Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 290

Tác giả: Tiêu Thất Gia

"Tuy nhiên, ta cũng không ngại giống như trước kia, đi theo bên cạnh ngươi, ngươi...... Có thể cho ta thêm một cơ hội không?" Giọng nói thiếu niên mang theo sự khẩn cầu.
Hắn đã cô tịch suốt ngàn năm, không còn muốn tiếp tục cô tịch nữa....
"Không được!"
Vân Lạc Phong không chút khách khí mà cự tuyệt Mặc Thiên Thành.
Ai biết tên Mặc Thiên Thành này sau khi gặp được Vân Tiêu rồi có nổi điên lên hay không?
Nàng không thể nào mang theo một quả bom hẹn giờ bên cạnh mình được!
Trong lòng Mặc Thiên Thành có chút thất vọng: "Ta biết ngươi sẽ không tha thứ cho ta, ta từng giúp người khác đối phó ngươi, hiện tại lại vì không nhận ra ngươi mà muốn giết ngươi, sao ngươi có thể tha thứ cho ta được....."
Có lẽ, đến cuối đời của hắn, cũng không được nàng tha thứ.
"Bất quá...." Thiếu niên nhấp nhấp môi, ánh nắng chiều chiếu xuống khuôn mặt tái nhợt của hắn: "Ta sẽ tiếp tục nỗ lực, cho ngươi thấy quyết tâm của ta, rồi sẽ có ngày ngươi tiếp nhận lại ta!"
Vân Lạc Phong không có trả lời lại Mặc Thiên Thành, đi thẳng về hướng Cơ Cửu Thiên đang nằm trong hố, nàng cẩn thận nâng Cơ Cửu Thiên lên, lấy một góc linh dược đút Cơ Cửu Thiên ăn vào.
Linh lực trong không gian thần điển không phải bất cứ vết thương nào cũng có thể trị được, chỉ có thể chữa khỏi ngoại thương như trường hợp của Mặc Thiên Thành, trên lưng hắn bị linh lực đánh thủng một lỗ, máu chảy ròng ròng, trường hợp này, phải dùng linh lực cầm máu cho hắn.
Còn Cơ Cửu Thiên lại bị tổn thương ngũ tạng lục phủ, linh lực chỉ có tác dụng phụ trợ, cần phải dùng linh dược mới có thể giúp hắn hồi phục.
Nhìn thấy Vân Lạc Phong đút Cơ Cửu Thiên ăn dược liệu, sắc mặt Mặc Thiên Thành có chút phẫn nộ, mái tóc màu bạc bay múa trong gió, cơn giận hiện lên trong đáy mắt.
"Tuyệt Thiên, ngươi...."
"Ta tên Vân Lạc Phong!"
Vân Lạc Phong quét mắt nhìn Mặc Thiên Thành, không nóng không lạnh nói.
Nhận được ánh mắt của thiếu nữ, lửa giận của Mặc Thiên Thành biến mất một cách thần kỳ, nhưng sắc mặt hắn vẫn còn rất bất mãn, nếu không phải sợ Vân Lạc Phong tức giận, nói không chừng hắn đã động thủ với Cơ Cửu Thiên rồi.
Ngàn năm trước cũng chính là như vậy, rõ ràng là hắn quen biết với Tuyệt Thiên trước, nhưng cố tình quan hệ giữa Tuyệt Thiên và Cơ Cửu Thiên lại tốt hơn hắn, hơn nữa, sau khi hắn tỏ tình, Tuyệt Thiên lại càng lạnh nhạt với hắn hơn.
Hiện giờ cũng vẫn là như vậy, kêu hắn làm sao mà vui vẻ cho được?
"Ngươi có thể nói cho ta biết làm sao mới rời khỏi ảo cảnh này được không?" Sau khi Vân Lạc Phong đút Cơ Cửu Thiên ăn linh dược xong, liền quay đầu nhìn Mặc Thiên Thành.
Mặc Thiên Thành sửng sốt, đáy mắt xẹt qua một tia nghi hoặc: "Ảo cảnh này không phải là do ngươi thiết lập sao? Sao lại không biết cách rời đi?"
Vân Lạc Phong bỗng hơi ngẩn ra một chút, sau khi ổn định lại tinh thần liền nói: "Nhiều chuyện ta không còn nhớ rõ nữa!"
"Thiếu chút nữa ta đã quên, ngươi đã chuyển thế làm người một lần, làm sao nhớ hết chuyện của ngàn năm trước?" Mặc Thiên Thành bừng tỉnh đại ngộ: "Trong sơn động cách nơi này không xa có một cái chốt mở, các ngươi có thể mở cái chốt đó mà rời khỏi đây."
Nói đến đây, Mặc Thiên Thành liền hơi hơi nhấp môi: "Đáng tiếc, nơi đó ta không đi được, ta chỉ cần đi đến đó thì cả người liền tê mỏi, ngoài ra, linh thú cũng không thể đi vào trong đó, nếu không ta đã sớm chỉ huy linh thú trong ảo cảnh đi mở thông đạo!"
"Trà Trà, ngươi ở lại đây!"
Vân Lạc Phong quét mắt nhìn Trà Trà, căn dặn.
"Gâu gâu.."
Trà Trà sủa hai tiếng, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống đất, ánh mắt trông ngóng chăm chú nhìn Vân Lạc Phong.
"Yên tâm! Ta sẽ mang theo ngươi cùng rời đi!"
Còn linh thú trong không gian thần điển, chỉ cần không rời khỏi không gian thần điển thì sẽ không có vấn đề gì....
"Ta và ngươi cùng đi!"
Cơ Cửu Thiên chống đỡ bò dậy, một thân trường bào đỏ rực đứng bên cạnh Vân Lạc Phong.
"Thương thế của ngươi....."
"Không có vấn đề gì, yên tâm đi!"
"Được!"
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu, nàng ngẩng đầu lên, bắt đầu đi về phía trước.
Không thể không nói, sơn động này rất dài, giống như là không có điểm cuối cùng, từ xa xa nhìn vào hoàn toàn không nhìn thấy đáy.
"Nếu chúng ta đi rồi, Mặc Thiên Thành có phải cũng có thể rời đi hay không?" Vân Lạc Phong khẽ cau mày, vừa rồi nàng có chú ý tới, thời điểm nàng đút Cơ Cửu Thiên ăn linh dược, đáy mắt Mặc Thiên Thành tràn đầy lửa giận cùng sát khí.
Giữ một quả bom hẹn giờ như vậy bên người, quả thật quá nguy hiểm.
"Có một biện pháp có thể thoát khỏi hắn!" Cơ Cửu Thiên cong môi cười nhạt: "Ngươi mau chóng tìm được người chuyển thế của Tuyệt Thiên, đem cái của nợ này ném cho hắn ta là xong. Đến lúc đó, dù hắn có biết là ngươi giả mạo Tuyệt Thiên, thì ngươi cũng đã trả cho hắn một người thật rồi."
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Cơ Cửu Thiên: "Đây là ngươi đang bán đứng huynh đệ của mình?"
"Không còn cách nào!" Cơ Cửu Thiên cười rất yêu tà: "Để tên gia hỏa kia quấn lấy Tuyệt Thiên, vẫn tốt hơn là để hắn đi theo chúng ta, ngươi nói đúng không?"
"Đây xác thật là một chủ ý không tồi!"
Vân Lạc Phong khẽ sờ sờ cằm, chỉ cần tìm được người chuyển thế của Tuyệt Thiên, nói không chừng thật sự có thể đem Mặc Thiên Thành ném đi.
Xem ra chờ khi nàng rời khỏi nơi này, thì cần phải đi tìm người chuyển thế của Tuyệt Thiên.
"Đúng rồi, nếu Tuyệt Thiên vẫn không chịu tiếp thu Mặc Thiên Thành như cũ, thì nên làm cái gì bây giờ?"
Cơ Cửu Thiên cũng trầm mặc, rất lâu sau, trong mắt phượng của hắn mới hiện lên một tia âm hiểm.
"Ngươi có thuốc nào biến đổi giới tính không? Đem Mặc Thiên Thành biến thành nữ nhân, nói không chừng còn có thể kết thành một mối nhân duyên."
Vân Lạc Phong giật giật mí mắt: "Nếu có loại thuốc này, thì ta sẽ biến ngươi thành nữ nhân trước tiên, có lẽ ngươi sẽ có thể lập tức xuất giá, miễn cho cả đời phải làm một lão xử nam."
Sắc mặt Cơ Cửu Thiên trong nháy mắt liền đen kịt.
Nữ nhân này không đề cập đến mấy chữ này thì sẽ ૮ɦếƭ sao?
Trong lúc nói, thì ở phía trước có một cánh cửa tối xuất hiện trước mắt hai người, Vân Lạc Phong nhẹ nhàng giơ tay, đẩy ám môn ra, chậm rãi đi vào.
Sau khi nhìn thấy khung cảnh bên trong cảnh cửa, Vân Lạc Phong tức khắc liền ngây ngẩn cả người.
Toàn bộ căn phòng đều bày đầy trân bảo, bất kể là dược liệu, thư tịch, hay là VK, cần gì là có đó.
Nhiều hơn nữa là ở giữa căn phòng, có một dòng suối huyết sắc.
Nước suối kia ào ạt chảy xuôi xuống, tựa như là âm thanh của máu đang chảy, làm người ta rợn tóc gáy.
Nhưng mà trong nước suối lại không có mùi máu tanh, ngược lại còn ngập tràn hương thơm nhàn nhạt, trong khoảnh khắc Vân Lạc Phong ngửi thấy hương thơm này, liền cảm giác được linh khí trong cơ thể hơi tăng lên một chút.....
"Chủ nhân, đây là Huyết Linh Tuyền, nếu ngâm mình trong Huyết Linh Tuyền này, thực lực của người sẽ tăng lên rất nhanh, phát tài, chúng ta phát tài rồi!" Âm thanh H**g phấn của Tiểu Mạch truyền ra ngoài.
Ngữ khí kia tựa như là bị đói khát lâu ngày mà nhìn thấy đồ ăn ngon, hận không thể ăn hết toàn bộ.
Cơ Cửu Thiên ở một bên lại không có mấy ngạc nhiên, trong đôi mắt phượng vẫn ẩn chứa tươi cười như cũ.
"Không ngờ Tuyệt Thiên lại đem hết của cải của mình cất giấu bên trong ảo cảnh, khó trách năm đó bao nhiêu cường giả xuất động, mà lại không tìm được bất cứ thứ gì, Phong nhi, ngươi thân là người truyền thừa của Tuyệt Thiên, theo lý, những thứ này cũng do ngươi kế thừa!"
Vân Lạc Phong im lặng.
Không biết tại sao nàng lại có cảm giác tất cả những thứ này đều là do vận mệnh sắp đặt.
Cũng giống như, nàng từng có được thuật chế tạo con rối của Tuyệt Thiên, mà để chế tạo được con rối thì cần có Vu Yêu Cốt, cho nên nàng mới tiến vào ảo cảnh này.
Cũng chính vì thuật luyện chế con rối, nên nàng mới bước vào cái địa phương này, phát hiện ra bảo tàng của Tuyệt Thiên.
"Ha ha ha!"
Một âm thanh cuồng tiếu từ phía trước truyền tới, chợt, hai người Vân Lạc Phong nhìn thấy tên Hạng Phi vừa đào vong trước đó đang lao đến nhanh như điên. Hắn nhìn trân bảo chất đầy phòng mà cười to như điên.
"Phát tài, ta phát tài rồi, mấy thứ này đều là của ta, là của ta!"
Hai mắt hắn ta trở nên đỏ ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào Cơ Cửu Thiên và Vân Lạc Phong.
"Ai dám đoạt bảo vật của ta, ta lập tức cùng kẻ đó đồng quy vu tận!"
Vân Lạc Phong cũng nhìn chằm chằm Hạng Phi đang lao tới, trên dung nhan tuyệt mỹ là thần sắc lạnh lùng.
Kỳ thực, nàng đã sớm cảm giác được Hạng Phi lén lút bám theo phía sau, lại không để ý đến hắn, nhưng không ngờ, vừa nhìn thấy trân bảo thì hắn ta liền mất hết lý trí mà lao tới.
Đôi mắt hắn đã sớm phủ đầy tơ máu, biểu tình tham lam quét mắt nhìn bảo vật không sót thứ nào.
Hạng Phi ôm một thanh bảo kiếm, hận không thể *** thanh bảo kiếm này không sót một chỗ, thế nhưng, cuối cùng hắn cũng không có làm vậy, chỉ là ôm chặt bảo kiếm trong lòng ***, đôi mắt phủ đầy tơ máu vẫn nhìn chằm chằm vào hai người Cơ Cửu Thiên cùng Vân Lạc Phong.
"Hừ, tất cả bảo bối ở đây đều là của ta, hai người các ngươi cút đi cho ta! Không được làm dơ bảo bối của ta!"
Chỉ cần có số bảo bối này, thực lực của hắn sẽ tăng lên rất nhanh.
Từ nay về sau, trên đại lục này, không còn ai là đối thủ của hắn.
Ha ha ha...
Nghĩ đến đây, Hạng Phi điên cuồng cười phá lên, đầu tóc hỗn loạn theo tiếng cười điên cuồng của hắn mà lắc lư, làm hắn trông như một kẻ điên.
"Cút! Tất cả cút hết cho ta!"
Mắt thấy Cơ Cửu Thiên và Vân Lạc Phong đều không có nói chuyện, Hạng Phi liền phẫn nộ lớn tiếng quát lên, muốn đuổi hai người này ra khỏi địa bàn của hắn.
Không sai, sau khi phát hiện đống bảo bối này, Hạng Phi đã hoàn toàn điên rồi, sự sợ hãi đối với Cơ Cửu Thiên ở trong lòng hắn cũng biến mất, còn đem nơi này biến thành địa bàn của hắn ta.
"Vốn dĩ ta muốn trước khi rời đi nơi này mới giải quyết hắn, nhưng hiện tại.... " Cơ Cửu Thiên âm trầm mỉm cười: "Bổn tọa không thể không giết hắn trước!"
Ầm!
Một đạo khí tràng cường đại phát ra ầm ầm, áp lực kia khiến cả người Hạng Phi run rẩy, bùm một tiếng, cả người hắn ngã mạnh xuống đất.
Trong nháy mắt mà hắn ngã xuống, hắn vươn tay muốn vịn vào cái gì đó, nên không cẩn thận kéo đổ một cái hộp sứ, để lộ ra một cái nút ẩn dấu bên dưới hộp sứ kia.
Cùng lúc đó.....
Tay Hạng Phi cũng ấn xuống cái nút, uỳnh một tiếng, cái nút bỗng phát nổ mạnh, bắn cả người Hạng Phi văng ra ngoài.
Đùng!
Toàn bộ không gian như bị nứt toạc ra, cả gian phòng chấn động, như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
"Đây..... Đây là có chuyện gì?"
Vân Lạc Phong khẽ cau mày, ánh mắt hiện lên một tia ngưng trọng.
"Không!"
Bỗng nhiên, một âm thanh hoảng sợ từ phía trước truyền đến, khi Vân Lạc Phong quay đầu lại, liền thấy thân mình Hạng Phi đang từ từ trở nên trong suốt, dường như chỉ cần chạm nhẹ vào thì hắn ta sẽ tan rã ra ngay lập tức.
Mà dưới ánh mắt khủng hoảng của hắn ta, khi hắn nhìn thấy cả người mình đang từ từ biến mất, không bao lâu sau, trước mắt hắn dần dần trở nên trống rỗng, sau đó thì hoàn toàn biến mất bên trong căn phòng.
"Biến mất?" Vân Lạc Phong nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia nghiêm nghị: "Hắn là ૮ɦếƭ, hay là...."
Âm thanh nghi vấn còn chưa nói hết, thì một giọng nói cuồng ngạo mà quen thuộc bỗng vang lên trong không gian này.
"Người truyền thừa của ta, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện, xem ra ngươi đã có được thư tịch của ta, cho nên mới đến đây tìm vu yêu cốt!"
Thân ảnh trong suốt nhưng đầy khí phách, chậm rãi hiện ra trước mắt hai người.
Nam tử trước mắt cũng mặc một bộ hồng y, so với Cơ Cửu Thiên yêu nghiệt mà nói, người này nhìn khí phách mà cao ngạo, lại có phần khinh thường mọi vật! Ánh mắt của hắn mang lại cảm giác coi rẻ chúng sinh, giống như hắn là một vương giả cao cao tại thượng, dùng ánh mắt cao ngạo của mình mà nhìn người đời như nhìn con kiến.
Không sai, chính là khinh thường!
Duy chỉ có cường giả đứng trên mọi người, mới có được ánh mắt coi rẻ chúng sinh như thế!
Chỉ một cái nhìn, liền đủ để hạ gục tất cả trong nháy mắt!
"Tuyệt Thiên!" Sắc mặt Cơ Cửu Thiên hết sức khó coi: "Năm đó ta đã nghi ngờ, tại sao linh hồn của ngươi lại suy yếu đến mức độ đó? Cho dù bị trọng thương, cũng không đến mức suy yếu như thế! Thế nhưng, làm ta không ngờ được chính là, ngươi lại chia linh hồn của mình ra làm mấy phần. Ngươi có biết, hành động này của ngươi sẽ ảnh hưởng đến thiên phú sau khi chuyển thế không?"
Tuyệt Thiên ngạo nghễ hất cằm lên, thân mình hắn cao lớn mà cường thế, giống như một ngọn núi lớn, đè ép người ta đến không tài nào thở được.
Đây là Tuyệt Thiên!
Là y thần Tuyệt Thiên năm đó làm người ta vừa nghe thấy tiếng là sợ vỡ mật!
"Sau khi tiến vào ảo cảnh, muốn rời khỏi đây thì chỉ có một phương pháp, đó chính là.... Kế thừa tất cả năng lực của ta, hơn nữa phải thông qua khảo hạch, thì ta mới cho ngươi đi!"
Vân Lạc Phong nheo nheo hai mắt, hỏi: "Mặc Thiên Thành nói trong này có một cái chốt mở, chỉ cần mở chốt thì có thể rồi đi, là hắn đã gạt ta, hay là....."
"Không, hắn cái gì cũng không biết!"
Xác thật, thiết lập ảo cảnh chính là Tuyệt Thiên, Mặc Thiên Thành chỉ biết cái địa phương này hắn không cách nào tới gần được, cho nên tất nhiên là cảm thấy chốt mở khẳng định ở chỗ này, hắn hiển nhiên cũng không biết, sau khi tiến vào ảo cảnh, thì chỉ có một biện pháp có thể rời đi.
"Được!" Vân Lạc Phong hít sâu một hơi: "Nói cho ta biết, làm sao mới có thể rời đi!"
Thân ảnh của Tuyệt Thiên ở trước mắt vẫn trong suốt, nhưng cũng không thể nào che lấp đi khí thế bá vương của hắn.
Cường đại đến mức người ta chỉ đứng ở trước mặt hắn thôi cũng thấy áp lực.
"Thứ nhất, ngươi cần đột phá liền ba cấp!"
Đột phá liền ba cấp, nói cách khác là nàng cần từ Thánh Vương trung giai đột phá đến Thánh Tôn trung giai.
"Nam nhân của ta còn đang chờ ở bên ngoài, có thể để ta cáo biệt cùng hắn rồi mới trở về hoàn thành khảo hạch được hay không?"
Giọng nói Tuyệt Thiên vẫn khí phách như cũ: "Không hoàn thành khảo hạch, ngươi không được đi!"
Nghe thấy lời này, hai mày Vân Lạc Phong lại nhíu chặt lần nữa.
Nàng bỗng nhớ đến người kia ở trong Thiên Linh Cảnh.
(*Thiên Linh Cảnh là ảo cảnh của Thiên Linh Kính, nhắc lại để mọi người nhớ.)
Người đó cũng cố chấp và bá đạo thế này!
Lúc trước, Vân Tiêu đưa nàng Thiên Linh Kính, trong lúc vô tình nàng đã Tiến vào *** Thiên Linh Kính, lúc đó nàng cũng khẩn cầu người nọ trong Thiên Linh Cảnh để cho nàng đi cứu Vân Tiêu trước, rồi mới trở về hoàn thành khảo hạch.
Người nọ cũng cương quyết giữ vững ý mình, không hoàn thành khảo hạch, đừng hòng rời đi!
Cũng may là thời gian trong Thiên Linh Cảnh không giống bên ngoài, cho nên nàng mới kịp thời chạy đến, cùng Vân Tiêu đối mặt với những cường địch kia.
"Ngươi chỉ mới nói một có một cái, còn cái nữa thì sao?" Vân Lạc Phong cất tiếng dò hỏi.
"Cái còn lại, là ngươi phải chế tạo thành công một con rối, không chế tạo thành công, ngươi cũng không thể rời đi!"
Khảo hạch thứ nhất đã phải tiêu tốn rất nhiều thời gian rồi, mà cái khảo hạch thứ hai cũng động dạng tiêu tốn thời gian không ít.
Ai biết được khi nào mình mới chế tạo được một con rối?
Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày: "Ta có thể lưu lại hoàn thành khảo hạch, nhưng ta có một yêu cầu, ta muốn nhóm linh thú của ta có thể ra bên ngoài!"
Có thứ đồ vật tốt như Huyết Linh Trì, nàng chắc chắn muốn để cho nhóm linh thú cùng dùng, nói không chừng, trong khoảng thời gian này có thể giúp thực lực của nhóm linh thú tăng lên một bậc.
Tuyệt Thiên khí phách liếc nhìn Vân Lạc Phong: "Linh thú vốn có thể xuất hiện, ta chỉ không cho phép bản thân các linh thú sống trong ảo cảnh này đi tới đây mà thôi, linh thú do ngươi mang tới, tất nhiên là có thể ra ngoài, là do tự Mặc Thiên Thành hiểu lầm mà thôi!"
"Tuyệt Thiên, ta còn một vấn đề cuối cùng muốn hỏi ngươi!" Đôi mắt đen nhánh sâu lắng của Vân Lạc Phong nhìn chằm chằm vào nam tử trước mặt: "Ta rốt cuộc phải làm thế nào mới tìm được người chuyển thế của ngươi?"
Tuyệt Thiên vẫn là câu nói đó: "Chờ khi ngươi gặp được hắn, thì tự nhiên ngươi sẽ biết!"
Uỳnh!
Ngay lúc này, Vân Lạc Phong bỗng cảm nhận được đầu mình đau như có cái gì đánh vào, nàng nhíu chặt mày, dường như có cái gì đó đang nổ ra trong đầu.
Nửa ngày sau, một loạt ký ức không thuộc về Vân Lạc Phong chảy vào trong đầy nàng.
Trong ký ức kia, là một người bị gia tộc vứt bỏ, bị bằng hữu phản bội, từng bước từng bước leo lên địa vị tối cao, rồi trở thành cường giả tuyệt thế vô song.
Lại nói, Tuyệt Thiên và nàng rất giống nhau, đều đến từ tầng chót của Long Khiếu Đại Lục, từ từ đi đến Vô Hồi Đại Lục, cuối cùng là đến Thất Châu Đại Lục này.
Tuy nhiên, điều làm cho Vân Lạc Phong kinh ngạc chính là, ký ức này đã hội tụ tri thức cả đời của Tuyệt Thiên, vốn dĩ, trong quyển thư tịch chế tạo con rối của Tuyệt Thiên có vài vấn đề nàng không hiểu, thì lúc này mọi thứ bỗng thông suốt, giống như thể hồ quán đỉnh*.
(*quán đỉnh: nghĩa đen là rưới nước, đây là một nghi thức tôn giáo trong những buổi lễ long trọng. Nghĩa của cả câu thể hồ quán đỉnh có thể tạm hiểu là được khai sáng.)
"Hiện tại, ngươi đã kế thừa ký ức của ta!" Tuyệt Thiên từ trên cao nhìn xuống Vân Lạc Phong: "Có sự tồn tại của ký ức này, ngươi sẽ có thể thành công chế tạo ra con rối, hơn nữa, ta cũng đã đem tất cả kỹ năng chiến đấu truyền lại cho ngươi, hy vọng ngươi biết quý trọng!"
Đau đớn trong đầu Vân Lạc Phong cuối cùng cũng biến mất, nàng ngẩng đầu lên nhìn nam tử trước mặt: "Lúc trước, thời điểm ta gặp được tàn hồn thứ nhất của ngươi, sao ngươi không đem những thứ này truyền cho ta, mà lại thiết kế dẫn dắt ta đến nơi này?"
"Lúc trước thực lực của ngươi còn quá yếu, biết nhiều quá đối với ngươi không phải là chuyện tốt! Hơn nữa, vừa rồi ta cũng không có đem tất cả mọi thứ truyền cho ngươi. Có một số thứ, phải chờ ngươi có đủ thực lực rồi tự mình tiếp xúc."
Vân Lạc Phong cũng không hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của Tuyệt Thiên, nàng trầm ngâm hết nửa ngày rồi mới nói: "Đa tạ!"
Tuyệt Thiên nhìn Vân Lạc Phong lần cuối.
Trong đôi mắt cuồng vọng khí phách, hàm chứa chút vui mừng, tựa như thành tựu hiện giờ của Vân Lạc Phong khiến hắn rất hài lòng.
"Tuyệt Thiên!"
Mắt thấy bóng dáng Tuyệt Thiên đang dần trở nên trong suốt, Cơ Cửu Thiên hơi hơi nhíu mày: "Ngươi còn nhớ chuyện năm đó đã hứa với ta hay không?"
Tuyệt Thiên cười.
Không thể không nói, người nam tử này cười lên rất đẹp, không giống sự bễ nghễ thiên hạ trong quá khứ, ngược lại còn cho người ta cảm giác tuyệt mỹ như họa.
"Nàng ta là truyền nhân của ta, cho nên, chuyện của ngươi, đương nhiên là do nàng ta hỗ trợ."
Nghe vậy, Cơ Cửu Thiên cũng không dây dưa nhiều, vẻ mặt của hắn vững vàng bình tĩnh, trong đôi mắt phượng xẹt qua tia sáng không dễ gì phát hiện.
Nghe cuộc đối thoại của hai người này, trong lòng Vân Lạc Phong bỗng dâng lên một dự cảm không lành.
Hình như chính mình.... Bị Tuyệt Thiên đem đi bán?
"Tuyệt Thiên, người chuyển thế của ngươi có cách giúp ta?" Cơ Cửu Thiên trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng vẫn hỏi ra thắc mắc trong lòng.
Tuyệt Thiên lắc lắc đầu: "Năm đó, ta chia nhỏ linh hồn của mình, chính là để dẫn dắt cho người truyền thừa, vì thế mà khiến linh hồn ta vô cùng suy yếu, mặc dù ta đã chuyển thế làm người, nhưng dựa theo trình độ của linh hồn, thì không thể đạt được thành tựu như trước kia!"
"Cho nên, hiện tại, có thể giúp ngươi cũng chỉ có nàng ta!"
Sau khi một câu cuối cùng này rơi xuống, bóng dáng cuồng vọng khí phách của Tuyệt Thiên rốt cuộc cũng biến mất, toàn bộ căn phòng trở về với vẻ tĩnh lặng.
"Cơ Cửu Thiên, ngươi giúp ta đi gọi Trà Trà tới đây!" Căn dặn Cơ Cửu Thiên xong, Vân Lạc Phong lại tiếp tục nói: "Còn những linh thú khác, trước tiền cứ vào Huyết Linh Trì tu luyện!"
Có loại bảo vật được trời ưu ái như Huyết Linh Trì ở đây, tin tưởng không bao lâu thì nàng có thể đột phá đến Thánh Tôn trung giai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc