Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 296

Tác giả: Tiêu Thất Gia

"Tại sao?"
"Bọn họ nói sư phụ có lỗi, còn bắt người tạ lỗi. Sư phụ con sao có thể sai được chứ? Có sai thì cũng là đám người bọn họ sai!"
Lâm Nhược Bạch tức giận nói.
Vừa nghĩ đến đám người kia ức hiếp sư phụ, tâm tình Lâm Nhược Bạch liền rất khó chịu, ngay cả việc Tô Tuấn đối xử với nàng rất tốt suốt một năm ròng cũng bị nàng vứt ra sau đầu.
Không có cái gì quan trọng hơn so với sư phụ!
"Chuyện ta muốn hỏi con đã hết rồi! Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi!"
Vân Lạc Phong thu lại bộ trà, xoay người đi ra ngoài lều.
___ ___
Bên ngoài lều.
Khi mấy người Phó Cẩm nhìn thấy Vân Lạc Phong đi ra, thì ai nấy cũng đều ngạc nhiên.
Bởi vì trước đó không có ai trong bọn họ nhìn thấy Tiểu Mạch, bây giờ lại đột ngột xuất hiện thêm một người, kêu bọn họ làm sao mà không thắc mắc cho được?
Tuy nhiên......
Dường như tất cả đều đã có thương lượng từ trước rồi vậy, vì thế mà không có ai hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Vân cô nương, người và đồ đệ của người đã nói chuyện xong rồi sao?" Nhan Khả cười hì hì bước tới hỏi: "Vậy có phải chúng ta nên xuất phát rồi không?"
Trong lúc bất tri bất giác*, tiểu đội bốn người bọn họ đã đặt Vân Lạc Phong vào vị trí chủ vị, ngay cả khi nào xuất phát cũng dò hỏi ý kiến của Vân Lạc Phong.
(*bất tri bất giác: không hay không biết.)
"Đi thôi!"
Vân Lạc Phong nhìn đỉnh núi cao ngất chạm mây, biểu tình dần trở nên ngưng trọng.
Ngay lúc mọi người chuẩn bị xuất phát, thì đột nhiên có một đoàn người khác đi tới, chặn đường bọn họ.
"Các ngươi muốn làm gì?" Trong giọng nói Nhan Khả có chút phẫn nộ: "Lập tức tránh ra cho chúng ta!"
Tô Tuấn không thèm nhìn đến Nhan Khả dù chỉ là một cái liếc mắt, nhưng ngay khoảnh khắc mà ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn đến Lâm Nhược Bạch, thì lại giống như núi tuyết bị hòa tan, tràn đầy ôn nhu.
"Tiểu Bạch, ta đã hứa là sẽ bảo vệ nàng, nàng vẫn nên đến chỗ của chúng ta thì tương đối an toàn hơn."
Lúc đầu, hắn muốn cho Lâm Nhược Bạch và Vân Lạc Phong được ở chung với nhau mấy ngày, nhưng sau khi trải qua suy nghĩ cặn kẽ, hắn vẫn cảm thấy để Lâm Nhược Bạch ở lại bên cạnh mình thì sẽ an tâm hơn.
Lâm Nhược Bạch lắc lắc đầu: "Đa tạ ngươi đã hết lòng chiếu cố ta trong một năm qua, nhưng hiện tại ta đã tìm được sư phụ của mình rồi, ta muốn ở cạnh sư phụ của ta, không muốn đi cùng với Huyền Thanh Môn các người nữa."
Tô Tuấn nhíu mày, hắn vốn cho rằng sau khi hắn nói những lời này thì Lâm Nhược Bạch chắc chắn sẽ chạy ngay đến bên cạnh hắn.
Ai ngờ, nàng lại từ chối!
Nghĩ vậy, Tô Tuấn ra vẻ không quan tâm: "Nếu đã như vậy, ta cũng cưỡng cầu! Sau này nếu nàng có cần gì thì có thể đến Huyền Thanh Môn bất cứ lúc nào. Cửa lớn của Huyền Thanh Môn chúng ta vĩnh viễn luôn mở rộng vì nàng!"
Lâm Nhược Bạch bĩu môi, nếu như không có chuyện vừa rồi, có lẽ là lúc này nàng sẽ thúc đẩy cho Vân Lạc Phong đồng hành cùng đám người Tô Tuấn.
Tuy nhiên, bởi vì Huyền Thanh Môn phạm lỗi, cho nên nàng đã quyết định phân rõ giới tuyến với Huyền Thanh Môn.
"Tiểu Bạch..." Tiểu Mạch quét mắt nhìn Tô Tuấn, rồi duỗi tay nắm lấy tay Lâm Nhược Bạch: "Chúng ta đi nhanh đi! Đừng lãng phí thời gian nói chuyện với đám người này!"
Tô Tuấn lại nhíu mày lần nữa, bắn ánh mắt sắc bén về phía Tiểu Mạch.
Tên tiểu tử này chui ở đâu ra vậy? Đúng là càng nhìn càng chướng mắt, lại còn dám nắm tay tiểu Bạch.
Nếu không phải vì tiểu Bạch, hắn đã sớm hạ lệnh loạn côn đánh ૮ɦếƭ tên tiểu tử này.
"Đại ca!"
Sau khi Tô Lạc Trần nhìn thấy đám người Vân Lạc Phong rời đi rồi, mới chậm rãi đi đến bên cạnh Tô Tuấn, cẩn thận hỏi: "Có phải Lâm cô nương không tính trở về Huyền Thanh Môn nữa phải không?"
"Nàng sẽ trở về!" Thái độ Tô Tuấn vô cùng tự tin: "Ta có thể cho nàng thời gian, rồi nàng sẽ trở về Huyền Thanh Môn!"
"Nhưng mà, đại ca, tên tiểu tử vừa rồi đứng bên cạnh Lâm cô nương hình như là muốn đoạt người với huynh." Trong lòng Tô Lạc Trần thấy rất khó chịu, một tên dã* tiểu tử không biết từ đâu chui ra, cũng dám đoạt người với Huyền Thanh Môn bọn họ.
(*dã: hoang dã. Đây là một từ mang tính nhục mạ. Ví dụ như dã hài tử: đứa bé hoang dã, đồ con hoang; dã nha đầu: nha đầu hoang dã; v..v..
Tuy nhiên, nếu từ dã này được nói giữa những người có quan hệ tốt với nhau, thì nó không còn mang tính nhục mạ nữa, mà là một cách mắng yêu, nói đùa hay trêu chọc vui với nhau.)
Tô Tuấn hừ lạnh: "Muốn đào góc tường của ta, vậy cũng phải xem hắn có bản lĩnh này không? Đại khái là do tiểu Bạch nhìn thấy ta chậm chạp không có hành động gì, nên mới nản lòng thoái chí, rồi tìm tên tiểu tử này đến để K**h th**h ta! Chỉ tiếc, ta đã nhìn thấu màn kịch của bọn họ rồi!"
Tô Tuấn dùng ba chữ đào góc tường này thì đã đủ chứng minh, trong lòng Tô Tuấn, Lâm Nhược Bạch đã là người của hắn.
Hơn nữa, hắn càng có lòng tin, Tiểu Mạch không có thực lực cạnh tranh với hắn! Sở dĩ Lâm Nhược Bạch không chịu hất tay Tiểu Mạch ra, chẳng qua là vì muốn K**h th**h hắn mà thôi, muốn ép hắn biểu lộ cõi lòng....
__________
Ở nơi xa.
Tay của Lâm Nhược Bạch bị Tiểu Mạch nắm chặt, làm cho tim nàng bỗng nhiên đập nhanh hơn, rất là không thoải mái.
Nàng muốn rút tay ra khỏi tay Tiểu Mạch, ai ngờ đối phương càng nắm chặt hơn.
"Sư phụ...." Hốc mắt Lâm Nhược Bạch đỏ lên, tỏ ra rất đáng thương mà nhìn Vân Lạc Phong bằng ánh mắt cầu cứu.
"Tiểu Bạch..." Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày, hỏi: "Có phải tên Tô Tuấn kia thích con không?"
Vân Lạc Phong hỏi một cách thẳng thừng, trực tiếp dọa cho Lâm Nhược Bạch ngây ngốc.
Rất lâu sau, Lâm Nhược Bạch mới có thể hồi phục tinh thần: "Sư phụ, mặc kệ hắn ta có thích con hay không, dù sao thì con cũng không thích loại người như hắn!"
"Lý do?"
"Con cũng không rõ! Dù sao đi bên cạnh hắn đều thấy không thoải mái, nếu không phải vì muốn ra ngoài chơi, thì con cũng không thường xuyên đi chung với hắn làm gì!"
So sánh mà nói, vẫn là Tiểu Mạch cho nàng cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Vân Lạc Phong sờ sờ cằm: "Xem ra chúng ta cần nhanh chóng tìm được Linh Hồn Quả, giúp tiểu Bạch khôi phục ký ức, bằng không với trí tuệ này của tiểu Bạch, rất dễ bị người ta lừa mất!"
"Linh Hồn Quả?" Phó Cẩm hơi kinh ngạc: "Các người muốn tìm Linh Hồn Quả?"
Vân Lạc Phong chợt phản ứng lại, hỏi: "Ngươi biết Linh Hồn Quả?"
"Truyền thuyết có nói, trên đỉnh núi Ngải Sơn có Linh hồn Quả, nhưng mà ta chưa từng nhìn thấy qua, cho nên không biết là thật hay giả."
"Mặc kệ là thật hay giả thì ta cũng phải đi xem thử!"
Cho dù chỉ có một tia hy vọng.
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Lâm Nhược Bạch đơn thuần như một tờ giấy trắng đang đứng bên cạnh mình, ý chí trong lòng càng thêm kiên định.
Chỉ có tìm được Linh Hồn Quả cuối cùng rồi, nàng mới có thể yên tâm....
"Ót..ót..ót.."
Bỗng nhiên, từ phía trước truyền tới tiếng kêu của diều hâu, giữa lúc mọi người cảm thấy vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, thì một thân thể to lớn bỗng giáng từ trên trời xuống một cái phịch ngay trước mắt mọi người.
"Trời ạ! Là Thiên Ưng! Nghe nói Thiên Ưng chưa bao giờ chủ động tấn công người, trừ khi là có người công kích nó trước, nhưng tại sao bây giờ Thiên Ưng lại chặn đường chúng ta?"
Nơi này ngoại trừ đám người Nhan Khả thì còn có người của những thế lực lớn khác, hiện tại đột nhiên bị Thiên Ưng chặn đường, nên tất cả đều bật thốt ra âm thanh nghi ngờ khó hiểu.
"Thiên Ưng chặn đường, chứng tỏ ở phía trước có trứng Thiên Ưng!" Không biết Tô Tuấn đã đuổi tới đây từ lúc nào, hắn dẫn theo đám người Huyền Thanh Môn tiến lên trước, để lộ khuôn mặt tươi cười nhìn về phía Lâm Nhược Bạch: "Tiểu Bạch, không phải nàng luôn muốn có một con linh thú sao! Bây giờ ta bắt con Thiên Ưng này về cho nàng làm sủng vật, chịu không?"
Tô Lạc Trần ở phía sau cũng rất phối hợp: "Trứng của Thiên Ưng là vật mà Huyền Thanh Môn đã để mắt đến, nếu như các ngươi không muốn trở thành kẻ địch của Huyền Thanh Môn thì lập tức đi vòng đường khác đi!"
Mỗi một lời nói, mỗi một hành động của hai huynh đệ đều lộ rõ ý đồ quyết chiếm trứng Thiên Ưng cho bằng được của bọn họ.
Nhìn ánh mắt ôn nhu của Tô Tuấn, Lâm Nhược Bạch bĩu môi: "Nếu như ta muốn có linh thú, sư phụ sẽ đoạt cho ta, không mượn các ngươi xen vào chuyện của người khác!"
"Tiểu Bạch, nàng đang giận ta à?" Tô Tuấn càng cười ôn hòa hơn: "Tuy rằng ta không biết tại sao nàng lại tức giận, nhưng ta biết cách làm cho nàng vui vẻ, cái trứng Thiên Ưng này xem như là lễ vật xin lỗi của ta cho nàng, được không?"
Lâm Nhược Bạch hơi chau mày.
Trước kia Lâm Nhược Bạch chỉ cảm thấy tên Tô Tuấn này làm cho nàng thấy không thoải mái, lại chưa từng phát hiện, thì ra hắn ta phiền đến như vậy!
Tô Tuấn thấy Lâm Nhược Bạch không nói gì, còn tưởng là Lâm Nhược Bạch đã đồng ý. Hắn lập tức quét mắt lạnh nhìn mọi người xung quanh, quát: "Các ngươi còn thất thần làm gì? Mau cút hết cho ta!"
Mọi người vừa nghe Tô Tuấn quát, lập tức tản ra hai bên.
Bởi vì ở đây chỉ có một con đường duy nhất thông *** núi, cho nên mọi người không có rời đi, chỉ là bày tỏ thái độ sẽ không tranh giành với người của Huyền Thanh Môn.
"Các ngươi cũng cút đi!"
Tô Tuấn lạnh lùng nhìn mấy người Nhan Khả.
Vân Lạc Phong là sư phụ Lâm Nhược Bạch, hắn không dám bảo Vân Lạc Phong cút, nhưng những người khác thì không được lưu lại.
"Hừ!"
Phó Cẩm chỉ hừ lạnh chứ không rời đi một bước.
Sắc mặt Tô Tuấn đột nhiên trầm xuống, vừa định hạ lệnh cho người Huyền Thanh Môn đuổi bọn người Phó Cẩm đi, thì một giọng nói tà khí ngút trời đột ngột vang lên, khiến bước chân của đám người Huyền Thanh Môn phải khựng lại.
"Ai dám bước tới một bước, Vân Dực, phế chân kẻ đó cho ta!"
Có lẽ hành động trước đó của Vân Dực đã làm đám người kia sợ hãi, cho nên bọn họ không dám tiến lên thêm dù chỉ là một tấc, bọn họ thật sự sợ nam nhân này sẽ phế mất chân của bọn họ....
"Các ngươi không muốn đi thì thôi!" Tô Tuấn cũng không ép buộc nữa, hắn chuyển mắt về phía Lâm Nhược Bạch: "Tiểu Bạch, nàng chờ một chút, nhanh thôi, ta sẽ lấy được trứng linh thú tặng cho nàng."
Thực lực của con Thiên Ưng này rất lợi hại, đã đạt tới cảnh giới Thánh Tôn trung giai, chỉ còn một bước ngắn nữa là đột phá đến Thánh Tôn cao giai.
Nhưng vì muốn tạo niềm vui cho Lâm Nhược Bạch, Tô Tuấn đánh phải mạo hiểm một phen.
"Các ngươi lên hết cho ta! Giết Thiên Ưng, đoạt lấy trứng linh thú!" Tô Tuấn cắn chặt răng, lạnh giọng hạ lệnh.
Ngay lập tức, người của Huyền Thanh Môn đều rút VK, bắt đầu công kích về phía Thiên Ưng.
Nhìn những người này xông lên tấn công Thiên Ưng, Vân Lạc Phong lại không hề có ý ngăn cản, khóe môi nàng cong lên một độ cong tà khí, đáy mắt lập lòe tia sáng: "Tuy lúc này con Thiên Ưng kia chỉ ở cảnh giới Thánh Tôn trung giai, nhưng nó sẽ đột phá đến cao giai nhanh thôi! Hơn nữa, con Thiên Ưng kia đang mang tâm trạng bảo vệ con mình mà chiến đấu, cho nên sức chiến đấu của nó sẽ tăng lên thêm một bậc. Hành vi này của đám người Huyền Thanh Môn rõ ràng là tự tìm đường ૮ɦếƭ!"
Bất cứ ai trong thời khắc nguy nan, hay là người thân của mình gặp phải nguy hiểm cũng đều sẽ bộc phát ra lực lượng cường đại.
Linh thú cũng thế!
Mà đây còn là con linh thú đang ở ngưỡng cửa đột phá, bọn họ lại đi chiến đấu với nó, không tự tìm đường ૮ɦếƭ thì là gì?
"Ta thấy tên Tô Tuấn kia cũng không phải người tốt lành gì, lại còn dám đánh chủ ý lên người tiểu Bạch!" Tiểu Mạch hừ một tiếng: "Nên cho bọn chúng nếm thử một chút giáo huấn, để cho bọn chúng không dám dây dưa với tiểu Bạch nữa."
Kỳ thực Tiểu Mạch cũng không muốn mạng của đám người này, dù bọn chúng đánh chủ ý lên tiểu Bạch, nhưng bọn chúng cũng từng cứu tiểu Bạch.
Nếu không phải tồn tại một điểm này, thì e là Tiểu Mạch đã sớm động thủ rồi.
Thực lực của người Huyền Thanh Môn, hiển nhiên là người của những thế lực khác không thể sánh bằng. Chính vì vậy mà dù phải đối mặt với sức chiến đấu mạnh mẽ do tính bảo vệ con của Thiên Ưng, thì đám người Huyền Thanh Môn vẫn chiếm thế thượng phong. Chẳng những thế, dường như còn có khả năng bọn họ sắp giải quyết được Thiên Ưng....
Đương nhiên, đó chỉ là lúc đầu mà thôi! Dưới tâm trạng nôn nóng và phẫn nộ, Thiên Ưng đã đột phá.
Linh khí vô cùng vô tận xoay quanh cơ thể Thiên Ưng, hai cánh Thiên Ưng múa may kích động tạo ra từng trận cuồng phong, nó ngửa đầu kêu lớn một tiếng thật dài, trong tiếng kêu của nó ngập tràn phẫn nộ, đôi mắt hung tàn quay lại nhìn chằm chằm vào đám người trước mặt....
"Không xong! Tại sao nó lại đột nhiên đột phá trong thời điểm này?" Sắc mặt Tô Tuấn bỗng nhiên biến đổi, trở nên trắng bệch.
"Đại công tử, nếu là vừa rồi thì chúng ta còn nắm chắc có thể đánh bại được Thiên Ưng, nhưng bây giờ nó đã đột phá, chúng ta căn bản không phải là đối thủ của nó!" Một người trưởng lão lui về sau vài bước, sắc mặt khó coi mà nói.
Trong lòng Tô Tuấn thực khổ, nếu hắn sớm biết con Thiên Ưng này đột phá thì sẽ không thể hiện làm gì.
Hiện giờ, dù hắn cảnh cáo nhưng không có bất kỳ kẻ nào dám đến đối phó Thiên Ưng cùng với hắn.
Vì vậy, Tô Tuấn muốn từ bỏ quả trứng Thiên Ưng kia……
Chỉ là……
Khi ánh mắt hắn chuyển tới Lâm Nhược Bạch đang đứng ở phía sau thì phát hiện thiếu nữ đang trông mong nhìn mình, trong ánh mắt kia chứa ánh sáng làm tim Tô Tuấn đạp mạnh mẽ, hắn cắn chặt răng: “Trứng Thiên Ưng kia, ta tuyệt đối không từ bỏ! Các ngươi tiếp tục lên cho ta, ta cũng không tin nhiều người như vậy mà không giết được một con Thiên Ưng.”
Gương mặt của mấy người Huyền Thanh Môn lộ ra vẻ cười khổ, Tô Tuấn hạ lệnh, bọn họ cũng không dám cãi lời, chỉ có thể căng da đầu vọt lên mà thôi.
Lúc Tô Tuấn lại chạy lên đối diện với Thiên Ưng lần nữa, Lâm Nhược Bạch thu hồi ánh mắt của mình, trong hai tròng mắt linh động mang theo vẻ khinh thường.
“Để ngươi còn dám tới phiền ta này! Cho ngươi nếm mùi đau khổ!”
Dù sao, ở trong cảm nhận của Lâm Nhược Bạch cũng chỉ có sư phụ của mình.
Cho dù Tô Tuấn có từng ra tay cứu giúp thì nàng vẫn sẽ không quản phần tình nghĩa ấy.
Ai bảo hỗn đản kia dám bắt nạt sư phụ!
Ai bắt nạt sư phụ đều không phải thứ gì tốt cả!
“Quát quát!”
Tiếng kêu của Thiên Ưng mang theo bén nhọn, cánh chim xông thẳng về phía đám nhân loại to gan đứng ở trước mặt, đáy mắt nó hung tàn, chiếc cánh như cơn lốc hung hăng đánh lên người Tô Tuấn.
Trong nháy mắt, Tô Tuấn bay ngược ra ngoài, hộc máu không ngừng, gương mặt trắng bệch.
“Đại công tử!”
Mọi người vô cùng sợ hãi, nhưng không ai có thể đứng lại để chăm sóc cho hắn ta, chỉ có thể đau khổ ứng phó với đòn công kích như sấm của Thiên Ưng.
“Các ngươi còn thất thần làm gì?” Rốt cuộc có một lão giả kiên trì không nổi nữa, rống giận hét lên với đám người đang đứng xem, “Còn không nhanh đối phó con Thiên Ưng kia cùng chúng ta?”
Hình như mọi người có chút do dự, không biết nên ra tay hay không.
Chỉ là, cuối cùng vẫn có một người tiến lên hai bước, tính toán trợ giúp Huyền Thanh Môn một phen.
Sau khi hắn vừa bước ra thì có một ánh mắt lạnh căm quét tới, giọng nói lạnh nhạt của thiếu nữ truyền đến.
“Đừng quên lời nói trước kia của Huyề Thanh Môn, nếu các ngươi muốn ra tay, nói không chừng bọn họ sẽ cho rằng các ngươi vọng tưởng ςướק đi trứng linh thú, dù sa từ trước đến nay Huyền Thanh Môn này không nói đạo lý bao giờ.”
Nam nhân trung niên vốn tính toán ra tay giúp đỡ, vừa nghe lời này thì lập tức lui về phía sau vài bước.
Lời thiếu nữ nói cũng không sai, lỡ như Huyền Thanh Môn cho rằng mình muốn ςướק đoạt trứng linh thú, vậy mình có mấy cái miệng cũng nói không rõ.
Huống chi, mạo hiểm tính mạng để đối phó Thiên Ưng mà không chiếm được cái gì, ngẫm lại trong lòng cũng có chút không cam lòng.
Lão nhân bên Huyền Thanh Môn bị Vân Lạc Phong làm tức đến điên rồi, ông ta hận không thể đi lên chém nàng thành hai nửa, nhưng mà, bọn họ còn đang phải đánh nhau với Thiên Ưng, không thể phân thân đi tìm Vân Lạc Phong tính sổ.
“Nếu giết không được con Thiên Ưng này, các ngươi cũng đừng nghĩ đến việc lên núi.” Lão nhân cắn răng, phẫn nộ trừng mắt nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong cười: “Ta có thể chờ sau khi toàn quân các ngươi bị diệt rồi động thủ.”
“Ngươi……” Lão nhân tức đến mức cả người run rẩy, “Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào mới có thể giúp chúng ta?”
Thực lực của nam nhân đứng sau nàng ta không tồi, nếu được hắn trợ giúp, nói không chừng bọn họ có thể chế phục Thiên Ưng kia.
“Một vật đổi một mạng, nếu các ngươi có vật phẩm đồng giá thì lấy ra trao đổi, ta liền ra tay cứu các ngươi.”
Lão nhân Huyền Thanh môn muốn hộc máu, cơ mà bọn họ thấy rõ, giữa nhiều người như vậy cũng chỉ có Vân Lạc Phong mới có thể ra tay trợ giúp.
Những người khác đều kém bọn họ, làm sao đi chế phục Thiên Ưng này được chứ.
“Ta có một cây dược liệu ngàn năm, không biết có thể đổi mấy mạng người?”
Những lời này, lão nhân nghiến răng nghiến lợi nói ra, hiển nhiên đã phẫn nộ tới cực điểm đối với hành vi của Vân Lạc Phong.
“Một cây dược liệu ngàn năm, ngươi cho rằng có thể so sánh với với mạng người sao?” Ánh mắt Vân Lạc Phong nhẹ lóe lên, “Nhưng mà, ta cũng không cò kè mặc cả cùng các ngươi, giao nhẫn không gian trong tay các ngươi ra đây, ta lập tức ra tay.”
“Ngươi……” Sắc mặt lão nhân xanh mét.
Những ai tới cấp bậc như bọn họ, đều chứa đựng bảo vật ở bên trong nhẫn không gian, chẳng ai tìm nơi khác để cất giữ cả.
Kết quả, nữ nhân này há một ngụm muốn nuốt nhẫn không gian của bọn họ?
Nhìn thấy sắc mặt phẫn nộ của lão giả, Vân Lạc Phong nhướng mày cười nhạt: “Các ngươi có thể tự suy xét rõ ràng, nhẫn không gian so sánh với mạng người, cái nào quan trọng hơn?”
Vài lão giả hít sâu một hơi, dù cho trong lòng bọn họ không muốn, nhưng vẫn tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay, ném tới trước mặt. Vân Lạc Phong
“Chúng ta đưa đồ cho ngươi rồi, không biết ngươi có ra tay cứu người không?”
Vân Lạc Phong quét mắt nói với lão giả: “Ta muốn niệm hóa trước.”
Trong tình huống bình thường, nhẫn không gian đều hình thành khế ước với người nắm giữ, để ngừa bị kẻ khác ăn cắp, trừ người nắm giữ ra thì chẳng ai có thể lấy vật phẩm bên trong ra được……
Nhưng mà, điều xảy ra kế tiếp đã làm người ta trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy tinh thần lực của Vân Lạc Phong đảo qua, khế ước trong nhẫn không gian lúc đầu bị nàng hủy diệt, rồi sau đó, nàng ném mấy vật phẩm không có tác dụng bao nhiêu ra khỏi nhẫn không gian.
Bởi vì khế ước biến mất, vài người nắm giữ đều phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Có thể trực tiếp hủy diệt tinh thần lực của người khác ……
Loại sức mạnh này, dữ dội khủng pố nhường nào?
Rốt cuộc Huyền Thanh Môn bọn họ gặp quái vật gì đây?
Không thể không nói, mấy lão nhân kia không hổ là trưởng lão của Huyền Thanh Môn, vật phẩm cất giữ đều rất trân quý.
Vân Lạc Phong thu nhẫn không gian lại, ánh mắt nghiêm nghị dừng ở trên người Thiên Ưng, quát một tiếng: “Dừng tay cho ta!”
Thiên Ưng không nghĩ tới có người dám gầm lên với mình nên càng phẫn nộ, nó kích động muốn phóng về phía Vân Lạc Phong.
Nhưng mà……
Sau khi nó cảm nhận được trên người Vân Lạc Phong phát ra uy lực thì toàn bộ cơ thể đều cứng lại, đáy mắt xuất hiện vẻ sợ hãi.
“Có phải ngươi bị ngu hay không?” Lão nhân Huyền Thanh Môn nhìn thấy Vân Lạc Phong chỉ hét lớn một tiếng, không có động tác khác, ông ta phẫn nộ nói, “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Rống một tiếng nó sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi à? Còn không nhanh bảo thị vệ của ngươi động thủ đi! Bằng không, chúng ta chống đỡ không được nữa đâu.”
Ông ta đã hối hận.
Hối hận vì đã xin một kẻ ngu xuẩn như thế giúp đỡ!
Thiên Ưng cao ngạo như thế, sao có thể nghe theo hiệu lệnh của con người?
Thật sự là buồn cười!
Nhưng mà thật ra hiện tại trong lòng ông ta mắng vô cùng thoải mái, thế rồi ngay sau đó, giống như có một cái tát hung hăng đánh lên trên mặt ông, làm ông ngây ngốc trong tức khắc.
Bởi vì……
Thiên Ưng ban đầu còn hùng hổ, đột nhiên thu hồi khí thế của nó, đứng im tại chỗ.
Ánh mắt nó còn chứa đựng sự sợ hãi, cẩn thận nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Này…… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao một nhân loại, thật sự có thể ra lệnh cho Thiên Ưng?
Thiên Ưng không biết ý nghĩ của những người này, nó chỉ biết là, trên người kia vị thiếu nữ dung mạo tuyệt mỹ kia tản ra uy áp không thuộc về nhân loại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc