Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 253

Tác giả: Tiêu Thất Gia

“Trác Vân sư tỷ nói không sai. Úc sư huynh đủ ưu tú mà ngươi dám coi thường huynh ấy?"
“Chỉ huynh ấy mới được coi thường ngươi, ngươi không có tư cách kén cá chọn canh đâu! Quyến rũ hôn phu của người khác là đạo lý gì?"
Đám nữ nhân sau lưng Trác Vân cứ ngươi một câu ta một lời, bọn họ đều dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn thẳng vào Vân Lạc Phong.
Rõ ràng trong mắt đám người đó, Vân Lạc Phong tội ác tày trời!
“Trác Vân!”
Úc Tử Triết nghe tin chạy tới, trông thấy Trác Vân đang chắn đường Vân Lạc Phong. Sắc mặt hắn đột ngột biến đổi, hắn mau chóng tiến lên, phẫn nộ nói: "Muội tới đây làm gì? Chuyện này không liên quan đến Vân cô nương, là ta nhìn trúng nàng ấy."
Trác Vân thấy Úc Tử Triết che chở Vân Lạc Phong, hốc mắt nàng ta đỏ hoe, dòng lệ uất ức trào ra nhanh chóng.
“Nữ nhân này có gì tốt, tại sao huynh lại che chở ả ta?"
“Câm miệng!”
Úc Tử Triết giơ tay tát Trác Vân một cái thật mạnh.
Lúc nhận lấy cái tát ấy, cả người Trác Vân ngây ra, nàng ta ngửa đầu lên với vẻ không dám tin, ánh mắt dán chặt vào Úc Tử Triết.
Dường như không ngờ hắn sẽ vì Vân Lạc Phong mà tát mình một cái thật mạnh...
“Huynh... Huynh đánh muội?" Trác Vân vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng, lệ tuôn rơi từ trong hốc mắt.
Úc Tử Triết cũng không thèm nhìn nàng ta, hắn quay đầu nhìn sang Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, chuyện này do ta sai! Ta xin lỗi nàng, ta không ngờ Trác Vân lại tìm tới gây sự, xin nàng hãy tin ta, lần sau sẽ không xảy ra những chuyện thế này nữa..."
Vân Lạc Phong nhếch môi, trong đôi mắt khẽ nheo lại có ánh nhìn nguy hiểm xẹt qua.
“Lần sau? Ngươi cho rằng còn có lần sau nữa sao?" Vân Lạc Phong nhìn Úc Tử Triết rồi hỏi: "Úc Tử Triết, ta không tin ngươi yêu ta chỉ vì ta đấu với Hồ Ly. Nói đi, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?"
Sắc mặt Úc Tử Triết cứng đờ, nơi đáy mắt hắn lộ ra vẻ hoảng loạn nhưng đã bị hắn áp xuống rất nhanh. Úc Tử Triết cười nói: "Vân cô nương, nàng đang nói gì thế? Sao ta nghe không rõ nhỉ? Ta thật lòng ái mộ nàng, tuyệt đối không có ý khác. Huống hồ, Vân cô nương - nàng không tiếp nhận ta, về tình có thể tha thứ, nhưng ta tin tưởng mình có thể..."
“Nương”
Ngay lúc Úc Tử Triết định tiếp tục bày tỏ tâm ý của mình thì một giọng nói mềm mại đã truyền đến từ phía sau.
Vân Lạc Phong nghe thấy giọng nói ấy mà cứng đờ cả người. Nàng ngẩng đầu, dùng cặp mắt đen thẳm thâm sâu nhìn hai người một lớn một nhỏ đang đi từ từ đến, vẻ lạnh lùng trên mặt cũng dần tan đi.
Hắc bào khẽ tung bay, lãnh khốc Gi*t người, khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân tựa như mặt than, không hề có cảm xúc.
Chỉ cần đứng trước mặt hắn sẽ bị khí thế cường đại kia làm cho biến thành cặn bã trong giây lát!
Tuy nhiên...
Khi tầm mắt của mọi người chầm chậm hạ xuống, bọn họ đều tập trung nhìn vào hài tử tựa phấn điêu ngọc mài bên cạnh nam nhân.
Tiểu nam hài khoảng năm sáu tuổi, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu, bé có một đôi mắt to sáng ngời như sao trời, lóe lên tia sáng rạng rỡ.
Khoảnh khắc nhìn thấy Vân Lạc Phong, khuôn mặt bé nở nụ cười rực sáng. Bé dang hai tay ra, nhào vào lòng nàng.
Lần này, Vân Tiêu không ngăn cản bé, hắn vẫn ngắm nhìn gương mặt tuyệt mỹ của người thiếu nữ, bóng hình nàng phản chiếu trong mắt hắn...
Mẫu thân?
Tiểu nam hài vừa gọi Vân Lạc Phong là mẫu thân ư?
“Nương, người bỏ con và cha ở nhà, con với cha rất cô đơn nên tới tìm người đấy." Ánh mắt Tiểu Mạch lóe lên, cười như không cười, nhìn sang Úc Tử Triết với sắc mặt cứng đờ ở ngay bên cạnh: "Tên này là ai? Lại còn vây xung quanh người như ruồi bọ vậy ạ?"
Đối với Tiểu Mạch mà nói, ngoại trừ Vân Tiêu thì những nam nhân khác vây quanh Vân Lạc Phong đều là lũ ruồi bọ!
“Sao hai người tới đây?"
Vân Lạc Phong ôm Tiểu Mạch, mắt nhìn sang phía Vân Tiêu, cánh môi khẽ nhoẻn thành một đường hơi cong.
“Tiểu Mạch muốn đi theo nàng nên ta dẫn nó đến đây."
Nghe Vân Tiêu nói câu này, Tiểu Mạch âm thầm trợn trắng mắt.
Rõ ràng chính hắn muốn tới tìm Vân Lạc Phong mà còn cố tình đẩy mình ra.
Thế nhưng...
Tiểu Mạch sẽ không vạch trần điều đó, bé cười tủm tỉm: "Con tin nương, cho nên mới nhờ cha đưa con tới tìm người."
Những năm gần đây, Tiểu Mạch gọi "nương" ngày càng lưu loát, hơn nữa dùng phương pháp này đuổi được không ít nam nhân bên cạnh Vân Lạc Phong.
Dù sao thì đám người đó cũng không ưu tú hơn Vân Tiêu!
“Khụ khụ!” Úc Tử Triết ho khan mấy tiếng: "Vân cô nương, hóa ra nàng đã gả đi thành thê tử người khác rồi ư?"
Vân Lạc Phong nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng quét qua Úc Tử Triết: "Ta mặc kệ ngươi có mục đích gì, chỉ cần ngươi gây thương tổn đến ta hay người bên cạnh ta, ta đây tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!"
Kể từ khoảnh khắc Úc Tử Triết xuất hiện, nàng đã biết nam nhân này không chỉ theo đuổi mình một cách đơn thuần như vậy.
Trong lòng hắn còn có bí mật không thể cho ai biết.
Sắc mặt Úc Tử Triết càng thêm xấu hổ, hắn không nói thêm một chữ nào đã vội rời đi.
“Úc Tử Triết!” Trác Vân giậm chân, vừa định đuổi theo thì bất thình lình, một giọng nói lãnh khốc đã truyền tới sau lưng nàng ta.
“Ai cho phép ngươi bỏ đi?"
Cơ thể Trác Vân cứng đờ. Nàng ta quay đầu, cắn chặt răng: "Nơi đây là học viện Tây Châu, ngươi muốn làm gì?"
“Ngươi nói lời sỉ nhục nàng ấy, thế thì không cần giữ đầu lưỡi kia của ngươi lại nữa!"
Á!
Trác Vân chỉ mới thét một tiếng chói tai, luồng sức mạnh đã xộc thẳng vào khoang miệng nàng ta, nàng ta cảm thấy đầu lưỡi tê dại, máu tươi trào ra đầy khóe miệng.
“Cút!"
Nam nhân vẫy ống tay áo, khí thế lãnh khốc. Trong nháy mắt, dư âm còn sót lại tỏa ra, thổi bay đám người đang chắn trước mặt Vân Lạc Phong.
“Vân Lạc Phong.”
Đám người Hồ Ly từ đằng sau chạy tới, định giơ tay chụp lấy bả vai Vân Lạc Phong thì gặp phải ánh mắt lãnh khốc Gi*t người của nam nhân kia nên sợ tới mức mau chóng thu tay về.
“Không ngờ ngươi đã xuất giá, may mà ta biết sớm, bằng không quen ngươi lâu dần, lỡ ta yêu ngươi thì phải làm sao? Ha ha!"
Vân Lạc Phong biết Hồ Ly chỉ đang nói đùa nên nàng không để ý. Ngược lại, Vân Tiêu dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua hắn, trong đồng tử đen thăm thẳm xen lẫn sự cảnh cáo.
“Ngươi sẽ không có cơ hội tiếp xúc với nàng đâu."
Hồ Ly cười ha ha: "Vậy thì không hẳn, ta muốn đi theo nàng mười năm cơ. Trong vòng mười năm đó, làm thế nào cũng có thể thân thiết với nàng."
Mười năm?
Vân Tiêu nhăn mày kiếm, ánh mắt tập trung nhìn Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong nhún vai: “Người đấu với ta trước đó chính là hắn, hắn thua ta nên nguyện trung thành mười năm."
“Ồ?” Cặp mắt tràn đầy ý muốn Gi*t người lại chuyển sang phía Hồ Ly: "Người hại nàng bị thương chính là hắn ư?"
Gặp phải ánh mắt của nam nhân kia, trong lòng Hồ Ly khẽ run, ánh mắt xảo trá của hồ ly cũng hiện rõ sự ngạc nhiên.
“Nếu không nhờ ngươi nguyện trung thành với Phong Nhi mười năm, chỉ dựa vào chuyện làm nàng bị thương, ta tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho ngươi!"
Sau khi thốt ra câu này, Vân Tiêu mới thu hồi khí thế vừa rồi, nói một cách lãnh khốc.
Đợi đến khi khí thế của hắn hoàn toàn biến mất, Hồ Ly mới cảm thấy thả lỏng người, trong lúc vô thức lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Lúc này đây, tại một góc không xa, nữ nhân nọ trông thấy nam nhân lãnh khốc đứng bên cạnh Vân Lạc Phong, vẻ khi*p sợ xẹt qua trong mắt nàng ta.
“Đó không phải là cặp cha con mà Mộng Kỳ sư tỷ từng gặp sao?"
Ngày đó, bọn họ theo Diêu Mộng Kỳ trở về nên cũng nhìn thấy nàng ta giao đấu với cặp cha con kia.
Vì thế, Diêu Mộng Kỳ càng kết luận chắc chắn nam nhân nọ bị chính thê tử vứt bỏ nên mới giận dữ đến thế, thậm chí ngược đãi con cái...
Đáng tiếc, sức mạnh của nam nhân ấy quá đáng sợ, do đó Diêu Mộng Kỳ không dám đáp trả!
“Không được, ta phải báo chuyện này cho Mộng Kỳ sư tỷ biết!"
Nữ nhân cắn răng, nhanh chóng chạy về hướng khác.

Gian phòng nọ xa hoa lộng lẫy, tấm màn lụa màu hồng phấn lay động trong gió.
Diêu Mộng Kỳ ngơ ngác nằm trên giường, ánh mắt nhìn xà nhà chăm chú, một dòng lệ trong suốt chảy xuống từ khóe mắt nàng ta, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
“Mộng Kỳ sư tỷ!”
Bỗng nhiên có một giọng nói sốt ruột từ bên ngoài truyền tới, nhưng lại không khiến cảm xúc của Diêu Mộng Kỳ có chuyển biến gì, cặp mắt nàng ta vẫn dại ra, ánh mắt đen tối.
“Mộng Kỳ sư tỷ, tỷ đoán xem vừa rồi muội gặp ai?"
Nữ nhân kia nhanh chóng chạy vào, thở hổn hển: "Tỷ có còn nhớ ngày đó chúng ta quay về, phát hiện tiếng khóc trẻ con trong gian nhà nọ truyền ra, vì vậy nên tỷ mới bước tới thăm dò xem sao?"
Sau cùng ánh mắt Diêu Mộng Kỳ cũng có động tĩnh, tầm mắt chuyển từ xà nhà sang khuôn mặt nữ nhân kia.
“Vừa rồi muội đã nhìn thấy cặp cha con!" Nàng ta lau mồ hôi trên trán: "Vân Lạc Phong của học viện chúng ta chính là thê tử của nam nhân đó!"
Vân Lạc Phong?
Thê tử hắn?
Diêu Mộng Kỳ nắm chặt khăn trải giường, cõi lòng tựa như bị xé toạc ra, đau đến mức khiến nàng ta không kìm được mà hít khí lạnh.
Không phải hắn bị thê tử vứt bỏ ư?
Vậy tại sao... thê tử hắn lại ở học viện?
Cho tới bây giờ đều tại mình hiểu lầm?
“Sư tỷ…” Nữ nhân kia cẩn thận nhìn sắc mặt Diêu Mộng Kỳ tái nhợt, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Diêu Mộng Kỳ rũ mắt xuống, nói câu đầu tiên kể từ khi bị thương tật, một câu duy nhất.
“Ta muốn gặp sư phụ.”
Trong lòng nữ nhân kia lập tức vui vẻ: "Được, bây giờ muội lập tức đi báo với trưởng lão Diêu Thư."
Cuối cùng nàng ta cũng làm cho sư tỷ mở miệng nói chuyện được, nếu trưởng lão Diêu Thư biết nhất định sẽ thưởng hậu hĩnh!
Nghĩ vậy, nữ nhân nọ vội xoay người rời đi, muốn tới Tây viện báo tin cho Diêu trưởng lão.
Quả nhiên sau khi biết đồ đệ muốn gặp mình, Diêu Thư nhanh chóng chạy tới, vẻ mặt của ông hẳn rất đau lòng khi đi đến trước mặt Diêu Mộng Kỳ.
“Mộng Kỳ, con yên tâm, ta sẽ tìm được y sư chữa trị cho con!"
Diêu Mộng Kỳ nắm chặt bàn tay trắng như phấn: “Cha…”
Nơi này ngoại trừ bọn họ thì không còn bất kỳ kẻo nào khác, vì thế Diêu Mộng Kỳ mới gọi một tiếng cha.
Trong nháy mắt nàng ta "lệ rơi thành sông", tràn đầy vẻ đáng thương.
“Mộng Kỳ!” Thần sắc Diêu Thư càng thêm đau lòng: "Nói ta nghe, ai đã khiến con bị thương, có phải là mấy lão khốn kiếp trong hư không kia?"
Diêu Mộng Kỳ lắc đầu: “Người làm con bị thương... là Vân Lạc Phong!”
Vân Lạc Phong?
Diêu Thư ngẩn ra, chính là sóng gió khơi mào mấy ngày nay ở học viện, ông chần chừ hỏi một câu: "Người con nói là... Vân Lạc Phong của học viện chúng ta?"
“Là ả." Nước mắt Diêu Mộng Kỳ lại chảy xuôi: "Khoảng thời gian trước, con nhìn thấy ả ngược đãi nhi tử, nhịn không được nên mới muốn xen vào chuyện người khác! Nào ngờ còn bị ả mắng một trận rồi đuổi đi, ngày hôm qua... vì không yên lòng nên con mới vào nhà xem thử ả có ђàภђ ђạ con cái hay không, không ngờ vừa vào đã gặp ả..."
“Mộng Kỳ, thực lực của con không tệ, tại sao ả phế bỏ được?" Diêu Thư nhíu mày hỏi.
Vẻ thống khổ trên khuôn mặt tái nhợt của Diệp Mộng Kỳ.
“Cha, nhi tử của ả bị dạy thành một con sói mắt trắng, vì giúp nó nên thân con mới sa vào hiểm cảnh, nó lại dùng dáng vẻ ngây thơ vô tội để lừa gạt khiến con rơi vào tay Vân Lạc Phong. Chẳng những ả làm con tàn phế mà còn vu cho con tội ăn cắp! Con thật sự không làm gì cả!"
Giọng nói của nàng ta đã nghẹn ngào, nước mắt thấm đẫm gương mặt.
“Nhưng cũng không phải con ả hư hỏng, nếu đứa bé đó không nghe lệnh ả, chắc chắn ả sẽ ngược đãi nó..."
“Cái gì?”
Diêu Thư giận tím mặt, ông đập một phát xuống bàn, gân xanh trên mặt nổi đầy: "Vân Lạc Phong - nữ nhân này dám tàn nhẫn như vậy sao! Chẳng những ngược đãi hài tử mà còn làm nữ nhi ta bị thương. Mộng Kỳ, con yên tâm, ta nhất định sẽ thay con báo thù này."
“Cha, con không muốn ả ૮ɦếƭ quá sớm, con muốn ả phải nếm trải đau đớn như con vậy."
Diêu Mộng Kỳ rũ mắt xuống, cái nhìn tàn ác bỗng xẹt qua, giọng nói nàng ta lộ rõ nghẹn ngào.
“Bây giờ ta lập tức đi tìm Vân Lạc Phong tính sổ!”
Ánh mắt Diêu Thư u ám, ông không kịp an ủi nữ nhi đã nhanh chóng xông ra ngoài...
……
Dưới bầu trời xanh thẳm, đám người kia đã tan tác.
Vân Lạc Phong định dẫn theo Vân Tiêu vào phòng với mình. Bất thình lình, một giọng nói gấp gáp cất lên từ phía sau.
“Vân cô nương!”
An Tử Hạo thất tha thất thểu chạy tới, bước chân hắn giẫm xuống cực kỳ nôn nóng, tiếng nói như khóc: "Không thấy tiểu thư nhà ta đâu nữa!"
“Không thấy A Lạp Luy đâu nữa?" Phản ứng của Tiểu Mạch còn mãnh liệt hơn Vân Lạc Phong: "Mau lên, chúng ta mau đi tìm nàng!"
Vân Lạc Phong nhìn Tiểu Mạch rồi lại nhìn sang An Tử Hạo.
“Nói ta nghe xem đã xảy ra chuyện gì?"
Sắc mặt An Tử Hạo lập tức thay đổi: "Vừa rồi tiểu thư muốn ra ngoài nên ta dẫn nàng đi, nào ngờ trong nháy mắt tiểu thư đã biến mất không thấy tăm hơi! Nếu ta đoán không sai, chắc chắn người ở nơi đó đã tìm được tiểu thư rồi bắt nàng đi! Vân cô nương, xin hãy cứu tiểu thư nhà ta, chỉ cần cô nương cứu giúp, ta sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp."
Nói xong lời này, An Tử Hạo quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh.
Đầu hắn nhanh chóng hóa màu xanh tím, máu từ trên trán chảy xuống.
Vân Lạc Phong là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, hắn chỉ có thể giữ chặt lấy. Ở nơi này, ngoại trừ nàng ra thì không có bất kỳ kẻ nào giúp được hắn.
“Chúng ta đi trước đã, dọc đường ngươi hãy nói tình hình cụ thể cho ta nghe."
An Tử Hạo ngẩng đầu, nhìn Vân Lạc Phong với vẻ không dám tin.
Dựa theo những gì hắn hiểu về nàng, thiếu nữ này luôn làm người đứng ngoài cuộc mọi chuyện, nàng đồng ý giúp thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn...
Sau khi đám người Vân Lạc Phong rời khỏi, Diêu Thư mới vọt tới gian phòng tu luyện của nàng, nhưng ông ta đã được người khác báo cho biết rằng nàng đã rời khỏi học phủ rồi.
Ngay tức khắc, ông ta giận tím mặt, truyền lệnh rằng trong vòng ngàn dặm phải đuổi Gi*t bằng được Vân Lạc Phong!

“Vân cô nương, trước đó tiểu thư nhà ta được gia chủ và phu nhân nhận nuôi, nhưng hai người họ đều đã qua đời. Hiện giờ người thống lĩnh Quý gia là bá phụ và bá mẫu của nàng, bá mẫu kia cũng chính là nữ nhân hư hỏng mà chúng ta thường xuyên nhắc tới. Bà ta bá chiếm tất cả tài sản Quý gia, ngay cả của hồi môn mà năm xưa phu nhân mang theo cũng rơi vào trong tay bà ta."
Dọc đường đi, An Tử Hạo kể cho Vân Lạc Phong nghe về những chuyện đã qua, sắc mặt hắn đầy vẻ nôn nóng, mặt mày âu sầu.
“Nữ nhân hư hỏng đó thấy tiểu thư lớn lên xinh đẹp nên muốn bán nàng cho người ta làm thi*p, nhưng tiểu thư nhà ta mới có sáu tuổi, bảo nàng đi làm thi*p chẳng khác nào ép nàng vào đường ૮ɦếƭ sao? Cho nên ta mới đưa tiểu thư chạy thoát, kết quả dưới cơn giận dữ, nữ nhân hư hỏng kia phái sát thủ tới đòi Gi*t bọn ta."
"Nếu ả đã từ bỏ ý định buộc Quý Phỉ làm thi*p, trái lại còn muốn Gi*t nàng, vậy thì tại sao bây giờ lại bắt nàng về?" Vân Lạc Phong nhìn lướt qua An Tử Hạo, hỏi.
An Tử Hạo lắc đầu: "Ta cũng không rõ lắm! Bà ta giận dữ vì tiểu thư không chịu nghe lời mình, cho rằng nếu tiểu thư gả qua đó sẽ dẫn tới thị phi cho bà ta. Không làm thì thôi, một khi đã làm phải làm tới cùng, Gi*t ૮ɦếƭ tiểu thư... Ta không rõ vì sao bà ta còn tiếp tục bắt tiểu thư về!"
“Ngươi chắc chắn là Quý gia bắt nàng ấy đi, không phải Quý Phỉ đi lạc chứ?" Vân Lạc Phong tiếp tục hỏi.
An Tử Hạo quả quyết lắc đầu: "Là người Quý gia! Chắn chắn là người Quý gia. Sau khi lạc mất tiểu thư, ta đi hỏi thăm người xung quanh một hồi, họ đã nhìn thấy tiểu thư bị người ta bịt miệng bắt đi, hơn nữa dọc đường ta cũng nhặt được một tấm lệnh bài Quý gia nên mới kết luận chắc chắn là bọn chúng!"
Trên mảnh đại lục này, ai nấy đều cảm thấy bất an, không có kẻ nào dám xen vào việc người khác; dù họ trông thấy nữ hài tử bị bắt cóc ngay trước mặt nhiều người cũng không có ai đứng ra nói một câu.
Bằng không, lỡ như chọc giận đám người đó, chắc chắn bản thân sẽ phải chịu tai ương!
Sắc mặt An Tử Hạo ngày càng nôn nóng, hắn có thể tưởng tượng ra khoảnh khắc tiểu thư bị người ta bắt đi, trong lòng nàng đã sợ hãi đến mức nào?
“Đều tại ta không tốt!" An Tử Hạo vỗ vào đầu mình thật mạnh: "Tại ta không để mắt kỹ càng, nếu không, tiểu thư đã chẳng bị người ta bắt đi..."
“Nói nhiều lời như vậy cũng vô dụng. Sự tình cấp bách, chúng ta nên mau chóng tìm Quý Phỉ về!" Ánh mắt Vân Lạc Phong trầm xuống, cái nhìn lạnh lùng lướt qua đáy mắt.
An Tử Hạo mím môi: “Vân cô nương, ta đến tìm nàng cũng chỉ muốn thử vận may, vốn tưởng nàng sẽ từ chối ta như trước, nhưng sao bây giờ nàng lại chọn cách giúp đỡ chúng ta?"
Vân Lạc Phong chùn bước. Nàng ngừng lại, đưa lưng về phía An Tử Hạo, ánh mắt vẫn nhìn bầu trời trước mặt.
“Hôm qua, lúc ta và Hồ Li đứng đây, khi ta bị vùi lấp trong đống đổ nát... Ta đã nghe hết tất cả những gì xảy ra trong sân đấu võ!"
An Tử Hạo ngây ngẩn cả người, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Lúc trước hắn cho rằng nàng ૮ɦếƭ trận trên võ đài, vốn dĩ lâm vào khốn khổ bi thường, khi ấy lại nghe thấy tiếng cười đắc ý của Vương Mộc Cảnh. Thù mới hận cũ, trong một lúc đã làm hắn mất sạch lý trí, đi tìm Vương Mộc Cảnh liều mạng.
Chính vì điều đó nên nàng mới đồng ý giúp đỡ hắn sao?
Hành động của An Tử Hạo không đến nỗi quá quắt nhưng đừng quên rằng hắn chẳng phải đối thủ của Vương Mộc Cảnh!
Nếu không nhờ Vân Lạc Phong còn sống, chắc chắn An Tử Hạo sẽ phải ૮ɦếƭ dưới tay đám người ẩu đả kia...
Lúc này đây, trong lòng hắn ngũ vị tạp trần.
Hắn cũng hiểu trước kia mình tự cho là đúng, quấy rầy nàng là hành động ngu xuẩn đến mức nào!
Nữ nhân này tuyệt đối sẽ không vì hắn khẩn cầu hay dây dưa mà thương hại.
Muốn lấy được sự giúp đỡ của nàng rất đơn giản. Chỉ cần thật lòng đối đãi với nàng, nàng sẽ dùng lòng thành hồi báo gấp trăm lần!
“Cảm ơn…” An Tử Hạo chân thành nói lời đáp tạ.
“Ngươi đừng cảm ơn ta trước, đợi ta cứu Quý Phỉ ra rồi cảm ơn cũng không muộn."
Vân Lạc Phong nói xong thì cơ thể nàng bỗng lóe lên, sau đó nhanh chóng hiện ra ở phạm vi ngoài trăm mét...
An Tử Hạo kìm nén cõi lòng xúc động, vội vàng đuổi theo.

Quý gia.
Nơi đình cao viện rộng, có một phụ nhân xinh đẹp ngồi ngay ngắn hóng gió ngay trong đình, thưởng thức trà với phong thái thanh nhã.
Đúng lúc này, một tên thị vệ đi từ ngoài sân vào, trên vai hắn vác bao tải, trong bao tải không ngừng phát ra tiếng khóc nức nở.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc