Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 240

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Sau khi nam nhân trung niên kia lui ra rồi, thì thân ảnh bạch y trắng như tuyết của Vân Lạc Phong bất thình lình đi vào trong trưởng lão thất.
Cô hơi hơi nhướng mày, nhìn mấy lão gia hỏa đang nổ giận đùng đùng trong phòng, hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Là ai đắc tội với mọi người?"
Lăng Hải trưởng lão chợt hồi thần trở lại, sau khi ông nhìn thấy Vân Lạc Phong xuất hiện ở trong phòng, khuôn mặt vốn dĩ đang ngập tràn phẫn nộ ngay lập tức liền cười tươi như hoa.
Đám người Hư Không trưởng lão quay sang hai mặt nhìn nhau, cùng bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Trong những năm qua, Lăng Hải không giống như mấy người bọn họ, bọn họ ai nấy cũng đều đã thu không ít đệ tử, duy chỉ có mình Lăng Hải là không để bất cứ thiên tài nào vào mắt.
Hay nói cách khác, Vân Lạc Phong chính là đồ đệ duy nhất của Lăng Hải.
Như vậy, ông ấy làm sao mà không bênh vực Vân Lạc Phong cho được?
"Không có việc gì!" Lăng Hải trưởng lão mặt đầy ý cười đi đến gần Vân Lạc Phong, trong mắt ông chứa đầy tia sáng rất hài lòng: "Xem ra con đã thành công thông qua khảo hạch rồi, vậy sau này con chính là học sinh của học viện Tây Châu chúng ta!"
Vân Lạc Phong thấy mấy lão nhân gia không có dò hỏi chuyện về Hỏa Hỏa, cho nên cô cũng không chủ động đề cập đến làm gì, nghe Lăng Hải trưởng lão nói vậy, cô liền thuận theo mà gật gật đầu, nói: "Lần này con đến là muốn xin nghỉ một thời gian ngắn!"
"Xin nghỉ?" ánh mắt Lăng Hải trưởng lão hơi hồ nghi mà nhìn Vân Lạc Phong: "Con chỉ mới nhập học mà đã muốn xin nghỉ rồi à?"
"Đúng vậy! Con có chút chuyện riêng cần phải đi xử lí, chậm nhất là một tháng, con nhất định sẽ trở về."
Tâm trạng Hỏa Hỏa đang bất ổn, nếu như cô không giúp Hỏa Hỏa giải quyết cho xong chuyện này, thì sợ là từ nay về sau, Hỏa Hỏa vĩnh viễn cũng không thể đi ra khỏi sương mù.
"Được rồi!" Lăng Hải trưởng lão uể oải thở dài: "Vậy con có chỗ nào cần đến vi sư giúp đỡ hay không? Để vi sư phái thêm vài cao thủ đi theo bảo vệ cho con."
"Không cần đâu!" Vân Lạc Phong mỉm cười lắc lắc đầu: "Chuyện này con có thể tự mình giải quyết, các vị sư phụ, bảo trọng!"
Vân Lạc Phong chấp quyền một cái với mấy vị trưởng lão, rồi mới xoay người đi ra ngoài.
Lăng Hải trưởng lão lưu luyến không nỡ mà nhìn theo bóng lưng Vân Lạc Phong, cho đến khi thân ảnh của cô hoàn toàn biến mất rồi, ông mới thu hồi lại tầm mắt.
"Trong tay đồ nhi bảo bối có hỏa hồ ly tám đuôi, sẽ không có ai có thể tổn thương được con bé, yên tâm đi!"
Hư không trưởng lão đi đến bên cạnh Lăng Hải trưởng lão, vỗ vỗ vai Lăng Hải trưởng lão vài cái để trấn an.
Dù trong lòng Lăng Hải trưởng lão cảm thấy không yên tâm, nhưng trong tình huống hiện giờ, ông cũng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
"Chỉ hy vọng là vậy....."
_____
Mặt trời ngã về tây.
Ánh nắng chiều tà bao phủ toàn bộ đại môn học viện, tản mát ra từng tia sáng kim bích huy hoàng.
(*kim: màu vàng, bích: màu xanh ngọc. Không có từ thuần việt thích hợp nên Sa để nguyên văn hán việt.)
Vân Lạc Phong đi ra khỏi đại môn của học viện, liền trông thấy ngay An Tử Hạo đang đứng chờ trước cửa, cô hơi nhướng nhướng mày lên hỏi: "Chuyện ta bảo ngươi đi dò hỏi, đã hỏi thăm được tin tức gì chưa?"
An Tử Hạo vội vàng gật đầu: "Hỏi thăm được rồi! Nam nhân tên Cảnh Giang kia là thiếu gia của phủ thành chủ ở Cảnh Thành, đáng tiếc, thực lực của vị thiếu gia phủ thành chủ Cảnh Thành này rất tệ, cho nên lúc đó mới bị người ta khi dễ như thế! Tuy nhiên.... Lời hắn ta nói khi ấy là thật, hắn đến Táng Thần Sơn quả thật là để tìm loài thảo dược có tên là Táng Thần Hoa, dùng để cứu mạng vị hôn thê của hắn."
Lúc nói những lời này, An Tử Hạo rất cẩn thận dè dặt mà liếc nhìn Vân Lạc Phong.
An Tử Hạo có thể nhìn ra được, vị hồng y tiểu cô nương kia rất yêu Cảnh Giang, đáng tiếc, Cảnh Giang đã có vị hôn thê, tiểu cô nương kia khẳng định là sẽ chịu thương tâm.
"Chuyện hôm nay ngươi giúp ta, Vân Lạc Phong ta sẽ nhớ kỹ, sau này ta sẽ trả lại cho ngươi!"
Sau khi Vân Lạc Phong ném lại những lời này, liền cất bước xoay người rời đi.
An Tử Hạo hơi sửng sốt một chút, sau đó vội vàng lên tiếng: "Ta và tiểu thư có thể đi theo cô nương không?"
Nghe vậy, Vân Lạc Phong dừng bước, lắc lắc đầu.
"Các ngươi đi theo ta, sẽ càng nguy hiểm hơn."
Cô còn chưa biết mình sẽ gặp phải bao nhiêu kẻ địch trên phiếm đại lục này, cho nên, hiển nhiên là không thể mang theo An Tử Hạo và A Lạp Lôi.
"Hơn nữa..... " Vân Lạc Phong hơi dừng lại một chút: "Các ngươi có thể theo ta đến khi nào?"
An Tử Hạo uể oải cúi đầu, không biết là đang nghĩ cái gì trong lòng.
Vân Lạc Phong quay đầu lại nhìn An Tử Hạo, khóe môi hơi kéo lên một chút: "Ngươi yên tâm đi! Chỉ cần ở trong học viện, không ai có thể tổn thương được các ngươi. Ngược lại, nếu như đi theo ta, nói không chừng ngay cả mạng cũng không còn."
Dứt lời, Vân Lạc Phong liền xoay người đi thẳng, không có quay đầu lại nhìn thêm lần nào nữa, thân ảnh của cô rất nhanh thì đã biến mất trên đường phố.
.______
Cảnh Thành.
Nơi này xác thật là cách học viện Tây Châu không xa, chỉ mất thời gian nửa ngày đường thì đã đến rồi.
Lúc này đây, ngay trước cổng thành, bạch y thiếu nữ đang dừng bước, ngón tay khẽ sờ sờ cằm mình, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn về phía tòa thành cổ xưa.
Vụt...
Từ trong thân thể bạch y thiếu nữ bỗng vụt ra một ngọn lửa, cuối cùng, ngọn lửa kia biến thành một đứa bé gái non nớt đáng yêu, cô bé đứng ngay bên cạnh Vân Lạc Phong.
Thần sắc của cô bé khá khẩn trương, hai tay cũng không biết để ở chỗ nào cho đúng.
Vân Lạc Phong nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé, hỏi: "Hỏa Hỏa, gặp hắn, muội có hối hận không?"
Hỏa Hỏa lắc đầu, lời nói kiên định: "Chủ nhân, nắm đó, sau khi Y Học Thần Điển bỏ muội lại, muội bị một đám cường giả nhân loại đuổi Gi*t, thân thể bị trọng thương, là huynh ấy đã xuất hiện kịp thời mà cứu muội, hiện tại, muội cảm nhận được huynh ấy đang gặp khó khăn, về tình về lý, muội cũng nên giúp huynh ấy!"
Nói đến đây, khóe môi Hỏa Hỏa bỗng cong lên một độ cong chua xót, nhưng cũng có chút nhẹ nhàng.
"Đợi sau khi muội giúp huynh ấy xong rồi, hai chúng ta.... Không ai còn nợ ai nữa!"
Không ai nợ ai!
Khi bốn chữ này được thốt ra từ miệng Hỏa Hỏa, trong lòng Vân Lạc Phong bỗng cảm thấy chấn động.
"Hỏa Hỏa, nếu như hắn đã không còn nhớ đến muội, vậy muội cũng nên học cách quên hắn đi!"
"Ừm!" Hỏa Hỏa nghiêm túc gật đầu: "Chờ sau khi muội giúp huynh ấy giải quyết xong phiền phức rồi, muội sẽ quên huynh ấy, từ đây về sau, cũng sẽ không nhớ đến huynh ấy nữa."
Không ai biết, sau khi nói ra những lời này, trong nội tâm Hỏa Hỏa có bao nhiêu chua xót.
Những hình ảnh tươi đẹp lúc hai người còn ở chung với nhau, cứ liên tục hiện lên trong đầu của Hỏa Hỏa, làm cho khóe mắt Hỏa Hỏa bỗng thấy cay cay, thiếu chút nữa thì nước mắt đã rơi xuống rồi.
Nhưng vì không muốn làm cho chủ nhân lo lắng, cho nên Hỏa Hỏa cố gắng dằn lại.
_____
Phủ thành chủ.
Trước đại môn, hai gã hộ vệ đang nghiêm chỉnh tuân thủ chức trách, ngăn cản hai người Vân Lạc Phong ở ngoài cửa.
"Phía trước là phủ thành chủ, người không phận sự không được phép bước vào."
Hỏa Hỏa ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lên, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn hai gã hộ vệ.
"Ta tới tìm Cảnh Giang!"
Hai gã hộ vệ nhìn nhau, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Một trong hai người trầm ngâm hồi lâu, lát sau mới nói: "Thiếu gia không ở trong phủ, nhưng ta có thể đi thông báo với Tiêu tiểu thư."
Tiêu tiểu thư?
Giữa lúc Hỏa Hỏa còn đang suy nghĩ xem Tiêu tiểu thư này là người phương nào, thì tên hộ vệ kia đã đi vào trong bẩm báo, không bao lâu sau thì hắn đã quay trở lại, hướng về Hỏa Hỏa cung kính làm một động tác mời.
"Tiêu tiểu thư cho các người đi vào!"
Hỏa Hỏa tận lực làm cho cảm xúc của mình bình thường trở lại, rồi mới chậm rãi đi vào bên trong.
Bên trong phủ thành chủ.
Trong đình hóng gió có một nữ tử đang ngổi ngay ngắn ở đó, thanh y mềm mại như nước, đay lưng màu tím từ eo rũ xuống, xinh đẹp vô cùng, nhìn chẳng khác gì tiên tử.
Nữ tử kia nhận thấy hai người Vân Lạc Phong bước vào, khẽ nâng tầm mắt lên, khoảnh khắc mà cô ta nhìn thấy Hỏa Hỏa, đáy mắt chợt có một tia sáng lóe lên rồi tắt ngay, nụ cười bên khóe môi càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Chẳng qua, sắc mặt của nữ tử này có phần tái nhợt, đôi môi không hề có huyết sắc, thoạt nhìn chính là bộ dáng của một người bệnh.
Tuy nhiên, sau khi Hỏa Hỏa nhìn thấy diện mạo của người nữ tử này, trong đồng bỗng nổ ầm một tiếng, trong lòng bốc lên lửa giận hừng hực, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Tiêu Như? Là ngươi! Vậy mà lại là ngươi!"
"Hỏa Hỏa, muội biết ả?" Vân Lạc Phong rũ mi mắt xuống, trầm giọng hỏi.
Hỏa Hỏa tức đến cả người run rẩy không thôi: "Năm đó, A Diệp cứu muội, còn vì muội mà kiến lập Diệp gia, nữ nhân này chính là đồ đệ mà A Diệp đã thu sau khi kiến lập xong Diệp gia. Sau này, bởi vì ả ta muốn quyến rũ A Diệp nên bị huynh ấy trục xuất khỏi sư môn. Tại sao bây giờ ả ta lại ở đây?"
Nếu nói, bởi vì Cảnh Giang đã quên mất mình mà khiến cho Hỏa Hỏa đau lòng không thôi, thì sự xuất hiện của Tiêu Như lại càng khiến Hỏa Hỏa thêm thất vọng.
Tại sao lại như vậy?
A Diệp vốn không phải là người như vậy, tại sao sau khi quên mất mình rồi, huynh ấy lại lựa chọn ở bên Tiêu Như?
Tiêu Như mỉm cười, chậm rãi đứng lên.
Cô ta cất bước nhẹ nhàng, dải đai lưng màu tím khẽ bay theo gió, đẹp đến mức làm người ta không cách nào bỏ qua.
"Hỏa Hỏa, đã lâu không gặp!"
Đôi đồng tử của Hỏa Hỏa chợt co rút: "Ngươi biết ta? Không! Không thể nào có chuyện này được! Ngươi chẳng qua chỉ là một nhân loại, làm sao có thể sống lâu như vậy được? Làm sao còn nhớ được ta chứ?"
Tiêu Như cười cười: "Vận khí của ta tốt! Trong lúc vô tình học được bí thuật đoạt xác trọng sinh, sau khi ta già đi, ta sẽ tự sát, sau đó tìm một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp mà đoạt xác, sau khi đoạt xác thành công, thân thể bị ta chiếm giữ sẽ từ từ biến thành dung mạo vốn có của ta! Hỏa Hỏa, ngươi đã từng độc chiếm sự sủng ái của sư phụ, sư phụ vì ngươi mà không tiếc hạ một mệnh lệnh bá đạo như vậy cho hậu nhân của người, khiến cho Diệp gia trong suốt ngàn năm qua phải phục vụ cho một mình ngươi."
"Tuy nhiên, bây giờ thì ta đã trở thành vị hôn thê của người, cho dù bây giờ người không được ưu tú và cường đại như trước kia cũng không sao, ta cũng chỉ yêu mỗi một mình người mà thôi. Ta chỉ cần được làm thê tử của người là đủ, mặc kệ người có yếu kém thế nào cũng không quan trọng." khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Như khẽ nở nụ cười: "Bất quá, ta có lòng tin, người yếu kém chẳng qua là nhất thời mà thôi, sớm muộn gì người cũng sẽ trở nên cường đại như trước, cho nên, ta mới cố ý để chính mình bị trọng thương, ép người phải đến Táng Thần Sơn tìm Táng Thần Hoa về!"
Đôi mắt Hỏa Hỏa ngập tràn lửa giận: "Ngươi có biết lấy thực lực hiện tại của huynh ấy mà đi đến một nơi hung hiểm như vậy, sẽ rất dễ bị mất mạng không hả?"
"૮ɦếƭ thì đã sao chứ? Nếu người ૮ɦếƭ, ta lại đi tìm người!" Tiêu Như khẽ cười mà nói: "Hỏa Hỏa, chắc ngươi cũng đã nhìn ra được, hiện tại sư phụ đối với ta tốt như thế nào? Vì ta, dù phải mạo hiểm tính mạng người cũng cam tâm tình nguyện, không uổng công ta tìm người suốt ngàn năm qua, rốt cuộc cũng có thể tìm được người chuyển thế của sư phụ!"
Thân mình Hỏa Hỏa run rẩy càng thêm kịch liệt, vốn dĩ cô bé đã muốn chúc phúc cho A Diệp, nhưng ai có ngờ, người ςướק đi A Diệp lại là nữ nhân này.
Bỗng nhiên, khuôn mặt đầy tươi cười của Tiêu Như đột ngột thay đổi, cô ta khóc không thành tiếng, đưa tay lên bụm lấy một bên má của mình, trong mắt ngập tràn bi thương thống khổ.
"Như nhi, nàng làm sao vậy?"
Lúc đầu, Hỏa Hỏa còn không biết tại sao Tiêu Như lại đột nhiên thay đổi sắc mặt như vậy, sau đó, cô bé bỗng nghe thấy giọng nói quen tai từ phía sau truyền đến.
Cảnh Giang nhanh chân bước tới bên người Tiêu Như, biểu tình vô cùng khẩn trương, hắn nhìn Tiêu Như đang khóc thút thít, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào.
Sắc mặt Hỏa Hỏa cứng đờ, hai tay đặt hai bên hông gắt gao nắm chặt, cô bé mở to mắt mà nhìn thần sắc vô cùng khẩn trương của Cảnh Giang, tim đau đến mức không cách nào thở được.
"Cảnh đại ca!" Tiêu Như bi thương thống khổ dựa vào lòng иgự¢ Cảnh Giang: "Có phải muội lại gây thêm phiền phức cho huynh rồi không? Vừa rồi vị tiểu cô nương này đến nói cho muội biết, nói rằng muội để huynh đến Táng Thần Sơn chính là để cho huynh đi ૮ɦếƭ, nếu không phải nhờ may mắn, thì huynh đã không thể nào sống sót trở về được rồi...."
Ánh mắt Cảnh Giang liền bốc lên ngọn lửa phẫn nộ, hắn ta quay phắt đầu lại nhìn hai người Vân Lạc Phong, tức giận mà nói: "Tiểu cô nương, ta rất biết ơn ngươi đã cứu mạng ta, thế nhưng, điều này không có nghĩa là ngươi có thể đến đây tùy tiện chỉ trích vị hôn thê của ta. Vì Như nhi, đừng nói là đi đến Táng Thần Sơn tìm thảo dược, cho dù có bắt ta nhảy vào chảo dầu đi chăng nữa thì ta cũng vẫn cam nguyện. Các ngươi dựa vào cái gì mà đến quản ta?"
"Cảnh đại ca, huynh đừng nói nữa!" Tiêu Như gắt gao kéo lấy cánh tay Cảnh Giang: "Muội biết lỗi rồi, sau này muội sẽ không bắt huynh đi mạo hiểm nữa, suy cho cùng, không có gì quan trọng hơn sự an toàn của Cảnh đại ca, đều là muội không tốt, yêu cầu của muội quá nhiều."
Cảnh Giang đau lòng không thôi, lập tức quay đầu lại dịu dàng lau đi từng giọt nước mắt trên mặt của Tiêu Như: "Như nhi, muội đang nói chuyện ngốc nghếch gì vậy? Loại người không có bản lĩnh gì như ta, mà lại có thể có được một vị hôn thê dịu dàng xinh đẹp như muội đây, chính là phúc phận mà ta đã tu được mấy đời."
Tiêu Như cúi đầu, nước mắt cứ lã chã rơi xuống, tuy nhiên, khóe môi cô ta thì lại đang giương lên nụ cười đắc ý.
Hỏa Hỏa, ở kiếp trước, vì ngươi mà sư phụ không tiếc đối địch với bao nhiêu là cường giả, cũng chỉ muốn bảo vệ cho ngươi được an toàn.
Nhưng kiếp này, trong mắt lẫn trong lòng của sư phụ đều chỉ có một mình ta mà thôi.
"Hai người các ngươi còn đứng ở đó làm gì?" Cảnh Giang ngẩng đầu lên, tức giận mà nhìn về phía hai người Vân Lạc Phong: "Mau chóng cút đi cho ta, đừng có đến quấy rầy vị hôn thê của ta nữa!"
"Cảnh đại ca!" Tiêu Như điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu lên: "Huynh đừng trách bọn họ, bọn họ cũng muốn tốt cho huynh mà thôi, dù vừa rồi vị hồng y tiểu cô nương có bảo muội rời khỏi huynh, cũng là vì muốn tốt cho huynh."
"Cái gì?" Cảnh Giang giận tím mặt, chẳng còn chút khí chất thư sinh nào như lần đầu mới gặp, hai mắt hắn ta ngập tràn căm phẫn, nhìn Hỏa Hỏa như là nhìn kẻ thù không đội trời chung: "Tiểu cô nương, trước đó ta đã nói rất rõ ràng với ngươi rồi, ta đối với một đứa bé như ngươi không có bất kỳ hứng thú nào cả, vậy mà ngươi còn dám đến Cảnh Thành muốn phá hư tình cảm giữa ta và hôn thê của ta? Nếu các ngươi thật sự muốn tốt cho ta, vậy thì cả đời này đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt ta nữa."
Hỏa Hỏa ngẩng đầu, đôi mắt to ngập nước nhìn thẳng vào mặt Cảnh Giang.
"Ngươi cứ như vậy.... Mà tin tưởng vào từng câu từng chữ của ả ta?"
"Ta không tin muội ấy, chẳng lẽ lại đi tin ngươi?" Cảnh Giang cười lạnh một tiếng: "Ta cùng Như nhi có duyên phận ngàn năm, Như nhi nói với ta, một ngàn năm trước, ta và muội ấy chính là người yêu của nhau, muội ấy tìm kiếm suốt ngàn năm mới có thể tìm được ta. Ngươi nói xem, muội ấy si tình, chung tình với ta như vậy, ta làm sao có thể cô phụ muội ấy được hả?"
Duyên phận ngàn năm?
Hỏa Hỏa nở nụ cười, ánh mắt đầy trào phúng mà nhìn Tiêu Như.
Lời nói như vậy mà ả cũng có thể nói ra miệng cho được?
Đã vậy, A Diệp lại còn hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ?
"Hỏa Hỏa!" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai của Hỏa Hỏa, thấp giọng nói: "Muội tránh qua một bên đi!"
Hỏa Hỏa ngẩn ra.
Tuy có hơi khó hiểu, nhưng đối với mệnh lệnh của Vân Lạc Phong, Hỏa Hỏa trước nay chưa bao giờ làm trái.
Cho nên, cô bé lập tức bước vài bước qua một bên.
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng quay người lại, chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu Như.
"Ngươi muốn làm gì?"
Cảnh Giang biến sắc, vừa định ngăn cản Vân Lạc Phong lại, thì bỗng thấy Vân Lạc Phong vung tay lên, theo ống tay áo của cô vung lên, chung quanh chợt nổi lên một trận gió lớn, nháy mắt đã đem cả người hắn thổi bay ra xa.
Phịch!
Vân Lạc Phong đá một cước lên lòng иgự¢ Tiêu Như, làm cho cô ta bay ra khỏi đình hóng gió, bùm một tiếng, rớt xuống hồ hoa sen bên ngoài.
"Một cước này, ta đá ngươi vì tội đã làm cho Hỏa Hỏa thương tâm khổ sở!"
Tiêu Như giẫy giụa, muốn leo lên khỏi hồ hoa sen.
Thì đúng ngay vào lúc này, Vân Lạc Phong lại xuất hiện ngay trước mặt cô ta. Vân Lạc Phong nắm lấy áo Tiêu Như kéo cô ta lên, sau đó lại tiếp tục đá thêm một cước nữa vào lòng иgự¢ Tiêu Như.
"Một cước này, đá ngươi vì tội vu oan cho Hỏa Hỏa!"
Vân Lạc Phong phất ống tay áo một cái, ánh mắt tà mị mà khí phách quét nhìn đám người đang sửng sốt đứng ở kia, giọng nói bừa bãi mà ngập tràn sát ý.
"Chỉ cần ta còn ở chỗ này, thì không cho phép bất cứ người nào khi dễ Hỏa Hỏa."
"Ngươi....." khuôn mặt của Cảnh Giang biến sắc, hắn ta chỉ tay vào mặt Vân Lạc Phong, muốn lớn tiếng mắng cô một trận.
Tuy nhiên, hắn mới chỉ nói được một chữ, thì đã bị Vân Lạc Phong cắt ngang.
"Ta thì lại không cho rằng ngươi chính là người trong lòng của Hỏa Hỏa. Bởi vì muội ấy..... Tuyệt đối không thể nào thích cái loại nam nhân không biết phân biệt thị phi giống như ngươi!"
Sau khi ném xuống một câu này, Vân Lạc Phong liền xoay người đi đến bên cạnh Hỏa Hỏa, cô khẽ rũ mắt mà nhìn Hỏa Hỏa.
"Muội muốn báo ơn, cho nên mới lặn lội tời nơi này giúp hắn, nhưng đáng tiếc, hắn ta lại không cần đến sự giúp đỡ của muội!" Vân Lạc Phong dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Huống chi, lúc ở Táng Thần Sơn, muội đã cứu hắn một mạng, cũng xem như là đã trả ơn rồi!"
Hỏa Hỏa gật đầu một cái, rồi đi theo sát Vân Lạc Phong.
Có lẽ lần này Hỏa Hỏa thật sự là đã đau thấu tim, cho nên, ngay cả liếc nhìn Cảnh Giang một lần cuối, Hỏa Hỏa cũng không thèm nhìn.
"Như nhi!"
Cảnh Giang nhanh chóng lao đến trước mặt Tiêu Như, đỡ lấy thân mình đang chật vật khó coi của cô ta, trên mặt đầy vẻ nôn nóng và lo lắng.
"Muội không sao chứ?"Trong lòng Tiêu Như bị nghẹn một bụng tức.
Nếu như Cảnh Giang mà còn là sư phụ trước kia, người vì cứu Hỏa Hỏa, có dạng nguy hiểm nào mà lại không dám xông vào kia chứ? Chẳng những thế, khi đối mặt với sự truy sát của bao nhiêu cường giả, người cũng vẫn hiên ngang chống trả.
Lúc ấy, người đã từng nói một câu, Hỏa Hỏa chính là người mà sư phụ muốn bảo vệ đến cuối cuộc đời mình. Người nỗ lực đột phá, tăng lên thực lực của bản thân, cũng chỉ là vì muốn có đủ sức bảo vệ Hỏa Hỏa.
Nhưng tại sao khi đến trước mặt mình, thì sư phụ lại trở thành một người vô dụng như vậy?
"Muội không sao!"
Tiêu Như đứng dậy, hơi rũ mi mắt xuống, che giấu đi tia sáng không cam lòng cùng phẫn nộ trong mắt mình.
Tiêu Như tự hỏi, cô ta thật sự thích sư phụ như bây giờ sao?
Không! Tiêu Như tin tưởng vào trực giác của mình, rằng một ngày nào đó, Cảnh Giang chắc chắn sẽ trở thành một vị cường giả giống như ngàn năm trước.
Thế nhưng, hiện tại, Tiêu Như bất giác hoài nghi, trực giác của mình có khi nào đã sai rồi không?
Cảnh Giang có khi nào không phải là lão tổ Diệp gia đã từng uy chấn tứ phương?
"Như nhi..." Cảnh Giang có chút khẩn trương nhìn Tiêu Như: "Muội thật sự không sao chứ?"
Tiêu Như lắc lắc đầu, mệt mỏi nói: "Muội cảm thấy hơi mệt, muội đi xuống nghỉ ngơi trước đây!"
"Như nhi!" trông thấy Tiêu Như rõ ràng là không muốn nói thêm gì nữa, tâm trạng Cảnh Giang lại càng thêm nôn nóng: "Thật xin lỗi, là ta vô dụng, ta không thể bảo vệ tốt cho muội..."
Bước chân Tiêu Như chợt khựng lại, khóe môi gợi lên một độ cong châm chọc.
"Cảnh đại ca, muội là một nữ nhân, muội cũng hy vọng có thể được nam nhân của mình bảo vệ, thế nhưng, ở thời điểm muội bị người ta đối xử như vậy, huynh lại thờ ơ mà nhìn, huynh thật sự khiến cho muội cảm thấy thất vọng và đau lòng."
Cảnh Giang không phải là thờ ơ, mà là hắn bị dọa đến choáng váng, hơn nữa tốc độ của Vân Lạc Phong quá nhanh, hắn ta căn bản là không thể nào phản ứng lại kịp.
"Vậy muội muốn ta làm như thế nào thì muội mới chịu tha thứ cho ta?"
"Rất đơn giản! Muội muốn nội trong vài ngày tới, huynh phải dựa vào sức của chính mình mà thu phục hết tất cả các gia tộc trong Cảnh Thành này, thâu tóm cả thành trì, huynh phải trở nên thật cường đại. Huynh có làm được không?" Tiêu Như quay đầu lại nhìn Cảnh Giang, trong đôi mắt đẹp ẩn ẩn hiện hiện một tia lệ quang: "Bởi vì muội không muốn bị người ta ức Hi*p thêm lần nào nữa, chỉ có khi huynh trở nên cường đại rồi, thì mới có thể bảo vệ được muội!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc