đến trắng bệch.
“Chúng ta đi.”
Vân Lạc Phong nhìn hai người bị Vân Tiêu nắm trong tay, lười biếng ngáp một cái, xoay người đi ra khỏi cổng thành.
Một lúc sau khi bóng dáng những người này biến mất, đám người đứng ở cửa thành lúc nãy lại lần nữa truyền ra tiếng ĩ nghị luận ầm ĩ.
“Quả nhiên là tri nhân tri diện bất tri tâm*, ta thật không nghĩ tới đại tiểu thư Mộ gia ưu nhã đoan trang lại là cái hạng người này! Chẳng qua muội muội có si tâm đối Thái tử nhưng lại không muốn có được Thái tử, kết quả ả lại giết luôn muội muội của mình.”
*Tri nhân tri diện bất tri tâm: biết người biết mặt không biết lòng.
“Vừa rồi ngươi không nghe ả nói sao? Lúc trước Vân Lạc Phong của Vân gia đùa giỡn mỹ nam bên đường cũng là bị ả thiết kế. Chậc… Chậc… Ta thật không ngờ rằng Mộ Vô Song lại là hạng người như thế này, có lẽ sau khi chuyện này truyền ra, thái tử cũng sẽ không muốn ả nữa.”
“Chính xác, Mộ Vô Song tâm cơ như vậy, căn bản không xứng làm mẫu nghi thiên hạ!”

Ngoài thành.
Xung quanh một hàng tùng cao lớn, hai ngôi mộ an tĩnh nằm trên đỉnh núi. Phía trên ngôi mộ là hai tấm bia được khắc bằng chu sa đỏ thắm vô cùng rõ ràng và nổi bật, giống như dùng máu tươi viết lên.
Một lão giả tóc trắng xoá phủ phục trên mặt đất, ngón tay run rẩy mà nhẹ nhàng vuốt ve từng ký tự trên bia mộ, trong ánh mắt lộ ra một nỗi đau trầm lặng.
Vân thiếu tướng, Vân Dương, là thiếu niên anh kiệt, phong tư trác tuyệt, táng thân (૮ɦếƭ) nơi sa trường, làm người ta tiếc hận. Thiếu phu nhân, Bạch Linh, tư thế mạnh mẽ, hiên ngang, là nữ trung hào kiệt, sát cánh bên Vân thiếu tướng, cùng nhau liều mạng vì nước vì dân, cùng nhau táng thân nơi sa trường, chôn cất nơi này.
“Phong nhi, lúc sinh thời (còn sống) nguyện vọng của phụ mẫu cháu chính là sau khi ૮ɦếƭ được hợp táng ở đây, rời xa thế gian ầm ĩ, cũng không để ý những cuộc đấu tranh trên thế gian này, hiện giờ bọn họ cũng coi như là được như ý nguyện. Ở đây giữa rừng cây này, không có bất cứ kẻ nào có thể quấy rầy bọn họ.”
Vân Lạc hơi nhắm đôi mắt, cho đến hôm nay, ông vẫn còn nhớ như in chiến báo trên sa trường mười mấy năm trước, nỗi đau đớn tê tâm liệt phế khi thư nói phu thê Vân Dương ૮ɦếƭ trận sa trường!
Sự đau đớn trong lòng ông vẫn chưa thể bình ổn lại, ông thề nhất định phải thay thế nhi tử xuất chiến, bảo hộ giang sơn và bá tánh này.
Nhưng đến tận bây giờ kết quả ông nhận được là gì? Đại nhi tử và tức phụ cả thù cũng không thể báo, tiểu nhi tử thì bị người ám toán, ở bên trong mật thất không thấy ánh mặt trời! Mà ông, ném cháu gái lại ra thủ biên quan mười năm, từ trước đến sau đều không bằng Mộ quý phi thổi gió bên tai hoàng thượng.
Hôn quân háo sắc như vậy, cũng đáng giá cho ông thần phục sao?
Vân Lạc Phong chậm rãi đi tới trước bia mộ, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào dòng chữ khắc trên bia mộ, nàng phảng phất như nhìn thấy ở trên sa trường có một đôi phu thê làm cho người ta tôn kính.
“Cha, mẹ, con đến thăm hai người đây...”
Nàng không phải là Vân Lạc Phong chân chính, chẳng qua là mượn cỗ thân thể này sống lại lần nữa thôi! Nhưng nguyên nhân là vì nàng và thân thể này dung hợp với nhau, mới làm cho tình cảm trong lòng nàng dần dần nghiêng về tình cảm của thân thể này.
“Hai người yên tâm, thù này của hai người, sớm muộn con cũng sẽ báo! Cho dù là phủ Thừa tướng, hay là cẩu hoàng đế ngu ngốc vô đạo, hay là người thật sự hại ૮ɦếƭ hai người, con cũng sẽ hồi báo lại cho bọn hắn.”
Lời này của thiếu nữ làm cho đáy mắt lão gia tử lộ ra một tia vui mừng, hắn quay đầu lại nhìn Mộ Hành Cừu bị áp đến trước mộ tổ tiên, trong phút chốc khuôn mặt già nua chìm xuống.
“Mộ Hành Cừu, ngươi cái lão tặc này, không nghĩ tới ngươi sẽ có ngày hôm nay, ha ha ha!” Vân Lạc phá lên cười ha ha, nụ cười của ông mang theo sự sảng khoái, trong ánh mắt lộ ra một tia hung dữ, “Còn không mau quỳ xuống cho ta.”
“Ngươi-----”
Sắc mặt Mộ Hành Cừu giận dữ, vừa định lên tiếng phản bác, một cú đá hung hăng đá vào nơi khớp gối của hắn, bất ngờ không kịp đề phòng đầu gối hắn nặng nề quỳ trên mặt đất.
Sỉ nhục!
Đây tuyệt đối là sự sỉ nhục cực kỳ lớn!
Đầu Mộ Hành Cừu gắt gao chạm trên mặt đất, nắm đấm không tự chủ được nắm thật chặt, trong mắt toàn là xấu hổ và giận dữ.
Từ khi hắn đắc thế tới nay, chưa từng bị sỉ nhục như hôm nay, chuyện này hắn sẽ nhớ kĩ, một ngày nào đó, hắn sẽ bắt tất cả mọi người trong phủ tướng quân quỳ trước mặt hắn cầu xin tha thứ.
“Dương Nhi, Linh Nhi, các người ở trên trời linh thiêng có nhìn thấy không?” Vân Lạc ngửa đầu nhìn trời thống khoái la lớn, “Năm đó, tên cẩu tặc này tiết lộ tình báo hại ૮ɦếƭ các ngươi! Thế mà hoàng đế lại quên mất công lao của các ngươi, lựa chọn thiên vị cẩu tặc này, hôm nay ta để cho hắn quỳ xuống dập đầu một ngàn cái cho các ngươi, hy vọng vì vậy mà linh hồn các ngươi có thể yên nghỉ.”
Vừa nói xong, những giọt nước mắt mơ hồ từ trên mặt lão gia tử chảy xuống.
Đã bao nhiêu năm rồi?
Ông chờ đợi một ngày này đã bao nhiêu năm?
Ông vĩnh viễn cũng không quên, năm đó, ông trước đi tìm bệ hạ hết sức tố cáo, chỉ là bệ hạ vân đạm phong khinh (lời nói nhẹ nhàng) nói một câu: “Chuyện cũng đã xảy ra rồi, truy cứu nữa cũng vô dụng, huống chi, Mộ ái khanh cũng không cố ý gây ra, như vậy đi, để cho hắn nói xin lỗi với ngươi thì coi như xong, người ૮ɦếƭ cũng không thể sống lại, ngươi nén bi thương.”
Nói xin lỗi?
Hắn hại ૮ɦếƭ nhi tử và con dâu của mình, chỉ cần nói một câu xin lỗi bình thường thì xong chuyện sao?
Cho nên, ông tức giận, triệu tập tất cả binh sĩ ở biên cảnh trở lại, san bằng phủ đệ của Mộ Hành Cừu! Từ đó về sau, vốn là ông không muốn xen vào chiến sự quốc gia nữa, nhưng nghe nói ở biên cảnh dân chúng sống trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, bất đắc dĩ, ông chỉ có thể nắm giữ ấn soái, mang binh xuất chiến.
“Gia gia.” Vân Lạc Phong thấy lão gia tử không khống chế được tâm tình, bước nhanh về phía trước đỡ lấy thân thể của người, khẽ cau mày, “Thời gian không còn sớm nữa, cháu dẫn người về nghỉ ngơi trước, tiếp đó, cháu sẽ nói Vân Tiêu giám sát bọn họ dập đầu một ngàn cái!”
“Được!”
Vân Lạc hơi nhắm hai mắt lại, dù là một màn ngày hôm nay ông đã đợi từ lâu mới có, nhưng trong lòng ông vẫn như cũ như có một tảng đá đè nặng, ép tới ông không có cách nào thở dốc.
Nếu như có thể, ông chỉ mong mình chưa bao giờ làm tướng quân gì cả, như vậy, vợ chồng Vân Dương cũng không ૮ɦếƭ trận nơi sa trường.
Sau khi ra khỏi rừng cây tùng này, Vân Lạc Phong chậm rãi dừng bước, con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn bên cạnh lão giả: “Gia gia, người có trách ta không trực tiếp lấy mạng Mộ Hành Cừu hay không?”
Vân Lạc khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng.
“Ta biết ngươi không giết bọn họ, chắc chắn có nguyên do của mình, gia gia sẽ không hỏi đến.”
Bất luận nha đầu này, làm chuyện gì thì ông đều rất yên tâm.
“Gia gia, không biết người có nghĩ tới không, vì sao cẩu Hoàng đế lại thiên vị phủ Thừa tướng như thế?” Vân Lạc Phong vuốt cằm, đáy mắt hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa, “Mộ Thừa tướng tiết lộ quân tình, làm cho cha mẹ cháu ૮ɦếƭ trận, theo lý thuyết hành vi của Mộ Thừa tướng đã là tội phản quốc, dù cẩu Hoàng đế thích Mộ Quý phi thì cũng sẽ không danh chính ngôn thuận che chở cho ông ta.”
Vân Lạc hơi sửng sốt, đôi mắt kinh ngạc nhìn về phía Vân Lạc Phong, rõ ràng trong ánh mắt mang theo tia nghi hoặc.
“Chuyện này, thật đúng là ta chưa từng nghĩ đến.”
Quả thật, tội danh của Mộ Hành Cừu là thông đồng với địch phản quốc, nhưng hắn chẳng những không xử phạt Mộ Thừa tướng mà càng che chở lão ta như thế, thật sự trong chuyện này chỉ là bởi vì Hoàng đế cưng chìu Mộ Quý phi thôi sao?
Vân Lạc Phong cười tà: “Còn có, cháu giúp Lâm công công khôi phục lại trở thành nam nhân, nếu là Hoàng đế bình thường thì thà chọn tin tưởng thực lực của cháu, sẽ không tuyên án Lâm công công tránh cực hình bị hoạn! Trong Hậu cung, có một nam nhân chưa từng bị thiến thì đại diện cho điều gì? Chính là đại diện cho nón xanh, Hoàng đế sẽ ngu xuẩn tình nguyện mang nón xanh đầu sao?”
Một nam nhân không bị hoạn ở tại Hậu cung với thân phận thái giám, bất luận kẻ nào đều hiểu rõ mấu chốt trong đó. Cho nên, mặc dù trong lòng Cao Đồ không tin năng lực của nàng, thì ngay lúc này cũng sẽ lựa chọn tin tưởng.
Nhưng hắn vì thiên vị Mộ Vô Song, lại tình nguyện mang nón xanh lên đầu?
Chuyện này không thể không khiến Vân Lạc Phong suy nghĩ cặn kẽ.
“Phong nhi, theo như lời cháu vừa nói, thật đúng là như thế.” Vân Lạc im lặng một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, “Cao Đồ thiên vị Mộ gia quá mức, nếu không phải vì ẩn tình nào đó, ta tuyệt không tin.”
“Cho nên, tạm thời không thể động vào cẩu tặc Mộ Hành Cừu kia.” Đáy mắt Vân Lạc Phong xẹt qua một tia sát khí, “Nhưng mà, cháu có thể thề ở nơi này, rồi sẽ có một ngày, cháu sẽ lấy đầu Mộ Hành Cừu tới tế cha mẹ cháu, cháu cũng sẽ khiến Cao Đồ vô lý thiên vị kia từ địa vị cao thượng phải lăn xuống dưới!”
“Tốt!”
Vân Lạc cười ha ha hai tiếng, vỗ vỗ bả vai Vân Lạc Phong: “Thật không hổ là hậu duệ của Vân gia ta, Vân gia ta cái khác có thể không có, nhưng nhất định phải có tự tin và chí khí! Ta tin tưởng, nhất định sau này thành tựu của cháu sẽ rất cao.”
Nhìn vẻ mặt của lão giả đã dịu lại, khóe môi Vân Lạc Phong cong lên tươi cười, qua mấy ngày nữa là cây Hồng Phác có thể kết ra linh quả rồi, cũng là lúc nàng tặng hai kinh hỉ kia cho lão già này.
Hôm sau.
Trong hậu viện Vân gia, thiếu nữ lười biếng nằm ở trên ghế Quý phi, tay nàng cầm một quả nho, cực kỳ cẩn thận bỏ hạt bên trong quả nho, lại thả quả nho trong suốt thơm ngon kia vào trong miệng.
“Không biết gieo trồng cây ăn quả này đến không gian Thần Điển sẽ như thế nào.” Khóe môi Vân Lạc Phong cong lên, vẽ ra một nụ cười tà mị.
Đương nhiên, nàng cũng chỉ là nghĩ tới chuyện này mà thôi, ai ngờ, ý tưởng này của nàng vừa xuất hiện thì bên trong tâm trí lại truyền đến một giọng nói non nớt.
“Nếu người ăn sạch sẽ Vân Tiêu thì ta sẽ nói chuyện cũng có thể gieo trồng cây ăn quả cho người biết.”
Giọng nói của Tiểu Mạch có chút giận dỗi, đã hơn nửa năm rồi mà một chút tiến triển cũng không có, hắn đang vội muốn ૮ɦếƭ đây.
“Ồ?” Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, “Chỉ là hiện tại ngươi đã nói cho ta biết rồi, làm sao bây giờ?”
Trong tâm trí yên tĩnh một lát, ngay sau đó, đột nhiên một tiếng khóc lớn truyền đến, chấn động đến mức tâm trí nàng đều run rẩy theo.
“Oa, chủ nhân, ta không bao giờ để ý người nữa, người là tên bại hoại chơi xấu! “
Sau khi tên tiểu gia hỏa ngốc nghếch kia khóc lóc náo loạn một câu thì trực tiếp cắt đứt liên hệ với Vân Lạc Phong, dường như giận dỗi không để ý tới nàng! Nhưng mà, Vân Lạc Phong lại có thể thông qua tâm trí của mình nhìn thấy tiểu gia hỏa kia ngồi xổm trong một góc vẽ xoắn ốc, trên mặt trắng mịn mũm mĩm đáng yêu tràn đầy ai oán.
Lúc Vân Lạc Phong đang định an ủi hai câu thì phía trước có một hình bóng quen thuộc chiếu vào mắt nàng, khóe môi nàng hơi cong lên tạo thành độ vòng cung: “Vân Tiêu, nhiệm vụ hoàn thành rồi?”
Nam nhân lạnh lùng gật gật đầu: “Một ngàn cái khấu đầu, một cái cũng không thiếu.”
Chỉ là một ngàn cái khấu đầu cũng đủ làm đầu người ta bể đầu chảy máu, bởi vậy có thể tưởng tượng được cảnh Mộ Hành Cừu thảm thương thế nào, đoán chừng qua chuyện lần này hắn sẽ phải tu dưỡng một lúc lâu.
“Tiểu thư.”
Đột nhiên một nha hoàn vội vàng đi đến: “Thái Tử điện hạ đến thăm.”
“Thái tử?” Vân Lạc Phong nhướng mày, “Để hắn vào đi.”
“Vâng, tiểu thư.”
Sau khi thông báo nha hoàn vội vàng đi ra ngoài, không bao lâu sau, một thiếu niên tuấn mỹ mặc trường bào màu xanh xuất hiện trong mắt nàng.
Sắc mặt thiếu niên này có chút tái nhợt, vẻ mặt rất mệt mỏi, sau khi đôi mắt đen bén nhọn của hắn nhìn Vân Lạc Phong nằm ở trên ghế Quý phi thì xuất hiện vẻ phức tạp.
“Vân Lạc Phong, có phải ngươi cố ý hay không?”
Cao Lăng nắm chặt nắm tay, lời nói đầu tiên khi hắn nhìn thấy Vân Lạc Phong cũng không phải thỉnh cầu nàng trị liệu cho hắn, cũng không phải cầu xin nàng tha thứ, mà trong lời nói mang theo chất vấn.
“Là ta cố ý đó, ngươi có thể gây khó dễ cho ta sao?”
Ngươi có thể gây khó dễ cho ta sao?
Thiếu nữ giọng điệu kiêu ngạo mà khí phách, đương nhiên không đặt kẻ là tình nhân trong mộng của muôn vàn thiếu nữ ở Long Nguyên Quốc trong mắt.
“Ngươi…” Cao Lăng tức giận, gương mặt tuấn tú xanh mét, phẫn nộ nói, “Nguyên nhân là vì ngươi biết sau này ta sẽ hối hận nên ngày đó ở bờ sông, ngươi bắt ta nói những câu nói khiến ta không được dây dưa với ngươi nữa?”
Nhất định là nữ nhân này cố ý! Cố ý lừa hắn nói ra mấy lời nói kia, làm cho hắn sau này không thể dây dưa với nàng!
Vân Lạc Phong liếc nhìn gương mặt hối hận của Cao Lăng, nâng khóe môi, nói: “Xem ra ta còn có khả năng dự đoán.”
Tim Cao Lăng bị chấn động đến run rẩy.
Không sai, Vân Lạc Phong vẫn là phế vật không thể nào tu luyện! Nhưng mà chỉ bằng vào một thân y thuật của nàng cũng có tư cách trở thành Thái tử phi của hắn! Vậy mà hắn lại để nàng chạy mất! Huống chi, y sư thiên tài này còn làm các Vinh lão trong Y Các kính nể không thôi!
Cho nên, hiện tại đúng là Cao Lăng rất hối hận.
“Vân Lạc Phong.” Cao Lăng bước về phía Vân Lạc Phong vài bước, gương mặt lộ vẻ cao ngạo nói, “Nàng ái mộ ta nhiều năm như vậy, không có khả năng nói vô tình liền trở nên vô tình, ta biết trong lòng nàng vẫn có ta, chỉ là nàng không muốn thừa nhận thôi! Không sao, bổn Thái tử sẽ thực hiện hứa hẹn lúc ban đầu, cưới nàng làm vợ!”
Vân Lạc Phong nở nụ cười: “Mộ Vô Song kia đâu?”
Cao Lăng ngẩn ra một chút, hắn im lặng một lúc lâu mới nói: “Ta sẽ đồng thời cưới hai người, chẳng phân biệt lớn nhỏ đâu, như thế nàng vừa lòng rồi chứ?”
“Ngươi muốn trái ôm phải ấp? Ý tưởng này thực không tồi.” Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng, giọng nói nàng không kềm chế được, gương mặt tùy tiện, “Đáng tiếc, Vân Lạc Phong ta chưa bao giờ chia sẻ nam nhân cùng người khác! Nam nhân của ta chỉ có thể có một nữ nhân là ta, nếu hắn dám chạm vào những người khác, ta sẽ phế đi đôi gian phu dâm phụ đó!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc