Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 292

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Mục Động cười khổ: "Hơn nữa, chúng ta còn chưa nhìn thấy thi thể của Vân nha đầu, sao ông có thể khẳng định là con bé đã ૮ɦếƭ?"
"Người của Vu Yêu Tộc nói, là do đám người Độc Cốc hại ૮ɦếƭ cháu gái ta!" Quân lão gia tử nghiến răng nghiến lợi: "Hơn nữa, bọn họ cũng nói là cảm nhận được trong ảo cảnh xuất hiện dị biến*, cháu gái ta khẳng định là không còn nữa!"
Năm đó, lúc ông đi tới Đông Châu, từ trong miệng châu chủ biết được, Vân Lạc Phong chính là nữ nhi của Quân nhi, làm ông kích động đến nỗi hận không thể ngay lập tức tìm được nha đầu mà ôm chặt nó vào lòng mình.
Thế nhưng......
Tạo hóa trêu người, ông còn chưa kịp hội ngộ cùng cháu gái thì đã nhận được hung tin kia.
Ông làm sao mà không thấy thương tâm?
Ba năm thì sao? Sợ là cả đời ông cũng không thể bước ra khỏi bi thương này.
"Quân Lăng Thiên, quan hệ giữa ông và Vân nha đầu, ông không định nói cho Quân gia biết sao?" Mục Động nhíu mày hỏi.
Quân lão gia tử lắc lắc đầu: "Một mình ta đau lòng là đủ rồi, hà tất phải khiến những người khác cũng đau lòng theo! Nếu Vân nhi còn sống, ta nhất định sẽ giới thiệu con bé với người của Quân gia, nhưng bây giờ nó không còn nữa, nếu ta nói ra, không phải là làm cho tất cả mọi người đều đau khổ sao?"
Nghĩ đến đây, Quân lão gia tử lại ô ô khóc lên, nước mắt tụ lại thành sông, làm cho thần sắc của Mục Động càng thêm bất đắc dĩ.
Trong ba năm qua, mỗi ngày ông đều nghe tiếng khóc của Quân lão gia tử, có trời mới biết ông đã chịu đựng Tra t** lớn nhường nào.
Lão già này chẳng lẽ không sợ khóc mù hai mắt sao?
Thế nhưng.....
Nhớ đến tiểu cô nương ngày đó hạ Pu't viết xuống đáp án, trong lòng ông cũng cảm thấy tiếc hận.
Bởi vì Độc Cốc, mà làm cho đại lục này mất đi một tuyệt thế thiên tài, cái trách nhiệm này, bọn chúng cần phải gánh.
"Đúng rồi, Quân Lăng Thiên, ta nghe nói ba năm trước có một nam nhân đã chạy vào Táng Thần Sơn, nam nhân kia hẳn là có quan hệ rất tốt với Vân nha đầu, cho nên mới dám mạo hiểm như vậy chỉ vì muốn *** Độc Cốc."
Vừa nghe thấy lời này, Quân lão gia tử liền trừng mắt nhìn Mục Động: "Nếu không phải lão già ૮ɦếƭ tiệt nhà ông ngăn cản, lão tử cũng đã sớm xông vào trong đó! Không đích thân *** bọn chúng, cả người ta đều cảm thấy không thoải mái. Năm đó ông ngăn cản ta thì cũng thôi đi, bây giờ mỗi ngày đều canh chừng ta làm gì? Ta chỉ muốn báo thù cho cháu gái cũng không được nữa hả?"
Luận y thuật, Mục Động không phải là đối thủ của Quân lão gia tử.
Nhưng luận thực lực thì cả hai cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Cho nên, năm đó, Quân lão gia tử chỉ vì muốn tiến vào Táng Thần Sơn mà đã động thủ với Mục Động suốt nửa tháng trời mới chịu đình chiến.
Nhưng cũng kể từ đó, Mục Động liền theo sát phía sau Quân lão gia tử, sợ lỡ Quân lão gia tử nghĩ quẩn rồi lại xông vào Táng Thần Sơn.
"Nam nhân kia là Quỷ đế!" Quân lão gia tử trừng mắt nhìn Mục Động, thở dài một tiếng: "Ta cũng đã hỏi thăm, ngày đó Vân nhi tham gia khảo hạch gì đó, mục đích chính là vì muốn đi gặp Quỷ đế, hai đứa chúng nó là một đôi phu thê!"
Nói đến đây, Quân lão gia tử bỗng nhìn về phía phương trời xa xăm, sâu kín nói: "Quỷ đế này thật là một người có tình có nghĩa, vì muốn báo thù cho Vân nhi mà dám xông vào Táng Thần Sơn, nhưng hắn vào đó đến giờ cũng đã được ba năm, là sống là ૮ɦếƭ, cũng không có người nào biết!"
"Nếu nam nhân kia là Quỷ đế, vậy ta có lòng tin, hắn chắc chắn còn sống!"
Quỷ đế này có thể nói là một tân truyền kỳ của Thất Châu Đại Lục.
Nghe nói, hắn còn rất trẻ, thực lực siêu quần, tàn nhẫn độc ác, lãnh khốc tuyệt tình!
Nam nhân như thế, bất luận đi đến đâu, cũng sẽ sống sót trở về!
"Mục Động, ông rốt cuộc là muốn đi theo ta tới khi nào?" Quân lão gia tử mới vừa đứng lên, liền phát hiện Mục Động cũng đứng dậy theo, ông lập tức rống lên một tiếng, hai mắt phủ đầy nước mắt ngập tràn lửa giận.
"Theo đến khi nào ông từ bỏ tiến vào Táng Thần Sơn mới thôi, dù sao ta cũng không ngại tái chiến với ông thêm một lần nửa tháng nữa!"
Nghe thấy lời này, Quân lão gia tử tức giận phất tay áo bỏ đi, ông nhớ đến đứa cháu gái đáng thương kia của mình, thì nước mắt lại lần nữa chảy xuôi xuống.
Cùng lúc đó....
Tại một ngọn núi nguy hiểm ở Trung Châu, thân mình Hồng Loan đứng thẳng giữa đám linh thú, ánh mắt nàng vô cùng tàn nhẫn, từng đòn công kích không chút lưu tình nào đâm xuyên qua lòng *** đám linh thú kia.
Dưới sự bao vây của đông đảo linh thú, Hồng Loan bị thương thảm trọng, nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫn dựa vào nghị lực bản thân mà chống đỡ.
Cuối cùng......
Khi con linh thú cuối cùng ngã xuống, nàng ho khụ khụ hai tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, dung nhan tuyệt mỹ dưới ánh sáng mặt trăng tái nhợt.
"Vân Lạc Phong, chờ ta!" Nàng chống đỡ thân mình đứng dậy, lau đi vết máu bên khóe miệng, trong đôi mắt khí phách là một mảnh kiên định: "Chờ thực lực của ta đủ cường đại, ta cũng sẽ tiến vào Táng Thần Sơn, tìm đám người Độc Cốc kia báo thù cho ngươi! Nếu như bọn chúng đều đã ૮ɦếƭ, ta sẽ quất xác bọn chúng trăm ngày, để giải mối hận trong lòng ta!"
Tiêu hao quá nhiều sức lực, làm thân mình nàng có chút nhũn ra, thiếu chút nữa là ngã xuống đất, may mắn nàng kịp thời dùng kiếm chống xuống đất, ổn định thân mình.
"Vân Lạc Phong, ngươi có biết không, mỗi lần ta nhảy vào nơi nguy hiểm nhất trên phiếm đại lục này, trong lòng ta cũng có chút sợ hãi, nhưng ta chỉ cần nhớ đến ngươi, thì ta liền có động lực để nỗ lực tiếp."
"Quỷ đế nói cho ta biết, ngươi chưa ૮ɦếƭ! Một ngày nào đó, ngươi sẽ xuất hiện trước mặt bọn ta! Mà trước khi ngươi trở về, hắn phải giải quyết hết tất cả kẻ địch của ngươi! Cho nên, hắn mới đi Táng Thần Sơn!"
"Hiện tại.... Ngươi đã có thể xuất hiện chưa? Nói cho chúng ta biết là ngươi còn sống!"
Nước mắt theo khuôn mặt tuyệt mỹ của Hồng Loan chảy xuống, trong mắt nàng ngập tràn bi thương thống khổ, hiện giờ chỉ cần nghĩ đến ba chữ Vân Lạc Phong, trái tim nàng đều thấy nhói đau, đau đến mức nàng không tài nào chịu đựng được.
"Vân Lạc Phong, ta sẽ chờ ngươi thêm một thời gian nữa, nếu như ngươi vẫn không xuất hiện, ta sẽ đi Táng Thần Sơn tìm người của Độc Cốc! Nếu như ta bất hạnh ૮ɦếƭ đi, vậy ta sẽ đến U Minh Giới trước để chờ ngươi!"
"Lúc đó, hai chúng ta vẫn giống như trước kia, sóng bước lang bạt!"
Thần sắc Hồng Loan lại một lần nữa trở nên kiên định, bước chân vững vàng hướng về phía trong núi.
Ba năm nay, những nơi mà nàng đã đi đều địa phương hung hiểm của đại lục, cũng chỉ có những địa phương này, mới có thể tăng lên thực lực nhanh chóng.
May mắn là, mỗi lần đến những địa phương hung hiểm, nàng đều sống sót trở về.....
_________
Lúc này, Vân Lạc Phong cũng vừa rời khỏi ảo cảnh, nghiễm nhiên là vẫn chưa biết những chuyện phát sinh trên đại lục.
Càng quan trọng là, ảo cảnh không có truyền tống nàng đến Vu Yêu Sơn, ngược lại đưa nàng đến dưới chân núi.
Cũng chính nguyên nhân này, nên nàng mới bỏ lỡ cơ hội biết được những chuyện xảy ra trên đại lục ba năm này.
"Ta đã biến mất ba năm, Vân Tiêu và Hồng Loan nhất định còn đang đợi ta, hiện tại chúng ta lập tức đi tìm bọn họ."
Nếu là trước kia, nói không chừng Vân Lạc Phong còn đến Vu Yêu Sơn cáo biệt một tiếng.
Nhưng bây giờ đối với nàng mà nói, ngay cả cáo biệt cũng là lãng phí thời gian.
"Bất quá, trước khi rời đi, ta còn một chuyện muốn làm!" Vân Lạc Phong tựa hồ đột nhiên nhớ đến cái gì, nói.
"Ta ở đây chờ ngươi!"
Mắt phượng của Cơ Cửu Thiên nhẹ híp, nhìn Vân Lạc Phong, nói bằng giọng yêu nghiệt.
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu với Cơ Cửu Thiên một cái, đi thẳng về hướng một ngôi nhà nhỏ trong trấn.
Bên ngoài ngôi nhà nhỏ này, có một lão bá đang bận rộn, khi lão nhìn thấy Vân Lạc Phong đi về phía mình thì bất giác hơi sửng sốt.
"Cô nương, là ngươi à?" Lão bá đứng lên, cười ha hả: "Đúng rồi, trước đó không lâu ta có gặp Oanh Oanh cô nương, hình như là cô nương ấy khóc lóc trở về, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lão bá này chính là người lúc trước đã cho Vân Lạc Phong tá túc lúc nàng vừa tới Vu Yêu Sơn, cũng chính trong nhà của lão nhân gia, Vân Lạc Phong đã gặp được Hoàng Oanh Oanh.
Hoàng Oanh Oanh khóc lóc trở về?
Vân Lạc Phong ngẩn người, nhíu mày lại, chẳng lẽ trong khoảng thời gian nàng không ở đây, đã xảy ra chuyện gì sao?
"Ta đến đây là để thực hiện lời hứa của mình!"
Lời hứa?
Lão giả sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Vân Lạc Phong.
"Ngày đó, khi ta tá túc tại nơi này vẫn chưa đưa phí trọ cho lão." Giọng nói nhàn nhạt của Vân Lạc Phong vang lên: "Cho nên, trước lúc rời đi, ta đã đưa hứa sẽ đưa một người về làm bạn với lão."
Lão bá không rõ lời này của Vân Lạc Phong là có ý gì, trong lúc lão đang suy nghĩ lời nói của Vân Lạc Phong, thì lại thấy một tiểu cô nương từ phía sau thiếu nữ đi ra.
Tiểu cô nương này lớn lên rất đáng yêu, ước chừng khoảng sáu bảy tuổi, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác là một mảnh lạnh nhạt, hai mắt trống rỗng vô thần, cứ như là một khúc gỗ không có tri giác.
"Từ nay về sau, bé gái này là của lão!"
Lão bá trợn tròn mắt.
Ngay thời điểm lão bá đang định tiếp tục truy hỏi, thì bỗng phát hiện thiếu nữ vốn đang đứng trước mặt mình đã biến mất không tung tích. Chỉ để lại bé gái đáng yêu kia.
"Tiểu nha đầu!" Lão bá rất vui mừng, nhưng càng nhiều hơn là hồi hộp bất an: "Nếu như con đồng ý, thì sau này cứ lưu lại đây!"
Tiểu loli không có trả lời lão bá, biểu tình vẫn lạnh nhạt như cũ.
"Con không biết nói à?" Lúc này lão bá như bừng tỉnh đại ngộ: "Không sao cả, sau này có con ở bên cạnh lão hủ là đủ rồi!"
Ngay lúc lão bá định dẫn tiểu loli vào nhà, thì từ phía sau đột nhiên có mấy tên côn đồ xông tới.
"Lão già, ông nợ phí bảo hộ đã hơn một tháng, nếu tháng này mà còn không nộp, lão tử sẽ bắt ông ném vào Vu Yêu Sơn cho linh thú ăn!" Một gã đại hán hung thần ác sát tiến tới, cấm mạnh thanh đao đang cằm trong tay xuống đất, lạnh giọng uy hiếp.
Lão bá bị dọa đến cả người run rẩy: "Có thể cho lão khất* lại thêm một tháng nữa được không?"
(*khất: khất nợ, thiếu lại.)
"Ha!" Đại hán cười lạnh một tiếng, liếc ánh mắt dâm đãng về phía tiểu loli đang đứng phía sau lão bá: "Ông muốn khất nợ lại thêm một tháng cũng không phải là không được, chỉ cần lần này đưa tiểu nha đầu kia đi gán nợ là được, sao hả?"
Vừa nghe thấy mấy người này muốn ςướק tiểu loli đi, lão bá lập tức gấp đến đỏ mắt: "Không được! Nha đầu này là cháu gái của ta, các ngươi không thể mang nó đi!"
"Cháu gái?" Đại hán cười ha ha hai tiếng, giơ tay lên muốn bắt tiểu loli đi: "Ai không biết ông là một lão già góa bụa, ngay cả con cái còn không có thì lấy đâu ra cháu gái hả? Nha đầu này cũng không biết là ông trộm từ đâu về, bây giờ lập tức giao cho ta ngay!"
Binh!
Ngay lúc bàn tay của đại hán vươn tới trước mặt tiểu loli, thì một nắm tay nhỏ đánh binh binh lên lòng *** hắn ta.
Nháy mắt, lòng *** của gã đại hán kia đã bị tiểu loli đánh thủng một lỗ, hai mắt hắn trừng to, ngã thẳng xuống đất, ૮ɦếƭ không nhắm mắt.
Thần sắc tiểu loli vẫn lạnh nhạt như cũ, hai mắt trống rỗng vô thần, lạnh lùng nhìn gã đại hán ૮ɦếƭ trước mặt.
Tuy nói con rối mà Vân Lạc Phong luyện chế hiện giờ không có ý thức, nhưng chúng luôn tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân, bảo vệ chủ nhân đến ૮ɦếƭ mới thôi.
Tất cả mọi người đều bị dọa cho ngây ngốc, ngay cả lão bá cũng trợn tròn hai mắt.
Bất luận kẻ nào cũng đều không nghĩ đến, tiểu nha đầu thoạt nhìn phúc hậu vô hại này lại có thực lực cường đại đến như vậy....
Cho đến lúc này, lão bá mới hiểu được, Vân Lạc Phong đã đưa cho lão một bảo bối quý đến mức nào.
"Một bảo bối như thế, lại đem cho một lão già như ta, quả thật là quá lãng phí, chỉ là phí tá túc*, căn bản là không cần nhiều tiền như vậy." Lão bá cảm thán một tiếng, trong lòng rất cảm kích, bản thân đã thiếu người ta một nhân tình rất lớn.....
(*tá túc: ở trọ.)
___________
"Đi đâu?"
Từ xa Cơ Cửu Thiên đã thấy Vân Lạc Phong đang đi về phía mình, hắn nhướng mày, hỏi.
"Còn tùy!"
Vân Lạc Phong nhún vai, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt yêu diễm của Cơ Cửu Thiên.
"Ngươi còn chưa tính toán đi đâu?"
Cơ Cửu Thiên cười hết sức mị hoặc: "Ngươi không muốn ta theo ngươi?"
"Ta muốn đi tìm nam nhân của ta, ngươi cũng muốn theo?"
Lời này của thiếu nữ vừa dứt, ánh mắt Cơ Cửu Thiên liền trở nên ai oán vạn phần.
"Nữ nhân, ngươi qua cầu rút ván!"
"Nếu ngươi muốn đi theo cũng không sao, ta sẽ không để ý!" Vân Lạc Phong mỉm cười tươi tắn đáp lại biểu tình ai oán vạn phần của Cơ Cửu Thiên, trong đôi mắt đen nhánh bỗng xẹt qua một tia sáng.
Cơ Cửu Thiên cười yêu tà: "Bỏ đi! Bổn tọa sẽ không đi quấy rầy các ngươi, ngoài ra, nếu như các ngươi gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, đều có thể đến học viện Tây Châu tìm bổn tọa, trong khoảng thời gian này, bổn tọa tạm thời sẽ không rời khỏi Tây Châu."
"Được!" Vân Lạc Phong thay đổi thái độ trước đó một chút, ánh mắt nhìn về phía Cơ Cửu Thiên xuất hiện một chút cảm động: "Đa tạ!"
Cơ Cửu Thiên đã giúp đỡ nàng quá nhiều, mặc dù đối phương là vì Tuyệt Thiên nên mới giúp nàng, nhưng nàng cũng đã thiếu hắn quá nhiều ân tình.
Sau khi cáo biệt, hai người liền đường ai nấy đi!
Vân Lạc Phong không có chú ý đến, sau khi Cơ Cửu Thiên đi được vài bước thì bỗng quay đầu lại, nhìn theo bóng lưng của nàng, mãi cho đến khi nàng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.
"Chủ nhân, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?"
Trong linh hồn, truyền tới giọng nói của Tiểu Mạch.
Vân Lạc Phong trầm ngâm trong chốc lát: "Đã qua ba năm, không biết Vân Tiêu có còn ở Khô Long Trấn chờ ta hay không? Ta muốn đi xem thử một chút. Ngoài ra, ta còn muốn đến Quân gia Linh Châu một chuyến!"
Hiện tại, thực lực của nàng đã tăng lên rất khá rồi, đây là thời điểm nên đi tìm người của Quân gia, điều tra rõ ràng thân thế của Quân Phượng Linh.
Thế nhưng, Vân Lạc Phong đã rời đi ba năm, không hiểu rõ tình hình đại lục hiện giờ, vì thế, nàng tiện tay bắt một người, dò hỏi.
"Trong ba năm nay, đại lục có phát sinh ra chuyện gì hay không?"
Người nọ rõ ràng bị Vân Lạc Phong làm cho giật mình, ngay khi hắn quay đầu lại, thì đập vào mắt là dung mạo tuyệt mỹ của một nữ tử, tức thì tâm tình liền trở nên rất tốt mà trả lời: "Nếu nói là chuyện lớn, vậy chỉ có mỗi chuyện phủ châu chủ Đông Châu, cùng liên hợp với học viện Tây Châu tấn công Độc Cốc, a, đúng rồi, ta còn nghe nói Quân lão gia tử của Quân gia cũng có đi!"
Hai đại thế lực liên hợp lại tấn công Độc Cốc? Chẳng lẽ trong khoảng thời gian mình không ở đây, Độc Cốc đã làm ra chuyện thiên nộ nhân oán* gì sao?
(*thiên nộ nhân oán: trời giận người oán; câu đồng nghĩa là tội ác tày trời.)
Vào thời điểm này, Vân Lạc Phong không hề đem chuyện của Độc Cốc liên hệ đến trên người mình.
Bởi vì từ đầu đến cuối nàng đều nghĩ rằng người của Độc Cốc đã ૮ɦếƭ sạch hết trong ảo cảnh, mà bản thân nàng cũng chẳng chịu thiệt thòi gì trong tay người Độc Cốc, cho nên, người của hai đại thế lực sao có thể xúc động đến mức vì nàng mà đi tìm Độc Cốc tính sổ?
Vân Lạc Phong trầm ngâm thêm nửa ngày, lại hỏi: "Ngươi có biết nguyên nhân là gì hay không?"
Thanh niên kia rõ ràng bị hoảng sợ, thật cẩn thận mà nói: "Chuyện này cô nương tốt nhất đừng hỏi, trên đại lục không cho phép bất cứ người nào được nhắc đến chuyện này, nếu lỡ lời, xúc phạm đến người của hai đại thế lực, vậy chắc chắn cô nương sẽ gặp xui xẻo!"
Người của hai đại thế lực đều cho rằng Vân Lạc Phong đã ૮ɦếƭ, nên cực kỳ đau lòng, vì sợ xúc phạm đến hai đại thế lực, mà ngay cả tên của Vân Lạc Phong mọi người cũng không ai dám nhắc tới.
Nguyên nhân chính là vì.....
Lúc trước có một người bàn tán về cái ૮ɦếƭ của Vân Lạc Phong, vô tình bị Hồng Loan bắt gặp. Dưới cơn phẫn nộ, Hồng Loan đánh người kia một trận, thiếu chút nữa là đánh ૮ɦếƭ người, sau đó Hồng Loan còn hạ một lệnh, nếu còn kẻ nào dám bàn tán về cái ૮ɦếƭ của bằng hữu nàng, thì nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.
"Cô nương, ta khuyên cô nương đừng hỏi nữa, vấn đề này sẽ không có ai trả lời cô nương đâu!"
Thanh niên kia dường như sợ Vân Lạc Phong sẽ hỏi thêm cái gì, lập tức phất phất tay với Vân Lạc Phong rồi vội vàng chạy đi.
Vân Lạc Phong giật mình, hơi hơi nhíu mày, nàng lại bắt lấy một người khác hỏi thăm, nhưng vẫn nhận được cùng một câu trả lời y như thế.
Việc này làm Vân Lạc Phong thấy rất khó hiểu, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà làm cho tất cả mọi người đều ngậm miệng không dám đề cập đến như thế?
Mặc kệ thế nào, đợi khi nàng gặp được Vân Tiêu và Hồng Loan rồi thì mọi chuyện tự nhiên sẽ rõ ràng thôi.
Nghĩ vậy, Vân Lạc Phong không chậm trễ nữa, lập tức lên đường đi đến Khô Long Trấn.
__________
Vu Yêu Tộc.
Tộc trưởng bện*** nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là bệnh tình đã đến giai đoạn nguy kịch.
Đúng lúc này, một người thị vệ vội vàng chạy vào, bẩm báo: "Tộc trưởng, đại sự không xong rồi!"
Hai vị lão giả đang đứng bên cạnh tộc trưởng vừa nghe thấy lời này, lập tức trầm khuôn mặt xuống, ánh mắt nghiêm khắc nhìn về phía tên thị vệ vừa chạy vào, trên khuôn mặt già nua đầy vẻ tức giận.
"Bổn trưởng lão đã hạ lệnh từ sớm, không cho bất cứ kẻ nào tiến đến quấy rầy, tất cả các ngươi đều quên hết rồi phải không?"
Vị trưởng lão kia càng nói càng phẫn nộ, tộc trưởng đã bệnh đến mức này rồi, mà bọn chúng còn đến quấy rầy ngài ấy.
Phịch!
Thị vệ quỳ xuống, run run rẩy rẩy nói: "Tộc trưởng, ảo cảnh cất giữ Vu Yêu Cốt.... Biến mất rồi!"
"Cái gì?"
Ảo cảnh biến mất?
Sao có thể chứ?
Trên đời này, người ăn cắp kỳ trân dị bảo rất nhiều, nhưng trước giờ chưa từng nghe nói tới ảo cảnh cũng có thể đánh cắp.
Từ đó, cũng chỉ còn một lời giải thích, đó là ảo cảnh thật sự biến mất!
Đúng vậy! Ảo cảnh không phải bị trộm mất, mà là biến mất giữa trời đất, từ nay về sau, ảo cảnh Vu Yêu Tộc không còn tồn tại nữa!
Nghĩ đến điều này, sắc mặt trưởng lão cực kỳ khó coi, ông theo bản năng nhìn về phía nam nhân trung niên đang nằm trên giường, sau đó liền phát hiện, người kia không biết đã mở đôi mắt mỏi mệt ra từ lúc nào.
"Thật sự, không thấy.... Ảo cảnh nữa?"
Giọng nói của tộc trưởng có vẻ suy yếu, hơi thở dường như có thể ngừng lại bất cứ lúc nào.
"Khởi bẩm tộc trưởng, thật sự không nhìn thấy ảo cảnh nữa!" Thị vệ cúi đầu, cung kính bẩm báo.
Tộc trưởng cười khổ một tiếng, tiếng cười kìa tràn ngập sự bất đắc dĩ.
"Ba năm trước, người Độc Cốc lớn tiếng tuyên bố Vân Lạc Phong đã ૮ɦếƭ, nhưng thật sự thì trong ba năm qua, rất nhiều người đều ôm hy vọng, cho rằng Vân Lạc Phong vẫn còn sống bên trong ảo cảnh, chỉ là chưa có ra ngoài mà thôi, thế nhưng...."
Tộc trưởng từ từ khép hai mắt lại, vẻ mặt càng bất đắc dĩ hơn.
"Thế nhưng bây giờ ngay cả ảo cảnh cũng biến mất, thì tất nhiên là Vân cô nương hoàn toàn không còn trên đời này nữa!"
"Tộc trưởng, chuyện này có cần báo cho Thánh Nữ biết không?" Trưởng lão trầm ngâm nửa ngày, hỏi.
Tộc trưởng lắc lắc đầu: "Không được! Ba năm trước, khi Thánh Nữ nghe thấy tin tức tử vong của Vân Lạc Phong, thì đã vội vã chạy trở về từ bên ngoài, tất cả mọi người không ai ngăn được cơn xúc động của Thánh Nữ, ta vì trấn an Thánh Nữ, nên phải nói dối rằng Vân Lạc Phong chưa ૮ɦếƭ, chỉ là do cô nương ấy đang bị nhốt trong ảo cảnh không thể ra được mà thôi, sau khi Thánh Nữ tiếp nhận truyền thừa xong rồi, thì Vân Lạc Phong có thể trở về."
"Chính vì như vậy, Thánh Nữ mới chịu đi tiếp nhận truyền thừa, cũng đã trôi qua ba năm, hiện giờ đang là thời điểm mấu chốt của Thánh Nữ, tuyệt đối không thể đi quấy rầy người, bằng không sẽ phải thất bại trong gang tấc."
Ầm!
Ngay lúc này, ở một nơi cách Vu Yêu Sơn không xa, bỗng vang lên một âm thanh lớn như sấm, tất cả linh khí đều hội tụ về nơi đó, rồi hình thành một cơn lốc xoáy trong không trung, cực kỳ hùng vĩ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc