Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 231

Tác giả: Tiêu Thất Gia

Lâm U dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Đương nhiên, vì để phòng ngừa có người chiếm nhiều câu hỏi nhưng chỉ trả lời bậy bạ, cho nên Cơ gia chúng ta sẽ kiểm tra lại đáp án kỹ lưỡng một lần, nếu như đáp án sai vượt quá hai cái, sẽ bị phán xét là thua cuộc. Hy vọng các vị trước khi trả lời nhớ đọc kỹ đề mục!"
Vừa nói, trên mặt Lâm U vừa tươi cười.
Số câu hỏi này, câu nào câu nấy đều rất khó, số người có thể trả lời được không có bao nhiêu người, càng khỏi phải nói đến chuyện trả lời sai.
Nếu trả lời sai hai câu, liền bị phán định là thua.
Cho nên.....
Dù y thuật Vân Lạc Phong có cao siêu cách mấy, nhưng chỉ cần mình phán quyết ả đã trả lời sai, vậy thì ả liền thất bại, đồng nghĩa với việc ả cũng vô duyên với Linh hồn Chi Quả.
Ha ha ha!
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm U âm thầm cười to mấy tiếng, sự tàn nhẫn trong đáy mắt lại càng rõ rệt.
Vân Lạc Phong, đây chính là cái giá cho việc ngươi dám đem ta trục xuất khỏi Y Tháp vào ngày đó.
Nếu như hôm qua ngươi chịu quỳ xuống tạ lỗi với ta, nói không chừng ta sẽ tha thứ cho ngươi. Nhưng ngươi lại cố tình tỏ ra kiêu ngạo, vậy thì cũng đừng trách ta tại sao lại không khách sáo!
Sau khi những lời này của Lâm U vừa dứt, thì chúng y sư liền tranh thủ từng giây từng phút mà đi nhanh về phía bức tường dán đầy những câu hỏi.
Đến khi đọc nội dung của các câu hỏi kia xong, tất cả mọi người đều có cùng một biểu cảm như nhau, chính là trầm tư, nhíu mày suy nghĩ.
"Vân cô nương!" Thanh Sương công chúa nhìn qua Vân Lạc Phong, mày liễu khẽ nhướng chứa đầy ý cười nồng đậm: "Ta rất mong được nhìn thấy biểu hiện của cô!"
Đồng thời, Thanh Sương công chúa cũng rất tin tưởng, biểu hiện của Vân Lạc Phong sẽ không làm cho mình thất vọng.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều đã đi về phía bức tường kia, Vân Lạc Phong cũng chậm rãi bước tới, cô tiện tay cầm lấy một cây 乃út lông, chẳng cần suy nghĩ nhiều đã nhanh chóng viết xuống đáp án bên dưới câu hỏi.
Cô trả lời các câu hỏi nhanh như tên bay, liền mạch mà lưu loát, rất nhanh thì đã trả lời xong một câu hỏi, rồi lại bắt đầu trả lời câu hỏi khác.
Từ lúc mọi người bắt đầu trả lời câu hỏi, đại sảnh vốn dĩ đã yên tĩnh lại càng trở nên yên tĩnh hơn.
Những người còn đang trầm ngâm suy nghĩ đáp án, nhìn thấy tốc độ trả lời đáp án của Vân Lạc Phong thì đều đem tầm mắt của mình chuyển hướng về phía Vân Lạc Phong, cảm thấy kinh ngạc không thôi.
"Cô nương này rốt cuộc là có lai lịch gì thế? Tại sao cô ấy không cần suy nghĩ gì thì đã viết đáp án xuống dưới rồi?"
"Ta hình như là có nghe nói qua, vị cô nương này chính là tháp chủ Y Tháp, trong lời đồn lan truyền ra bên ngoài có nhắc tới, trong Y Tháp có rất nhiều y thư mà ở bên ngoài không có, cho nên, cô ấy có thể trả lời được mấy câu hỏi kia cũng không có gì là lạ!"
Mọi người châu đầu ghé tai nhau, cùng bàn luận sôi nổi.
Không được bao lâu, bỗng có một người giật mình hồi thần lại, rồi vội vàng nói: "Trời ạ, mau lên mau lên, thời gian không còn nhiều, chúng ta mau tranh thủ thời gian mà thử thời vận, biết đâu có thể trả lời thêm một hai câu hỏi nữa!"
Còn tiếp tục ngây người ra đó, thì Vân Lạc Phong sẽ viết ra hết đáp án của tất cả câu hỏi ở đây mất thôi.....
Đại hội có quy định, bất kể là trả lời đúng hay sai, chỉ cần có người viết ra đáp án rồi thì người khác không được trả lời lại câu hỏi đó nữa.
Vì vậy, khi mà câu nói của người kia vừa dứt, thì mọi người liền tiếp tục tranh đoạt từng giây một, cầm 乃út lên mà viết xuống đáp án.
Thời gian từng khắc lại từng khắc trôi qua....
Hoàng hôn buông xuống....
Ánh nắng trời tây phủ kín cả không trung.
Không biết đã trôi qua thêm bao lâu, nhưng lúc này tất cả các câu hỏi dán trên tường đều đã có đáp án, Lâm U khẽ vỗ vỗ cằm, hời hợt quét mắt qua các đáp án một lượt, tuy nhiên, càng xem thì sắc mặt của lão ta lại càng khó coi.
Cái câu hỏi mà Vân Lạc Phong trả lời, nét 乃út ngay ngắn, tỉ mỉ từng bước, hoàn toàn không tìm ra được một chút sơ sót nào.
Ngay cả một lỗi chính tả cũng không có. (*Sa: còn Sa thì đầy!)
Quan trọng nhất là, đáp án của mấy câu hỏi này đều trải qua sự thương thảo của các trưởng lão trong Cơ gia mới đưa ra được kết luận, mà Vân Lạc Phong nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ lấy một chút nào, thì đã trả lời liền một mạch tựa như nước chảy mây trôi.
Trong đầu cô ta rốt cuộc là có bao nhiêu tri thức, mới có thể đạt được đến trình độ này?
Không!
Không được!
Lão ta quyết không thể để cho Vân Lạc Phong chiến thắng!
Cũng may là trong đại hội lần này, Cơ gia chỉ để một mình lão ta tới chủ trì, chứ không có cử thêm các trưởng lão khác đến đây. Như vậy, chỉ cần lão ta phán định đáp án của Vân Lạc Phong là sai, thì sẽ không có một kẻ nào dám nói là đúng?
"Khụ khụ!" Lâm U ho khan hai tiếng, đằng hắng lấy giọng, sắc mặt lão ta hơi âm trầm: "Thời gian đã hết, mời các vị đặt 乃út xuống, bây giờ lão phu sẽ đến đối chiêu đáp án của mọi người."
Hai tay Lâm U chắp ra sau lưng, làm bộ làm tịch tiến lên trước, ánh mắt đảo qua đảo lại các đáp án trên giấy.
"Thanh Sương công chúa, trả lời năm câu hỏi, xác suất chính xác, mười phần!"
"An Lan điện hạ, cũng trả lời năm câu hỏi, nhưng bị sai hết một câu, xác suất chính xác, tám phần!"
"Lâm Khải, trả lời ba câu hỏi,...."
Lâm U xem xét đáp án của các y sư tham gia trả lời câu hỏi, rồi lần lượt đưa ra phán định.
Cứ thế, những người đã tham gia trả lời câu hỏi đều lần lượt được lão ta đọc tên lên, duy chỉ có một mình Vân Lạc Phong là từ đầu đến cuối chưa từng nghe lão ta nhắc đến.
Vân Lạc Phong cũng chẳng tỏ ra nôn nóng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của cô là một mảnh bình tĩnh, trong đôi mắt đen láy thâm thúy chứa chút ý cười và một vài tia sáng gian xảo.
Thần thái của cô có chút lười biếng, tựa lưng vào một cây cột lớn gần mình, như cười như không mà nhìn về phía vẻ mặt đầy âm hiểm của Lâm U.
Lâm U có lẽ cũng cảm nhận được ánh mắt của Vân Lạc Phong, lão ta theo bản năng liếc Vân Lạc Phong một cái, cười khẩy mà nói: "Vân Lạc Phong, trả lời hai mươi câu hỏi..."
Hai mươi câu hỏi, xem như là giỏi hơn rất nhiều so với tất cả những người ở đây cộng lại rồi.
Tức khắc, mọi người đều ngẩng đầu lên, ánh mắt nhất tề tập trung lên người Vân Lạc Phong.
So với kết quả của chính mình, bọn họ lại càng muốn biết xác suất trả lời đúng của Vân Lạc Phong là bao nhiêu phần.
Giữa lúc mọi người đang nôn nóng chờ đợi, Lâm U tiếp tục mở miệng, chậm rãi nói: "Xác suất sai, chín phần!"
Ầm!
Tất cả mọi người chấn động.
Trong tích tắc, ánh mắt tò mò của những người ở đây đều biến thành khi*p sợ, tựa hồ không dám tin vào lời mà Lâm U vừa nói.
Xác suất sai chín phần?
Xác định là xác suất sai chứ không phải là xác suất chính xác phải không?
Nói cách khác, trong hai mươi câu hỏi, Vân Lạc Phong đã trả lời sai hết mười tám câu?
"Ta đã sớm biết mà, nữ nhân này chẳng qua là một cái gối thêu hoa, chẳng có chút bản lĩnh gì!" một nữ tử bỗng hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Vân Lạc Phong đầy trào phúng: "Trả lời cho nhiều vào thì có tác dụng gì chứ? Còn không phải là tất cả đều sai hết sao?"
Trong giọng nói của nữ tử này có mang theo sự ghen ghét tràn trề, hiển nhiên là còn đang cảm thấy phẫn nộ vì cuộc trò chuyện vui vẻ của Vân Lạc Phong với Cơ Cửu Thiên vừa rồi.
Cho nên, lời nói cô ta thốt ra chẳng hề khách sáo một chút nào.
"Vân Lạc Phong, không ngờ trình độ y thuật của ngươi lại tệ hại đến mức này." Lâm U hơi hất cằm, ý vị châm chọc mười phần có đủ mười phần: "Rõ ràng là cái gì cũng không biết, mà lại ra vẻ học vấn cao thâm. Ngay cả nghĩ cũng không thèm nghĩ lấy một chút mà đã viết ra nhiều đáp án đến như vậy, hành vi này của ngươi không phải muốn lừa gạt qua mặt ta thì là cái gì? Ta khuyên ngươi nên trở vào trong bụng mẹ ngươi để đắp nặn đầu óc lại một lần nữa, tránh cho ở bên ngoài bị mất mặt xấu hổ."
Loại thời điểm như hiện tại, nào có ai dám nghi ngờ phán quyết của Lâm U.
Bởi vì trong cảm nhận của mọi người, Lâm U không có lá gan dám ở trước mặt nhiều người như vậy là lấy việc công trả thù riêng.
Huống chi, vừa rồi bọn họ ai ai cũng nhìn thấy rất rõ ràng, tốc độ trả lời câu hỏi của Vân Lạc Phong phải nói là nhanh đến chóng mặt.
Nếu không phải là viết bậy viết bạ, thì sao Vân Lạc Phong lại có thể trả lời nhanh đến như vậy chứ?
Cơ Cửu Thiên hơi hơi nheo lại hai mắt hẹp dài, khóe môi cong lên một độ cong đầy hứng thú mà nhìn về phía bạch y nữ tử.
Hắn chưa từng có suy nghĩ sẽ bước đến giải vây giúp Vân Lạc Phong, bởi vì hắn muốn biết, cô sẽ dùng phương pháp gì để biện minh cho chính mình.
Khoe môi Vân Lạc Phong lúc này cũng cong lên, như cười như không mà nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Ngươi xác định là ta đã trả lời sai hết mười tám câu hỏi?"
"Đúng vậy!" Lâm U ngẩng đầu ưỡn иgự¢: "Trong tay ta đang giữ đáp án của tất cả các câu hỏi ở đây, ta đã đối chiếu từng câu một, rồi mới đưa ra kết luận này!"
Vân Lạc Phong duỗi tay ra đến trước mặt Lâm U.
"Làm gì?" Lâm U liếc nhìn bàn tay Vân Lạc Phong, tức giận hỏi.
"Đáp án!"
Vân Lạc Phong cười tủm tỉm nói.
Lâm U tức thì liền biến sắc, lão ta chỉ chỉ vào huyệt thái dương của mình, nói: "Đáp án đã nằm hết trong đầu của ta!"
"Nếu đã như vậy, thì ngươi lấy cái gì để chứng minh câu trả lời của ta là sai hả?" Vân Lạc Phong mỉm cười vừa mang ý vị lười biếng lại vừa có chút ít gian xảo: "Ai có thể đảm bảo, ngươi không phải là đang công báo tư thù?"
"Ha ha!" Lâm U cười lớn hai tiếng: "Công báo tư thù? Nếu Lâm U ta muốn đối phó ngươi, còn cần dùng đến loại thủ đoạn này sao? Ngươi cho rằng ngươi có bản lĩnh gì để so sánh cùng Cơ gia hả? Ta chỉ cần ra lệnh một tiếng, thì ngươi sẽ lập tức táng thân tại đây! Tuy nhiên, Lâm U ta trước nay luôn là người lấy đức báo oán, bất luận ngươi đã từng làm ra những hành động quá đáng như thế nào đối với ta, ta cùng khinh thường việc đi so đo cùng với một tiểu nữ hài!"
Lời nói của Lâm U phải nói là vô cùng hiên ngang lẫm liệt, khi rơi vào tai của những người khác, thì Vân Lạc Phong lại bất ngờ trở thành một người lòng dạ hẹp hòi, ngược lại, chính lão ta, cho dù vừa mới bị Vân Lạc Phong nhục mạ trước mặt mọi người, cũng không hề muốn so đo cùng mới một nữ tử trẻ người non dạ.
"Ta hỏi ngươi một câu, nếu như ta có thể chứng minh ta không hề trả lời sai mười tám câu hỏi kia, vậy thì ngươi tính thế nào đây?" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng híp lại hai mắt, từ đáy mắt của cô chợt lóe lên một tia nguy hiểm.
Vân Lạc Phong khẽ hất nhẹ cằm, tẫn hiện rõ ràng thần thái tùy ý của mình.
"Không thể nào! Phán quyết của ta tuyệt đối không thể nào sai được! Nếu như ngươi thật sự có thể chứng minh được các câu trả lời của ngươi không hề có vấn đề gì, vậy ta sẽ lập tức quỳ xuống đây mà khấu đầu với ngươi!" Lâm U lắc lắc đầu nói.
Chứng minh?
Con nha đầu đáng ૮ɦếƭ này lấy cái gì để chứng minh chứ?
Trong cái đại hội y sư này, người có thể làm chủ chỉ có duy nhất một mình lão ta, lão ta cần gì phải kiêng kỵ một con nha đầu miệng còn chưa dứt sữa, đúng không?
"Kỳ thực, phương pháp chứng minh rất là đơn giản.... " Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, cười đầy âm hiểm.
Lâm U còn chưa kịp nghĩ ra ẩn ý trong lời nói vừa rồi của Vân Lạc Phong, thì đã nhìn thấy Vân Lạc Phong giơ chân lên, đá thẳng một cước lên người lão ta khiên lão ta văng mạnh ra bên ngoài.
"Ngươi...." Lâm U phẫn nộ ngẩng phắt đầu dậy, lại nhìn thấy Vân Lạc Phong đã đến ngay trước mặt mình.
Cô nâng một chân lên, dẫm mạnh xuống иgự¢ Lâm U, từ trên cao mà nhìn xuống lão ta, rồi bất thình lình tháo chiếc nhẫn không gian trên tay lão ta xuống, ánh mắt tà khí chứa đầy hàn quang, làm người ta không rét mà run.
"Giải trừ cấm chú của nhẫn không gian!"
Sắc mặt Lâm U ngay lập tức trở nên tái nhợt, đáy mắt càng lộ rõ ra vẻ kinh hoảng: "Ngươi muốn làm cái gì? Trong nhẫn không gian này đều là bảo vật trân quý ta thu thập được trong nhiều năm qua, tuyệt đối không thể đưa cho ngươi! Người đâu! Mau bắt con nha đầu này lại cho lão phu!"
Mặc cho Lâm U có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ đến trường hợp, Vân Lạc Phong lại dám ở trước mặt nhiều người như vậy mà động thủ với lão ta.
Là lão ta đã coi thường Vân Lạc Phong!
Tức khắc, tất cả những thị vệ Cơ gia đang có mặt ở đây đều đồng loạt rút νũ кнí ra, chĩa thẳng về phía Vân Lạc Phong.
"Vân cô nương, cô cứ yên tâm đối phó với lão ta, những người khác của Cơ gia thì cứ giao cho Lưu Nguyệt Đế Quốc ta xử lý!"
Ngay thời điểm này, Thanh Sương công chúa lại không từ việc nghĩa* mà đứng ngay về phía Vân Lạc Phong, ngăn chặn lại hết tất cả thị vệ Cơ gia đang muốn tiến về phía này.
(*nguyên văn: nghĩa vô phản cố.)
An Lan mỉm cười, nói: "Thanh Sương công chúa đã ra mặt, vậy An Lan ta sao có thể nhắm mắt làm ngơ? Người khác kiêng kỵ Cơ gia, nhưng Vô Song Đế Quốc chúng ta thì không!"
An Lan chậm rãi đi đến bên cạnh Thanh Sương, trên khuôn mặt anh tuấn khẽ nở nụ cười.
"Muốn tiếp cận được Vân cô nương, vậy trước tiên phải đánh bại hết cường giả của Vô Song Đế Quốc ta trước đã!"
An Lan vừa dứt lời, ngay tức khắc, vài đạo thân ảnh liền phá không mà đến, đứng lại ngay sau lưng của An Lan.
Ánh mắt của những người vừa đến này đều lãnh khốc, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào đám thị vệ Cơ gia.
Lâm U mặt xám như tro tàn: "Vân Lạc Phong, ngươi thật sự không sợ Cơ gia?"
"Ta nghe nói...." Vân Lạc Phong bị hỏi một đằng nhưng lại trả lời một nẻo: "Nhẫn không gian nếu muốn đổi chủ, hoặc là do chủ nhân của nó tự giải đi cấm chế, hoặc là.... Làm cho chủ nhân của nó tử vong. Một khi ngươi ૮ɦếƭ, thì tất cả đồ vật trong nhẫn không gian này, ta có thể tùy ý lấy ra!"
Sau khi lời kia vừa dứt, trên người Vân Lạc Phong liền dâng lên sát khí nồng đậm, bao trùm về phía Lâm U.
Lâm U cũng cảm nhận được, Vân Lạc Phong đã thật sự động sát tâm.
Nha đầu này, căn bản là hoàn toàn không thèm để Cơ gia vào mắt. Quan trọng hơn là, tánh mạng của mình trong mắt của ả, có cũng như không!
Dưới tình thế bị ép không còn sự lựa chọn nào khác, Lâm U chỉ có thể ôm oán hận mà giải trừ cấm chế của nhẫn không gian, ánh mắt lão ta đầy căm phẫn nhìn trừng trừng về phía Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong phất tay một cái, một quyển trục* từ trong nhẫn không gian của Lâm U liền xuất hiện trong tay Vân Lạc Phong.
(*quyển trục: cuộn giấy dài, hai đầu có gắn hai thanh gỗ hoặc chỉ gắn 1 đầu, rồi cuộn lại. Hình dung dễ hiểu hơn chút chính là các cuộn giấy mà mấy ninja thường ngậm trong miệng ấy!)
Vân Lạc Phong đưa quyển trục cho Thanh Sương công chúa, nói: "Làm phiền cô đối chiếu đáp án giúp ta!"
Thanh Sương công chúa nhìn Vân Lạc Phong lấy quyển trục từ trong nhẫn không gian của Lâm U ra, lại nghe thêm lời Vân Lạc Phong vừa nói, bất chợt hơi ngây người, nhưng ngay sau đó trong mắt liền lóe lên một tia sáng hiểu rõ, Thanh Sương nhận lấy quyển trục rồi đi nhanh về phía bức tượng dán các câu hỏi.
Thanh Sương công chúa mở quyển trục ra, đối chiếu các đáp án trên quyển trục với các câu trả lời của Vân Lạc Phong, càng đối chiếu, Thanh Sương càng khi*p sợ, thần sắc khó tin càng lúc càng lộ rõ.
"Hai mươi đáp án..... Đều đúng!"
Xác suất chính xác.... Mười phần!
Chẳng trách sắc mặt của Thanh Sương công chúa lại khi*p sợ đến thế!
Lâm U gian lận đến mức này quả thật là quá đáng giận mà! Tất cả câu trả lời của Vân Lạc Phong rõ ràng đều đúng hết, thậm chí còn tỉ mỉ kỹ càng hơn đáp án trên quyển trục này, vậy mà lão ta lại có thể trơ mắt nói dối rằng xác suất sai của Vân Lạc Phong là chín phần.
Chuyện như thế này bảo người từ trước đến giờ luôn ghét ác như thù như Thanh Sương công chúa làm sao mà nhịn được?
Sự chấn động vừa rồi còn chưa dứt, thì mọi người xung quanh lại nhận lấy sự chấn động mới còn mãnh liệt hơn.
"Hai mươi câu trả lời đều đúng hết? Vậy tại sao lúc nãy Lâm U lại phán quyết nữ nhân này trả lời sai hết mười tám câu?"
"Đây rõ ràng là công báo tư thù rồi còn gì! Đại hội y sư do Cơ gia tổ chức, vậy mà lại không hề công bằng chút nào!"
Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người chung quanh đều tập trung lên người Lâm U.
Mặc cho ai cũng không thể nào ngờ được, dưới tình huống thế này mà Lâm U lại có thể làm ra hành vi gian lận như thế.
"Ha ha!"
Lâm U cười lạnh một tiếng, chậm rãi đứng lên, lão ta 乃úng 乃úng tay, phủi đi mấy hạt bụi dính trên áo, trên khuôn mặt già nua bỗng xẹt qua một tia trào phúng: "Vân Lạc Phong, cho dù ngươi có trả lời đúng thì thế nào? Linh hồn Chi Quả ở trong tay ta, là do ta làm chủ, ta không cho ngươi, thì ngươi vĩnh viễn cũng không thể nào lấy được nó!"
Lâm U chẳng thèm để Vân Lạc Phong vào mắt!
Có Cơ gia làm hậu thuẫn, lão ta cần gì phải kiêng kỵ một Y Tháp nho nhỏ?
Phịch!
Vân Lạc Phong đột ngột giơ chân lên một lần nữa, đá thật mạnh vào иgự¢ của Lâm U.
Một cước này, Vân Lạc Phong dùng lực rất lớn, ai cũng có thể nghe thấy tiếng xương cốt gãy vụn, tiếp theo, mọi người liền nhìn thấy đạo thân ảnh già nua kia bay thẳng, văng ra ngoài, chật vật ngã xuống đất.
Lâm U nôn từng ngụm từng ngụm máu tươi, đôi con ngươi ngập tràn huyết quang gắt gao nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
Tĩnh lặng.....
Toàn bộ đại sảnh lúc này là một mảnh an tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Mọi người nhìn Vân Lạc Phong chăm chú đến nỗi không dám chớp mắt, hiển nhiên là đã bị Vân Lạc Phong làm cho ngạc nhiên không thôi.
Lâm U đúng là đã gian lận, nhưng tốt xấu gì lão ta cũng là người của Cơ gia.
Vân Lạc Phong vậy mà lại dám cả gan động thủ với lão ta?
An Lan bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cười khổ mà nói: "Lúc trước, thời điểm diễn ra đại hội tranh tài chư quốc cũng giống như thế này, Vân cô nương đúng là không để cho bản thân mình chịu chút thiệt thòi nào! Ai đối xử với cô ấy như thế nào, cô ấy đều trả lại như thế gắp ngàn vạn lần!"
Thanh Sương công chúa lại không nói gì cả, cứ lẳng lặng mà nhìn Vân Lạc Phong.
Đáy mắt của Thanh Sương công chúa thỉnh thoảng lại lóe lên tia sáng, tiếp đó thì khóe môi cũng khẽ cong lên.
Có lẽ.... Cô thật sự là không có nhìn lầm người!
Nữ tử này quả thật là rất đặc biệt!
"Vân Lạc Phong! Ngươi nhất định sẽ không được ૮ɦếƭ tử tế!" Lâm U nghiến răng nghiến lợi, cất lời oán hận: "Sau này, ngươi chắc chắn sẽ không thể nào có được kết cục tốt!"
"Ta có kết cục tốt hay không, sợ là ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không thể nào biết được!"
Vân Lạc Phong dẫm mạnh chân lên иgự¢ Lâm U, rũ mắt nhìn xuống lão ta, như cười như không mà nói: "Lâm U, ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi cứ cố tình muốn đối địch cùng ta! Đời này của Vân Lạc Phong ta cái gì cũng có thể chịu, chỉ duy nhất không chịu thiệt mà thôi!"
Vân Lạc Phong nâng cao khuôn mặt tuyệt mỹ chứa đầy thần thái tùy ý mà tự tin, bá đạo tuyên bố.
Đời này, cái gì cô cũng có thể chịu, chỉ duy nhất không chịu thiệt!
Cơ Cửu Thiên chống đầu, trong đôi mắt phượng hẹp dài chợt lóe từng tia sáng, khuôn mặt yêu diễm khẽ nở nụ cười mị hoặc.
Cái cằm trắng như tuyết khẽ nâng lên, khí phách mà cuồng quyến.
Cũng chính vì thế, đám nữ tử chung quanh cứ chốc chốc lại nhìn khuôn mặt yêu diễm của hắn bằng ánh mắt si mê ngây ngốc.
Cơ Cửu Thiên lại làm như là cái gì cũng không có nhận ra, mắt phượng trước sau vẫn nhìn Vân Lạc Phong, hứng thú nơi đáy mắt càng lúc càng nồng đậm, nụ cười trên môi cũng càng lúc càng lớn.
"Vân Lạc Phong, ta là người của Cơ gia!"
Lâm U lại đem Cơ gia dọn ra, chính là muốn ngầm nhắc nhở Vân Lạc Phong, nếu như lão ta mà ૮ɦếƭ trong tay Vân Lạc Phong, thì Cơ gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.
Thế nhưng, Vân Lạc Phong cứ như mắt điếc tai ngơ trước những gì Lâm U nói, vẫn bước chậm rãi từng bước về phía lão ta.
Đôi con ngươi đen nhánh thâm thúy là một mảnh bình tĩnh, khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành mỉm cười đầy tà khí mà lạnh lùng.
Thời khắc này đây, Lâm U bỗng dưng cảm thấy Vân Lạc Phong cứ như là tử thần bò ra từ địa ngục, tùy thời đều có thể đoạt đi sinh mạng của lão ta.
"Ngươi còn nhớ những lời mà trước đó ngươi đã nói hay không? Nếu như ta thật sự có thể chứng minh được những câu trả lời của ta là đúng, vậy ngươi sẽ lập tức dập đầu tạ tội với ta!"
Lâm U cắn răng nói: "Nằm mơ!"
Phịch!
Lâm U vừa gượng đứng dậy, Vân Lạc Phong liền giơ chân đá thẳng vào phía sau đầu gối của lão ta, do không kịp đề phòng, Lâm U liền bị Vân Lạc Phong đá cho quỳ phịch xuống trước mặt cô, cả người lão ta đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng.
"Nể tình ngươi đã quỳ xuống với ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng...." Vân Lạc Phong khẽ nâng cằm, từ trên cao nhìn xuống: "Tuy nhiên, ta sẽ phế đi thực lực của ngươi, để tránh việc sau này ngươi lại đến gây phiền phức cho ta."
Lâm U kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía thiếu nữ đang mỉm cười. Một cổ hàn ý bỗng dâng lên từ nội tâm của lão ta.
Không!
Lâm U thầm hét lên một tiếng trong lòng, vội vàng xoay người, muốn nhanh chóng chạy ra khỏi đại sảnh.
Hiện tại, trong lòng lão ta đang hối hận vạn phần, tại sao ban đầu không mang theo một ít cường giả đến đây? Nếu bên cạnh lão ta có thêm vài cường giả, thì đâu đến nỗi rơi vào tay Vân Lạc Phong.
Có lẽ, đến tận lúc ૮ɦếƭ Lâm U cũng không thể nào ngờ được, là Cơ Cửu Thiên đã cố ý phái đến cho lão ta một đám thị vệ thực lực yếu kém, mục đích chính là vì vở tuồng lúc này đây.
"Cơ gia chủ đến!"
Đúng ngay vào lúc này, một tiếng nói cao vót được truyền từ bên ngoài đại sảnh vào. Sau khi nghe thấy tiếng nói kia, sắc mặt kinh hoảng của Lâm U ngay lập tức biến thành kinh hỉ. Lão ta dừng bước, đắc ý cười lớn hai tiếng.
"Gia chủ đến, ha ha, Vân Lạc Phong, ngươi ૮ɦếƭ chắc rồi!"
Cơ Cửu Thiên nhíu mày, lạnh lùng nhìn nam nhân đang đi vào từ bên ngoài phủ thành chủ, trong đôi mắt phượng hẹp dài ẩn hiện lửa giận.
Ẩn thân trong chỗ tối, Thiên La bị dọa đến độ không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Gia chủ sao đột nhiên lại chạy đến đây? Xong đời rồi! Gia chủ chắc chắn đã chọc cho chủ tử tức giận mất rồi! Lỡ như chủ tử mà điên lên, nói không chừng dưới cơn giận dữ sẽ đem gia chủ phế đi mất thôi.
Lúc này, ánh nắng chiều tà đang khuynh sái chiếu xuống, bao phủ lên một thân trường bào màu xanh lá của nam nhân đang chậm rãi bước vào.
Nam nhân này dáng người cao ráo, diện mạo âm nhu, làn da đẹp như ngọc, môi đỏ như máu, nếu không phải nhìn thấy nơi yết hầu của hắn ta có hầu kết, thì e là sẽ không có một ai nghĩ rằng hắn là một nam nhân.
So sánh với sự yêu diễm tuyệt thế của Cơ Cửu Thiên, nam nhân này lại cho người khác một cảm giác nhu mĩ hơn.
Phía sau hắn còn có rất nhiều người, đám người này mênh ௱ôЛƓ cuồn cuộn như sóng nước, cùng theo hắn ta tiến vào đại sảnh.
Mà gia chủ Cơ gia này người cũng như tên, hắn tên là Cơ Lan, Lan trong huệ chất lan tâm, rất giống nữ tử.
"Cơ gia chủ? Trời ơi, ngài ấy chính là Cơ gia chủ? Ngài ấy lớn lên thật là xinh đẹp, nhưng... Nếu so ra thì, ta lại càng thích nam nhân yêu diễm kia hơn, nếu nam nhân kia mà được xưng làm thiên hạ đệ nhất mỹ nam, thì Cơ gia chủ chắc chắn sẽ xếp hàng thứ hai!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc