Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 237

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Thanh niên kia nhìn Vân Lạc Phong một cách xem thường: "Ngươi mới vừa từ nông thôn chui ra sao? Ngay cả học viện Tây Châu mà cũng không biết? Học viện Tây Châu này chuyên bồi dưỡng linh sư, có rất nhiều thiên tài trên đại lục này đều là do học viện Tây Châu bồi dưỡng ra. Thật sự không ngờ được trên đời này vẫn còn có người không biết đến học viện Tây Châu."
Khi nói những lời này, thanh niên kia tỏ ra tiếc hận mà lắc lắc đầu, còn hào phóng tặng thêm cho Vân Lạc Phong mấy tiếng thở dài.
Có lẽ hắn thật sự là không ngờ tới trên đời này quả thật còn có người không biết đến học viện Tây Châu.
"Chủ nhân, ta cảm nhận ở nơi này có hơi thở của Linh Hồn Chi Quả."
Vân Lạc Phong vốn định rời đi, bỗng nhiên lại nghe thấy lời nói này của Tiểu Mạch, tức thì, hai chân của cô liền khựng lại, đứng yên tại chỗ.
"Linh Hồn Chi Quả, ngươi xác định?"
"Đúng vậy!" Tiểu Mạch gật gật đầu: "Nó hẳn là ở trong học viện Tây Châu này. Chủ nhân, vì tìm kiếm Linh Hồn Chi Quả, chỉ có thể khiến người ủy khuất mà tiến vào học viện Tây Châu."
"Người tiếp theo!"
Cửa thành, một giọng nói già nua bỗng vang lớn lên, người đang xếp hàng ở phía trước cũng từ từ giảm dần.
Học viện Tây Châu xét duyệt vốn rất nghiêm khắc, cho nên có rất nhiều người không thể thông qua khảo hạch được, những người bị loại đều mang theo thần sắc uể oải mà rời đi.
"Chủ nhân!"
Hỏa Hỏa đột ngột xuất hiện ở khoảng không trước mặt Vân Lạc Phong, trên khuôn mặt nhỏ non nớt cười tươi như hoa: "Muội cũng muốn báo danh, muội muốn theo tỷ cùng tiến vào học viện."
"Hỏa Hỏa..." Vân Lạc Phong khẽ cau mày: "Nơi này không giống với Vô Hồi Đại Lục, muội đừng tùy hứng mà xuất hiện đột ngột như vậy, hơn nữa, với tình cảnh như hiện giờ của chúng ta, muội tốt nhất vẫn là nên ở lại trong không gian thần điển, bằng không, vạn nhất có người nào phát hiện ra thân phận linh thú của muội, há chẳng phải là sẽ dẫn đến những tai họa không cần thiết hay sao?"
Những lời này của Vân Lạc Phong là thông qua linh hồn truyền âm để nói, ngoại trừ Hỏa Hỏa ra, thì những người khác không cách nào nghe được.
"Chủ nhân, tỷ yên tâm đi, muội nhìn thấy không có người nào chú ý tới nên mới chạy ra." Hỏa Hỏa duỗi cái eo lười của mình một cái, nói: "Với lại, suốt ngày muội cứ phải ở trong không gian thần điển quả thật là quá buồn chán rồi, muội muốn ra ngoài hít thở không khí một chút."
Vân Lạc Phong chợt suy tư một chút, lát sau mới nói: "Vậy thì cứ tùy muội!"
Hỏa Hỏa tinh ranh mà le le lưỡi, cô bé đã sớm biết, chủ nhân nhà mình sẽ không nỡ cự tuyệt cô bé.
"Người tiếp theo!"
Rất nhanh, một đội ngũ xếp hàng phía trước đã biến mất, lúc này, chỉ còn sót lại một mình Vân Lạc Phong.
"Đây là đá khảo nghiệm cấp bậc tu vi của ngươi, ngươi đem tay của mình đặt lên trên nó là được rồi." lão giả nói với Vân Lạc Phong mà chằng hề ngẩng đầu lên một chút nào.
Vân Lạc Phong đặt tay lên trên đá khảo nghiệm theo lời lão giả, đá khảo nghiệm vẫn tĩnh lặng không hề có bất kỳ hiện tượng gì.
Lão giả kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn Vân Lạc Phong, tức giận mà nói: "Cô nương, ngươi đây là muốn đùa giỡn với lão phu phải không? Muốn vào được học viện Tây Châu chúng ta, yêu cầu thấp nhất là thực lực của ngươi phải đạt tới cảnh giới Thiên Linh Giả. Một người không có chút tu vi nào như ngươi cũng tới đây tham gia náo nhiệt cái gì chứ? Người tiếp theo!"
Bàn tay Vân Lạc Phong vẫn dán chặt chẽ lên đá khảo nghiệm, dường như trong tảng đá này có một cái gì đó đang không ngừng hút lấy linh lực trong người cô, khiến cô không cách nào lấy tay ra được.
"Ta đã nói là tới phiên người tiếp theo, ngươi có thể....." lão giả đang tức giận muốn đuổi Vân Lạc Phong đi lần nữa, nhưng khi ông vừa ngẩng đầu lên, thì tức khắc liền trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy quanh người Vân Lạc Phong đang nổi lên cuồng phong mãnh liệt, vạt áo tung bay, tóc đen vũ động, lòng bàn tay dán sát vào bề mặt đá khảo nghiệm, linh lực đang ồ ạt chảy vào trong tảng đá rất nhiều, nhưng đá khảo nghiệm cứ như là một cái bụng không đáy, vẫn cứ không ngừng tiếp tục hấp thu linh lực của Vân Lạc Phong như cũ.
"Sao..... Sao lại như thế này?"
Lão giả hoàn toàn bị dọa ngốc, nghiễm nhiên là không biết tình huống hiện tại là như thế nào.
Tại sao đá khảo nghiệm cứ không ngừng hấp thu linh lực của Vân Lạc Phong như vậy?
Không đúng! Đá khảo nghiệm không phải là không kiểm tra ra được cấp bậc của cô nương này sao? Nói cách khác, vị cô nương này chỉ là một người bình thường, thậm chí còn không phải là linh sư. Thế nhưng, tại sao trong cơ thể của cô nương này lại có nhiều linh lực chảy mãi không hết như vậy?
Linh lực này nhiều đến nỗi có thể so sánh cùng đại dương mênh ௱o^ЛƓ.
"Thiên tài, đây tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài!" lão giả đột nhiên suy nghĩ ra cái gì đó, liền bất ngờ kêu lên đầy kinh hỉ.
Một người có thể có được nhiều linh lực như thế, không phải thiên tài thì là gì đây?
Cho dù hiện tại cô nương này còn chưa bắt đầu tu luyện, nhưng chỉ cần bồi dưỡng thật tốt, thì chắc chắn sẽ trở thành một tuyệt thế thiên tài hiếm có.
Không được, ông cần phải đem chuyện này báo ngay cho viện trưởng mới được.
"Ngươi thông qua, mặt khác, báo danh ngày hôm nay kết thúc tại đây, mời mọi người ngày mai quay lại!"
Sau khi lão giả bỏ lại những lời này, liền vội vã rời đi.
Giọng nói của Vân Lạc Phong một lần nữa vang lên, làm cho lão giả còn chưa đi được mấy bước thì đã phải dừng lại.
"Muội muội của ta cũng muốn báo danh, không biết muội ấy có thể cùng ta tiến vào học viện hay không?"
"Có thể!" lão giả không cần suy nghĩ đã lập tức gật đầu: "Chuyện này tuyệt đối không thành vấn đề! Hiện tại ta có việc phải đi ngay, chờ đến ngày khai giảng, ngươi có thể đến tìm ta."
Vừa dứt lời, lão giả liền xoay người rời đi ngay lập tức, nhìn bóng dáng của ông đúng là rất vội vã, chỉ nháy mắt thôi thì thân ảnh của lão giả đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Vân Lạc Phong nhìn đá khảo nghiệm bị bỏ quên lại đây, hơi hơi nhíu mày lại một chút, dùng linh hồn truyền âm mà hỏi Tiểu Mạch.
"Tiểu Mạch, chuyện này là sao vậy?"
Tiểu Mạch trầm ngâm hết nửa ngày rồi mới đáp: "Chủ nhân, linh lực của người có chút đặc thù, đá khảo nghiệm này nhất thời không thể kiểm tra ra được tu vi của người, nhưng nó cũng phát hiện ra linh lực của người là thứ tốt, vì vậy mới không ngừng muốn cắn nuốt linh lực của người như vừa rồi."
Trên mặt Vân Lạc Phong bỗng treo lên nụ cười tà khí: "Chiếu theo lời ngươi nói, vậy chẳng phải là tảng đá này đã thành tinh rồi sao?"
"Chủ nhân, thế giới bao la, việc lạ gì cũng có, một tảng đá có thể tự sinh ra ý thức cũng không có gì là kỳ quái!"
Vân Lạc Phong khẽ vuốt vuốt cằm, đáy mắt chợt hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa: "Hiện tại chúng ta đã thành công thông qua báo danh rồi, đợi thêm vài ngày là có thể tiến vào học viện, Tiểu Mạch, đến lúc đó, ngươi nhớ phải lưu ý xem Linh Hồn Chi Quả ở nơi nào, tìm thấy rồi thì ta sẽ lập tức rời khỏi học viện ngay, Vân Tiêu vẫn còn đang đợi ta đi tìm chàng."
"Được, chủ nhân, người yên tâm đi, bằng vào năng lực của ta, rất nhanh thôi sẽ tìm ra được vị trí của Linh Hồn Chi Quả cho người."
____
Học viện Tây Châu.
Trong trưởng lão thất, một đám lão giả đang tụ họp cùng nhau bàn bạc, thì đúng vào lúc này, bọn họ thoáng nhìn thấy có một đạo thân ảnh đang vội vã chạy vào, khi thân ảnh kia dừng lại, liền thở hổn hển mà nói: "Các vị trưởng lão, trong buổi báo danh ngày hôm nay đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn."
"Chuyện gì mà ngoài ý muốn chứ?"
Người nói lời này là một vị lão giả mặc trường bào màu xám, ông nhìn vị lão giả vừa đến báo tin, nhàn nhạt hỏi.
Lão giả báo tin lau đi mồ hôi trên trán: "Thời điểm ta khảo nghiệm người đến báo danh thì phát hiện ra một vị cô nương, thoạt nhìn thì vị cô nương này giống như là không hề có một chút tu vi nào cả."
"Không có tu vi? Chuyện này thì có gì đâu mà ngoài ý muốn với không ngoài ý muốn chứ? Cứ trực tiếp phán người đó không thông qua là được rồi!" pháo hôi lão giả nhíu mày, không có kiên nhẫn mà nói.
Thế nhưng, lão giả báo tin vẫn tiếp tục nói: "Nhưng... Nhưng mà đá khảo nghiệm lại không ngừng hấp thu linh lực của cô nương kia, mà linh lực của vị cô nương đó lại giống như là không có giới hạn vậy, vì thế, ta mới phải vội vàng đến báo tin cho các vị trưởng lão."
Cái gì?
Chúng trưởng lão lập tức đứng bật dậy, trong mắt người nào người nấy đều là vẻ kinh ngạc không thôi.
"Linh lực không có giới hạn? Đây là đặc điểm mà chỉ có thể chất hư vô trong truyền thuyết mới có được! Người có thể chất hư vô đều là thiên tài trong ngàn dậm mới tìm được một, thật không ngờ loại thiên tài yêu nghiệt như vậy lại xuất hiện tại học viện Tây Châu của chúng ta, ha ha ha!"
Pháo hôi lão giả cười lớn ha ha mấy tiếng, sau đó, ông mới cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, nói: "Thiên tài này ta muốn chắc rồi! Tất cả các người đừng có mà tranh đoạt với ta!"
"Hư Vô trưởng lão, trước kia ông đã chiếm một thiên tài cho mình rồi, không bằng thiên tài lần này nhường lại cho ta đi, vị cô nương kia đi theo ta nhất định sẽ càng trưởng thành nhanh hơn!"
"Một người y sư như ông ở đây nói lời ngu ngốc gì thế hả? Thiên tài kia cũng chẳng phải là y sư, theo ông làm cái gì? Ông vẫn là nên đi tìm một y sư mà thu làm đồ đệ đi!"
"Ai nói y sư thì không được thu thiên tài không phải là y sư làm đồ đệ hả? Nói tóm lại vị thiên tài này ta cũng muốn chắc rồi, dù thế nào ta cũng không buông tay!"
Chúng trưởng lão tranh nhau đến đỏ mặt tía tai, không có một người nào chịu nhường người nào.
Lão giả báo tin lại lần nữa lau mồ hôi lạnh, cẩn thận mà nói: "Các vị trưởng lão, không phải lúc trước mọi người đã nói, lần sau mà xuất hiện thiên tài nào nữa thì sẽ nhường cho Phi Phàm trưởng lão hay sao?"
Trong mấy ngày báo danh lần trước và lần này, Phi Phàm trưởng lão trùng hợp không có ở trong học viện, cho nên, mấy vị trưởng lão của học viện sớm đã thương lượng với nhau, nếu như lần sau mà có một thiên tài thiên phú trác tuyệt nào xuất hiện, thì sẽ nhường cho Phi Phàm trưởng lão thu làm đồ đệ.
Ai biết đến cuối cùng, mấy người bọn họ lại tranh giành với nhau thế này đây....
Trong toàn bộ trưởng lão thất, theo lời nói của lão giả báo tin vừa dứt mà cũng trở nên yên tĩnh dị thường.
Tất cả ánh mắt của các vị trưởng lão đều tập trung lên người lão giả báo tin, trong ánh mắt kia chứa đầy sự phẫn nộ và hung ác.
Lão giả báo tin bỗng thấy lạnh sống lưng mà rùng mình một cái, ông theo bản năng mà lui về sau hai bước, rất sợ mấy vị trưởng lão trước mặt trong lúc kích động mà làm ra hành vi *** diệt khẩu.
"Nhớ kỹ, khi Phi Phàm trở về, ngươi không được nói bất cứ điều gì với ông ta!" Hư Không trưởng lão trừng mắt nhìn lão giả báo tin, cảnh cáo mà nói: "Nếu để ta biết ngươi dám hó hé một chữ nào, vậy ngươi chắc chắn là xong đời rồi!"
"Đúng vậy! Ngươi tuyệt đối không được nói cho Phi Phàm biết! Hôm nay chúng ta vẫn là nên thương lượng xem vị thiên tài kia sẽ thuộc về ai, còn về Phi Phàm.... Đợi khi nào xuất hiện thêm một thiên tài nữa thì chúng ta sẽ nhường cho ông ta!"
Chúng trưởng lão sôi nổi gật đầu phụ họa.
Thiếu một người thì bọn họ bớt đi một đối thủ cạnh tranh, nhìn thế nào thì cũng tốt hơn là nhiều người như vậy cùng tranh giành một thiên tài.
"Ta đề nghị, đến lúc đó cứ để cho vị cô nương thiên tài kia tự mình lựa chọn, cô ấy thích ai thì người đó làm sư phụ của cô ấy!"
Một vị trưởng lão mặc hồng y bỗng lên tiếng đề nghị.
Những người khác nghe xong cũng gật đầu tán thành: "Đây xác thực cũng là một ý kiến không tệ! Chúng ta ở đây tranh giành mãi cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng cứ để cho cô nương kia tự mình lựa chọn."
Nói là nói vậy, nhưng chúng trưởng lão ai nấy cũng đều tự tin tràn trề đối với chính mình, ai cũng có lòng tin rằng mình nhất định sẽ chiếm được tâm của Vân Lạc Phong.
_____
Đêm.
Vân Lạc Phong đẩy cửa phòng ra, bước vào, cô vừa định *** tháo thắt lưng, thì từ bên ngoài bỗng vang lên từng tiếng gõ cửa.
"Vào đi!" Vân Lạc Phong cầm lấy áo khoác ngoài khoác vào, trong đôi mắt đen chợt lóe lên từng tia sáng.
Cửa phòng bị đẩy mở ra, một vị lão giả với khuôn mặt hiền từ bước vào, thần sắc trên mặt ông có một chút xấu hổ, sau khi ho khan vài tiếng thì lão giả mới bắt đầu nói: "Vân cô nương, muộn như vậy mà còn quấy rầy cô thật sự là ngại quá, ta xin tự giới thiệu, ta là Hư Không trưởng lão của học viện Tây Châu."
"Có chuyện gì?" Vân Lạc Phong nhướng mày, hỏi.
Thần sắc của Hư Không trưởng lão càng thêm xấu hổ, ông vội vàng lấy từ trong ống tay áo ra một cái hộp nhỏ, đưa đến trước mặt Vân Lạc Phong.
"Đây là lễ vật ta tặng cho cô nương!"
Trong học viện Tây Châu, người tặng lễ vật cho các vị trưởng lão nhiều vô số kể, tuy nhiên, người được trưởng lão của học viện tự mình đến tặng lễ vật thì lại chỉ có mỗi mình Vân Lạc Phong.
"Vô sự bất năng tam bảo điện*! Nói đi, ông có chuyện gì?"
(*vô sự bất năng tam bảo điện: không có việc gì thì sẽ không lên điện tam bảo, ý nghĩa chính là không có việc gì thì sẽ không đi lạy phật. Bạn nào không biết tam bảo là gì thì mời lên Google seach nhé, do ý nghĩa từ này liên quan đến phật học, diễn giải rất dài và khó nên Sa không chú thích cặn kẽ được!)
Vân Lạc Phong liếc nhìn chiếc hộp trước mắt một cái rồi thu hồi tầm mắt lại ngay, như cười như không mà hỏi Hư Không trưởng lão.
Hư Không trưởng lão cười hề hề hai tiếng: "Vân cô nương, chuyện là thế này, lão phu nhìn trúng thiên phú của cô, có ý muốn thu cô làm đồ đệ."
"Chuyện này...." Vân Lạc Phong khẽ cau mày: "E là ta cần phải suy nghĩ một chút!"
Vân Lạc Phong không có trực tiếp từ chối, ngược lại trả lời rằng cần phải suy nghĩ, điều này làm cho nội tâm Hư Không trưởng lão cũng được thả lỏng phần nào.
Chỉ cần tiểu cô nương này chịu suy nghĩ, thì đã đủ chứng minh ông vẫn còn cơ hội.
"Lễ vật ta để lại đây, chỉ cần cô nương muốn bái ta làm thầy, thì có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào!"
Sau khi nói xong lời này, Hư Không trưởng lão làm như là sợ sẽ bị Vân Lạc Phong trả lại lễ vật, cho nên rất vội vã rời đi.
Mà sau khi Hư Không trưởng lão rời đi không được bao lâu, thì các vị trưởng lão khác cũng liên tục kéo đến đưa lễ vật cho Vân Lạc Phong.
Mục đích của bọn họ chỉ có một, chính là hy vọng Vân Lạc Phong có thể trở thành đồ đệ của bọn họ.
Đương nhiên, bọn họ cũng có cùng một suy nghĩ giống như Hư Không trưởng lão, sợ Vân Lạc Phong sẽ cự tuyệt nhận lễ vật, cho nên sau khi để lễ vật xuống thì liền vội vã rời đi, chỉ để lại một mình Vân Lạc Phong nhìn cái bàn đầy lễ vật mà phát ngốc.
"Chủ nhân, mấy lão gia hỏa này vì muốn chiêu mộ được người, thật sự là rất chịu bỏ vốn a~. Mấy lễ vật này cái nào cái nấy cũng đều trân quý, người mau mau thu hết đi!"
Nghe thấy giọng nói của Tiểu Mạch, Vân Lạc Phong lúc này mới hồi thần lại, cô đem tất cả lễ vật cất vào nhẫn không gian, rồi mới cong môi cười mà nói: "Tiểu Mạch, ngươi giúp ta xem thử một chút, trong số những lễ vật này, cái nào là trân quý nhất?"
Sau khi phân phó cho Tiểu Mạch xong, Vân Lạc Phong duỗi lưng một cái, lười biếng mà đi về phía giường, cô cởi y phục trên người ra rồi chui vào ổ chăn ấm áp.
_______
Mấy ngày sau, việc báo danh vào học viện Tây Châu cuối cùng cũng kết thúc, tất cả học sinh trúng tuyển đều đi đến đứng đợi trước đại môn của học viện.
Từ xa xa, Vân Lạc Phong đã thấy được hai thân ảnh quen mắt, đáy mắt của cô không khỏi xẹt qua một tia sáng kinh ngạc.
Hai người kia cũng thấy được Vân Lạc Phong, bất chợt có hơi sửng sốt một chút, sau khi hồi thần lại thì liền cất bước đi về phía Vân Lạc Phong.
"Thật là trùng hợp!" An Tử Hạo xoa xoa sau gáy: "Cô nương cũng tới học viện học tập à?"
Vân Lạc Phong khẽ đảo mắt qua hai người một lượt, nếu không phải trước đó cô chắc chắn đã bỏ rơi hai người này rồi, thì nói không chừng hiện tại cô sẽ cho là hai người bọn họ vẫn luôn bám theo mình.
"Cô nương, ta còn chưa thỉnh giáo quý danh của cô nương, trước đó hiểu lầm cô là sát thủ, thật là có lỗi!" An Tử Hạo cười ha hả, tiến lại gần Vân Lạc Phong mà nói.
"Vân Lạc Phong."
Vân Lạc Phong đáp bằng thái độ không nóng không lạnh.
Ánh mắt của tiểu cô nương xinh xắn cứ luôn nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội đeo bên hông của Vân Lạc Phong, sau đó cô bé đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành của bạch y thiếu nữ: "Miếng ngọc bội này của cô là từ đâu mà có được?"
"Người khác tặng!"
Miếng ngọc bội này chính là lễ vật gặp mặt mà Quân Phượng Linh đã tặng cho Vân Lạc Phong.
Cho nên lúc nào Vân Lạc Phong cũng mang theo bên người.
Tiểu cô nương xinh xắn và An Tử Hạo nhìn nhau một cái, rồi quay sang tiếp tục hỏi Vân Lạc Phong: "Không biết người tặng miếng ngọc này cho cô là họ gì?"
"Quân!"
Một chữ này, tựa như sét đánh ngang tai đối với hai người An Tử Hạo.
Tâm tình của An Tử Hạo bỗng miên man.
Chẳng lẽ người tặng miếng ngọc bội này cho vị cô nương trước mặt thật sự có mối quan hệ mật thiết với châu chủ Linh Châu?
An Tử Hạo có một cảm giác mãnh liệt, chỉ cần hai người bọn họ đi theo bên cạnh Vân Lạc Phong, thì họ nhất định sẽ được an toàn.
"Vân cô nương, nếu như chúng ta đã cùng nhau tiến vào học viện học tập, vậy sau này cô nương chính là sư tỷ của chúng ta, nếu như cô có chuyện gì, có thể căn dặn ta đi làm, ta tuyệt đối sẽ không từ chối."
Lúc này đây, An Tử Hạo lại không có mặt dày mày dạn bám theo Vân Lạc Phong như trước đó, mà là dùng quan hệ cùng là học sinh của học viện Tây Châu để kéo gần quan hệ với Vân Lạc Phong.
Chỉ cần Vân Lạc Phong chịu cho bọn họ đi theo bên cạnh, thì dù hắn có làm chân chạy vặt của Vân Lạc Phong cũng không có vấn đề gì.
"Đã từng thấy người muốn lôi kéo quan hệ, nhưng lại chưa thấy qua người có kỹ thuật kém đến như vậy!"
Từ trên một nhánh cây cổ thụ, có một giọng nói non nớt đột ngột vang lên.
Hỏa Hỏa từ trên cây nhảy xuống, đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, trên mặt Hỏa Hỏa tràn đầy tươi cười, cô bé quay đầu lại nhìn Vân Lạc Phong: "Tỷ tỷ, tỷ thấy muội có đúng không?"
Trước kia, Vân Lạc Phong từng dặn dò Hỏa Hỏa, thời điểm ở bên ngoài không được gọi Vân Lạc Phong là chủ nhân, nếu không thân phận thật sự của Hỏa Hỏa sẽ rất dễ bị bại lộ.
"Vân cô nương, đây là muội muội của cô à?" hai mắt An Tử Hạo sáng lên: "Muội muội của cô lớn lên trông thật đáng yêu!"
Khuôn mặt nhỏ của Hỏa Hỏa trầm xuống, cô bé trừng mắt nhìn An Tử Hạo: "Nếu ngươi còn dám nhìn ta thêm một cái nào nữa, ta sẽ lập tức móc hai mắt ngươi ra!"
An Tử Hạo cười xấu hổ, vội vàng thu lại ánh mắt của mình.
Vất vả lắm mới có thể khiến Vân Lạc Phong không đuổi bọn họ đi, hắn không muốn phá hỏng mối quan hệ như hiện giờ.
"Các vị...."
Đúng lúc này, vị lão giả giúp mọi người ghi danh trong mấy ngày nay bỗng cất tiếng, ông đằng hắng lấy giọng rồi nói: "Học viện Tây Châu chúng ta tổng cộng chia làm ba loại, một là tu luyện, một là y thuật, loại còn lại chính là thuần thú. Lát nữa đây, mọi người sẽ phải tự mình chọn lấy phân loại mà mình cảm thấy hứng thú để theo học tập!"
Theo từng lời lão giả nói ra, mọi người ở bên dưới tất cả đều đồng loạt yên tĩnh, ai cũng nhìn chằm chằm về phía lão giả không chớp mắt.
"Ngoài ra, trước khi học viện chính thức khai giảng thì vẫn còn có một cuộc khảo hạch, người có thể thông qua khảo hạch này mới được xem là có đủ tư cách nhập học ở học viện Tây Châu. Lão phu ở chỗ này xin chúc mọi người được may mắn."
Lão giả nói xong liền mở miệng cười hiền từ.
Mọi người bên dưới ồ lên, sau đó liền bắt đầu nghị luận sôi nổi, tất cả đều tò mò về đề thi khảo hạch sắp tới.
"Được rồi, hiện tại mọi người có thể ra về nghỉ ngơi và chuẩn bị trước, khảo hạch sẽ được tiến hành sau ba ngày nữa!"
Lão giả nhìn mọi người một cái, rồi mới cất bước đi ngang qua người của Vân Lạc Phong.
Trước khi rời đi, lão giả còn ném lại một câu với Vân Lạc Phong.
"Ngươi đi theo ta đến trưởng lão thất một chuyến, các vị trưởng lão muốn gặp ngươi!"
Do lão giả cố tình hạ thấp giọng nói, vì vậy mà chỉ có mỗi mình An Tử Hạo đang đứng ngay bên cạnh Vân Lạc Phong mới nghe thấy câu này.
Đáy mắt An Tử Hạo lóe lên một tia sáng, hắn phát giác, lần này hắn không có nhìn lầm người...
Vân Lạc Phong khẳng định là có đủ thực lực để bảo vệ hai người bọn họ.
Thế nhưng, Vân Lạc Phong lại không hề hay biết gì về ý nghĩ trong lòng An Tử Hạo lúc này, cô đang theo phía sau lão giả, cùng đi về phía trưởng lão thất.
Thời điểm hiện tại, trong trưởng lão thất, rất nhiều vị trưởng lão của học viện Tây Châu đều đang có mặt ở đây mà chờ đợi, sau khi bọn họ nhìn thấy Vân Lạc Phong bước vào, hai mắt đều sáng rỡ lên, tiếp đó liền nhanh chân đi về phía Vân Lạc Phong.
"Vân cô nương, cô suy nghĩ thế nào rồi? Cô muốn bái ai làm sư phụ?"
Tầm mắt của mọi người đều đang nhìn chằm chằm lên người Vân Lạc Phong, đáy mắt còn mang theo một tia khẩn trương.
Vân Lạc Phong khẽ sờ sờ cằm mình, chớp chớp mắt mà nói: "Lễ vật mọi người tặng ta đều đã xem qua, cũng rất thích, nếu bắt ta phải chọn ra một người thì thật sự quá khó rồi."
Lời nói của Vân Lạc Phong làm tâm tình các vị trưởng lão càng thêm khẩn trương, ai cũng sợ người bị Vân Lạc Phong từ chối sẽ là mình.
"Vân cô nương, vậy có lễ vật nào làm cho cố thấy thích nhất hay không?"
Vân Lạc Phong cong môi mỉm cười: "Ta cảm thấy, lễ vật nào ta cũng thích, cho nên, thật ra ta có thể bái hết tất cả các vị làm sư phụ."
Từ sau khi bước chân vào bên trong học viện Tây Châu này, Tiểu Mạch cũng đã phát hiện ra vị trí của Linh Hồn Chi Quả, trùng hợp thay là nó chẳng ở đâu xa, mà là ngay bên trong trưởng lão thất này.
Vì thế, cô cần phải vào được bên trong trưởng lão thất, mới có cơ hội tìm ra Linh Hồn Chi Quả.
Chính vì như vậy mà việc bái hết tất cả các vị trưởng lão này làm sư phụ là lựa chọn tốt nhất.
Chúng trưởng lão nghe xong lời nói của Vân Lạc Phong thì ngây ngẩn cả người, bọn họ quay sang hai mặt nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương ngập tràn kinh ngạc.
"Tất cả trưởng lão cùng thu một đồ đệ? Chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra ở học viện Tây Châu."
Giữa các vị trưởng lão trong học viện Tây Châu đều tồn tại mối quan hệ cạnh tranh với nhau, cho nên, từ trước đến nay, mọi người chưa từng suy xét đến trường hợp sẽ cùng thu nhận lấy một đồ đệ.
"Riêng ta thì ta cảm thấy ý tưởng này cũng không tệ, nếu như chúng ta đều không nỡ từ bỏ người đồ đệ này, vậy thì cứ cùng làm sư phụ của nha đầu này đi!" Hư Không trưởng lão trầm mặc hết nửa ngày rồi mới nói.
"Xem ra cũng chỉ đành như vậy, ta quả thật là không nỡ từ bỏ một thiên tài hiếm có thế này, các người thì sao?"
Một vị trưởng lão khác cũng phụ họa theo Hư Không trưởng lão.
Các vị trưởng lão còn lại cũng liên tục gật gật đầu, hai mắt phóng ra tia sáng mà nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong.
Hư Không trưởng lão ho khan hai tiếng, cười tủm tỉm mà nói: "Đồ nhi ngoan, sau này con chính là đồ đệ tốt của mấy người chúng ta, hiện tại ta trịnh trọng giới thiệu một chút cho con biết, ta là Hư Không trưởng lão của học viện Tây Châu này, vị trưởng lão áo bào màu trắng bên cạnh ta tên là Hư Vô, vị mặc hồng y kia là Lăng Hải, kẻ lớn lên mỏ chuột tai khỉ kia là Quỳnh Thiên, còn vị nữ trưởng lão duy nhất trong trưởng lão đoàn chúng ta kia tên là Tuyết Oánh! Hiện tại, con đã là đồ đệ của mấy người chúng ta, mấy người chúng ta cho dù có phải liều mạng cũng tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ kẻ nào ức hiếp con."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc