Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 286

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Âu Nhã trừng lớn hai mắt, vội vàng bám chặt lấy song củi địa lao, giọng nói run run: "Oanh Oanh, ngươi không thể làm như vậy, ngươi luôn là người lương thiện đơn thuần, ngươi không thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, điều này không giống với bản tính của ngươi!"
Nghe vậy, Hoàng Oanh Oanh bỗng cười châm chọc: "Chẳng lẽ còn muốn ta tha cho các ngươi? Nằm mơ! Cho dù ta có tàn nhẫn, thì cũng là do các ngươi bức ta!"
Dứt lời, Hoàng Oanh Oanh không thèm để ý đến Âu Nhã đang kêu gào phía sau nữa, mà nhanh chân rời khỏi địa lao.
Lúc này, nước mắt Hoàng Oanh Oanh không còn kiềm lại được nữa, nàng ngẩng đầu nhìn về phía không trung xa xôi: "Cha, ca ca, cuối cùng Oanh Oanh cũng đã trả thù cho mọi người rồi!"
"Nhưng mà tâm Oanh Oanh vẫn rất đau, dù đã trả thù thì thế nào? Mọi người cũng không thể quay trở về!"
Bỗng nhiên, một hơi thở cường đại áp bách truyền đến từ phía sau, làm thân mình Hoàng Oanh Oanh cứng đờ.
Hoàng Oanh Oanh quay lại, nhìn hồng bào nam tử tuyệt mỹ vô song vừa đến, đáy mắt mang theo vẻ kính sợ: "Cơ công tử, người có chuyện gì à?"
"Bổn tọa hy vọng ngươi có thể trở thành Thánh Nữ Vu Yêu Tộc!" Ngữ khí Cơ Cửu Thiên lạnh lùng thản nhiên, so với lúc ở trước mặt Vân Lạc Phong thì hoàn toàn như một người khác.
"Nhưng mà....."
"Ngươi muốn trợ giúp tiểu Phong nhi thì chỉ có một con đường là trở thành Thánh Nữ Vu Yêu Tộc!"
Người nam nhân này, luôn luôn tàn nhẫn vô tình.
Hắn không quan tâm đến Hoàng Oanh Oanh, sở dĩ bảo Hoàng Oanh Oanh trở thành Thánh Nữ cũng chỉ vì điều này giúp ích được cho Vân Lạc Phong.
Hoàng Oanh Oanh khẽ gật đầu: "Được! Ta làm Thánh Nữ!"
Chỉ có như vậy, nàng mới báo ân được cho Vân cô nương.
Mẫu thân từng dạy, tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo*, nếu không nhờ có Vân Lạc Phong, nàng đã không thể báo được thù.
(*tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: nhận ơn bằng giọt nước, dùng ao hồ để đền đáp. Ý nói chịu ơn người ta dù rất nhỏ, nhưng cũng phải báo đáp lại gấp trăm ngàn lần.)
Huống chi, hung thủ diệt Hoàng gia đã bị trừng phạt, vậy nàng chỉ có thể buông bỏ thù hận, đảm đương vị trí Thánh Nữ này.
Khi lời này của Hoàng Oanh Oanh vừa thốt ra, bóng dáng của Cơ Cửu Thiên liền đột nhiên biến mất, chỉ để lại một cơn gió, chứng minh cho việc hắn vừa đến đây.
"Cơ công tử đối với Vân cô nương thật tốt!" Hoàng Oanh Oanh cong môi cười khẽ: "Đáng tiếc là Vân cô nương đã có vị hôn phu, mà vị hôn phu của Vân cô nương còn là Quỷ đế đỉnh đỉnh đại danh người người đều biết!"
________
Bình minh ngày hôm sau.
Nắng sớm vừa lên, tộc trưởng đang cùng thương lượng đại sự với các vị trưởng lão, bỗng một bóng dáng trắng như tuyết từ ngoài cửa bước vào, khiến tộc trưởng phải đứng dậy.
"Vân cô nương, người đến rồi?"
Vân Lạc Phong gật đầu: "Ta đến là để nói cho các người biết mục đích ta đến Vu Yêu Tộc này. Kỳ thực, ta đến đây là để tìm Vu Yêu Hoa và Vu Yêu Cốt."
Tộc trưởng hơi ngẩn người, rồi đáp: "Ta có thể cho cô nương Vu Yêu Hoa, nhưng mà còn Vu Yêu Cốt...."
Nhắc đến Vu Yêu Cốt, tộc trưởng chợt dừng lại, lát sau mới nói tiếp: "Được rồi! Nể tình cô nương đã giúp Thánh Nữ, ta có thể cho cô nương hai món đồ này."
"Tộc trưởng!"
Vu Yêu Hoa là báo vật trấn tộc, nhưng cũng không phải là không thể cho, ngược lại, Vu Yêu Cốt thì lại khác, đây là hài cốt tổ tiên lưu lại, là vật cực kỳ quan trọng.
"Các ngươi không cần nhiều lời, hiện tại Vu Yêu Tộc chúng ta đã có Thánh Nữ, rất nhanh sẽ có thể khôi phục lại vinh quang như trước kia, tuy Vu Yêu Cốt quan trọng, nhưng cũng chỉ là vật tượng trưng tinh thần, không có tác dụng gì mấy, tổ tiên đã sớm luân hồi chuyển thế, vậy thì cứ thuận nước đẩy thuyền, đưa cho Vân cô nương."
Vân Lạc Phong cong môi cười: "Vậy xin đa tạ!"
Nàng vốn nghĩ sẽ phải đánh một trận với Vu Yêu Tộc, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi thế này.
"Vân cô nương, ta còn một thỉnh cầu!" Tộc trưởng chợt nghiêm túc: "Quan hệ giữa cô nương và Cơ viện trưởng không tệ, nếu trước khi Thánh Nữ trưởng thành mà Vu Yêu Tộc có gặp phải nguy hiểm gì, xin cô nương mở lời, mời Cơ viện trưởng đến tương trợ!"
"Được! Ta hứa với ông!"
Vân Lạc Phong rất sảng khoái đồng ý.
Nàng sẽ vì Vu Yêu Tộc mà thỉnh cầu Cơ Cửu Thiên ra tay, còn việc Cơ Cửu Thiên có đồng ý hay không thì không phải vấn đề của nàng.
"Ngoài ra..." Tộc trưởng thoáng ngập ngừng: "Vu Yêu Cốt của chúng ta được giấu ở một nơi tương đối bí ẩn, muốn lấy nó thì Vân cô nương phải tự mình đi một chuyến."
Vân Lạc Phong nhướng mày, như cười như không nhìn tộc trưởng.
Thần sắc tộc trưởng có chút xấu hổ: "Nơi kia là do tổ tiên lập nên, quá nguy hiểm, Vu Yêu Tộc chúng ta không thể vào được."
Trên thực tế, không phải bọn họ không vào được, mà là không dám!
"Dẫn ta đến đó!"
Vân Lạc Phong không có vạch trần tộc trưởng, mỉm cười nói.
"Được!" Tộc trưởng cũng cười: "Vân cô nương, mời!"
Vân Lạc Phong xoay người đi về phía cửa, vừa mới bước ra ngoài, liền bị một bóng dáng hồng bào diễm lệ chặn đường.
Nam nhân mỉm cười tuyệt mỹ, diễm lệ vô song: "Tiểu Phong nhi, không lẽ ngươi lại định bỏ rơi bổn tọa? Bổn tọa đã hứa với Quỷ đế, nhất định phải đưa ngươi rời khỏi Vu Yêu Tộc một cách bình yên vô sự."
Vân Lạc Phong ngẩng đầu nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của nam nhân, khẽ mỉm cười nói: "Cơ Cửu Thiên, ta lại nợ ngươi một ân tình!"
"Ngươi đừng hiểu lầm, chẳng qua là do bổn tọa thấy quá nhàm chán, ngược lại, đi theo ngươi luôn gặp được nhiều chuyện thú vị, không phải đơn giản chỉ là vì muốn bảo vệ ngươi thôi đâu." Hai mắt nam nhân lóe lên tia sáng yêu dị, bày ra bộ dáng ngươi đừng hiểu lầm.
Vân Lạc Phong sao lại không hiểu, tên gia hỏa này là đang sợ làm cho nàng cảm thấy có gán*** tâm lý, cho nên mới cố ý nói ra những lời đó.
"Tuy rằng ta không thể lấy thân báo đáp, nhưng ân tình thiếu ngươi, sau này ta nhất định trả đủ."
Cơ Cửu Thiên cúi đầu, ngắm nhìn đôi mắt sáng ngời như tinh tú của thiếu nữ, đột nhiên cười khẽ ra tiếng: "Thời gian không còn sớm, đi thôi!"
Vân Lạc Phong gật đầu, quay lại nhìn tộc trưởng: "Tộc trưởng, làm phiền ông giúp ta một chuyện, nếu như trong khoảng thời gian dài ta không về được, thì nhờ ông đưa Vu Yêu Hoa đến Khô Long Trấn, giao cho một cô nương tên là Hồng Loan, nàng ấy đang cần dùng Vu Yêu Hoa để chữa trị thương thế."
"Yên tâm! Nếu trong vòng ba ngày Vân cô nương chưa thể trở về, ta sẽ sai người đưa Vu Yêu Hoa đến cho Hồng Loan cô nương."
"Đa tạ!"
Vân Lạc Phong chậm rãi xoay người, liếc mắt nhìn về phía chân trời xa xa, tự thì thầm một mình: "Vân Tiêu, đợi ta! Đợi ta lấy được Vu Yêu Cốt rồi sẽ lập tức trở về gặp chàng."
Thời khắc này, Vân Lạc Phong không tài nào biết trước được, chuyến đi này của nàng mất rất nhiều thời gian, đợi khi nàng trở về, thì đã là chuyện mấy năm sau....
_________
Vu Yêu Cốt được giấu bên trong một ảo cảnh.
Tộc trưởng đưa Vân Lạc Phong và Cơ Cửu Thiên vào ảo cảnh xong rồi, đang định rời đi thì bỗng nghe ầm ầm một tiếng, tiếng động kia được phát ra từ chỗ sơn môn, làm chấn động cả ngọn núi.
"Xảy ra chuyện gì?" Tộc trưởng bỗng thấy kinh hãi.
Lời nói vừa dứt, vài bóng dáng đột ngột từ trên không trung bay đến, rồi dừng lại nhìn tộc trưởng đang đứng bên dưới.
"Tộc trưởng, lần này ta tới đây là vì Vu Yêu Cốt của Vu Yêu Tộc các ngươi. Nếu Vu Yêu Tộc không muốn bị san bằng thành bình địa, thì mau giao Vu Yêu Cốt ra đây!"
Vu Yêu Cốt?
Những người này đến đây là vì Vu Yêu Cốt?
Vu Yêu Cốt chẳng qua là hài cốt của tổ tiên lưu lại, tại sao lại có nhiều người muốn có được nó như vậy?
Ánh mắt tộc trưởng khẽ lóe lên: "Vu Yêu Cốt của chúng ta đã sớm không còn rồi, các ngươi trở về đi!"
"Ha ha!"
Trên hư không, một pháo hôi lão giả dẫn đầu cười lớn, lão ta cất giọng trầm trầm: "Ngươi tưởng lão phu sẽ dễ dàng tin lời nói của ngươi? Không muốn Vu Yêu Tộc xương chất thành đống, thì lập tức mở ảo cảnh, để chúng ta vào tìm Vu Yêu Cốt!"
(*pháo hôi: một từ thịnh hành của TQ, chỉ những nhân vật chuyên làm nền cho nhân vật chính.)
Ảo cảnh?
Thần sắc tộc trưởng càng thêm kinh hãi, tại sao những người này lại biết Vu Yêu Tộc có ảo cảnh?
Tuy nhiên, nghĩ đến Vân Lạc Phong và Cơ Cửu Thiên vừa mới vào ảo cảnh, tộc trưởng đành cắn chặt răng, nói: "Ta sẽ không để các người tiến vào ảo cảnh."
Lời nói vừa dứt, thân hình tộc trưởng chợt lóe, triển khai công kích về phía pháo hôi lão giả trên hư không.
Khóe môi pháo hôi lão giả cong lên độ cong châm chọc, nhìn tộc trưởng đầy khinh miệt.
Ầm!
Ngay khi một quyền của tộc trưởng sắp đánh trúng pháo hôi lão giả, ông bỗng nhiên cảm thấy bản thân không còn sức lực, sau đó rơi từ trên cao xuống thật mạnh, tạo thành một cái hố to trên mặt đất.
"Tộc trưởng!"
Mọi người trong Vu Yêu Tộc đại kinh thất sắc, vội vàng chạy tới cạnh tộc trưởng.
"Khụ khụ!" Tộc trưởng ho hai tiếng, phun ra máu tươi, cắn răng nói: "Tại sao lại như vậy? Tại sao cổ độc trong người ta lại phản phệ?"
Vu Yêu Tộc am hiểu nhất chính là cổ độc, mỗi người trong Vu Yêu Tộc đều nuôi cổ độc trong chính cơ thể mình.
Cổ độc nuôi trong cơ thể bọn họ còn được gọi là chủ cổ!
"Tộc trưởng, xin lỗi, ta không cố ý muốn hãm hại ngài, là do ngài quá cố chấp!"
Đúng lúc này, có một người bỗng bước ra từ trong đám người Vu Yêu Tộc. Đó là một lão giả, sau khi bước ra, lão ta liến đứng về phía đối lập với người Vu Yêu Tộc.
"Là ngươi động tay động chân với cổ độc trong người ta?" Ánh mắt tộc trưởng hung ác, tức giận quát lớn.
Những người khác trong Vu Yêu Tộc cũng giận dữ trừng mắt nhìn lão giả phản bội, ánh mắt giống như là đang hận không thể đem lão giả phản bội đi thiên đao vạn quả.
"Tộc trưởng, ta làm như vậy cũng là do ngài bức ta! Ta chăm chỉ làm việc góp sức cho Vu Yêu Tộc nhiều năm như vậy, nhưng sao ngài vẫn không chịu phong ta làm trưởng lão? Nếu ngài để ta làm trưởng lão, ta đã không phản bội ngài rồi!" Lão giả phản bội cười lạnh, rồi quay đầu nhìn về phía mấy lão giả đang đứng trên hư không: "Các vị đại nhân, ta biết cách mở ra ảo cảnh, ngoài ra, trước đó có một tiểu cô nương vừa vào ảo cảnh, theo bên cạnh tiểu cô nương kia còn có một nam nhân, tên là Cơ Cửu Thiên!"
"Cơ Cửu Thiên?" Thần sắc của pháo hôi lão giả vô cảm, giọng điệu âm trầm: "Học viện Tây Châu Cơ Cửu Thiên? Thực lực của hắn đúng là cường đại, chỉ tiếc...... Ta có biện pháp có thể dễ dàng đối phó với hắn! Ngươi lập tức mở ảo cảnh ra cho ta, ta nhất định phải đoạt được Vu Yêu Cốt!"
"DỪNG TAY!"
Tộc trưởng gầm lên một tiếng, ông ôm lấy lòng *** mình, cắn răng nói: "Ngươi dám để bọn chúng đi vào, ta sẽ không tha cho ngươi!"
"Hiện tại ta đã đầu phục Độc Cốc, ngài không tha cho ta thì có thể làm gì được ta?" Lão giả phản bội cười đầy châm chọc: "Tộc trưởng, ta đối với ngài vẫn còn nhiều thiện cảm, cho nên mới không có hạ độc độc ૮ɦếƭ ngài ngay lập tức, mà là.... Để cho sinh mạng của ngài dần dần suy yếu, cho đến khi ngài ૮ɦếƭ đi! Quá trình này có thể kéo dài ba năm, cũng có thể là năm năm! Trong lúc đó, ngài không thể vận dụng lực lượng của chính mình, bản thân còn phải chịu đau đớn vạn phần."
(*lúc này lão giả phản bội gọi tộc trưởng bằng ngài là có ý châm chọc, không phải tôn trọng.)
Nếu là người ngoài, có lẽ sẽ vô phương ám toán tộc trưởng, nhưng tộc trưởng lại quá tin tưởng tộc nhân của mình, vì vậy mới để cho những kẻ tiểu nhân thừa nước ***c thả câu.
Còn về Vân Lạc Phong tại sao lại không phát hiện ra tộc trưởng trúng độc....
Đó là bởi vì độc không phải được hạ trên người tộc trưởng, mà là trên người của chủ cổ trong cơ thể ông.
Trừ phi là Vân Lạc Phong biết được âm mưu của lão giả phản bội, cố ý kiểm tra tỉ mỉ thân thể tộc trưởng, khi ấy mới có thể phát hiện ra độc này.
Không kiểm tra tỉ mỉ, sẽ không thể nào phát hiện ra!
Lão giả phản bội nghe lệnh bước tới, dùng phương pháp vừa rồi của tộc trưởng mở ảo cảnh ra một lần nữa, ngay tức khắc, ánh sáng bao phủ khắp không trung, đám người Độc Cốc cùng lão giả phản bội Vu Yêu Tộc đều tiến vào ảo cảnh.
"Tộc trưởng!"
Mọi người tiến lên, dìu tộc trưởng đứng dậy, lo lắng hỏi: "Chuyện này nên xử lý thế nào đây? Nếu để mặc chúng vào ảo cảnh, thì Vu Yêu Cốt chắc chắn sẽ bị chúng đoạt mất!"
"Thánh Nữ ở đâu?" Tộc trưởng hỏi.
"Hình như Thánh Nữ đến địa lao, ở đó không thể nghe được động tĩnh bên này!"
"Vậy thì tốt!" Tộc trưởng thở phào: "Ngươi bảo Thánh Nữ mang Vu Yêu Hoa đến Khô Long Trấn giao cho bằng hữu của Vân cô nương đi! Ngoài ra cứ bảo Thánh Nữ ở bên ngoài một thời gian ngắn, đừng để Thánh Nữ trở về Vu Yêu Tộc!"
"Tộc trưởng!"
Mọi người biến sắc, tựa hồ biết rõ nguyên nhân vì sao tộc trưởng làm vậy.
"Vu Yêu Tộc..... đã không còn cách nào tiếp tục duy trì, nếu như Thánh Nữ có thể sống, thì Vu Yêu Tộc mới có hy vọng." Tộc trưởng thở dài, ông cố chống đỡ đứng dậy, cười khổ rồi nói: "Ta không ngờ rằng, Thánh Nữ vừa trở về thì đã xảy ra những chuyện thế này."
"Tộc trưởng, vậy việc truyền thừa....."
"Không kịp nữa rồi! Trong lúc Vu Yêu Tộc xảy ra biến cố mà để Thánh Nữ đi truyền thừa thì nhất định sẽ có nguy hiểm, biện pháp duy nhất hiện giờ là để Thánh Nữ mau chóng rời đi!"
"Nhưng mà..... Chuyện Vân cô nương vừa vào ảo cảnh chắc chắn không thể giấu được Thánh Nữ, sớm muộn gì Thánh Nữ cũng biết những chuyện phát sinh trong hôm nay."
Nghe được lời này, tộc trưởng lại thở dài: "Có thể giấu bao lâu thì cứ giấu bấy lâu! Tuy nhiên, chuyện Vân cô nương vào ảo cảnh vẫn có thể nói cho Thánh Nữ biết, nhưng không thể để Thánh Nữ biết người Độc Cốc cũng vào ảo cảnh, càng không được nói ra chuyện ta trúng độc."
"Dạ, tộc trưởng!"
"Các ngươi lui xuống đi! Phái thêm mấy cao thủ bảo vệ Thánh Nữ, dù liều cả tính mạng cũng phải bảo vệ Thánh Nữ an toàn."
Thánh Nữ là hy vọng duy nhất của Vu Yêu Tộc.
Dù Vu Yêu Tộc toàn quân bị diệt, nhưng chỉ cần Thánh Nữ có thể sống là được!
"Tuân lệnh!"
Trải qua sàng lọc, cuối cùng Vu Yêu Tộc chọn ra hai cao thủ mạnh nhất để bảo vệ Hoàng Oanh Oanh.
Vốn dĩ, khi nghe nói Vân Lạc Phong đã vào ảo cảnh, Hoàng Oanh Oanh liền khăng khăng muốn ở lại, cho nên tộc trưởng chỉ có thể dùng tình cảm để đả động tâm của Hoàng Oanh Oanh, lại dùng lời lẽ thuyết phục, cuối cùng, Hoàng Oanh Oanh mới chịu miễn cưỡng đến Khô Long Trấn đưa dược liệu.
Tất cả mọi người trong Vu Yêu Tộc đều che giấu chuyện xảy ra trước đó với Hoàng Oanh Oanh, cho nên nàng không hề hay biết gì cả, đợi khi Hoàng Oanh Oanh biết được sự thật, thì đã là chuyện của mấy năm sau....
____________
Sơn Cốc trong ảo cảnh.
Trời trong nắng ấm, non xanh nước biếc.
Mây trắng vờn quanh tựa như tiên cảnh, đẹp không sao tả xiết.
Vân Lạc Phong khẽ vỗ vỗ cằm, trầm ngâm suốt nửa ngày: "Không biết Vu Yêu Cốt được giấu ở đâu? Tuy nhiên, ta có cảm giác, nơi nào càng nguy hiểm thì khả năng Vu Yêu Cốt ở đó càng lớn."
"Grào..."
Đột nhiên, một tiếng gầm hung mãnh vang lên từ trong bụi cỏ, Cơ Cửu Thiên nhanh tay lẹ mắt, kéo Vân Lạc Phong tới bên cạnh mình, tay bắn ra một đạo chưởng phong sắc bén, xuyên thủng đầu một con hùng sư.
"Tuy rằng nơi này chỉ là ảo cảnh, nhưng nếu táng thân trong miệng linh thú, thì ngươi cũng đừng mong trở về nữa." Cơ Cửu Thiên liếc nhìn bạch y thiếu nữ bên cạnh, nói.
Vân Lạc Phong gật đầu: "Ta biết! Nhưng mà ta thấy rất tò mò, rốt cuộc là ảo cảnh này được tạo thành từ cái gì? Nếu nói nó là ảo cảnh, thì ta lại thấy nó giống một thế giới độc lập hơn, ngay cả linh thú cũng chân thật đến như vậy."
"Có người!"
Cơ Cửu Thiên nhíu mày, kéo Vân Lạc Phong ẩn nấp vào một bụi cỏ, nhỏ giọng nói bên tai nàng.
Trên thực tế, lúc Cơ Cửu Thiên nhận thấy có người đến, thì Vân Lạc Phong cũng đồng thời cảm nhận được. Điều khiến nàng kinh ngạc chính là, trong ảo cảnh, ngoại trừ nàng và Cơ Cửu Thiên ra thì vẫn còn có người khác.
Kẻ đến đây, là người phương nào?
Đang lúc Vân Lạc Phong trầm ngâm, thì một đạo hơi thở từ xa đang tiến tới gần, khi Vân Lạc Phong nhìn rõ diện mạo kẻ đến, bỗng nhiên lại phát hiện, hơi thở của Cơ Cửu Thiên càng lúc càng dồn dập, khí thế trên người phát ra điên cuồng.
Xuyên qua bụi cỏ xanh mướt, là một khuôn mặt như trẻ con đập vào mắt Vân Lạc Phong.
Đây là một thiếu niên mặc một bộ trường bào màu trắng, khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, đôi mắt sáng ngời như tinh tú, diện mạo tuấn mỹ đáng yêu, phúc hậu, vô hại.
Dáng người thiếu niên thon gầy, hoàn mỹ tinh xảo, tóc dài trắng xóa, dưới sắc trời xanh thẩm đặc biệt mê hoặc lòng người.
Nếu thiếu niên này xuất hiện ở một nơi nào khác, có lẽ sẽ không có ai để ý đến việc tại sao hắn lại xuất hiện ở đó.
Nhưng nơi này là ảo cảnh. Là nơi cất giấu Vu Yêu Cốt!
Cũng là nơi vô cùng hung hiểm!
Có thể xuất hiện ở đây, sao có thể là người bình thường?
Huống chi, Vân Lạc Phong lại còn cảm nhận được khí thế kích động điên cuồng từ trên người Cơ Cửu Thiên, nội tâm nàng bỗng thấy căng thẳng.
"Trước đó ta đã cảm nhận được có người xông vào ảo cảnh, nhưng thật không ngờ, kẻ đó lại là ngươi, Cơ Cửu Thiên!"
Khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên nở một nụ cười tươi sáng, đôi mắt vẫn mang vẻ phúc hậu vô hại, giọng nói mềm mại đáng yêu không hề có lực uy hiếp.
"Tiểu Phong nhi!"
Cơ Cửu Thiên thấy bản thân đã bị phát hiện, hắn từ từ đứng dậy, nhỏ giọng căn dặn: "Ngươi chạy mau, rời khỏi đây! Chạy càng xa càng tốt, đừng tìm Vu Yêu Cốt nữa!"
Trong lúc Vân Lạc Phong còn ngây người, thì âm thanh của Cơ Cửu Thiên bỗng tăng thêm vài phần, quát lớn: "Đi mau!"
"Đi?" Thiếu niên mỉm cười.
Nụ cười giống như ác ma, làm người ta sởn cả tóc gáy.
"Đã tới nơi đây, còn muốn đi dễ dàng như vậy?"
Quang người thiếu niên bỗng nổi lên cuồng phong, hắn hất cằm mang theo vẻ kiêu ngạo, nhìn Vân Lạc Phong mà cười lạnh.
Cùng lúc đó, Vân Lạc Phong cảm giác được dường như có một bàn tay vô hình đang giam cầm mình, tim nàng như đang chịu một áp lực cực lớn, khiến nàng không tài nào thở nổi.
Thực lực của người này quá mạnh!
Mạnh đến nỗi..... Giống như là không thuộc về thế giới này!
Cơ Cửu Thiên phất tay áo, đi tới chắn trước người Vân Lạc Phong, chặn lại uy áp của thiếu niên.
Trên khuôn mặt bất cần đời của Cơ Cửu Thiên lúc này đã xuất hiện một tia ngưng trọng rất nhỏ.
"Đây là ân oán giữa mấy người chúng ta, nàng vô tội, để cho nàng đi!"
(*nguyên văn cũng là ân oán của mấy người chúng ta, bởi vì đây là chuyện xưa, còn liên quan đến người khác nữa, nên dù hiện tại chỉ có mình Cơ Cửu Thiên và thiếu niên kia, nhưng tác giả không dùng từ hai người, mà là mấy người chúng ta.)
"Vô tội?" Thiếu niên cười khẩy đầy châm chọc, vẻ mặt kiêu ngạo, khí thế hơn người: "Nữ nhân này là truyền nhân của Tuyệt Thiên, ngươi lại dám nói ả vô tội? Bất kỳ người nào có liên quan đến Tuyệt Thiên đều đáng ૮ɦếƭ!"
Uỳnh!
Khí thế che trời lấp đất của thiếu niên khuyếch tán mạnh mẽ ra bên ngoài, phủ kín cả sơn cốc.
"Chỉ là ta không hiểu, cái đám hậu bối kia của ta sao lại để các ngươi tiến vào di tích này?"
Hậu bối?
Vân Lạc Phong bắt được từ mấu chốt, nàng khẽ ngẩng mặt lên, cố hết sức mở miệng, hỏi: "Ngươi là tổ tiên của Vu Yêu Tộc?"
Vu yêu Cốt là hài cốt tổ tiên của Vu Yêu Tộc, vậy tại sao tổ tiên của Vu Yêu Tộc vẫn còn sống?
"Gì?" Thiếu niên kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: "Tuy rằng tên khôn kiếp Cơ Cửu Thiên đã chặn một nửa uy áp giúp ngươi, nhưng chịu một nửa uy áp của ta mà ngươi vẫn còn có thể mở miệng nói chuyện à? Thú vị, nha đầu ngươi thật sự thú vị, nếu ngươi không phải là truyền nhân của Tuyệt Thiên, nói không chừng ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử, chỉ tiếc...... Ngươi lại có quan hệ với Tuyệt Thiên!"
Thiếu niên lắc lắc đầu tiếc nuối, dường như thật sự cảm thấy đáng tiếc với việc Vân Lạc Phong có quan hệ với Tuyệt Thiên.
"Mặc Thiên Thành!" Cơ Cửu Thiên chắn trước mặt Vân Lạc Phong, hồng y yêu mị, vô cùng quyến rũ: "Tuyệt Thiên đã thành một đống xương trắng từ lâu, sao ngươi còn nhớ mãi hắn không quên? Chẳng lẽ tình yêu của ngươi đối với Tuyệt Thiên đã khắc sâu vào xương cốt, cho nên cũng hận hắn thấu xương?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc