Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 285

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Đau!
Hoàng Oanh Oanh cảm nhận được sự đau đớn thấu tận xương tủy, cảm giác máu đang chảy ngược làm cho nàng bỗng thấy hoảng loạn.
"Hối hận?" Âu Nhã nhìn thấy cảm xúc trên mặt Hoàng Oanh Oanh thay đổi, lập tức cười lạnh: "Đáng tiếc, ngươi không còn cơ hội nữa, rất nhanh thì máu của hai chúng ta sẽ đổi xong, lúc đó, ta chính là Thánh Nữ danh chính ngôn thuận, ha ha ha!"
Thánh Nữ danh chính ngôn thuận, vậy là có ý gì?
Đáy mắt Hoàng Oanh Oanh xẹt qua một tia mê mang, nàng vừa định lên tiếng, thì phát hiện ra máu của mình đang không ngừng chảy ra ngoài thông qua đầu ngón tay, tức thì, sự hoảng loạn trong mắt càng đậm.
Rầm!
Bỗng nhiên, cửa phòng bị người ta dùng sức đạp mạnh ra, một bóng dáng bạch y xuất hiện, kéo Hoàng Oanh Oanh đang ngồi dưới đất dậy, rồi đá mạnh vào *** Âu Nhã.
Phụt!
Âu Nhã phun ra một ngụm máu, cả người đập mạnh vào vách tường, đau đớn làm cho sắc mặt nàng ta xanh mét.
"Ngươi không sao chứ?" Vân Lạc Phong cúi đầu nhìn Hoàng Oanh Oanh, thoáng thấy ngân châm trên mười đầu ngón tay của Hoàng Oanh Oanh, ngay lập tức Vân Lạc Phong liền nhíu mày, rồi lạnh lùng liếc về phía Âu Nhã.
"Ngươi muốn thay máu với Hoàng Oanh Oanh?"
Giọng điệu Vân Lạc Phong bình thản, lại giống như một cây chủy thủ *** vào tim đối phương.
Vừa rồi, Trà Sữa báo cho Vân Lạc Phong biết là Hoàng Oanh Oanh đã bị Âu Nhã bắt đi, nàng lập tức phái Trà Sữa bám theo trước, rồi mới tự mình đuổi theo sau.
Vốn dĩ nàng muốn tìm hiểu xem mục đích mà Âu Nhã bắt Hoàng Oanh Oanh là gì? Nhưng thật không ngờ, thì ra Âu Nhã muốn thay máu với Hoàng Oanh Oanh.
Âu Nhã làm thế, mục đích là gì?
Hoàng Oanh Oanh vội vàng chụp lấy tay áo Vân Lạc Phong, lắc lắc đầu, trên khuôn mặt tái nhợt xuất hiện một tia khẩn trương.
"Ngươi đừng lo lắng!" Vân Lạc Phong nhận thấy được sự lo lắng của nữ tử bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Ta sẽ không để ả làm hại ngươi!"
Ta sẽ không để ả làm hại ngươi!
Hoàng Oanh Oanh sửng sốt, ngây ngốc ngẩng đầu lên, nhìn nửa bên mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ, đáy lòng như được rót một dòng nước ấm.
Từ sau khi người thân qua đời, thì không còn người nào nói những lời như thế này với mình nữa.
Chỉ bằng một câu nói này thôi, thì nàng đã không muốn liên lụy đến Vân Lạc Phong rồi.
Vì thế, Hoàng Oanh Oanh đứng lên, gắt gao kéo lấy tay Vân Lạc Phong, rồi ngẩng đầu nhìn Âu Nhã.
"Vân cô nương, chuyện này là do ta tự nguyện, người đừng xen vào làm gì."
Âu Nhã, ngươi cho rằng ta thật sự cam tâm tình nguyện đổi máu với ngươi?
Chắc ngươi không biết, ta đã lén bôi độc dược lên miệng vết thương, đợi khi máu của ta chảy vào trong người của ngươi, ta sẽ cùng ngươi đồng quy vu tận.
(*đồng quy vu tận: cùng ૮ɦếƭ chung.)
Đây là cái giá cho việc ngươi diệt cả Hoàng gia của ta!
"Khụ khụ!" Âu Nhã khẽ ho hai tiếng, mỉm cười đứng lên, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn: "Vân Lạc Phong, ngươi có nghe không? Tất cả là do ả tự nguyện, ta chưa từng ép buộc ả!"
"Tiểu Mạch!" Vân Lạc Phong quát lớn một tiếng: "Trông chừng Hoàng Oanh Oanh cho ta!"
"Tuân lệnh!"
Tiểu Mạch nhận lệnh, lập tức tiến lên, chế trụ bả vai Hoàng Oanh Oanh, không cho Hoàng Oanh Oanh làm chuyện liều lĩnh.
"Ngươi làm gì vậy? Mau thả ta ra, ta..."
"Ngươi câm miệng cho ta!"
Tiểu Mạch hung tợn trừng mắt nhìn Hoàng Oanh Oanh, tức giận nói: "Nữ nhân ngu ngốc nhà ngươi, ngoan ngoãn ở yên trong phòng mình là được rồi, ra đây náo loạn cái gì chứ? Chủ nhân nhà ta vốn đã tính toán xong mọi chuyện, bây giờ bị ngươi phá hỏng hết rồi."
Hoàng Oanh Oanh cảm thấy ủy khuất, nước mắt lưng tròng.
Không phải là do nàng sợ liên lụy đến bọn họ hay sao?
"Bây giờ ngươi ở yên đây cho ta, không được nhúc nhích! Những chuyện kế tiếp, cứ để cho chủ nhân ta giải quyết!" Tiểu Mạch nói xong câu này, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn, nhưng vẫn không nhịn được mà giơ tay đánh một cái vào sau đầu Hoàng Oanh Oanh: "Còn nữa, về sau đầu óc của ngươi phải thông minh lên một chút! Chỉ bằng vào hạng người ngu ngốc như Âu Nhã mà cũng có thể bắt được ta sao? Ta tát một cái thì đã có thể tát ૮ɦếƭ ả rồi!"
Hoàng Oanh Oanh thật sự không dám nhúc nhích nữa, hai mắt ngấn nước, nhìn Tiểu Mạch đầy đáng thương.
Tên gia hỏa này sao lại hung dữ như vậy?
Tuy rằng Hoàng Oanh Oanh biết Tiểu Mạch không muốn để mình ૮ɦếƭ, nhưng trong lòng nàng vẫn tràn ngập cảm giác sợ hãi đối với Tiểu Mạch.
Quả thật, bộ dáng giả vờ hung dữ này của Tiểu Mạch rất hữu dụng, so với việc giảng đạo lý với Hoàng Oanh Oanh thì hữu ích hơn rất nhiều, ít nhất hiện tại Hoàng Oanh Oanh đã ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, không còn tỏ ra quật cường như vừa rồi nữa.
"Âu Nhã!"
Vân Lạc Phong nhìn Âu Nhã, chậm rãi tiến gần về phía nàng ta.
"Y Tháp tìm ngươi lâu như vậy, không ngờ cuối cùng lại là ta tìm được ngươi!"
Sắc mặt Âu Nhã khẽ biến, lui về sau vài bước: "Ngươi đừng tới đây, hiện tại ta không còn là đại tiểu thư Âu gia nữa, ta là Thánh Nữ Vu Yêu Tộc, ngươi đang ở trên địa bàn của Vu Yêu Tộc, tốt nhất là nên khách khí với ta một chút."
Rầm!
Vân Lạc Phong làm như không hề nghe thấy lời Âu Nhã nói, giơ chân lên đạp cho nàng ta một cái, đá Âu Nhã bay ra ngoài.
"Một cước này là thay Nam Cung trả cho ngươi. Ngươi có thể từ chối hắn, có thể không thích hắn, thậm chí có thể không cần để ý đến hắn, nhưng ngươi không có tư cách nhục mạ huynh đệ cả ta!"
Lại đá thêm một cước.
Lần này, Âu Nhã phun máu, sắc mặt trắng bệch.
"Một cước này, là thay tiểu Bạch đá ngươi. Năm đó tiểu Bạch bị thương, Âu gia các ngươi cũng có phần."
Âu Nhã vừa định chống đỡ đứng dậy, nhưng Vân Lạc Phong không cho Âu Nhã cơ hội này, nàng nhấc chân lên, đá Âu Nhã nằm rạp xuống đất, rồi dẫm mạnh lên *** nàng ta.
"Một cước này, là thay cả nhà Hoàng gia đá ngươi! Dù ta và Hoàng gia không hề có quan hệ gì, nhưng cái ૮ɦếƭ của bọn họ, lại bắt đầu từ việc ta truy sát ngươi mà ra. Theo lý, nên cũng nên báo thù cho bọn họ."
"Còn về một cước cuối cùng......" Vân Lạc Phong lại nhấc chân lên, dùng sức đạp xuống: "Là thay Hoàng Oanh Oanh trả lại cho ngươi!"
Trong miệng Âu Nhã không ngừng phun ra máu tươi, ánh mắt dần dần tan rã.
Âu Nhã hối hận, hối hận vì đã xúc động đi tìm Hoàng Oanh Oanh, ai mà ngờ Vân Lạc Phong lại đuổi tới nhanh như vậy.
"DỪNG TAY!"
Bỗng nhiên, một tiếng gầm giận dữ truyền đến.
Tộc trưởng nhìn thấy Âu Nhã ngã trong vũng máu, hai mắt của ông bắt đầu nhiễm huyết quang*, phẫn nộ quát lên: "Ta tốt bụng giữ các ngươi ở lại, ngươi lại to gan dám động thủ với Thánh Nữ của chúng ta! Lúc này, mặc kệ là ai tới, cũng không thể ngăn cản ta giết ngươi!"
(*huyết quang: huyết = máu, quang = ánh sáng; huyết quang = tia sáng đỏ như máu.)
Thánh Nữ là hy vọng của Vu Yêu Tộc, ông quả quyết không thể để cho người nào được phép tổn thương Thánh Nữ.
Cho dù liều cả tính mạng, cũng phải bảo vệ Thánh Nữ an toàn!
Uỳnh!
Khí thế cường đại được triển khai, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ căn phòng.
Cuồng phong nổi lên, toàn bộ bàn ghế trong phòng đều bị phá hủy, nhìn y như một bãi phế tích trên mặt đất.
"Đừng mà!"
Thần sắc Hoàng Oanh Oanh đại biến, trắng bệch, thực lực của Hoàng Oanh Oanh không mạnh bằng Vân Lạc Phong hay Tiểu Mạch, cho nên không thể chống đỡ nổi cuồng phong, vì thế mà y phục trên người Hoàng Oanh Oanh bị từng lưỡi đao gió trong cuồng phong cắt rách thành vô số mảnh nhỏ.
Hoàng Oanh Oanh hoảng hốt che kín phần ***, biểu tình vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, cùng lúc đó, đòn công kích mãnh liệt của tộc trưởng cũng hướng thẳng về phía nàng và Vân Lạc Phong.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc nhìn về phía Hoàng Oanh Oanh, tộc trưởng bỗng ngây người.
Cho dù Hoàng Oanh Oanh che *** lại rất nhanh, nhưng tộc trưởng vẫn kịp nhìn thấy hình xăm trăng non trên *** của nàng, tức khắc, khuôn mặt của tộc trưởng vừa khiếp sợ vừa trắng bệch.
"Ha, đường đường là tộc trưởng Vu Yêu Tộc mà lại đi ức hiếp mấy tiểu bối."
Một giọng cười yêu nghiệt bỗng vang lên trong phòng như xuyên phá trời cao, đồng thời, cũng phá giải luôn khí thế của tộc trưởng, căn phòng cũng theo đó mà trở về với vẻ tĩnh lặng.....
Đứng tại cửa phòng, nam nhân hồng y diễm lệ, tuyệt thế vô song, mắt phượng phản chiếu ra ý cười tươi, chậm rãi bước qua ngạch cửa vào phòng.
Nếu là trước kia, khi bị Cơ Cửu Thiên bắt gặp, tộc trưởng chắc chắn sẽ giải thích nguyên nhân, nhưng lúc này, tầm mắt của ông toàn bộ đều đặt hết lên *** của Hoàng Oanh Oanh, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.
"Tại sao? Tại sao lại như vậy?" Bờ môi tộc trưởng run rẩy: "Tại sao trên *** của ngươi lại có hình xăm này?"
Hoàng Oanh Oanh ngây ngốc.
Nàng quay lại nhìn Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, thương thế của ta không phải cần đến nửa tháng mới hồi phục sao? Tại sao còn chưa đến mười ngày thì đã khỏi rồi?"
"Hình xăm trăng non trên *** ngươi vốn dĩ là có công năng chữa trị!" Tiểu Mạch nhìn Hoàng Oanh Oanh, nói: "Chỉ là trước kia ngươi chưa có kích phát ra lực lượng này, vì thế nên vết thương của ngươi mới lâu lành. Nếu như ta đoán không sai, thì nguyên nhân là do Âu Nhã cưỡng chế thay máu với ngươi, vô tình làm cho ngươi phát ra năng lực tiềm ẩn của chính mình, cho nên vết thương của ngươi mới hồi phục nhanh như vậy."
Khi mà hình xăm trăng non của Hoàng Oanh Oanh lộ ra, Âu Nhã đã sợ đến mức suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh. Âu Nhã ngàn vạn lần không hề ngờ tới sẽ xảy ra biến cố ở ngay thời điểm này.
Mà lúc này, tộc trưởng đột nhiên vươn tay lên, đi tới, muốn chạm vào hình xăm trên *** Hoàng Oanh Oanh.
"A!"
Hoàng Oanh Oanh sợ đến mức hét lên một tiếng kinh hãi, nhanh chóng trốn ra phía sau Vân Lạc Phong, phẫn nộ quát: "Lão già Biến th' nhà ông, ông muốn làm cái gì?"
Xác thật, vị trí hình xăm kia là nơi tư mật của nữ tử, vậy mà tộc trưởng lại muốn chạm vào, người ta không xem ông là sắc lang mới là lạ.
(*sắc lang: sói háo sắc, từ lóng mắng hoặc ám chỉ nhưng ngươi háo sắc.)
"Tiểu Mạch!"
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Tiểu Mạch, cất tiếng gọi.
Tiểu Mạch lập tức hiểu ý Vân Lạc Phong, bước nhanh về phía Âu Nhã.
"Dừng lại!" Sắc mặt Âu Nhã đại biến, thân hình co rút lui về phía sau.
Tiểu Mạch đi theo Vân Lạc Phong lâu rồi, hiển nhiên cũng chẳng phải là người thương hương tiếc ngọc, hắn nhìn Âu Nhã còn dám phản kháng, khuôn mặt liền trầm xuống: "Ngươi còn dám cử động, ta lập tức khiến ngươi sống không bằng ૮ɦếƭ!"
Âu Nhã không dám cử động, nhưng lại nhìn tộc trưởng bằng ánh mắt khẩn cầu, thế nhưng, toàn bộ sự chú ý của tộc trưởng lúc này đều đặt hết lên người Hoàng Oanh Oanh.
Tiểu Mạch mạnh mẽ cởi y phục trên người Âu Nhã dễ như trở bàn tay, rồi đem nó đưa cho Hoàng Oanh Oanh: "Mau mặc vào đi! Tránh cho lão háo sắc nào đó lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ngươi."
(*chiếm tiện nghi: lợi dụng, chiếm lợi.)
Nghe thấy lời này, khuôn mặt nhỏ của Hoàng Oanh Oanh đỏ lên, câm giận trừng mắt nhìn tộc trưởng.
"Hai người các ngươi, ai mới là thật!" Giọng nói của tộc trưởng càng thêm run rẩy, hai mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa Hoàng Oanh Oanh và Âu Nhã.
"Tộc trưởng!" Âu Nhã cắn răng nói: "Ta mới là Thánh Nữ Vu Yêu Tộc, ả ta là giả! Năm đó, ả thấy hình xăm trên người của ta xinh đẹp, cho nên cũng bắt chước nhờ người ta xăm cho ả, ông không được tin tưởng ả ta!"
Ánh mắt của Vân Lạc Phong lạnh căm căm liếc nhìn Âu Nhã: "Ai thật ai giả, đã quá rõ ràng rồi còn gì! Nếu như ngươi là thật, thì cần gì phải thay máu với Hoàng Oanh Oanh!"
"Thay máu?" Tộc trưởng liếc nhìn Âu Nhã đầy nghi ngờ: "Tại sao ngươi lại muốn thay máu với người khác?"
"Tộc trưởng, ông đừng nghe nữ nhân này nói bậy, ta...."
"Miệng thối!"
Cơ Cửu Thiên nhíu mày, vung tay lên, Âu Nhã còn chưa nói xong thì cả ngươi lại bay ra ngoài thêm lần nữa.
Cơ Cửu Thiên lại dời mắt về phía tộc trưởng: "Muốn phân biệt thật giả, chẳng phải Vu Yêu Tộc các ngươi đã có biện pháp rồi à?"
Tộc trưởng ngẩn người.
Biện pháp quả thật là có, thế nhưng......
Nghĩ vậy, tâm tộc trưởng bỗng ngổn ngang, nói: "Âu Nhã, nếu ngươi quả quyết bản thân là thật, vậy bây giờ lập tức theo ta đi tiếp nhận truyền thừa!"
"Tộc trưởng!" Âu Nhã biến sắc: "Ta đã nói rồi, trong người ta đang mang bệnh, không thể tiếp nhận truyền thừa."
"Thân thể của ngươi chưa khang phục, đúng là có chút ảnh hưởng với việc truyền thừa, nhưng hiện tại muốn chứng minh ngươi là thật hay giả thì chỉ có biện pháp này." Tộc trưởng hơi dừng một chút rồi nói tiếp: "Người đâu! Đưa Thánh Nữ đi tiếp nhận truyền thừa!"
Truyền thừa chỉ chấp nhận người có huyết mạch Thánh Nữ, nếu có người miễn cưỡng xông vào, sẽ lập tức bị bạo nộ mà ૮ɦếƭ!
"KHÔNG!"
Mắt thấy hai gã Vu Yêu Tộc đang bước tới, muốn kéo mình đứng dậy lôi đi, Âu Nhã rốt cuộc cũng thấy kinh hoàng hoảng hốt, hét lớn một tiếng chói tai.
"Ta không đi tiếp nhận truyền thừa! Ta không muốn nhận truyền thừa!"
Tộc trưởng vốn dĩ chỉ cảm thấy có chút hoài nghi Âu Nhã, nhưng sau khi nghe thấy lời này, thì sắc mặt liền trở nên lạnh băng.
"Âu Nhã, ngươi thật to gan, dám lừa gạt Vu Yêu Tộc ta! Người đâu! Mau bắt nữ nhân giả mạo Thánh Nữ này lại cho ta, giam lại chờ xử trí!"
Cả người Âu Nhã mền nhũn, tê liệt ngã ngồi xuống dưới chân hai gã thị vệ, hai mắt ngập tràn tuyệt vọng.
Xong rồi!
Lần này nàng ta thật sự xong đời rồi!
Vân Lạc Phong, đều là tại Vân Lạc Phong!
Nếu không phải tại ả, mình đã có thể làm Thánh Nữ vĩnh viễn của Vu Yêu Tộc, Hoàng Oanh Oanh sẽ bị mình đánh ૮ɦếƭ ngoài sơn môn, cũng sẽ không phát sinh ra những chuyện tiếp theo sau đó.
Cho nên, tất cả mọi chuyện, đều là lỗi của Vân Lạc Phong!
"Vân Lạc Phong, Âu Nhã ta xin thề, cho dù có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ha ha..."
"Quỷ?" Vân Lạc Phong cong môi cười nhạt: "Ngại quá, ngươi không có cơ hội thành quỷ!"
Đúng ngay lúc này, thân mình Hoàng Oanh Oanh bỗng lảo đảo, ngã xuống đất.
Vân Lạc Phong nhanh tay lẹ mắt đỡ được Hoàng Oanh Oanh, vội vàng kiểm tra vết thương giúp nàng ta.
Đợi sau khi Vân Lạc Phong kiểm tra xong thì sắc mặt liền trầm xuống.
"Thánh Nữ!" Tộc trưởng bước nhanh đến trước mặt Hoàng Oanh Oanh, vẻ mặt vô cùng lo lắng: "Thánh Nữ, người làm sao thế?"
"Hoàng Oanh Oanh tự hạ độc chính mình, muốn cùng Âu Nhã đồng quy vu tận!"
Thì ra Hoàng Oanh Oanh ôm tâm tư như vậy cho nên mới đồng ý thay máu với Âu Nhã, dù bản thân ૮ɦếƭ cũng không muốn cho Âu Nhã sống.
"Độc?" Hai chân tộc trưởng bủn rủn: "Thánh Nữ còn cứu được không?"
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu, lấy một góc dược liệu màu tím từ trong nhẫn không gian ra, nghiền lá cây thành chất lỏng rồi bôi lên miệng vết thương của Hoàng Oanh Oanh.
"Hoàng Oanh Oanh không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một chút sẽ hồi phục, tuy nhiên....." Vân Lạc Phong ngẩng đầu lên nhìn tộc trưởng: "Mãn môn Hoàng gia là bị Vu Yêu Tộc diệt!"
Ý chính là, chưa chắc Hoàng Oanh Oanh sẽ chịu nhận lấy thân phận Thánh Nữ này.
Tộc trưởng cũng hiểu được ẩn ý trong đó, ông ảo não cúi đầu.
"Một bước sai, từng bước sai! Nếu không phải do ta quá ngu xuẩn, thì Âu Nhã kia sẽ không thể thừa nước ***c thả câu! Thánh Nữ tức giận cũng là việc đương nhiên, ta sẽ tận lực thành tâm làm Thánh Nữ nguôi giận."
"Tiểu Mạch, chúng ta đi thôi!"
Vân Lạc Phong giao Hoàng Oanh Oanh cho người Vu Yêu Tộc, dẫn theo Tiểu Mạch đi ra ngoài.
Trước đó Vân Lạc Phong đã chuẩn bị sẵn sàng nên làm thế nào để vạch trần Âu Nhã.
Nhưng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra dễ dàng như thế.
Đây cũng là do Âu Nhã tự làm tự chịu, nếu không phải nàng ta gấp rút muốn thay máu với Hoàng Oanh Oanh, thì sẽ không kích phát ra lực lượng tiềm ẩn của Hoàng Oanh Oanh, vết thương của Hoàng Oanh Oanh lại càng không thể hồi phục nhanh như vậy, khiến bản thân tự lòi đuôi.
Đúng với một câu nói, không tự tin đường ૮ɦếƭ thì sẽ không ૮ɦếƭ!
"Tiểu Mạch, có phải ngươi đã sớm biết Hoàng Oanh Oanh chính là Thánh Nữ Vu Yêu Tộc?"
"Ta không biết!" Tiểu Mạch lắc lắc đầu: "Ta chỉ biết, hình xăm hình trăng non trước *** Hoàng Oanh Oanh có thể chữa trị thương thế giúp nàng ta!"
Âm thanh trò chuyện của hai người càng lúc càng xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
_____
Bóng đêm như nước.
Tộc trưởng luôn canh giữ bên giường Hoàng Oanh Oanh, chưa từng rời khỏi nửa bước.
Nữ tử trên giường cuối cùng cũng tỉnh lại, đợi khi nàng nhìn thấy nam nhân trung niên đang đứng trước giường thì sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch: "Đồ Biến th', ông muốn làm gì? Mau cút đi cho ta!"
"Thánh Nữ.." Tộc trưởng cười hì hì bước tới hai bước: "Ta lo lắng cho vết thương của người, cho nên mới...."
"Ta không phải Thánh Nữ của các người!" Hoàng Oanh Oanh cắn răng nói: "Ông nhận lầm người rồi!"
"Nếu Âu Nhã là giả, vậy chắc chắn người là thật! Người yên tâm, hai nha hoàn diệt Hoàng gia của người ta đã giam lại rồi, người có thể xử trí bọn chúng bất cứ lúc nào."
Khi nghe thấy lời này, thân mình Hoàng Oanh Oanh chợt cứng lại, nàng cúi đầu, lát sau mới nói: "Ta muốn đi gặp bọn chúng."
"Được!"
Nhìn thấy cảm xúc Hoàng Oanh Oanh hơi hòa hoãn đôi chút, trong lòng tộc trưởng vui mừng, nói: "Người đâu! Đưa Thánh Nữ điện hạ đến địa lao!"
________
Địa lao, ẩm ướt âm u, tử khí dày đặc.
Âu Nhã cùng hai nha hoàn kia đều bị nhốt ở đây, sắc mặt xám như trò tàn, đầy tuyệt vọng.
Kẽo kẹt....
Cửa địa lao được mở ra, ánh sáng bên ngoài lập tức ùa vào, khiến phạm nhân ở đây đều đồng loạt ngẩng đầu lên.
"Là ngươi!" Sau khi Âu Nhã nhìn thấy Hoàng Oanh Oanh bước vào, sắc mặt nàng liền biến đổi: "Hoàng Oanh Oanh, năm đó đáng lý ta nên *** ngươi rồi mới bỏ đi!"
Lúc đầu, Âu Nhã còn cảm thấy may mắn vì Hoàng Oanh Oanh còn sống, bởi vì điều này giúp nàng có cơ hội đi tiếp nhận truyền thừa.
Nhưng nàng đã quá ngu ngốc.
Nàng chỉ nghĩ tộc trưởng sẽ không tùy tiện để Hoàng Oanh Oanh đi tiếp nhận truyền thừa, lại chưa từng dự tính tới trường hợp tộc trưởng sẽ để nàng đi thí nghiệm.
Lại càng không tính tới chuyện Vân Lạc Phong lại có một người cường đại như Cơ Cửu Thiên chống lưng.
Nếu Cơ Cửu Thiên không tồn tại, Vân Lạc Phong đã sớm ૮ɦếƭ ngoài sơn môn, Hoàng Oanh Oanh cũng sẽ rơi vào tay nàng.
"Âu Nhã, ngươi trộm châu thoa của ta, diệt cả nhà ta, bây giờ chính là lúc ngươi chịu báo ứng." Hoàng Oanh Oanh oán hận nhìn Âu Nhã: "Bất quá, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không để ngươi quá nhanh, ta sẽ khiến ngươi chịu hết mọi Tra t** rồi mới để ngươi ૮ɦếƭ."
Trừ điều này ra thì không còn biện pháp nào có thể giúp Hoàng Oanh Oanh giải được mối hận trong lòng.
Nói xong những lời này, Hoàng Oanh Oanh liền nhìn về phía hai nha hoàn kia, hai tay bỗng siết chặt.
"Hai người các ngươi có còn nhớ, lúc đến Hoàng gia của ta ***, đã nói những gì không?"
"Lúc ấy, ta được ca ca đem giấu đi, ca ca bảo ta không được lên tiếng, ta phải tận mắt chứng kiến người thân của mình từng người từng người ૮ɦếƭ trong vũng máu."
"Không phải hai người các ngươi rất kiêu ngạo à? Không phải các ngươi đã nói, P0'p ૮ɦếƭ Hoàng gia của ta cũng đơn giản giống như P0'p ૮ɦếƭ một con kiến hay sao? Tới đây! Có giỏi thì các ngươi lập tức P0'p ૮ɦếƭ ta thử xem!"
Giọng nói Hoàng Oanh Oanh run run, tất cả hận ý vô cùng vô tận đều được phát hết ra ngoài.
"Các ngươi còn nói, người của Vô Hồi Đại Lục đều là con kiến, cho dù bản thân các ngươi chỉ là nha hoàn, thì cũng cao quý hơn bất cứ người nào ở Vô Hồi Đại Lục chúng ta." Nắm tay Hoàng Oanh Oanh càng siết càng chặt, cả người run bần bật: "Kỳ thực, ta cũng hiểu, bao nhiêu năm qua các ngươi đã phải chịu nhiều ấm ức, bị người ta sai khiến đủ điều, vì thế nên các ngươi mới phát tiết lên người chúng ta."
"Các ngươi cho rằng, thực lực các ngươi cường đại như thế, dựa vào đâu mà phải nghe theo lệnh người khác? Còn thực lực của người ở Vô Hồi Đại Lục đều thấp hơn các ngươi, nhưng họ lại có thể sống tiêu dao tự tại hơn các ngươi."
Cả người của hai nha hoàn đều co rút lại thành một đoàn, run rẩy không ngừng, trong lòng hối hận đan xen.
Nếu lúc đó bọn họ chịu hạ thủ lưu tình, không đuổi tận giết tuyệt, thì có phải sẽ không tao ngộ kết cục như hiện giờ hay không?
"Ha ha...." Hoàng Oanh Oanh bỗng cười phá lên, một hàng lệ dại từ khóe mắt chảy xuống: "Cũng may, bây giờ ta đã có thể đích thân báo thù cho người thân của mình. Người đâu! Chặt hết tay chân bọn chúng, ngâm mình trong lu nước muối, để cho chúng chịu đau đớn mà ૮ɦếƭ!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc