Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 232

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Khi nói những lời này, nữ tử kia nhịn không được mà hoa si ngắm nhìn Cơ Cửu Thiên, sắc mặt còn có một chút thẹn thùng.
Nếu không có Cơ Cửu Thiên, thì sắc đẹp của Cơ Lan đúng là sẽ kinh hãi thế tục.
Nguyên nhân chính bởi vì có sự tồn tại của Cơ Cửu Thiên, cho nên Cơ Lan mới bị hạ thấp xuống một bậc.
Cũng tương tự như, đem một đóa hoa hồng yêu diễm đặt bên cạnh một đóa hoa lan, thì không có gì ngạc nhiên khi thấy đóa hoa lan kia trở nên ảm đạm thất sắc.
"Gia chủ, xin ngài đứng ra làm chủ cho ta!"
Lâm U vừa nhìn thấy Cơ Lan, liền chạy như điên về phía hắn, khóc lóc thảm thiết mà nói: "Hôm nay, thuộc hạ phụng lệnh của chủ tử, đứng ra tổ chức đại hội y sư, nhưng thuộc hạ không ngờ, Vân Lạc Phong kia lại dám to gan đến mức trộm đáp án đề mục tỷ thí, hơn nữa còn dùng thời gian nửa nén nhang để trả lời hai mươi câu hỏi, thuộc hạ thấy rõ ràng chuyện không đúng, muốn hủy bỏ tư cách tham gia tỷ thí của Vân Lạc Phong, ai ngờ, Vân Lạc Phong kia lại ૮ưỡɳɠ éρ thuộc hạ giao ra Linh Hồn Chi Quả cho ả!"
Lão ta nói bằng giọng điệu vô cùng ủy khuất, giống như là đã chịu phải sự khi dễ lớn lao lắm vậy.
"Thuộc hạ không đồng ý, ả liền hành hung, đánh thuộc hạ ra nông nỗi này!"
Chủ tử?
Ở Cơ gia, quyền uy của gia chủ không phải là đứng đầu, người có thể được gọi là chủ tử cũng chỉ có một.
Tuy nhiên, người nọ so với Cơ Lan thì lại càng thêm thần bí, số người biết được sự tồn tại của người nọ, chẳng có mấy ai.
Khổ nỗi, người có sự tồn tại thần bí kia, mới chính là đệ nhất nhân của Cơ gia.
"Thay đen đổi trắng một cách trắng trợn như thế, không biết Cơ gia có thấy xấu hổ vì đều này hay không?" Thanh Sương công chúa lạnh lùng nhìn về phía Lâm U, cất giọng nói thanh lãnh của mình lên.
Cơ gia, gia tộc thần bí nhất ở tại Vô Hồi Đại Lục, cho dù là tam đại đế quốc đi chăng nữa, cũng cần phải cấp cho Cơ gia ba phần thể diện.
Nhưng hiện tại, vì Vân Lạc Phong, Thanh Sương công chúa không nói hai lời liền hoàn toàn đứng hẳn về phía Vân Lạc Phong, không tiếc đối địch cùng Cơ gia.
"Hừ!" Lâm U hừ lạnh một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Thanh Sương công chúa: "Ngươi là người cùng chung một bọn với Vân Lạc Phong, tất nhiên là sẽ đứng về phía của ả, thay ả nói chuyện, nếu như không phải Vân Lạc Phong ăn trộm đáp án, thì chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như thế, ả làm sao có thể trả lời được hết tận hai mươi câu hỏi hả?"
Thanh Sương công chúa lạnh lùng cười khẩy: "Điều này chứng tỏ năng lực của Vân Lạc Phong xuất chúng! Ta thật sự không có nhìn lầm người!"
Đông đảo y sư có mặt tại đây, duy chỉ mình Thanh Sương công chúa là ra mặt nói chuyện cho Vân Lạc Phong, những người còn lại đều là quay sang hai mặt nhìn nhau, sợ bản thân lỡ lời sẽ đắc tội đến Cơ gia.
Dù sao, Cơ gia cũng không thể nào lựa chọn vì một người ngoài như Vân Lạc Phong mà trách tội Lâm U, như vậy, bọn họ cần gì phải tự mình rước lấy thù hận?
"Gia chủ!"
Lâm U chuyển hướng về phía Cơ Lan, khóc lóc kể lể: "Xin gia chủ nhất định phải làm chủ cho thuộc hạ, Vân Lạc Phong này đúng là khinh người quá đáng mà!"
Cơ Lan nhíu mày, thầm nghĩ, trên địa bàn quản hạt của Cơ gia mà lại phát sinh ra những chuyện gian lận như thế này, một khi bị truyền ra ngoài, thì Cơ gia còn mặt mũi gì nữa?
Nhưng hắn cũng không thể tin vào lời nói một phía của Lâm U, vì vậy, Cơ Lan đem tầm mắt chuyển hướng về phía Vân Lạc Phong, hỏi: "Chuyện này có thật hay không?"
Vân Lạc Phong cong môi cười nhạt, nhướng đầu mày, đôi mắt đen láy thâm thúy nhìn Cơ Lan: "Ngươi nói xem?"
Cơ Lan nhíu mày, vừa định mở miệng nói, thì bỗng nhiên có một giọng nói yêu mị vang lên, làm cho nội tâm hắn chấn động không thôi.
"Lần này, để cho bổn tọa được tận mắt chứng kiến một vở tuồng hay, cũng để cho bổn tọa được biết, cái gì gọi là tráo trở!"
Nam nhân yêu diễm mỉm cười, thân mình lười biếng dựa vào lưng ghế, gió đêm từ bên ngoài đại sảnh nhẹ thổi vào, làm cho xiêm y hắn khẽ phất lên, để lộ ra da thịt trắng nõn mê người.
Thanh âm của hắn không mặn không nhạt, lại thành công hấp dẫn ánh mắt của tất cả những người ở đây nhìn về phía hắn...
Cơ Lan bất ngờ sững sờ, hắn nhìn Cơ Cửu Thiên xuất hiện ở phía sau đám đông, cả người không thể tự chủ được mà đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
"Tiểu tử thúi, ngươi thử nói lại một lần nữa thử xem!" Lâm U tức giận không thôi, hung hăng trợn mắt phồng mang mà nhìn Cơ Cửu Thiên, sau đó quay sang nhìn Cơ Lan: "Gia chủ, tên tiểu tử này cùng với ả Vân Lạc Phong kia có quan hệ không rõ ràng, lời hắn nói nhất định không đáng tin, hơn nữa, mới vừa rồi hắn ta còn mở miệng nhục mạ Cơ gia, còn lớn lối nói là muốn diệt Cơ gia chúng ta, quan trọng nhất là, hắn ta dám nói người của Cơ gia chúng ta đều không phải là thứ gì tốt, trong đó bao gồm luôn cả chủ tử!"
Trong Cơ gia, địa vị của chủ tử là quan trọng nhất, sự kính trọng và bảo vệ của gia chủ đối với chủ tử, tuyệt đối không thua kém bất kỳ một kẻ nào! Một khi nghe được có người nào dám cả gan nhục mạ chủ tử của Cơ gia, gia chủ chắc chắn sẽ giận đến tím mặt.
Nghĩ đến đây, Lâm U đắc ý cong cong khóe môi, lén lút quét ánh mắt âm trầm của mình về phía Cơ Cửu Thiên.
Tuy nhiên, lão ta lại không có nhìn thấy, lúc này đây, mồ hôi lạnh trên trán Cơ gia chủ tuôn ra càng lúc càng nhiều, ngay cả y phục trên người cũng bị mồ hôi thấm ướt.
Cơ Lan âm thầm giơ tay lên, dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trên mặt, sau đó nhanh chóng cất bước đi về phía Cơ Cửu Thiên.
"Tiểu tử thúi, ngươi to gan lớn mật sỉ nhục Cơ gia ta, hiện tại, ngươi ૮ɦếƭ chắc rồi!" Lâm U nhìn thấy Cơ gia chủ tiến nhanh về phía Cơ Cửu Thiên, còn tưởng rằng gia chủ nhà mình sắp sửa xuống tay với Cơ Cửu Thiên, cho nên, sự đắc ý trên mặt lão ta càng thêm nồng đậm.
Chỉ là, một câu tiếp theo của Cơ Lan, đã khiến lão ta phải ૮ɦếƭ sửng ngay tại chỗ.
"Tổ tông, làm sao ngài lại ở nơi này?"
Tổ tông?
Trong Cơ gia, người có thể được Cơ gia chủ xưng là tổ tông chỉ có duy nhất một người....
Ầm!!!!
Như sét đánh giữa trời quang.
Sắc mặt Lâm U ngay lập tức liền tái nhợt, hai chân lão ta lui về sau mấy bước, thân mình có chút lung lay không vững.
"Không thể nào!"
Tên tiểu tử này.... Sao có thể là chủ tử?
Sao có thể là nhân vật thần bí nhất trong Cơ gia?
"Lần đại hội y sư này, đúng là đã để cho bổn tọa được thưởng thức một màn hấp dẫn!" Cơ Cửu Thiên cười yêu mị, nụ cười kia tựa như gió xuân thanh mát, nhưng giọng nói cất lên thì lại lạnh tựa hàn băng ngàn năm: "Đầu tiên, người nào đó ỷ vào thân phận là người chủ trì đại hội lần này, đưa ra phán quyết sai lầm đối với câu trả lời của y sư tham gia đại hội. Sau khi bị vạch trần thì lại già mồm cãi chối, cuối cùng còn vu oan hãm hại người khác. Ta thấy tất cả các vở kịch mà ta xem trong suốt cuộc đời mình gộp lại cũng không đặc sắc bằng vở kịch ngày hôm nay."
"Tổ tông, xin ngài thứ tội, chuyện này, ta sẽ lập tức giải quyết ngay!"
Cơ Lan lần nữa lau đi mồ hôi lạnh trên trán, hắn ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng không nghĩ tới trường hợp tổ tông nhà mình lại xuất hiện ở chỗ này.
"Không cần!" Cơ Cửu Thiên lạnh lùng liếc nhìn Cơ Lan một cái: "Bổn tọa để cho Lâm U tới chủ trì đại hội y sư lần này, chính là muốn để lão ta rơi vào tay Vân Lạc Phong, mặc tình cho cô ấy xử trí, nhưng ngươi lại đến đây quấy rối!"
Mồ hôi lạnh của Cơ Lan lần nữa chảy xuôi xuống dưới.
Qua ngữ khí của tổ tông, hắn đã nghe ra được sự tức giận trong đó.
"Tổ tông, xin giao tên Lâm U này cho ta xử lý, ta đảm bảo sẽ không để cho ngài phải thất vọng!"
Loại thời điểm này, hắn chỉ có thể tận lực lấy công chuộc tội, khiến cho tổ tông được hài lòng.
"Bổn tọa tạm tin ngươi một lần!"
Cơ Cửu Thiên khẽ híp mắt một cái, trong mắt phượng hẹp dài ẩn ẩn một tia nguy hiểm: "Nếu như ngươi để cho ta không hài lòng dù chỉ là một chút, vậy thì cái ghế gia chủ Cơ gia này... Cũng nên để cho người khác tới ngồi rồi!"
"Dạ,chủ tử!"
Sắc mặt Cơ Lan tái nhợt, quay phắt lại nhìn Lâm U, đáy mắt bừng lên lửa giận: "Hay cho một Lâm U! Bản thân mình làm sai, lại còn dám vu oan cho người khác, dựa theo gia quy của Cơ gia ta, ngươi có ૮ɦếƭ muôn ngàn lần cũng không hết tội!"
PHỊCH!
Lâm U sợ đến mức quỳ phịch xuống đất, liên tục dập đầu với Cơ Lan.
"Gia chủ, xin tha mạng! Thuộc hạ biết sai rồi! Sau này thuộc hạ tuyệt đối không dám nữa!"
Cơ Lan vung tay một cái, nói bằng giọng lạnh lùng: "Người đâu! Lập tức bắt lấy tên này cho bổn gia chủ, mang lão ta về, dựa theo gia quy mà xử trí!"
"Dạ, gia chủ!"
Tức thì, hai cao thủ ẩn thân chỗ tối liền xuất hiện, chế trụ lấy người của Lâm U, kéo lão ta xuống dưới.
Người trong toàn bộ đại sảnh lúc này, ai cũng có thể nghe thấy tiếng kêu rên thống khổ của Lâm U.
Cho đến khi Lâm U bị lôi đi rất xa rồi, thanh âm của lão ta mới biến mất, đại sảnh cũng theo đó mà khôi phục lại sự yên tĩnh...
Mọi người ở đây ai ai cũng bị sợ đến mức không dám hó hé câu nào, chỉ có thể trợn to hai mắt ngạc nhiên mà nhìn về phía Cơ Cửu Thiên.
Đặc biệt là mấy cô nương còn chưa xuất giá kia, bọn họ chỉ hận một nỗi không thể lập tức hóa thân thành sói đói, nhào lên người Cơ Cửu Thiên mà ăn sạch sẽ hắn ta.
Nam nhân này lớn lên chẳng những tuyệt diễm khuynh thành, mà thân phận lại càng tôn quý hơn, nếu như có thể trở thành nữ nhân của hắn, cho dù chỉ là một tiểu thi*p đi chăng nữa, thì cũng đã đủ để nửa đời sau của bọn họ hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận.
Ánh mắt Cơ Cửu Thiên trước sau vẫn nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong, một nụ cười tươi được phát thảo trên khuôn mặt tuyệt diễm.
"Vân Lạc Phong, ngươi là người chiến thắng trong đại hội y sư, vì vậy, Linh Hồn Chi Quả này thuộc về ngươi!"
Vân Lạc Phong im lặng nhìn Cơ Cửu Thiên, rất lâu sau, cô mới cất tiếng hỏi: "Ngươi là tổ tông của Cơ gia? Đại hội y sư lần này cũng là do ngươi cố tình tổ chức?"
"Đúng vậy!" Cơ Cửu Thiên không hề phủ nhận câu hỏi của Vân Lạc Phong: "Bổn tọa chỉ là muốn thu hút sự chú ý của ngươi, để ngươi đến đây một chuyến, mục đích chính là muốn xem thử ngươi là dạng người thế nào? Cũng may, ngươi không có làm cho bổn tọa thất vọng!"
Vân Lạc Phong không nói thêm lời nào nữa, cứ thế lẳng lặng mà nhìn Cơ Cửu Thiên.
Cơ Cửu Thiên chậm rãi đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, trên ngón tay thon dài đang nhẹ nhàng cầm một quả trái cây màu đen, động tác kia rất có sức dụ hoặc, thật dễ dàng đốt cháy lửa lòng của người khác.
"Linh Hồn Chi Quả trong tay Lâm U là giả, đây mới thật sự là Linh hồn Chi Quả! Do Linh Hồn Chi Quả cực kỳ trân quý, không biết có bao nhiêu cường giả trên đại lục này đều mơ tưởng đến nó. Cho nên, ngươi có được nó, thì sau này, khả năng ngươi gặp phải phiền phức sẽ ngày càng cao."
Cơ Cửu Thiên cuồng quyến cười: "Mấy phiền phức kia, bổn tọa tin rằng ngươi sẽ có đủ năng lực mà tự mình giải quyết, vì vậy, bổn tọa sẽ không ra tay giúp ngươi!"
"Vân Lạc Phong ta sợ rất nhiều thứ, thứ duy nhất không sợ, chính là phiền phức!"
Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, giơ tay nhận lấy Linh Hồn Chi Quả mà Cơ Cửu Thiên đưa tới: "Huống chi, người phiền phức bên cạnh ta còn ít chắc?"
Cơ Cửu Thiên ngẩn người.
Đúng thật là mấy người bên cạnh Vân Lạc Phong, không ít thì nhiều, trên người đều tồn tại chút phiền phức.
Tỷ như Thanh Mộc và Cát Dương của Thiên Hồi Đế Quốc, nếu như để người của Thiên Hồi Đế Quốc biết bọn họ đang ở chỗ Vân Lạc Phong, chắc chắn sẽ kéo quân đến hỏi tội.
Hơn nữa.... Bên cạnh Vân Lạc Phong còn có một người có phiền phức lớn hơn.
"Tự mình giải quyết cho tốt đi!" Cơ Cửu Thiên cười lớn mấy tiếng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu Vân Lạc Phong, rồi tiếp tục cuồng tiếu mà đi ra khỏi đại sảnh.
Nháy mắt, một thân ảnh hồng y đỏ rực yêu diễm đã biến mất trong ánh nắng hoàng hôn.
Cơ Lan lần nữa lau đi mồ hôi lạnh trên trán, gật đầu với Vân Lạc Phong một cái tỏ ý chào, sau đó liền mang theo đám người của Cơ gia rời khỏi nơi này.
Vân Lạc Phong thu hồi lại tầm mắt, đem Linh Hồn Chi Quả cất vào người, đôi con ngươi đen nhánh chuyển hướng về phía Thanh Sương công chúa: "Đa tạ!"
Dù Thanh Sương công chúa không có lực uy Hi*p gì đối với đối phương, nhưng mà, vừa rồi, chỉ có duy nhất một mình cô ấy chịu đứng ra nói một câu công bằng cho Vân Lạc Phong.
Sắc mặt An Lan có một chút xấu hổ, trước đó hắn cũng đã có chút do dự, cho nên mới không có lập tức ra mặt cùng lúc với Thanh Sương công chúa, đồng thời cũng bỏ lỡ luôn cơ hội tốt nhất để thiết lập mối quan hệ hữu hảo cùng Vân Lạc Phong.
"Không cần đa tạ!" Thanh Sương công chúa chớp chớp mắt, khuôn mặt thanh lệ khẽ nỡ nụ cười: "Huống chi, ta giúp cô cũng là vì bản thân của mình, ta tin, bằng vào thực lực của cô, một ngày nào đó chắc chắn cô có thể đứng trên đỉnh cao của đại lục này, đến lúc đó, ta cũng có thể nương nhờ chút ánh sáng của cô, nói không chừng, đến một lúc nào đó còn cần đến cô cứu mạng!"
Thanh Sương công chúa xem như là khá thẳng thắn, không giống như người bình thường hay nói lời khách sáo hoặc là chính nghĩa gì gì đó, ngược lại đem hết những lời trong nội tâm của mình đều bộc lộ ra ngoài.
Vân Lạc Phong khẽ mỉm cười: "Sau này, nếu Lưu Nguyệt Đế Quốc có bất cứ yêu cầu gì, dù ở xa ngàn dậm, ta cũng sẽ đến tương trợ!"
Một lời hứa, tình nghĩa cả đời!
Ơn như giọt nước, dùng ao hồ để đáp tạ!
Suy cho cùng, thế lực Cơ gia vô cùng cường đại, so với tam đại đế quốc thì đâu phải chỉ là không phân cao thấp, mà Cơ gia có lẽ còn cường hãn hơn nhiều.
Dưới tình huống như vậy mà Thanh Sương công chúa còn mạo hiểm đứng ra nói câu công bằng cho Vân Lạc Phong cô, đây chính là nguyên nhân khiến Vân Lạc Phong mở lòng tiếp nhận Thanh Sương công chúa.
"Ta nhất định sẽ không khách sáo!"
Thanh Sương công chúa cong môi cười, cô cười rất đẹp, tựa như trăm hoa đua nở.
"Thanh Mộc, Khinh Yên, chúng ta đi!"
Vân Lạc Phong nhìn Thanh Sương công chúa lần cuối, rồi xoay người rời khỏi đại sảnh.
Cô chưa từng phát hiện ra, ở một góc, có một đôi mắt âm u đang gắt gao nhìn trừng trừng về phía của cô.
"Cái lão già hỗn đản Thanh Mộc này, lúc trước đột nhiên rời khỏi Thiên Hồi Đế Quốc, thì ra là do bị Vân Lạc Phong mua chuộc, vậy mà lão ta lại dám nói là cáo lão hồi hương, quả là không biết xấu hổ mà! Không được, chuyện này ta nhất định phải bẩm báo lại với bệ hạ!"
_____
Thiên Hồi Đế Quốc.
Trong hoàng cung xa hoa, sau khi Long Nguyên nhận được bồ câu đưa tin, thì sắc mặt liền âm trầm đến mức vô cùng đáng sợ.
"Lão già ૮ɦếƭ tiệt Thanh Mộc, lại dám cả gan lừa gạt trẫm! Cái gì mà cáo lão hồi hương kia chứ? Lão ta rõ ràng là phản bội trẫm, đầu quân cho kẻ khác!"
Cho dù Long Nguyên hắn không cần đến mấy lão gia hỏa không biết nghe lời như Thanh Mộc, nhưng không có nghĩa là hắn đồng ý để cho Thanh Mộc đi trung thành với người khác.
Đặc biệt, người đó còn là Vân Lạc Phong.
"Còn lão bất tử Cát Dương kia cũng chẳng phải là thứ gì tốt, gạt trẫm nói là đồ đệ của lão đắc tội với Vô Song Đế Quốc, khiến trẫm phải xuất cung né tránh mấy ngày, còn lão ta thì lại đem hết y sư trong ngự y viện của trẫm đi!"
Chỉ cần nhớ lại ngày hôm đó khi Long Nguyên hắn trở về, đón chờ hắn là một ngự y viện trống rỗng, lúc ấy, hắn thật sự có một cổ xúc động, muốn lôi hết đám người kia ra mà lăng trì xử tử.
"Bệ hạ!"
Lăng Quý Phi rút vào trong lòng иgự¢ Long Nguyên, mỉm cười quyến rũ mà nói: "Không phải chỉ là một Vân Lạc Phong thôi sao? Có gì đáng sợ? Không bằng chúng ta cứ xuất binh tiêu diệt ả, bệ hạ thấy thế nào?"
"Ái phi, Vân Lạc Phong này có được sự ưu ái của Thanh Sương công chúa của Lưu Nguyệt Đế Quốc, hơn nữa, ả ta lại còn có mối quan hệ rất tốt với tổ tông của Cơ gia, muốn đối phó ả, sợ là không có đơn giản như vậy!"
Long Nguyên thở ngắn than dài, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.
Hắn làm sao lại chưa từng nghĩ đến chuyện tiêu diệt Vân Lạc Phong, chỉ là... Hắn không có bản lĩnh đó. Cho nên chỉ có thể trơ mắt mà nhìn kẻ địch ung dung tự tại.
"Ha ha ha...."
Đột nhiên, bên trong ngự thư phòng bỗng vang lên một tiếng cười âm trầm không biết được phát ra từ đâu, tiếng cười kia cứ quanh quẩn, vang vọng hết các ngóc ngách tại nơi này.
Thần sắc Long Nguyên liền đại biến, tức giận quát lớn: "Ai? Lập tức lăn ra đây cho trẫm!"
Sau khi Long Nguyên vừa dứt lời, thì giọng nói âm trầm kia lại một lần nữa vang lên.
"Lá gan của ngươi nhỏ như thế, còn làm hoàng đế gì chứ? Không bằng nhân lúc còn sớm, mau mau thay triều đổi đại đi!"
Tiếng nói vừa dứt, một lão giả toàn thân bao trùm hơi thở hắc ám liền xuất hiện ngay trước mặt Long Nguyên.
Thân thể lão giả này lơ lửng giữa một tầng sương mù màu đen, cũng vì vậy mà khiến người ta không cách nào nhìn rõ được diện mạo của lão ta.
Giọng nói ông ta khô khốc mà khàn khàn, giống như là âm thanh của móng tay ai đó cào lên trên mặt gỗ, làm cho người ta sinh ra một cảm giác cực kỳ không thoải mái.
"Ngươi là ai?" Long Nguyên nhìn lão giả kia đầy cảnh giác, cất tiếng hỏi.
Giọng nói âm trân của lão giả kia lại lần nữa vang lên.
"Là người tới giúp ngươi!"
"Giúp trẫm?" Long Nguyên hơi sửng sốt, đáy mắt chợt lóe lên một tia sáng.
"Đúng vậy! Ta có thể giúp ngươi thống nhất đại lục này, cũng có thể giúp ngươi báo thù, quan trọng nhất là, ta có thể giúp cho cường giả của đế quốc các ngươi có được thực lực càng cường đại hơn."
Long Nguyên động tâm, nhưng hắn cũng vẫn còn rất cẩn thận: "Ngươi giúp ta thì có lợi gì cho ngươi?"
Nếu như không có lợi lộc gì, lão già này sao lại vô duyên vô cớ chịu giúp hắn chứ?
"Ta muốn ngọc tỷ của tam đại đế quốc các ngươi!"
Thanh âm của lão giả kia như tiếng kêu của ma quỷ, ai nghe vào tai cũng đều cảm thấy không thoải mái.
Chỉ là, lời nói của lão ta khiến Long Nguyên không khỏi ngây ngẩn cả người.
"Ngươi cần ngọc tỷ để làm gì?"
"Làm gì thì ngươi không cầnn phải biết! Ngươi chỉ cần biết, ta có đủ thực lực để giúp ngươi! Sau khi ngươi có được những gì ngươi muốn rồi, thì mới đem ngọc tỷ giao cho ta. Thế nào, cuộc giao dịch này rất công bằng phải không?"
Thống nhất đại lục, điều này... E rằng chính là dã tâm của tất cả các hoàng đế, thậm chí là của tất cả mọi người trên đời.
Nếu thật sự có được một cơ hội như thế, Long Nguyên hắn làm sao có thể dễ dàng bỏ lỡ được?
Nghĩ đến đây, Long Nguyên cắn răng một cái: "Được! Ta đồng ý với ngươi! Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là, ngươi phải giúp ta thống nhất đại lục trước, sau đó ta mới giao ngọc tỷ cho ngươi!"
"Ha ha..."
Lão giả kia cười lớn hai tiếng đầy âm hiểm: "Tất cả những việc đó sẽ do ngươi tự mình đi làm, lão phu sẽ không lộ diện, nhưng mà, ta có thể cho Thiên Hồi Đế Quốc của ngươi một đội quân vô cùng cường đại, bất tử bất diệt!"
Bất tử bất diệt?
Hai mắt Long Nguyên sáng lên: "Thành giao!"
Nếu như Thiên Hồi Đế Quốc thật sự có một đội quân bất tử bất diệt, vậy từ nay về sau, trên khắp đại lục này còn có kẻ nào dám không phục tùng hắn?
"Ha ha..."
Long Nguyên càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn, nhịn không được mà cười phá lên, tiếng cười của hắn truyền hẳn ra bên ngoài, vang vọng rất lâu trên không trung cũng chưa tiêu tán.
Lăng Quý Phi nghe xong cuộc trò chuyện của hai người kia, đôi con ngươi xinh đẹp khẽ đảo vài cái, đáy mắt chợt lóe lên tia âm hiểm.
Tiếp đó, Lăng Quý Phi nhỏ giọng phân phó với nha hoàn bên cạnh vài câu, khóe môi cũng hơi cong lên thành nụ cười mỉm mang theo cả âm ngoan cùng ác độc.
____
Vô Hồi Đại Lục.
Thế cục hiện tại cũng vì điều này mà bị phá vỡ.
_______
Thiên Vân Quốc.
Trong Diệp gia, Quân Phượng Linh đang thất thần nhìn lên bầu trời phía xa xăm, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác bất an.
"Quân nhi!"
Diệp Cảnh Thần đi đến bên cạnh Quân Phượng Linh, từ phía sau ôm lấy cả người của bà, hỏi: "Nàng lại đang nhớ đến Phong nhi và Tiêu nhi à?"
Quân Phượng Linh lắc lắc đầu: "Ta không biết tại sao, nhưng gần đây tâm trạng cứ thấy bất an, giống như là sắp xảy ra một đại sự gì đó!"
"Quân nhi, nàng yên tâm, ta sẽ bảo vệ cho nàng, chỉ cần ngày nào ta còn chưa ૮ɦếƭ, thì ngày đó ta sẽ che chắn trước mặt nàng, quyết không để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội làm tổn thương đến nàng mảy may."
Ngữ khí Diệp Cảnh Thần vô cùng kiên định, cất lời thề son sắt.
Quân Phượng Linh rũ mắt mỉm cười, bà khẽ vuốt ve cái bụng to tròn của mình, nụ cười bên khóe môi lộ ra tia sáng ôn hòa.
"Diệp ca, mấy ngày nay ta luôn có cảm giác, con của chúng ta sắp sửa ra đời rồi, nếu như lúc này mà Tiêu nhi và Phong nhi đều có ở nhà thì tốt biết bao nhiêu. Y thuật của Phong nhi cao minh, có Phong nhi ở đây, ta và con nhất định sẽ được bình an." Quân Phượng Linh nói xong thì thở dài một tiếng, giọng điệu vừa rồi không nói được là có bao nhiêu ưu buồn.
Diệp Cảnh Thần nắm chặt lấy tay Quân Phượng Linh: "Quân nhi, nàng còn có ta! Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ không để cho mẹ con nàng xảy ra bất cứ chuyện gì!"
"Chỉ mong được như thế!"
Quân Phượng Linh lại lần nữa thở dài, dõi mắt về phía phương trời xa xa, trong lòng càng lúc lại càng lo buồn, sự bất an chẳng giảm đi được bao nhiêu.
"Không xong rồi!"
Đúng lúc này, một nha hoàn từ bên ngoài vội vã chạy vào, thở hổn hển nói: "Thiếu chủ, thiếu phu nhân, đại binh của Thiên Hồi Đế Quốc tấn công Thiên Vân Quốc chúng ta..."
"Cái gì?"
Diệp Cảnh Thần và Quân Phượng Linh quay sang nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương là sự khi*p sợ không thôi.
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Giữa chư quốc không phải là đã có quy định không được tự tiện xuất binh tấn công lẫn nhau hay sao? Thiên Hồi Đế Quốc sao dám cả gan phá vỡ quy định này?" Diệp Cảnh Thần nhíu chặt mày, thần sắc trên mặt lạnh lùng mà âm trầm không thôi.
"Diệp ca!"
Quân Phượng Linh gắt gao nắm chặt lấy tay Diệp Cảnh Thần: "Tại sao cố tình lại là thời điểm này kia chứ? Nếu có thể kéo dài thêm nữa nửa tháng thì tốt biết mấy, lúc ấy, con của chúng ta cũng ra đời rồi, như vậy, ta có thể theo chàng cùng kề vai chiến đấu, nhưng hiện tại... Ta lại không thể giúp ích được gì cả."
Thiên Hồi Đế Quốc tấn công, thân làm thiếu chủ Diệp gia như Diệp Cảnh Thần, chắc chắn phải dẫn theo người hợp sức cùng đội quân Thiên Vân Quốc xuất chiến.
Tuy nhiên, trong lòng bà lại cứ mãi bất an không yên!
Cứ có cảm giác, nếu như lần này Diệp Cảnh Thần mà đi, sợ là sẽ không thể quay về được nữa.
"Quân nhi, nàng chờ ta, ta sẽ quay về!"
Diệp Cảnh Thần trấn an Quân Phượng Linh, ôn nhu mà nói.
"Không!" Quân Phượng Linh giữ chặt lấy tay Diệp Cảnh Thần, sợ lỡ như mình buông lỏng một chút, thì người nam nhân này sẽ rời xa bà vĩnh viễn: "Diệp ca, ta muốn ở cạnh chàng, cùng chàng đối mặt với mọi chuyện!"
Trong quá khứ, hai người bọn họ luôn luôn cùng nhau kề vai sát cánh mà chiến đấu, chưa từng tách ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc