Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Chương 227

Tác giả: Tiêu Thất Gia

"Chủ nhân, người đã phong ấn lại linh hồn của tiểu Bạch rồi, cho nên hiện tại tiểu Bạch chẳng khác gì là một cái xác rỗng không có linh hồn, không gian thần điển sẽ không từ chối tiểu Bạch tiến vào."
Tiểu Mạch kiên nhẫn giải thích.
Vân Lạc Phong nghe xong liền gật đầu: "Được, vậy ta sẽ đưa tiểu Bạch vào không gian thần điển trước, tiếp theo, chính là lúc ta phải tính sổ với đám người kia!"
Dứt lời, Vân Lạc Phong liền vung tay áo lên một cái, tức thì, tiểu cô nương mặc y phục màu xanh đậm đang nằm yên tĩnh trên mặt đất liền biến mất vô tung vô ảnh.
Xong, Vân Lạc Phong xoay người rời khỏi đại lao.
Thời khắc này, khí thế trên người thiếu nữ lại bộc phát trở lại một cách đáng sợ, tựa như ma thần đến từ địa ngục, cường đại đến mức khiến người khác phải hoảng sợ tự tận nội tâm đến bên ngoài.
______
Bên ngoài đại viện Nam Cung gia.
Trong sân viện, dưới uy áp của chuột hậu, tất cả mọi người đều không dám nhúc nhích, chẳng khác gì là chim sợ cành cong, trong mắt bọn họ đều là sự sợ hãi không thôi.
Nếu là trước kia, bọn họ còn có thể ỷ vào các tổ trưởng lão.
Thế nhưng, lúc này tất cả tổ trưởng lão đều đã bị mạn đằng trói lại, bọn họ cũng vì vậy mà mất đi sự che chở, cho nên ngay cả ý nghĩ chạy trốn bọn họ cũng không dám nghĩ.
Dưới tâm trạng lo lắng sợ hãi của ngươi Nam Cung gia, Vân Lạc Phong cuối cùng cũng chậm rãi quay lại.
Ánh sáng mặt trăng thanh lãnh soi rọi xuống dưới, bao phủ lấy một thân bạch y trắng hơn tuyết của Vân Lạc Phong, nhưng lại không bao phủ được khí thế khiến người ta khiếp sợ trên người của cô.
Vân Lạc Phong bước tới một bước, tâm của những người ở đây lại run lên một cái, sự sợ hãi trong mắt bọn họ lúc này đã biến thành tuyệt vọng.
"Vân Lạc Phong!" Nam Cung Vân Dật thấy Vân Lạc Phong đang tiến gần về phía mình, hơi ngẩn ra một chút, rồi nói: "Ngươi đã cứu được đồ đệ của mình chưa?"
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Ta đã đưa con bé đến một nơi an toàn, ngươi không cần phải lo lắng. Hiện tại, chính là thời điểm mà ta tính sổ cùng với Nam Cung gia!"
Khí thế trên người Vân Lạc Phong bất biến, cô quét ánh mắt tà khí nghiêm nghị về phía Nam Cung Khánh.
"Trước đó, ta nể mặt của Nam Cung Vân Dật, cho nên mới cho Nam Cung gia các ngươi một cơ hội, nhưng thật không ngờ, các ngươi lại không chịu nắm lấy cơ hội đó!"
Khuôn mặt Nam Cung Khánh liền biến sắc: "Ngươi nói, ngươi nể mặt của Dật nhi cho nên mới cho ta cơ hội? Đúng là buồn cười, nếu ngươi thật sự xem Dật nhi là bằng hữu, thì đã không buộc ta uống thuốc độc rồi!"
Trong đôi mắt đen của Vân Lạc Phong là một mảnh thâm thúy âm u: "Thứ ta cho ngươi uống không phải là độc dược, mà là Đại Bổ Đan! Vốn dĩ, ta định để cho Nam Cung Vân Dật trở về rồi mới noi cho ngươi biết mọi chuyện, ai ngờ, ngươi lại không cho hắn cơ hội đó...."
Đại Bổ Đan?
Nam Cung Khánh trừng lớn hai mắt, cả người chợt run lên một cái.
"Ngươi gạt ta! Chuyện này là không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"
"Không tin thì ngươi cứ tự mình cảm nhận một chút lực lượng trong cơ thể của ngươi đi, xem thử có phải là đã tăng lên rất nhiều so với trước kia hay không?" giọng nói của Vân Lạc Phong rất bình thản, bình thản đến nỗi không nghe ra bất cứ cảm xúc gì trong đó.
Nam Cung Vân Dật thì lại biết rất rõ, lúc này sợ là Vân Lạc Phong.... Đã giận đến mức muốn *** rồi.
Nhưng Vân Lạc Phong vì muốn để cho Nam Cung Khánh phải trải qua cảm giác hối hận cả đời, cho nên cô mới tạm thời dằn cơn giận của mình xuống.
Nghe thế, Nam Cung Khánh hơi bất ngờ, rồi lập tức vội vàng khoanh chân ngồi xuống, sau khi hắn kiểm tra xong linh lực trong cơ thể của mình, thì sắc mặt càng lúc lại càng khó coi.
Không sai!
Trong cơ thể ông ta không có dấu hiệu trúng độc, ngược lại linh lực còn được tăng lên không ít.
Buồn cười thay, ông ta lại còn tưởng đây chính là độc dược, vì muốn có được thuốc giải mà không tiếc phạm phải sai lầm lớn.
"Ta cho ngươi uống thuốc bổ, đó là vì Nam Cung. Nếu như ngươi không phải là phụ thân của Nam Cung, ta đã đối xử với ngươi y như người của hai đại gia tộc kia rồi."
Âm thanh tà khí nghiêm nghị của Vân Lạc Phong lơ lửng trong không khí, rồi rơi vào tai của từng người ở đây.
Nam Cung Vân Dật nhìn về phía thiếu nữ tuyệt mỹ khuynh thành đang đứng thẳng lưng trong gió, khóe môi chợt nở một nụ cười.
Vân Lạc Phong luôn là một người trọng tình trọng nghĩa!
Cho dù cô ấy không thích Nam Cung Khánh, nhưng cũng chịu vì Nam Cung Vân Dật hắn mà hạ thủ lưu tình với ông ta, đáng tiếc, Nam Cung Khánh lại không biết quý trọng cơ hội tốt này, thế nên mới phải rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!
Nam Cung Khánh lảo đảo đứng lên, ông ta lắc lắc đầu, sắc mặt tái nhợt mà nói: "Tại sao? Tại sao lại như vậy? Đúng rồi, ngươi nói ngươi là vì Nam Cung Vân Dật cho nên mới hạ thủ lưu tình, nhưng Nam Cung Vân Dật nó lại không phải là con trai của ta, nó chỉ là một đứa con hoang mà thôi! Nếu như ngươi biết chuyện này, thì ngươi vẫn sẽ hạ độc thủ với ta mà thôi! Ha ha ha..."
Nói xong những lời này, Nam Cung Vân Dật điên cuồng mà cười phá lên, hai mắt phủ đầy tơ máu gắt gao nhìn chằm chằm vào Nam Cung Vân Dật.
Vân Lạc Phong nghe xong, liền theo bản năng quay đầu nhìn Nam Cung Vân Dật, rồi lại chuyển tầm mắt về phía Nam Cung Khánh: "Ngươi nói Nam Cung không phải là con của ngươi? Chứng cứ đâu?"
Nam Cung Khánh cất tiếng cười châm chọc: "Mẫu thân của nó chính là một tiện nhân, năm đó, ta yêu ả như thế, mà ả lại gian dâm cùng với đệ đệ ta! Còn sinh ra thứ nghiệt chủng như Nam Cung Vân Dật! Buồn cười là, ta lại bị bịt mắt bưng tai, còn tính toán đem quyền gia chủ Nam Cung gia truyền lại cho Nam Cung Vân Dật."
"Đệ đệ của ngươi? Nam Cung Thần?" Vân Lạc Phong chợt cười lạnh một tiếng: "Trà Sữa, chuột hậu, hai người các ngươi giải Nam Cung Thần đến đây cho ta!"
Nam Cung Khánh hơi sửng sốt một chút, không hiểu tại sao Vân Lạc Phong lại biết tên đệ đệ ông ta là Nam Cung Thần?
Mà ngay khi mệnh lệnh Vân Lạc Phong vừa hạ xuống, thì Trà Sữa và chuột hậu cũng đã biến mất tại chỗ.
Tốc độ của Tầm Kim Thử rất nhanh, năng lực tìm người cũng rất mạnh, cho nên, không mất bao nhiêu thời gian, thì hai người đã đem Nam Cung Thần một thân đầy thương tích giải đến trước mặt Vân Lạc Phong.
Mẹ con Mộ Thiên Thiên nhìn Nam Cung Thần bị đưa đến đây, loáng thoáng trong lòng liền dâng lên một cảm giác bất an.
"Thành thật một chút cho ta!"
Trà Sữa ném Nam Cung Thần đang không ngừng giãy giụa xuống đất, hung tợn cảnh cáo ông ta.
Đáy mắt Nam Cung Thần xẹt qua một tia nghi hoặc, ông ta nhìn lên các tổ trưởng lão đang bị mạn đằng trói chặt, rồi lại quét mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nam Cung Lam Khánh, hiển nhiên là không hề biết đang có chuyện gì xảy ra.
Đúng ngay vào lúc này, một giọng nói trong trẻo nhưng thập phần lạnh lùng đột ngột truyền vào tai ông ta, làm cho cả người ông ta cứng đờ lại ngay lập tức.
"Ngươi có quen một người tên là Dương Tuyết hay không?"
Dương Tuyết?
Nam Cung Thần ngẩn người, rồi lập tức ngước mặt lên, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thiếu nữ tuyệt sắc như họa trước mặt.
"Lời này của ngươi là có ý gì?"
Thiếu nữ cười lạnh, đôi mắt đen nhanh thâm thúy mà âm u: "Mối tình đầu của ngươi, Dương Tuyết, đã ૮ɦếƭ rồi!"
Ầm!
Cả người Nam Cung Thần run lên, ông ta nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, phẫn nộ mà lao về phía Vân Lạc Phong
Phịch!
Nam Cung Thần còn chưa kịp tới gần Vân Lạc Phong, thì đã thấy thiếu nữ tuyệt mỹ nâng chân lên, một cước đá bay ông ta vào giữa đám đông.
Nam Cung Thần ho khan mấy tiếng, lại khạt ra một ngụm máu tươi, thần sắc trên mặt lại ngập tràn sự dữ tợn.
"Ngươi nói bậy, Tuyết nhi không có ૮ɦếƭ! Nàng tuyệt đối chưa ૮ɦếƭ!"
"Không tin? Vậy ngươi cứ kêu Mộ Thiên Thiên đưa Dương Tuyết đến gặp ngươi thử xem, xem thử Mộ Thiên Thiên kia có giao được người yêu của ngươi ra hay không?"
Tức thì, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người của Mộ Thiên Thiên.
Sắc mặt Mộ Thiên Thiên lúc này hoàn toàn trắng bệch, hai mắt bốc lên lửa giận mà trừng về phía Vân Lạc Phong: "Ngươi đừng có vu khống cho ta! Cái gì mà Dương Tuyết hay không Dương Tuyết kia chứ? Ta căn bản là không hề quen biết người này!"
Đột nhiên, Nam Cung Thân lại bò dậy một lần nữa, nhanh chóng lao đến trước mặt Mộ Thiên Thiên.
Mộ Thiên Thiên chỉ lo nhìn Vân Lạc Phong, nên không kịp phản ứng, vì vậy mà dễ dàng bị Nam Cung Thần tóm lấy cổ áo của mình.
Mặt của Nam Cung Thần vô cùng dữ tợn, tức giận quát lớn: "Mộ Thiên Thiên, ngươi đã hứa với ta cái gì hả? Ngươi nói, chỉ cần ta nghe lời ngươi vu oan hãm hại cho mẹ con của Nam Cung Vân Dật, thì ngươi sẽ tha cho Tuyết nhi. Hơn hai mươi năm, trong hơn hai mươi năm qua, ngươi đem Tuyết nhi của ta giấu ở chỗ nào? Ngươi mau trả nàng lại cho ta! Ngươi trả nàng lại cho ta!"
Nam Cung Thần gào khàn cả giọng, hai mắt long lên đỏ ngầu như là muốn ăn thịt người.
"Ngươi, cái tên điên này! Mau buông ta ra!" Mộ Thiên Thiên giơ tay lên, tát một cái lên mặt của của Nam Cung Thần, bà ta tức đến cả người run rẩy không thôi: "Ta đã nói ta không biết người nào là Dương Tuyết! Ta cũng không biết là ngươi đang nói cái gì? Ta đi đâu mà tìm ngươi cho ngươi hả?"
Nam Cung Thần cười ha ha mấy tiếng, vừa cười, nước mắt ông ta vừa chảy xuôi xuống dưới.
"Mộ Thiên Thiên, ta không nên nghe theo lời ngươi đi vu oan cho mẹ con Nam Cung Vân Dật, bằng không, cũng sẽ không làm hại đến người vô tội, mà đến cuối cùng cũng vẫn không thể cứu được Tuyết nhi trở về! Ngươi đừng cho là ta không biết, Nam Cung Lam căn bản không phải là con gái của đại ca ta! Mà nó chính là nghiệt chủng, do ngươi và một dã nam nhân bên ngoài sau một đêm phong lưu rồi sinh ra. Ngươi muốn tìm một kẻ gánh tội thay, nên nhân lúc đại ca ta say R*ợ*u mà giăng bẫy hắn!"
Khóe môi Nam Cung Thần treo lên nụ cười châm chọc, ông ta nhìn lại những chuyện mình đã làm hơn hai mươi năm qua, thật sự là muốn tát cho chính mình hai bạt tay thật mạnh!
Tuy nhiên....
Sau khi nghe thấy những lời nói của Nam Cung Thần, cả người Nam Cung Khánh liền cứng đờ lại như hóa đá, ông ta không dám tin mà trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thần.
"Ngươi vừa mới nói cái gì? Phù nhi là bị ngươi vu oan? Dật nhi thật sự là con trai của ta?"
Nam Cung Thần nhất định là đang nói dối!
Chuyện này tuyệt không có khả năng!
Nam Cung Thần cười lạnh một tiếng: "Đại ca, ngươi cũng thật là ngu xuẩn, ta và Mộ Thiên Thiên nói cái gì thì ngươi liền tin theo cái đó! Nữ nhân mà ngươi yêu chưa từng phản bội ngươi! Dật nhi cũng thật sự là con trai ruột của ngươi!"
Ầm!
Dường như có một tia sét đánh thẳng xuống đỉnh đầu của Nam Cung Khánh, sắc mặt ông ta lúc này chẳng khác gì màu gan heo, cả người liên tục run rẩy, nhìn một cái về phía Nam Cung Vân Dật đang mình đầy thương tích, một cảm giác lo lắng lập tức lan ra khắp toàn thân ông ta.
Phù nhi không có phản bội Nam Cung Khánh ông....
Dật nhi thật sự là con ruột của mình!
Vậy... Rốt cuộc thì Nam Cung Khánh ông đã làm cái gì thế này? Đuổi đi nữ nhân mà mình yêu thương nhất, lại hại con trai mình bị thương nặng như thế kia!
"Ngươi nói bậy!"
Nam Cung Lam nổi điên lên mà lao về phía Nam Cung Thần, cây Pu'a trong tay cô ta đập thật mạnh xuống người ông ấy.
"Ta là đại tiểu thư của Nam Cung thế gia! Là con ruột của phụ thân! Ngươi lại dám vu oan cho ta mà bao che Nam Cung Vân Dật? Nam Cung Vân Dật hắn là thứ gì chứ? Hắn có tư cách gì mà trở thành con trai của phụ thân?"
Nam Cung Thần cũng không có tránh né, cứ để mặc cho Nam Cung Lam đánh hết Pu'a này đến Pu'a khác lên người mình, ông ta đã sớm không muốn sống nữa rồi.
Tuyết nhi đã ૮ɦếƭ, ông có tiếp tục sống, cũng có còn ý nghĩa gì nữa đâu?
Lúc sống đã không cách nào bảo hộ nàng, vậy khi xuống địa ngục, ông quyết không để cho bất cứ ai xúc phạm đến nàng!
"Dật nhi!"
Nam Cung Khánh đau lòng mà nhìn Nam Cung Vân Dật, trên mặt ông ta ngập tràn sự áy náy: "Là do phụ thân không tốt, lại đi tin tưởng con là nghiệt chủng của Nam Cung Lam Thần! Còn hại con bị ђàภђ ђạ đến nông nỗi này! Là lỗi của phụ thân, phụ thân xin lỗi con...."
Ông ta khẩn cầu Nam Cung Vân Dật tha thứ cho mình, không phải chỉ vì Nam Cung Vân Dật là con trai của ông ta, mà nhiều hơn là vì mối quan hệ tốt giữa Nam Cung Vân Dật và Vân Lạc Phong....
Nếu Nam Cung Vân Dật chịu tha thứ cho ông ta, vậy Vân Lạc Phong cũng sẽ phải nể tình Nam Cung Vân Dật mà tha cho ông ta một mạng.
Đáng tiếc, Nam Cung Khánh suy nghĩ mọi chuyện không khỏi quá đẹp rồi...
Nam Cung gia làm tổn thương Lâm Nhược Bạch, thì cho dù có ૮ɦếƭ trăm ngàn lần cũng không xóa hết tội!
Huống chi, Nam Cung Vân Dật chỉ cần liếc mắt một cái thì đã nhìn thấu ý đồ của ông ta rồi, cho nên, hắn dứt khoát nhắm mắt lại, không thèm để ý tới Nam Cung Khánh.
Đừng nói là Nam Cung Vân Dật hắn đối với người phụ thân này không hề có tình cảm gì, cho dù có có đi chăng nữa, thì hắn cũng vẫn không hề do dự mà đứng về phía Vân Lạc Phong.
Phịch!
Nam Cung Khánh bỗng dưng quỳ xuống đất, vừa hối hận vừa khóc lóc không ngừng: "Dật nhi, cha không cầu con tha thứ cho cha! Cha chỉ hy vọng con có thể nể tình trước kia cha đã đối xử với con rất tốt mà tha cho cha một mạng! Hơn nữa, dùng hồn đinh đối phó với đồ đệ của Vân Lạc Phong là chủ ý của các tổ trưởng lão, vết thương con cũng không phải là do cha gây ra, cha thật sự là vô tội!"
Cho đến tận thời khắc này, Nam Cung Khánh vẫn không chịu thừa nhận sai lầm của mình, đem tất cả trách nhiệm đẩy hết lên trên đầu của người khác.
"Từ thời khắc mà ngươi nói rằng ta là nghiệt chủng, thì ngươi đã không còn là phụ thân của ta nữa rồi!" Nam Cung Vân Dật chợt cười lạnh một tiếng: "Ta tuyệt đối sẽ không đồng tình hay thương hại gì ngươi!"
Hắn ác sao?
Hắn không niệm một chút tình nghĩa nào? Không nhớ tới sự đối xử tốt của Nam Cung Khánh với hắn trước kia?
Không!
Chẳng qua là do Nam Cung Vân Dật hắn hiểu quá rõ con người của Nam Cung Khánh. Người này tàn nhẫn độc ác, vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn. Hiện tại, Nam Cung gia làm ra những chuyện như vậy đối với Vân Lạc Phong, thân là hảo huynh đệ, Nam Cung Vân Dật hắn sao có thể bỏ qua cho được?
Nam Cung Khánh dù yêu thương hắn, nhưng cũng không bằng được giao tình hai đời giữa hắn và Vân Lạc Phong.
Vì Vân Lạc Phong, Nam Cung Vân Dật hắn quyết không mềm lòng!
"NAM CUNG VÂN DẬT!" Nam Cung Khánh tức giận quát lên: "Ngươi thật sự tuyệt tình như vậy? Ta tốt xấu gì cũng là phụ thân của ngươi, ngươi giết phụ thân, chẳng lẽ không sợ bị trời đánh hay sao?"
Nam Cung Vân Dật nghe thế, vừa định mở miệng nói chuyện, thì Vân Lạc Phong lại giơ tay lên, ngăn hắn lại.
"Ngươi không cần tìm Nam Cung làm gì cho phiền phức!" Vân Lạc Phong khe khẽ nhướng mày: "Cho dù hắn có nể tình ngươi mà cầu xin ta thì cũng vô dụng mà thôi! Ta cũng tuyệt đối sẽ không tha cho bất kỳ một người nào của tam đại gia tộc các ngươi!"
Nam Cung Khánh mặt xám như trò tàn, hai mắt chỉ còn lại một mảnh tuyệt vọng.
Giữa lúc này, trong đầu mọi người lại đột nhiên vang lên câu nói khí phách cuồng ngạo của thiếu nữ ở Y Tháp.
Ngươi thuận ta, ngươi có thiên hạ! Ngươi nghịch ta, địa ngục chờ ngươi!
Nếu quy thuận, dựa vào thực lực của nữ nhân này, mảnh thiên hạ mà cô ta đánh hạ được sau này cũng sẽ có một phần của họ. Nhưng nếu đối nghịch với cô ta, vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể hành tẩu ở nơi được gọi là Vô Gian Địa Ngục.
"Trước đó, các người đã dùng hồn đinh đóng cả người tiểu Bạch lên tường, bắt con bé phải chịu đựng nỗi thống khổ nhất trong thiên hạ. Vậy thì bây giờ, ta sẽ cho các ngươi được nếm trải cảm giác thống khổ đó gấp trăm ngàn lần!"
Vân Lạc Phong xòe tay ra, vươn đến trước mặt Trà Sữa: "Trà Sữa, đem tất cả hồn đinh ngươi nhặt được giao cho ta!"
Trà Sữa không rõ Vân Lạc Phong muốn làm cái gì, nhưng vẫn nghe lệnh mà đem tất cả hồn đinh giao cho Vân Lạc Phong.
"Dùng lửa nung hồn đinh này liên tục trong bảy ngày, tiếp theo lại dùng chất lỏng của Độc Linh Chi ngâm nó thêm năm ngày, rồi đem hồn đinh đi phơi khô. Sau đó đóng hồn đinh vào người của những kẻ này, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, tất cả bọn chúng sẽ phải hồn phi phách tán!"
Người Nam Cung gia dùng chỉ là hồn đinh bình thường mà thôi, nặng nhất cũng chỉ có thể làm linh hồn Lâm Nhược Bạch bị tiêu hao, khiến cô chịu đau đớn của việc linh hồn bị tiêu hao.
Hơn nữa, còn cần đến mấy trăm cây hồn đinh mới gây ra được tác dụng như thế.
Tuy nhiên, hồn đinh trải qua sự cải tạo của Vân Lạc Phong thì không còn bình thường giống như vậy nữa.
Một cây hồn đinh cũng đã đủ khiến bọn họ chịu đau đớn hơn nỗi đau mà Lâm Nhược Bạch phải chịu gấp ngàn vạn lần.
Đau đớn mà Lâm Nhược Bạch phải chịu là linh hồn bị tiêu hao, lực lượng trong cơ thể bị khóa trụ lại. Còn linh hồn của bọn họ thì thời thời khắc khắc đều như ở trong địa ngục, cái loại đau đớn ấy, người bình thường há có mấy ai chịu đựng được?
Thêm một điều nữa chính là, lửa địa ngục ngày đêm thiêu đốt linh hồn của bọn họ, thế cho nên, dù bọn họ có muốn ngất đi cũng không thể ngất được!
Càng quan trọng hơn nữa là, hơn trăm cây hồn đinh đóng lên người Lâm Nhược Bạch, trong vòng mười ngày sẽ làm Lâm Nhược Bạch hồn phi phách tán. Nói cách khác, Lâm Nhược Bạch chỉ phải chịu đau đớn có mười ngày mà thôi...
Thế nhưng, hồn đinh trải qua phương pháp cải tạo của Vân Lạc Phong, thì cần mất đến bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, người bị đóng hồn đinh mới bị hồn phi phách tán.
"KHÔNG!" Nam Cung Lam hét lên: "Vân Lạc Phong, ngươi có còn là con người hay không? Tại sao ngươi lại có thể ác độc đến mức độ đó cơ chứ? Ta không muốn! Ta ngàn vạn lần không muốn bị Tra t** như vậy!"
Cả người Nam Cung Lam run lên không ngừng, trên mặt chẳng còn lấy một chút huyết sắc.
"Ác?" Vân Lạc Phong lạnh lùng cười: "Thời điểm các ngươi Tra t** đồ đệ ta, có từng nghĩ đến cái chữ ác này hay không? Lúc ngươi đánh gãy hết xương cốt Nam Cung Vân Dật, có từng nghĩ đến chữ ác này hay không? Vân Lạc Phong ta trước giờ chẳng phải người lấy ân báo oán. Ta chỉ biết lấy độc tri độc mà thôi!"
Thân mình Nam Cung Lam mềm nhũn, nằm ngã ra đất, hai mắt vẫn mở to, nhưng lại trống rỗng vô hồn.
"Trà Sữa, hình phạt đối với những kẻ này giao cho ngươi chấp hành! Chuột hậu, ngươi mang theo tộc chuột đi giám sát người của hai đại gia tộc còn lại. Hiện tại ta phải trở về trị liệu cho Nam Cung trước, sau đó mới đi tìm hai đại gia tộc kia để tính sổ!"
Những việc mà Vân Lạc Phong cô làm ở Nam Cung gia, rất nhanh thì sẽ truyền tới tai của hai đại gia tộc còn lại, cho nên cô mới ra lệnh cho chuột hậu đi giám sát bọn chúng, để tránh những kẻ đó vừa thấy tình thế không ổn liền thừa cơ mà chạy trốn.
"Hít!"
Thời điểm mà Vân Lạc Phong khom lưng xuống vác Nam Cung Vân Dật lên, Nam Cung Vân Dật bị cô động trúng chỗ đau, tức thì liền nhe răng trợn mắt: "Vân Lạc Phong, ngươi có phải là nữ nhân không hả? Động tác không thể ôn nhu dịu dàng một chút hay sao?"
Vân Lạc Phong liếc nhìn Nam Cung Vân Dật: "Đối với ngươi, không cần phải ôn nhu!"
Khuôn mặt tuấn mỹ của Nam Cung Vân Dật tức khắc liền đen lại, oán giận nói: "Hai chủ tớ các ngươi đúng là có cùng một tính cách mà, quả thật là có thứ chủ nhân nào thì sẽ có cái dạng sủng vật thế ấy!"
Nghe thấy lời này, Vân Lạc Phong hơi hơi nheo hai mắt lại, bàn tay cô dùng thêm chút sức mà ấn xuống chỗ xương bị gãy của Nam Cung Vân Dật, khiến hắn ta đau đến mức kêu lên ỏm tỏi.
"VÂN, LẠC, PHONG!" Nam Cung Vân Dật nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
"Nam Cung, lý do gì mà ngươi lại để Nam Cung Lam Tra t** đến mức này hả?" Vân Lạc Phong cong môi cười lạnh: "Linh thú ta cho ngươi đâu?"
Nam Cung Vân Dật ngượng ngùng nói: "Nam Cung Lam dùng đồ đệ của ngươi uy hiếp ta, ta không còn biện pháp nào, chỉ đành thu hồi hai linh thú trở về!"
"Ngươi tốt xấu gì cũng ở Hoa Hạ đọc nhiều sách như vậy, trong đầu ngươi chẳng lẽ toàn là bùn nhão à?" Vân Lạc Phong cười lạnh: "Ả uy hiếp ngươi, ngươi liền thu hồi lại linh thú? Bọn họ bắt đi tiểu Bạch, chẳng qua là muốn ép ta giao ra thuốc giải mà thôi! Chúng tuyệt đối sẽ không dám làm tổn hại đến tánh mạng của tiểu Bạch, tại sao điều cơ bản như vậy mà ngươi cũng nghĩ không ra hả?"
"Huống chi.... " Vân Lạc Phong dừng lại một chút: "Bọn chúng vốn không giết được tiểu Bạch, nếu không cũng sẽ không dùng hồn đinh để khắc chế con bé!"
Nam Cung Vân Dật sờ sờ gáy mình, trên mặt có chút xấu hổ: "Tình thế lúc đó quá cấp bách, ta làm sao mà nghĩ được nhiều như vậy!"
"Nhớ kỹ bài học lần này! Sau này làm bất cứ việc gì cũng nên dùng đầu óc mà suy nghĩ cho kỹ, đừng có quá xúc động!" Vân Lạc Phong lại lần nữa liếc mắt nhìn Nam Cung Vân Dật: "Ngươi và tiểu Bạch đối với ta mà nói, đều rất quan trọng, ta không hy vọng người bên cạnh mình bị thương, đặc biệt là những trường hợp vốn dĩ không cần bị thương!"
Thực lực của Nam Cung Vân Dật không tệ, hơn nữa còn có thêm hai con linh thú bảo hộ, vậy mà lại để Nam Cung Lam đánh cho tàn phế đến mức này.
"Đa tạ..."
Vừa định nhấc chân đi, bỗng nhiên từ đầu vai truyền tới hai chữ này, lập tức khiến Vân Lạc Phong phải ngừng bước lại.
"Nam Cung!" Vân Lạc Phong hơi mỉm cười: "Rất nhanh thì ta sẽ phải rời khỏi Vô Hồi Đại Lục này rồi! Khi ấy, ta sẽ ở tại một đại lục khác chờ ngươi, ta chờ ngươi sau khi trở nên mạnh hơn, sẽ đi đến đó tìm ta!"
Ngữ khí của Nam Cung Vân Dật chưa từng có lúc nào nghiêm túc như lúc này: "Được! Ta nhất định sẽ đi tìm ngươi!"
Đây là lời hứa của Nam Cung Vân Dật hắn với hảo huynh đệ của mình!
Lời hứa nhất sinh nhất thế!
Sau khi trở lại Y Tháp, Vân Lạc Phong bắt đầu chữa thương cho Nam Cung Vân Dật.
Bởi vì thương thế Nam Cung Vân Dật quá nặng, muốn nhanh chóng chữa khỏi là không dễ dàng một chút nào. Vì thế, đoán chừng phải mất thời gian mấy ngày, mới có thể giúp Nam Cung Vân Dật bình phục lại.
Cũng ngay trong thời điểm này, Mộ Sở bị Vân Lạc Phong phái đi hàn đàm thí luyện rốt cuộc cũng quay về...
"Vân cô nương, ta đã hoàn thành nhiệm vụ, lấy được long lân mang về. Không biết, hiện tại ta đã có thể gia nhập Y Tháp được chưa?" cả người Mộ Sở có chút lung lay đứng không vững, phân nửa trên mặt nhiễm đầy máu tươi, một Ng'n t lộ cả ra phần xương trắng, y phục trên người thì rách tả tơi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc