Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 24

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Nhìn Ngô Kỳ không biết sống ૮ɦếƭ, đáy mắt Ninh Hân hiện lên một tia tức giận: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ta là nha hoàn hầu hạ sao?”
Nàng đường đường là đại tiểu thư Ninh gia, ở trong miệng đám người này lại biến thành nha hoàn sao? Đặc biệt là dáng vẻ đáng khinh của Ngô Kỳ kia bảo nàng tiến đến hầu hạ hắn, làm nàng nhịn không được muốn đạp chân lên đầu đối phương!
“Không sai!” Ngô Kỳ cao ngạo liếc nhìn Ninh Hân, nghiễm nhiên là một bộ tư thái bố thí, “Tiểu nha đầu, ngươi đi theo Vân gia không có tiền đồ gì, một khi lão gia hoả Vân gia qua đời, ngươi sẽ lặp tức bị bán đấu giá vào thanh lâu, so với tiến vào thanh lâu hầu hạ nhiều nam nhân như vậy, còn không bằng hầu hạ một mình ta, bổn thiếu gia nhất định làm ngươi ********, ha ha!”
Ninh Hân phẫn nộ rồi, dung nhan tú mĩ tức giận đỏ mặt, sau đó, nàng không hề do dự, bước vài bước đi tới trước mặt Ngô Kỳ, một chân đá dưới háng nam nhân.
“A!”
Một tiếng la tê tâm liệt phế truyền khắp toàn bộ tửu lầu.
Ngô Kỳ đau đớn gập thân mình, sắc mặt tái nhợt, dung nhan anh tuấn vặn vẹo, giận dữ hét: “Nha đầu thúi, ngươi dám động vào bổn thiếu gia, người tới, trói nha đầu thúi này lại đưa đến giường của bổn thiếu gia!”
“Dạ, thiếu gia!”
Chúng gia đinh thấy thiếu gia nhà mình bị người khi dễ, liền muốn tiến lên túm cánh tay Ninh Hân. Nhưng cánh tay thiếu nữ giống như con giun trơn trượt, không dấu vết thoát khỏi tay bọn họ.
“Rầm!”
Ninh Hân tránh thoát ma trảo của chúng gia đinh, đùi ngọc duỗi ra, lại lần nữa hướng về phía Ngô Kỳ, một chân đá hắn bay ra ngoài.
Ngô Kỳ bị quăng ngã ra cửa phòng, dừng ở trên hành lang, hắn đau đến mồ hôi đầm đìa, một câu cũng không nói nên lời.
Trong toàn bộ tửu lầu có không ít người đi đường dừng coi, chỉ chỉ trỏ trỏ đối với Ngô Kỳ ngã trên mặt đất, nhỏ giọng nghị luận sôi nổi.
“Vừa rồi ngươi nói muốn cho ta hầu hạ ngươi?” Chân Ninh Hân dùng sức dẫm lên *** Ngô Kỳ, khẽ nâng mặt hỏi, “Không biết bây giờ ta hầu hạ ngươi có vừa lòng không?”
“Ngươi lại dám đánh ta, Ngô gia ta tuyệt không bỏ qua ngươi và Vân Lạc Phong!” Ngô Kỳ gắt gao cắn răng, giọng nói cũng mang theo run rẩy.
Quả nhiên chủ tử gì thì có nha hoàn đó! Hai nữ nhân này đều không phải thứ tốt lành gì! Hoàn toàn không có ưu nhã đoan trang như tiểu thư Vô Song.
“Ngô gia?” Ninh Hân cười nhạo một tiếng, nhàn nhạt nói, “Ta phế đi ngươi xem Ngô gia ngươi có thể làm gì ta? Ta cảnh cáo các ngươi, cách Vân gia xa một chút, còn dám kiếm chuyện, liền không phải phế đi ngươi đơn giản như vậy.”
Sau khi bỏ lại những lời này, chân Ninh Hân dần dần từ *** Ngô Kỳ chuyển dời đến dưới háng hắn, rồi mới dùng sức dẫm xuống……
“A a a!”
Tiếng hét giống như giết heo tru lên vang vọng toàn bộ tửu lầu. Mọi người thoáng nhìn thấy máu tươi dưới háng Ngô Kỳ, thân mình nhịn không được đánh cái rùng mình.
Bọn họ biết, lần này Ngô Kỳ hoàn toàn báo hỏng, phỏng chừng ngay cả năng lực nối dõi tông đường cũng không có.
……
Sau khi Ninh Hân giải quyết xong đám người Ngô gia liền xoay người đi vào trong ghế lô.
Lúc này Vân Lạc Phong lưng dựa chiếc ghế, lười biếng gác tay sau đầu, khóe môi câu lấy nụ cười tà mị, trong mắt đen chứa ý cười trào phúng, giống như đang xem một hồi trò hay.
“Ta không nghĩ tới đại tiểu thư Ninh gia tức giận lại khí phách như vậy.”
Khuôn mặt nhỏ của Ninh Hân đỏ lên: “Ta còn không phải không quen nhìn thái độ những người này đối với ngươi sao? Nhưng mà, tiểu phong, ta không có chọc phiền toái cho ngươi chứ?”
Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày: “Ngô gia còn không tính là phiền toái gì, hơn nữa, ta ẩn tàng lâu như thế cũng là thời điểm để người ta biết Vân gia ta cũng không dễ trêu chọc.”
Hoàng tộc thì sao?
Kẻ đắc tội Vân gia nàng, dù xa cũng diệt!
……
Ngô gia.
Một tiếng rống giận truyền khắp toàn bộ sân, phảng phất tràn ngập hận ý ngút trời, hừng hực thiêu đốt giữa biển lửa.
“Vân Lạc Phong, không giết ngươi, ta thề không làm người!”
Ngô Kỳ nằm ở trên giường gỗ khắc hoa, máu tươi nhiễm đỏ chăn gấm Dưới *** hắn, hắn gắt gao mà nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt hận ý càng ngày càng đậm, giống như chủy thủ toi luyện, chỉ liếc mắt một cái khiến cho người ta tựa như trúng độc cả người khó chịu.
“Kỳ nhi.” Ngô Nhiên rũ xuống con ngươi, hắn nhìn bộ dáng thê thảm của nhi tử nhà mình, đáy mắt xuất hiện một tia sát khí, “Con yên tâm, phụ thân nhất định sẽ vì con đòi lại một cái công đạo! Hiện tại phụ thân liền tiến cung diện thánh, tiểu nha hoàn Vân gia làm ra loại chuyện này, lão già Vân Lạc kia liền tính lại không biết xấu hổ, cũng cần phải giao Vân Lạc Phong và tiểu nha hoàn của nàng ta ra đây!”
Ngô Kỳ hung hăng cắn răng, ánh mắt tràn ngập hận ý: “Phụ thân, đến lúc đó người giao Vân Lạc Phong và tiểu nha hoàn kia cho con, con muốn cho bọn họ nếm thử như thế nào là sống không bằng ૮ɦếƭ!”
Không Tra t** bọn họ, căn bản không thể phát tiết hận ý trong lòng hắn! Đặc biệt là tiểu nha hoàn kia! Nàng thân là một người nô tỳ, lại dám ra tay với hắn, quả thực chính là tìm ૮ɦếƭ! Lần này, liền tính lão già Vân Lạc kia cũng giữ gìn không được các nàng!
“Người tới, chuẩn bị kiệu, bổn gia chủ cần tiến cung diện thánh!”
Ánh mắt Ngô Nhiên quyết liệt, sát khí càng thêm nồng đậm.
Lão già Vân Lạc có thực lực cường đại hơn nữa thì sao? Cháu gái hắn làm ra chuyện thương thiên hại lí như vậy, chẳng lẽ hắn còn dám thiên vị không nói đạo lý? Liền tính hắn muốn che chở, bệ hạ cũng sẽ không như hắn mong muốn!
Nghĩ đến đây, hắn quay đầu nhìn về phía thiếu niên nằm ở trên giường, giọng điệu ôn hòa nói: “Kỳ Nhi, con ở chỗ này chờ tin tức tốt của vi phụ, lát nữa vi phụ sẽ mang Vân Lạc Phong và tiểu nha hoàn của ả về tuỳ con xử trí.”Nếu Ninh lão ở chỗ này, nghe đến mấy lời của lão già này gọi Ninh Hân là tiểu nha hoàn, bình tĩnh như ông cũng sẽ bị chọc tức nổi trận lôi đình, nói không chừng dưới sự giận dữ trực tiếp *** tất cả những người này.
Cháu gái Ninh lão ông cao quý cỡ nào? Công chúa hoàng thất cũng không thể sánh bằng! Trong toàn bộ Long Nguyên Quốc, ông cũng chỉ thừa nhận một mình Vân Lạc Phong!
Đáng tiếc, người Ngô gia quá mức kiêu ngạo, không có tra rõ thân phận của Ninh Hân, cho nên tạo thành sai lầm không thể cứu vãn……
Đại sảnh Vân gia.
Thiếu nữ mới vừa bước chân vào ngạch cửa, liền trông thấy lão gia tử đoan chính ngồi, nàng hơi hơi nhếch khóe môi, cất bước đi vào trong đại sảnh.
Lão gia tử liếc nhìn thiếu nữ xuất hiện ở trong phòng, tức giận hừ lạnh một tiếng: “Nha đầu này, đầu tiên là ở sau núi bế quan nửa năm, kết quả vừa rời núi liền đi ra ngoài lêu lổng, cũng không biết bồi gia gia cháu.”
Giọng nói lão nhân rõ ràng mang theo ai oán, hiển nhiên vì nửa năm qua Vân Lạc Phong không quan tâm mà cảm thấy bất mãn.
Vân Lạc Phong ngẩn ra một chút, ban đầu nàng còn tưởng rằng chính mình và Ninh Hân làm những chuyện như vậy truyền tới tai lão già này, ông tính toán hưng sư vấn tội, không nghĩ tới ông lại là vì chuyện này.
“Cháu đây không phải rất bận sao?” Vân Lạc Phong nhún vai, “Huống chi, hiện tại không phải cháu đã trở về bồi người sao?”
“Hừ.”
Lão gia tử hừ lạnh một tiếng, ai oán nói: “Không biết rốt cuộc cháu bận cái quái gì nữa! Đúng rồi lúc trước cháu nói phải cho ta hai cái kinh hỉ, vậy kinh hỉ ở chỗ nào, tại sao ta không có nhìn thấy?”
Vân Lạc Phong chớp mắt: “Hai cái kinh hỉ này tạm thời còn chưa thể cho người nhưng rất nhanh sẽ có một cái kinh hỉ khác đến, người chuẩn bị sẵn sàng trước đi.”
“Cái gì?”
“Không có gì, chính là vừa rồi cháu và Ninh Hân phế đi Ngô Kỳ của Ngô gia, cháu muốn người chuẩn bị tâm lý thật tốt, phỏng chừng người hưng sư vấn tội sắp tới rồi……”
“Cái gì?”
Lúc hỏi lại câu đầu tiên "cái gì?" (ở chương 117), giọng điệu của Ninh lão vẫn bình thường, nhưng giờ đây, ông bị dọa đến mức nhảy dựng lên, đôi mắt trợn to, buột miệng thốt ra với vẻ giận dữ: "Cháu vừa nói gì hả? Cháu phế tiểu tử Ngô gia ư?"
Ngô gia là một trong Tứ đại gia tộc ở Long Nguyên quốc, tổ tiên Ngô gia từng là Ngô Quốc công của Long Nguyên, cho dù bây giờ Ngô gia không được như xưa, tốt xấu gì vẫn thừa kế tước vị, chủ mẫu đương gia* của Ngô gia còn là Nhị phẩm Cáo Mệnh đấy. (cáo mệnh phu nhân)
*Đương gia - quản lý việc nhà/quản gia/lo liệu việc nhà.
Nhưng cháu gái nhà mình chế giễu, dám phế đi độc đinh* của Ngô gia?
*Độc đinh - con trai độc nhất/dòng duy nhất -> đồng nghĩa với tuyệt tự.
Lại còn bảo đây là sự kinh ngạc dành cho ông? Ông thấy kinh hãi thì đúng hơn!
“Thật ra, cháu nói phế đi không phải là phế thực lực của Ngô Kỳ, chỉ làm hắn mất năng lực nối dõi tông đường của nam nhân mà thôi."
Vân Lạc Phong giống như sợ lão gia tử hiểu lầm nên lại giải thích thêm một câu.
Suýt chút nữa lão gia tử đã phun ra một ngụm máu, nha đầu này làm Ngô Kỳ mất năng lực nối dõi tông đường, không phải đã khiến Ngô gia đoạn tử tuyệt tôn sao? Tiểu tử Ngô gia kia còn không tìm ông liều mạng à?
Tuy lão gia tử không sợ hãi gia chủ Ngô gia, nhưng nếu việc này chọc tới hoàng tộc bên kia, cho dù là cẩu Mộ Hành Cừu hay cẩu hoàng đế, bọn chúng đều sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy để chĩa mũi nhọn vào Vân gia.
“Ngươi nha đầu này, nếu ngươi chỉ đánh Ngô Kỳ một trận tàn nhẫn, ta còn phản bác được, dù sao cũng do tên Ngô Kỳ đó sai trước, nhưng ngươi lại trực tiếp khiến đối phương đoạn tử tuyệt tôn!" Vân Lạc bất đắc dĩ cười khổ và nói: “Bây giờ sợ là khó xong việc rồi." Vân Lạc Phong nhướng nhường mày, ngáp một cái thật lười biếng: "Việc phế hắn do Ninh Hân làm, đương nhiên, cho dù Ninh Hân không làm vậy, cháu cũng sẽ phế hắn!"
“Ài.” Lão gia tử trợn mắt nhìn Vân lạc phong, tức giận nói: “Ngươi không gây rắc rối cho lão tử một ngày thì ngươi không thoải mái à? Giờ thì mau cút ra sau cúi đóng cửa ăn năn, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép ngươi ra cửa một bước!"
Nhìn vào mắt lão gia hỏa, khóe môi Vân Lạc Phong nhoẻn lên thành nét cong nhẹ.
Sao nàng lại không biết dụng ý của lão gia hỏa chứ? Ông muốn nàng trốn đi, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng đừng xuất hiện trước mặt người khác. Về chuyện của Ngô gia sẽ do ông đi xử lý.
Nhưng làm sao mà Vân Lạc Phong gây chuyện rồi lại trở thành một con rùa đen rụt đầu được? Nếu thật sự như thế, nàng cũng sẽ khinh thường chính bản thân mình.
“Cháu biết người không muốn cháu đối mặt với những kẻ đó, nhưng tai họa này do cháu và Ninh Hân rước lấy, đáng lý ra phải do cháu chống đỡ! Gia gia, tuổi của người lớn rồi, nên bảo dưỡng tuổi thọ thôi, đừng vì những việc này mà nhọc lòng."
Vân Lạc hơi sửng sốt, ông nhìn người thiếu nữ đang đứng trước mặt mình. Trong một khắc này, rốt cuộc ông cũng phát hiện cháu gái nhà mình trưởng thành rồi, đã gánh vác được chứ không phải là một thiếu nữ chỉ biết gây chuyện rồi trốn ra sau lưng người thân, tìm kiếm sự che chở.
“Thánh chỉ đến.”
Một giọng nói sắc bén đến mức cắt ngang chân trời, giọng nói ấy được truyền từ ngoài sân vào: "Thánh chỉ đến, Vân Lạc Phong tiếp chỉ.”
Vân Lạc mới thả lỏng cõi lòng lại căng thẳng như cũ khi giọng nói kia cất lên một lần nữa, chân mày ông nhăn chặt lại: "Phong nhi, lát nữa cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cháu cũng đừng nói gì hết! Lúc này đây, cho dù gia gia không đếm xỉa đến mặt mũi mình cũng phải che chở an toàn cho cháu! Bất cứ kẻ nào cũng không được ςướק cháu gái trong tay ta!"
Ánh mắt Vân Lạc rất sắc bén, thần sắc uy nghiêm, giống như một Đại tướng quân uy phong lẫm liệt trên chiến trường, khí phách tự nhiên vốn có.
Dưới làn gió thu, thái giám cầm thánh chỉ màu vàng sáng trong tay, đứng ở trước viện, mắt lạnh trông chờ cặp tổ tôn (ông cháu) đang bước từ trong đại sảnh ra, ánh nhìn không kiên nhẫn xẹt qua đáy mắt hắn.
“Vân Lạc Phong, bệ hạ lệnh cho ngươi dẫn theo nha hoàn vào cung diện thánh, lập tức xuất phát, không được nán lại vì bất cứ chuyện gì!"
Giọng nói của thái giám chói tai như kim châm, hắn lạnh lùng ra lệnh.
“Nha hoàn?”
Ánh mắt nghi ngờ của lão gia tử chuyển sang Vân Lạc Phong, ông nhíu mày thật chặt: "Nha hoàn của cháu đã làm ra chuyện gì? Tại sao cháu phải dẫn theo nha hoàn vào cung diện thánh?"
Vân Lạc Phong nhún vai: “Hắn nói Ninh Hân là nha hoàn ạ."
Ninh Hân? Nha hoàn?
Lão gia tử hoàn toàn trợn tròn mắt, người hoàng tộc dám gọi Ninh Hân là nha hoàn? Tuy rằng ông không biết rốt cuộc Ninh Hân có thân phận gì, nhưng nhìn thái độ của Vinh lão đối với Ninh lão là có thể thấy được.
Nhưng những người này lại dám gọi nàng là nha hoàn ư? Không biết rốt cuộc bọn lấy đâu ra cảm giác về sự ưu việt* mà lại xem một thiếu nữ đoan trang tú lệ như thế thành nha hoàn?
*Hơn hẳn người khác
“Vân Lạc Phong, ngươi còn mất hồn làm gì, còn không mau cùng ta đi gặp bệ hạ!" Thái giám thấy Vân Lạc Phong thờ ơ, lạnh hết cả mặt và nói.
Sắc mặt lão gia tử bỗng trầm xuống: "Phong nhi, nếu hoàng đế bảo cháu đi, gia gia sẽ đi cùng cháu chuyến này, có ta ở đây, ngược lại ta muốn xem có thể bắt cháu!"
Nghe Vân Lạc nói, trên mặt thái giám lộ rõ vẻ khinh thường.
Dưới bầu trời này hay trên hoàng thổ, Vân Lạc cũng chỉ là một tướng quân có tên tuổi mà thôi, lấy gì để đối địch với bệ hạ? Bây giờ Vân Lạc Phong và nha hoàn của nàng làm ra chuyện tàn nhẫn như thế, bệ hạ không thể nào dễ dàng tha thứ cho nàng.
“Ta và nàng cùng đi."
Bất thình lình, một giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên từ phía sau, mà sau khi nghe giọng nói của nam tử ấy, Vân Lạc Phong xoay người lại chầm chậm, tầm mắt dừng ở trên người nam tử.
Mặt mày nam tử lãnh khốc, đôi mắt đen sâu ngóng trông nàng, dung mạo hệt như mặt than, không tài nào nhìn ra được cảm xúc, chỉ là lúc này đây, Vân Lạc Phong vẫn cảm nhận được nội tâm hắn đang lo lắng.
“Được.”
Nàng nhếch khóe môi, nở nụ cười tà mị, giọng nói vẫn lười biếng như cũ nhưng lại lộ ra sự tín nhiệm của nàng với nam tử, không thể nghi ngờ.
Với năng lực hiện giờ của Vân Lạc Phong, nàng cũng không e ngại hoàng tộc gì cả, nhưng không thể nghi ngờ rằng nếu như Vân Tiêu đi theo, trong lòng nàng sẽ cảm thấy rất an toàn.
“Đợi ta một chút.”
Đúng lúc này, giọng nói thanh thúy lại truyền đến từ phía bên cạnh.
Khi Vân Lạc Phong quay đầu nhìn lại đã thấy Ninh Hân chạy từng bước thật nhanh tới chỗ nàng, dung nhan tú lệ hiện lên ý cười nhẹ nhàng: "Tiểu Phong, chuyện này do ta rước lấy, ta và ngươi sẽ cùng nhau đến gặp cái người gọi là Hoàng đế gì đó, thuận tiện xem thử người hoàng tộc ức hiếp ngươi như thế nào."
Không có gì đáng trách, bây giờ trong lòng Ninh Hân, phân lượng của Vân Lạc Phong cực kỳ nặng, chỉ đứng sau gia gia mà nàng kính trọng nhất, cho nên nàng hoàn toàn không cho phép có người ức hiếp Vân Lạc Phong.
Đặc biệt là ở trước mặt Ninh Hân nàng.
“Ngươi là thứ gì?” Thái giám thấy Ninh Hân coi thường hoàng thất như vậy, hắn giận tím mặt và nói: "Dám không để bệ hạ vào trong mắt? Quả nhiên là chủ tử dạng gì sẽ nuôi ra chó dạng đó!"
Ninh Hân lười cãi với hắn, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt không lạnh không nhạt, nàng quay đầu nhìn sang Vân Lạc Phong: "Ta vốn định chờ gia gia ta về, nhờ ông ấy xử lý chuyện chúng ta tự rước lấy này, không ngờ người hoàng tộc lại tìm tới cửa nhanh như vậy. Tiểu Phong, ngươi yên tâm, trước khi gia gia đi ta đã đồng ý với ông ấy rằng sẽ bảo vệ ngươi thật tốt."
Thái giám thấy Ninh Hân làm lơ mình, sắc mặt hắn càng thêm khó coi: “Các ngươi còn ở đây nói mấy lời vô ích nữa hả? Bệ hạ đang ở trong cung chờ các ngươi, dây dưa với các ngươi rồi ta chịu trách nhiệm à? Nếu còn không xuất phát, bổn công công sẽ sai người trói các ngươi lại!"
Cuối cùng tên thái giám cũng thành công làm Vân Lạc Phong có phản ứng, nàng liếc đôi mắt tà khí về phía hắn, trên dung nhan tuyệt mỹ nở một nụ cười khuynh thành, pha lẫn chút lười biếng.
Nhưng cái vẻ đẹp đó lại làm tên thái giám không nhịn được mà run rẫy. Dường như có một luồng khí lạnh xông thẳng vào tận xương hắn rồi từ từ khuếch tán ra.
Phế vật này.... sao có thể làm người ta sinh ra cảm giác sợ hãi mãnh liệt như vậy?
Có lẽ vì muốn trấn định lại nội tâm của mình, sắc mặt tên thái giám âm trầm thêm vài phần, lạnh lùng ra lệnh: "Người đâu! Áp giải những kẻ này vào cung!"
"Tự ta có thể đi."
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn mấy tên thị vệ đang đi tới, khẽ nhướng mi: "Vân Tiêu, kẻ nào dám chạm vào ta, giết không tha!"
Giọng nói cuồng ngạo bất cần, quyến rũ nhưng nghiêm nghị, nhìn vào vô cùng có khí phách.
Vân Tiêu không nói gì, im lặng đứng bên cạnh Vân Lạc Phong. Đôi mắt đen lạnh lùng tàn nhẫn dâng lên sát ý. Hắc y không gió tự bay, quanh thân hắn tỏa ra khí thế cường đại làm cho mấy tên thị vệ muốn tiếp cận Vân Lạc Phong bị bức lui vài bước, trên mặt chúng đều là khiếp sợ.
"Hừ!" Tên thái giám tỏ vẻ coi thường hừ lạnh một tiếng: "Vân Lạc Phong, chờ đến Hoàng cung ta xem ngươi còn dám ngang tàn như vậy hay không?"
Tục ngữ nói kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!
Tên thái giám này cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên hắn nhận ra được sát khí trên người Vân Tiêu, hắn tin rằng chỉ cần bọn họ thật sự dám động đến Vân Lạc Phong thì nam nhân này sẽ lập tức đại khai sát giới.
Quả nhiên, người của phủ Tướng quân đều không phải thứ gì tốt. Trên có Vân Lạc, dưới có nha hoàn hộ vệ, đều là một đám không xem hoàng quyền ra gì. Thật đáng ૮ɦếƭ vạn lần!
"Gia gia, chúng ta vào cung thôi. Xem thử Hoàng đế định giải quyết chuyện này thế nào?"
Vân Lạc Phong rũ mắt cười nhạt, nhìn thoáng qua có chút gian xảo.
" Được!"Lão gia tử đáp lời Vân Lạc Phong xong liền quay sang mắng tên thái giám: "Còn không mau dẫn đường! Chậm trễ vào cung, ngươi có gánh nổi tội danh này không?"
Những lời này là lúc nãy tên thái giám vừa mới nói, bây giờ lão gia tử đã trả lại cho hắn.
Tên thái giám lại hừ lạnh một lần nữa, lắc lắc cây phất trần trong tay, xoay người đi thẳng ra khỏi đại môn.
Lúc này bên ngoài tướng quân phủ bị những kẻ hóng hớt vây chặt xung quanh.
Khi những người này thấy đám thị vệ đi ra từ bên trong thì ngay lập tức bàn luận sôi nổi.
Hiển nhiên là đều đang nói xem rốt cuộc phủ Tướng quân đã xảy ra chuyện gì mà lại bị thị vệ trong cung bắt lại.
Chẳng lẽ không phải sao? Tuy rằng đám thị vệ này không trói, không xích, nhưng vây người của Vân gia ở giữa, bọn họ thì bao vây xung quanh. Chỉ cần là người sáng mắt đều nhìn ra được đây chính là đang áp giải tội phạm.
Trong đám người đang bàn tán ồn ào, Phương Nhã đứng ở đó nhìn thấy Vân Lạc Phong bị đám thị vệ vây ở giữa, hơi sửng sốt một chút, đợi khi vừa hồi thần trở lại liền lập tức xoay người, vội vã chạy thẳng về Y Các thông báo.
"Vinh lão! Xảy ra chuyện rồi! Là chuyện lớn!"
Trong nội sảnh Y Các, Vinh lão đang suy nghĩ xem nên đi nước cờ kế tiếp như thế nào, ai ngờ tiếng la hốt hoảng từ đâu vọng tới làm ông giật cả mình, vì vậy mà quân cờ trong tay rơi thẳng xuống đất.
Vinh lão không vui nhíu mày, ngay lúc này Phương Nhã đẩy cửa chạy vào, vội vàng đến trước mặt Vinh lão, có lẽ vì chạy quá nhanh, nên hơi thở Phương Nhã có phần gấp gáp dồn dập. Đôi mắt tràn đầy nôn nóng.
"Xảy ra chuyện gì?"
Vinh lão càng nhíu mày chặt hơn, bực bội hỏi.
Nếu không phải ông và Phương lão gia quan hệ không tệ, thì với cái tính nóng nảy của ông sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ nào dám quấy rầy lúc ông chơi cờ. Đúng là phá hỏng tâm trạng tốt của ông.
"Vinh lão, xảy ra chuyện rồi." Mặt Phương Nhã lộ vẻ nôn nóng: "Vừa rồi cháu kiểm tra thấy Tụ Linh Dược bán sắp hết rồi, cho nên mới đến Vân gia tìm Vân Lạc Phong để mua thêm thuốc. Ai ngờ, cháu lại nhìn thấy người trong cung đang áp giải mấy người Vân Lạc Phong vào cung. Vinh lão! Người không mau đi cứu thì có thể sẽ không còn gặp được nàng ấy nữa mất...."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc