Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 252

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Mộ Nhiên ngây người.
Hắn có thể nói câu mình vô tội không?
Nhưng Vân Lạc Phong không để cho Mộ Nhiên mở miệng tiếp tục nói chuyện, nàng nhún vai, nói thêm: “Ngươi làm như vậy có chút không nhân đạo lắm, Mộ Nhiên chỉ là muốn Gi*t ngươi mà thôi, còn chưa thật sự Gi*t ngươi mà, ta cảm thấy các ngươi vẫn nên giảng hòa thì tốt hơn.”
Vân Lạc Phong nói vô cùng chân thành, dù cho bất kỳ kẻ nào cũng không thể nhìn ra vẻ dối trá trên gương mặt ấy.
“Giảng hòa? Nằm mơ đi! Sao ta có thể để hắn có cơ hội tiếp tục Gi*t ta!” Tả Văn nghiến răng nghiến lợi, “Mộ Nhiên, ngươi động sát khí với ta, mặc dù là trưởng lão trong học viện ngăn cản, hôm nay, ta cũng phải Gi*t ngươi!”
Vân Lạc Phong cười.
Tiếng cười của nàng vô cùng rõ ràng trong Hình Sự Đường yên tĩnh.
“Vừa rồi ta chỉ đùa một chút thôi, nhưng mà……” Nàng ngừng lại, ánh mắt khẽ chuyển động, “Ngươi cũng biết nếu có người động sát khí với mình thì nhất định phải tiên hạ thủ vi cường, không cho hắn giữ lại cơ hội động thủ, vì sao tới phiên người khác thì thay đổi chứ?”
Sắc mặt Tả Văn đột nhiên biến đổi, lúc này hắn mới phản ứng được, nha đầu Vân Lạc Phong này tạo bẫy cho hắn chui vào!
“Vân Lạc Phong!”
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, lại nhanh chóng phóng về phía Vân Lạc Phong lần nữa, sát ý trên người xuất hiện, dường như muốn một chưởng đánh ૮ɦếƭ thiếu nữ ngay tại đây.
Không biết Vương Dịch Chi đi ra từ nơi nào, con ngươi âm độc nhìn Vân Lạc Phong đang chuẩn bị chịu công kích của Tả Văn, khóe mắt hiện lên ánh sáng tà ác lạnh lùng.
“Vân Lạc Phong, ngươi Gi*t cháu trai ta, ta không báo thù này thề không làm người!”
Mắt lạnh của Vân Lạc Phong nhìn về phía Tả Văn đang gần kề, sắc mặt không dao động, khuôn mặt tuyệt mỹ vẫn xuất hiện nụ cười tà khí như trước.
“Dừng tay!”
Đùng!
Trong khoảnh khắc, một tiếng rống giận ngập trời đột nhiên truyền đến, giống như dùi trống hung hăng nện ở trên иgự¢ Tả Văn.
Trong khoảnh khắc, thân mình hắn đột nhiên bị quăng ngã bay ra ngoài, máu tươi không ngừng tràn ra từ trong miệng, hắn nâng con ngươi hoảng sợ lên, ngạc nhiên nhìn các lão giả từ ngoài cửa bước tới, khuôn mặt từ lúc ban đầu trắng bệch biến thành ngạc nhiên, trong mắt mang theo kinh ngạc thật sâu.
“Hư Không trưởng lão, Lăng Hải trưởng lão…… Các ngài…… Sao các ngài lại tới đây?”
Nhìn đến đám người lửa giận hừng hực tiến đến, Tả Văn còn không biết đã xảy ra chuyện gì, trong đầu nổ vang, càng không rõ mình đắc tội này mấy trưởng lão này ở chỗ nào……
Lăng Hải lắc mình tiến lên, một chân đá bay Tả Văn mới vừa bò dậy ra ngoài, sắc mặt của hắn rất khó coi, lửa giận ngập trời.
“Tả Văn, thật to gan, là ai cho phép ngươi dùng tư hình ở Chấp Sự Đường? Đặc biệt là, còn xuống tay với một nữ tử yếu đuối?”
Tả Văn ngu người, mình cũng chỉ trừng phạt một đệ tử mà thôi, tại sao lại khiến mấy lão giả này phải chạy tới?
Chẳng lẽ là Hồ Li đi thỉnh đến?
Hơn nữa……
Nữ tử yếu đuối trong câu nói của Lăng Hải trưởng lão là Vân Lạc Phong sao?
Nếu nữ nhân này là nữ tử nhu nhược yếu ớt thì trên đời này sẽ không lại nữ nhân ác độc nào đâu!
Nghĩ đến đây, Tả Văn hít vào một hơi sâu, hắn ngăn chặn nội tâm đang hoảng loạn, giải thích: “Các vị trưởng lão, các ngài nghe ta giải thích, lời nói của Hồ Li chỉ là từ một phía mà thôi, ngàn vạn đừng tin tưởng hắn! Nữ nhân này dám cả gan hành hung trước mặt mọi người, tội ác tày trời, đáng phải ૮ɦếƭ, cho nên ta cũng chỉ dựa theo quy định học viện để trừng phạt ả, các vị trưởng lão nhất định hiểu rõ lý lẽ, ai đúng ai sai! Sẽ không bị tiểu nhân âm hiểm nào đó che mắt.”
Tiểu nhân âm hiểm trong miệng hắn cũng chính là Vân Lạc Phong.
Lăng Hải cười ha ha hai tiếng, tiếng cười của hắn tràn ngập phẫn nộ.
“Tả Văn! Tới lúc này ngươi còn dám phủ nhận sao?” Hắn gắt gao cắn răng, hung hăng nhìn chằm chằm Tả Văn, “Ngươi đừng làm Đường chủ Chấp Sự Đường này nữa, thu thập đồ đạc cút xéo cho ta!”
Trong đầu Tả Văn lùng bùng, không rõ tại sao Lăng Hải lại bảo mình cút đi?
Chỉ vì mình thu thập Vân Lạc Phong sao?
“Lăng Hải trưởng lão……”
Tả Văn còn muốn tiếp tục giải thích cho bản thân, lại thấy các vị trưởng lão kia đã đi về phía Vân Lạc Phong.
“Đồ nhi bảo bối, có bị thương hay không? Con yên tâm, sư phụ ta nhất định sẽ hung hăng xả giận giúp con!” Khi Lăng Hải nói lời này thì quay đầu lại liếc Tả Văn một cái.
Ầm ầm ầm!
Tả Văn cảm thấy đầu óc của mình bị một tia sấm sét giáng xuống, mặt mày kinh ngạc.
Vân Lạc Phong là đệ tử của Lăng Hải……
Đây… đây không phải đang nói giỡn với hắn chứ?
Tại sao lại như vậy?
Nhưng làm Tả Văn chấn kinh còn ở phía sau, lúc Lăng Hải hỏi han ân cần, các trưởng lão còn lại cũng đều khẩn trương nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
“Phong Nhi, Tả Văn có tổn thương con hay không? Nếu hắn làm con bị thương, năm người chúng ta tuyệt đối sẽ không cho hắn rời khỏi.”
“Tốt xấu gì con cũng là đệ tử của năm người chúng ta, lại thừa dịp chúng ta không chú ý bị người ta khi dễ, còn bị bắt tới Hình Sự Đường! Nếu không xả giận giúp con, truyền ra ngoài, mặt mũi của năm người chúng ta biết để ở đâu đây?”
Năm trưởng lão càng nói càng tức giận, tất cả ánh mắt sắc bén đều bắn về phía Tả Văn.
Tả Văn đã hoàn toàn trợn tròn mắt, vốn dĩ hắn cho rằng Vân Lạc Phong nhiều lắm cũng chỉ là đệ tử của Lăng Hải, nhưng theo tình hình này thì năm vị trưởng lão…… đều là sư phụ nàng?
Trời ạ, chính mình xem như đã đắc tội hết các trưởng lão ở Đông viện rồi!
Vương Dịch Chi lui về phía sau hai bước, sắc mặt cực kì tái nhợt, hắn xoay người muốn bỏ trốn, song vào lúc này, một tiếng nói như ác mộng làm thân mình hắn cứng lại.
“Ngươi muốn đi đâu?”
Hư Không mặt không cảm xúc, mắt lạnh nhìn Vương Dịch Chi.
Vương Dịch Chi lau chùi mồ hôi trên trán, cười mỉa nhìn Hư Không: “Hư Không trưởng lão, chuyện này không liên quan đến ta, đều là do cháu trai đó của ta khiêu khích, cầu các vị buông tha ta lần này, nếu ta biết Vân Lạc Phong là đệ tử của các vị, cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám.”
“Buông tha ngươi?” Hư Không cười lạnh một tiếng, “Ngươi phạm phải sai lầm lớn như vậy, ta dựa vào cái gì buông tha ngươi? Bắt đầu từ ngày mai, ta cho quản sự Kim tới quản lý Chấp Sự Đường, tội của ngươi sẽ do hắn phán định!”
Thình thịch!
Hai chân Vương Dịch Chi mềm nhũn, té thật mạnh xuống đất, hắn hiểu rõ lúc này đây mình không có đường ra……
“Hư Không trưởng lão!” Tả Văn cắn chặt răng, “Ngươi muốn phế bỏ chức vị của ta, các trưởng lão Tây viện có đồng ý không?”
Hư Không mắt lạnh nhìn về phía hắn: “Ngươi chủ động trình đơn xin từ chức không phải được rồi sao?”
“Vì sao Hư Không trưởng lão lại cho rằng ta nhất định sẽ trình đơn xin từ chức lên?” Tả Văn gắt gao siết chặt tay.
Nếu hắn rời khỏi học viện thì sẽ không có tiền đồ tốt hơn.
Cho nên hắn tuyệt đối sẽ không nguyện ý trình đơn xin từ chức lên!
Hư Không nhướng mày: “Chính ngươi chủ động trình đơn xin từ chức…… Hoặc là từ ngày mai thế nhân đều sẽ biết ngươi ૮ɦếƭ bất đắc kỳ tử vì cơ tim tắc nghẽn! Hai con đường, tự ngươi chọn đi!”
Thân mình Tả Văn lay động vài cái, rốt cuộc chống đỡ không được té ngã trên mặt đất.
Sắc mặt của hắn cực kì tái nhợt, ánh mắt tuyệt vọng thật sâu ngóng nhìn những lão giả trước mắt này.
Lăng Hải xoa xoa mũi.
Lần đầu tiên hắn nhận ra Hư Không phúc hắc như vậy……
Nếu Tả Văn muốn sống cũng chỉ có thể chủ động trình đơn xin từ chức, nếu không Hư Không không ngại Gi*t hắn!
“Ngày mai, ta sẽ trình đơn xin từ chức!”
Sau khi nói xong lời này, Tả Văn cảm thấy sức lực toàn thân đều biến mất, hữu khí vô lực nằm trên mặt đất.
“Nói sớm như vậy không phải được rồi?”
Mắt đẹp của Tuyết Oánh xẹt qua Tả Văn rồi nhìn Vân Lạc Phong, mỉm cười nói: “Vân nha đầu, chuyện nơi này chúng ta sẽ giải quyết, con cũng đã chịu không ít kinh hách, đi về nghỉ ngơi cho khoẻ một chút đi.”
Vân Lạc Phong gật gật đầu, nàng nhìn vài vị trưởng lão lần cuối, xoay người đi ra ngoài.
Nói thật, sở dĩ Vân Lạc Phong đến Hình Sự Đường là nàng có năng lực bảo vệ chính mình, nhưng…… Vài vị trưởng lão xuất hiện vẫn làm đáy lòng nàng hơi cảm động.
Hồ Li đứng ở cửa, hắn tới muộn nhưng những chuyện vừa rồi đều ánh vào trong mắt.
Cho nên lúc trông thấy Vân Lạc Phong ra khỏi cửa, hắn không nhịn được mà bật cười: “Vân Lạc Phong, không nghĩ tới ngươi lại là đệ tử chung của các vị trưởng lão, khó trách ngươi dám kiêu ngạo như vậy.”
Vân Lạc Phong dừng chân: “Dù cho không có các vị sư phụ, ta muốn Gi*t người, không ai có thể ngăn được.”
Người sống một đời còn không phải là vì khoái ý ân cừu?
Sao nàng có thể gây áp lực cho chính mình?
Hồ Li cười cười: “Ta phát hiện hứng thú của ta với ngươi càng ngày càng cao, có lẽ đi theo bên cạnh ngươi mười năm ta sẽ không quá nhàm chán.”
Ngay từ đầu, Hồ Li còn cảm thấy ưu thương vì bán bản thân mười năm.
Hiện giờ, hắn lại phát hiện nếu đi theo bên cạnhVân Lạc Phong, sau này cuộc sống của hắn sẽ trở nên rất thú vị……
……
Giờ phút này, các trưởng lão ở Tây viện đang bận điều tra hung thủ chuyện của Diêu Mộng Kỳ, chờ sau khi bọn họ phục hồi tinh thần lại thì Đường chủ Chấp Sự Đường đã đổi chủ, bọn họ muốn tính sổ nhưng mọi thứ đều đã trở thành kết cục đã định, cũng chỉ có thể cắn răng nuốt xuống bụng.
Chấp Sự Đường Tả Văn xem như một tay Diệu Thư bồi dưỡng, hiện giờ bị đuổi ra khỏi học viện, lại đề cử quản sự Kim lên thay, sao hắn có thể không phẫn nộ?
Vì thế, hận ý trong lòng hắn đối với Đông viện càng ngày càng nhiều!
Trước khi về nhà, Vân Lạc Phong cố ý thay quần áo khác, còn khôi phục thương thế trên người.
Ngay cả như vậy, khi ánh mắt đầu tiên Vân Tiêu nhìn thấy nàng thì hô hấp đột nhiên căng thẳng.
“Nàng bị thương sao?”
Vân Lạc Phong giật mình, nàng đã làm thương thế gần như hoàn toàn khôi phục, lại vẫn bị nam nhân trước mắt liếc mắt một cái đã nhìn ra.
“Ta chỉ chiến đấu với người khác một trận, không đáng lo ngại.”
Vân Lạc Phong nhếch môi, chậm rãi đi đến trước mặt Vân Tiêu, nàng vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy nam tử trước mặt, vùi đầu vào иgự¢ hắn.
“Vân Tiêu, chúng ta sinh một hài tử đi.”
Hài tử?
Hai chữ này làm ánh mắt Vân Tiêu dần dần ôn hòa xuống, giơ tay ôm chặt lấy thiếu nữ, sau một lát, hắn mới phản ứng lại, nhăn mày kiếm: “Nàng đừng nói sang chuyện khác, nói cho ta biết là ai làm nàng bị thương.”
Sát khi trên người hắn nổi lên, hơi thở lãnh khốc đột nhiên sinh ra.
Vân Lạc Phong tin tưởng nếu chính mình nói ra tên Hồ Li, hắn nhất định sẽ chạy đến học viện Tây Châu bầm thây vạn đoạn nam nhân giống như hồ ly kia.
“Đã không có việc gì, chàng không cần lo lắng, trận chiến này ta không thua.”
Ánh mắt Vân Tiêu gắt gao nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong: “Ta biết nàng muốn chiến đấu bằng thực lực của chính mình, nhưng lúc thích hợp nàng có thể dựa vào ta, sức mạnh của ta chính là vì bảo vệ nàng mà tồn tại…… Ta không hy vọng nàng chịu bất cứ thương tổn nào!”
“Được.”
Vân Lạc Phong ngẩng đầu, hôn lên môi nam nhân, đột nhiên dường như nàng phát hiện cái gì, hơi hơi nheo mắt lại: “Hôm nay có người tới sao?”
Đối với khí vị, Vân Lạc Phong luôn luôn rất mẫn cảm.
Bởi vậy, trong sân phiêu tán hương khí như có như không này khiến ánh mắt Vân Lạc Phong xẹt qua một tia lạnh lùng.
Vân Tiêu thành thật gật đầu: “Một nữ nhân lén lẻn vào nhà của chúng ta, còn ăn vụng điểm tâm ta làm, nhưng ta đã khiến ả phun điểm tâm ra, hơn nữa còn…… Phế ả rồi!”
Có lẽ là sợ Vân Lạc Phong tức giận, Vân Tiêu lại vội vàng giải thích một câu.
“Ta không có để ả làm dơ địa bàn của chúng ta.”
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, nhẹ nhàng nheo mắt lại, xẹt qua một tia sáng: “Xem ra về sau ta không thể rời khỏi chàng, nếu không không biết lại có bao nhiêu nữ nhân muốn quyến rũ chàng……”
“Các nàng quyến rũ không được.”
Trên đời này có thể tới gần hắn chỉ có một mình Vân Lạc Phong……
Con ngươi Vân Tiêu trầm xuống, trong ánh mắt lãnh khốc hiện lên một tia sáng, nhưng không ai biết hắn suy nghĩ cái gì……
Hôm sau.
Sau khi Vân Lạc Phong ăn sáng thì đi đến học viện.
Nhìn phương hướng nàng rời khỏi, Vân Tiêu đứng ở cửa, mắt đen sâu thẳm liếc mắt một cái nhìn không thấy đáy.
“Vân Tiêu, không phải người muốn đến học viện tìm chủ nhân chứ?” Tiểu Mạch không biết khi nào đã đi tới phía sau hắn, mắt to sáng ngời hơi hơi chớp, tò mò nhìn về phía Vân Tiêu.
Ánh mắt Vân Tiêu càng thêm lãnh khốc.
“Ta không yên tâm nàng!”
Tiểu Mạch chớp chớp mắt: “Bây giờ đã qua thời gian báo danh, ngươi muốn đến học viện cũng không đến được.”
Tựa như không có nghe thấy Tiểu Mạch nói, Vân Tiêu cất bước đi ra ngoài.
Thật lâu sau, một giọng nói lãnh khốc mới truyền vào trong tai Tiểu Mạch.
“Đi theo ta!”
Tiểu Mạch bĩu môi, vội vàng đuổi theo bước chân của Vân Tiêu, biến mất dưới ánh dương rực rỡ……
……
Bởi vì Vân Lạc Phong đánh bại Hồ Li ở Thiên bảng nên thành công tiến vào trong Thiên bảng.
Thân là đệ tử Thiên bảng cũng không cần đến học đường học, mỗi ngày chỉ cần ở nhà tu luyện là được.
Giờ phút này, Vân Lạc Phong mới vừa ngồi xuống trong phòng, còn chưa kịp tu luyện thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng ồn.
“Xảy ra chuyện gì?”
Nàng đứng dậy khỏi bồ tịch, đi thẳng ra cửa.
Trong nháy mắt nàng mở cửa ra thì thấy một người thanh niên trắng nõn tuấn tú đứng ở cửa, vừa thấy nàng đến thì đi thẳng vào vấn đề nói: “Vân Lạc Phong, ngày hôm qua ta nhìn nàng chiến đấu với Hồ Li, cho nên ta tới tìm nàng……”
“Ngươi cũng muốn tìm ta khiêu chiến sao?” Vân Lạc Phong nhướng mày, nhìn khuôn mặt tuấn tú của thanh niên.
Khuôn mặt tuấn tú của Thanh niên đỏ lên: “Không, không phải, ta không phải tới tìm nàng khiêu chiến, ta muốn tới thông báo!”
Thông báo?
Vân Lạc Phong hơi sửng sốt, nhẹ nhàng nhíu mày: “Ta không có hứng thú.”
Nói xong, nàng muốn đóng cửa phòng lại.
“Chờ một chút!” Thanh niên vội vàng tiến lên, duỗi tay ngăn lại cánh cửa Vân Lạc Phong sắp sửa đóng, vẻ mặt một mảnh chân thành tha thiết: “Ngày hôm qua sau khi nhìn nàng tỷ thí ta phát hiện nàng là nữ nhân khí phách nhất ta từng gặp! Đặc biệt là cảnh tượng nàng đối phó Vương Mộc Cảnh sau đó làm ta rất động lòng! Vân Lạc Phong, nàng có thể cho ta một cơ hội……”
“Tự mình cút hay là ta giúp ngươi cút đi?” Vân Lạc Phong nhướng mày, vẻ mặt khí phách quét về phía khuôn mặt phiếm đỏ của thanh niên.
Thanh niên muốn tiếp tục nói chuyện, nhưng vào lúc này, một giọng nói quyến rũ truyền đến từ phía sau.
“Úc Tử Triết, ngươi đã có vị hôn thê còn muốn tới dây dưa Vân Lạc Phong sao?”
Hồ Li phe phẩy cái quạt, tươi cười đầy mặt đi tới, hắn chậm rãi đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, làm mặt quỷ với nàng: “Vân Lạc Phong có nhận cũng nhận ta chứ tuyệt đối không nhận ngươi.”
Sắc mặt Úc Tử Triết hơi xấu hổ: “Vị hôn thê của ta không liên quan gì đến ta, là phụ mẫu ta quyết định nên ta có quyền theo đuổi châи áι của ta.”
“Ngươi quen sao?” Vân Lạc Phong cũng không để ý tới Úc Tử Triết, ánh mắt chuyển sang Hồ Li.
“Người đứng đầu Địa Bảng!” Hồ Li trầm trầm giọng nói, “Thực lực của hắn cách thánh vương chỉ có nửa bước!”
“Còn vị hôn thê của hắn……” Hắn dừng một chút, tiếp tục nói, “Là nhân vật xếp thứ hai Địa Bảng, tuy rằng ngoài mặt hai người này đều ở Địa bảng nhưng gia thế của họ rất cường thế trên đại lục Tây Châu.”
“Vậy sao?” Vân Lạc Phong nhướng mày, xoay người muốn vào nhà, “Người ngươi quen vậy ngươi giải quyết thay ta đi.”
Hồ Li méo miệng, tiểu tuỳ tùng như hắn phải giải quyết cả người theo đuổi chủ tử sao?
“Khụ khụ!” Hồ Li ho khan hai tiếng, “Úc Tử Triết, ngươi vẫn nên trở về đi, đừng tới dây dưa nàng! Đừng quên, ngươi đã có vị hôn thê!”
Úc Tử Triết nhìn Vân Lạc Phong tiến vào trong phòng, nhẹ nhàng thở dài, hắn quay đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ rời khỏi nơi này.
Nhưng điều này cũng không đồng nghĩa là hắn từ bỏ.
Mặc kệ như thế nào, hắn cũng sẽ đi đả động Vân Lạc Phong!
……
Sáng sớm tinh mơ bởi vì hành động của Úc Tử Triết khiến tin đồn nhảm về Vân Lạc Phong lại xuất hiện.
Toàn bộ học viện đều nghe đồn nàng coi trọng gia thất của Úc Tử Triết mới có thể đi quyến rũ Úc Tử Triết, thi kế đoạt đi vị hôn phu của người khác.
Nữ tử như vậy cho dù thiên phú cao cũng làm người ta khinh thường nhìn lại!
Lúc này phòng tu luyện của Vân Lạc Phong bị một đám nữ tử vây quanh, dẫn đầu những người đó là một vị nữ tử mỹ mạo. Giờ phút này, nàng chống nạnh hai tay trợn mắt giận nhìn: “Vân Lạc Phong, đừng tưởng rằng ngươi tiến vào Thiên bảng thì ghê gớm, còn không phải bởi vì Hồ Li nhường ngươi? Nhưng ngươi quyến rũ Hồ Li còn chưa đủ, ngay cả vị hôn phu của ta đều dám quyến rũ, ngươi lập tức lăn ra đây cho ta!”
Không sai!
Ở trong mắt nàng, trận chiến đấu đó người thua chưa chắc là Hồ Li, nếu không phải Hồ Li nhường nàng, nói không chừng nàng đã sớm bị đánh ngã.
“Cút!”
Cửa phòng bị một trận gió mở ra, một lực lượng từ trong đánh ra, cho dù nàng tay mắt lanh lẹ dùng ống tay áo ngăn cản song vẫn bị lực lượng đẩy lui vài bước.
Lửa giận trong иgự¢ nàng càng sâu: “Vân Lạc Phong, ngươi có Hồ Li còn chưa đủ, vì sao ngay cả vị hôn phu của ta cũng không buông tha? Ta biết rồi, gia thất của Hồ Li kém vị hôn phu của ta, cho nên ngươi mới muốn chộp cả hai nam nhân này vào trong tay, tại sao trên đời này lại có nữ nhân đê tiện như ngươi vậy?”
Cạch!
Cửa phòng lại mở ra lần nữa, thiếu nữ một thân xiêm y trắng như tuyết đi ra từ bên trong cánh cửa.
Không biết vì sao khi nhìn thấy thiếu nữ bạch y này, nữ tử cảm thấy hô hấp của mình nặng nề, tựa như có một cục đá đè lên người nàng.
“Vị hôn thê của Úc Tử Triết sao?” Thiếu nữ khẽ nâng cằm, trên cao nhìn xuống một đám người trước mặt, vẻ mặt nàng tuỳ ý, trong con ngươi đen đầy khí phách, “Trở về nói cho Úc Tử Triết đừng tới dây dưa ta, người như hắn vậy…… Ta chướng mắt.”
Sắc mặt nữ tử đột nhiên biến đổi.
Nàng ta nói chướng mắt vị hôn phu của mình, vậy chẳng phải là đang vũ nhục nàng sao?
“Vân Lạc Phong, ngươi cho rằng ngươi là ai? Thiên bảng rất ghê gớm sao? Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần ta muốn tiến vào Thiên bảng thì ngươi sẽ bị ta đánh ngã! Cũng dám xem thường vị hôn phu của ta!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc